Chương 172: Sủng nhi của biển
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
21/05/2023
Dung Lạc có hiểu hay không không rõ, nhưng cô vẫn điềm tĩnh lại không
nhiều cảm xúc trả lời Tống Bằng: "Chỉ cần họ dám đụng vào nó, không đợi
tôi, hòn đảo này cũng chưa chắc tồn tại được."
Lời này bá đạo lại ẩn chứa ý tứ khôn lường không khỏi khiến đám người chấn động.
"Ý cô là nó còn quan trọng hơn cô. Hiện tại chưa có gì là vì nó còn bình yên?"
Tống Bằng bình tĩnh hỏi. Dù trong lòng hắn đã có quá nữa cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
"Anh nghĩ tại sao tôi còn bình tĩnh ngồi đây được."
Dung Lạc lúc này không khác gì một nữ vương, lời lẽ khiến người ta áp lực không tưởng được. Cô hiện tại hoàn toàn khác xa cái vẻ dịu dàng ngày thường khiến đám người không khỏi cảm khái. Con hổ không hé răng là vì nó chưa đói, là vì cái mông chưa bị sờ chứ không phải răng của nó đã gẫy hết.
"Đối với biển, tôi với nó có sự khác biệt riêng. Nó là sủng nhi, là báu vật của biển, là tồn tại không cần làm gì mà vẫn nhận được hết ân sủng. Tôi lại khác. Tuy tôi đến hiện tại vẫn không rõ bản thân rốt cuộc có vai trò và địa vị thế nào với biển nhưng nó được bảo vệ nhiều hơn tôi. Cái sự bảo vệ đó khiến nó không dễ dàng gì xảy ra chuyện cho dù là bị thương. Cả tôi cũng không biết khác biệt đó là thế nào bởi từ khi sinh ra tới giờ nó chưa từng có chuyện. Một vết thương nhỏ còn không có. Nhưng tôi tự có cảm nhận của mình đối với chuyện này."
Lần đầu Dung Lạc nói nhiều như vậy về bản thân nhưng không ngoại lệ sức ảnh hưởng của nó khiến cho xung quanh cô bao trùm một màu sắc thần bí khó lường lệnh người kinh sợ lại không dám khinh nhờn.
"Hiện tại có lẽ bọn họ đang bàng hoàng lắm. Thật muốn nhìn xem vẻ mặt của bọn họ."
Ngạo Tề hai tay dán lên trên thân tàu lạnh giọng cười gằn, muốn dùng thứ cảm xúc cười trên nổi đau của người khác đó hòng đè xuống nhiều thứ cảm xúc khác.
"Có phải cô có thể dùng cách này để giành lại hòn đảo?"
Đới Mặc bỗng nhiên lại lên tiếng hỏi. Mấy người bị vấn đề hắn đưa ra làm cho giật mình. Thế nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, họ biết hắn đã đánh bạo thế nào mới dám lên tiếng thẳng thừng hỏi chuyện này như vậy. Họ không trách hắn lỗ mãng lại cảm khái muôn phần còn có tò mò Dung Lạc sẽ đáp lại thế nào mà đều nhìn cô.
"Đúng vậy."
Dung Lạc dưới cái nhìn của đám người cũng nhìn chằm chằm Đới Mặc một lúc mới lạnh lùng phun ra hai chữ này. Nhưng chưa đợi người khác có phản ứng thì họ đã nghe cô nói tiếp: "Có điều tôi lại không hề muốn dùng cách này. Tôi muốn người đàn ông của mình tự làm nên tất cả, hưởng thụ thành tựu anh ấy muốn. Tôi có thể ở bên hỗ trợ lại không phải là đem hết lợi ích đưa cho anh ấy. Cho dù anh ấy thật sự thích điều đó thì liệu anh ấy có còn là người tôi yêu. Tôi biết chắc chắn anh ấy nghĩ thế nào... Đã như vậy, tôi lại không muốn cái này... Nếu nó còn không đem lại cái gì tốt đẹp cho anh ấy thì lấy nó lại có ích gì."
