Chương 40
Tứ Xuyên
24/03/2024
Thầy Trì anh sai rồi, thầy Trì em dạy anh được không.
Giọng Phó Nam Ngạn rất trầm, động tác lại không cho phép cậu từ chối. Anh ôm lấy Trì Chiếu ấn xuống sô pha, kéo hai tay của cậu lên đỉnh đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Trì Chiếu.
Nóng quá, trái tim Trì Chiếu vô thức đập nhanh hơn một chút, người đàn ông này đã làm nũng thì ai có thể chống cự được cơ chứ? Trong lòng Trì Chiếu đang vô cùng tủi thân, nhưng hiện tại đầu óc trống rỗng, chỉ có trái tim đang đập kịch liệt. Cậu không thể suy nghĩ thêm bất kỳ điều gì nữa, cảm giác tê dại xuyên qua từng dây thần kinh, Trì Chiếu chỉ cảm thấy mình sắp biến thành một vũng nước rồi.
Không muốn bị mê hoặc như vậy, Trì Chiếu mới giả vờ tức giận: “Chúng ta yêu nhau từ bao giờ, sao em lại không biết?”
“Ừm. Chúng ta chưa từng nói.” Phó Nam Ngạn nói theo cậu, hôn lên môi, lên cằm cậu từng chút, liếm láp, gặm cắn, “Vậy anh theo đuổi em, có được không?”
Trì Chiếu không nói gì, bị hôn đến nỗi đầu óc quay mòng nên căn bản là không suy nghĩ được gì cả, Phó Nam Ngạn bèn thì thầm bên tai cậu: “Cho anh theo đuổi em đi.”
Anh nói: “Anh muốn theo đuổi em, thầy Trì.”
Điều này quá sức mê người, da Phó Nam Ngạn nóng mà đôi môi cũng nóng bỏng, mỗi khi từng cái hôn nóng rực chạm xuống làn da là Trì Chiếu gần như lập tức nổi lên phản ứng.
Máu như dồn hết về chỗ giữa hai chân khi hai người dán sát vào nhau, Trì Chiếu thật sự rất xấu hổ, cậu cong eo muốn chạy thoát, Phó Nam Ngạn lại trực tiếp đưa tay chạm vào nơi đó.
Giáo sư Phó không cảm thấy có gì xấu hổ, anh thong thả xoa cách một lớp quần Trì Chiếu, giọng khàn khàn: “Cho anh một cơ hội đi thầy Trì, anh giúp em.”
Như dò hỏi mà như đang dụ dỗ. Rõ ràng là giọng điệu nghi vấn, nhưng lại khiến người khác không có cách nào từ chối nổi. Không cách nào từ chối cũng không muốn từ chối, chất giọng khàn khàn dừng ở bên tai, lỗ tai Trì Chiếu gần như sắp bỏng rồi.
Đây là một loại cảm giác quá mức kỳ diệu, người đang nỗ lực lấy lòng trước mặt là người mà cậu mong ước bấy lâu, khi da thịt vừa chạm vào nhau thì Trì Chiếu đã lập tức giương cờ đầu hàng.
Đây là lần đầu tiên giáo sư Phó yêu đương, nhưng anh lại cố gắng để làm Trì Chiếu vui vẻ. Trên ngón tay anh có một lớp chai mỏng, cứ lấy lòng như vậy khiến Trì Chiếu muốn trốn cũng không trốn được. Đến cuối cùng khi trên sô pha đã là một mớ hỗn độn rồi, Phó Nam Ngạn lau thứ đồ đó đi, hỏi cậu: “Thích đến vậy sao?”
Trì Chiếu đỏ mặt, làm gì có ai có thể chịu nổi giáo sư Phó mê người như vậy đâu, hầu kết Trì Chiếu di chuyển, cuối cùng hắng giọng nói: “…Thích.”
Thích.
Thích anh nhất.
