Chương 12: Vấn đề không thể tránh khỏi
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
25/03/2023
Nhưng cho dù cô có bảo ngừng, tay còn không quên đẩy đầu hắn ra thì người đàn ông vẫn không ngừng lại dù chỉ một chút. Không chỉ vậy, cô bởi vì kích thích khiến cho cơ thể mềm ra theo bản năng mà tạo cơ hội cho người đàn ông dùng ngón tay vẫn luôn ở trong cơ thể mình thừa cơ càn quấy lên.
"Ư không... Nhanh quá a... Mục Dã a... Anh đừng... Ư..."
"Không!... Ư... Lạ lắm..."
"Ư... A!!..."
Mục Dã trước là cảm thấy cơ thể cô gái giật nảy một cái, sau là cả bàn tay bởi vì mật ngọt làm cho ướt nhẹp mà không nhịn được rướn người chiếm lấy đôi môi cô. Dung Lạc từ lúc người đàn ông mạnh mẽ ra vào đã không đủ sức che mặt mới khiến cho Mục Dã thành công hôn được. Lúc này bởi vì kích thích từ trận cao trào lần đầu tiên trong đời mà cô vô thích đón nhận nụ hôn tựa như trừng phạt của hắn, hai tay cũng leo lên cổ người đàn ông ôm chặt lấy.
Cũng bởi nụ hôn này mà khiến cô không đến mức xấu hổ khi hắn rút tay ra khỏi người cô, đổi lại trong lòng cô lại cảm thấy hồi hộp vì nghĩ đến những chuyện có khả năng xảy ra sau đó.
Vậy mà người đàn ông chỉ lo hôn cô, hôn đến mức môi cô sưng đỏ lên, đầu óc cũng mụ mị cả đi. Sau đó...
Bộp!
Tiếng áo khoác quân phục phủ lên người cô...
Cạch!
Tiếng cửa phòng trên lầu đóng lại thật mạnh...
"..."
Dung Lạc mệt rã rời nằm trên ghế sofa một mặt kiều diễm lại ngây ngốc vì một loạt hành động nhanh như gió bão của người đàn ông mà đến chính cô cũng không kịp nhìn thấy. Đến lúc cô nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì người đàn ông đã vào phòng ngủ được năm phút rồi.
Cô không ý thức được nụ cười trên môi mà nữa ôm lấy áo khoác mang theo nồng đậm hương vị nam tính của người đàn ông kia, nữa chống người ngồi dậy. Dù vậy mặt cô vẫn hồng thấu trong suốt quá trình người kia đang âm thầm tự xử trong phòng tắm. Là bởi vì phải tự làm sạch dấu vết xấu hổ kia, hay vì những hình ảnh không được trong sáng khi nghĩ đến người kia đang... Dung Lạc ngượng chín mặt không muốn nghĩ nữa, hơi run rẩy đi vào nhà bếp sau khi khổ cực mặc lại quần áo bị người đàn ông cởi ra.
Nhưng cô đứng một lúc lâu trong phòng bếp cũng không sao động tay được với cảm giác bủn rủn vẫn còn tồn dư kia. Cuối cùng cô nhận mệnh mà chỉ hâm nóng nồi cháo để ăn lại chứ không thể làm được gì hơn.
Nữa nằm trên bàn ăn, cô mơ màng nhìn ngọn lửa nhỏ trên bếp đến xuất thần, không hề hay biết người đàn ông đi rồi quay lại, không một tiếng động xuất hiện phía sau lưng cô.
"Lạc Lạc, đừng nói em chỉ định ăn tiếp thứ này thôi đi?"
Dung Lạc giật cả mình thẳng người trên ghế, nhưng bởi vì âm thanh vẫn còn khàn khàn của người đàn ông mà không dám nhìn hắn một cái nào.
Thấy cô ngại ngùng như vậy Mục Dã cũng không định khiến cho cô xấu hổ hơn. Hắn nữa hiểu nữa không nguyên nhân tại sao cô chẳng làm gì cho bữa trưa nữa sải bước đi đến tủ lạnh nhỏ vừa hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"
"... Cải... Cải xào với trứng..."
Dung Lạc vừa há miệng đã cảm thấy không đúng. Nhưng cuối cùng cô vẫn ở dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông mà vừa xấu hổ vừa cật lực khiến cho giọng nói của mình bình thường hơn mới nói được một câu.
"Chỉ như vậy?"
Mục Dã nhíu mày hỏi lại.
Dung Lạc thì kiên định gật đầu. Cô cảm thấy nhiêu đó là đủ rồi.
Cuối cùng Mục Dã cũng không có nói thêm gì mà mở tủ lấy hai quả trứng và một nắm cải xanh ra, im lặng làm cho Dung Lạc món cải xào trứng cô muốn.
