Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 137: Bí mật bị chọc thủng

Minh Dược

03/01/2019

Tần Tranh Tranh nói những lời đó, quá mức rõ ràng, giống như liền trực tiếp nói cho Cố Khinh Chu: Cố Thiệu không phải do Tần Tranh Tranh sinh!

Không có khả năng khác!

Cố Khinh Chu đối với sự nhận định của chính mình, phi thường xác định, nàng chỉ là thương thay cho Cố Thiệu.

Cố Thiệu phỏng chừng không tiếp thu được, khẳng định sẽ không hướng về phương diện này mà nghĩ.

Buổi chiều Cố Khinh Chu ở trong phòng luyện chữ.

Cố Thiệu ở cách vách, vẫn luôn không có động tĩnh gì.

Trên đường Cố Khinh Chu đi đến toilet, vừa vặn gặp Cố Thiệu từ toilet ra tới, đôi mắt hắn hơi hồng, mơ hồ là đã khóc. Nhìn thấy Cố Khinh Chu, Cố Thiệu cũng không có tâm tình nói chuyện, lướt qua mà đi, lại về phòng núp vào.

"Không cho a ca đi du học, số tiền phú quý kia để dành đóng học phí cho a ca, hẳn là cho Cố Anh." Cố Khinh Chu nghĩ thầm, "Cố Anh bị thôi học, thanh danh cũng chẳng khác gì với chuyện Cố Duy bỏ nhà trốn đi, đều thực không xong, đại khái chỉ có đi du học, mới có thể khiến nàng ta có cơ hội trở mình."

Thế đạo trọng nam khinh nữ, tiền đồ nữ nhi làm sao so với tiền đồ nhi tử lại càng quan trọng hơn?

Cố Khinh Chu khó có thể tin.

Lúc trước khi Tần Tranh Tranh chưa nói cái gì, thì đối với Cố Thiệu cũng không tệ lắm, đại khái là ba nữ nhi đều có an bài, cùng Cố Thiệu không có xung đột.

Hiện giờ, Cố Khinh Chu đã trở về, trong nhà có thêm Tứ di thái, Tứ di thái còn mang thai, trong nhà yêu cầu chi tiêu lớn hơn trước, bà ta không thể không vì nữ nhi mà quyết định.

Thời điểm ăn cơm chiều, Tứ di thái nói hài tử của nàng ta đá nàng ta một chân, Cố Khuê Chương thực vui vẻ, hoà thuận vui vẻ, chỉ có Cố Thiệu thần sắc hôi bại.

Cố Thiệu từ trước đến nay là người văn tĩnh nội liễm, khí sắc hắn không đúng, thế nhưng không ai phát giác.

Cố Khinh Chu nhìn hắn một cái, phát hiện hắn ăn một ngụm cơm rất lâu, cũng không biết là có nuốt xuống hay không.

"...... Ta cảm thấy là con trai." Cố Khinh Chu mở miệng, nói đến thai nhi trong bụng Tứ di thái, nhận định rằng Cố Khuê Chương già còn có con, làm cho dòng dõi của Cố gia thịnh vượng có người nối dõi.

"Ánh mắt Khinh Chu không tồi." Cố Khuê Chương đại hỉ, cảm thấy Cố Khinh Chu miệng ngọt, hiểu chuyện ngoan ngoãn.

Tứ di thái cũng cảm kích nhìn Cố Khinh Chu.

Tần Tranh Tranh yên lặng mắt trợn trắng.

"Nếu là Tứ di thái sinh nhi tử, phụ thân liền có hai nhi tử." Cố Khinh Chu tươi cười nhu uyển, thậm chí có điểm thiên chân, "Phụ thân, sang năm trong nhà có thêm đệ đệ, a ca đi ra nước ngoài niệm thư, liền không tính là không hiếu thuận phải không?"

"Cái gì?" Cố Khuê Chương khó hiểu.

Tần Tranh Tranh cảm giác lời này không có ý tốt, trong lòng rơi lộp bộp, ngước mắt nhìn Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu liền nói: "Con buổi sáng nghe được thái thái cùng a ca nói, a ca là nam đinh duy nhất trong nhà, song thân còn sống thì con cái không nên đi xa, nếu là xuất ngoại xảy ra chuyện, phụ thân không ai nối nghiệp. Tình nguyện không cần tiền đồ, cũng phải hiếu thuận cha mẹ."

"Cái...... Cái gì?" Cố Khuê Chương cũng chấn kinh rồi.

Ông ta nghe đến mấy lời này, so với lúc Cố Khinh Chu nghe thấy thì càng khiếp sợ hơn nhiều.

