Chương 170: Phong bế hòn đảo
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
21/05/2023
Lữ Nam sắc mặt trầm xuống nhìn Hà Duyệt hỏi. Mặc kệ đối phương hiện tại là thống lĩnh thì vẫn phải để ý đến cái nhìn của người khác, không thể tùy tiện muốn làm gì thì làm được. Tuy nói Hà Duyệt đánh bại được căn cứ Diệu Nhật rồi sát nhập hai cái làm một nhưng hắn không phải hoàn toàn là dùng vũ lực bản thân để chiếm lấy. Phải biết rằng cho dù Diệu Nhật đang loạn nhưng nó vẫn rất mạnh. Trong lúc lòng người không đồng nhất bọn họ thiếu thốn cái tâm tranh giành nên cảm thấy để Hà Duyệt lên quản cũng trả sao. Dù gì trong một căn cứ không phải tất cả mọi chuyện đều do thống lĩnh quyết định. Cách nghĩ này thật ra giống cách Chiến Thiên đảo chính thành công vậy. Ông ta không phải thật sự đánh bại Đới Mặc, Hà Duyệt càng không hề đánh bại ông ta. Nguyên nhân họ thất bại là do chính bản thân căn cứ quyết định. Tựa như câu nói nước có thể dông thuyền thì có thể lật thuyền. Chính là như vậy. Cho nên Hà Duyệt vẫn phải nhìn mặt người khác mà sống.
"Lữ thiếu tướng cho rằng ta thật sự bắt cóc trẻ con à?"
Hà Duyệt vừa nói với Lữ Nam vừa đánh mắt cho thuộc hạ phía sau bịt miệng Mục Lam lại. Nhưng đứa nhỏ nào phải dễ đối phó.
"A!"
Nó cắn vào tay tên kia còn không quên tiếp tục hét toáng lên: "Chính là ông không hỏi ý ta đã bắt ta đi! Còn sợ người ta không biết à đồ người xấu! Bắt cóc chính là bắt cóc! Thứ người xấu!"
"Đứa trẻ này không hề bình thường. Nó tự nhiên xuất hiện trên biển, xung quanh còn tập trung rất nhiều sinh vật biến dị. Thống lĩnh thấy như vậy mới đem nó về, dự định kiểm tra thử chuyện gì đang xảy ra. Nó nói nó có cha mẹ nhưng cha mẹ nào để con ở nơi đó. Kiểu gì cũng không được bình thường..."
"Ông mới không bình thường! Cả đám mấy người đều không bình thường! Ta muốn đi đâu là chuyện của ta! Liên quan gì các ông!"
"Đợi cha mẹ ta đến sẽ không tha cho các người đâu!"
Mục Lam la hét đến thở hồng hộc, cái mũi đều rịn ra một tầng mồ hôi khiến nó trông đáng thương ghê gớm. Nhưng nó vẫn là hai nắm tay nhỏ nắm lại thật chặt, đôi mắt to tròn hơi ửng đỏ mở to, đủ biết có bao nhiêu tức giận và ủy khuất. Rõ ràng nó là một đứa trẻ ngoan lại đáng yêu, mắc gì trong miệng đám người xấu này lại không bình thường chứ! Đồ xấu xa!
"Anh..."
"Được rồi Lữ thiếu tướng! Ta tự có chừng mực. Mang nó đi."
Hà Duyệt lạnh mặt ngăn lại những lời Lữ Nam muốn nói, quả quyết muốn đem Mục Lam nhốt lại, cứ thế mang người đi mất.
Lữ Nam nhìn bóng lưng Hạ Duyệt rời đi cùng đứa nhỏ đã mệt đến ỉu xìu không thể la hét được nữa biến mất ở cuối con đường mà sắc mặt đặc biệt không tốt. Hiện tại trong căn cứ tuy bị Hà Duyệt đánh trở tay không kịp, số lượng bên họ còn đông hơn mà nhất thời chiếm lợi thế. Tuy nhiên số người cũ từ căn cứ Diệu Nhật trước đây cũng không có hoàn toàn theo phục hắn ta. Ai nấy đều vì lợi ích, mang theo tâm tư của riêng mình, kết quả hình thành nên hai phe phái rõ ràng trong căn cứ hiện tại. Có điều rất nhiều người có năng lực đã bị thanh trừ trong trận chính biến trước nên lúc này tình thế có hơi nghiêng về phe bên kia. Cho nên mặc dù không tán thành cách làm của Hà Duyệt thì nhất thời Lữ Nam cũng không thể làm gì khác được. Nhưng hắn nghĩ nghĩ, vẫn là đi về một hướng khác hẳn hướng ban đầu hắn đi.
Về phần Mục Lam, Hà Duyệt đem nó giam vào một căn phòng bên trong căn cứ rồi bỏ đi mất.
Sau khi Mục Lam bị mang về căn cứ Hà Nhật được chừng nữa ngày thì vùng biển ngoài khơi cách căn cứ năm hải lý xuất hiện một con tàu lớn. Đó chính là Z vì đuổi theo Mục Lam mà đến. Tuy Z nhanh hơn nhưng trên đường đi có mấy lần họ phải ngừng lại cho Dung Lạc kiểm tra xem có thật sự Mục Lam bị bắt về hòn đảo kia không, tránh vì sai sót mà tiêu tốn thời gian vô ích. Nhưng cuối cùng phương hướng biển cho cô vẫn là nơi này. Kết quả họ phải đến giữa trưa mới tới được hòn đảo.
Dung Lạc nghĩ bản thân nhất định không hề có nhân duyên tốt với nơi này một chút nào. Trước là cô, sau là con gái cô. Tuy hòn đảo này tốt thật, còn cho cô một người chồng tốt nhưng Dung Lạc vẫn không thấy thích nó. Hiện tại cô chỉ muốn đem nó phá tanh bành mới thỏa được nổi giận của cô.
"Mới có bao lâu mà nơi này đã biến chất vậy rồi sao?"
Ngạo Tề không tin được nói.
"Dung Lạc đã nói nơi này không còn giống như trước nữa. Kẻ bắt Lam Lam nhất định là những kẻ mới đến kia. Không phải người ở đâu cũng sẽ tốt, thế giới này vẫn còn rất loạn, không phải địa phương có thể an tâm vô tư chơi đùa."
Trình Liên ngược lại sáng suốt hơn.
"Rốt cuộc thì nơi này đã bình yên quá lâu. Hiện tại chính là sóng gió."
Đới Mặc lạnh mặt nói.
"Hiện tại nó đã thành bộ dáng gì rồi..."
Ngạo Tề tâm tình có vẻ rất chán nản vì nhìn thấy hiện trạng mình không thích. Dù sao họ đã sinh ra và lớn lên ở đây, đã cống hiến bao nhiêu cho nó. Hiện tại thấy nó trở nên như vậy, là ai cũng sẽ có chút thương cảm và khó chịu.
Đới Mặc sao không phải như thế. Tuy rằng thua trong cuộc chiến quyền lực kia, thế nhưng nhìn công sức ông cha hắn cố công tạo nên trở thành như vậy, hắn so với Ngạo Tề phải khó chịu hơn nhiều. Nhưng khó chịu thì phải làm sao. Nếu họ nghĩ thoáng lên một chút thì đây chỉ là hiện trạng chân thực của cuộc sống. Họ có thể gói gọn nó trăm năm lại không chắc có thể tiếp tục gói nó thêm trăm nữa chứ đừng nói là gói cả đời, sao lại không ngờ được nó sẽ có lúc trở nên thế này chứ. Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Hiện tại họ đứng ở một góc độ khác, mang một tâm thái khác xem ra còn dễ chịu chút. Nếu họ còn ở trên đảo, trực tiếp nhìn nó thay đổi lại bó tay không thể làm gì đó mới thật sự là khó chịu muốn chết. Tuy không biết sự thay đổi này đến bao giờ mới ổn định lại trở nên tốt đẹp thì nhất thời nó đã không phải chuyện họ cần quan tâm nữa.
Đới Mặc ban đầu nhìn như không thể tiếp nhận được hiện thực hiện tại lại so ra minh bạch mọi chuyện sớm hơn càng thấu triệt hơn. Thật sự không phải là tự dưng mà hắn có thể lên làm thống lĩnh một căn cứ khi tuổi đời còn trẻ.
"Hiện tại cô muốn làm sao Dung Lạc?"
Trình Liên nhìn người con gái vẫn luôn im lặng bên cạnh người đàn ông nãy giờ dò hỏi. Trên đường đến đây trừ lúc Mục Dã dỗ dành cô ngủ một chút thì suốt thời gian Dung Lạc đều rất ít nói. Đám người nghĩ tâm trạng cô không tốt cũng không đá động đến cô. Nhưng hiện tại đến đây rồi, họ vẫn muốn biết tiếp theo cô định làm gì để còn chuẩn bị. Chỉ là họ không ngờ bọn họ chờ đợi được bốn chữ...
"Phong bế hòn đảo."
Dung Lạc dưới sự chú mục của mọi người bật thốt ra một câu ngắn ngủn như vậy. Mặc dù trên mặt cô không có biểu tình gì, thế nhưng ai nấy đều vô thức cảm thấy lạnh sống lưng. Dung Lạc lúc này khiến cho người ta không dám coi thường chút nào.
Rốt cuộc thì "phong bế hòn đảo" bốn chữ này nên lý giải làm sao?
Rốt cuộc thì họ sẽ sớm biết thôi.
Tít tít tít tít tít...
Một tràng tiếng còi báo hiệu vang vọng khắp căn cứ Hà Nhật khiến đám người giật cả mình lại không hiểu ra làm sao mà đưa mắt hỏi nhau.
"Có chuyện gì vậy?"
"Là thác canh hải quân bên kia!"
"Sao nó lại kêu như vậy?"
"Đó là còi báo hiệu nguy hiểm trên diện rộng. Trừ khi hòn đảo bị tấn công trên mọi mặt trận nó mới vang lên. Đó là khi kẻ địch đem hòn đảo bao vây, nó sẽ tiếp nhận tín hiệu nguy hiểm rồi thông báo cho toàn đảo. Đây là phát minh trước kia của tiến sĩ Trình. Từ lúc nó được dựng lên đến giờ chưa từng kêu. Này là sao?"
Có người biết nội tình lập tức giải thích, thế nhưng bản thân hắn đều rơi vào mê mang chứ đừng nói ai. Bởi vì đã quá lâu, chính hắn đều không nhớ nó dựa vào chỉ tiêu nào để phát động thông báo.
"Lập tức đi kiểm tra có chuyện gì xảy ra!"
Hạ Duyệt vốn chuẩn bị đi tra hỏi đứa bé kia lại gặp tình huống thế này. Hắn lập tức lạnh mặt sai người đi kiểm tra.
Người bên cạnh không nói hai lời chạy đi.
Sau khi bước vào thời kỳ hậu tận thế thì nhân loại không còn bị tấn công trên diện rộng nữa. Ngược lại, toàn là nhân loại bọn họ đi lùng sụt những yếu tố nguy hiểm còn sót lại khắp nơi, dần dần mở rộng địa bàn của mình. Bởi vì những thứ gây nguy hiểm cho họ chỉ đến từ những sinh vật biến dị, nhân loại sẽ không chủ động tấn công nhau. Cho nên thật ra họ chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể lần được manh mối cho hiện tượng lần này rồi. Nhưng mấy trăm năm an nhàn đã khiến cho nhân loại dần quên mất thời điểm khó khăn nhất họ đối mặt với sự tấn công của số đông sinh vật biến dị thế nào.
"Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!"
"Cái gì vậy!?"
Bỗng nhiên có người hét toáng lên làm đám đông đang mê mang cũng rối loạn theo.
"Lữ thiếu tướng cho rằng ta thật sự bắt cóc trẻ con à?"
Hà Duyệt vừa nói với Lữ Nam vừa đánh mắt cho thuộc hạ phía sau bịt miệng Mục Lam lại. Nhưng đứa nhỏ nào phải dễ đối phó.
"A!"
Nó cắn vào tay tên kia còn không quên tiếp tục hét toáng lên: "Chính là ông không hỏi ý ta đã bắt ta đi! Còn sợ người ta không biết à đồ người xấu! Bắt cóc chính là bắt cóc! Thứ người xấu!"
"Đứa trẻ này không hề bình thường. Nó tự nhiên xuất hiện trên biển, xung quanh còn tập trung rất nhiều sinh vật biến dị. Thống lĩnh thấy như vậy mới đem nó về, dự định kiểm tra thử chuyện gì đang xảy ra. Nó nói nó có cha mẹ nhưng cha mẹ nào để con ở nơi đó. Kiểu gì cũng không được bình thường..."
"Ông mới không bình thường! Cả đám mấy người đều không bình thường! Ta muốn đi đâu là chuyện của ta! Liên quan gì các ông!"
"Đợi cha mẹ ta đến sẽ không tha cho các người đâu!"
Mục Lam la hét đến thở hồng hộc, cái mũi đều rịn ra một tầng mồ hôi khiến nó trông đáng thương ghê gớm. Nhưng nó vẫn là hai nắm tay nhỏ nắm lại thật chặt, đôi mắt to tròn hơi ửng đỏ mở to, đủ biết có bao nhiêu tức giận và ủy khuất. Rõ ràng nó là một đứa trẻ ngoan lại đáng yêu, mắc gì trong miệng đám người xấu này lại không bình thường chứ! Đồ xấu xa!
"Anh..."
"Được rồi Lữ thiếu tướng! Ta tự có chừng mực. Mang nó đi."
Hà Duyệt lạnh mặt ngăn lại những lời Lữ Nam muốn nói, quả quyết muốn đem Mục Lam nhốt lại, cứ thế mang người đi mất.
Lữ Nam nhìn bóng lưng Hạ Duyệt rời đi cùng đứa nhỏ đã mệt đến ỉu xìu không thể la hét được nữa biến mất ở cuối con đường mà sắc mặt đặc biệt không tốt. Hiện tại trong căn cứ tuy bị Hà Duyệt đánh trở tay không kịp, số lượng bên họ còn đông hơn mà nhất thời chiếm lợi thế. Tuy nhiên số người cũ từ căn cứ Diệu Nhật trước đây cũng không có hoàn toàn theo phục hắn ta. Ai nấy đều vì lợi ích, mang theo tâm tư của riêng mình, kết quả hình thành nên hai phe phái rõ ràng trong căn cứ hiện tại. Có điều rất nhiều người có năng lực đã bị thanh trừ trong trận chính biến trước nên lúc này tình thế có hơi nghiêng về phe bên kia. Cho nên mặc dù không tán thành cách làm của Hà Duyệt thì nhất thời Lữ Nam cũng không thể làm gì khác được. Nhưng hắn nghĩ nghĩ, vẫn là đi về một hướng khác hẳn hướng ban đầu hắn đi.
Về phần Mục Lam, Hà Duyệt đem nó giam vào một căn phòng bên trong căn cứ rồi bỏ đi mất.
Sau khi Mục Lam bị mang về căn cứ Hà Nhật được chừng nữa ngày thì vùng biển ngoài khơi cách căn cứ năm hải lý xuất hiện một con tàu lớn. Đó chính là Z vì đuổi theo Mục Lam mà đến. Tuy Z nhanh hơn nhưng trên đường đi có mấy lần họ phải ngừng lại cho Dung Lạc kiểm tra xem có thật sự Mục Lam bị bắt về hòn đảo kia không, tránh vì sai sót mà tiêu tốn thời gian vô ích. Nhưng cuối cùng phương hướng biển cho cô vẫn là nơi này. Kết quả họ phải đến giữa trưa mới tới được hòn đảo.
Dung Lạc nghĩ bản thân nhất định không hề có nhân duyên tốt với nơi này một chút nào. Trước là cô, sau là con gái cô. Tuy hòn đảo này tốt thật, còn cho cô một người chồng tốt nhưng Dung Lạc vẫn không thấy thích nó. Hiện tại cô chỉ muốn đem nó phá tanh bành mới thỏa được nổi giận của cô.
"Mới có bao lâu mà nơi này đã biến chất vậy rồi sao?"
Ngạo Tề không tin được nói.
"Dung Lạc đã nói nơi này không còn giống như trước nữa. Kẻ bắt Lam Lam nhất định là những kẻ mới đến kia. Không phải người ở đâu cũng sẽ tốt, thế giới này vẫn còn rất loạn, không phải địa phương có thể an tâm vô tư chơi đùa."
Trình Liên ngược lại sáng suốt hơn.
"Rốt cuộc thì nơi này đã bình yên quá lâu. Hiện tại chính là sóng gió."
Đới Mặc lạnh mặt nói.
"Hiện tại nó đã thành bộ dáng gì rồi..."
Ngạo Tề tâm tình có vẻ rất chán nản vì nhìn thấy hiện trạng mình không thích. Dù sao họ đã sinh ra và lớn lên ở đây, đã cống hiến bao nhiêu cho nó. Hiện tại thấy nó trở nên như vậy, là ai cũng sẽ có chút thương cảm và khó chịu.
Đới Mặc sao không phải như thế. Tuy rằng thua trong cuộc chiến quyền lực kia, thế nhưng nhìn công sức ông cha hắn cố công tạo nên trở thành như vậy, hắn so với Ngạo Tề phải khó chịu hơn nhiều. Nhưng khó chịu thì phải làm sao. Nếu họ nghĩ thoáng lên một chút thì đây chỉ là hiện trạng chân thực của cuộc sống. Họ có thể gói gọn nó trăm năm lại không chắc có thể tiếp tục gói nó thêm trăm nữa chứ đừng nói là gói cả đời, sao lại không ngờ được nó sẽ có lúc trở nên thế này chứ. Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Hiện tại họ đứng ở một góc độ khác, mang một tâm thái khác xem ra còn dễ chịu chút. Nếu họ còn ở trên đảo, trực tiếp nhìn nó thay đổi lại bó tay không thể làm gì đó mới thật sự là khó chịu muốn chết. Tuy không biết sự thay đổi này đến bao giờ mới ổn định lại trở nên tốt đẹp thì nhất thời nó đã không phải chuyện họ cần quan tâm nữa.
Đới Mặc ban đầu nhìn như không thể tiếp nhận được hiện thực hiện tại lại so ra minh bạch mọi chuyện sớm hơn càng thấu triệt hơn. Thật sự không phải là tự dưng mà hắn có thể lên làm thống lĩnh một căn cứ khi tuổi đời còn trẻ.
"Hiện tại cô muốn làm sao Dung Lạc?"
Trình Liên nhìn người con gái vẫn luôn im lặng bên cạnh người đàn ông nãy giờ dò hỏi. Trên đường đến đây trừ lúc Mục Dã dỗ dành cô ngủ một chút thì suốt thời gian Dung Lạc đều rất ít nói. Đám người nghĩ tâm trạng cô không tốt cũng không đá động đến cô. Nhưng hiện tại đến đây rồi, họ vẫn muốn biết tiếp theo cô định làm gì để còn chuẩn bị. Chỉ là họ không ngờ bọn họ chờ đợi được bốn chữ...
"Phong bế hòn đảo."
Dung Lạc dưới sự chú mục của mọi người bật thốt ra một câu ngắn ngủn như vậy. Mặc dù trên mặt cô không có biểu tình gì, thế nhưng ai nấy đều vô thức cảm thấy lạnh sống lưng. Dung Lạc lúc này khiến cho người ta không dám coi thường chút nào.
Rốt cuộc thì "phong bế hòn đảo" bốn chữ này nên lý giải làm sao?
Rốt cuộc thì họ sẽ sớm biết thôi.
Tít tít tít tít tít...
Một tràng tiếng còi báo hiệu vang vọng khắp căn cứ Hà Nhật khiến đám người giật cả mình lại không hiểu ra làm sao mà đưa mắt hỏi nhau.
"Có chuyện gì vậy?"
"Là thác canh hải quân bên kia!"
"Sao nó lại kêu như vậy?"
"Đó là còi báo hiệu nguy hiểm trên diện rộng. Trừ khi hòn đảo bị tấn công trên mọi mặt trận nó mới vang lên. Đó là khi kẻ địch đem hòn đảo bao vây, nó sẽ tiếp nhận tín hiệu nguy hiểm rồi thông báo cho toàn đảo. Đây là phát minh trước kia của tiến sĩ Trình. Từ lúc nó được dựng lên đến giờ chưa từng kêu. Này là sao?"
Có người biết nội tình lập tức giải thích, thế nhưng bản thân hắn đều rơi vào mê mang chứ đừng nói ai. Bởi vì đã quá lâu, chính hắn đều không nhớ nó dựa vào chỉ tiêu nào để phát động thông báo.
"Lập tức đi kiểm tra có chuyện gì xảy ra!"
Hạ Duyệt vốn chuẩn bị đi tra hỏi đứa bé kia lại gặp tình huống thế này. Hắn lập tức lạnh mặt sai người đi kiểm tra.
Người bên cạnh không nói hai lời chạy đi.
Sau khi bước vào thời kỳ hậu tận thế thì nhân loại không còn bị tấn công trên diện rộng nữa. Ngược lại, toàn là nhân loại bọn họ đi lùng sụt những yếu tố nguy hiểm còn sót lại khắp nơi, dần dần mở rộng địa bàn của mình. Bởi vì những thứ gây nguy hiểm cho họ chỉ đến từ những sinh vật biến dị, nhân loại sẽ không chủ động tấn công nhau. Cho nên thật ra họ chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể lần được manh mối cho hiện tượng lần này rồi. Nhưng mấy trăm năm an nhàn đã khiến cho nhân loại dần quên mất thời điểm khó khăn nhất họ đối mặt với sự tấn công của số đông sinh vật biến dị thế nào.
"Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!"
"Cái gì vậy!?"
Bỗng nhiên có người hét toáng lên làm đám đông đang mê mang cũng rối loạn theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.