Không chuẩn bị gì cả nên hai người không làm tới bước cuối cùng, Phó Nam Ngạn cũng không muốn tiến đến bước cuối nhanh như vậy, giúp Trì Chiếu xong thì hai người tắm rửa đi ngủ. Trì Chiếu cũng muốn giúp anh, nhưng Phó Nam Ngạn không chịu, chỉ tự giải quyết ở trong phòng tắm một chút. Anh nói muốn theo đuổi Trì Chiếu là thật sự nghiêm túc, đơn phương theo đuổi lâu như vậy cho dù là ai thì cũng sẽ thấy mệt mỏi, Phó Nam Ngạn biết Trì Chiếu rất tủi thân. Giáo sư Phó quả thật là một học trò giỏi, từ hôm đó anh đã chủ động hơn rất nhiều.
Công việc của một bác sĩ rất bận rộn, nhưng tuần nào Phó Nam Ngạn cũng dành thời gian để đi hẹn hò với Trì Chiếu, có khi là đi ăn, có khi là đi tới vài nơi có thể thư giãn, địa điểm thì đều là anh chọn, cũng giống như Trì Chiếu lúc trước chọn nhà hàng vậy, lần nào cũng xem đánh giá và phân tích kỹ càng.
Mối quan hệ giữa hai người có thể xem là hoàn toàn đảo ngược, trước đây là Trì Chiếu chủ động, làm chuyện gì cũng đều là do Trì Chiếu theo đuổi. Hiện tại thì là Phó Nam Ngạn chủ động, Trì Chiếu hoàn hoàn trở thành người được theo đuổi, thỉnh thoảng còn làm ra vẻ từ chối, nói hôm nay không rảnh, không tiện, thật ra là do cậu thấy đau lòng cho Phó Nam Ngạn, không muốn anh phải chạy tới chạy lui như vậy. Tình yêu là thứ xuất phát từ hai phía, trước đây là Phó Nam Ngạn kiểm soát mối quan hệ của hai người, nhưng bây giờ quyền chủ động lại nằm hết trong tay Trì Chiếu, nhưng cả hai đều cảm thấy thú vị.
Lại qua một tháng nữa, thời tiết trở nên nóng bức, bước sang tháng sau là đến lễ tốt nghiệp của Trì Chiếu rồi. Lễ tốt nghiệp được tổ chức tại trường học, Trì Chiếu gửi tin nhắn cho Phó Nam Ngạn, hỏi anh có muốn dự lễ tốt nghiệp của mình hay không. Một lúc sau, Phó Nam Ngạn trả lời.
[Anh muốn đi, thầy Trì.]
Thầy là một xưng hô rất đặc biệt, vừa kính yêu vừa có cảm giác thân mật tự nhiên xen lẫn chút ẩn ý bên trong. Từ lần trước khi nói xin lỗi thầy Trì xong, Phó Nam Ngạn thường xuyên gọi xưng hô này. Giáo sư Phó quả thật rất biết cách trêu chọc trái tim thầy Trì, anh nhỏ giọng nói một câu, cho dù trái tim cứng rắn đến mấy cũng phải mềm lòng.
Huống chi ngay từ đầu Trì Chiếu cũng không phải người cứng rắn gì, cậu đã bị Phó Nam Ngạn làm cho mềm nhũn từ lâu rồi.
Trì Chiếu trả lời: [Được ạ.]
[Cảm ơn thầy Trì.]
Lễ tốt nghiệp là một sự kiện rất quan trọng, nó có ý nghĩa rằng cuộc đời của bạn sắp sửa bước sang một trang mới. Phó Nam Ngạn có thể tới tham gia lễ tốt nghiệp của mình đương nhiên Trì Chiếu rất vui, nào ngờ tới sát ngày Phó Nam Ngạn phải đi nơi khác để mở họp, đoán chừng nếu muốn tham dự lễ tốt nghiệp thì phải về gấp, Trì Chiếu không đành lòng để Phó Nam Ngạn phải chạy tới chạy lui như vậy.
