Chương 22: Em nhớ kỹ
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
25/03/2023
Nhưng mà…
“Có cách nào có thể xác định được độ nguy hiểm dưới biển không?”
Dung Lạc cúi đầu ngẫm nghĩ một chút rồi không quên nói thêm: “Ví như ra đa ra sót mật độ sinh vật chẳng hạn.”
Mục Dã trước là âm thầm quan sát biểu tình của người con gái nhưng rõ ràng không thể nhìn ra được cái gì, sau hắn vẫn trả lời cô: “Đương nhiên là có.”
Đó là đồ vật không thể thiếu trong thời đại này. Có nó, họ có thể phán đoán được độ nguy hiểm của một nơi mà lựa chọn đến hay rời đi. Hầu hết những người đi ra ngoài đều được trang bị thứ này trên người. Hiện tại thì hầu như tất cả mọi người đều có một cái. Nó tựa như la bàn, thiếu thì nữa bước khó đi, còn dễ dấn thân vào nguy hiểm.
“Em muốn nó?”
Mục Dã nhìn cô gái nhỏ trước mặt một bộ ngập ngùng muốn nói lại thôi, trực tiếp nói ra thay cô.
Dung Lạc mím môi một chút, sau đó vẫn gật đầu: "Có thể không?
“Tôi có thể biết lý do em muốn nó không?”
Mục Dã không nói mà hỏi lại.
Hắn nhìn cô, trong mắt không chút cảm xúc. Dung Lạc cũng nhìn hắn, trong lòng lại nghĩ người đàn ông này không biết cố ý hay gì, lúc nghiêm túc luôn bày ra một bộ biểu tình lạnh lùng như muốn dọa nạt cô. Nhưng cũng có thể là do con người này vốn vậy, trầm và lạnh là đặc trưng của hắn.
Hai người nhìn nhau rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn là Dung Lạc hạ mắt trước. Cô nhìn lòng ngực cứng như đá cùng hầu kết nam tính của hắn chậm rãi nói: “Có nó, khả năng sống sót của em sẽ nhiều hơn.”
“Rốt cuộc em là ai, Dung Lạc?”
Mục Dã bỗng nhiên hỏi, đồng thời không ngừng quan sát, không bỏ sót chút biến hóa nào trên khuôn mặt trái xoan của người con gái khi nghe hắn bất ngờ hỏi câu này. Dung Lạc rõ ràng là kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng đó chỉ là biểu hiện lúc đầu. Đợi cô hoàn hồn lại thì trong đôi mắt kia chẳng còn thứ biểu tình gì có thể khơi gợi sự cảnh giác của một người nữa mà còn có chút giảo hoạt nhìn hắn nói: “Quan trọng không?”
Quan trọng không?
Ở trong thời đại này pháp luật trước đây chưa chắc vẫn còn áp dụng được. Quan trọng vẫn là mạnh thì sống, yếu thì chết. Thời điểm lúc mới tới đây Dung Lạc đã sâu sắc cảm nhận được điều này. Chỉ cần bạn mạnh, bạn có thể đè đầu cưỡi cổ người khác. Dù nó có quy tắc thì nó cũng dựa trên tiền đề thời đại mà xuất hiện, giống như việc thôn làng mỗi năm năm đưa đến một nữ tánh cho nơi này.
Vậy việc cô là ai, đến từ đâu quan trọng không?
Hiện tại cô đang sống ở đây, ở dưới quy tắc của thời đại này, cô cũng phải tuân theo nó dù có bất mãn cỡ nào không phải sao?
“Anh có thể đi hỏi xem những người trong làng em là ai.”
Cô là Dung Lạc, một thôn nữ từ khi sinh ra đã sống trong làng, chưa từng rời khỏi. Cô còn có thể là ai? Là nhân tố bất lợi cho nơi này sao? Không, mỗi nữ tánh trong thời đại này đều là đối tượng bảo vệ hàng đầu. Cho dù cô có ý đồ gì không rõ với nơi này thì cô vẫn sẽ được ưu tiên đối đãi. Hơn nữa Dung Lạc nghĩ, năng lực của nữ tánh mạnh có lẽ sẽ còn rất được hoan nghênh săn đón. Nếu họ phát hiện ra cô không bình thường thì cũng trước tiên là lung lạc để giữ cô lại. Dù cô chẳng muốn được đối đãi như thế nhưng biết làm sao, cô vẫn phải sống. Muốn sống cho tốt thì càng nên hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh mình hơn, sau đó lợi dụng nó một cách tốt nhất.
Thời điểm Dung Lạc nói lời kia, biểu tình giảo hoạt trên mặt cô không hề che dấu. Rõ ràng cô đã ăn chắc người trước mặt sẽ không làm gì được cô. Nhưng kết quả lại rước lấy một cái búng nhẹ vào trán của người đàn ông khiến cô bị đau mà ôm đầu ủy khuất trừng hắn.
“Chỉ cần em không bỏ chạy, tôi sẽ không quan tâm em là ai.”
Mục Dã vừa nói vừa nhìn cô từ trên xuống dưới, bàn tay đang đặt trên bụng cô cũng mang ý vị khó tả khiến Dung Lạc bất giác rùng mình mà dần di chuyển xuống dưới. Thời điểm nó đáp lên mông cô thì không chút nhẹ nhàng bóp mạnh một cái. Trước khi cô kịp kinh hô thì cả người đã bị hắn vớt ra khỏi bồn tắm nước đã lạnh xuống khiến cô bất giác theo bản năng đưa tay ôm cổ hắn.
Hai người bất ngờ ở khoảng cách gần nhìn thẳng vào mắt đối phương. Dung Lạc có hơi bối rối còn người đàn ông thì không biểu tình nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Em sẽ không bỏ trốn chứ?”
Dung Lạc vô thức nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng gật đầu.
“Em nhớ kỹ.”
Mục Dã chỉ nói như vậy rồi ôm cô ra khỏi phòng tắm sau khi dùng một cái khăn lớn quấn cô lại.
Rõ ràng hắn không có nói lời uy hiếp nhưng Dung Lạc lại ngửi thấy mùi vị nguy hiểm đâu đó.
Dám mà cô chạy…
Dung Lạc không nghĩ nữa, bởi vì sau khi người đàn ông đặt cô xuống giường thì ngồi chồm hõm ở trước mặt cô, không trên từ đâu lôi ra một con dao quân dụng tỏa ra hàn mang sắc bén, ở mặt trên cổ tay cơ bắp cuồn cuộn của mình rạch một đường dọc theo xương tay.
“Anh…”
Dung Lạc bất giác thốt lên muốn ngăn cản thì phát hiện nơi dao quân dụng cắt xuống không hề chảy ra máu tươi thì cô khựng hẳn lại.
Sau đó dưới cái nhìn kinh ngạc của Dung Lạc, Mục Dã giống như ảo thuật rút ra một con chíp mỏng tanh rộng một milimet dài hai milimet bên dưới chỗ bị hắn cắt. Sau khi hắn rút con chíp ra thì máu mới rỉ từng chút một từ vị trí đó, không nhiều, giống như vết thương bị trầy da bình thường không hơn không kém. Chỉ là Dung Lạc nhìn vẫn thấy đau.
“Đó là…”
Cô nuốt nước miếng vô thức hỏi.
“Thứ em muốn.”
Mục Dã không chút chần chừ chứng thực suy đoán của cô. Rồi hắn ngẩng đầu nhìn cô hỏi: “Có sợ đau không?”
Dung Lạc không cần dùng nhiều thời gian đã hiểu tại sao hắn hỏi như vậy, nhưng sau đó cô lại không nhịn được bĩu môi: “Anh lấy cũng lấy ra rồi, giờ hỏi có phải quá muộn hay không?”
Chẳng lẽ cô nói không hắn sẽ nhét vào lại? Dù hắn không thấy đau thì cũng không làm trò với thân thể mình như vậy! Dung Lạc không nhận ra bản thân đã bắt đầu biết đau lòng vì người đàn ông trước mặt.
Mục Dã thì khẽ nhếch bạc môi dày nhưng nam tính quyến rũ của mình lên khi nghe lời này của cô, không hề có chút hối lỗi nào mà nhìn cô cười đến đáng đánh.
Dung Lạc ngứa răng nhưng phải nhịn lại, mộ bộ không thèm chấp mà kiên quyết, thấy chết không sờn đưa tay ra trước mặt hắn.
Người đàn ông cười cười nắm lấy bàn tay cô.
Đương lúc Dung Lạc đang căng mình chuẩn bị đón nhận đau đớn thì tay bỗng bị kéo một cái. Cô cứ thế trượt xuống giường, ngồi hẳn trên đùi người đàn ông. Còn chẳng đợi Dung Lạc lấy lại tinh thần thì môi đã bị người ngậm lấy, kéo thẳng vào một nụ hôn kiểu pháp mạnh bạo mà không thiếu sự dịu dàng đủ khiến người mê muội.
“Ưm…”
Dung Lạc không biết nụ hôn nào kéo dài bao lâu. Cô ngồi trên đùi người đàn ông, đầu ép trên giường bị hắn hôn đến choáng váng.
“Có cách nào có thể xác định được độ nguy hiểm dưới biển không?”
Dung Lạc cúi đầu ngẫm nghĩ một chút rồi không quên nói thêm: “Ví như ra đa ra sót mật độ sinh vật chẳng hạn.”
Mục Dã trước là âm thầm quan sát biểu tình của người con gái nhưng rõ ràng không thể nhìn ra được cái gì, sau hắn vẫn trả lời cô: “Đương nhiên là có.”
Đó là đồ vật không thể thiếu trong thời đại này. Có nó, họ có thể phán đoán được độ nguy hiểm của một nơi mà lựa chọn đến hay rời đi. Hầu hết những người đi ra ngoài đều được trang bị thứ này trên người. Hiện tại thì hầu như tất cả mọi người đều có một cái. Nó tựa như la bàn, thiếu thì nữa bước khó đi, còn dễ dấn thân vào nguy hiểm.
“Em muốn nó?”
Mục Dã nhìn cô gái nhỏ trước mặt một bộ ngập ngùng muốn nói lại thôi, trực tiếp nói ra thay cô.
Dung Lạc mím môi một chút, sau đó vẫn gật đầu: "Có thể không?
“Tôi có thể biết lý do em muốn nó không?”
Mục Dã không nói mà hỏi lại.
Hắn nhìn cô, trong mắt không chút cảm xúc. Dung Lạc cũng nhìn hắn, trong lòng lại nghĩ người đàn ông này không biết cố ý hay gì, lúc nghiêm túc luôn bày ra một bộ biểu tình lạnh lùng như muốn dọa nạt cô. Nhưng cũng có thể là do con người này vốn vậy, trầm và lạnh là đặc trưng của hắn.
Hai người nhìn nhau rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn là Dung Lạc hạ mắt trước. Cô nhìn lòng ngực cứng như đá cùng hầu kết nam tính của hắn chậm rãi nói: “Có nó, khả năng sống sót của em sẽ nhiều hơn.”
“Rốt cuộc em là ai, Dung Lạc?”
Mục Dã bỗng nhiên hỏi, đồng thời không ngừng quan sát, không bỏ sót chút biến hóa nào trên khuôn mặt trái xoan của người con gái khi nghe hắn bất ngờ hỏi câu này. Dung Lạc rõ ràng là kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng đó chỉ là biểu hiện lúc đầu. Đợi cô hoàn hồn lại thì trong đôi mắt kia chẳng còn thứ biểu tình gì có thể khơi gợi sự cảnh giác của một người nữa mà còn có chút giảo hoạt nhìn hắn nói: “Quan trọng không?”
Quan trọng không?
Ở trong thời đại này pháp luật trước đây chưa chắc vẫn còn áp dụng được. Quan trọng vẫn là mạnh thì sống, yếu thì chết. Thời điểm lúc mới tới đây Dung Lạc đã sâu sắc cảm nhận được điều này. Chỉ cần bạn mạnh, bạn có thể đè đầu cưỡi cổ người khác. Dù nó có quy tắc thì nó cũng dựa trên tiền đề thời đại mà xuất hiện, giống như việc thôn làng mỗi năm năm đưa đến một nữ tánh cho nơi này.
Vậy việc cô là ai, đến từ đâu quan trọng không?
Hiện tại cô đang sống ở đây, ở dưới quy tắc của thời đại này, cô cũng phải tuân theo nó dù có bất mãn cỡ nào không phải sao?
“Anh có thể đi hỏi xem những người trong làng em là ai.”
Cô là Dung Lạc, một thôn nữ từ khi sinh ra đã sống trong làng, chưa từng rời khỏi. Cô còn có thể là ai? Là nhân tố bất lợi cho nơi này sao? Không, mỗi nữ tánh trong thời đại này đều là đối tượng bảo vệ hàng đầu. Cho dù cô có ý đồ gì không rõ với nơi này thì cô vẫn sẽ được ưu tiên đối đãi. Hơn nữa Dung Lạc nghĩ, năng lực của nữ tánh mạnh có lẽ sẽ còn rất được hoan nghênh săn đón. Nếu họ phát hiện ra cô không bình thường thì cũng trước tiên là lung lạc để giữ cô lại. Dù cô chẳng muốn được đối đãi như thế nhưng biết làm sao, cô vẫn phải sống. Muốn sống cho tốt thì càng nên hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh mình hơn, sau đó lợi dụng nó một cách tốt nhất.
Thời điểm Dung Lạc nói lời kia, biểu tình giảo hoạt trên mặt cô không hề che dấu. Rõ ràng cô đã ăn chắc người trước mặt sẽ không làm gì được cô. Nhưng kết quả lại rước lấy một cái búng nhẹ vào trán của người đàn ông khiến cô bị đau mà ôm đầu ủy khuất trừng hắn.
“Chỉ cần em không bỏ chạy, tôi sẽ không quan tâm em là ai.”
Mục Dã vừa nói vừa nhìn cô từ trên xuống dưới, bàn tay đang đặt trên bụng cô cũng mang ý vị khó tả khiến Dung Lạc bất giác rùng mình mà dần di chuyển xuống dưới. Thời điểm nó đáp lên mông cô thì không chút nhẹ nhàng bóp mạnh một cái. Trước khi cô kịp kinh hô thì cả người đã bị hắn vớt ra khỏi bồn tắm nước đã lạnh xuống khiến cô bất giác theo bản năng đưa tay ôm cổ hắn.
Hai người bất ngờ ở khoảng cách gần nhìn thẳng vào mắt đối phương. Dung Lạc có hơi bối rối còn người đàn ông thì không biểu tình nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Em sẽ không bỏ trốn chứ?”
Dung Lạc vô thức nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng gật đầu.
“Em nhớ kỹ.”
Mục Dã chỉ nói như vậy rồi ôm cô ra khỏi phòng tắm sau khi dùng một cái khăn lớn quấn cô lại.
Rõ ràng hắn không có nói lời uy hiếp nhưng Dung Lạc lại ngửi thấy mùi vị nguy hiểm đâu đó.
Dám mà cô chạy…
Dung Lạc không nghĩ nữa, bởi vì sau khi người đàn ông đặt cô xuống giường thì ngồi chồm hõm ở trước mặt cô, không trên từ đâu lôi ra một con dao quân dụng tỏa ra hàn mang sắc bén, ở mặt trên cổ tay cơ bắp cuồn cuộn của mình rạch một đường dọc theo xương tay.
“Anh…”
Dung Lạc bất giác thốt lên muốn ngăn cản thì phát hiện nơi dao quân dụng cắt xuống không hề chảy ra máu tươi thì cô khựng hẳn lại.
Sau đó dưới cái nhìn kinh ngạc của Dung Lạc, Mục Dã giống như ảo thuật rút ra một con chíp mỏng tanh rộng một milimet dài hai milimet bên dưới chỗ bị hắn cắt. Sau khi hắn rút con chíp ra thì máu mới rỉ từng chút một từ vị trí đó, không nhiều, giống như vết thương bị trầy da bình thường không hơn không kém. Chỉ là Dung Lạc nhìn vẫn thấy đau.
“Đó là…”
Cô nuốt nước miếng vô thức hỏi.
“Thứ em muốn.”
Mục Dã không chút chần chừ chứng thực suy đoán của cô. Rồi hắn ngẩng đầu nhìn cô hỏi: “Có sợ đau không?”
Dung Lạc không cần dùng nhiều thời gian đã hiểu tại sao hắn hỏi như vậy, nhưng sau đó cô lại không nhịn được bĩu môi: “Anh lấy cũng lấy ra rồi, giờ hỏi có phải quá muộn hay không?”
Chẳng lẽ cô nói không hắn sẽ nhét vào lại? Dù hắn không thấy đau thì cũng không làm trò với thân thể mình như vậy! Dung Lạc không nhận ra bản thân đã bắt đầu biết đau lòng vì người đàn ông trước mặt.
Mục Dã thì khẽ nhếch bạc môi dày nhưng nam tính quyến rũ của mình lên khi nghe lời này của cô, không hề có chút hối lỗi nào mà nhìn cô cười đến đáng đánh.
Dung Lạc ngứa răng nhưng phải nhịn lại, mộ bộ không thèm chấp mà kiên quyết, thấy chết không sờn đưa tay ra trước mặt hắn.
Người đàn ông cười cười nắm lấy bàn tay cô.
Đương lúc Dung Lạc đang căng mình chuẩn bị đón nhận đau đớn thì tay bỗng bị kéo một cái. Cô cứ thế trượt xuống giường, ngồi hẳn trên đùi người đàn ông. Còn chẳng đợi Dung Lạc lấy lại tinh thần thì môi đã bị người ngậm lấy, kéo thẳng vào một nụ hôn kiểu pháp mạnh bạo mà không thiếu sự dịu dàng đủ khiến người mê muội.
“Ưm…”
Dung Lạc không biết nụ hôn nào kéo dài bao lâu. Cô ngồi trên đùi người đàn ông, đầu ép trên giường bị hắn hôn đến choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.