Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 348: Vô lại
Minh Dược
07/01/2019
Cố Khinh Chu sau hai phút mới đến Nhan công quán.
Cửa Nhan công quán một loạt chỉnh tề cao lớn như cây ngô đồng nước Pháp, vào đông chạc cây giãn ra, không có thúy diệp điểm xuyết, ngược lại cù kết hữu lực.
Ánh nắng tươi đẹp, xuyên quá bóng cây dừng ở trên thân hai người. Tư Mộ đã gõ cửa lớn, trong quá trình chờ đợi mở cửa, hắn đứng sừng sững lặng im, không nói lời nào.
Mà bên người hắn, cư nhiên còn có một vị cô nương đứng cùng.
Đại cô nương này thực tái nhợt, nhìn qua so Cố Khinh Chu lớn hơn một hai tuổi, quần áo cổ xưa đơn bạc, bộ dáng rất là nghèo khổ, giữa mày đảo cũng thanh tú. Cố Khinh Chu không quen biết nàng, tinh tế nhìn hai mắt nàng.
Cô nương này thực thẹn thùng, không dám cùng Cố Khinh Chu đối diện, ánh mắt liền dừng ở trên người hai con sói bên cạnh Cố Khinh Chu.
Hai con sói bên cạnh Cố Khinh Chu vóc dáng cao lớn uy mãnh, cô nương này nhìn thấy, sợ tới mức lui về sau trốn.
Lui một bước này, liền trốn đến phía sau Tư Mộ.
Nàng tựa hồ cũng là cố ý hướng phía sau Tư Mộ mà trốn, chỉ có Tư Mộ có thể bảo hộ nàng. Tư Mộ không có đẩy nàng ra, tựa hồ đối nàng cũng không chán ghét.
"Không có việc gì, không có việc gì, chúng nó không cắn người." Cố Khinh Chu trấn an nàng nói.
Đại cô nương vẫn là bị dọa tới rồi, run bần bật, cuộn tròn bả vai, hận không thể đem chính mình súc thành viên bi, lăn xa xa một chút.
"Thật không có việc gì." Cố Khinh Chu lại nói, cố tình chậm lại thanh âm.
Cô nương này rụt một lát, thấy hai con chó này cũng không sủa, huống hồ chủ nhân trong tay dắt dây thừng, mới vươn đầu ra.
"....... Chó này vóc dáng thật lớn." Nàng rụt rè nói, thanh âm rất là thanh thúy dễ nghe.
Cố Khinh Chu cười một cái. Tư Mộ sắc mặt âm trầm. Hắn nhìn hai con sói này, hận không thể bắn chết bọn chúng, mới có thể trút ác khí trong lòng ra hết.
Nhưng mà, tễ hai con sói này, chẳng khác nào hoàn toàn cùng Cố Khinh Chu tuyên chiến.
Cố Khinh Chu nhìn như vô quyền vô thế, kỳ thật âm hiểm ngoan độc, huống hồ Đốc Quân thực coi trọng nàng. Thật sự cùng nàng đấu, Tư Mộ lo lắng mình sẽ bị bại hai bàn tay trắng.
Hắn hiện tại còn không có bắt được nhược điểm Cố Khinh Chu để uy hiếp, cũng không biết như thế nào thu thập nàng.
"Này không phải chó, là sói!" Tư Mộ ác thú vị, nhắc nhở vị đại cô nương này đang còn chưa hết hoảng sợ.
Đại cô nương mất khống chế thét chói tai, cúi người đi ôm chặt chân Tư Mộ, cặp sách trong tay rơi xuống ở bên cạnh, lộ ra một đôi giày vải bông. Là giày vải bông kiểu nữ, mặt lụa ửng sắc đỏ, thêu mấy đóa hoa mai tinh xảo.
Cố Khinh Chu liếc nhìn Tư Mộ.
Tư Mộ liếc mắt nhìn nữ hài tử ôm chặt hắn. Tóc nàng thật là đẹp mắt, lại mềm lại có ánh sáng màu đen. Hắn không có động.
Người hầu Nhan gia rốt cuộc mở cửa lớn, cười khanh khách đối Cố Khinh Chu nói:
"Khinh Chu tiểu thư đã trở lại? Thái thái đã nhắc nãy giờ rồi."
Cố Khinh Chu cùng sói của nàng tiến qua cửa. Nữ hài tử kia, nàng là bị Tư Mộ dọa, mà không phải bị sói của Cố Khinh Chu dọa, tùy ý để Tư Mộ đi trấn an đi.
Cố Khinh Chu hướng vào trong, nghĩ thầm:
"Trong nhà chắc sẽ có thêm vị di thái thái đầu tiên."
Ánh mắt Tư Mộ nhìn vị cô nương kia, có toái mang khẽ nhúc nhích. Hắn ánh mắt lưu luyến ở trên người nàng, khó có thể tự kềm chế. Cố Khinh Chu biết, Tư Mộ có điểm động tâm.
Cô nương kia tuy rằng gầy yếu tái nhợt, ngũ quan lại cũng tinh xảo, cũng được xem là mỹ nhân.