“Nếu không thì thôi giáo sư đừng đến nữa, thật ra cũng không quan trọng lắm đâu, chỉ là chụp tấm ảnh rồi nghe vài lời phát biểu là xong rồi.” Trì Chiếu rất lo lắng cho Phó Nam Ngạn, sau khi dự án được thông qua thì Phó Nam Ngạn luôn bận đến tối tăm mặt mũi. Phó Nam Ngạn nói được, nhưng rốt cuộc ngày hôm đó anh vẫn chạy tới chỗ cậu.
Khi nhận được điện thoại của Phó Nam Ngạn thì Trì Chiếu hơi sửng sốt một chút. Lúc gặp mặt, trong tay Phó Nam Ngạn còn đang xách hành lý, Trì Chiếu vội vàng chạy tới đỡ lấy: “Giáo sư sao anh lại tới đây, không phải đã nói là không cho anh tới rồi à?”
“Tiểu Trì của chúng ta tốt nghiệp sao anh có thể không tới chứ?” Phó Nam Ngạn vẫn còn đang mặc tây trang, rõ ràng là đã vội vã chạy đến sau khi xuống máy bay, trong tay anh cầm bó hoa, trịnh trọng mà trao cho Trì Chiếu: “Tốt nghiệp vui vẻ, Trì Chiếu.”
Bó hoa nặng trĩu nằm ở trong tay, Trì Chiếu cảm thấy rất đau lòng, khi cậu đến gần có thể nhìn thấy rõ ràng quầng thâm dưới mắt của Phó Nam Ngạn. Một tay Trì Chiếu ôm bó hoa, một tay kia nắm lấy tay anh, đau lòng đến độ hơi áy náy: “Vội chạy tới đây làm gì chứ, anh cố ý làm em đau lòng sao?”
Phó Nam Ngạn không muốn cậu lo lắng, anh nói theo cậu: “Ừm, là anh cố ý.”
“Anh cho rằng như thế là em có thể mềm lòng à?” Trì Chiếu tức giận giãy khỏi tay anh, “Đừng hòng.”
“Anh không nghĩ thế.” Phó Nam Ngạn lại tốt tính mà nắm tay cậu một lần nữa, “Anh chỉ là muốn gặp em.”
Cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, tuy Trì Chiếu hung hăng tỏ ý không tha thứ, nhưng thực tế lại nắm lấy tay Phó Nam Ngạn không buông. Phó Nam Ngạn sợ Trì Chiếu thật sự tức giận, ngón cái anh vuốt ve mu bàn tay Trì Chiếu muốn đổi tư thế dắt, nhưng Trì Chiếu lại không cho phép, cậu nắm tay anh chặt hơn một chút: “Anh trốn cái gì?”
Cậu vẫn còn nhớ tới quầng thâm dưới mắt Phó Nam Ngạn, lại nói: “Sao anh cứ như trẻ con thế, anh không biết tự chăm sóc bản thân mình à?”
Trì Chiếu hung hăng dạy dỗ Phó Nam Ngạn một lúc, trông như giáo viên đang dạy dỗ học sinh vậy. Phó Nam Ngạn cười ôn hòa tùy ý để cậu nói, cuối cùng mới nói một câu: “Anh biết sai rồi, thầy Trì.”
Trì Chiếu hỏi anh: “Lần sau còn làm thế nữa không?”
Phó Nam Ngạn nói: “Nhưng mà anh nhớ em.”
Cho nên vậy mới nói giáo sư vẫn là giáo sư, chỉ cần một câu đã có thể ăn sạch Trì Chiếu. Nghe như vậy mặt Trì Chiếu càng đỏ hơn, chỉ biết lúng túng quay mặt đi, không nói lời nào.
Ngoài miệng Trì Chiếu nói không muốn cho Phó Nam Ngạn theo đuổi mình, nói “Không đồng ý”, nói “Không yêu đương”, nhưng hành động thực tế của cậu lại không như vậy. Hiệu trưởng trường Y là một giáo sư già râu tóc bạc phơ, lễ tốt nghiệp kéo dài mấy tiếng đồng hồ mới kết thúc. Lúc quay về thì sắc trời đã hơi tối, hai người dạo bước đến khu chợ đêm. Gần trường Y có một khu phố thương mại, đêm nào cũng tấp nập người, Trì Chiếu rủ Phó Nam Ngạn đi mua sắm cùng, nhưng thật ra là mua đồ cho anh.
