Chương 24
Tứ Xuyên
24/03/2024
Từ khoa Tâm lý chuyển đến khoa Cấp cứu, tiết tấu công việc của Trì Chiếu rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Khoa Cấp cứu không chỉ có ca sáng còn có ca đêm, thời gian ở trong này chính là mạng người, trong đầu luôn phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, bước đi đều là chạy chậm, thậm chí đến nước cũng không dám uống nhiều vì sợ không có thời gian đi vệ sinh.
Tháng mười hai là thời gian các thực tập sinh thi lên thạc sĩ, trong khoa có rất nhiều người xin được thi lên nên nhân lực lại càng thiếu. Trì Chiếu chuẩn bị xin vào một trường đại học ở nước ngoài, kỳ thi diễn ra vào khoảng tháng bảy tháng tám năm sau, vì vậy công việc trong khoa hầu hết đều đổ lên vai cậu và hai thực tập sinh khác không dự định thi. Những thực tập sinh đi theo giáo sư còn phải trực ca đêm, bận rộn đến mức hoa cả mắt, thời gian rảnh rỗi là cực kỳ quý giá.
Trì Chiếu vẫn đến văn phòng Phó Nam Ngạn, nhưng cậu cảm thấy dường như anh đang trốn tránh mình mà không rõ nguyên nhân.
Khoa Cấp cứu tối hôm này có một bệnh nhân bị thương do pháo nổ, Trì Chiếu hỗ trợ xử lý vết thương nên không kịp đến, sáng sớm hôm sau thừa dịp tan tầm và người khác đang đi làm, Trì Chiếu bèn chạy tới văn phòng của Phó Nam Ngạn, nhẹ nhàng gõ cửa: “Giáo sư Phó?”
Phó Nam Ngạn vừa mới đổi sang áo blouse, nghe thấy cậu thì hơi nâng mắt: “Sao lại đến đây vào giờ này? Mới vừa trực ca đêm xong?”
Trì Chiếu gật đầu, thuần thục đi đến bên cạnh những đồ dùng cần thiết; “Vâng, tối qua ở khoa Cấp cứu bận quá nên không kịp đến đây.”
Phó Nam Ngạn vẫn đứng nguyên tại chỗ, lần lượt cài nút áo: “Cậu trở về đi, hôm nay không cần đắp khăn.”
Động tác Trì Chiếu dừng lại một chút, tiếp tục ra ngoài lấy nước nóng: “Nhanh lắm, chỉ cần hai mươi phút thôi, giúp ngài đắp xong tôi sẽ trở về, sẽ không làm chậm trễ việc của ngài đâu.”
Phó Nam Ngạn hơi ngẩng đầu lên nhìn theo hướng của cậu, bất đắc dĩ thở dài: “Cậu biết tôi không có ý này.”
Trì Chiếu cười cười, hơi đẩy anh ngồi xuống ghế: “Tôi không mệt, thật đấy.”
Trước đây Phó Nam Ngạn từng bảo cậu nếu có ca đêm thì không cần đến, nhưng Trì Chiếu vẫn tới. Cả đêm bận rộn khiến cậu phải di chuyển liên tục, thần kinh lúc nào cũng căng chặt, cơ thể mệt mỏi đến mức đau nhức, nhưng chỉ cần bước vào nơi này của Phó Nam Ngạn, đứng bên cạnh anh, tất cả mỏi mệt đó đều tự dưng tan biến như thể chưa từng tồn tại, thay vào đó là sự an tâm và thoải mái dâng lên từ tận đáy lòng. Trì Chiếu chưa bao giờ cảm thấy đây là một chuyện mệt nhọc hay gánh nặng gì cả, ngược lại cậu rất hưởng thụ quá trình này.
Chiếc khăn nhanh chóng được làm nóng trong nước, Trì Chiếu vắt khô nó rồi cẩn thận trải ra đặt lên mắt của Phó Nam Ngạn. Ngón tay Trì Chiếu ấn ấn mắt anh, đầu ngón tay không cẩn thận lướt qua gò má. Bất chợt Phó Nam Ngạn duỗi tay nắm lấy cánh tay cậu, nắm chặt đến mức khiến cậu cảm thấy hơi đau.
