Chương 117: Mục Dã cẩn thận!
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
08/05/2023
Cái thân hình thô to kia đi đến đâu là đụng đổ cây cối đến đó, nhất thời khiến một mảnh rừng ngã rạp hết ra, thật sự là sắp thành bình địa tới nơi rồi.
Mục Dã vừa chạy vừa đưa mắt tìm kiếm gì đó. Dựa vào vài giây Ngạo Tề tranh thủ cho mình nhặt nhạnh một nhánh cây to, không có thời gian mà trả lời hắn nữa. Dù trong lòng Mục Dã có lẽ đã hiểu được nguyên nhân tại sao con vật kia lại cứ đuổi theo hắn. Mục Dã hai chân thì nhảy, hai tay lại không hề nhàm rỗi rút cái túi vải Trình Liên đưa cho hắn nhưng hắn sau khi đổ hết bột ra lại không có vứt nó đi. Lúc này hắn đem nó cột lên một đầu của nhánh cây rồi châm lửa.
Phựt!
Ánh lửa lóe lên, gặp vải vóc thì bốc cháy hừng hực. Mục Dã dùng gỗ làm nhiên liệu, nhanh chóng tạo ra một ngọn đuốc đơn giản.
Khói đen lập tức bốc lên, đi kèm với thứ màu sắc có sức hút lạ thường đối với con sinh vật kia.
Gào gào!!
Lúc này mặc kệ Ngạo Tề làm sao thì nó đều không thèm quay đầu nhìn hắn một cái, đỏ mắt đuổi theo Mục Dã.
Mục Dã cũng không chậm, đốt xong đuốc đã co giò bỏ chạy về hướng biển.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
“Mẹ cậu! Thì ra nó đuổi theo cậu là vì cái này!! Biết vậy lúc nãy ông bỏ cậu lại chạy một mình là được rồi!!!”
Ngạo Tề đuổi theo ở phía sau còn không quên hét toáng lên như thằng điên.
Mục Dã mặc kệ hắn, bản thân lo né trái né phải, tránh né cái con vật giống như điên cũng không kém Ngạo Tề ở phía sau mà không ngừng chạy về phía trước. Mấy lần cái miệng nó sắp táp đến mông Mục Dã khiến Ngạo Tề phía sau hú hét hoảng sợ thay hắn.
“Chạy nhanh lên Mục Dã!! Không nhanh cậu sẽ thành cặn bã trong bụng nó đấy!”
“…”
Mục Dã có bao nhiêu lời muốn ngọa tào hắn đều chẳng có thời gian và sức lực nữa. Rốt cuộc là cái dây thần kinh nào của người kia bị đứt, tự nhiên trở nên nói nhiều như vậy. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ Mục Dã vẫn biết tại sao. Cơ chế bình thường của con người mà thôi, hoảng sợ tức giận đều sẽ không nhịn được mở miệng, thông qua đó phát tiết cảm xúc. Càng là đối diện với sinh tử sống còn thì lại càng không khống chế được cảm xúc, chỉ có thông qua cách đó mới có thể không khiến cho bản thân sụp đổ mà thôi. Lại tùy vào mỗi người mà cái cơ chế đó nó khác nhau, cách thức cũng sẽ không giống.
Bình thường từ trung tâm đến bờ biển cần dùng hai ba chục phút để đi, hiện tại Mục Dã cảm tưởng hắn chỉ cần mười phút thôi là đủ rồi. Nếu không phải hắn còn lo mở đường, không giống như cái con phía sau, đường gì đều chẳng thèm mở, cứ đụng đầu cứng rắn phá ra một con đường thì có khi hắn sẽ còn chạy nhanh hơn. Không biết hắn có mong đợi được nhìn thấy thứ nước màu thâm lam kia không chứ Ngạo Tề đã gấp trước hắn rồi.
Ở bên rìa hòn đảo, trên mặt biển phía trước nó không xa, sau khi Tống Bằng trở lại đảo thì Dung Lạc vẫn còn ngồi đó, mắt hướng về phía khu rừng trải rộng cả hòn đảo. Chủ tâm của cô là muốn đợi người đàn ông kia.
Nhưng chưa nhìn thấy người thì cô đã cảm nhận được một trận chấn động dữ dội từ đến khu rừng.
Động đất?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Dung Lạc nhưng ngay sau đó lập tức bị cô bác bỏ đi.