Cố Khinh Chu tiến vào chính viện, Nhan thái thái, Nhan Lạc Thủy, Nhan Nhất Nguyên cùng Hoắc Long Tĩnh đều ở đó.
Mấy ngày nay, Hoắc Long Tĩnh thường ở Nhan gia. Xem ý tứ Nhan thái thái, người con dâu này chỉ sợ là đã nhận.
"Mộc Lan!" Nhan Lạc Thủy cùng Hoắc Long Tĩnh lập tức phác lại đây, xoa nắn đầu Mộc Lan.
Khi ở bên người Cố Khinh Chu, Mộc Lan đặc biệt ngoan, thật giống một con chó, tùy ý để mọi người lại sờ lại ôm, ngay cả Nhan Nhất Nguyên sờ đầu nàng, nàng đều dịu ngoan ngoan ngoãn.
Mà Mộ Sơn bên cạnh, đừng nói những người khác, chính là Cố Khinh Chu sờ sờ nó, nó đều phải nhe răng trợn mắt, cho nên không ai dám chạm vào.
Mộ Sơn lạnh nhạt ghé vào bên cạnh, không thèm nhìn ầm ĩ bên này, lại rất cảnh giác. Nếu có người đối Cố Khinh Chu bất lợi, nó sẽ lập tức xông tới đem yết hầu người nọ cắn đứt.
(Cái kiểu lạnh nhạt của Mộ Sơn, sao mà giống Tư Mộ vậy nhỉ? Lẽ nào vì cả hai bọn họ đều có chung chữ Mộ trong tên của mình???...)
Khi bọn nhỏ vui đùa ầm ĩ chơi bên Mộc Lan, Nhan thái thái hỏi Cố Khinh Chu:
"Thiếu soái đâu?"
"Ở phía sau." Cố Khinh Chu nói: "Mới vừa rồi ở cửa gặp được một nữ hài tử, nàng giống như bị hai con sói của ta làm cho sợ hãi, thiếu soái đang ở ngoài an ủi nàng."
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh. Nhan thái thái cũng hơi hơi nhíu mày. Cố Khinh Chu đây là ngầm đồng ý Tư Mộ nạp thiếp sao?
"Tiểu thư nhà ai?" Hoắc Long Tĩnh mở miệng trước, hỏi Cố Khinh Chu.
"Không quen biết. Nàng ăn mặc rất nghèo túng, đứng ở cửa, không biết có phải tìm các ngươi hay không." Cố Khinh Chu nói.
Nhan gia mọi người hai mặt nhìn nhau. Nhan Lạc Thủy dường như nhớ tới cái gì:
"Không phải là nàng lại tới nữa chứ?"
"Ai?" Cố Khinh Chu hỏi.
Việc này, Nhan gia mọi người cùng Hoắc Long Tĩnh hiển nhiên là đã biết, chỉ có Cố Khinh Chu còn không biết sự tình.
"...... Là Nhiếp Vân. Lúc trước ở trên phố, mấy tên tiểu lưu manh Thanh bang đùa giỡn Nhiếp Vân, còn khiến nàng bị thương ở cánh tay, ta tiến lên giải vây cho nàng." Nhan Lạc Thủy nói: "Ta đưa nàng đi giáo hội bệnh viện, nàng thực sợ bác sĩ, ta liền bồi nàng trong chốc lát, cùng nàng nói chuyện phiếm, cũng có xưng tên họ.
Nửa tháng trước, thời điểm ta về nhà, nàng liền đứng ở cửa nhà chúng ta, nói không xác định ta có phải người Nhan công quán hay không, liền chờ ta. Nàng một hai phải đem tiền thuốc men trả cho ta. Nàng nhìn qua rất gầy, da dẻ không có hồng hào, lớn lên chắc rất khổ cực.
Mấy ngày trước, nàng lại tới tìm ta, vẫn là đứng ở cửa không dám gõ cửa, là Tiểu Ngũ đem nàng mang theo tiến vào, nàng dệt khăn quàng cổ cho ta, còn nói qua mấy ngày lại làm cho ta đôi giày. Ta nói không cần, nàng hiển nhiên là không chịu nghe."
Nhan Lạc Thủy không thích xen vào việc của người khác. Nhiếp Vân mặt mày thanh tú, tóc dài tựa thác nước, ngày đó tóc nàng rối tung, từ phía sau lưng nhìn rất giống Cố Khinh Chu.
Nhan Lạc Thủy xa xa nhìn qua, lúc ấy bị dọa nhảy dựng, còn tưởng rằng là Cố Khinh Chu gặp phiền toái, liền tiến lên giải vây. Phát hiện không phải, nàng cũng ngượng ngùng nhưng không thể không cứu người, rốt cuộc Nhiếp Vân nhìn qua thực đáng thương.
Đưa đến bệnh viện, Nhan Lạc Thủy tận tình tận nghĩa, không nghĩ tới Nhiếp Vân tìm được tới Nhan công quán.
Nhan Lạc Thủy liền cảm thấy có điểm phiền toái, nàng căn bản không để bụng về chút tiền thuốc men này.
