Chương 64: Mạt Chược.
Tầm Bát
06/07/2021
Bà hai thấy Lăng Tuyết Thu đi vào, lập tức nhiệt tình chào hỏi, phản ứng của bà tư lạnh nhạt hơn, chỉ nhướn mày một cái, coi như đã thấy.
Cho đến khi nhìn thấy Mộc Vãn ưu nhã đi theo sau lưng cô ấy, hai người đều ngẩn ngơ.
Từ khi Mộc Vãn bò ra từ trong giếng, đã không còn tham gia bất kỳ hoạt động riêng tư nào ở trong phủ nữa, chỉ có lúc gặp mặt đám vợ nhỏ như họ mới trò chuyện mấy câu, trước nay chưa từng qua lại, nghe nói ngày nào cô cũng nhốt mình ở trong phòng, vô cùng thần bí không biết đang chơi đùa cái gì.
Bà hai lập tức phản ứng lại, lập tức đứng dậy nói: “Là ngọn gió nào đưa Thiếu phu nhân đến đây thế, bảo sao lại nghe thấy tiếng chim Tước đang líu lo ở bên ngoài.”
Bà tư được nha đầu phục vụ nhấp một ngụm nước ép mận, giọng điệu lạnh nhạt: “Người này rất hiếm khi chơi bài với chúng ta, hôm nay đúng là khách ít đến.”
Giọng nói của bà ta lạnh nhạt, lúc nói chuyện cũng không có sự nhiệt tình nào, Mộc Vãn biết tính tình của bà ta vốn cao ngạo như vậy, cũng không so đo với bà ta.
Bụng của bà ta đã nhô lên rất cao, chưa đến hai tháng nữa là chuyển dạ, việc lần trước, ngoại trừ Lăng Thận Hành, không ai biết Mộc Vãn đã cứu mạng bà ta.
Mộc Vãn thoải mái ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh bà hai, còn để người ta mang mấy món điểm tâm nhỏ đến đặt xuống chiếc bàn ở giữa.
“Đây là bánh ngọt do con làm lúc rảnh rỗi, tay nghề không giỏi, hai dì nếm thử chút mới mẻ đi.”
Bánh ngọt được đặt trong một chiếc giỏ nhỏ được bện thành hình tổ chim, bên ngoài xốp vàng, hương thơm nức mũi.
Bà tư có thai, mặc dù đã qua sáu, bảy tháng nhưng vẫn nôn ọe nghiêm trọng, bữa tôi chỉ ăn chút cháo loãng cũng nôn hết ra, lúc này nhìn thấy miếng bánh xốp nhỏ cũng thèm nhỏ dãi, nói một câu: “Nhìn rất xinh đẹp, để tôi nếm thử trước nào.”
Bà ta cầm bánh xốp lên cắn một cái, siro nho ngọt ngào ở bên trong tràn ra ngoài, mềm mại tinh tế tỉ mỉ, vào miệng la tan ra, lớp vỏ bên ngoài xốp giòn thơm ngát, từng lớp từng lớp tan ra trong miệng.
Bà tư cũng tỏ ra ngạc nhiên: “Thiếu phu nhân làm món bánh ngạt gì thế, sao tôi chưa từng được ăn.”
Đã rất lâu rồi bà ta không được ăn món ngon như vậy, rất hợp miệng.
Bà hai nghe vậy lập tức lấy một miếng, sau khi nếm thử cũng khen không dứt lời: “Thơm mà không ngán, ngọt mà không ngấy.”
Mộc Vãn cười nói: “Chỉ là món bánh ngọt nhỏ do con phát minh thôi, con gọi là bánh nho.”
Bà hai không nhịn được trêu chọc: “Thì ra ngày nào Thiếu phu nhân cũng tự nhốt mình trong phòng để nghiên cứu đò ăn ngon à.”
“Kỹ năng của chị dâu không chỉ có món bánh nho này đâu.” Lăng Tuyết Thu hơi đắc ý, cô ấy rảnh rỗi không có việc gì lại chạy đến sân của Mộc Vãn chơi đùa, ăn rất nhiều món ngon do cô tự làm, món bánh nho này chỉ là một trong số đó, những người này thật sự không có lộc ăn.
Bà tư ăn ngon miệng, ăn liên tục ba cái, nha đầu đứng sau lưng bà ta vui vẻ nói: “Đã lâu rồi ba tư không ăn ngon miệng như vậy, bữa tối ăn cháo loãng mà còn nôn hết.”
Bà hai cũng người nói: “Em tư phải chăm sóc bản thân thật tốt, sớm ngày thêm con thêm cháu cho Lăng gia.”
Mấy người ăn xong bánh ngọt mới ngồi xuống bắt đầu chơi mạt chược.
Mộc Vãn chơi không giỏi, vận may kém, không lâu sau đã thua rất nhiều, bà hai ngồi ở nhà dưới của cô lại rất may mắn, thắng đầy chậu đầy bát, cười không khép miệng được.
Trong lúc chơi, không biết là ai nhắc đến Mộc Văn Vũ, tất nhiên bà hai cũng khen cậu là tài năng trẻ.
Mộc Vãn lại thở dài: “Từ nhỏ đứa em trai này đã không thân với con, nghe nói ngay mai sẽ phải về quân đội ở phía Bắc, cũng không đến chào con một câu.”
Lăng Tuyết Thu hơi buồn bực, lúc cô ấy đến Quế Hoa Uyển còn nhìn thấy Mộc Văn Vũ đi ra từ nơi đó, chị dâu lại nói cậu chưa từng đến đây.
Nhưng cô ấy rất thông mình, biết chắc chắn chị dâu có tính toán của mình, sờ bài trong tay, suy nghĩ một lát lại đánh ra quân bài Nhị bính.