Dung Lạc ngẩn ngơ nhìn bóng lưng người đàn ông đang yên tĩnh làm việc trong bếp, trong lòng nghĩ... Thì ra cảm giác sống chung cùng một người là như vậy sao. Đối với người nhiều năm vẫn luôn sống một mình như cô, cho dù lên đại học sống chung cùng một phòng với ba người bạn nữa thì cũng không có cảm thấy khác biệt như bây giờ.
Nên là... Vì người này là chồng cô sao?
"Nghĩ gì vậy?"
Cái trán bỗng nhiên bị người gõ một cái thật nhẹ nhưng đủ khiến Dung Lạc bừng tỉnh từ trong mơ màng. Đồng thời giọng nói của người đàn ông cũng chui vào tai khiến cô hơi hơi đỏ mặt một cách khó hiểu.
"Ăn đi."
Mục Dã đặt đĩa rau xào trứng và một chén cháo đến trước mặt Dung Lạc.
Dung Lạc còn chưa kịp hỏi hắn ăn gì thì đã thấy người đàn ông xoay người trở lại trước bếp, bưng một đĩa thịt... Thịt bít tết ngồi xuống bàn.
Cô cảm thấy nó không giống thịt bò nhưng màu sắc lại rất đẹp. Có điều so với người đàn ông đang cầm dao và nĩa một cách cực kỳ tao nhã ở kia thì đương nhiên là không bằng rồi.
"Lại nhìn nữa tôi sẽ ăn em thay nó đó."
"Khụ khụ khụ..."
Dung Lạc bị sặc đến tận mũi, khó chịu đến mức mặt mũi đỏ bừng lên.
Mục Dã cảm thấy đặc biệt bất đắc dĩ với cô vợ hở tí là xấu hổ này, dù như vậy rất là tình thú...
Dung Lạc nhận cốc nước từ tay người đàn ông, đầu không có ngẩng lên mà ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống, miễn cưỡng đè xuống cơn ho. Ngôn Tình Hài
"Buổi chiều em có muốn đi nhìn xem xung quanh không?"
Mục Dã cảm thấy cứ tiếp tục thế này nữa hắn sợ mình sẽ không nhịn được làm ra hành động khó nói sẽ không khiến Dung Lạc ghét nên trực tiếp đổi đề tài.
Cũng nhờ hắn chuyển chủ đề mà Dung Lạc bất chợt quên mất nguyên nhân khiến cô bị sặc, thần sắc kinh ngạc hỏi: "Anh đưa tôi đi sao?"
"Nếu không có tôi em cũng đừng đi đâu thì tốt hơn."
Mục Dã gật đầu, còn không quên nhắc nhở cô.
"Bao giờ đi?"
Dung Lạc tự biết sẽ không đẩy mình vào tình huống nguy hiểm, đối với việc được đi ra ngoài tham quan vẫn là háo hức khó lòng che dấu nhìn hắn.
"Đợi trời mát chút rồi đi."
Ý tứ là chiều mới đi.
Dung Lạc gật gù, đặng cẩn thận hỏi: "Buổi sáng anh đi đâu vậy?"
Mục Dã khựng lại một chút rồi mới nói: "Tuần tra xung quanh."
"Mỗi sáng anh đều đi sao?"
Dung Lạc tự nói điều này không sai so với suy nghĩ của cô, lại hỏi nữa.
Cô không có ý thức được rằng hình thức hỏi đáp này trông chẳng khác gì vợ đang điều tra hành tung của chồng mình hết. Còn Mục Dã lại không cảm thấy chuyện này có gì khó trả lời nên hắn đều đáp hết. Một phần cũng do từ trong câu hỏi của Dung Lạc hắn như cảm nhận được chút cảm xúc giống như thiếu sự an toàn. Nếu có thể khiến cô an tâm hơn thì nên nói hắn đều sẽ nói.
"Không, lịch tuần tra là không ngừng thay đổi. Có thể là buổi sáng, hoặc là buổi trưa hay buổi tối tùy."
"Sao lại không cố định một chút? Kiểu như hai tư sáu buổi sáng."
"Không được. Bởi vì chúng tôi không biết lúc nào sẽ nhận nhiệm vụ, rời đi căn cứ. Những người ở lại sẽ tiến hành sắp xếp lại thời gian tuần tra."
Dung Lạc giật mình thật sự, nhưng nhanh chóng hiểu được lời hắn nói.
"Anh..."
Cô há miệng định hỏi, nhưng cuối cùng lại không nói được hết câu mà cúi đầu múc cháo lên ăn.
Mục Dã nữa giống như biết, nữa lại như không biết cô muốn nói cái gì, nhưng hắn lại chủ động nói: "Ngày mốt tôi sẽ rời căn cứ."
Cạch.