Cách một lớp áo khoác dày cộp Trì Chiếu vẫn có thể cảm nhận được đầu ngón tay của Phó Nam Ngạn đang căng chặt, cơn đau truyền đến khiến Trì Chiếu hơi ngẩn ra, không biết vì sao Phó Nam Ngạn lại làm như vậy, cậu thử thăm dò: “Giáo sư Phó?”
“Xin lỗi.” Phó Nam Ngạn nhanh chóng rụt tay lại, cảm xúc trên mặt chợt vụt qua, giọng anh vẫn ôn hòa nhưng bàn tay đẩy Trì Chiếu lại không cho phép cự tuyệt: “Cậu rất mệt đúng không? Để tôi tự làm là được rồi.”
Động tác của Phó Nam Ngạn rõ ràng như vậy, cánh tay Trì Chiếu hơi cứng đờ một chút.
Không biết từ lúc nào, quan hệ giữa hai người đã không còn thân thiết tự nhiên như trước, thái độ của giáo sư Phó vẫn rất dịu dàng, nhưng chỉ cần một chi tiết nhỏ Trì Chiếu đã có thể cảm nhận rõ ràng anh đang xa cách cậu.
Kiểu rời xa lặng lẽ này rất khó chịu, cho đến khi nhận ra thì đã quá muộn rồi. Hiện tại Phó Nam Ngạn đã tránh tiếp xúc cơ thể với Trì Chiếu, thậm chí còn không ngừng nhắc cậu không cần tới đây nữa.
Chuyện này thật khó để tiếp thu.
Ánh sáng trong phòng dịu đi, Trì Chiếu nhìn chằm chằm Phó Nam Ngạn, do dự gọi: “Giáo sư Phó…..”
Khăn lông nằm trên nửa mặt của Phó Nam Ngạn, khiến biểu cảm cũng bị che khuất hoàn toàn: “Có chuyện gì?”
Đôi mắt bị che đi nên những chi tiết khác trên khuôn mặt càng thêm nổi bật, ánh mắt Trì Chiếu vô thức dừng lại trên môi của Phó Nam Ngạn, đôi môi mỏng mở ra khép lại khi anh nói, Trì Chiếu biết nó sẽ có xúc cảm và độ ấm như thế nào, hầu kết cậu khẽ di chuyển, suýt chút nữa thốt ra: “Tôi….”
Dường như biết cậu muốn nói chuyện gì, Phó Nam Ngạn lạnh nhạt cắt ngang lời cậu: “Mệt thì về nghỉ ngơi đi, đừng lãng phí thời gian ở đây.”
Trì Chiếu còn muốn nói thêm gì đó, Phó Nam Ngạn đã lấy khăn lông ra, Trì Chiếu giúp anh chườm nóng lâu như vậy nên anh cũng hiểu rõ quá trình, anh tự mình sờ soạng giặt sạch khăn rồi đổ nước đi, sau đó thì cài nút áo blouse lại, một câu Trì Chiếu cũng không thể chen ngang.
Giữa hai người dường như xuất hiện một rào cản vô hình, Trì Chiếu không biết được Phó Nam Ngạn đang nghĩ gì, trong lòng lo lắng nhưng không thể làm được gì khác.
Thoáng cái lại qua hai tuần, quan hệ của cả hai càng lúc càng phai nhạt, có thể bởi vì không ở cùng một khoa hoặc có thể vì lý do nào khác. Rất nhiều lần Trì Chiếu muốn nói chuyện một chút với Phó Nam Ngạn, muốn gửi tin nhắn cho anh, ngón tay ấn mở khung hội thoại lại không biết mình nên nói gì.
Một mối quan hệ phải được duy trì bởi hai phía, không phải chỉ một người nhiệt tình là có thể làm được. Thời gian trôi nhanh đến ngày 28 tháng chạp âm lịch, đã đến Tết rồi. Trì Chiếu muốn nhắn tin chúc mừng năm mới cho Phó Nam Ngạn, nhưng cậu đã suy nghĩ rất lâu vẫn chưa nghĩ ra nên viết gì, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.
