Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Chương 16: Mê hoặc

Bát Trà Hương

29/07/2014

Cố Thừa Hiên nhận được tin nhắn của Ninh Mông là thời gian tập thể dục buổi sáng. Tiếng hô khẩu hiệu “Một hai ba ” dường như vang dội cả ngọn núi. Suốt buổi sáng, Cố Thừa Hiên bước chân vẫn vững vàng như cũ nhưng tâm hồn đã sớm bay xa. Những gì Ninh Mông nói ngày hôm qua như còn ở bên tai, Cố Thừa Hiên có thể khẳng định, cô đã biết mọi chuyện. Anh bỗng cảm thấy có chút đau đầu, thế này, về sau hai người sẽ sống chung như thế nào đây?

Mới đầu Ninh lão gia đem tử Ninh Mông giao phó cho anh, anh ngoại trừ xuất phát từ một loại ý thức trách nhiệm mãnh liệt thì nguyên nhân quan trọng hơn là bởi anh biết mình thích cô. Cho nên, anh vốn định gạt cô, không dùng cái cớ kia, chỉ là đơn thuần dùng tình yêu chăm sóc, yêu thương cô cả đời, có lẽ như vậy cô sẽ tiếp nhận mình nhanh hơn. Nhưng bây giờ nhìn lại thì mọi chuyện lại có chút rắc rối…

Trở lại phòng nghỉ, Cố Thừa Hiên liền đi tắm, thay quần áo xong tiện tay cầm điện thoại đi về phía phòng làm việc. Trên đường đi, theo thói quen lướt nhìn qua màn hình điện thoại, thấy một tin nhắn chưa đọc, mở ra, là của Ninh Mông. Câu nói đó trong mắt Cố Thừa Hiên có biết bao đau xót, anh gần như vô thức bấm số gọi lại.

“Tiểu Cửu…cô nghĩ kĩ chưa?” Cố Thừa Hiên yết hầu lên xuống nhiều lần mới nói ra được: ”Hôn nhân không phải là trò chơi cô khi còn nhỏ chơi, cô nên biết, quân hôn được pháp luật bảo vệ, sau này không thể thay đổi”.

“Tôi biết rõ…” Ninh Mông không chút do dự cắt đứt lời Cố Thừa Hiên. “Cố Thừa Hiên, tôi biết, ép anh nhanh như vậy phải cưới tôi là sự ích kỉ của tôi, ông nội nhắn nhủ anh tôi cũng biết, anh nhờ chú và dì đến nhà tôi nói chuyện kết hôn cũng không phải vì ông nội của tôi sao? Tôi chỉ hi vọng anh sẽ giúp tôi diễn cho hết vở kịch này, điều kiện gì anh cứ nói, cho dù… sau này anh muốn li hôn tìm người phụ nữ khác, tôi đều chấp nhận…”

Tay phải Cố Thừa Hiên cầm chặt điện thoại, câu nói sau cùng của cô đã thành công khơi lên sự tức giận của anh, li hôn? Anh sao có thể cam lòng chứ? Anh chuyện gì cũng có thể chịu được, nhưng không thể để cô hối hận cô khổ sở, anh lại do dự, băn khoăn lần nữa, chính là hi vọng cô hiểu rõ rằng không cần hối hận. Ý nghĩ của anh rất đơn giản, chỉ cần cô hạnh phúc, cho dù bên cạnh cô không phải là mình cũng được.

Cho tới bây giờ đều biết mình muốn cái gì, đối mặt với một mục tiêu, anh có đủ kiên nhẫn. Với Ninh Mông cũng giống như thế, nếu cô đem mình giao cho anh, như vậy anh sẽ không buông tay… Anh cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mình tới lúc ấy không buông tay sẽ làm cô chán ghét anh.

“Tiểu Cửu …Cô thật sự không hối hận sao?”

“Không…”

“Được, tôi thời gian này khá bận, không có ngày nghỉ, cuối tuần cô có thể đến chỗ tôi một chuyến được không?” Cố Thừa Hiên hạ thấp giọng hỏi.

“Được”

“Khi đó tôi sẽ cho người tới đón cô”.

“Được”

Sau khi đặt điện thoại xuống, Ninh Mông sửng sốt thật lâu.

“Kết hôn” từ này ý nghĩa như thế nào, với cô mà nói, cũng không quá quen thuộc. Chính là hai người không có quan hệ cùng ăn cơm một bàn, cùng ở một gian phòng, cùng ngủ một giường. Từ đó trở thành những người thân mật nhất. Nó làm cho cô có chút hoang mang. Nhưng cô nhất định phải ép chính mình thích ứng với sự thay đổi này nhanh nhất có thể.