Bởi vì cô nhìn thấy phía xa xa cây cối ngã rạp theo đường thẳng, cứ như bị cái gì ủi qua vậy. Còn ở xung quanh thì rất bình thường. Chim chóc hình dạng bình thường hiếm thấy ở hậu tận thế được dịp bay tán loạn bởi vì nơi trú ẩn bị san bằng. Nhưng cũng chỉ là một chỗ đó thôi, cho nên không thể là động đất được.
Vậy rốt cuộc là cái gì?
Câu hỏi này vừa ra, đáp án đã xuất hiện trong tầm mắt cô trước khi cô kịp nhìn thấy người đàn ông lấp ló bên cạnh.
Con vật kia thật sự là quá mức to lớn, thân hình của nó cùng sức tàn phá đã hoàn toàn chiếm lấy tầm mắt của cô, nào còn chỗ cho người đàn ông thoát ẩn thoát hiện phía trước nó, lâu lâu lại bị địa thế che khuất chứ. Dung Lạc vô thức đứng dậy vừa trợn to hai mắt nhìn chằm chằm con quái vật khổng lồ quá sức tưởng tượng kia.
“Nhanh lên Mục Dã!!!”
Cho đến khi âm thanh như ma ám của Ngạo Tề mạnh mẽ phá tan không gian Dung Lạc mới hoàn hồn lại. Tầm mắt cô chuẩn xác đáp lên thân người đàn ông trên tay đang cầm một cây đuốc phát ra khói hồng.
“Mục Dã! Chạy mau!”
Đồng tử Dung Lạc co lại, hét cũng lớn không kém Ngạo Tề là bao.
Nhưng so với hắn thì âm thanh của cô có sức hút với người đàn ông nhiều hơn. Tốc độ cứ tưởng như sắp không thể nào duy trì được nữa của hắn lập tức như được gắn hỏa tiễn, dưới chân sinh gió, lao thẳng về phía ánh sáng.
Nhìn người đàn ông dần dần phóng đại trong mắt mình, Dung Lạc vô thức muốn giang hai tay ra đón lấy hắn.
Dung Lạc cũng thật sự làm vậy. Cô giống như một con chim bồ câu, chân dẫm lên mặt nước, giang đôi cánh tay hướng về phía người đàn ông. Hắn lúc này cũng không khác gì cô, nhưng là bởi vì đang đà phóng về phía mặt biển trước mặt nên trong cứ như đang sà vào lòng Dung Lạc vào. Chỉ là Dung Lạc không biết rằng người đàn ông khi nhìn thấy cô làm vậy đồng tử có một khắc co rụt lại.
Mục Dã thật sự rất muốn mắng cho cô một trận nhưng tình huống lại không cho phép hắn kịp làm ra cái gì để thay đổi nó. Hành động này của người con gái thật tình là có biết bao nhiêu không hợp lý cùng thiếu suy nghĩ. Phải biết rằng cho dù Dung Lạc có đón được hắn thì với sức bật của hắn, đụng mạnh vào người cô là không thể tránh khỏi. Cô dù có không đang mang thai thì cũng chịu không nổi cú va chạm mà bị thương.
Ở lúc này, bản năng bảo vệ của người đàn ông trỗi lên. Mục Dã ở thời điểm chạm vào người con gái đã mạnh mẽ giành lấy thế chủ động, ôm chầm Dung Lạc vào lòng, cứng rắn xoay người trên không trung, dùng cách đó hóa giải thế lao đi của mình. Hắn làm không sai, đã thật sự khiến cho Dung Lạc không chút hao tổn gì nằm gọn trong vòng tay của hắn. Cho dù sau đó hai người có đập mạnh xuống nước thì vẫn có hắn chịu hết lực.
Nhưng Mục Dã đã quên một chuyện… Không, phải nói là trong thời gian ngắn ngủi đó hắn không có rảnh nghĩ nhiều như vậy. Cho nên hắn mới nhất thời quên mất, cái thứ đang đuổi theo mình kia không phải hạng tầm thường.
Sức bật của bắp chân con người là có thể xa đến năm mét nếu dựa vào lực vận dụng trong quá trình phóng đi. Còn có, thân thể thích hợp đều là một trong những nguyên nhân con người có thể hoàn thành những động tác khó khăn trong không trung. Không phải tự dưng người ta nói người thon dài và ốm thì sức bật sẽ xa hơn người mập lùn. Nhưng khái niệm này áp dụng lên những vật đã vượt quá sức tưởng tượng của con người thì lại khác. Theo sức nặng tăng lên, chiều cao cũng kéo đến một tầm nhìn khác, cái thường thức kia sẽ không còn đúng nữa.