Bác sĩ không được nghỉ phép, thực tập sinh cũng phải đi làm đến ngày 28. Buổi tối khi tan tầm, Trì Chiếu thu dọn đồ đạc của mình ở phòng làm việc, thỉnh thoảng lại lấy di động ra kéo lên kéo xuống.
Cậu vẫn rất mong chờ.
“Tiểu Trì, cậu còn chưa đi sao, tôi đang định tìm cậu đấy!” Một giọng nói nhiệt tình cắt ngang suy nghĩ của Trì Chiếu, y tá trưởng bước nhanh tới trước mặt cậu, cười hòa ái, “Tôi đã đọc báo cáo của cậu rồi, Tết năm nay cậu không về nhà đúng không?”
Khoa Cấp cứu nhiều y tá nam, y tá trưởng Lưu Dương cũng là một trong số đó, hắn đã có nhiều năm kinh nghiệm, bình thường nói chuyện đều như đang ra lệnh mà giờ lại khác hẳn, có vẻ như đang cố tình làm thân. Mí mắt phải của Trì Chiếu giật hai cái, đột nhiên có dự cảm không lành: “Ngài có chuyện gì sao?”
“À, cũng không phải chuyện lớn gì.” Lưu Dương xua xua tay, thản nhiên cười, “Chỉ là đêm 30 tôi có ca trực, nếu cậu không có việc gì có thể giúp tôi được không?”
Công việc ở bệnh viện rất bận, nhưng dù là khoa Cấp cứu đi chăng nữa thì cũng chưa đến mức phải nhờ tới thực tập sinh, bệnh viện bố trí cho các thực tập sinh thời gian nghỉ từ ngày 29 âm lịch đến mùng 6 đầu năm, mà hiện tại Lưu Dương muốn một thực tập sinh tăng ca vào đêm 30, dù nói thế nào cũng không hợp lý.
Trì Chiếu hơi hé miệng: “Nhưng mà….”
“Uầy chỉ một ngày thôi.” Không đợi Trì Chiếu nói xong, Lưu Dương đã cắt ngang, “Cậu còn hẳn mấy ngày trong kỳ nghỉ nữa không phải sao? Tôi biết tăng ca rất mệt, nhưng cậu có thể học được rất nhiều thứ, ai mà không phải đi lên từ giai đoạn này? Cậu xem, các giáo sư cũng phải tăng ca đấy thôi.”
Nghe thì có vẻ đàng hoàng nhưng thực tế thì lại không phải vậy, từ trước đến giờ địa vị của thực tập sinh ở bệnh viện rất thấp, bảo là hỗ trợ nhưng thật ra là chạy vặt, một số bác sĩ và y tá tốt sẽ chỉ dạy cho cậu một ít, còn hầu hết thì đẩy hết việc dơ việc nặng lên người cậu, biến cậu thành sức lao động miễn phí, mà Lưu Dương là người thuộc vế sau.
Đi theo Lưu Dương làm việc ba tuần, không ít lần Trì Chiếu bị hắn sai vặt, nếu là giáo sư nào khác nói vài câu Trì Chiếu đều sẽ đồng ý, trước giờ cậu luôn là người dễ nói chuyện, nhưng bây giờ lại là người bình thường thích sai bảo người khác như vậy, Trì Chiếu không muốn dành thời gian cho hắn ta.
“Hay là ngài hỏi người khác thử xem.” Trong lòng cậu hoàn toàn không tình nguyện, giọng điệu vẫn là khách khí vì không muốn làm quan hệ trở nên quá mức căng thẳng, “Tôi không về nhà nhưng đã có kế hoạch trước rồi, không thể đến giúp được.”
Lưu Dương không đành lòng để cho sức lao động miễn phí này chạy mất, thấy cậu rượu mời không muốn, thái độ trở nên cứng rắn: “Cậu không về nhà thì còn có chuyện gì nữa? Đi một ngày thì đã làm sao? Thực tập sinh vốn dĩ phải làm việc như thế, nếu không thì sao có thể phát triển được? Rồi sau này làm sao trở thành bác sĩ tự mình đảm đương mọi chuyện?”