Đám người thật ra không có cảm thấy bất ngờ vì lời này của Dung Lạc. Nhưng thời điểm nghe vào tai nó vẫn khiến họ chấn động như vậy.
Mục Dã ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái bên cạnh, im lặng nhận đồng những gì cô nói. Có điều đối với một Dung Lạc trở nên mạnh mẽ lạ thường lại đầy mị lực thế này... Tuy hắn không phải không thích nhưng lại không muốn nhìn thấy cô như vậy. Hắn chẳng thà cô mãi mãi cần bản thân cưng chiều bảo vệ. Dung Lạc bị người đàn ông bất ngờ ôm vào lòng cũng không từ chối mà còn thuận theo, vừa ôm ngược lại hắn vừa áp mặt lên lòng ngực vững trải của hắn, nghe tiếng tim hắn đập hữu lực. Lòng ngực và vòng eo rắn chắn này luôn là thứ mang đến cho cô sự an toàn cô muốn. Người phụ nữ nào lại muốn mạnh mẽ mà không muốn được người che chở. Dung Lạc lại càng không phải người mạnh mẽ.
"Hiện tại tình huống đã đến nước này, mọi người cho cái nhìn của mình đi."
Lữ Nam trầm giọng nhìn một phòng người, muốn họ bày tỏ thái độ của mình.
"Sự tình bỗng nhiên phát triển tới mức này, cho dù ban đầu Hà thống lĩnh là vì tốt cho căn cứ thì hiện tại không thể tiếp tục để yên như vậy được nữa. Kiểu gì cũng phải suy xét chuyện này cẩn thận hơn. Cá nhân tôi cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Theo tôi biết thì sau khi bắt được đứa bé kia trên đường trở về Hà thống lĩnh chỉ bị một nhóm sinh vật đuổi theo không bỏ thôi. Nếu lúc đó anh ta cũng bị bao vây thế này thì chẳng cần đợi chúng ta tận tình trải nghiệm, hiện tại anh ta đã xong đời rồi chứ không có khả năng ngồi ở đây. Tôi nói đúng chứ Hà thống lĩnh?"
Hắn nói đến cuối thì nhìn Hà Duyệt hỏi. Giọng nói của hắn đều đều, không có tí trào phúng nào mà chỉ là đang bình tĩnh trần thuật vấn đề. Từ đầu đều không có thái độ gây gắt như trước đó. Chính là lời lẽ của hắn đanh thép lại nói trúng sự thật, Hà Duyệt không gật đầu không được.
"Cho nên tôi cho rằng tình huống thế này nhất định là có người đã đứng bên cạnh điều động. Họ nhất định biết đứa nhỏ bị bắt đến đây, muốn dùng cách này ép buộc chúng ta giao người ra. Hiện tại không biết đối phương còn có thủ đoạn nào khác không, thế nhưng chúng ta không chọc vào họ được..."
"Lữ thiếu tướng có phải nói quá rồi không?"
Hà Duyệt nghe không được nữa rốt cuộc lạnh giọng cắt ngang lời hắn. Bảo hắn ta thừa nhận một số việc thì được, nhưng những lời Lữ Nam vừa nói nghe vào tai hoang đường lại phóng đại như vậy bảo hắn làm sao nghe nổi.
"Vậy anh nói xem phải nói làm sao? Một đứa bé thôi, trên đường nó không làm sao cứ phải đợi đến đây mới làm. Đến hang ổ của người khác lỡ các người làm gì nó thì không phải chết sao. Nó mà thật sự có thể điều động được đông đảo sinh vật biến dị như vậy nó đã sớm cho anh thấy rồi. Anh nên nghĩ bình thường chút đi Hà thống lĩnh. Nó chỉ là một đứa bé thôi, tôi nhìn nó còn chưa đến hai tuổi đâu. Đứa bé còn ham chơi mà anh cho rằng nó ghê gớm như vậy, anh cho rằng thế giới này chính là một trò đùa thôi sao?"
Lữ Nam không chút nào vạch trần sự thật cho hắn ta thấy, khiến Hà Duyệt dù không muốn, sắc mặt khó coi cỡ nào đều phải ngậm lại mồm.
"Được rồi đừng cãi nữa."
Có người lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã của họ.
"Hiện tại là làm sao giải quyết chuyện này."
"Hà thống lĩnh cách nghĩ không phải không có khả năng, nhưng cách thực tế lại quá xa. Có điều nếu Hà thống lĩnh đã có ý nghĩ thì anh nói ra biện pháp của mình đi. Anh muốn dùng cách nào để khiến cho những điều anh nghĩ thành hiện thực, chính là nói anh tính toán làm thế nào với đứa bé kia. Anh nói ra để cho mọi người xem xét tính khả thi của nó. Nếu nó thật sự có thể làm thì chúng ta sẽ tính tới khả năng phải mất bao lâu mới làm được. Trong thời gian đó chúng ta lại sẽ đối mặt với tình huống trước mắt thế nào. Rủi ro ra sao."
"Hà thống lĩnh anh nói đi."
Người nói không phải người cùng phe với Hà Duyệt cho nên Hà Duyệt không thể có thái độ gì được. Họ đã đứng dưới góc nhìn trung lập như vậy để suy xét vấn đề, chính là đặt lợi ích của căn cứ lên trước giống như cách Hà Duyệt nghĩ. Hà Duyệt không lý nào còn muốn tỏ ra cường ngạnh lại cho rằng bản thân đang bị nhằm vào vì mục đích riêng tư.
Nhưng chính là Hà Duyệt còn chưa xác định được phương án cụ thể, làm sao mà nói ra đây.
Thời gian dần dần trôi qua, Hà Duyệt vẫn còn chưa có lên tiếng. Lữ Nam trong lòng cười lạnh không thôi.
"Hà thống lĩnh?"
Người bên cạnh thuộc phe phái của hắn đã không nhịn được lên tiếng thúc giục luôn rồi. Nhiêu đó đủ để thấy hành động Hà Duyệt làm còn chưa có đạt được nhất trí từ trong nội bộ. Mà hiện tại tình huống bết bét như vậy Hà Duyệt lại không thể cho mọi người một giải pháp chắc chắn, ai sẽ theo hắn. Mọi người đều tiếc mệnh có được không.
"Vậy là anh chưa có phương án giải quyết."
"Cho dù chúng tôi biết anh cũng chỉ vì căn cứ nhưng mà lúc này chúng ta cần phải nói đến những khả năng khác có thể xảy ra nếu chúng ta không làm gì đó mà cứ để yên như vậy. Suy nghĩ của anh chỉ có thể tạm thời để qua một bên trước thôi. Trong lúc đó nếu anh nghĩ ra được gì thì cứ việc nói ra."
Người mới nãy tiếp tục nhận trách nhiệm khai thông chuyện này. Hắn còn rất tri kỷ mà cho Hà Duyệt một cái thẻ vàng tạm thời rời sân tùy thời vào sân, khiến người không thể bắt bẻ được.
"Mọi người có cái nhìn gì khác không? Nói ra để chúng ta cùng nhau thảo luận xem tính khả thi của nó."
Một phòng người im ắng như tờ có phải vài phút sau những lời đó. Một hồi mới có người bên phe Hà Duyệt lên tiếng: "Tôi thấy Lữ thiếu tướng nói không phải không có lý. Chúng ta có thể xét đến khả năng hắn nói trước được không?"
Không thể nói sắc mặt Hà Duyệt đẹp cho được khi nghe đối phương lên tiếng. Phải biết rằng nếu hành vi của hắn thật sự gây ra chuyện này lại không thể có cách giải quyết thì uy tín của hắn trong căn cứ sẽ hỏng bét. Nhưng đến mức này rồi hắn đều không có giải pháp, càng không thể lên tiếng nói gì được. Lữ Nam ở bên cạnh nhìn trong mắt, trong lòng càng là nói một tiếng đáng đời. Hắn còn không khỏi nghĩ xui xẻo của Hà Duyệt sắp đến tìm hắn rồi.
Lời này bá đạo lại ẩn chứa ý tứ khôn lường không khỏi khiến đám người chấn động.
"Ý cô là nó còn quan trọng hơn cô. Hiện tại chưa có gì là vì nó còn bình yên?"
Tống Bằng bình tĩnh hỏi. Dù trong lòng hắn đã có quá nữa cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
"Anh nghĩ tại sao tôi còn bình tĩnh ngồi đây được."
Dung Lạc lúc này không khác gì một nữ vương, lời lẽ khiến người ta áp lực không tưởng được. Cô hiện tại hoàn toàn khác xa cái vẻ dịu dàng ngày thường khiến đám người không khỏi cảm khái. Con hổ không hé răng là vì nó chưa đói, là vì cái mông chưa bị sờ chứ không phải răng của nó đã gẫy hết.
"Đối với biển, tôi với nó có sự khác biệt riêng. Nó là sủng nhi, là báu vật của biển, là tồn tại không cần làm gì mà vẫn nhận được hết ân sủng. Tôi lại khác. Tuy tôi đến hiện tại vẫn không rõ bản thân rốt cuộc có vai trò và địa vị thế nào với biển nhưng nó được bảo vệ nhiều hơn tôi. Cái sự bảo vệ đó khiến nó không dễ dàng gì xảy ra chuyện cho dù là bị thương. Cả tôi cũng không biết khác biệt đó là thế nào bởi từ khi sinh ra tới giờ nó chưa từng có chuyện. Một vết thương nhỏ còn không có. Nhưng tôi tự có cảm nhận của mình đối với chuyện này."
Lần đầu Dung Lạc nói nhiều như vậy về bản thân nhưng không ngoại lệ sức ảnh hưởng của nó khiến cho xung quanh cô bao trùm một màu sắc thần bí khó lường lệnh người kinh sợ lại không dám khinh nhờn.
"Hiện tại có lẽ bọn họ đang bàng hoàng lắm. Thật muốn nhìn xem vẻ mặt của bọn họ."
Ngạo Tề hai tay dán lên trên thân tàu lạnh giọng cười gằn, muốn dùng thứ cảm xúc cười trên nổi đau của người khác đó hòng đè xuống nhiều thứ cảm xúc khác.
"Có phải cô có thể dùng cách này để giành lại hòn đảo?"
Đới Mặc bỗng nhiên lại lên tiếng hỏi. Mấy người bị vấn đề hắn đưa ra làm cho giật mình. Thế nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, họ biết hắn đã đánh bạo thế nào mới dám lên tiếng thẳng thừng hỏi chuyện này như vậy. Họ không trách hắn lỗ mãng lại cảm khái muôn phần còn có tò mò Dung Lạc sẽ đáp lại thế nào mà đều nhìn cô.
"Đúng vậy."
Dung Lạc dưới cái nhìn của đám người cũng nhìn chằm chằm Đới Mặc một lúc mới lạnh lùng phun ra hai chữ này. Nhưng chưa đợi người khác có phản ứng thì họ đã nghe cô nói tiếp: "Có điều tôi lại không hề muốn dùng cách này. Tôi muốn người đàn ông của mình tự làm nên tất cả, hưởng thụ thành tựu anh ấy muốn. Tôi có thể ở bên hỗ trợ lại không phải là đem hết lợi ích đưa cho anh ấy. Cho dù anh ấy thật sự thích điều đó thì liệu anh ấy có còn là người tôi yêu. Tôi biết chắc chắn anh ấy nghĩ thế nào... Đã như vậy, tôi lại không muốn cái này... Nếu nó còn không đem lại cái gì tốt đẹp cho anh ấy thì lấy nó lại có ích gì."
Đám người thật ra không có cảm thấy bất ngờ vì lời này của Dung Lạc. Nhưng thời điểm nghe vào tai nó vẫn khiến họ chấn động như vậy.
Mục Dã ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái bên cạnh, im lặng nhận đồng những gì cô nói. Có điều đối với một Dung Lạc trở nên mạnh mẽ lạ thường lại đầy mị lực thế này... Tuy hắn không phải không thích nhưng lại không muốn nhìn thấy cô như vậy. Hắn chẳng thà cô mãi mãi cần bản thân cưng chiều bảo vệ. Dung Lạc bị người đàn ông bất ngờ ôm vào lòng cũng không từ chối mà còn thuận theo, vừa ôm ngược lại hắn vừa áp mặt lên lòng ngực vững trải của hắn, nghe tiếng tim hắn đập hữu lực. Lòng ngực và vòng eo rắn chắn này luôn là thứ mang đến cho cô sự an toàn cô muốn. Người phụ nữ nào lại muốn mạnh mẽ mà không muốn được người che chở. Dung Lạc lại càng không phải người mạnh mẽ.
"Hiện tại tình huống đã đến nước này, mọi người cho cái nhìn của mình đi."
Lữ Nam trầm giọng nhìn một phòng người, muốn họ bày tỏ thái độ của mình.
"Sự tình bỗng nhiên phát triển tới mức này, cho dù ban đầu Hà thống lĩnh là vì tốt cho căn cứ thì hiện tại không thể tiếp tục để yên như vậy được nữa. Kiểu gì cũng phải suy xét chuyện này cẩn thận hơn. Cá nhân tôi cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Theo tôi biết thì sau khi bắt được đứa bé kia trên đường trở về Hà thống lĩnh chỉ bị một nhóm sinh vật đuổi theo không bỏ thôi. Nếu lúc đó anh ta cũng bị bao vây thế này thì chẳng cần đợi chúng ta tận tình trải nghiệm, hiện tại anh ta đã xong đời rồi chứ không có khả năng ngồi ở đây. Tôi nói đúng chứ Hà thống lĩnh?"
Hắn nói đến cuối thì nhìn Hà Duyệt hỏi. Giọng nói của hắn đều đều, không có tí trào phúng nào mà chỉ là đang bình tĩnh trần thuật vấn đề. Từ đầu đều không có thái độ gây gắt như trước đó. Chính là lời lẽ của hắn đanh thép lại nói trúng sự thật, Hà Duyệt không gật đầu không được.
"Cho nên tôi cho rằng tình huống thế này nhất định là có người đã đứng bên cạnh điều động. Họ nhất định biết đứa nhỏ bị bắt đến đây, muốn dùng cách này ép buộc chúng ta giao người ra. Hiện tại không biết đối phương còn có thủ đoạn nào khác không, thế nhưng chúng ta không chọc vào họ được..."
"Lữ thiếu tướng có phải nói quá rồi không?"
Hà Duyệt nghe không được nữa rốt cuộc lạnh giọng cắt ngang lời hắn. Bảo hắn ta thừa nhận một số việc thì được, nhưng những lời Lữ Nam vừa nói nghe vào tai hoang đường lại phóng đại như vậy bảo hắn làm sao nghe nổi.
"Vậy anh nói xem phải nói làm sao? Một đứa bé thôi, trên đường nó không làm sao cứ phải đợi đến đây mới làm. Đến hang ổ của người khác lỡ các người làm gì nó thì không phải chết sao. Nó mà thật sự có thể điều động được đông đảo sinh vật biến dị như vậy nó đã sớm cho anh thấy rồi. Anh nên nghĩ bình thường chút đi Hà thống lĩnh. Nó chỉ là một đứa bé thôi, tôi nhìn nó còn chưa đến hai tuổi đâu. Đứa bé còn ham chơi mà anh cho rằng nó ghê gớm như vậy, anh cho rằng thế giới này chính là một trò đùa thôi sao?"
Lữ Nam không chút nào vạch trần sự thật cho hắn ta thấy, khiến Hà Duyệt dù không muốn, sắc mặt khó coi cỡ nào đều phải ngậm lại mồm.
"Được rồi đừng cãi nữa."
Có người lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã của họ.
"Hiện tại là làm sao giải quyết chuyện này."
"Hà thống lĩnh cách nghĩ không phải không có khả năng, nhưng cách thực tế lại quá xa. Có điều nếu Hà thống lĩnh đã có ý nghĩ thì anh nói ra biện pháp của mình đi. Anh muốn dùng cách nào để khiến cho những điều anh nghĩ thành hiện thực, chính là nói anh tính toán làm thế nào với đứa bé kia. Anh nói ra để cho mọi người xem xét tính khả thi của nó. Nếu nó thật sự có thể làm thì chúng ta sẽ tính tới khả năng phải mất bao lâu mới làm được. Trong thời gian đó chúng ta lại sẽ đối mặt với tình huống trước mắt thế nào. Rủi ro ra sao."
"Hà thống lĩnh anh nói đi."
Người nói không phải người cùng phe với Hà Duyệt cho nên Hà Duyệt không thể có thái độ gì được. Họ đã đứng dưới góc nhìn trung lập như vậy để suy xét vấn đề, chính là đặt lợi ích của căn cứ lên trước giống như cách Hà Duyệt nghĩ. Hà Duyệt không lý nào còn muốn tỏ ra cường ngạnh lại cho rằng bản thân đang bị nhằm vào vì mục đích riêng tư.
Nhưng chính là Hà Duyệt còn chưa xác định được phương án cụ thể, làm sao mà nói ra đây.
Thời gian dần dần trôi qua, Hà Duyệt vẫn còn chưa có lên tiếng. Lữ Nam trong lòng cười lạnh không thôi.
"Hà thống lĩnh?"
Người bên cạnh thuộc phe phái của hắn đã không nhịn được lên tiếng thúc giục luôn rồi. Nhiêu đó đủ để thấy hành động Hà Duyệt làm còn chưa có đạt được nhất trí từ trong nội bộ. Mà hiện tại tình huống bết bét như vậy Hà Duyệt lại không thể cho mọi người một giải pháp chắc chắn, ai sẽ theo hắn. Mọi người đều tiếc mệnh có được không.
"Vậy là anh chưa có phương án giải quyết."
"Cho dù chúng tôi biết anh cũng chỉ vì căn cứ nhưng mà lúc này chúng ta cần phải nói đến những khả năng khác có thể xảy ra nếu chúng ta không làm gì đó mà cứ để yên như vậy. Suy nghĩ của anh chỉ có thể tạm thời để qua một bên trước thôi. Trong lúc đó nếu anh nghĩ ra được gì thì cứ việc nói ra."
Người mới nãy tiếp tục nhận trách nhiệm khai thông chuyện này. Hắn còn rất tri kỷ mà cho Hà Duyệt một cái thẻ vàng tạm thời rời sân tùy thời vào sân, khiến người không thể bắt bẻ được.
"Mọi người có cái nhìn gì khác không? Nói ra để chúng ta cùng nhau thảo luận xem tính khả thi của nó."
Một phòng người im ắng như tờ có phải vài phút sau những lời đó. Một hồi mới có người bên phe Hà Duyệt lên tiếng: "Tôi thấy Lữ thiếu tướng nói không phải không có lý. Chúng ta có thể xét đến khả năng hắn nói trước được không?"
Không thể nói sắc mặt Hà Duyệt đẹp cho được khi nghe đối phương lên tiếng. Phải biết rằng nếu hành vi của hắn thật sự gây ra chuyện này lại không thể có cách giải quyết thì uy tín của hắn trong căn cứ sẽ hỏng bét. Nhưng đến mức này rồi hắn đều không có giải pháp, càng không thể lên tiếng nói gì được. Lữ Nam ở bên cạnh nhìn trong mắt, trong lòng càng là nói một tiếng đáng đời. Hắn còn không khỏi nghĩ xui xẻo của Hà Duyệt sắp đến tìm hắn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.