Nhiếp Vân lần đầu tiên tới, Nhan Lạc Thủy không có bực dọc, nàng cảm giác người này hiểu được lễ nghĩa, cũng không tệ lắm. Tuy rằng nàng cũng không có nói địa chỉ với Nhiếp Vân.
Không thành tưởng, Nhiếp Vân còn tới lần thứ hai, một hai phải cảm tạ Nhan Lạc Thủy, tặng nàng một cái khăn quàng cổ bằng len. Nhan Lạc Thủy liền cảm giác không ổn.
Lễ nghĩa quá nhiều, nhìn qua cũng biết có dụng tâm!
Không thành tưởng, Nhiếp Vân lại tới nữa, đây là lần thứ ba.
"Kia hẳn là nàng, nàng vừa rồi thời điểm sợ hãi, cặp sách rơi trên mặt đất, lộ ra một đôi giày vải bông." Cố Khinh Chu nói.
Nhan Lạc Thủy cùng Nhan thái thái đều nhíu mày.
"Thế nào, giúp nàng xong còn phải chịu trách nhiệm giúp tới cùng sao? Nàng là muốn ta phụ trách việc chung thân của nàng, hay là như thế nào?" Nhan Lạc Thủy phi thường tức giận.
Nhiếp Vân năm lần bảy lượt tới cửa, rõ ràng là có mưu đồ, vượt xa phạm trù cảm tạ.
Ngay cả người đối với người khác không bao giờ bố trí phòng vệ như Nhan Ngũ thiếu cũng nghe ra có điều không ổn, nói:
"Ai bảo tỷ thể hiện!"
Nhan Lạc Thủy thật mạnh đánh xuống mu bàn tay hắn, nói:
"Không phải, nàng ngày đó tóc xoã rối tung, nhìn từ phía sau lưng, dáng người có điểm giống Khinh Chu, bằng không ta sẽ mặc kệ......"
Cố Khinh Chu sờ soạng eo mình. Nàng cũng gầy đến như vậy sao?
"Nàng tại sao không gõ cửa, một hai phải canh giữ ở cửa?" Nhan Ngũ thiếu lại hỏi.
"Điềm đạm đáng yêu, khiến người ta đồng tình. Diễn xuất này cũng không biết để cho ai xem!" Nhan Lạc Thủy hận đến không nhẹ, đứng dậy muốn đi ra ngoài xử lý việc này.
Tư Mộ đã mang theo Nhiếp Vân đi vào.
Nhiếp Vân nước mắt lưng tròng, vừa thấy Nhan Lạc Thủy liền lộ ra vài phần vui sướng, đồng thời thấy được Mộc Lan cùng Mộ Sơn, lại rụt bả vai nói:
"Sói......"
Mọi người nhìn nàng, đều không ngôn ngữ.
Nhiếp Vân một thân sợ hãi, rất đáng thương. Nhưng nàng năm lần bảy lượt tới cửa, Nhan gia lại có quyền thế, như thế nào đều cảm giác nàng dụng tâm kín đáo, khiến người ta khó sinh thương hại.
Ngay cả Nhan thái thái luôn luôn từ bi, đều lơ đãng nhíu đầu mày.
"Không có việc gì, không cắn người." Cố Khinh Chu đối nàng nói, vẫn là tươi cười ôn hòa.
Tư Mộ theo Cố Khinh Chu, kêu Nhan thái thái là "Mẫu thân", chào hỏi xong liền an vị bên cạnh.
Nhan Lạc Thủy hỏi Nhiếp Vân:
"Sao ngươi lại tới đây?"
Nhiếp Vân thấp giọng khóc:
"Ta muốn đưa đôi giày cho ngài."
"Không cần như vậy!"
"Không, ngài đã cứu mệnh ta!" Nhiếp Vân kiên trì nói:
"Nếu không phải ngài, những cái tên côn đồ đó đã đem ta bán vào kỹ viện rồi! Ngài lại trả tiền thuốc men cho ta. Ta...... Ta muốn đến bên cạnh ngài, chiếu cố ngài."
Nhan Lạc Thủy kinh ngạc. Ngay cả Nhan Nhất Nguyên cũng nói:
"Ngươi đã từng niệm thư, hẳn là trung học đi? Đã có văn hóa, như thế nào phải làm hầu gái a?"
"Bằng không, ta báo đáp không được ân cứu mạng của Nhan tiểu thư!" Nhiếp Vân hai mắt đẫm lệ nói.
Nàng câu câu chữ chữ báo đáp ân cứu mạng, quả thực là bắt người ta đánh chửi cũng không được.
Nhưng nàng bộ dáng này, rõ ràng chính là kẻ vô lại, hơn nữa là mềm yếu vô lại. Nhan Nhất Nguyên bị nàng nói cho cứng họng, sau một lúc lâu không biết nên làm sao bây giờ.
Cố Khinh Chu nhìn mắt Nhiếp Vân, lại nhìn mắt Nhan Lạc Thủy, bộ dáng tròng mắt chuyển quay tròn, nhịn không được cười cười.
