Chương 98: Máu lạnh
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
04/05/2023
Hai người Dung Lạc không vội lên tiếng thúc giục mà cùng họ xem cho hết buổi tế. Dung Lạc là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này. Chưa nói thời tiết khắc nghiệt, buổi tế lễ vốn đã mang màu sắc hơi u tối còn có trang nghiêm, hai thứ này hợp lại cùng nhau cứ như một buổi đại lễ tế thần ma gì đó Dung Lạc hay thấy trong tivi trước đây vô cùng. Tóm lại là Dung Lạc xem đến ngay người.
Trong lúc cô đang xem thì bên phía Mục Dã, hình phạt gần như lăng trì dành cho Chiến Hạo cũng đã đến hồi kết. Trên người hắn không có nơi nào là không có vết thương, không bị máu tươi nhuộm ướt. Những vết cắt vốn đã đau nhức cho dù thân thể nam nhân thời đại này cực kỳ mạnh mẽ, lại thêm nước biển mặn mòi tẩy sát, cái đau xót đó không phải dễ chịu bình thường. Những người bên ngoài đứng xem cũng không khỏi thấy xót.
Ba mươi sáu đạo vết cắt biến Chiến Hạo thành một hình nhân máu đúng nghĩa.
Chửi bới liên tục không khó hiểu đã làm Chiến Hạo mất sức. Cho dù hắn vốn không muốn lãng phí tinh lực nhưng đau đớn khiến cho hắn theo bản năng tìm kiếm thứ để dời đi lực chú ý, giống như làm vậy có thể khiến cho nổi đau ít đi. Đến cuối cùng hắn không còn bao nhiêu sức để chửi nữa thì đổi thành nghiến răng nghiến lợi trừng trừng nhìn Mục Dã, còn có Đới Mặc. Có lẽ đối với hắn, đây mới là hai kẻ đầu sỏ đưa hắn đến bước đường này, đương nhiên thù hận sẽ nhiều nhất.
Ba mươi sáu đạo vết cắt không tốn bao nhiêu thời gian với hai người đàn ông cao to kia. Máu tươi của Chiến Hạo không chút giữ lại rơi xuống, hòa cùng với nước biển cũng tốn ngần ấy thời gian, nhưng lại đủ để cho bất cứ sinh vật ăn thịt nào dưới biển tìm đến. Có điều không biết có phải do sóng lớn đánh cho máu hòa tan thật nhanh hay không mà rada dò xét chỉ phát hiện những sinh vật kia dần dần tụ tập về hướng này nhưng không có tập trung lại gần đây. Chúng nó nhàn nhã hoặc hưng phấn bơi bơi ở xung quanh, cách thuyền của họ nữa hải lý. Trông cứ như chó chực xương, chỉ cần chủ nhân cho phép hoặc sơ hở thì chúng sẽ giống như tia chớp phóng tới.
Nữa hải lý nói ra thì cũng chả gần gì, nhưng chỉ cần họ quăng Chiến Hạo, một con mồi sống lại còn ấm nóng, không ngừng phát ra mùi vị mê người này xuống thì có lẽ chưa đến 1 phút nơi đó sẽ thành bãi chiến trường ngay.
Nhìn mật độ sinh vật càng ngày càng tăng lên, người trên tàu không khỏi cảm thấy tê dại da đầu. Những người đang xem trực tiếp trong căn cứ đương nhiên là cũng nhìn thấy vòng tròn hiển thị mật độ sinh vật biển trên màn hình. Nên cho dù không ở hiện trường khiến họ có chút tiếc nuối thì lúc này ai nấy đều không khỏi cảm thấy may mắn. Tình huống này dám không phải đi hóng hớt mà có thể sẽ là đưa thân miễn phí vào miệng đám sinh vật kia không biết chừng đâu. Có điều có thể khẳng định, cho dù không ở đó thì họ vẫn có thể đạt tới sự kích thích cần có.