Hắn im lặng nhìn cô gái nhỏ đang luống cuống tay chân cầm cái muỗng lên vừa cố gắng tỏ ra trấn định, nhưng hắn vẫn thấy rõ sự bối rối trên nét mặt của cô. Có vẻ cô thật sự là bị sốc vì tin tức này.
"Ư không... Nhanh quá a... Mục Dã a... Anh đừng... Ư..."
"Không!... Ư... Lạ lắm..."
"Ư... A!!..."
Mục Dã trước là cảm thấy cơ thể cô gái giật nảy một cái, sau là cả bàn tay bởi vì mật ngọt làm cho ướt nhẹp mà không nhịn được rướn người chiếm lấy đôi môi cô. Dung Lạc từ lúc người đàn ông mạnh mẽ ra vào đã không đủ sức che mặt mới khiến cho Mục Dã thành công hôn được. Lúc này bởi vì kích thích từ trận cao trào lần đầu tiên trong đời mà cô vô thích đón nhận nụ hôn tựa như trừng phạt của hắn, hai tay cũng leo lên cổ người đàn ông ôm chặt lấy.
Cũng bởi nụ hôn này mà khiến cô không đến mức xấu hổ khi hắn rút tay ra khỏi người cô, đổi lại trong lòng cô lại cảm thấy hồi hộp vì nghĩ đến những chuyện có khả năng xảy ra sau đó.
Vậy mà người đàn ông chỉ lo hôn cô, hôn đến mức môi cô sưng đỏ lên, đầu óc cũng mụ mị cả đi. Sau đó...
Bộp!
Tiếng áo khoác quân phục phủ lên người cô...
Cạch!
Tiếng cửa phòng trên lầu đóng lại thật mạnh...
"..."
Dung Lạc mệt rã rời nằm trên ghế sofa một mặt kiều diễm lại ngây ngốc vì một loạt hành động nhanh như gió bão của người đàn ông mà đến chính cô cũng không kịp nhìn thấy. Đến lúc cô nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì người đàn ông đã vào phòng ngủ được năm phút rồi.
Cô không ý thức được nụ cười trên môi mà nữa ôm lấy áo khoác mang theo nồng đậm hương vị nam tính của người đàn ông kia, nữa chống người ngồi dậy. Dù vậy mặt cô vẫn hồng thấu trong suốt quá trình người kia đang âm thầm tự xử trong phòng tắm. Là bởi vì phải tự làm sạch dấu vết xấu hổ kia, hay vì những hình ảnh không được trong sáng khi nghĩ đến người kia đang... Dung Lạc ngượng chín mặt không muốn nghĩ nữa, hơi run rẩy đi vào nhà bếp sau khi khổ cực mặc lại quần áo bị người đàn ông cởi ra.
Nhưng cô đứng một lúc lâu trong phòng bếp cũng không sao động tay được với cảm giác bủn rủn vẫn còn tồn dư kia. Cuối cùng cô nhận mệnh mà chỉ hâm nóng nồi cháo để ăn lại chứ không thể làm được gì hơn.
Nữa nằm trên bàn ăn, cô mơ màng nhìn ngọn lửa nhỏ trên bếp đến xuất thần, không hề hay biết người đàn ông đi rồi quay lại, không một tiếng động xuất hiện phía sau lưng cô.
"Lạc Lạc, đừng nói em chỉ định ăn tiếp thứ này thôi đi?"
Dung Lạc giật cả mình thẳng người trên ghế, nhưng bởi vì âm thanh vẫn còn khàn khàn của người đàn ông mà không dám nhìn hắn một cái nào.
Thấy cô ngại ngùng như vậy Mục Dã cũng không định khiến cho cô xấu hổ hơn. Hắn nữa hiểu nữa không nguyên nhân tại sao cô chẳng làm gì cho bữa trưa nữa sải bước đi đến tủ lạnh nhỏ vừa hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"
"... Cải... Cải xào với trứng..."
Dung Lạc vừa há miệng đã cảm thấy không đúng. Nhưng cuối cùng cô vẫn ở dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông mà vừa xấu hổ vừa cật lực khiến cho giọng nói của mình bình thường hơn mới nói được một câu.
"Chỉ như vậy?"
Mục Dã nhíu mày hỏi lại.
Dung Lạc thì kiên định gật đầu. Cô cảm thấy nhiêu đó là đủ rồi.
Cuối cùng Mục Dã cũng không có nói thêm gì mà mở tủ lấy hai quả trứng và một nắm cải xanh ra, im lặng làm cho Dung Lạc món cải xào trứng cô muốn.
Dung Lạc ngẩn ngơ nhìn bóng lưng người đàn ông đang yên tĩnh làm việc trong bếp, trong lòng nghĩ... Thì ra cảm giác sống chung cùng một người là như vậy sao. Đối với người nhiều năm vẫn luôn sống một mình như cô, cho dù lên đại học sống chung cùng một phòng với ba người bạn nữa thì cũng không có cảm thấy khác biệt như bây giờ.