Một cuộc hôn nhân không bắt đầu bằng tình yêu. Cô không yêu anh vì vẫn còn tình cảm với người ở nhà đối diện kia. Anh không biết sau này sẽ ra sao nhưng anh biết, chỉ cần sau này anh chỉ cần yêu thương cô là được rồi…

Trong khoảng thời gian này, bởi vì bận việc của Ninh lão gia tử, Ninh Trí Văn cũng không can thiệp nhiều vào việc của Ninh Mông, cũng không ép cô đi tìm việc. Ninh Mông càng không có lòng dạ nào đi tìm việc, ngày ngày ở nhà cùng Ninh lão gia tử, cùng ông nói cười còn có bao nhiêu thời gian, cô không dám nghĩ, sợ cũng chỉ là hi vọng xa vời của mình.

Đã hơn nửa tháng không viết tiểu thuyết, biên tập thúc giục gay gắt, cô mới bất đắc dĩ mở máy tính viết vài trăm chữ.

Tối thứ sáu, cô đối diện với màn hình máy tính mà ngẩn người, di động để bên đột nhiên vang lên. Không nhìn người gọi, uể oải nhận máy, lại ngoài dự liệu, giọng nói trầm thấp của Cố Thừa Hiên từ bên kia truyền tới, Ninh Mông cảm thấy mình trước nay chưa từng hoảng hốt, giờ lại có chút hoảng loạn nói:” Tôi nhớ, ngày mai tới doanh trại của anh”

Cố Thừa Hiên cũng nghe được giọng nói của cô có chút run, ánh mắt trầm xuống, những gì đã chuẩn bị nói cũng không nói ra, mà cố gắng nói nhẹ nhàng:” Không muốn tới đúng không? Không sao, chờ cô chuẩn bị xong, chúng ta nói chuyện này sau vậy…”



“Không không không…Tôi nguyện ý, ngày mai sẽ tới!” Ninh Mông giống như là sợ anh với hiệp định kết hôn đổi ý, vội vàng đáp “Tôi chỉ là có chút hơi lo mà thôi, dù sao cũng là lần đầu tới doanh trại của anh”

Cố Thừa Hiên làm sao lại không nghe ra trong lời nói của cô có sự miễn cưỡng, thở dài, nói: ”Con gái các cô có thể không thích tới doanh trại, cô đến chỉ cần cầm mấy tờ điều tra chính trị đại khái thôi…Vốn là không cần đến, chỉ là hôm nay đại đội trưởng nói tôi không dẫn cô tới, anh ta sẽ không cho tôi con dấu trên báo cáo”.

“A?” Sự chú ý của Ninh Mông thành công bị dời đi, giật mình hỏi :” Các anh không phải bộ đội sao? Sao lại có đội trưởng?”

Cố Thừa Hiên tưởng tượng thấy cô giờ phút này chu cái miệng nhỏ lên, tâm tinh thật tốt, giọng nói cũng lên cao, khơi lên sự tò mò của cô “Bí mật…”

“Hừ, lại bí mật!” Lo lắng của Ninh Mông vì sự trêu chọc của Cố Thừa Hiên mà biến mất, khôi phục thái độ của một cô gái nhỏ, không tự chủ được làm nũng :” Ai ya…nói cho tôi biết đi mà…”

Cố Thừa Hiên thoải mái dựa vào cửa sổ phòng làm việc, nhìn ánh trăng chiếu trên sân huấn luyện và những người lính đặc chủng đang luyện tập, ánh mắt phút chốc nhu hoà đi, đường cong trên gương mặt cương nghị cũng mềm xuống. Trong mắt là anh em vào sinh ra tử, bên tai là giọng nói nhẹ nhàng của cô gái mình yêu, làm cho anh ở nơi này, đêm nay mê say.

Khoé môi Cố Thừa Hiên cười như có như không, ôn nhu dụ dỗ:” Ngoan, tôi ngày mai sẽ cho người tới Ninh gia đón cô tới đây, đến đấy tôi sẽ nói cho cô biết.”

“Ừ” Trong giọng nói của anh có ý dẫn dụ quá rõ ràng, mặt Ninh Mông thoáng cái đỏ lên, vô ý thức gọi tên anh:”Cố Thừa Hiên…”

“Ừ?”

“Cố Thừa Hiên…”

“Ừ?”

“Anh…” Cô nói một chữ lại bỗng dưng ngừng lại.

“Ừ?” Anh lặp lại một lần nữa, trả lời không chút phiền chán.

“Tôi thấy anh rất tốt…” Ninh Mông nghe thấy bên kia không thấy tiếng động, lại nói thêm,” Thật đó…”

Vừa nói xong, Ninh Mông liền cúp máy, đến bên giường, ảo não tự mắng mình một rồi ngã xuống giường, dùng chăn che kín đầu, lẩm bẩm: ”Điên rồi, Ninh Tiểu Cửu! Một câu nói bình thường thôi, đỏ mặt cái gì”

Cố Thừa Hiên ở bên kia nghe được cũng chậm chạp không cử động, ý cười trên môi càng đậm, đến cuối cùng cất tiếng cười to. Lại gọi điện thoại lần nữa, cô không nghe, dứt khoát gửi một tin nhắn “Tiểu Cửu, kì thật tôi thấy được em rất tốt…thật đó!”