Họ càng ngày càng háo hức muốn xem khoảng khắc Chiến Hạo bị ném xuống biển.
Là người thì ai cũng có máu điên. Bên trong là sự tàn bạo và cuồng dã trộn lẫn với nhau. Chỉ cần có cơ hội thì chúng sẽ xông ra, bộc lộ bản chất xấu xí đó một cách triệt để. Cho dù là thời bình, đạo đức con người còn có pháp luật kiềm chế mà vẫn xuất hiện rất nhiều những tình huống ghê rợn chứ chẳng nói ở nơi này… Nơi mà pháp luật không có, vì sinh tồn con người còn có thể thản nhiên, không chút nào che giấu ác ý đối với người khác. Cuộc sống nhàm chán, những gì đang diễn ra với Chiến Hạo lại trở thành thú vui cho người khác giải sầu.
Nói đến đây, bản chất con người lại hiển hiện một cách càng thêm rõ ràng.
Người ta nói nhân loại là những sinh vật máu nóng nhưng nam nhân có lẽ nên tính là những nhân loại máu lạnh còn tàn ác khát máu thành tính. Lòng thương người trong thời đại này đã bé đến mức không thể đo đếm, sự vô tình máu lạnh kia lại càng được phóng đại thêm. Họ lúc này không có một chút lòng thương xót nào với Chiến Hạo, mà bản chất lại khiến họ trở nên hưng phấn, tựa như những sinh vật bên dưới đáy biển kia, thấy máu là đỏ cả mắt, trong lòng chỉ còn giết chóc và máu tanh. Có lẽ do bọn họ không cùng một phe với Chiến Hạo nên không có sự đồng cảm, nhưng bên trong nhiều hơn chính là đồng minh của Chiến Hạo. Vậy mà ở lúc này lại chẳng ai quan tâm đến sống chết của hắn. Không, có lẽ là có, nhưng lý do chưa chắc phải là thương xót.
“Chiến lão yên tâm, đám người kia sẽ nhanh chóng chạy tới ngay thôi.”
Nhưng Chiến Hạo có kiên trì được đến lúc đó hay không thì khó mà nói.
Chiến Thiên không tỏ vẻ gì mà chỉ nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, cũng không có nhiều cảm xúc lắm nhưng ở trong cái nhìn của người khác thì ông ta đang bi thương, dằn vặt cùng lo lắng cho Chiến Hạo. Họ không khỏi cảm thấy Chiến Hạo thật sự là may mắn, có được một chỗ dựa tốt như Chiến Thiên. Chứ loại người như hắn ta có chỗ nào cho người ta thích. Nếu không có Chiến Thiên thì Chiến Hạo sẽ chết rất thê thảm, còn chết thật sớm.
Trên thuyền, Mục Dã vẫn luôn hờ hửng nhìn mặt biển dậy sóng, bọt trắng xóa văng tung tóe khắp nơi, không chút ảnh hưởng nào lạnh lùng lên tiếng: “Đến lúc rồi.”
Lời này chẳng khác gì đang tuyên án cho Chiến Hạo.
“Mày cứ đắc ý đi! Rất nhanh thôi! Khà khà khà…”
Chiến Hạo vừa nghe, không chút nào ngoại lệ lại mở miệng nguyền rủa, thẳng mặt Mục Dã mà mắng.
Nhưng rõ ràng hiệu quả không có đạt tới, Mục Dã từ đầu chí cuối đều không đặt hắn vào mắt. Người không biết khi nhìn thấy biểu tình của Mục Dã thì lại càng khó hiểu. Không phải là ân oán ngươi sống ta chết hay sao? Đáng lẽ lúc này Mục Dã nên mở to mắt mà thưởng thức sự chật vật trên người Chiến Hạo, cho dù không cười hả hê thì vẫn nên có những biểu tình cần có chứ. Nhưng rốt cuộc thì họ chỉ là nghi vấn trong lòng, lại nhanh chóng bị tình huống dời đi lực chú ý. Có lẽ sẽ có vài người vẫn tồn đọng hoài nghi nhưng có liên quan Mục Dã sao?