Không chỉ Tần Tranh Tranh tranh cường háo thắng, mà Cố Khuê Chương càng là hơn vậy.

Nhi tử là người nối dỗi sự nghiệp dòng họ của chính mình, Cố Khuê Chương hận không thể đem tất cả tiền tài cùng quan hệ đều đưa cho Cố Thiệu, để Cố Thiệu sớm kịp trở nên nổi bật.

Khi trẻ Cố Khuê Chương không quyền không thế, không có biện pháp đi du học, đó là tiếc nuối cả đời của ông ta.

Điểm tiếc nuối này, đều phải bù đắp trên người Cố Thiệu.

Du học không chỉ là lý tưởng của Cố Thiệu, càng là của Cố Khuê Chương.

Vì chuyện nhi tử du học, Cố Khuê Chương đã tận dụng rất nhiều quan hệ, vậy mà, Tần Tranh Tranh lại nói không cho hài tử đi?

"Ngươi nói cái gì?" Cố Khuê Chương quay đầu nhìn Tần Tranh Tranh.

Từ sau việc Tứ di thái, Cố Khuê Chương đối với Tần Tranh Tranh là chán ghét đến cực điểm, không muốn nhận bà ta là thái thái.

Sự tình còn không có qua đi bao lâu, Tần Tranh Tranh tuyệt nhiên xúi giục hài tử không nên thân?



Điểm giận dữ lúc trước Cố Khuê Chương thu vào, tức khắc liền nổi lên.

"Lão gia, ta không có ý tứ này!" Tần Tranh Tranh cũng khẩn trương, bà ta không nghĩ tới những lời bộc bạch kia bị Cố Khinh Chu nghe lén.

Dựa vào tính cách hướng nội chất phát của Cố Thiệu, Cố Thiệu tuyệt sẽ không nói cho Cố Khuê Chương, hắn chỉ biết tự mình gánh chịu không dám nói ra.

Đến lúc đó, Cố Khuê Chương sinh giận cũng không có biện pháp, chẳng sợ đánh chết Cố Thiệu, cũng không liên lụy đến Tần Tranh Tranh.

Hiện tại, hết thảy những suy tính của Cố Khuê Chương còn không có bắt đầu, đã bị Tần Tranh Tranh chọc thủng.

"Lão gia, ta sao lại tự hủy tiền đồ của nhi tử? Ta chỉ là lo lắng hài tử, nói vài câu nhụt chí, không có kêu A Thiệu không đi du học a." Tần Tranh Tranh vội vã giảo biện, đệ mắt Cố Thiệu, ra hiệu, "A Thiệu, con nói cho phụ thân con, mẫu thân vẫn luôn ngóng trông con thành tài nha!"

Đầu lưỡi của Cố Thiệu, lại như là có ngàn cân trọng lượng, hắn nói không ra lời.

Cố Khinh Chu cười: "Thì ra là thế. Phụ thân, đó chính là con nghe lầm. Thực xin lỗi thái thái, ta hiểu lầm rồi."

"Vậy ngươi lần sau nghe rõ hãy nói!" Tần Tranh Tranh giận dữ.

Cố Khuê Chương có phần nghi hoặc.

Cố Thiệu vẫn luôn không nói chuyện.

Tuy rằng Cố Khuê Chương không có quở trách Tần Tranh Tranh, nhưng Cố Khinh Chu lại tính như thắng lợi, về sau Cố Thiệu du học có chuyện kỳ quặc, Cố Khuê Chương sẽ hoài nghi Tần Tranh Tranh đầu tiên.

Tần Tranh Tranh muốn đem số tiền cấp cho Cố Thiệu du học kia mà tính toán đưa cho Cố Anh, đã hoàn toàn bị Cố Khinh Chu đánh bay mất.

Cố Thiệu tuy rằng không nói chuyện, lại rất cảm kích Cố Khinh Chu khai sáng.

Sau khi ăn xong trở về phòng, Cố Thiệu cùng Cố Khinh Chu ở trên ban công nói chuyện.

Cố Thiệu không thể hiểu được, hốc mắt liền đỏ, nói: "Muội muội, thực xin lỗi, huynh hôm nay không có giúp muội mở miệng, huynh thật sự không biết nên nói cái gì......."

"Muội hiểu." Cố Khinh Chu biết được tính cách Cố Thiệu, "Huynh nói cái gì, ngược lại đều không thỏa đáng, trầm mặc là tốt nhất. A ca, phụ thân sẽ không để bất luận kẻ nào làm mất tiền đồ của huynh."

Cố Thiệu rơi lệ, lăn xuống dưới.