Lời này có hơi quá rồi, nghỉ phép hàng năm của thực tập sinh vốn đã là quy định, cái kiểu đạo đức giả này ai nghe xong cũng thấy không dễ chịu, sắc mặt Trì Chiếu lập tức lạnh xuống. Có lẽ nhận ra mình hơi quá đáng, giọng điệu Lưu Dương dịu đi một chút, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Ý của tôi không phải như vậy, Tiểu Trì, có chuyện gì thì cậu cứ nói với tôi, tôi xem có thể giúp cậu được không?”
Lời này nghe đã thấy không chân thành, Trì Chiếu không muốn giải thích với hắn bèn cúi đầu mở WeChat, Lưu Dương còn đang lải nhải: “Tôi cũng không phải một hai bắt cậu tới, cậu là thực tập sinh cũng đâu thể làm được gì nhiều, tôi chỉ cảm thấy cậu ăn Tết một mình cũng không vui vẻ gì, đến đây không phải có nhiều người để nói chuyện hơn à?”
Nghe mấy lời này chỉ toàn uổng phí thời gian, trông thì có vẻ là chuyện tốt đó nhưng mà Trì Chiếu không muốn nhận. Cậu mở WeChat ra, nhanh chóng mở một khung thoại, nhắn tin: [Người anh em, cứu tôi với!]
Trì Chiếu muốn gửi tin nhắn cho Chung Dương Thu, hắn xem nhiều phim truyền hình nên trong đầu luôn có mấy ý tưởng kỳ lạ, đối phưởng gửi lại một dấu chấm hỏi, Trì Chiếu đánh chữ: [Cậu mau tìm giúp tôi mấy cái lý do trong phim đi, y tá trưởng khoa Cấp cứu kêu tôi đêm 30 giúp y trực ban kìa!]
Đối phương đáp lại: [Lưu Dương?]
Trì Chiếu đáp: [Đúng đúng đúng, mau mau mau, mở máy chờ cậu!]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Trì Chiếu nôn nóng mong chờ Chung Dương Thu có thể mang đến một ít kinh hỷ cho cậu, Lưu Dương vẫn còn đang lải nhải khuyên bảo, hắn ta chính là loại người bám mãi không buông như vậy, bằng không thì Trì Chiếu sẽ không tìm đến Chung Dương Thu nhờ giúp đỡ.
“Nhanh lên nhanh lên.” Trì Chiếu lẩm trong lòng. “Nhà tiên tri Chung Dương Thu, cậu mau trả lời tôi đi!”
Trì Chiếu thật sự không muốn tăng ca đêm 30, giờ đây cậu chỉ muốn lập tức xách đồ lên chạy, Lưu Dương thì không muốn để cho cậu đi, trong lúc giằng co di động của Lưu Dương đột nhiên vang lên.
“Vâng, chào ngài, đúng đúng, tôi là Lưu Dương, chào ngài chào ngài.”
“Sao cơ, ngài hỏi Trì Chiếu khoa chúng tôi cuối năm có bận không á? Không có không có, tuyệt đối không có, tôi chỉ nói giỡn với cậu ấy thôi.”
“Được rồi, ngài yên tâm, chúc ngài năm mới vui vẻ, tôi cúp máy trước nhé!”
Lưu Dương cúp điện thoại, thái độ với Trì Chiếu đã không giống lúc trước, hắn cười hỏi: “Cậu muốn làm dự án với giáo sư Phó, đây là chuyện tốt, sao không chịu nói sớm?”
Giáo sư Phó? Làm dự án?
Trì Chiếu ngốc rồi, cậu làm dự án chung với giáo sư Phó hồi nào vậy?
“Tôi…”
Trì Chiếu vẻ mặt ngốc nghếch đáp lại, chợt nhớ tới chuyện gì liền cúi đầu xem lại màn hình điện thoại, trong khung chat đã xuất hiện tin nhắn mới.
[Đã biết.]
Trên khung thoại màu trắng chỉ vỏn vẹn hai chữ đơn giản, kéo lên trên toàn là tin nhắn xin giúp đỡ của Trì Chiếu, mà ở trên khung thoại ghi rõ to ba chữ: Phó Nam Ngạn.
Đầu Trì Chiếu “ong” một cái, vẫn còn chưa tin, xem lại lịch sử trò chuyện rất nhiều lần mới dám chắc chắn.