Nên là... Vì người này là chồng cô sao?
"Nghĩ gì vậy?"
Cái trán bỗng nhiên bị người gõ một cái thật nhẹ nhưng đủ khiến Dung Lạc bừng tỉnh từ trong mơ màng. Đồng thời giọng nói của người đàn ông cũng chui vào tai khiến cô hơi hơi đỏ mặt một cách khó hiểu.
"Ăn đi."
Mục Dã đặt đĩa rau xào trứng và một chén cháo đến trước mặt Dung Lạc.
Dung Lạc còn chưa kịp hỏi hắn ăn gì thì đã thấy người đàn ông xoay người trở lại trước bếp, bưng một đĩa thịt... Thịt bít tết ngồi xuống bàn.
Cô cảm thấy nó không giống thịt bò nhưng màu sắc lại rất đẹp. Có điều so với người đàn ông đang cầm dao và nĩa một cách cực kỳ tao nhã ở kia thì đương nhiên là không bằng rồi.
"Lại nhìn nữa tôi sẽ ăn em thay nó đó."
"Khụ khụ khụ..."
Dung Lạc bị sặc đến tận mũi, khó chịu đến mức mặt mũi đỏ bừng lên.
Mục Dã cảm thấy đặc biệt bất đắc dĩ với cô vợ hở tí là xấu hổ này, dù như vậy rất là tình thú...
Dung Lạc nhận cốc nước từ tay người đàn ông, đầu không có ngẩng lên mà ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống, miễn cưỡng đè xuống cơn ho. Ngôn Tình Hài
"Buổi chiều em có muốn đi nhìn xem xung quanh không?"
Mục Dã cảm thấy cứ tiếp tục thế này nữa hắn sợ mình sẽ không nhịn được làm ra hành động khó nói sẽ không khiến Dung Lạc ghét nên trực tiếp đổi đề tài.
Cũng nhờ hắn chuyển chủ đề mà Dung Lạc bất chợt quên mất nguyên nhân khiến cô bị sặc, thần sắc kinh ngạc hỏi: "Anh đưa tôi đi sao?"
"Nếu không có tôi em cũng đừng đi đâu thì tốt hơn."
Mục Dã gật đầu, còn không quên nhắc nhở cô.
"Bao giờ đi?"
Dung Lạc tự biết sẽ không đẩy mình vào tình huống nguy hiểm, đối với việc được đi ra ngoài tham quan vẫn là háo hức khó lòng che dấu nhìn hắn.
"Đợi trời mát chút rồi đi."
Ý tứ là chiều mới đi.
Dung Lạc gật gù, đặng cẩn thận hỏi: "Buổi sáng anh đi đâu vậy?"
Mục Dã khựng lại một chút rồi mới nói: "Tuần tra xung quanh."
"Mỗi sáng anh đều đi sao?"
Dung Lạc tự nói điều này không sai so với suy nghĩ của cô, lại hỏi nữa.
Cô không có ý thức được rằng hình thức hỏi đáp này trông chẳng khác gì vợ đang điều tra hành tung của chồng mình hết. Còn Mục Dã lại không cảm thấy chuyện này có gì khó trả lời nên hắn đều đáp hết. Một phần cũng do từ trong câu hỏi của Dung Lạc hắn như cảm nhận được chút cảm xúc giống như thiếu sự an toàn. Nếu có thể khiến cô an tâm hơn thì nên nói hắn đều sẽ nói.
"Không, lịch tuần tra là không ngừng thay đổi. Có thể là buổi sáng, hoặc là buổi trưa hay buổi tối tùy."
"Sao lại không cố định một chút? Kiểu như hai tư sáu buổi sáng."
"Không được. Bởi vì chúng tôi không biết lúc nào sẽ nhận nhiệm vụ, rời đi căn cứ. Những người ở lại sẽ tiến hành sắp xếp lại thời gian tuần tra."
Dung Lạc giật mình thật sự, nhưng nhanh chóng hiểu được lời hắn nói.
"Anh..."
Cô há miệng định hỏi, nhưng cuối cùng lại không nói được hết câu mà cúi đầu múc cháo lên ăn.
Mục Dã nữa giống như biết, nữa lại như không biết cô muốn nói cái gì, nhưng hắn lại chủ động nói: "Ngày mốt tôi sẽ rời căn cứ."
Cạch.
Hắn im lặng nhìn cô gái nhỏ đang luống cuống tay chân cầm cái muỗng lên vừa cố gắng tỏ ra trấn định, nhưng hắn vẫn thấy rõ sự bối rối trên nét mặt của cô. Có vẻ cô thật sự là bị sốc vì tin tức này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.