"Muội muội, huynh không hiểu." Hắn nghẹn ngào nói.

Hắn sống 17 năm, lần đầu tiên bắt đầu xem kỹ mẫu thân hắn.

Hắn hoàn toàn hồ đồ.

Nếu nói là mẹ kế, Tần Tranh Tranh nói những lời kia, Cố Thiệu là hiểu được dụng ý bà ta, nhưng bà là mẫu thân thân sinh a!

Cố gia chỉ có Cố Thiệu là một nhi tử, hắn hẳn là hy vọng của cả nhà, là hy vọng duy nhất của song thân, tương lai là phải làm trụ cột, vì sao mẫu thân hắn lại muốn yếu hại hắn?

Trừ bỏ khiến hắn bị mất tiền đồ, thì hắn không thể tưởng được khả năng khác.

Cái gì hiếu thuận, cái gì lo lắng xảy ra chuyện, đều là nói dối, điểm này Cố Thiệu có thể phân biệt.

"A ca, muội không phải là người tốt gì, muội đây hôm nay liền thử châm ngòi đơn giản." Cố Khinh Chu nói, "A ca, huynh có hoài nghi qua, huynh không phải là thái thái sinh không?"

Cố Thiệu dường như bị sấm đánh.

Này so với việc mẫu thân hắn chôn vùi tiền đồ của hắn thì càng khiến hắn không có cách nào tiếp thu được, hắn nhìn chằm chằm Cố Khinh Chu, ánh mắt lay động một loại ai thiết, hy vọng Cố Khinh Chu có thể đem những lời nói lúc nãy thu hồi lại.

"Không, muội muội, muội không được nói những lời như vậy!" Cố Thiệu bắt lấy tay Cố Khinh Chu.

Tay nàng mềm mại lạnh hoạt, Cố Thiệu chặt chẽ nắm lấy, tựa như bắt được cứu cánh của rơm rạ.

"Muội muội, sẽ không, muội đừng suy nghĩ nhiều!" Cố Thiệu không biết là đang an ủi chính mình, hay là đang thuyết phục Cố Khinh Chu, "Người lớn suy xét, là chúng ta không hiểu, muội đừng ngờ vực mẫu thân huynh như vậy!"

Hắn nắm lấy tay Cố Khinh Chu không bỏ, tiếp tục nói: "Có lẽ là phụ thân không có tiền, vì chuyện xuất ngoại của huynh mà được ăn cả ngã về không,* mẫu thân không thể nói thẳng, liền uyển chuyển nói cho huynh."

(* Nghĩa là người ta không còn sự lựa chọn nào khác mà buộc phải đưa ra quyết định hành động hoặc là thành công hoặc là thất bại, xác suất của nó là 50 - 50. Nếu thành công thì đó là một điều tốt đẹp, còn nếu không được thì cũng không có gì phải mất thêm nữa.)

"Phụ thân có tiền, muội đã thấy két sắt phụ thân, đừng nói mình huynh, chính là 10 hài tử đi nước Pháp, phụ thân cũng có tiền đóng học phí cho đi." Cố Khinh Chu lúc này liền có điểm tuyệt tình, nàng lạnh nhạt cắt đứt đường lui về sau của Cố Thiệu. Cuộc sống Cố Thiệu thực sạch sẽ, hắn không có kiến thức về bất luận cái dơ bẩn cùng xấu xí nào.

Những lời nói kia của Tần Tranh Tranh, Cố Khinh Chu là ngoài cuộc tỉnh táo, Tần Tranh Tranh chính là không muốn cho Cố Thiệu đi ra nước ngoài mà thôi.



Không có lấy cớ gì cả!

Cố Khinh Chu cảm thấy, Cố Thiệu không phải là nhi tử của Tần Tranh Tranh, hắn trên người đều không mang theo dấu vết của Tần Tranh Tranh.

Tần Tranh Tranh bênh vực người mình thực nghiêm trọng, bà ta đối với nhóm nữ nhi giữ gìn đến khẩn như vậy, lại muốn huỷ hoại nhi tử, chuyện này là không có khả năng.

Giải thích duy nhất, chính là Cố Thiệu không phải là Tần Tranh Tranh sinh.

Cố Thiệu có thể trốn ở mai rùa, cự tuyệt không nhận.

Nếu là nửa năm này không xảy ra nhiều chuyện như vậy, ba nữ nhi của Tần Tranh Tranh sẽ gả cao, du học, tiền đồ tựa cẩm, bà ta phỏng chừng vĩnh viễn sẽ không để bại lộ ra.

