Chương 40: Một Khi Mất Sự Cưng Chiều.
Tầm Bát
06/07/2021
Bà hai vừa vào phòng đã để nha đầu đóng cửa sổ lại, Lăng Tuyết Mạn thấy bà ta có chuyện gấp, liền hỏi: “Mẹ, sao thế?”
Bà hai thở dài: “Không phải là vì Hồng Tụ kia à, giữ lại cô ả cũng chỉ đêm dài lắm mộng, con quay về nói với Đoan Thụy một câu, để nó nghĩ cách nhanh giải quyết người này đi.”
Đoan Thụy này là chồng của Lăng Tuyết Mạn, nhậm chức quan văn ở trong quân đội, là một người khéo đưa đẩy, mối quan hệ từ trên xuống dưới đều được chuyện bị rất thông suốt.
“Dù sao cô ả cũng đắc tội Đốc quân rồi, dù có chết thì Đốc quân cũng không trách cứ và điều tra, với năng lực của Đoan Thụy chắc chắn có thể giải quyết ổn thỏa.”
Lăng Tuyết Mạn là người thông minh, tuy chồng của cô ta làm việc trong quân đội khá tốt, nhưng đang là thời điểm thăng cấp quan chức, một bước sai từng bước sai, cô ta không cho phép sự nghiệp của chồng mình xảy ra sai lầm.
Nhưng cô ta cũng không muốn đắc tội bà hai, dù sao cũng là người mẹ trên danh nghĩa của cô ta, tuy từ khi cô ta còn nhỏ đã được vú em nuôi lớn.
Khi đó bà hai đã mất đi sự cưng chiều cả ngày buồn bực uất ức, cơ bản không hề thân thiết với cô ta, tình cảm mờ nhạt, nhưng dù sao bà hai cũng là người bên cạnh Đốc quân, có tư cách nói chuyện hơn cô ta, mặc kệ tốt hay xấu, đều không thể đắc tội.
Lăng Tuyết Mạn nghĩ đến điều này, mỉm cười cầm tay bà hai, an ủi bà ta: “Mẹ đừng vội vàng, Đoan Thụy đang ở phương Bắc xa xôi, không thể quay về ngay được, sau khi con về sẽ nghĩ cách gọi cho anh ấy, nói cho anh ấy biết việc này, anh ấy làm việc rất chu đáo, có lẽ sẽ nghĩ được cách an toàn nhất.”
“Sao mẹ không biết Đoan Thụy đến phương Bắc?”
“Con cũng mới biết được mấy ngày, còn chưa kịp nói với mẹ.”
Bà hai nghe thấy lời này tất nhiên không thể ép buộc, vô cùng lo lắng thở dài: “Mộc Vãn này ngã xuống giếng một lần, đột nhiên trở nên thông minh, không dễ lừa gạt nữa rồi.”
Lăng Tuyết Mạn nói: “Dù sao cũng là đại tiểu thư được nâng niu từ bé, không phải đầu óc cũng chỉ là bao cỏ thôi sao, chỉ thông minh nhất thời mà thôi, mẹ đừng quá lo lắng, cô ta không điều tra được việc gì đâu.”
“Chỉ mong vậy.” Bà hai bất đắc dĩ gật đầu, thật ra bà ta cũng hiểu, Lăng Tuyết Mạn chỉ đang qua loa với bà ta thôi, nếu thật sự là ruột thịt của mình, còn từ chối như thế được à, phải nhanh chóng đi làm việc cho bà ta chứ.
Nhớ ngày đó bà ta còn được cưng chiều, bệnh nặng bệnh nhẹ, mọi người nối đuôi nhau đến Tàng Hương Uyển hỏi thăm bà ta, còn bây giờ, một khi mất hết sự cưng chiều, nhà cửa vắng lạnh, ngay cả con gái nuôi của mình cũng không giúp đỡ, hôm nay nhìn thấy sân riêng của bà tư đông như trẩy hội, bà ta lại cảm thấy mất mát buồn bực.
~
Mộc Vãn ở trong phòng thí nghiệm của cô đến chạng vạng tối, vừa đi ra đã nghe Thúy Quyên nói có rất nhiều phu nhân tiểu thư đến thăm hỏi bà tư, vẻ mặt bà tư hồng hào, đã khỏe lắm rồi.
Thúy Quyên còn đang líu ríu, đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân vững vàng, cô ta vội vàng đi ra đón, thật sự giật mình.
Bởi vì căng thẳng, đầu lưỡi xoắn cả lại: “Thiếu… Thiếu soái.”
Cũng không thể trách Thúy Quyên lại phản ứng như vậy, ngoại trừ lần đó vô tình nhìn thấy Lăng Thận Hành nghỉ ngơi ở đây, vị Thiếu soái trong truyền thuyết này chưa từng đến Quế Hoa Uyển.
“Thiếu phu nhân, Thiếu soái đến rồi.” Thúy Quyên vội vàng xoay người, kích động cao giọng nói, như 800 năm rồi chưa từng được gặp Lăng Thận Hành.
Mộc Vãn đang ăn sáng, uống một ngụm trà, hơi thờ ơ: “Người đã đến rồi sao em còn ở đây, đi lấy mấy thứ trà bánh tươm tất đến đây đi.”
Đột nhiên nhớ Lăng Thận Hành không uống trà, lại nói thêm: “Thôi đừng lấy trà, nơi này cũng không có cà phê, đổi thành nước lọc đi.”
Vừa nói xong, Lăng Thận Hành đã sải đôi chân dài bước vào đây.
Bà hai thở dài: “Không phải là vì Hồng Tụ kia à, giữ lại cô ả cũng chỉ đêm dài lắm mộng, con quay về nói với Đoan Thụy một câu, để nó nghĩ cách nhanh giải quyết người này đi.”
Đoan Thụy này là chồng của Lăng Tuyết Mạn, nhậm chức quan văn ở trong quân đội, là một người khéo đưa đẩy, mối quan hệ từ trên xuống dưới đều được chuyện bị rất thông suốt.
“Dù sao cô ả cũng đắc tội Đốc quân rồi, dù có chết thì Đốc quân cũng không trách cứ và điều tra, với năng lực của Đoan Thụy chắc chắn có thể giải quyết ổn thỏa.”
Lăng Tuyết Mạn là người thông minh, tuy chồng của cô ta làm việc trong quân đội khá tốt, nhưng đang là thời điểm thăng cấp quan chức, một bước sai từng bước sai, cô ta không cho phép sự nghiệp của chồng mình xảy ra sai lầm.
Nhưng cô ta cũng không muốn đắc tội bà hai, dù sao cũng là người mẹ trên danh nghĩa của cô ta, tuy từ khi cô ta còn nhỏ đã được vú em nuôi lớn.
Khi đó bà hai đã mất đi sự cưng chiều cả ngày buồn bực uất ức, cơ bản không hề thân thiết với cô ta, tình cảm mờ nhạt, nhưng dù sao bà hai cũng là người bên cạnh Đốc quân, có tư cách nói chuyện hơn cô ta, mặc kệ tốt hay xấu, đều không thể đắc tội.
Lăng Tuyết Mạn nghĩ đến điều này, mỉm cười cầm tay bà hai, an ủi bà ta: “Mẹ đừng vội vàng, Đoan Thụy đang ở phương Bắc xa xôi, không thể quay về ngay được, sau khi con về sẽ nghĩ cách gọi cho anh ấy, nói cho anh ấy biết việc này, anh ấy làm việc rất chu đáo, có lẽ sẽ nghĩ được cách an toàn nhất.”
“Sao mẹ không biết Đoan Thụy đến phương Bắc?”
“Con cũng mới biết được mấy ngày, còn chưa kịp nói với mẹ.”
Bà hai nghe thấy lời này tất nhiên không thể ép buộc, vô cùng lo lắng thở dài: “Mộc Vãn này ngã xuống giếng một lần, đột nhiên trở nên thông minh, không dễ lừa gạt nữa rồi.”
Lăng Tuyết Mạn nói: “Dù sao cũng là đại tiểu thư được nâng niu từ bé, không phải đầu óc cũng chỉ là bao cỏ thôi sao, chỉ thông minh nhất thời mà thôi, mẹ đừng quá lo lắng, cô ta không điều tra được việc gì đâu.”
“Chỉ mong vậy.” Bà hai bất đắc dĩ gật đầu, thật ra bà ta cũng hiểu, Lăng Tuyết Mạn chỉ đang qua loa với bà ta thôi, nếu thật sự là ruột thịt của mình, còn từ chối như thế được à, phải nhanh chóng đi làm việc cho bà ta chứ.
Nhớ ngày đó bà ta còn được cưng chiều, bệnh nặng bệnh nhẹ, mọi người nối đuôi nhau đến Tàng Hương Uyển hỏi thăm bà ta, còn bây giờ, một khi mất hết sự cưng chiều, nhà cửa vắng lạnh, ngay cả con gái nuôi của mình cũng không giúp đỡ, hôm nay nhìn thấy sân riêng của bà tư đông như trẩy hội, bà ta lại cảm thấy mất mát buồn bực.
~
Mộc Vãn ở trong phòng thí nghiệm của cô đến chạng vạng tối, vừa đi ra đã nghe Thúy Quyên nói có rất nhiều phu nhân tiểu thư đến thăm hỏi bà tư, vẻ mặt bà tư hồng hào, đã khỏe lắm rồi.
Thúy Quyên còn đang líu ríu, đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân vững vàng, cô ta vội vàng đi ra đón, thật sự giật mình.
Bởi vì căng thẳng, đầu lưỡi xoắn cả lại: “Thiếu… Thiếu soái.”
Cũng không thể trách Thúy Quyên lại phản ứng như vậy, ngoại trừ lần đó vô tình nhìn thấy Lăng Thận Hành nghỉ ngơi ở đây, vị Thiếu soái trong truyền thuyết này chưa từng đến Quế Hoa Uyển.
“Thiếu phu nhân, Thiếu soái đến rồi.” Thúy Quyên vội vàng xoay người, kích động cao giọng nói, như 800 năm rồi chưa từng được gặp Lăng Thận Hành.
Mộc Vãn đang ăn sáng, uống một ngụm trà, hơi thờ ơ: “Người đã đến rồi sao em còn ở đây, đi lấy mấy thứ trà bánh tươm tất đến đây đi.”
Đột nhiên nhớ Lăng Thận Hành không uống trà, lại nói thêm: “Thôi đừng lấy trà, nơi này cũng không có cà phê, đổi thành nước lọc đi.”
Vừa nói xong, Lăng Thận Hành đã sải đôi chân dài bước vào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.