Mục Dã nhìn mặt nước phía trước, trong lòng không một gợn sóng.
Hai người quân nhân đang giữ lấy Chiến Hạo không có nhận được chỉ thị nào từ Đới Mặc thì nhìn nhau một cái. Sau khi đạt được nhận chi từ nhau thì không nói một lời bất ngờ nâng Chiến Hạo lên.
“A!”
Bùm!
Tiếng la hét và âm thanh vật nặng rơi vào nước cùng lúc vang lên.
Dưới lực tay của hai người quân nhân, Chiến Hạo thành công đáp xuống mặt nước cách con thuyền năm bảy mét.
Đương nhiên rồi, muốn xem kịch vui thì vẫn phải ưu tiên tính mạng của bản thân lên hàng đầu. Lỡ ném quá gần, lôi kéo đám sinh vật kia cũng nhắm vào họ, thế không phải là xui xẻo sao?
Thời điểm Chiến Hạo tiếp nước ánh mắt Mục Dã mới lần đầu nhìn đến hắn, dù bên trong chỉ là sự lạnh lùng. Sau đó nó không có lập tức rời đi mà im lặng chú mục thân ảnh của Chiến Hạo đang chìm nổi trong nước. Trong cái nhìn của người khác, Mục Dã chính là đang muốn nhìn Chiến Hạo vùng vẫy đến chết như thế nào. Không biết vì sao nhưng một số người không khỏi lạnh sống lưng thay cho Chiến Hạo.
Chiến Hạo lúc bị ném đi tay vẫn bị cột chặt. Hai chân dù được tự do nhưng sợ rằng chẳng đạt đến hiệu quả dùng để tẩu thoát. Dù vậy trong mắt người khác, hắn vẫn cố gắng vùng vẫy sau khi rơi vào trong nước. Ai nấy đều nhìn thấy Chiến Hạo ra sức đạp nước, mặc cho vùng biển xung quanh hắn đều đã nhuộm thành một màu đỏ chói mắt, hắn vẫn cố gắng bơi ra xa con thuyền.
Trong lúc cô đang xem thì bên phía Mục Dã, hình phạt gần như lăng trì dành cho Chiến Hạo cũng đã đến hồi kết. Trên người hắn không có nơi nào là không có vết thương, không bị máu tươi nhuộm ướt. Những vết cắt vốn đã đau nhức cho dù thân thể nam nhân thời đại này cực kỳ mạnh mẽ, lại thêm nước biển mặn mòi tẩy sát, cái đau xót đó không phải dễ chịu bình thường. Những người bên ngoài đứng xem cũng không khỏi thấy xót.
Ba mươi sáu đạo vết cắt biến Chiến Hạo thành một hình nhân máu đúng nghĩa.
Chửi bới liên tục không khó hiểu đã làm Chiến Hạo mất sức. Cho dù hắn vốn không muốn lãng phí tinh lực nhưng đau đớn khiến cho hắn theo bản năng tìm kiếm thứ để dời đi lực chú ý, giống như làm vậy có thể khiến cho nổi đau ít đi. Đến cuối cùng hắn không còn bao nhiêu sức để chửi nữa thì đổi thành nghiến răng nghiến lợi trừng trừng nhìn Mục Dã, còn có Đới Mặc. Có lẽ đối với hắn, đây mới là hai kẻ đầu sỏ đưa hắn đến bước đường này, đương nhiên thù hận sẽ nhiều nhất.
Ba mươi sáu đạo vết cắt không tốn bao nhiêu thời gian với hai người đàn ông cao to kia. Máu tươi của Chiến Hạo không chút giữ lại rơi xuống, hòa cùng với nước biển cũng tốn ngần ấy thời gian, nhưng lại đủ để cho bất cứ sinh vật ăn thịt nào dưới biển tìm đến. Có điều không biết có phải do sóng lớn đánh cho máu hòa tan thật nhanh hay không mà rada dò xét chỉ phát hiện những sinh vật kia dần dần tụ tập về hướng này nhưng không có tập trung lại gần đây. Chúng nó nhàn nhã hoặc hưng phấn bơi bơi ở xung quanh, cách thuyền của họ nữa hải lý. Trông cứ như chó chực xương, chỉ cần chủ nhân cho phép hoặc sơ hở thì chúng sẽ giống như tia chớp phóng tới.
Nữa hải lý nói ra thì cũng chả gần gì, nhưng chỉ cần họ quăng Chiến Hạo, một con mồi sống lại còn ấm nóng, không ngừng phát ra mùi vị mê người này xuống thì có lẽ chưa đến 1 phút nơi đó sẽ thành bãi chiến trường ngay.
Nhìn mật độ sinh vật càng ngày càng tăng lên, người trên tàu không khỏi cảm thấy tê dại da đầu. Những người đang xem trực tiếp trong căn cứ đương nhiên là cũng nhìn thấy vòng tròn hiển thị mật độ sinh vật biển trên màn hình. Nên cho dù không ở hiện trường khiến họ có chút tiếc nuối thì lúc này ai nấy đều không khỏi cảm thấy may mắn. Tình huống này dám không phải đi hóng hớt mà có thể sẽ là đưa thân miễn phí vào miệng đám sinh vật kia không biết chừng đâu. Có điều có thể khẳng định, cho dù không ở đó thì họ vẫn có thể đạt tới sự kích thích cần có.
Họ càng ngày càng háo hức muốn xem khoảng khắc Chiến Hạo bị ném xuống biển.
Là người thì ai cũng có máu điên. Bên trong là sự tàn bạo và cuồng dã trộn lẫn với nhau. Chỉ cần có cơ hội thì chúng sẽ xông ra, bộc lộ bản chất xấu xí đó một cách triệt để. Cho dù là thời bình, đạo đức con người còn có pháp luật kiềm chế mà vẫn xuất hiện rất nhiều những tình huống ghê rợn chứ chẳng nói ở nơi này… Nơi mà pháp luật không có, vì sinh tồn con người còn có thể thản nhiên, không chút nào che giấu ác ý đối với người khác. Cuộc sống nhàm chán, những gì đang diễn ra với Chiến Hạo lại trở thành thú vui cho người khác giải sầu.
Nói đến đây, bản chất con người lại hiển hiện một cách càng thêm rõ ràng.
Người ta nói nhân loại là những sinh vật máu nóng nhưng nam nhân có lẽ nên tính là những nhân loại máu lạnh còn tàn ác khát máu thành tính. Lòng thương người trong thời đại này đã bé đến mức không thể đo đếm, sự vô tình máu lạnh kia lại càng được phóng đại thêm. Họ lúc này không có một chút lòng thương xót nào với Chiến Hạo, mà bản chất lại khiến họ trở nên hưng phấn, tựa như những sinh vật bên dưới đáy biển kia, thấy máu là đỏ cả mắt, trong lòng chỉ còn giết chóc và máu tanh. Có lẽ do bọn họ không cùng một phe với Chiến Hạo nên không có sự đồng cảm, nhưng bên trong nhiều hơn chính là đồng minh của Chiến Hạo. Vậy mà ở lúc này lại chẳng ai quan tâm đến sống chết của hắn. Không, có lẽ là có, nhưng lý do chưa chắc phải là thương xót.
“Chiến lão yên tâm, đám người kia sẽ nhanh chóng chạy tới ngay thôi.”
Nhưng Chiến Hạo có kiên trì được đến lúc đó hay không thì khó mà nói.
Chiến Thiên không tỏ vẻ gì mà chỉ nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, cũng không có nhiều cảm xúc lắm nhưng ở trong cái nhìn của người khác thì ông ta đang bi thương, dằn vặt cùng lo lắng cho Chiến Hạo. Họ không khỏi cảm thấy Chiến Hạo thật sự là may mắn, có được một chỗ dựa tốt như Chiến Thiên. Chứ loại người như hắn ta có chỗ nào cho người ta thích. Nếu không có Chiến Thiên thì Chiến Hạo sẽ chết rất thê thảm, còn chết thật sớm.
Trên thuyền, Mục Dã vẫn luôn hờ hửng nhìn mặt biển dậy sóng, bọt trắng xóa văng tung tóe khắp nơi, không chút ảnh hưởng nào lạnh lùng lên tiếng: “Đến lúc rồi.”
Lời này chẳng khác gì đang tuyên án cho Chiến Hạo.
“Mày cứ đắc ý đi! Rất nhanh thôi! Khà khà khà…”
Chiến Hạo vừa nghe, không chút nào ngoại lệ lại mở miệng nguyền rủa, thẳng mặt Mục Dã mà mắng.
Nhưng rõ ràng hiệu quả không có đạt tới, Mục Dã từ đầu chí cuối đều không đặt hắn vào mắt. Người không biết khi nhìn thấy biểu tình của Mục Dã thì lại càng khó hiểu. Không phải là ân oán ngươi sống ta chết hay sao? Đáng lẽ lúc này Mục Dã nên mở to mắt mà thưởng thức sự chật vật trên người Chiến Hạo, cho dù không cười hả hê thì vẫn nên có những biểu tình cần có chứ. Nhưng rốt cuộc thì họ chỉ là nghi vấn trong lòng, lại nhanh chóng bị tình huống dời đi lực chú ý. Có lẽ sẽ có vài người vẫn tồn đọng hoài nghi nhưng có liên quan Mục Dã sao?
Mục Dã nhìn mặt nước phía trước, trong lòng không một gợn sóng.
Hai người quân nhân đang giữ lấy Chiến Hạo không có nhận được chỉ thị nào từ Đới Mặc thì nhìn nhau một cái. Sau khi đạt được nhận chi từ nhau thì không nói một lời bất ngờ nâng Chiến Hạo lên.
“A!”
Bùm!
Tiếng la hét và âm thanh vật nặng rơi vào nước cùng lúc vang lên.
Dưới lực tay của hai người quân nhân, Chiến Hạo thành công đáp xuống mặt nước cách con thuyền năm bảy mét.
Đương nhiên rồi, muốn xem kịch vui thì vẫn phải ưu tiên tính mạng của bản thân lên hàng đầu. Lỡ ném quá gần, lôi kéo đám sinh vật kia cũng nhắm vào họ, thế không phải là xui xẻo sao?
Thời điểm Chiến Hạo tiếp nước ánh mắt Mục Dã mới lần đầu nhìn đến hắn, dù bên trong chỉ là sự lạnh lùng. Sau đó nó không có lập tức rời đi mà im lặng chú mục thân ảnh của Chiến Hạo đang chìm nổi trong nước. Trong cái nhìn của người khác, Mục Dã chính là đang muốn nhìn Chiến Hạo vùng vẫy đến chết như thế nào. Không biết vì sao nhưng một số người không khỏi lạnh sống lưng thay cho Chiến Hạo.
Chiến Hạo lúc bị ném đi tay vẫn bị cột chặt. Hai chân dù được tự do nhưng sợ rằng chẳng đạt đến hiệu quả dùng để tẩu thoát. Dù vậy trong mắt người khác, hắn vẫn cố gắng vùng vẫy sau khi rơi vào trong nước. Ai nấy đều nhìn thấy Chiến Hạo ra sức đạp nước, mặc cho vùng biển xung quanh hắn đều đã nhuộm thành một màu đỏ chói mắt, hắn vẫn cố gắng bơi ra xa con thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.