“Lúc này cậu ấy sắp đi, hai đứa còn không gặp nhau à.” Bà hai nói như vậy, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Cho đến khi nhìn thấy Mộc Vãn ưu nhã đi theo sau lưng cô ấy, hai người đều ngẩn ngơ.
Từ khi Mộc Vãn bò ra từ trong giếng, đã không còn tham gia bất kỳ hoạt động riêng tư nào ở trong phủ nữa, chỉ có lúc gặp mặt đám vợ nhỏ như họ mới trò chuyện mấy câu, trước nay chưa từng qua lại, nghe nói ngày nào cô cũng nhốt mình ở trong phòng, vô cùng thần bí không biết đang chơi đùa cái gì.
Bà hai lập tức phản ứng lại, lập tức đứng dậy nói: “Là ngọn gió nào đưa Thiếu phu nhân đến đây thế, bảo sao lại nghe thấy tiếng chim Tước đang líu lo ở bên ngoài.”
Bà tư được nha đầu phục vụ nhấp một ngụm nước ép mận, giọng điệu lạnh nhạt: “Người này rất hiếm khi chơi bài với chúng ta, hôm nay đúng là khách ít đến.”
Giọng nói của bà ta lạnh nhạt, lúc nói chuyện cũng không có sự nhiệt tình nào, Mộc Vãn biết tính tình của bà ta vốn cao ngạo như vậy, cũng không so đo với bà ta.
Bụng của bà ta đã nhô lên rất cao, chưa đến hai tháng nữa là chuyển dạ, việc lần trước, ngoại trừ Lăng Thận Hành, không ai biết Mộc Vãn đã cứu mạng bà ta.
Mộc Vãn thoải mái ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh bà hai, còn để người ta mang mấy món điểm tâm nhỏ đến đặt xuống chiếc bàn ở giữa.
“Đây là bánh ngọt do con làm lúc rảnh rỗi, tay nghề không giỏi, hai dì nếm thử chút mới mẻ đi.”
Bánh ngọt được đặt trong một chiếc giỏ nhỏ được bện thành hình tổ chim, bên ngoài xốp vàng, hương thơm nức mũi.
Bà tư có thai, mặc dù đã qua sáu, bảy tháng nhưng vẫn nôn ọe nghiêm trọng, bữa tôi chỉ ăn chút cháo loãng cũng nôn hết ra, lúc này nhìn thấy miếng bánh xốp nhỏ cũng thèm nhỏ dãi, nói một câu: “Nhìn rất xinh đẹp, để tôi nếm thử trước nào.”
Bà ta cầm bánh xốp lên cắn một cái, siro nho ngọt ngào ở bên trong tràn ra ngoài, mềm mại tinh tế tỉ mỉ, vào miệng la tan ra, lớp vỏ bên ngoài xốp giòn thơm ngát, từng lớp từng lớp tan ra trong miệng.
Bà tư cũng tỏ ra ngạc nhiên: “Thiếu phu nhân làm món bánh ngạt gì thế, sao tôi chưa từng được ăn.”
Đã rất lâu rồi bà ta không được ăn món ngon như vậy, rất hợp miệng.
Bà hai nghe vậy lập tức lấy một miếng, sau khi nếm thử cũng khen không dứt lời: “Thơm mà không ngán, ngọt mà không ngấy.”
Mộc Vãn cười nói: “Chỉ là món bánh ngọt nhỏ do con phát minh thôi, con gọi là bánh nho.”
Bà hai không nhịn được trêu chọc: “Thì ra ngày nào Thiếu phu nhân cũng tự nhốt mình trong phòng để nghiên cứu đò ăn ngon à.”
“Kỹ năng của chị dâu không chỉ có món bánh nho này đâu.” Lăng Tuyết Thu hơi đắc ý, cô ấy rảnh rỗi không có việc gì lại chạy đến sân của Mộc Vãn chơi đùa, ăn rất nhiều món ngon do cô tự làm, món bánh nho này chỉ là một trong số đó, những người này thật sự không có lộc ăn.
Bà tư ăn ngon miệng, ăn liên tục ba cái, nha đầu đứng sau lưng bà ta vui vẻ nói: “Đã lâu rồi ba tư không ăn ngon miệng như vậy, bữa tối ăn cháo loãng mà còn nôn hết.”
Bà hai cũng người nói: “Em tư phải chăm sóc bản thân thật tốt, sớm ngày thêm con thêm cháu cho Lăng gia.”
Mấy người ăn xong bánh ngọt mới ngồi xuống bắt đầu chơi mạt chược.
Mộc Vãn chơi không giỏi, vận may kém, không lâu sau đã thua rất nhiều, bà hai ngồi ở nhà dưới của cô lại rất may mắn, thắng đầy chậu đầy bát, cười không khép miệng được.
Trong lúc chơi, không biết là ai nhắc đến Mộc Văn Vũ, tất nhiên bà hai cũng khen cậu là tài năng trẻ.
Mộc Vãn lại thở dài: “Từ nhỏ đứa em trai này đã không thân với con, nghe nói ngay mai sẽ phải về quân đội ở phía Bắc, cũng không đến chào con một câu.”
Lăng Tuyết Thu hơi buồn bực, lúc cô ấy đến Quế Hoa Uyển còn nhìn thấy Mộc Văn Vũ đi ra từ nơi đó, chị dâu lại nói cậu chưa từng đến đây.
Nhưng cô ấy rất thông mình, biết chắc chắn chị dâu có tính toán của mình, sờ bài trong tay, suy nghĩ một lát lại đánh ra quân bài Nhị bính.
“Lúc này cậu ấy sắp đi, hai đứa còn không gặp nhau à.” Bà hai nói như vậy, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.