Tin nhắn chúc mừng suy nghĩ mấy ngày trời thì không nhắn, thế mà lại gửi tin nhắn xin giúp đỡ đến Phó Nam Ngạn từ lúc nào rồi!
Tháng mười hai là thời gian các thực tập sinh thi lên thạc sĩ, trong khoa có rất nhiều người xin được thi lên nên nhân lực lại càng thiếu. Trì Chiếu chuẩn bị xin vào một trường đại học ở nước ngoài, kỳ thi diễn ra vào khoảng tháng bảy tháng tám năm sau, vì vậy công việc trong khoa hầu hết đều đổ lên vai cậu và hai thực tập sinh khác không dự định thi. Những thực tập sinh đi theo giáo sư còn phải trực ca đêm, bận rộn đến mức hoa cả mắt, thời gian rảnh rỗi là cực kỳ quý giá.
Trì Chiếu vẫn đến văn phòng Phó Nam Ngạn, nhưng cậu cảm thấy dường như anh đang trốn tránh mình mà không rõ nguyên nhân.
Khoa Cấp cứu tối hôm này có một bệnh nhân bị thương do pháo nổ, Trì Chiếu hỗ trợ xử lý vết thương nên không kịp đến, sáng sớm hôm sau thừa dịp tan tầm và người khác đang đi làm, Trì Chiếu bèn chạy tới văn phòng của Phó Nam Ngạn, nhẹ nhàng gõ cửa: “Giáo sư Phó?”
Phó Nam Ngạn vừa mới đổi sang áo blouse, nghe thấy cậu thì hơi nâng mắt: “Sao lại đến đây vào giờ này? Mới vừa trực ca đêm xong?”
Trì Chiếu gật đầu, thuần thục đi đến bên cạnh những đồ dùng cần thiết; “Vâng, tối qua ở khoa Cấp cứu bận quá nên không kịp đến đây.”
Phó Nam Ngạn vẫn đứng nguyên tại chỗ, lần lượt cài nút áo: “Cậu trở về đi, hôm nay không cần đắp khăn.”
Động tác Trì Chiếu dừng lại một chút, tiếp tục ra ngoài lấy nước nóng: “Nhanh lắm, chỉ cần hai mươi phút thôi, giúp ngài đắp xong tôi sẽ trở về, sẽ không làm chậm trễ việc của ngài đâu.”
Phó Nam Ngạn hơi ngẩng đầu lên nhìn theo hướng của cậu, bất đắc dĩ thở dài: “Cậu biết tôi không có ý này.”
Trì Chiếu cười cười, hơi đẩy anh ngồi xuống ghế: “Tôi không mệt, thật đấy.”
Trước đây Phó Nam Ngạn từng bảo cậu nếu có ca đêm thì không cần đến, nhưng Trì Chiếu vẫn tới. Cả đêm bận rộn khiến cậu phải di chuyển liên tục, thần kinh lúc nào cũng căng chặt, cơ thể mệt mỏi đến mức đau nhức, nhưng chỉ cần bước vào nơi này của Phó Nam Ngạn, đứng bên cạnh anh, tất cả mỏi mệt đó đều tự dưng tan biến như thể chưa từng tồn tại, thay vào đó là sự an tâm và thoải mái dâng lên từ tận đáy lòng. Trì Chiếu chưa bao giờ cảm thấy đây là một chuyện mệt nhọc hay gánh nặng gì cả, ngược lại cậu rất hưởng thụ quá trình này.
Chiếc khăn nhanh chóng được làm nóng trong nước, Trì Chiếu vắt khô nó rồi cẩn thận trải ra đặt lên mắt của Phó Nam Ngạn. Ngón tay Trì Chiếu ấn ấn mắt anh, đầu ngón tay không cẩn thận lướt qua gò má. Bất chợt Phó Nam Ngạn duỗi tay nắm lấy cánh tay cậu, nắm chặt đến mức khiến cậu cảm thấy hơi đau.
Cách một lớp áo khoác dày cộp Trì Chiếu vẫn có thể cảm nhận được đầu ngón tay của Phó Nam Ngạn đang căng chặt, cơn đau truyền đến khiến Trì Chiếu hơi ngẩn ra, không biết vì sao Phó Nam Ngạn lại làm như vậy, cậu thử thăm dò: “Giáo sư Phó?”
“Xin lỗi.” Phó Nam Ngạn nhanh chóng rụt tay lại, cảm xúc trên mặt chợt vụt qua, giọng anh vẫn ôn hòa nhưng bàn tay đẩy Trì Chiếu lại không cho phép cự tuyệt: “Cậu rất mệt đúng không? Để tôi tự làm là được rồi.”
Động tác của Phó Nam Ngạn rõ ràng như vậy, cánh tay Trì Chiếu hơi cứng đờ một chút.
Không biết từ lúc nào, quan hệ giữa hai người đã không còn thân thiết tự nhiên như trước, thái độ của giáo sư Phó vẫn rất dịu dàng, nhưng chỉ cần một chi tiết nhỏ Trì Chiếu đã có thể cảm nhận rõ ràng anh đang xa cách cậu.
Kiểu rời xa lặng lẽ này rất khó chịu, cho đến khi nhận ra thì đã quá muộn rồi. Hiện tại Phó Nam Ngạn đã tránh tiếp xúc cơ thể với Trì Chiếu, thậm chí còn không ngừng nhắc cậu không cần tới đây nữa.
Chuyện này thật khó để tiếp thu.
Ánh sáng trong phòng dịu đi, Trì Chiếu nhìn chằm chằm Phó Nam Ngạn, do dự gọi: “Giáo sư Phó…..”
Khăn lông nằm trên nửa mặt của Phó Nam Ngạn, khiến biểu cảm cũng bị che khuất hoàn toàn: “Có chuyện gì?”
Đôi mắt bị che đi nên những chi tiết khác trên khuôn mặt càng thêm nổi bật, ánh mắt Trì Chiếu vô thức dừng lại trên môi của Phó Nam Ngạn, đôi môi mỏng mở ra khép lại khi anh nói, Trì Chiếu biết nó sẽ có xúc cảm và độ ấm như thế nào, hầu kết cậu khẽ di chuyển, suýt chút nữa thốt ra: “Tôi….”
Dường như biết cậu muốn nói chuyện gì, Phó Nam Ngạn lạnh nhạt cắt ngang lời cậu: “Mệt thì về nghỉ ngơi đi, đừng lãng phí thời gian ở đây.”
Trì Chiếu còn muốn nói thêm gì đó, Phó Nam Ngạn đã lấy khăn lông ra, Trì Chiếu giúp anh chườm nóng lâu như vậy nên anh cũng hiểu rõ quá trình, anh tự mình sờ soạng giặt sạch khăn rồi đổ nước đi, sau đó thì cài nút áo blouse lại, một câu Trì Chiếu cũng không thể chen ngang.
Giữa hai người dường như xuất hiện một rào cản vô hình, Trì Chiếu không biết được Phó Nam Ngạn đang nghĩ gì, trong lòng lo lắng nhưng không thể làm được gì khác.
Thoáng cái lại qua hai tuần, quan hệ của cả hai càng lúc càng phai nhạt, có thể bởi vì không ở cùng một khoa hoặc có thể vì lý do nào khác. Rất nhiều lần Trì Chiếu muốn nói chuyện một chút với Phó Nam Ngạn, muốn gửi tin nhắn cho anh, ngón tay ấn mở khung hội thoại lại không biết mình nên nói gì.
Một mối quan hệ phải được duy trì bởi hai phía, không phải chỉ một người nhiệt tình là có thể làm được. Thời gian trôi nhanh đến ngày 28 tháng chạp âm lịch, đã đến Tết rồi. Trì Chiếu muốn nhắn tin chúc mừng năm mới cho Phó Nam Ngạn, nhưng cậu đã suy nghĩ rất lâu vẫn chưa nghĩ ra nên viết gì, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.
Bác sĩ không được nghỉ phép, thực tập sinh cũng phải đi làm đến ngày 28. Buổi tối khi tan tầm, Trì Chiếu thu dọn đồ đạc của mình ở phòng làm việc, thỉnh thoảng lại lấy di động ra kéo lên kéo xuống.
Cậu vẫn rất mong chờ.
