Chương 968
Trần Ninh
13/07/2023
Chương 967:
Từ Văn Dương nâng cốc trà lên, dáng vẻ thưởng thức nhẹ nhàng nhấp một ngụm, còn khen là trà ngon, sau đó mới nói với nghệ nhân pha trà: “Cũng rót trà cho nhóm người họ đi.”
Nghệ nhân pha trà nói: “Vâng, thưa tiên sinh.”
Tống Ngọc Mai khoe khoang nói với Tống Sính Đình: “Cháu gái, ngày thường chắc hai đứa cũng không uống được loại trà quý như thế này hả?”
Tống Sinh Đình vẫn không nói gì, lửa giận trong lòng Trần Ninh bộc phát ra.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không cần châm trà cho chúng tôi, chúng tôi không giống với những người học đòi văn vẻ kia, uống trà kém lại khen là trà ngon, còn dương dương tự đắc, không biết gì hết.”
Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai nghe vậy, mặt đỏ tới mang tai.
Liền ngay cả nữ nghệ nhân pha trà cũng bất mãn, không vui nói: “Thưa tiên sinh, đây là trà Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào cao cấp, tiên sinh dựa vào cái gì mà nói đây là trà kém?”
Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai cũng là vẻ mặt lạnh lùng, cười lạnh nói: “Đúng vậy, đồ quê mùa chưa trải sự đời thì đừng nói lung tung, tránh cho người khác chê cười.”
Mọi người có mặt ở hiện trường, đều nhìn về phía Trần Ninh, muốn nghe Trần Ninh giải thích.
Liền ngay cả đám người Hạng Tây Sở ở bàn bên cạnh, cũng nhìn về phía Trần Ninh.
Sắc mặt Trần Ninh bình tĩnh, thản nhiên nói: “Trong “Trà kinh” đã nói, nước pha trà, nước trên núi là tốt nhất, nước trong hồ là tạm được, nước dưới giếng là loại bình thường.”
“Đến bây giờ, nước pha trà trở thành, nước trên núi là tốt nhất, nước trong giếng là tạm được, nước trong bình là bình thường, nước mưa tự nhiên là kém nhất.”
Trần Ninh nói đến đây, chỉ vào ấm trà Đại Hồng Bào đắt đỏ của Từ Văn Dương, lạnh lùng nói: “Nước pha trà ở trong ấm này, chính là nước mưa, trà được pha bằng loại nước này đúng là đũa mốc chòi mâm son, hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”
“Nếu như quán trà của các vị không có nước pha trà tốt, tất cả đều dùng nước mưa thì coi như thôi vậy.”
“Nhưng ấm trà này của tôi lại là dùng nước giếng pha, có thể thấy được quán trà của các vị có nước pha trà tốt, nhưng cô lại cứ dùng loại nước mưa kém nhát đề pha loại trà này.”
“Loại trà thấp kém này pha ra chỉ có thể lừa được loại người ngu xuẩn thích học đòi văn vẻ thôi, thứ trà như này cô cũng dám cho tôi uống?”
Lời của Trần Ninh, khiến cho sắc mặt của nghệ nhân pha trà chắn kinh, vừa nãy lúc cô ta pha trà đúng là đã dùng sai nước, dùng nhằm loại nước mưa chất lượng kém nhắt.
Cô ta nghĩ là khách hàng sẽ không uống ra được, không ngờ Trần Ninh lại có thể dễ dàng nhận ra như vậy.
Lúc này cô ta nhìn về phía Trần Ninh, ngạc nhiên giống như gặp được tiên vậy Người chung quanh cũng không nhịn được tắm tắc cảm thấy kỳ lạ, nói nghệ thuật và kiến thức về trà của Trần Ninh đều rất giỏi, đến cả năng lực phán đoán nước pha trà của anh cũng khiến cho mọi người cảm thán không dứt.
Hai người Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai vốn đang địng khoe khoang trước mặt Tống Sính Đình, không ngờ lại bị mất mặt.
Trên mặt hai người đều đỏ đến tận mang tai.
Từ Văn Dương tức giận nhìn về phía nghệ nhân pha trà tức giận nói: “Còn không nhanh đi đổi nước, pha lại ấm khác.”
Nghệ nhân pha trà cuống quít nói: “Vâng vâng vâng, tôi đi thay nước ngay đây, ngay lập tức đi pha ấm trà mới.”
Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai liếc nhìn trộm Trần Ninh, Trần Ninh chỉ là lơ đãng, đã hấp dẫn được ánh mắt của tất cả mọi người, trở thành nhân vật tiêu điểm của cả quán trà.
Nhưng mà, Trần Ninh lại không hề biết mình đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như: cũ, khiến cho anh trông ung dung thoải mái.
Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai, đột nhiên cảm giác được Trần Ninh có chút thần bí khó dò.
Rất nhanh, nữ nghệ nhân pha trà liền đi pha ấm trà mới.
Sau khi pha xong trà, liền cung kính nói với Trần Ninh: “Qúy ngài, Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào tôi đã pha mới rồi, xin mời ngài dùng.”
Vị nữ nghệ nhân pha trà này, sau khi bị Trần Ninh giáo huấn, lúc này cô ta đã quên mắt, Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai mới là chủ nhân của ấm trà này.
Từ Văn Dương có hơi không vui, đang định mở miệng nói chuyện.
Nhưng, Trần Ninh đã mở miệng bình tính nói: “Pha lại một lần nữa!”
Lại muốn pha lại lần nữa?
Chẳng những vị nữ nghệ nhân pha trà này sợ ngây người.
Mà Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai cũng sợ ngây người.
Còn cả Tống Sính Đình, Đồng Kha, và Điển Chử cũng đều sửng sốt.
Hạng Tây Sở ở bàn bên cạnh và những vị khách uống trà khác, người người nhìn nhau, trong lòng lại nghĩ không biết xảy ra chuyện gì nữa rồi?
Nữ nghệ nhân pha trà rõ ràng là không phục, nhìn chằm chằm Trần Ninh, không vui nói: “Thưa tiên sinh, tôi đã đổi nước pha trà thành loại nước tốt nhát đến từ trên núi, cũng đã pha lại trà rồi, tôi thấy anh là đến để gây rồi đúng không?”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn về phía Trần Ninh, Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai cũng nhìn về phía Trần Ninh, không rõ vì sao lại như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.