Cho nên chưa đợi cho Mục Dã cùng người con gái đập xuống nước thì họ phải đối diện với nguy cơ bị cục thịt mấy chục tấn có khi là mấy trăm tấn phía sau đập cho tan xương nát thịt.
“Đéo mẹ!”
Mục Dã tai nghe tiếng chửi rủa không kiềm chế được của Ngạo Tề, đồng tử cũng đồng thời co rụt lại khi vừa lúc nhìn thấy bóng đen kia dần dần, lấy tốc độ kinh người tiếp cận họ… Tim gan của hắn phải nói là nóng hết cả lên, tròng mắt cũng đỏ rực như máu.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Mục Dã chỉ biết làm ra một hành động bản năng mà hắn cho rằng hắn có thể làm lúc này, cũng là chính xác nhất trong cuộc đời hắn. Đó là hắn ở trên không trung hoàn thành một lần lật ngược nữa, đi dùng lưng của mình đón lấy cú va chạm sắp xảy ra kia.
Từ thời điểm Mục Dã nhảy ra ngoài cho tới hiện tại chỉ mất cái mấy giây thời gian thôi nhưng biến cố xảy ra thật sự là nhiều quá.
Ở lúc những người chứng kiến cảnh này trái tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực thì…
Dị biến phát sinh!!
Mặt nước bên dưới cách hai người Mục Dã hai mét bỗng nhiên dậy lên. Sóng lớn như nhảy dựng hướng về phía hai người họ bao trùm, hóa thành hai mảnh cánh chim bọc lấy họ, bảo vệ họ ở trong.
Cùng lúc đó con trùng giáp khổng lồ kia cũng đã đến nơi. Nhưng nó lại không đụng vào được hai người họ mà đập vào màn chắn bằng nước.
Đùng!
Ngạo Tề trừng lớn hai mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên không trung kia mà há hốc mồm. Trong ánh mắt của Ngạo Tề, con quái vật khổng lồ kia cùng màn nước đụng nhau. Cứ ngỡ màn nước mỏng manh kia sẽ tan tành thì trái ngược hẳn, thân hình thô to kia lại bị đụng bay ngược về phía sau rồi đập mạnh vào mép đất ngoài cùng của hòn đảo.
Rầm! Bùm rào rào!
Âm thanh chấn động màng nhỉ vang lên, theo sau là tiếng vật nặng rơi vào nước khiến bọt trắng bắn ngược lên trời cả mấy mét.
Mục Dã vừa chạy vừa đưa mắt tìm kiếm gì đó. Dựa vào vài giây Ngạo Tề tranh thủ cho mình nhặt nhạnh một nhánh cây to, không có thời gian mà trả lời hắn nữa. Dù trong lòng Mục Dã có lẽ đã hiểu được nguyên nhân tại sao con vật kia lại cứ đuổi theo hắn. Mục Dã hai chân thì nhảy, hai tay lại không hề nhàm rỗi rút cái túi vải Trình Liên đưa cho hắn nhưng hắn sau khi đổ hết bột ra lại không có vứt nó đi. Lúc này hắn đem nó cột lên một đầu của nhánh cây rồi châm lửa.
Phựt!
Ánh lửa lóe lên, gặp vải vóc thì bốc cháy hừng hực. Mục Dã dùng gỗ làm nhiên liệu, nhanh chóng tạo ra một ngọn đuốc đơn giản.
Khói đen lập tức bốc lên, đi kèm với thứ màu sắc có sức hút lạ thường đối với con sinh vật kia.
Gào gào!!
Lúc này mặc kệ Ngạo Tề làm sao thì nó đều không thèm quay đầu nhìn hắn một cái, đỏ mắt đuổi theo Mục Dã.
Mục Dã cũng không chậm, đốt xong đuốc đã co giò bỏ chạy về hướng biển.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
“Mẹ cậu! Thì ra nó đuổi theo cậu là vì cái này!! Biết vậy lúc nãy ông bỏ cậu lại chạy một mình là được rồi!!!”
Ngạo Tề đuổi theo ở phía sau còn không quên hét toáng lên như thằng điên.
Mục Dã mặc kệ hắn, bản thân lo né trái né phải, tránh né cái con vật giống như điên cũng không kém Ngạo Tề ở phía sau mà không ngừng chạy về phía trước. Mấy lần cái miệng nó sắp táp đến mông Mục Dã khiến Ngạo Tề phía sau hú hét hoảng sợ thay hắn.
“Chạy nhanh lên Mục Dã!! Không nhanh cậu sẽ thành cặn bã trong bụng nó đấy!”
“…”
Mục Dã có bao nhiêu lời muốn ngọa tào hắn đều chẳng có thời gian và sức lực nữa. Rốt cuộc là cái dây thần kinh nào của người kia bị đứt, tự nhiên trở nên nói nhiều như vậy. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ Mục Dã vẫn biết tại sao. Cơ chế bình thường của con người mà thôi, hoảng sợ tức giận đều sẽ không nhịn được mở miệng, thông qua đó phát tiết cảm xúc. Càng là đối diện với sinh tử sống còn thì lại càng không khống chế được cảm xúc, chỉ có thông qua cách đó mới có thể không khiến cho bản thân sụp đổ mà thôi. Lại tùy vào mỗi người mà cái cơ chế đó nó khác nhau, cách thức cũng sẽ không giống.
Bình thường từ trung tâm đến bờ biển cần dùng hai ba chục phút để đi, hiện tại Mục Dã cảm tưởng hắn chỉ cần mười phút thôi là đủ rồi. Nếu không phải hắn còn lo mở đường, không giống như cái con phía sau, đường gì đều chẳng thèm mở, cứ đụng đầu cứng rắn phá ra một con đường thì có khi hắn sẽ còn chạy nhanh hơn. Không biết hắn có mong đợi được nhìn thấy thứ nước màu thâm lam kia không chứ Ngạo Tề đã gấp trước hắn rồi.
Ở bên rìa hòn đảo, trên mặt biển phía trước nó không xa, sau khi Tống Bằng trở lại đảo thì Dung Lạc vẫn còn ngồi đó, mắt hướng về phía khu rừng trải rộng cả hòn đảo. Chủ tâm của cô là muốn đợi người đàn ông kia.
Nhưng chưa nhìn thấy người thì cô đã cảm nhận được một trận chấn động dữ dội từ đến khu rừng.
Động đất?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Dung Lạc nhưng ngay sau đó lập tức bị cô bác bỏ đi.
Bởi vì cô nhìn thấy phía xa xa cây cối ngã rạp theo đường thẳng, cứ như bị cái gì ủi qua vậy. Còn ở xung quanh thì rất bình thường. Chim chóc hình dạng bình thường hiếm thấy ở hậu tận thế được dịp bay tán loạn bởi vì nơi trú ẩn bị san bằng. Nhưng cũng chỉ là một chỗ đó thôi, cho nên không thể là động đất được.
Vậy rốt cuộc là cái gì?
Câu hỏi này vừa ra, đáp án đã xuất hiện trong tầm mắt cô trước khi cô kịp nhìn thấy người đàn ông lấp ló bên cạnh.
Con vật kia thật sự là quá mức to lớn, thân hình của nó cùng sức tàn phá đã hoàn toàn chiếm lấy tầm mắt của cô, nào còn chỗ cho người đàn ông thoát ẩn thoát hiện phía trước nó, lâu lâu lại bị địa thế che khuất chứ. Dung Lạc vô thức đứng dậy vừa trợn to hai mắt nhìn chằm chằm con quái vật khổng lồ quá sức tưởng tượng kia.
“Nhanh lên Mục Dã!!!”
Cho đến khi âm thanh như ma ám của Ngạo Tề mạnh mẽ phá tan không gian Dung Lạc mới hoàn hồn lại. Tầm mắt cô chuẩn xác đáp lên thân người đàn ông trên tay đang cầm một cây đuốc phát ra khói hồng.
“Mục Dã! Chạy mau!”
Đồng tử Dung Lạc co lại, hét cũng lớn không kém Ngạo Tề là bao.
Nhưng so với hắn thì âm thanh của cô có sức hút với người đàn ông nhiều hơn. Tốc độ cứ tưởng như sắp không thể nào duy trì được nữa của hắn lập tức như được gắn hỏa tiễn, dưới chân sinh gió, lao thẳng về phía ánh sáng.
Nhìn người đàn ông dần dần phóng đại trong mắt mình, Dung Lạc vô thức muốn giang hai tay ra đón lấy hắn.
Dung Lạc cũng thật sự làm vậy. Cô giống như một con chim bồ câu, chân dẫm lên mặt nước, giang đôi cánh tay hướng về phía người đàn ông. Hắn lúc này cũng không khác gì cô, nhưng là bởi vì đang đà phóng về phía mặt biển trước mặt nên trong cứ như đang sà vào lòng Dung Lạc vào. Chỉ là Dung Lạc không biết rằng người đàn ông khi nhìn thấy cô làm vậy đồng tử có một khắc co rụt lại.
Mục Dã thật sự rất muốn mắng cho cô một trận nhưng tình huống lại không cho phép hắn kịp làm ra cái gì để thay đổi nó. Hành động này của người con gái thật tình là có biết bao nhiêu không hợp lý cùng thiếu suy nghĩ. Phải biết rằng cho dù Dung Lạc có đón được hắn thì với sức bật của hắn, đụng mạnh vào người cô là không thể tránh khỏi. Cô dù có không đang mang thai thì cũng chịu không nổi cú va chạm mà bị thương.
Ở lúc này, bản năng bảo vệ của người đàn ông trỗi lên. Mục Dã ở thời điểm chạm vào người con gái đã mạnh mẽ giành lấy thế chủ động, ôm chầm Dung Lạc vào lòng, cứng rắn xoay người trên không trung, dùng cách đó hóa giải thế lao đi của mình. Hắn làm không sai, đã thật sự khiến cho Dung Lạc không chút hao tổn gì nằm gọn trong vòng tay của hắn. Cho dù sau đó hai người có đập mạnh xuống nước thì vẫn có hắn chịu hết lực.
Nhưng Mục Dã đã quên một chuyện… Không, phải nói là trong thời gian ngắn ngủi đó hắn không có rảnh nghĩ nhiều như vậy. Cho nên hắn mới nhất thời quên mất, cái thứ đang đuổi theo mình kia không phải hạng tầm thường.
Sức bật của bắp chân con người là có thể xa đến năm mét nếu dựa vào lực vận dụng trong quá trình phóng đi. Còn có, thân thể thích hợp đều là một trong những nguyên nhân con người có thể hoàn thành những động tác khó khăn trong không trung. Không phải tự dưng người ta nói người thon dài và ốm thì sức bật sẽ xa hơn người mập lùn. Nhưng khái niệm này áp dụng lên những vật đã vượt quá sức tưởng tượng của con người thì lại khác. Theo sức nặng tăng lên, chiều cao cũng kéo đến một tầm nhìn khác, cái thường thức kia sẽ không còn đúng nữa.
Cho nên chưa đợi cho Mục Dã cùng người con gái đập xuống nước thì họ phải đối diện với nguy cơ bị cục thịt mấy chục tấn có khi là mấy trăm tấn phía sau đập cho tan xương nát thịt.
“Đéo mẹ!”
Mục Dã tai nghe tiếng chửi rủa không kiềm chế được của Ngạo Tề, đồng tử cũng đồng thời co rụt lại khi vừa lúc nhìn thấy bóng đen kia dần dần, lấy tốc độ kinh người tiếp cận họ… Tim gan của hắn phải nói là nóng hết cả lên, tròng mắt cũng đỏ rực như máu.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Mục Dã chỉ biết làm ra một hành động bản năng mà hắn cho rằng hắn có thể làm lúc này, cũng là chính xác nhất trong cuộc đời hắn. Đó là hắn ở trên không trung hoàn thành một lần lật ngược nữa, đi dùng lưng của mình đón lấy cú va chạm sắp xảy ra kia.
Từ thời điểm Mục Dã nhảy ra ngoài cho tới hiện tại chỉ mất cái mấy giây thời gian thôi nhưng biến cố xảy ra thật sự là nhiều quá.
Ở lúc những người chứng kiến cảnh này trái tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực thì…
Dị biến phát sinh!!
Mặt nước bên dưới cách hai người Mục Dã hai mét bỗng nhiên dậy lên. Sóng lớn như nhảy dựng hướng về phía hai người họ bao trùm, hóa thành hai mảnh cánh chim bọc lấy họ, bảo vệ họ ở trong.
Cùng lúc đó con trùng giáp khổng lồ kia cũng đã đến nơi. Nhưng nó lại không đụng vào được hai người họ mà đập vào màn chắn bằng nước.
Đùng!
Ngạo Tề trừng lớn hai mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên không trung kia mà há hốc mồm. Trong ánh mắt của Ngạo Tề, con quái vật khổng lồ kia cùng màn nước đụng nhau. Cứ ngỡ màn nước mỏng manh kia sẽ tan tành thì trái ngược hẳn, thân hình thô to kia lại bị đụng bay ngược về phía sau rồi đập mạnh vào mép đất ngoài cùng của hòn đảo.
Rầm! Bùm rào rào!
Âm thanh chấn động màng nhỉ vang lên, theo sau là tiếng vật nặng rơi vào nước khiến bọt trắng bắn ngược lên trời cả mấy mét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.