“Tiểu Trì, cậu còn chưa đi sao, tôi đang định tìm cậu đấy!” Một giọng nói nhiệt tình cắt ngang suy nghĩ của Trì Chiếu, y tá trưởng bước nhanh tới trước mặt cậu, cười hòa ái, “Tôi đã đọc báo cáo của cậu rồi, Tết năm nay cậu không về nhà đúng không?”
Khoa Cấp cứu nhiều y tá nam, y tá trưởng Lưu Dương cũng là một trong số đó, hắn đã có nhiều năm kinh nghiệm, bình thường nói chuyện đều như đang ra lệnh mà giờ lại khác hẳn, có vẻ như đang cố tình làm thân. Mí mắt phải của Trì Chiếu giật hai cái, đột nhiên có dự cảm không lành: “Ngài có chuyện gì sao?”
“À, cũng không phải chuyện lớn gì.” Lưu Dương xua xua tay, thản nhiên cười, “Chỉ là đêm 30 tôi có ca trực, nếu cậu không có việc gì có thể giúp tôi được không?”
Công việc ở bệnh viện rất bận, nhưng dù là khoa Cấp cứu đi chăng nữa thì cũng chưa đến mức phải nhờ tới thực tập sinh, bệnh viện bố trí cho các thực tập sinh thời gian nghỉ từ ngày 29 âm lịch đến mùng 6 đầu năm, mà hiện tại Lưu Dương muốn một thực tập sinh tăng ca vào đêm 30, dù nói thế nào cũng không hợp lý.
Trì Chiếu hơi hé miệng: “Nhưng mà….”
“Uầy chỉ một ngày thôi.” Không đợi Trì Chiếu nói xong, Lưu Dương đã cắt ngang, “Cậu còn hẳn mấy ngày trong kỳ nghỉ nữa không phải sao? Tôi biết tăng ca rất mệt, nhưng cậu có thể học được rất nhiều thứ, ai mà không phải đi lên từ giai đoạn này? Cậu xem, các giáo sư cũng phải tăng ca đấy thôi.”
Nghe thì có vẻ đàng hoàng nhưng thực tế thì lại không phải vậy, từ trước đến giờ địa vị của thực tập sinh ở bệnh viện rất thấp, bảo là hỗ trợ nhưng thật ra là chạy vặt, một số bác sĩ và y tá tốt sẽ chỉ dạy cho cậu một ít, còn hầu hết thì đẩy hết việc dơ việc nặng lên người cậu, biến cậu thành sức lao động miễn phí, mà Lưu Dương là người thuộc vế sau.
Đi theo Lưu Dương làm việc ba tuần, không ít lần Trì Chiếu bị hắn sai vặt, nếu là giáo sư nào khác nói vài câu Trì Chiếu đều sẽ đồng ý, trước giờ cậu luôn là người dễ nói chuyện, nhưng bây giờ lại là người bình thường thích sai bảo người khác như vậy, Trì Chiếu không muốn dành thời gian cho hắn ta.
“Hay là ngài hỏi người khác thử xem.” Trong lòng cậu hoàn toàn không tình nguyện, giọng điệu vẫn là khách khí vì không muốn làm quan hệ trở nên quá mức căng thẳng, “Tôi không về nhà nhưng đã có kế hoạch trước rồi, không thể đến giúp được.”
Lưu Dương không đành lòng để cho sức lao động miễn phí này chạy mất, thấy cậu rượu mời không muốn, thái độ trở nên cứng rắn: “Cậu không về nhà thì còn có chuyện gì nữa? Đi một ngày thì đã làm sao? Thực tập sinh vốn dĩ phải làm việc như thế, nếu không thì sao có thể phát triển được? Rồi sau này làm sao trở thành bác sĩ tự mình đảm đương mọi chuyện?”
Lời này có hơi quá rồi, nghỉ phép hàng năm của thực tập sinh vốn đã là quy định, cái kiểu đạo đức giả này ai nghe xong cũng thấy không dễ chịu, sắc mặt Trì Chiếu lập tức lạnh xuống. Có lẽ nhận ra mình hơi quá đáng, giọng điệu Lưu Dương dịu đi một chút, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Ý của tôi không phải như vậy, Tiểu Trì, có chuyện gì thì cậu cứ nói với tôi, tôi xem có thể giúp cậu được không?”
Lời này nghe đã thấy không chân thành, Trì Chiếu không muốn giải thích với hắn bèn cúi đầu mở WeChat, Lưu Dương còn đang lải nhải: “Tôi cũng không phải một hai bắt cậu tới, cậu là thực tập sinh cũng đâu thể làm được gì nhiều, tôi chỉ cảm thấy cậu ăn Tết một mình cũng không vui vẻ gì, đến đây không phải có nhiều người để nói chuyện hơn à?”
Nghe mấy lời này chỉ toàn uổng phí thời gian, trông thì có vẻ là chuyện tốt đó nhưng mà Trì Chiếu không muốn nhận. Cậu mở WeChat ra, nhanh chóng mở một khung thoại, nhắn tin: [Người anh em, cứu tôi với!]
Trì Chiếu muốn gửi tin nhắn cho Chung Dương Thu, hắn xem nhiều phim truyền hình nên trong đầu luôn có mấy ý tưởng kỳ lạ, đối phưởng gửi lại một dấu chấm hỏi, Trì Chiếu đánh chữ: [Cậu mau tìm giúp tôi mấy cái lý do trong phim đi, y tá trưởng khoa Cấp cứu kêu tôi đêm 30 giúp y trực ban kìa!]
Đối phương đáp lại: [Lưu Dương?]
Trì Chiếu đáp: [Đúng đúng đúng, mau mau mau, mở máy chờ cậu!]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Trì Chiếu nôn nóng mong chờ Chung Dương Thu có thể mang đến một ít kinh hỷ cho cậu, Lưu Dương vẫn còn đang lải nhải khuyên bảo, hắn ta chính là loại người bám mãi không buông như vậy, bằng không thì Trì Chiếu sẽ không tìm đến Chung Dương Thu nhờ giúp đỡ.
“Nhanh lên nhanh lên.” Trì Chiếu lẩm trong lòng. “Nhà tiên tri Chung Dương Thu, cậu mau trả lời tôi đi!”
Trì Chiếu thật sự không muốn tăng ca đêm 30, giờ đây cậu chỉ muốn lập tức xách đồ lên chạy, Lưu Dương thì không muốn để cho cậu đi, trong lúc giằng co di động của Lưu Dương đột nhiên vang lên.
“Vâng, chào ngài, đúng đúng, tôi là Lưu Dương, chào ngài chào ngài.”
“Sao cơ, ngài hỏi Trì Chiếu khoa chúng tôi cuối năm có bận không á? Không có không có, tuyệt đối không có, tôi chỉ nói giỡn với cậu ấy thôi.”
“Được rồi, ngài yên tâm, chúc ngài năm mới vui vẻ, tôi cúp máy trước nhé!”
Lưu Dương cúp điện thoại, thái độ với Trì Chiếu đã không giống lúc trước, hắn cười hỏi: “Cậu muốn làm dự án với giáo sư Phó, đây là chuyện tốt, sao không chịu nói sớm?”
Giáo sư Phó? Làm dự án?
Trì Chiếu ngốc rồi, cậu làm dự án chung với giáo sư Phó hồi nào vậy?
“Tôi…”
Trì Chiếu vẻ mặt ngốc nghếch đáp lại, chợt nhớ tới chuyện gì liền cúi đầu xem lại màn hình điện thoại, trong khung chat đã xuất hiện tin nhắn mới.
[Đã biết.]
Trên khung thoại màu trắng chỉ vỏn vẹn hai chữ đơn giản, kéo lên trên toàn là tin nhắn xin giúp đỡ của Trì Chiếu, mà ở trên khung thoại ghi rõ to ba chữ: Phó Nam Ngạn.
Đầu Trì Chiếu “ong” một cái, vẫn còn chưa tin, xem lại lịch sử trò chuyện rất nhiều lần mới dám chắc chắn.
Tin nhắn chúc mừng suy nghĩ mấy ngày trời thì không nhắn, thế mà lại gửi tin nhắn xin giúp đỡ đến Phó Nam Ngạn từ lúc nào rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.