"Lạc Thủy......" Cố Khinh Chu hướng Nhan Lạc Thủy vẫy tay.
Nhan Lạc Thủy cúi người lại đây.
Cố Khinh Chu ở bên tai nàng, lẩm nhẩm lầm nhầm nói nói mấy câu. Thời điểm các nàng nói nhỏ, không hề có ý tránh đi Nhiếp Vân.
Hoắc Long Tĩnh cùng Nhan Nhất Nguyên cũng tò mò các nàng nói gì. Đặc biệt là Hoắc Long Tĩnh, trực tiếp đi lên nghe.
Tư Mộ biết, Cố Khinh Chu đang giở trò mưu ma chước quỷ.
Nhiếp Vân ngón tay thon dài gầy guộc, cũng hơi hơi có điểm phát khẩn, nàng rất kiêng kị Cố Khinh Chu. Một nữ nhân dám nuôi sói, nhìn qua ôn lương vô hại, nhưng tuyệt không phải người lương thiện đi?
Châu đầu ghé tai xong, Nhan Lạc Thủy đối Nhiếp Vân cười:
"Đầu năm nay, người giống ngươi có tình nghĩa như vậy thật đúng là không nhiều lắm! Ngươi khăng khăng nói muốn báo ân, vậy lưu tại Nhan công quán đi!"
Mọi người sửng sốt. Nhan Nhất Nguyên khó hiểu nhìn tỷ tỷ hắn cùng Cố Khinh Chu. Các nàng thương lượng sau một lúc lâu, liền không thương lượng ra cái chủ ý đứng đắn?
Cái này đối Nhiếp Vân rõ ràng là không có hảo ý, Lạc Thủy nhìn không ra tới sao?
Nhiếp Vân là lừa bịp tống tiền Nhan công quán, muốn lưu lại làm di thái thái, mưu cầu một thân phận cao đi?
Nhiếp Vân kia con ngươi điềm đạm đáng yêu cũng hơi hơi động. Nói lời thật lòng, nàng mạc danh có điểm sợ hãi. Nàng không phải sợ Nhan Lạc Thủy, mà là sợ Cố Khinh Chu.
Hiện tại lưu lại, không chỉ không làm Nhiếp Vân được như ước nguyện, ngược lại còn làm nàng sởn tóc gáy, cảm giác chính mình bước vào giếng sâu không biết tên.
Nhiếp Vân trộm nhìn Khinh Chu, lại thấy Cố Khinh Chu một bộ dáng cười như không cười, Nhiếp Vân trong lòng càng thêm thấp thỏm.
-----
Lời của Editor:
Tản mạn xí ạ. Cái này là nói về lỗi hết sức đáng yêu của tác giả ạ.
Trước khi mình edit truyện, mình sẽ đọc trước vài chương để nắm chắc nội dung và câu từ để edit cho chuẩn xác nhất có thể. Vì vậy mình đã nhận ra một lỗi của tác giả.
Nhân vật Nhiếp Vân mới xuất hiện có cái tên ban đầu là Nhiếp Yên. Khi mình đọc đến đây mình ngạc nhiên. Lúc trước chẳng phải cũng có một nhân vật tên Nhiếp Yên từng xuất hiện rồi sao? Đó là bằng hữu của Hoắc Việt, di thái thái của Lan Potter, từng được Khinh Chu chữa bệnh bằng cách nhúng vào bể bơi.
Có lẽ vì tác giả viết nhiều quá nên quên mất cái tên này đã từng dùng. Thôi, trùng tên cũng được vậy.
Sau đó đến chương 349 lại thấy tác giả gọi người này là Nhiếp Vân. Ô... Thế rốt cuộc là Nhiếp Yên hay Nhiếp Vân?
Đến chương 253, tác giả có một lời thú tội hết sức đáng yêu như sau:
"Vai phụ Nhiếp Vân này, thời điểm ngay từ đầu tôi đặt tên cho nàng không có nghĩ nhiều. Sau đó khi đặt bút, luôn là không cẩn thận viết thành Cố Vân, cũng chính là tiểu muội muội Cố Khinh Chu. Vừa lúc đưa vào pháp tự động xứng đôi, nó đổi thành Nhiếp Yên, tôi liền lâm thời đổi thành Nhiếp Yên.
Chờ tôi viết xong, xuất bản xong, tôi mới nhớ tới, Nhiếp Yên tên này không phải đưa vào pháp tự động xứng đôi, mà là lúc trước từng có một vị nữ có tên như vậy, chính là phu nhân Đại sứ Lan Potter.
Tôi cuống quít cùng biên tập xin sửa chữa.
Cho nên mọi người ngày hôm qua chương 1 khả năng nhìn thấy tên nàng ấy là Nhiếp Yên, sau đó chương tiếp theo là Nhiếp Vân, có chút hồ đồ.
Nhân đây thông cáo một chút, nữ xứng này tên Nhiếp Vân!"
Vì mình đã đọc đến đây, nên mình đã trực tiếp sửa Nhiếp Yên thành Nhiếp Vân luôn. Vì vậy, các bạn sẽ không bị hoang mang vì tên của nhân vật nữ phụ này như bên Trung nữa nhé.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Cửa Nhan công quán một loạt chỉnh tề cao lớn như cây ngô đồng nước Pháp, vào đông chạc cây giãn ra, không có thúy diệp điểm xuyết, ngược lại cù kết hữu lực.
Ánh nắng tươi đẹp, xuyên quá bóng cây dừng ở trên thân hai người. Tư Mộ đã gõ cửa lớn, trong quá trình chờ đợi mở cửa, hắn đứng sừng sững lặng im, không nói lời nào.
Mà bên người hắn, cư nhiên còn có một vị cô nương đứng cùng.
Đại cô nương này thực tái nhợt, nhìn qua so Cố Khinh Chu lớn hơn một hai tuổi, quần áo cổ xưa đơn bạc, bộ dáng rất là nghèo khổ, giữa mày đảo cũng thanh tú. Cố Khinh Chu không quen biết nàng, tinh tế nhìn hai mắt nàng.
Cô nương này thực thẹn thùng, không dám cùng Cố Khinh Chu đối diện, ánh mắt liền dừng ở trên người hai con sói bên cạnh Cố Khinh Chu.
Hai con sói bên cạnh Cố Khinh Chu vóc dáng cao lớn uy mãnh, cô nương này nhìn thấy, sợ tới mức lui về sau trốn.
Lui một bước này, liền trốn đến phía sau Tư Mộ.
Nàng tựa hồ cũng là cố ý hướng phía sau Tư Mộ mà trốn, chỉ có Tư Mộ có thể bảo hộ nàng. Tư Mộ không có đẩy nàng ra, tựa hồ đối nàng cũng không chán ghét.
"Không có việc gì, không có việc gì, chúng nó không cắn người." Cố Khinh Chu trấn an nàng nói.
Đại cô nương vẫn là bị dọa tới rồi, run bần bật, cuộn tròn bả vai, hận không thể đem chính mình súc thành viên bi, lăn xa xa một chút.
"Thật không có việc gì." Cố Khinh Chu lại nói, cố tình chậm lại thanh âm.
Cô nương này rụt một lát, thấy hai con chó này cũng không sủa, huống hồ chủ nhân trong tay dắt dây thừng, mới vươn đầu ra.
"....... Chó này vóc dáng thật lớn." Nàng rụt rè nói, thanh âm rất là thanh thúy dễ nghe.
Cố Khinh Chu cười một cái. Tư Mộ sắc mặt âm trầm. Hắn nhìn hai con sói này, hận không thể bắn chết bọn chúng, mới có thể trút ác khí trong lòng ra hết.
Nhưng mà, tễ hai con sói này, chẳng khác nào hoàn toàn cùng Cố Khinh Chu tuyên chiến.
Cố Khinh Chu nhìn như vô quyền vô thế, kỳ thật âm hiểm ngoan độc, huống hồ Đốc Quân thực coi trọng nàng. Thật sự cùng nàng đấu, Tư Mộ lo lắng mình sẽ bị bại hai bàn tay trắng.
Hắn hiện tại còn không có bắt được nhược điểm Cố Khinh Chu để uy hiếp, cũng không biết như thế nào thu thập nàng.
"Này không phải chó, là sói!" Tư Mộ ác thú vị, nhắc nhở vị đại cô nương này đang còn chưa hết hoảng sợ.
Đại cô nương mất khống chế thét chói tai, cúi người đi ôm chặt chân Tư Mộ, cặp sách trong tay rơi xuống ở bên cạnh, lộ ra một đôi giày vải bông. Là giày vải bông kiểu nữ, mặt lụa ửng sắc đỏ, thêu mấy đóa hoa mai tinh xảo.
Cố Khinh Chu liếc nhìn Tư Mộ.
Tư Mộ liếc mắt nhìn nữ hài tử ôm chặt hắn. Tóc nàng thật là đẹp mắt, lại mềm lại có ánh sáng màu đen. Hắn không có động.
Người hầu Nhan gia rốt cuộc mở cửa lớn, cười khanh khách đối Cố Khinh Chu nói:
"Khinh Chu tiểu thư đã trở lại? Thái thái đã nhắc nãy giờ rồi."
Cố Khinh Chu cùng sói của nàng tiến qua cửa. Nữ hài tử kia, nàng là bị Tư Mộ dọa, mà không phải bị sói của Cố Khinh Chu dọa, tùy ý để Tư Mộ đi trấn an đi.
Cố Khinh Chu hướng vào trong, nghĩ thầm:
"Trong nhà chắc sẽ có thêm vị di thái thái đầu tiên."
Ánh mắt Tư Mộ nhìn vị cô nương kia, có toái mang khẽ nhúc nhích. Hắn ánh mắt lưu luyến ở trên người nàng, khó có thể tự kềm chế. Cố Khinh Chu biết, Tư Mộ có điểm động tâm.
Cô nương kia tuy rằng gầy yếu tái nhợt, ngũ quan lại cũng tinh xảo, cũng được xem là mỹ nhân.