Nhưng hiện tại, biết được Cố Thiệu đi du học, Cố Khuê Chương liền sẽ không cấp tiền bồi dưỡng cho Cố Anh lúc sau, Cố Anh thành khí tử, Tần Tranh Tranh rốt cuộc nhịn không được.

Thất bại liên tiếp, làm tất cả bí mật giấu kín sắp ngoi lên mặt nước.

Cố Khinh Chu có thể thiện lương, không cùng Cố Thiệu vạch trần, nhưng nàng có thể giúp Cố Thiệu lần này, chưa chắc có thể giúp được hắn lần sau.

Hiện tại, Cố Khinh Chu đã 8 phần khẳng định, Cố Thiệu đều không phải là nhi tử của Tần Tranh Tranh.

Mà Cố Thiệu là ai, nàng tạm thời cũng không biết.

"Huynh không tin!" Cố Thiệu khóc, tiểu tử choai choai, lại khóc giống như một hài tử, "Mẫu thân vẫn luôn rất thương huynh, phụ thân cũng vẫn luôn rất thương huynh."

Cố Khinh Chu kêu hắn nhỏ giọng một chút.

Hắn khóc đến lợi hại, Cố Khinh Chu đem hắn kéo về trong phòng, không để người khác nghe được.

Cố Thiệu lôi kéo tay Cố Khinh Chu không bỏ, lặp lại lời nói, nói hắn không tin.

Cố Khinh Chu trầm mặc, vẫn luôn không sửa miệng.

Nửa giờ sau, Cố Thiệu rốt cuộc có phần trấn định, hắn đem hành vi của mẫu thân hắn, từ khi còn nhỏ đến bây giờ, tỉ mỉ hồi tưởng lại một lần, một lòng liền hoàn toàn rét lạnh.

Chỉ là, Cố Thiệu chưa bao giờ hướng đến phương diện kia mà suy nghĩ qua.

"...... A ca, vú nuôi của muội nói, phụ thân phi thường thích nam hài tử, từ lúc sau huynh sinh ra, phụ thân liền rất thiên vị mẹ con huynh. Nếu không phải có huynh, phụ thân tuyệt đối sẽ không nâng mẫu thân huynh lên làm thái thái." Cố Khinh Chu nói.

Nàng cùng Cố Thiệu giải thích một chút, sự tồn tại của Cố Thiệu rất có ý nghĩa đối với Tần Tranh Tranh.

Cố Thiệu dựa vào vách tường ngồi xuống, đem đầu vùi ở đầu gối, không nói lời nào.

"Thầy bói còn nói qua, huynh có thể mang đến cho phụ thân tài vận." Cố Khinh Chu nói, "Cho nên, chờ khi mẫu thân muội vừa chết, phụ thân liền nâng thái thái làm chính thất. Huynh nhìn xem thế đạo này, tình nhân có thể nâng lên làm chính thất có thể được mấy người?"

Cố Thiệu vẫn không ngẩng đầu.

Cố Khinh Chu ý đồ định kéo cổ tay xuống, Cố Thiệu không bỏ, gắt gao nắm lấy nàng, dường như giống người chết đuối tìm được khúc gỗ.

"A ca, trong lòng huynh không hiếu kỳ sao?" Cố Khinh Chu hỏi hắn, "Chúng ta làm cái giả thiết, thế nào?"

Cố Thiệu lúc này, mới ngẩng đầu lên, đã là vẻ mặt đầy nước mắt, đôi mắt khóc đến đỏ bừng, "Giả thiết như thế nào?"

"Hai cái giả thiết." Cố Khinh Chu nói, "Giả thiết huynh là nhi tử thái thái, như vậy thái thái vì sao phải ngăn cản huynh đi du học?

Giả thiết huynh không phải nhi tử thái thái, thì ai mới là cha mẹ thân sinh của huynh, thái thái là như thế nào mà đem huynh đổi lại đây? Mang thai là không lừa người được, thái thái lúc ấy sinh hài tử, là đã chết hay là đem cho người khác?"

Cố Thiệu quả nhiên có chút suy nghĩ.

"Này đó, huynh không hiếu kỳ sao?" Cố Khinh Chu hỏi.

Cố Thiệu gật gật đầu: "Huynh cũng muốn biết."

"Chúng ta đây đi chứng thực." Cố Khinh Chu nói, "Chúng ta chứng thực cái thứ nhất trước, được không? Nhìn xem thái thái rốt cuộc vì sao ngăn cản huynh đi du học."

Cố Thiệu gật gật đầu.

Nhưng là tới ngày hôm sau rồi, hắn liền tìm Cố Khinh Chu, nói: "Muội muội, huynh có chủ ý mới."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook