Chương 102: Hội họp
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
05/05/2023
"Bên căn cứ có lẽ đã đánh nhau rồi."
Mục Dã không trả lời câu hỏi kia của Tống Bằng mà ngược lại nói.
Tống Bằng lặng thinh một hồi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Một lát sau hắn mới trầm giọng hỏi. Mục Dã hiểu hắn là đang hỏi chuyện gì: "Chiến Thiên cấu kết với người ngoài. Đám người kia chạy đến cứu Chiến Hạo sẵn tiện tấn công đám người Đới Mặc trên thuyền."
"Chiến Hạo được cứu?"
Tống Bằng trong mắt ánh lên một tia sáng lạnh nhưng ngoài miệng không quên hỏi.
"Hưm..."
Mục Dã lại không trả lời mà phát ra một tiếng cảm khái đầy lạnh nhạt.
Tống Bằng hiểu ngay.
"Lúc này có lẽ đám người Dung Lạc đã đang trên đường, chắc phải cần một chút thời gian nữa."
Nếu biển không hỗ trợ tốc độ di chuyển cho đám thuyền đánh cá kia thì từ lúc rời đảo cho đến khi đến được nơi này có lẽ vẫn cần hai tiếng đồng hồ. So với Mục Dã chỉ cách Tống Bằng một nữa quãng đường thì mặc kệ hắn là dùng sức mình để bơi đến cũng vẫn nhanh hơn Dung Lạc bên kia.
Vốn Tống Bằng còn muốn hỏi chuyện này, hiện tại nghe Mục Dã nói, lại còn với biểu tình không chút lo lắng, Tống Bằng im lặng một hồi thì quyết định không có hỏi nữa. Tình huống hiện tại trên đảo nhất định đã rất loạn, Mục Dã lại chắc chắn như vậy, cũng không hề tỏ ra hoảng loạn hay có chút nào không yên tâm đám người Dung Lạc đi rồi có bị bắt về hay không, như thế đã đủ chứng tỏ được họ an toàn. Dung Tình của hắn vẫn an toàn. Dù hắn vẫn còn bâng khuâng thì cũng chỉ có thể tiếp tục tin tưởng Mục Dã.
Tống Bằng không biết, Mục Dã thật ra không phải không có lo lắng. Nhưng hắn nghĩ nếu Dung Lạc thật sự có chuyện thì biển cả lúc này sẽ không "bình yên" như vậy đâu. Thử nghĩ xem bốn bề của họ đều là biển, diện tích đất bằng không nhiều, địa thế còn thấp. Chỉ cần một con sóng thần trong truyền thuyết thôi là đủ để nhấn chìm hòn đảo kia rồi. Như vậy chắc chắn Dung Lạc đã an toàn rời đi hòn đảo. Mà đến được biển rộng rồi, đó chính là sân nhà của cô, còn ai có khả năng bắt cô lại nữa.
Mục Dã ôm tư tưởng đó tiếp tục chờ đợi, so với Tống Bằng thì nhàn nhã hơn nhiều.
Bỗng nhiên hắn vô tình nhớ đến chuyện gì, khẽ quay qua hỏi Tống Bằng: "Anh đã làm gì à?"
Một câu không đầu không đuôi.
Tống Bằng có lẽ chưa hiểu nên quay lại nhìn hắn.
"Tôi thấy Đới Mặc trông có vẻ hoảng hốt lúc ở trên thuyền."
"À..."
Tống Bằng cảm thán một tiếng rồi mới không nhanh không chậm nói: "Có lẽ hắn phát hiện Z bị đánh cắp rồi."
"..."
Hắn nói tỉnh như sáo, một chút đều không bận tâm người nghe cảm thấy thế nào. Nhưng có thể thấy tâm tình của hắn khi nhìn đến biểu tình căm nín của Mục Dã mà có vẻ đã tốt hơn rồi.
"Sau đó cậu sẽ biết sớm thôi."
Trước khi Mục Dã hỏi gì đó Tống Bằng đã chặn miệng hắn. Giọng điệu hả hê giống như trả được thù của hắn không khỏi khiến Mục Dã lắc đầu. Người này rõ ràng là vẫn còn ghim hắn vì đã không ngừng úp úp mở mở trước đó.
Mục Dã không biết phải nói gì hơn, chỉ có thể tiếp tục dựa vào thân tàu chờ đợi mà thôi. Trong lúc đó đương nhiên hắn vẫn rảnh rỗi nghĩ chuyện Z bị đánh cắp. Chưa nói ai đã đánh cắp nó, chỉ nói với tốc độ của nó, lúc này hẵn nên đã đến đây tụ hội với Tống Bằng rồi mới đúng. Như vậy có hai trường hợp có thể xảy ra. Một là nó đã bị giữ lại. Mục Dã đương nhiên biết cơ chế điều khiển từ xa của Z, cũng biết đánh cắp nó là một chuyện quá không khả thi nên ngay từ đầu hắn mới không để Tống Bằng đánh chủ ý lên nó. Cho nên có lẽ Tống Bằng chỉ là nghĩ dùng chuyện này để đánh lạc hướng, tạo cơ hội cho Dung Lạc bọn họ rời đi thôi. Hai... Trường hợp này có lẽ không hiện thực nhưng có khi người đánh cắp Z hiện tại không đến hội họp với họ là do đang bận chạy trốn.
Trường hợp này có vẻ hợp lý với biểu hiện của Đới Mặc lúc đó hơn. Rõ ràng việc kiểm soát Z đã ngoài tầm tay với của Đới Mặc. Mà nếu đã bị đánh cắp, Đới Mặc hay là người của căn cứ cũng nhất định sẽ cho người đuổi theo, truy tìm. Cho nên người của Tống Bằng mới không để cho con tàu đến đây hội họp với họ.
Mục Dã không biết bản thân đã đạt đến chân tướng. Nhưng so với hắn lý giải tình huống thì bên phía Trình Liên thoái mái hơn hắn nghĩ nhiều.
Giữa thời tiết thế này, muốn truy đuổi một mục tiêu như Z không hề dễ chút nào. Lại thêm cái trình của Trình Liên, thế lại càng không đơn giản a.
Tóm lại là người căn cứ phái ra để dò tìm Z phải nói là tìm trong vô vọng, đến cái đuôi của nó đều không nhìn thấy chứ nói chi là đuổi.
Lại đợi thêm mười lăm phút, rốt cuộc hai người bên trong con tàu đã nhìn thấy được động tĩnh khác thông qua thân tàu trong suốt đến từ mặt biển phía xa rồi.
Để tránh cho bị phát hiện nên Tống Bằng đã lại cho tàu chìm xuống nước lại. Nhưng Dung Lạc dựa vào biển vẫn có thể chính xác tìm thấy nơi hắn neo đậu. Cùng lúc Tống Bằng cũng nhìn thấy họ, cho nên dưới ánh mắt kinh thán của những người dân chất phát trên thuyền, con tàu hình thoi của Tống Bằng dần nổi lên trên mặt nước.
Cửa tàu mở ra.
Ánh mắt Dung Lạc sáng rực khi nhìn thấy thân ảnh cao ngất của người đứng nơi cửa tàu.
So với cô, Mục Dã và cả Tống Bằng đều thở ra một hơi khi nhìn thấy mười chiếc thuyền xuất hiện. Lúc Mục Dã đối diện với ánh mắt sáng rực của Dung Lạc cũng không nhịn được nở nụ cười.
"Dung Tình!"
Hai người còn chưa nói gì Tống Bằng đã vượt qua Mục Dã, một phát nhảy lên mạn thuyền, miệng còn không quên hô hoán.
Dung Tình vốn đang được mẹ cô đỡ dậy sau một giống ngủ dài trên thuyền, nghe thấy âm thanh của hắn thì vội vã nắm lên cửa khoang thuyền nhìn ra bên ngoài.
"Tống Bằng! Em ở... Đây này."
Dung Tình vừa cười vừa nói cho hết câu, trong khi người đã bị nam nhân cao lớn kia bế bổng lên.
Tống Bằng bế một người phụ nữ mang thai sáu bảy tháng mà mặt không đổi sắc chút nào. Hắn không cười nhưng trên mặt đều là sự nhẹ nhõm.
Trong lúc đó Mục Dã cũng đã tìm đến được bạn đời của mình, không chút lép vế cho Dung Lạc một cái ôm siết mãnh liệt.
"Mọi chuyện thuận lợi chứ?"
Hắn không nhịn được hỏi.
"Có chút chiết khúc nhỏ nhưng hiện tại em đã đứng ở đây rồi."
Dung Lạc cười dựa đầu vào ngực hắn nói.
Trong lúc họ nói chuyện Tống Bằng đã đưa Dung Tình lên tàu con thoi. Dung Lạc ngược lại không tính đi mà nhìn trưởng thôn nói: "Cho những người không khỏe lên tàu đi trưởng thôn. Con tàu vẫn có thể chứa thêm vài người."
"Chúng ta ở đây được rồi, cháu đi đi."
Ông biết điều kiện trên tàu sẽ tốt hơn, nhưng cả quảng đường đến đây ông xem như đã rõ ràng tình huống hiện tại. Chút sóng gió nhìn như thiên quân vạn mã kia đối với họ có vẻ thực chất chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, như vậy họ cũng không cần phải lo lắng nữa.
"Cháu còn việc phải làm, sẽ không vào đó."
Dung Lạc lắc đầu nói.
Trưởng thôn im lặng một chút nhưng không có nhìn cô lâu mà quay lưng đi chỉ huy mấy người lớn đưa những đứa trẻ dưới mười tuổi lên con tàu hình thoi kia. Có những chuyện ngờ vực trong lòng được rồi, không cần thiết phải nói ra miệng.
Đứa trẻ dưới mười tuổi không tốn nhiều chỗ mà chúng nó không nhiều, còn chưa tới mười đứa. Cho nên Mục Dã lại để trưởng thôn đưa mấy đứa bé gái trên mười tuổi nữa lên tàu. Trên tàu ngoại trừ Tống Bằng lái tàu và Dung Tình thì lập tức có thêm mười lăm đứa nhỏ dưới mười lăm tuổi. Trong đó có bảy đứa bé gái, tám đứa bé trai. Trẻ con trên đảo thật sự là khả thi. Cho nên không phải tự dưng mà nó được coi trọng như vậy. Theo Dung Lạc biết thì tốc độ sinh sản của con người tuy không nhanh nhưng một năm cũng phải sinh ra được mười đứa dựa theo số dân có trên đảo. Dù sao họ cũng có tầm năm sáu trăm người kia mà. Cho dù có đưa vào căn cứ thì vẫn là năm năm một lần, không bỏ bèn gì hết.
Không biết sau này có thể tiếp tục duy trì được như vậy nữa hay không... Thôi kệ, tới đâu hay tới đó đi.
Mục Dã không trả lời câu hỏi kia của Tống Bằng mà ngược lại nói.
Tống Bằng lặng thinh một hồi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Một lát sau hắn mới trầm giọng hỏi. Mục Dã hiểu hắn là đang hỏi chuyện gì: "Chiến Thiên cấu kết với người ngoài. Đám người kia chạy đến cứu Chiến Hạo sẵn tiện tấn công đám người Đới Mặc trên thuyền."
"Chiến Hạo được cứu?"
Tống Bằng trong mắt ánh lên một tia sáng lạnh nhưng ngoài miệng không quên hỏi.
"Hưm..."
Mục Dã lại không trả lời mà phát ra một tiếng cảm khái đầy lạnh nhạt.
Tống Bằng hiểu ngay.
"Lúc này có lẽ đám người Dung Lạc đã đang trên đường, chắc phải cần một chút thời gian nữa."
Nếu biển không hỗ trợ tốc độ di chuyển cho đám thuyền đánh cá kia thì từ lúc rời đảo cho đến khi đến được nơi này có lẽ vẫn cần hai tiếng đồng hồ. So với Mục Dã chỉ cách Tống Bằng một nữa quãng đường thì mặc kệ hắn là dùng sức mình để bơi đến cũng vẫn nhanh hơn Dung Lạc bên kia.
Vốn Tống Bằng còn muốn hỏi chuyện này, hiện tại nghe Mục Dã nói, lại còn với biểu tình không chút lo lắng, Tống Bằng im lặng một hồi thì quyết định không có hỏi nữa. Tình huống hiện tại trên đảo nhất định đã rất loạn, Mục Dã lại chắc chắn như vậy, cũng không hề tỏ ra hoảng loạn hay có chút nào không yên tâm đám người Dung Lạc đi rồi có bị bắt về hay không, như thế đã đủ chứng tỏ được họ an toàn. Dung Tình của hắn vẫn an toàn. Dù hắn vẫn còn bâng khuâng thì cũng chỉ có thể tiếp tục tin tưởng Mục Dã.
Tống Bằng không biết, Mục Dã thật ra không phải không có lo lắng. Nhưng hắn nghĩ nếu Dung Lạc thật sự có chuyện thì biển cả lúc này sẽ không "bình yên" như vậy đâu. Thử nghĩ xem bốn bề của họ đều là biển, diện tích đất bằng không nhiều, địa thế còn thấp. Chỉ cần một con sóng thần trong truyền thuyết thôi là đủ để nhấn chìm hòn đảo kia rồi. Như vậy chắc chắn Dung Lạc đã an toàn rời đi hòn đảo. Mà đến được biển rộng rồi, đó chính là sân nhà của cô, còn ai có khả năng bắt cô lại nữa.
Mục Dã ôm tư tưởng đó tiếp tục chờ đợi, so với Tống Bằng thì nhàn nhã hơn nhiều.
Bỗng nhiên hắn vô tình nhớ đến chuyện gì, khẽ quay qua hỏi Tống Bằng: "Anh đã làm gì à?"
Một câu không đầu không đuôi.
Tống Bằng có lẽ chưa hiểu nên quay lại nhìn hắn.
"Tôi thấy Đới Mặc trông có vẻ hoảng hốt lúc ở trên thuyền."
"À..."
Tống Bằng cảm thán một tiếng rồi mới không nhanh không chậm nói: "Có lẽ hắn phát hiện Z bị đánh cắp rồi."
"..."
Hắn nói tỉnh như sáo, một chút đều không bận tâm người nghe cảm thấy thế nào. Nhưng có thể thấy tâm tình của hắn khi nhìn đến biểu tình căm nín của Mục Dã mà có vẻ đã tốt hơn rồi.
"Sau đó cậu sẽ biết sớm thôi."
Trước khi Mục Dã hỏi gì đó Tống Bằng đã chặn miệng hắn. Giọng điệu hả hê giống như trả được thù của hắn không khỏi khiến Mục Dã lắc đầu. Người này rõ ràng là vẫn còn ghim hắn vì đã không ngừng úp úp mở mở trước đó.
Mục Dã không biết phải nói gì hơn, chỉ có thể tiếp tục dựa vào thân tàu chờ đợi mà thôi. Trong lúc đó đương nhiên hắn vẫn rảnh rỗi nghĩ chuyện Z bị đánh cắp. Chưa nói ai đã đánh cắp nó, chỉ nói với tốc độ của nó, lúc này hẵn nên đã đến đây tụ hội với Tống Bằng rồi mới đúng. Như vậy có hai trường hợp có thể xảy ra. Một là nó đã bị giữ lại. Mục Dã đương nhiên biết cơ chế điều khiển từ xa của Z, cũng biết đánh cắp nó là một chuyện quá không khả thi nên ngay từ đầu hắn mới không để Tống Bằng đánh chủ ý lên nó. Cho nên có lẽ Tống Bằng chỉ là nghĩ dùng chuyện này để đánh lạc hướng, tạo cơ hội cho Dung Lạc bọn họ rời đi thôi. Hai... Trường hợp này có lẽ không hiện thực nhưng có khi người đánh cắp Z hiện tại không đến hội họp với họ là do đang bận chạy trốn.
Trường hợp này có vẻ hợp lý với biểu hiện của Đới Mặc lúc đó hơn. Rõ ràng việc kiểm soát Z đã ngoài tầm tay với của Đới Mặc. Mà nếu đã bị đánh cắp, Đới Mặc hay là người của căn cứ cũng nhất định sẽ cho người đuổi theo, truy tìm. Cho nên người của Tống Bằng mới không để cho con tàu đến đây hội họp với họ.
Mục Dã không biết bản thân đã đạt đến chân tướng. Nhưng so với hắn lý giải tình huống thì bên phía Trình Liên thoái mái hơn hắn nghĩ nhiều.
Giữa thời tiết thế này, muốn truy đuổi một mục tiêu như Z không hề dễ chút nào. Lại thêm cái trình của Trình Liên, thế lại càng không đơn giản a.
Tóm lại là người căn cứ phái ra để dò tìm Z phải nói là tìm trong vô vọng, đến cái đuôi của nó đều không nhìn thấy chứ nói chi là đuổi.
Lại đợi thêm mười lăm phút, rốt cuộc hai người bên trong con tàu đã nhìn thấy được động tĩnh khác thông qua thân tàu trong suốt đến từ mặt biển phía xa rồi.
Để tránh cho bị phát hiện nên Tống Bằng đã lại cho tàu chìm xuống nước lại. Nhưng Dung Lạc dựa vào biển vẫn có thể chính xác tìm thấy nơi hắn neo đậu. Cùng lúc Tống Bằng cũng nhìn thấy họ, cho nên dưới ánh mắt kinh thán của những người dân chất phát trên thuyền, con tàu hình thoi của Tống Bằng dần nổi lên trên mặt nước.
Cửa tàu mở ra.
Ánh mắt Dung Lạc sáng rực khi nhìn thấy thân ảnh cao ngất của người đứng nơi cửa tàu.
So với cô, Mục Dã và cả Tống Bằng đều thở ra một hơi khi nhìn thấy mười chiếc thuyền xuất hiện. Lúc Mục Dã đối diện với ánh mắt sáng rực của Dung Lạc cũng không nhịn được nở nụ cười.
"Dung Tình!"
Hai người còn chưa nói gì Tống Bằng đã vượt qua Mục Dã, một phát nhảy lên mạn thuyền, miệng còn không quên hô hoán.
Dung Tình vốn đang được mẹ cô đỡ dậy sau một giống ngủ dài trên thuyền, nghe thấy âm thanh của hắn thì vội vã nắm lên cửa khoang thuyền nhìn ra bên ngoài.
"Tống Bằng! Em ở... Đây này."
Dung Tình vừa cười vừa nói cho hết câu, trong khi người đã bị nam nhân cao lớn kia bế bổng lên.
Tống Bằng bế một người phụ nữ mang thai sáu bảy tháng mà mặt không đổi sắc chút nào. Hắn không cười nhưng trên mặt đều là sự nhẹ nhõm.
Trong lúc đó Mục Dã cũng đã tìm đến được bạn đời của mình, không chút lép vế cho Dung Lạc một cái ôm siết mãnh liệt.
"Mọi chuyện thuận lợi chứ?"
Hắn không nhịn được hỏi.
"Có chút chiết khúc nhỏ nhưng hiện tại em đã đứng ở đây rồi."
Dung Lạc cười dựa đầu vào ngực hắn nói.
Trong lúc họ nói chuyện Tống Bằng đã đưa Dung Tình lên tàu con thoi. Dung Lạc ngược lại không tính đi mà nhìn trưởng thôn nói: "Cho những người không khỏe lên tàu đi trưởng thôn. Con tàu vẫn có thể chứa thêm vài người."
"Chúng ta ở đây được rồi, cháu đi đi."
Ông biết điều kiện trên tàu sẽ tốt hơn, nhưng cả quảng đường đến đây ông xem như đã rõ ràng tình huống hiện tại. Chút sóng gió nhìn như thiên quân vạn mã kia đối với họ có vẻ thực chất chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, như vậy họ cũng không cần phải lo lắng nữa.
"Cháu còn việc phải làm, sẽ không vào đó."
Dung Lạc lắc đầu nói.
Trưởng thôn im lặng một chút nhưng không có nhìn cô lâu mà quay lưng đi chỉ huy mấy người lớn đưa những đứa trẻ dưới mười tuổi lên con tàu hình thoi kia. Có những chuyện ngờ vực trong lòng được rồi, không cần thiết phải nói ra miệng.
Đứa trẻ dưới mười tuổi không tốn nhiều chỗ mà chúng nó không nhiều, còn chưa tới mười đứa. Cho nên Mục Dã lại để trưởng thôn đưa mấy đứa bé gái trên mười tuổi nữa lên tàu. Trên tàu ngoại trừ Tống Bằng lái tàu và Dung Tình thì lập tức có thêm mười lăm đứa nhỏ dưới mười lăm tuổi. Trong đó có bảy đứa bé gái, tám đứa bé trai. Trẻ con trên đảo thật sự là khả thi. Cho nên không phải tự dưng mà nó được coi trọng như vậy. Theo Dung Lạc biết thì tốc độ sinh sản của con người tuy không nhanh nhưng một năm cũng phải sinh ra được mười đứa dựa theo số dân có trên đảo. Dù sao họ cũng có tầm năm sáu trăm người kia mà. Cho dù có đưa vào căn cứ thì vẫn là năm năm một lần, không bỏ bèn gì hết.
Không biết sau này có thể tiếp tục duy trì được như vậy nữa hay không... Thôi kệ, tới đâu hay tới đó đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.