Cố Khinh Chu tiến vào chính viện, Nhan thái thái, Nhan Lạc Thủy, Nhan Nhất Nguyên cùng Hoắc Long Tĩnh đều ở đó.
Mấy ngày nay, Hoắc Long Tĩnh thường ở Nhan gia. Xem ý tứ Nhan thái thái, người con dâu này chỉ sợ là đã nhận.
"Mộc Lan!" Nhan Lạc Thủy cùng Hoắc Long Tĩnh lập tức phác lại đây, xoa nắn đầu Mộc Lan.
Khi ở bên người Cố Khinh Chu, Mộc Lan đặc biệt ngoan, thật giống một con chó, tùy ý để mọi người lại sờ lại ôm, ngay cả Nhan Nhất Nguyên sờ đầu nàng, nàng đều dịu ngoan ngoan ngoãn.
Mà Mộ Sơn bên cạnh, đừng nói những người khác, chính là Cố Khinh Chu sờ sờ nó, nó đều phải nhe răng trợn mắt, cho nên không ai dám chạm vào.
Mộ Sơn lạnh nhạt ghé vào bên cạnh, không thèm nhìn ầm ĩ bên này, lại rất cảnh giác. Nếu có người đối Cố Khinh Chu bất lợi, nó sẽ lập tức xông tới đem yết hầu người nọ cắn đứt.
(Cái kiểu lạnh nhạt của Mộ Sơn, sao mà giống Tư Mộ vậy nhỉ? Lẽ nào vì cả hai bọn họ đều có chung chữ Mộ trong tên của mình???...)
Khi bọn nhỏ vui đùa ầm ĩ chơi bên Mộc Lan, Nhan thái thái hỏi Cố Khinh Chu:
"Thiếu soái đâu?"
"Ở phía sau." Cố Khinh Chu nói: "Mới vừa rồi ở cửa gặp được một nữ hài tử, nàng giống như bị hai con sói của ta làm cho sợ hãi, thiếu soái đang ở ngoài an ủi nàng."
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh. Nhan thái thái cũng hơi hơi nhíu mày. Cố Khinh Chu đây là ngầm đồng ý Tư Mộ nạp thiếp sao?
"Tiểu thư nhà ai?" Hoắc Long Tĩnh mở miệng trước, hỏi Cố Khinh Chu.
"Không quen biết. Nàng ăn mặc rất nghèo túng, đứng ở cửa, không biết có phải tìm các ngươi hay không." Cố Khinh Chu nói.
Nhan gia mọi người hai mặt nhìn nhau. Nhan Lạc Thủy dường như nhớ tới cái gì:
"Không phải là nàng lại tới nữa chứ?"
"Ai?" Cố Khinh Chu hỏi.
Việc này, Nhan gia mọi người cùng Hoắc Long Tĩnh hiển nhiên là đã biết, chỉ có Cố Khinh Chu còn không biết sự tình.
"...... Là Nhiếp Vân. Lúc trước ở trên phố, mấy tên tiểu lưu manh Thanh bang đùa giỡn Nhiếp Vân, còn khiến nàng bị thương ở cánh tay, ta tiến lên giải vây cho nàng." Nhan Lạc Thủy nói: "Ta đưa nàng đi giáo hội bệnh viện, nàng thực sợ bác sĩ, ta liền bồi nàng trong chốc lát, cùng nàng nói chuyện phiếm, cũng có xưng tên họ.
Nửa tháng trước, thời điểm ta về nhà, nàng liền đứng ở cửa nhà chúng ta, nói không xác định ta có phải người Nhan công quán hay không, liền chờ ta. Nàng một hai phải đem tiền thuốc men trả cho ta. Nàng nhìn qua rất gầy, da dẻ không có hồng hào, lớn lên chắc rất khổ cực.
Mấy ngày trước, nàng lại tới tìm ta, vẫn là đứng ở cửa không dám gõ cửa, là Tiểu Ngũ đem nàng mang theo tiến vào, nàng dệt khăn quàng cổ cho ta, còn nói qua mấy ngày lại làm cho ta đôi giày. Ta nói không cần, nàng hiển nhiên là không chịu nghe."
Nhan Lạc Thủy không thích xen vào việc của người khác. Nhiếp Vân mặt mày thanh tú, tóc dài tựa thác nước, ngày đó tóc nàng rối tung, từ phía sau lưng nhìn rất giống Cố Khinh Chu.
Nhan Lạc Thủy xa xa nhìn qua, lúc ấy bị dọa nhảy dựng, còn tưởng rằng là Cố Khinh Chu gặp phiền toái, liền tiến lên giải vây. Phát hiện không phải, nàng cũng ngượng ngùng nhưng không thể không cứu người, rốt cuộc Nhiếp Vân nhìn qua thực đáng thương.
Đưa đến bệnh viện, Nhan Lạc Thủy tận tình tận nghĩa, không nghĩ tới Nhiếp Vân tìm được tới Nhan công quán.
Nhan Lạc Thủy liền cảm thấy có điểm phiền toái, nàng căn bản không để bụng về chút tiền thuốc men này.
Nhiếp Vân lần đầu tiên tới, Nhan Lạc Thủy không có bực dọc, nàng cảm giác người này hiểu được lễ nghĩa, cũng không tệ lắm. Tuy rằng nàng cũng không có nói địa chỉ với Nhiếp Vân.
Không thành tưởng, Nhiếp Vân còn tới lần thứ hai, một hai phải cảm tạ Nhan Lạc Thủy, tặng nàng một cái khăn quàng cổ bằng len. Nhan Lạc Thủy liền cảm giác không ổn.
Lễ nghĩa quá nhiều, nhìn qua cũng biết có dụng tâm!
Không thành tưởng, Nhiếp Vân lại tới nữa, đây là lần thứ ba.
"Kia hẳn là nàng, nàng vừa rồi thời điểm sợ hãi, cặp sách rơi trên mặt đất, lộ ra một đôi giày vải bông." Cố Khinh Chu nói.
Nhan Lạc Thủy cùng Nhan thái thái đều nhíu mày.
"Thế nào, giúp nàng xong còn phải chịu trách nhiệm giúp tới cùng sao? Nàng là muốn ta phụ trách việc chung thân của nàng, hay là như thế nào?" Nhan Lạc Thủy phi thường tức giận.
Nhiếp Vân năm lần bảy lượt tới cửa, rõ ràng là có mưu đồ, vượt xa phạm trù cảm tạ.
Ngay cả người đối với người khác không bao giờ bố trí phòng vệ như Nhan Ngũ thiếu cũng nghe ra có điều không ổn, nói:
"Ai bảo tỷ thể hiện!"
Nhan Lạc Thủy thật mạnh đánh xuống mu bàn tay hắn, nói:
"Không phải, nàng ngày đó tóc xoã rối tung, nhìn từ phía sau lưng, dáng người có điểm giống Khinh Chu, bằng không ta sẽ mặc kệ......"
Cố Khinh Chu sờ soạng eo mình. Nàng cũng gầy đến như vậy sao?
"Nàng tại sao không gõ cửa, một hai phải canh giữ ở cửa?" Nhan Ngũ thiếu lại hỏi.
"Điềm đạm đáng yêu, khiến người ta đồng tình. Diễn xuất này cũng không biết để cho ai xem!" Nhan Lạc Thủy hận đến không nhẹ, đứng dậy muốn đi ra ngoài xử lý việc này.
Tư Mộ đã mang theo Nhiếp Vân đi vào.
Nhiếp Vân nước mắt lưng tròng, vừa thấy Nhan Lạc Thủy liền lộ ra vài phần vui sướng, đồng thời thấy được Mộc Lan cùng Mộ Sơn, lại rụt bả vai nói:
"Sói......"
Mọi người nhìn nàng, đều không ngôn ngữ.
Nhiếp Vân một thân sợ hãi, rất đáng thương. Nhưng nàng năm lần bảy lượt tới cửa, Nhan gia lại có quyền thế, như thế nào đều cảm giác nàng dụng tâm kín đáo, khiến người ta khó sinh thương hại.
Ngay cả Nhan thái thái luôn luôn từ bi, đều lơ đãng nhíu đầu mày.
"Không có việc gì, không cắn người." Cố Khinh Chu đối nàng nói, vẫn là tươi cười ôn hòa.
Tư Mộ theo Cố Khinh Chu, kêu Nhan thái thái là "Mẫu thân", chào hỏi xong liền an vị bên cạnh.
Nhan Lạc Thủy hỏi Nhiếp Vân:
"Sao ngươi lại tới đây?"
Nhiếp Vân thấp giọng khóc:
"Ta muốn đưa đôi giày cho ngài."
"Không cần như vậy!"
"Không, ngài đã cứu mệnh ta!" Nhiếp Vân kiên trì nói:
"Nếu không phải ngài, những cái tên côn đồ đó đã đem ta bán vào kỹ viện rồi! Ngài lại trả tiền thuốc men cho ta. Ta...... Ta muốn đến bên cạnh ngài, chiếu cố ngài."
Nhan Lạc Thủy kinh ngạc. Ngay cả Nhan Nhất Nguyên cũng nói:
"Ngươi đã từng niệm thư, hẳn là trung học đi? Đã có văn hóa, như thế nào phải làm hầu gái a?"
"Bằng không, ta báo đáp không được ân cứu mạng của Nhan tiểu thư!" Nhiếp Vân hai mắt đẫm lệ nói.
Nàng câu câu chữ chữ báo đáp ân cứu mạng, quả thực là bắt người ta đánh chửi cũng không được.
Nhưng nàng bộ dáng này, rõ ràng chính là kẻ vô lại, hơn nữa là mềm yếu vô lại. Nhan Nhất Nguyên bị nàng nói cho cứng họng, sau một lúc lâu không biết nên làm sao bây giờ.
Cố Khinh Chu nhìn mắt Nhiếp Vân, lại nhìn mắt Nhan Lạc Thủy, bộ dáng tròng mắt chuyển quay tròn, nhịn không được cười cười.
"Lạc Thủy......" Cố Khinh Chu hướng Nhan Lạc Thủy vẫy tay.