Đợi vài phút bên kia không có trả lời, có lẽ là không thấy. Cố Thừa Hiên tâm tình vô cùng tốt cầm quân trang trên ghế, vừa đi xuống lầu vừa cười mỉm, đến lúc tới sân huấn luyện, đem áo khoác quăng trên mặt đất, mặc trang phục huấn luyện hướng đến giữa sân huấn luyện: ”Tôi cùng mọi người luyện!”

Binh lính đang tập chảy qua hàng rào dây thép ngừng lại, ngây ngốc nhìn nhau qua lại, thấp giọng hỏi: ”Trung đội trưởng hôm nay tâm tình sao lại tốt như vậy?”

Ninh Mông qua phòng ông nội nói chuyện cùng ông bà nội rồi mới trở về phòng ngủ, thấy di động nhấp nháy, tới cầm lấy, mở tin nhắn ra xem bỗng cảm thấy vui. Cười cười, rồi mới kịp phản ứng lại, thì ra anh ta bắt chước mình, trợn tròn mắt mắng một câu: “Cố Thừa Hiên anh thật sự chán ghét…”

Sáng hôm sau mới 8h, Ninh Mông bị một hồi chuông làm tỉnh, sờ loạn dưới gối một hồi, nhấn nút nghe, mơ mơ màng màng trả lời một câu. Bên kia đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cũng không nói gì liền cúp máy. Ninh Mông thấy không giải thích được nhưng buồn ngủ quá nên cũng không để ý, ném điện thoại, tiếp tục ngủ.



Năm phút sau, điện thoại lại vang lên. Ninh Mông trực tiếp quát: ”Nói gì thì nói nhanh lên. Tôi đang ngủ!”

Bên kia truyền đến tiếng cười, sau đó là giọng nói của Cố Thừa Hiên: ”Còn đang ngủ sao?”

“A?” Ninh Mông thoáng cái ngồi dậy, đã là tháng 11, buổi sáng nhiệt độ không cao, Ninh Mông lạnh lại chui vào chăn :”Mới vừa rồi là anh?”

“Không phải …Là người của tôi phái tới đón em, kết quả người ta báo cáo, có một con heo còn trên giường chưa thức dậy.”

“Này” Ninh Mông mắng “Anh mới là heo”

“Được rồi! Được rồi!… Nhưng người ta vẫn chờ ở tiểu khu nhà em. Đừng tưởng rằng người ta là cấp dưới của tôi, em cứ mặc nhiên sai khiến, cậu ta cũng không phải tôi”

Ninh Mông hiển nhiên không hiểu được thâm ý của câu nói sau cùng này, nói:” Anh mà lại rất thương cảm cấp dưới sao…”

“Không phải!” Cố Thừa Hiên bên kia chớp mắt, trôi chảy nói :” Tôi được gọi là mua chuộc lòng người…”

Ninh Mông hừ hừ hai câu tỏ vẻ bất mãn, dưới sự thúc giục của Cố Thừa Hiên, sau khi rửa mặt, xuống lầu, gọi điện thoại lại cho người tới đón mình, liền lên xe tới doanh trại.

“Chị dâu, nghe nói chị vừa tốt nghiệp đại học đúng không? Nhìn trẻ thật đấy.” Lái xe là một cậu thanh niên vừa hai mươi tuổi, tên Trần Tấn, dọc đường đi đều cùng Ninh Mông câu có câu không trò chuyện.

“Ừ…Mọi người có phải bình thường huấn luyện rất bận rộn đúng không?

“Cũng có thể nói là như vậy, từ năm rưỡi sáng luyện tập liên tục tới chín giờ tối, nửa đêm còn luyện tập dã ngoại khẩn cấp.”

“Vậy sao cậu có thời gian đón tôi?” Ninh Mông dùng ngón tay lay lay món trang trí nhỏ nói:” Cố Thừa Hiên cho cậu nghỉ à?”

“Vâng”

“Cố Thừa Hiên bình thường rất nghiêm đúng không?”

“Không nghiêm” Vì duy trì hình tượng của trung đội trưởng trước mặt bà xã tương lai, Trần Tấn đành làm trái sự thật trả lời.

“Thật sao?”

“Thật. Em sao dám lừa chị dâu đây.”

“Thật quá đáng!” Ninh Mông vẻ mặt phẫn hận ”Anh ta không hung dữ với mọi người, sao lại ăn hiếp có một mình tôi?”

Trần Tấn nhịn không được, thiếu chút nữa bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook