Chương 69: Chịu trách nhiệm cho hành vi của mình
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/04/2023
Đó là nguyên nhân Mục Dã không ngừng hỏi lại quá trình làm nhiệm vụ của bốn người kia. Trước đó người phụ trách thẩm gia cũng làm giống Mục Dã. Nhưng rõ ràng cách làm của Mục Dã hiện tại không giống, cao tầng căn cứ là nhìn trúng điểm này mới mặc kệ hắn dày vò những người kia.
Kết quả dù đã có người thống nhất khẩu cung, trách bại lộ sơ hở nhưng đứng trước Mục Dã, người đã từng tự mình trải nghiệm vùng đất kia, rốt cuộc vẫn là để cho hắn bắt được sơ hở.
Bắt được điểm đột phá rồi nhưng Mục Dã vẫn không có vội vàng áp dụng lên người Chiến Hạo mà tiếp tục lượn trước mặt hắn vài ngày.
Bởi vì những người bị giam lại để thẩm vấn đều được nhốt riêng cho nên không có ai biết được họ đã nói cái gì hay khai ra chuyện gì. Chiến Hạo vốn không nghĩ chuyện đã được tính toán chu toàn sẽ bị Mục Dã công phá chỉ bằng vài cái mánh lới. Hắn dù không vui với sự xuất hiện của Mục Dã thì vẫn tiếp tục tỏ ra khinh thường dửng dưng. Hắn cho rằng Mục Dã có tới thì cũng làm sao. Chiến Hạo không nghĩ mình sẽ ngu đến mức bị Mục Dã chọc giận rồi để lộ sơ hở.
Mục Dã nhìn trong mắt hiểu trong lòng, vốn hắn cũng không nghĩ chỉ dựa vào việc này để kích thích Chiến Hạo tự mình để lộ sơ hở. Nhưng nếu nó có thể tăng thêm hiệu quả cho việc thẩm tra thì Mục Dã không ngại vẽ rắn thêm chân.
Kết quả Mục Dã điều tra được từ bốn người kia là như thế này. Theo lời khai của người phụ trách mảnh đất phía tây, nơi xuất hiện đám trùng giáp khổng lồ kia, hắn không phải là người phụ trách nó. Căn cứ phân phó hắn đúng là phụ trách phía tây, nhưng giữa đường đã được đổi với người khác. Việc này cả hai người đều không hề báo cáo với căn cứ cho nên chẳng ai biết cả. Người phụ trách mảnh đất phía tây từ đầu là Tiền Chinh vốn nhận được lợi ích từ Chiến Hạo nên cho đến lúc cuối đều cắn chặt khẩu cung rằng hắn chưa từng phát hiện ra đám sinh vật kia. Nhưng đến khi Mục Dã hỏi hắn tình huống của mảnh đất phía tây hắn lại không thể nói được hay nói đúng như những gì Mục Dã đã dùng mạng để nhìn thấy.
Ai có thể nghĩ chuyện lại như vậy đâu.
Một người điều tra nếu không nói ngoa là có thể hiểu rõ đường đi nước bước trong mảnh đất đó thì không thể nào nói không được điểm đặc thù của nó. Trong khi thời gian dành cho việc tìm hiểu về nó không hề là ngắn. Cho nên khi Tiền Chinh không thể nói được điểm đặc trưng nên có ở vùng đất phía tây, cho dù hắn cố gắng chống chế thì kết quả đã định, bên căn cứ không thể nào ngu si đến mức tin tưởng hắn nữa. Có câu nói rất hay, chẳng thà tin là có còn hơn tin là không. Mà mắt của Mục Dã, của những người khác cũng không có mù, làm sao nhìn không ra biểu tình chột dạ của Tiền Chinh. Truyện Quan Trường
Kết quả chính là như vậy định xuống rồi.
Đã biết việc này, cao tầng căn cứ không khó để suy đoán ai là người đã cùng Tiền Chinh tráo đổi nhiệm vụ. Chiến Hạo cứ thế nối gót Tiền Chinh bị Mục Dã đưa vào tròng rồi nhanh chóng lộ đuôi.
Tuy chưa thể biết được kẻ đứng sau sai khiến Chiến Hạo làm việc này nhưng công lao của Mục Dã là không thể bàn cãi. Thống lĩnh đời hai tuy không trực tiếp nói nhưng đã đánh tiếng, nếu Mục Dã có thể điều tra được vụ này thì sẽ thăng chức cho hắn. Mục Dã đối với chuyện này biểu hiện không có chờ mong… Không, phải nói là hắn không hề có biểu hiện gì đáng nói. Hắn chỉ để lại một câu đợi mọi chuyện kết thúc viên mãn lại nói đi.
Ai cũng nghĩ tiếp đó sẽ nhanh chóng biết được mọi thứ từ miệng Chiến Hạo, kết quả hắn ta lại sống chết không chịu nói ra kẻ chủ mưu là ai.
“Tao đã nói tao không biết, mày đừng hòng ép tao nói không thành có!!”
Chiến Hạo bị nhốt một tháng trời sắc mặt đã xấu đến không thể xấu hơn được nữa. Hắn muốn liên hệ với cậu của hắn nhưng không được, lại phải suốt ngày nhìn mặt Mục Dã, bị Mục Dã chèn ép, tính tình của hắn sắp không chịu được mà bùng nổ đến nơi rồi. Tự nhiên bị vạch trần việc không báo cáo đúng sự thật về vùng đất kia Chiến Hạo đã cảm thấy bất an trong lòng rồi. Nhưng hắn nghĩ đến địa vị của Chiến Thiên, nghĩ đến những gì Chiến Thiên tiết lộ cho hắn, mặc kệ Mục Dã ép hỏi thế nào hắn đều ngậm miệng nói không biết.
Nhưng hắn nào có ngờ…
“Nói vậy là mày muốn chịu trách nhiệm cho việc thất bại lần này?”
Mục Dã bỗng nhiên nói một câu khiến Chiến Hạo sững người. Nhưng chưa đợi hắn chống chế gì Mục Dã đã nói tiếp: “Việc nhiệm vụ lần này thất bại tuy sẽ kéo dài thời gian thu phục vùng đất kia nhưng vẫn phải có người đứng ra nhận trách nhiệm về tay. Không cần biết mày làm với mục đích gì, nhưng nếu nguyên nhân là do mày không làm tốt nhiệm vụ thăm dò, trong lúc làm nhiệm vụ không điều tra tỉ mỉ dẫn đến thất bại lần này thì tất cả tội trạng sẽ quy lên đầu mày. Dựa theo luật lệ của căn cứ thì mày đáng tội tử hình, dù sao đã có hai cái mạng bởi vì mày mà mất đi, còn khiến căn cứ tổn thất thảm trọng. Mà sau khi căn cứ được xây dựng đã đặt ra một điều luật, phàm là người có tội lớn như mày đều sẽ bị xử tử chứ không được thả đi. Chắc mày không quên chứ?”
“Hay mày nghĩ rằng có Chiến Thiên ông ta đứng phía sau thì mày không cần chịu trách nhiệm cho việc mày làm?”
Mục Dã khuôn mặt không chút biểu tình nhưng lời lẽ lại đầy sự châm chọc khiến sắc mặt Chiến Hạo tái mét, vặn vẹo cả lên.
“Hiện tại có phải mày đang mong ông ta nhanh nhanh phất cờ đảo chính để còn cứu mày ra hay không?”
Thời điểm Mục Dã nói lời này vẻ mặt Chiến Hạo biến đổi rõ ràng. Dù hắn nhanh chóng lấy lại được biểu tình thì biến hóa kia cũng đã lọt vào trong mắt những người cần nhìn thấy, được máy quay trong phòng thẩm tra ghi lại rồi.
Đới Mặc, thống lĩnh hiện tại là cháu của thống lĩnh đời đầu năm nay chỉ mới ba mươi, so với Mục Dã lớn hơn hai tuổi, gần như cùng thời với đám Tống Bằng, Ngạo Tề, Mục Dã. Hắn ta thừa hưởng trọn vẹn tư tưởng của ông nội mình, tiếp tục gìn giữ khu căn cứ này theo quy tắc thống lĩnh đời đầu đặt ra, vốn dĩ là chuyện không có gì khó. Cho dù hắn trẻ tuổi thì năng lực chẳng hề thua kém mấy người kể trên, nhưng về mặt tài trí lại so ra vượt trội hơn nhiều. Nếu không hắn cũng sẽ không vượt mặt cha chú ngồi lên vị trí này. Nhưng chưa tính hắn trẻ tuổi, chỉ tính những người có thể xứng làm bậc cha chú của hắn, trong lòng ôm dã tâm muốn đạp hắn xuống, thậm trí là thay đổi chế độ hiện tại, thiết lập trật tự mới cho căn cứ thì cho dù hắn có tốt cũng không thể thay đổi được hiện thực này.
Một cái chức thống lĩnh không nói lên việc hắn có thể chiếm được sự ủng hộ của người khác hay không. Bởi vì lợi ích con người vào thời điểm này lớn hơn tất cả. Nếu đối phương đủ mạnh mẽ, có thể tiến hành một cuộc đảo chính mà còn thành công thì chẳng có cái gì không thể xảy ra cả.
Cho nên khi nghe Mục Dã bỗng nhiên nói lời kia, nghe thì có vẻ như nói xằng nói bậy hòng chụp mũ hay chỉ muốn kích thích Chiến Hạo thôi, thế nhưng biểu tình của Chiến Hạo lại khiến Đới Mặc sắc mặt không khỏi trầm trọng xuống.
Rốt cuộc thì sự thật là đâu cũng chỉ có thể từ Chiến Hạo đào ra. Nhưng có một chuyện có thể không cần cạy miệng Chiến Hạo vẫn có thể biết được, đó chính là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện nhất định không thoát khỏi có dính dáng đến Chiến Thiên lão già kia. Bởi vì động cơ của Chiến Hạo quá mức khó hiểu, hắn cũng không có đủ sự thông minh mưu trí cùng hùng tâm để làm ra chuyện này. Hắn cùng lắm chỉ là tay sai, ở sau lưng thay ông ta làm việc thôi. Người như Chiến Hạo chỉ cần cho hắn chút màu sắc thì hắn sẽ lập tức quắc đuôi chạy theo. Chưa kể đầu óc hắn lại đơn giản, hay nóng nảy, dễ thao túng. Nói là con tốt thí thì có phần quá mức, nhưng tay sai thì không phải nói ngoa.
Kết quả dù đã có người thống nhất khẩu cung, trách bại lộ sơ hở nhưng đứng trước Mục Dã, người đã từng tự mình trải nghiệm vùng đất kia, rốt cuộc vẫn là để cho hắn bắt được sơ hở.
Bắt được điểm đột phá rồi nhưng Mục Dã vẫn không có vội vàng áp dụng lên người Chiến Hạo mà tiếp tục lượn trước mặt hắn vài ngày.
Bởi vì những người bị giam lại để thẩm vấn đều được nhốt riêng cho nên không có ai biết được họ đã nói cái gì hay khai ra chuyện gì. Chiến Hạo vốn không nghĩ chuyện đã được tính toán chu toàn sẽ bị Mục Dã công phá chỉ bằng vài cái mánh lới. Hắn dù không vui với sự xuất hiện của Mục Dã thì vẫn tiếp tục tỏ ra khinh thường dửng dưng. Hắn cho rằng Mục Dã có tới thì cũng làm sao. Chiến Hạo không nghĩ mình sẽ ngu đến mức bị Mục Dã chọc giận rồi để lộ sơ hở.
Mục Dã nhìn trong mắt hiểu trong lòng, vốn hắn cũng không nghĩ chỉ dựa vào việc này để kích thích Chiến Hạo tự mình để lộ sơ hở. Nhưng nếu nó có thể tăng thêm hiệu quả cho việc thẩm tra thì Mục Dã không ngại vẽ rắn thêm chân.
Kết quả Mục Dã điều tra được từ bốn người kia là như thế này. Theo lời khai của người phụ trách mảnh đất phía tây, nơi xuất hiện đám trùng giáp khổng lồ kia, hắn không phải là người phụ trách nó. Căn cứ phân phó hắn đúng là phụ trách phía tây, nhưng giữa đường đã được đổi với người khác. Việc này cả hai người đều không hề báo cáo với căn cứ cho nên chẳng ai biết cả. Người phụ trách mảnh đất phía tây từ đầu là Tiền Chinh vốn nhận được lợi ích từ Chiến Hạo nên cho đến lúc cuối đều cắn chặt khẩu cung rằng hắn chưa từng phát hiện ra đám sinh vật kia. Nhưng đến khi Mục Dã hỏi hắn tình huống của mảnh đất phía tây hắn lại không thể nói được hay nói đúng như những gì Mục Dã đã dùng mạng để nhìn thấy.
Ai có thể nghĩ chuyện lại như vậy đâu.
Một người điều tra nếu không nói ngoa là có thể hiểu rõ đường đi nước bước trong mảnh đất đó thì không thể nào nói không được điểm đặc thù của nó. Trong khi thời gian dành cho việc tìm hiểu về nó không hề là ngắn. Cho nên khi Tiền Chinh không thể nói được điểm đặc trưng nên có ở vùng đất phía tây, cho dù hắn cố gắng chống chế thì kết quả đã định, bên căn cứ không thể nào ngu si đến mức tin tưởng hắn nữa. Có câu nói rất hay, chẳng thà tin là có còn hơn tin là không. Mà mắt của Mục Dã, của những người khác cũng không có mù, làm sao nhìn không ra biểu tình chột dạ của Tiền Chinh. Truyện Quan Trường
Kết quả chính là như vậy định xuống rồi.
Đã biết việc này, cao tầng căn cứ không khó để suy đoán ai là người đã cùng Tiền Chinh tráo đổi nhiệm vụ. Chiến Hạo cứ thế nối gót Tiền Chinh bị Mục Dã đưa vào tròng rồi nhanh chóng lộ đuôi.
Tuy chưa thể biết được kẻ đứng sau sai khiến Chiến Hạo làm việc này nhưng công lao của Mục Dã là không thể bàn cãi. Thống lĩnh đời hai tuy không trực tiếp nói nhưng đã đánh tiếng, nếu Mục Dã có thể điều tra được vụ này thì sẽ thăng chức cho hắn. Mục Dã đối với chuyện này biểu hiện không có chờ mong… Không, phải nói là hắn không hề có biểu hiện gì đáng nói. Hắn chỉ để lại một câu đợi mọi chuyện kết thúc viên mãn lại nói đi.
Ai cũng nghĩ tiếp đó sẽ nhanh chóng biết được mọi thứ từ miệng Chiến Hạo, kết quả hắn ta lại sống chết không chịu nói ra kẻ chủ mưu là ai.
“Tao đã nói tao không biết, mày đừng hòng ép tao nói không thành có!!”
Chiến Hạo bị nhốt một tháng trời sắc mặt đã xấu đến không thể xấu hơn được nữa. Hắn muốn liên hệ với cậu của hắn nhưng không được, lại phải suốt ngày nhìn mặt Mục Dã, bị Mục Dã chèn ép, tính tình của hắn sắp không chịu được mà bùng nổ đến nơi rồi. Tự nhiên bị vạch trần việc không báo cáo đúng sự thật về vùng đất kia Chiến Hạo đã cảm thấy bất an trong lòng rồi. Nhưng hắn nghĩ đến địa vị của Chiến Thiên, nghĩ đến những gì Chiến Thiên tiết lộ cho hắn, mặc kệ Mục Dã ép hỏi thế nào hắn đều ngậm miệng nói không biết.
Nhưng hắn nào có ngờ…
“Nói vậy là mày muốn chịu trách nhiệm cho việc thất bại lần này?”
Mục Dã bỗng nhiên nói một câu khiến Chiến Hạo sững người. Nhưng chưa đợi hắn chống chế gì Mục Dã đã nói tiếp: “Việc nhiệm vụ lần này thất bại tuy sẽ kéo dài thời gian thu phục vùng đất kia nhưng vẫn phải có người đứng ra nhận trách nhiệm về tay. Không cần biết mày làm với mục đích gì, nhưng nếu nguyên nhân là do mày không làm tốt nhiệm vụ thăm dò, trong lúc làm nhiệm vụ không điều tra tỉ mỉ dẫn đến thất bại lần này thì tất cả tội trạng sẽ quy lên đầu mày. Dựa theo luật lệ của căn cứ thì mày đáng tội tử hình, dù sao đã có hai cái mạng bởi vì mày mà mất đi, còn khiến căn cứ tổn thất thảm trọng. Mà sau khi căn cứ được xây dựng đã đặt ra một điều luật, phàm là người có tội lớn như mày đều sẽ bị xử tử chứ không được thả đi. Chắc mày không quên chứ?”
“Hay mày nghĩ rằng có Chiến Thiên ông ta đứng phía sau thì mày không cần chịu trách nhiệm cho việc mày làm?”
Mục Dã khuôn mặt không chút biểu tình nhưng lời lẽ lại đầy sự châm chọc khiến sắc mặt Chiến Hạo tái mét, vặn vẹo cả lên.
“Hiện tại có phải mày đang mong ông ta nhanh nhanh phất cờ đảo chính để còn cứu mày ra hay không?”
Thời điểm Mục Dã nói lời này vẻ mặt Chiến Hạo biến đổi rõ ràng. Dù hắn nhanh chóng lấy lại được biểu tình thì biến hóa kia cũng đã lọt vào trong mắt những người cần nhìn thấy, được máy quay trong phòng thẩm tra ghi lại rồi.
Đới Mặc, thống lĩnh hiện tại là cháu của thống lĩnh đời đầu năm nay chỉ mới ba mươi, so với Mục Dã lớn hơn hai tuổi, gần như cùng thời với đám Tống Bằng, Ngạo Tề, Mục Dã. Hắn ta thừa hưởng trọn vẹn tư tưởng của ông nội mình, tiếp tục gìn giữ khu căn cứ này theo quy tắc thống lĩnh đời đầu đặt ra, vốn dĩ là chuyện không có gì khó. Cho dù hắn trẻ tuổi thì năng lực chẳng hề thua kém mấy người kể trên, nhưng về mặt tài trí lại so ra vượt trội hơn nhiều. Nếu không hắn cũng sẽ không vượt mặt cha chú ngồi lên vị trí này. Nhưng chưa tính hắn trẻ tuổi, chỉ tính những người có thể xứng làm bậc cha chú của hắn, trong lòng ôm dã tâm muốn đạp hắn xuống, thậm trí là thay đổi chế độ hiện tại, thiết lập trật tự mới cho căn cứ thì cho dù hắn có tốt cũng không thể thay đổi được hiện thực này.
Một cái chức thống lĩnh không nói lên việc hắn có thể chiếm được sự ủng hộ của người khác hay không. Bởi vì lợi ích con người vào thời điểm này lớn hơn tất cả. Nếu đối phương đủ mạnh mẽ, có thể tiến hành một cuộc đảo chính mà còn thành công thì chẳng có cái gì không thể xảy ra cả.
Cho nên khi nghe Mục Dã bỗng nhiên nói lời kia, nghe thì có vẻ như nói xằng nói bậy hòng chụp mũ hay chỉ muốn kích thích Chiến Hạo thôi, thế nhưng biểu tình của Chiến Hạo lại khiến Đới Mặc sắc mặt không khỏi trầm trọng xuống.
Rốt cuộc thì sự thật là đâu cũng chỉ có thể từ Chiến Hạo đào ra. Nhưng có một chuyện có thể không cần cạy miệng Chiến Hạo vẫn có thể biết được, đó chính là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện nhất định không thoát khỏi có dính dáng đến Chiến Thiên lão già kia. Bởi vì động cơ của Chiến Hạo quá mức khó hiểu, hắn cũng không có đủ sự thông minh mưu trí cùng hùng tâm để làm ra chuyện này. Hắn cùng lắm chỉ là tay sai, ở sau lưng thay ông ta làm việc thôi. Người như Chiến Hạo chỉ cần cho hắn chút màu sắc thì hắn sẽ lập tức quắc đuôi chạy theo. Chưa kể đầu óc hắn lại đơn giản, hay nóng nảy, dễ thao túng. Nói là con tốt thí thì có phần quá mức, nhưng tay sai thì không phải nói ngoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.