Nhan Lạc Thủy cúi người lại đây.
Cố Khinh Chu ở bên tai nàng, lẩm nhẩm lầm nhầm nói nói mấy câu. Thời điểm các nàng nói nhỏ, không hề có ý tránh đi Nhiếp Vân.
Hoắc Long Tĩnh cùng Nhan Nhất Nguyên cũng tò mò các nàng nói gì. Đặc biệt là Hoắc Long Tĩnh, trực tiếp đi lên nghe.
Tư Mộ biết, Cố Khinh Chu đang giở trò mưu ma chước quỷ.
Nhiếp Vân ngón tay thon dài gầy guộc, cũng hơi hơi có điểm phát khẩn, nàng rất kiêng kị Cố Khinh Chu. Một nữ nhân dám nuôi sói, nhìn qua ôn lương vô hại, nhưng tuyệt không phải người lương thiện đi?
Châu đầu ghé tai xong, Nhan Lạc Thủy đối Nhiếp Vân cười:
"Đầu năm nay, người giống ngươi có tình nghĩa như vậy thật đúng là không nhiều lắm! Ngươi khăng khăng nói muốn báo ân, vậy lưu tại Nhan công quán đi!"
Mọi người sửng sốt. Nhan Nhất Nguyên khó hiểu nhìn tỷ tỷ hắn cùng Cố Khinh Chu. Các nàng thương lượng sau một lúc lâu, liền không thương lượng ra cái chủ ý đứng đắn?
Cái này đối Nhiếp Vân rõ ràng là không có hảo ý, Lạc Thủy nhìn không ra tới sao?
Nhiếp Vân là lừa bịp tống tiền Nhan công quán, muốn lưu lại làm di thái thái, mưu cầu một thân phận cao đi?
Nhiếp Vân kia con ngươi điềm đạm đáng yêu cũng hơi hơi động. Nói lời thật lòng, nàng mạc danh có điểm sợ hãi. Nàng không phải sợ Nhan Lạc Thủy, mà là sợ Cố Khinh Chu.
Hiện tại lưu lại, không chỉ không làm Nhiếp Vân được như ước nguyện, ngược lại còn làm nàng sởn tóc gáy, cảm giác chính mình bước vào giếng sâu không biết tên.
Nhiếp Vân trộm nhìn Khinh Chu, lại thấy Cố Khinh Chu một bộ dáng cười như không cười, Nhiếp Vân trong lòng càng thêm thấp thỏm.
-----
Lời của Editor:
Tản mạn xí ạ. Cái này là nói về lỗi hết sức đáng yêu của tác giả ạ.
Trước khi mình edit truyện, mình sẽ đọc trước vài chương để nắm chắc nội dung và câu từ để edit cho chuẩn xác nhất có thể. Vì vậy mình đã nhận ra một lỗi của tác giả.
Nhân vật Nhiếp Vân mới xuất hiện có cái tên ban đầu là Nhiếp Yên. Khi mình đọc đến đây mình ngạc nhiên. Lúc trước chẳng phải cũng có một nhân vật tên Nhiếp Yên từng xuất hiện rồi sao? Đó là bằng hữu của Hoắc Việt, di thái thái của Lan Potter, từng được Khinh Chu chữa bệnh bằng cách nhúng vào bể bơi.
Có lẽ vì tác giả viết nhiều quá nên quên mất cái tên này đã từng dùng. Thôi, trùng tên cũng được vậy.
Sau đó đến chương 349 lại thấy tác giả gọi người này là Nhiếp Vân. Ô... Thế rốt cuộc là Nhiếp Yên hay Nhiếp Vân?
Đến chương 253, tác giả có một lời thú tội hết sức đáng yêu như sau:
"Vai phụ Nhiếp Vân này, thời điểm ngay từ đầu tôi đặt tên cho nàng không có nghĩ nhiều. Sau đó khi đặt bút, luôn là không cẩn thận viết thành Cố Vân, cũng chính là tiểu muội muội Cố Khinh Chu. Vừa lúc đưa vào pháp tự động xứng đôi, nó đổi thành Nhiếp Yên, tôi liền lâm thời đổi thành Nhiếp Yên.
Chờ tôi viết xong, xuất bản xong, tôi mới nhớ tới, Nhiếp Yên tên này không phải đưa vào pháp tự động xứng đôi, mà là lúc trước từng có một vị nữ có tên như vậy, chính là phu nhân Đại sứ Lan Potter.
Tôi cuống quít cùng biên tập xin sửa chữa.
Cho nên mọi người ngày hôm qua chương 1 khả năng nhìn thấy tên nàng ấy là Nhiếp Yên, sau đó chương tiếp theo là Nhiếp Vân, có chút hồ đồ.
Nhân đây thông cáo một chút, nữ xứng này tên Nhiếp Vân!"
Vì mình đã đọc đến đây, nên mình đã trực tiếp sửa Nhiếp Yên thành Nhiếp Vân luôn. Vì vậy, các bạn sẽ không bị hoang mang vì tên của nhân vật nữ phụ này như bên Trung nữa nhé.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.