“Giáo sư anh xem, cái khăn quàng cổ này hợp với anh lắm đó! Màu xanh lam cũng đẹp nữa!”
“Cả cái đồng hồ nhỏ này nữa, có thể báo thức, anh để ở trong văn phòng cũng được.”
“Đúng rồi đúng rồi, mình mua thêm hai cái hộp bút này đi, không phải anh nói không tìm thấy bút trong văn phòng đâu sao? Tuy rằng anh không dùng nhiều lắm, nhưng có vẫn tốt hơn.”
Đi hết một vòng chợ đêm, Trì Chiếu không mua cho mình nhiều đồ lắm, mà ngược lại mua rất nhiều thứ cho Phó Nam Ngạn.
“Em đối xử với anh tốt quá thầy Trì.” Trên đường trở về Phó Nam Ngạn nắm tay Trì Chiếu. Từ đầu đến cuối bàn tay Trì Chiếu đều rất nóng, ngón tay Phó Nam Ngạn siết chặt hơn một chút, nói, “Sao em lại tốt như vậy chứ?”
“Bây giờ mới biết là em tốt à?” Trì Chiếu giả vờ tức giận, một tay được Phó Nam Ngạn nắm ở trong tay, một tay khác giúp anh kéo hành lý, “Vậy sao sáng nay lại không nghe lời em?”
Trì Chiếu nói: “Chỉ là một lễ tốt nghiệp thôi sao anh cũng phải chạy tới? Bộ anh không biết mệt hả?”
“Anh muốn gặp em mà.” Phó Nam Ngạn cười, cũng không hề tránh cậu, anh nắm tay cậu chặt hơn một chút, “Anh thật sự không mệt, vì muốn gặp em nên mới tới, nhìn thấy em là anh không còn mệt chút nào nữa rồi.”
Tuy nói là đang theo đuổi nhưng thật ra cũng chẳng khác đang yêu đương là mấy, chẳng qua chỉ là tình thú của cặp tình nhân mà thôi. Phó Nam Ngạn nói muốn theo đuổi Trì Chiếu thêm mấy ngày nữa, bảo Trì Chiếu đừng đồng ý vội. Trì Chiếu ngoài miệng nói sẽ không dễ dàng mềm lòng, nhưng thực ra cả hai đều đã xem đối phương là đối tượng phó thác trong tương lai.
Ở bên người mình yêu thì mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ, sau khi ở bên Trì Chiếu rõ ràng Phó Nam Ngạn cười nhiều hơn. Trạng thái tình cảm tốt như vậy căn bản là không giấu được, không bao lâu sau đã có đồng nghiệp hỏi Phó Nam Ngạn có phải dạo gần đây có chuyện gì tốt hay không, Phó Nam Ngạn cười, không giấu giếm: “Ừm, đúng rồi.”
Phó Nam Ngạn chưa nói cụ thể là ai, anh sợ rắc rồi và cũng cảm thấy không cần thiết. Chuyện tình cảm vốn dĩ là chuyện của riêng anh, hai người thấy thoải mái là được, không cần để ý tới ánh mắt của người khác. Nhưng cũng không thể giấu mãi trước mặt người thân và bạn tốt được, không muốn giấu mà cũng không thể giấu, vì thế Trâu An Hoà là người đầu tiên biết mối quan hệ giữa Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn.
Ban đầu Trâu An Hoà không tán thành việc Phó Nam Ngạn và Trì Chiếu ở bên nhau, Trì Chiếu còn quá trẻ, còn là học sinh của Phó Nam Ngạn. Trước đây hai người chưa ở bên nhau, Trâu An Hoà đã liên tục khuyên nhủ Phó Nam Ngạn suy nghĩ cho cẩn thận, mãi cho đến sau này khi nhìn thấy trạng thái của Phó Nam Ngạn, thái độ của hắn mới từ từ thay đổi. Lúc trước Phó Nam Ngạn quá cô đơn, sau khi gặp được Trì Chiếu thì giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.
“Vậy là hai người đang quen nhau à?” Trâu An Hoà cười nửa miệng hỏi Phó Nam Ngạn, “Khi trước là ai nói với tôi sẽ không xuống tay với bạn nhỏ hả?”
Nhắc tới chuyện này Phó Nam Ngạn cũng cảm thấy buồn cười, lúc trước người thề son sắt tuyệt đối sẽ không rung động với Trì Chiếu là anh, lại không ngờ rằng hiện tại người không muốn rời Trì Chiếu cũng là anh.
“Nói trước bước không qua ấy mà.” Phó Nam Ngạn lắc đầu, vừa lắc đầu vừa cười nói, “Vẫn chưa ở bên nhau, tôi đang theo đuổi em ấy.”
“Còn chưa ở bên nhau?” Trâu An Hoà sửng sốt hỏi, “Còn chưa ở bên nhau thì cậu cười cái gì?”
“Không có gì.” Phó Nam Ngạn nói, “Chỉ là cảm thấy cũng không khác lắm thôi.”
Hai người thực sự không khác gì đang yêu nhau. Sau khi tốt nghiệp phải dọn khỏi ký túc xá, Trì Chiếu bèn tới chỗ Phó Nam Ngạn, tuy không phải ngày nào cũng ngủ chung, nhưng ngày nào hai người cũng dính lấy đối phương, ai cũng không muốn rời khỏi ai.
Tình cảm được đặt ở đúng chỗ nên mối quan hệ cũng tiếp tục được thúc đẩy. Nói chuyện với Trâu An Hoà xong, sau giờ tan tầm Phó Nam Ngạn tới cửa hàng hoa để mua một bó hoa. Vào một ngày bình thường không chút gợn sóng, anh tỏ tình với Trì Chiếu, giống như vô số lần trước đây vậy.
“Thầy Trì, em thấy khoảng thời gian qua anh có đủ thành ý không?” Phó Nam Ngạn ôm hoa, anh quỳ một gối xuống đất hỏi Trì Chiếu, “Em có thể cho anh một cơ hội được không?”
Trăng sáng, sao thưa, màn đêm trong vắt tựa như lời tỏ tình với Trì Chiếu vậy. Trì Chiếu nhận lấy bó hoa từ tay Phó Nam Ngạn, nói: “Được.”
Giọng Phó Nam Ngạn rất trầm, động tác lại không cho phép cậu từ chối. Anh ôm lấy Trì Chiếu ấn xuống sô pha, kéo hai tay của cậu lên đỉnh đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Trì Chiếu.
Nóng quá, trái tim Trì Chiếu vô thức đập nhanh hơn một chút, người đàn ông này đã làm nũng thì ai có thể chống cự được cơ chứ? Trong lòng Trì Chiếu đang vô cùng tủi thân, nhưng hiện tại đầu óc trống rỗng, chỉ có trái tim đang đập kịch liệt. Cậu không thể suy nghĩ thêm bất kỳ điều gì nữa, cảm giác tê dại xuyên qua từng dây thần kinh, Trì Chiếu chỉ cảm thấy mình sắp biến thành một vũng nước rồi.
Không muốn bị mê hoặc như vậy, Trì Chiếu mới giả vờ tức giận: “Chúng ta yêu nhau từ bao giờ, sao em lại không biết?”
“Ừm. Chúng ta chưa từng nói.” Phó Nam Ngạn nói theo cậu, hôn lên môi, lên cằm cậu từng chút, liếm láp, gặm cắn, “Vậy anh theo đuổi em, có được không?”
Trì Chiếu không nói gì, bị hôn đến nỗi đầu óc quay mòng nên căn bản là không suy nghĩ được gì cả, Phó Nam Ngạn bèn thì thầm bên tai cậu: “Cho anh theo đuổi em đi.”
Anh nói: “Anh muốn theo đuổi em, thầy Trì.”
Điều này quá sức mê người, da Phó Nam Ngạn nóng mà đôi môi cũng nóng bỏng, mỗi khi từng cái hôn nóng rực chạm xuống làn da là Trì Chiếu gần như lập tức nổi lên phản ứng.
Máu như dồn hết về chỗ giữa hai chân khi hai người dán sát vào nhau, Trì Chiếu thật sự rất xấu hổ, cậu cong eo muốn chạy thoát, Phó Nam Ngạn lại trực tiếp đưa tay chạm vào nơi đó.
Giáo sư Phó không cảm thấy có gì xấu hổ, anh thong thả xoa cách một lớp quần Trì Chiếu, giọng khàn khàn: “Cho anh một cơ hội đi thầy Trì, anh giúp em.”
Như dò hỏi mà như đang dụ dỗ. Rõ ràng là giọng điệu nghi vấn, nhưng lại khiến người khác không có cách nào từ chối nổi. Không cách nào từ chối cũng không muốn từ chối, chất giọng khàn khàn dừng ở bên tai, lỗ tai Trì Chiếu gần như sắp bỏng rồi.
Đây là một loại cảm giác quá mức kỳ diệu, người đang nỗ lực lấy lòng trước mặt là người mà cậu mong ước bấy lâu, khi da thịt vừa chạm vào nhau thì Trì Chiếu đã lập tức giương cờ đầu hàng.
Đây là lần đầu tiên giáo sư Phó yêu đương, nhưng anh lại cố gắng để làm Trì Chiếu vui vẻ. Trên ngón tay anh có một lớp chai mỏng, cứ lấy lòng như vậy khiến Trì Chiếu muốn trốn cũng không trốn được. Đến cuối cùng khi trên sô pha đã là một mớ hỗn độn rồi, Phó Nam Ngạn lau thứ đồ đó đi, hỏi cậu: “Thích đến vậy sao?”
Trì Chiếu đỏ mặt, làm gì có ai có thể chịu nổi giáo sư Phó mê người như vậy đâu, hầu kết Trì Chiếu di chuyển, cuối cùng hắng giọng nói: “…Thích.”
Thích.
Thích anh nhất.
Không chuẩn bị gì cả nên hai người không làm tới bước cuối cùng, Phó Nam Ngạn cũng không muốn tiến đến bước cuối nhanh như vậy, giúp Trì Chiếu xong thì hai người tắm rửa đi ngủ. Trì Chiếu cũng muốn giúp anh, nhưng Phó Nam Ngạn không chịu, chỉ tự giải quyết ở trong phòng tắm một chút. Anh nói muốn theo đuổi Trì Chiếu là thật sự nghiêm túc, đơn phương theo đuổi lâu như vậy cho dù là ai thì cũng sẽ thấy mệt mỏi, Phó Nam Ngạn biết Trì Chiếu rất tủi thân. Giáo sư Phó quả thật là một học trò giỏi, từ hôm đó anh đã chủ động hơn rất nhiều.
Công việc của một bác sĩ rất bận rộn, nhưng tuần nào Phó Nam Ngạn cũng dành thời gian để đi hẹn hò với Trì Chiếu, có khi là đi ăn, có khi là đi tới vài nơi có thể thư giãn, địa điểm thì đều là anh chọn, cũng giống như Trì Chiếu lúc trước chọn nhà hàng vậy, lần nào cũng xem đánh giá và phân tích kỹ càng.
Mối quan hệ giữa hai người có thể xem là hoàn toàn đảo ngược, trước đây là Trì Chiếu chủ động, làm chuyện gì cũng đều là do Trì Chiếu theo đuổi. Hiện tại thì là Phó Nam Ngạn chủ động, Trì Chiếu hoàn hoàn trở thành người được theo đuổi, thỉnh thoảng còn làm ra vẻ từ chối, nói hôm nay không rảnh, không tiện, thật ra là do cậu thấy đau lòng cho Phó Nam Ngạn, không muốn anh phải chạy tới chạy lui như vậy. Tình yêu là thứ xuất phát từ hai phía, trước đây là Phó Nam Ngạn kiểm soát mối quan hệ của hai người, nhưng bây giờ quyền chủ động lại nằm hết trong tay Trì Chiếu, nhưng cả hai đều cảm thấy thú vị.
Lại qua một tháng nữa, thời tiết trở nên nóng bức, bước sang tháng sau là đến lễ tốt nghiệp của Trì Chiếu rồi. Lễ tốt nghiệp được tổ chức tại trường học, Trì Chiếu gửi tin nhắn cho Phó Nam Ngạn, hỏi anh có muốn dự lễ tốt nghiệp của mình hay không. Một lúc sau, Phó Nam Ngạn trả lời.
[Anh muốn đi, thầy Trì.]
Thầy là một xưng hô rất đặc biệt, vừa kính yêu vừa có cảm giác thân mật tự nhiên xen lẫn chút ẩn ý bên trong. Từ lần trước khi nói xin lỗi thầy Trì xong, Phó Nam Ngạn thường xuyên gọi xưng hô này. Giáo sư Phó quả thật rất biết cách trêu chọc trái tim thầy Trì, anh nhỏ giọng nói một câu, cho dù trái tim cứng rắn đến mấy cũng phải mềm lòng.
Huống chi ngay từ đầu Trì Chiếu cũng không phải người cứng rắn gì, cậu đã bị Phó Nam Ngạn làm cho mềm nhũn từ lâu rồi.
Trì Chiếu trả lời: [Được ạ.]
[Cảm ơn thầy Trì.]
Lễ tốt nghiệp là một sự kiện rất quan trọng, nó có ý nghĩa rằng cuộc đời của bạn sắp sửa bước sang một trang mới. Phó Nam Ngạn có thể tới tham gia lễ tốt nghiệp của mình đương nhiên Trì Chiếu rất vui, nào ngờ tới sát ngày Phó Nam Ngạn phải đi nơi khác để mở họp, đoán chừng nếu muốn tham dự lễ tốt nghiệp thì phải về gấp, Trì Chiếu không đành lòng để Phó Nam Ngạn phải chạy tới chạy lui như vậy.
“Nếu không thì thôi giáo sư đừng đến nữa, thật ra cũng không quan trọng lắm đâu, chỉ là chụp tấm ảnh rồi nghe vài lời phát biểu là xong rồi.” Trì Chiếu rất lo lắng cho Phó Nam Ngạn, sau khi dự án được thông qua thì Phó Nam Ngạn luôn bận đến tối tăm mặt mũi. Phó Nam Ngạn nói được, nhưng rốt cuộc ngày hôm đó anh vẫn chạy tới chỗ cậu.
Khi nhận được điện thoại của Phó Nam Ngạn thì Trì Chiếu hơi sửng sốt một chút. Lúc gặp mặt, trong tay Phó Nam Ngạn còn đang xách hành lý, Trì Chiếu vội vàng chạy tới đỡ lấy: “Giáo sư sao anh lại tới đây, không phải đã nói là không cho anh tới rồi à?”
“Tiểu Trì của chúng ta tốt nghiệp sao anh có thể không tới chứ?” Phó Nam Ngạn vẫn còn đang mặc tây trang, rõ ràng là đã vội vã chạy đến sau khi xuống máy bay, trong tay anh cầm bó hoa, trịnh trọng mà trao cho Trì Chiếu: “Tốt nghiệp vui vẻ, Trì Chiếu.”
Bó hoa nặng trĩu nằm ở trong tay, Trì Chiếu cảm thấy rất đau lòng, khi cậu đến gần có thể nhìn thấy rõ ràng quầng thâm dưới mắt của Phó Nam Ngạn. Một tay Trì Chiếu ôm bó hoa, một tay kia nắm lấy tay anh, đau lòng đến độ hơi áy náy: “Vội chạy tới đây làm gì chứ, anh cố ý làm em đau lòng sao?”
Phó Nam Ngạn không muốn cậu lo lắng, anh nói theo cậu: “Ừm, là anh cố ý.”
“Anh cho rằng như thế là em có thể mềm lòng à?” Trì Chiếu tức giận giãy khỏi tay anh, “Đừng hòng.”
“Anh không nghĩ thế.” Phó Nam Ngạn lại tốt tính mà nắm tay cậu một lần nữa, “Anh chỉ là muốn gặp em.”
Cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, tuy Trì Chiếu hung hăng tỏ ý không tha thứ, nhưng thực tế lại nắm lấy tay Phó Nam Ngạn không buông. Phó Nam Ngạn sợ Trì Chiếu thật sự tức giận, ngón cái anh vuốt ve mu bàn tay Trì Chiếu muốn đổi tư thế dắt, nhưng Trì Chiếu lại không cho phép, cậu nắm tay anh chặt hơn một chút: “Anh trốn cái gì?”
Cậu vẫn còn nhớ tới quầng thâm dưới mắt Phó Nam Ngạn, lại nói: “Sao anh cứ như trẻ con thế, anh không biết tự chăm sóc bản thân mình à?”
Trì Chiếu hung hăng dạy dỗ Phó Nam Ngạn một lúc, trông như giáo viên đang dạy dỗ học sinh vậy. Phó Nam Ngạn cười ôn hòa tùy ý để cậu nói, cuối cùng mới nói một câu: “Anh biết sai rồi, thầy Trì.”
Trì Chiếu hỏi anh: “Lần sau còn làm thế nữa không?”
Phó Nam Ngạn nói: “Nhưng mà anh nhớ em.”
Cho nên vậy mới nói giáo sư vẫn là giáo sư, chỉ cần một câu đã có thể ăn sạch Trì Chiếu. Nghe như vậy mặt Trì Chiếu càng đỏ hơn, chỉ biết lúng túng quay mặt đi, không nói lời nào.
Ngoài miệng Trì Chiếu nói không muốn cho Phó Nam Ngạn theo đuổi mình, nói “Không đồng ý”, nói “Không yêu đương”, nhưng hành động thực tế của cậu lại không như vậy. Hiệu trưởng trường Y là một giáo sư già râu tóc bạc phơ, lễ tốt nghiệp kéo dài mấy tiếng đồng hồ mới kết thúc. Lúc quay về thì sắc trời đã hơi tối, hai người dạo bước đến khu chợ đêm. Gần trường Y có một khu phố thương mại, đêm nào cũng tấp nập người, Trì Chiếu rủ Phó Nam Ngạn đi mua sắm cùng, nhưng thật ra là mua đồ cho anh.
“Giáo sư anh xem, cái khăn quàng cổ này hợp với anh lắm đó! Màu xanh lam cũng đẹp nữa!”
“Cả cái đồng hồ nhỏ này nữa, có thể báo thức, anh để ở trong văn phòng cũng được.”
“Đúng rồi đúng rồi, mình mua thêm hai cái hộp bút này đi, không phải anh nói không tìm thấy bút trong văn phòng đâu sao? Tuy rằng anh không dùng nhiều lắm, nhưng có vẫn tốt hơn.”
Đi hết một vòng chợ đêm, Trì Chiếu không mua cho mình nhiều đồ lắm, mà ngược lại mua rất nhiều thứ cho Phó Nam Ngạn.
“Em đối xử với anh tốt quá thầy Trì.” Trên đường trở về Phó Nam Ngạn nắm tay Trì Chiếu. Từ đầu đến cuối bàn tay Trì Chiếu đều rất nóng, ngón tay Phó Nam Ngạn siết chặt hơn một chút, nói, “Sao em lại tốt như vậy chứ?”
“Bây giờ mới biết là em tốt à?” Trì Chiếu giả vờ tức giận, một tay được Phó Nam Ngạn nắm ở trong tay, một tay khác giúp anh kéo hành lý, “Vậy sao sáng nay lại không nghe lời em?”
Trì Chiếu nói: “Chỉ là một lễ tốt nghiệp thôi sao anh cũng phải chạy tới? Bộ anh không biết mệt hả?”
“Anh muốn gặp em mà.” Phó Nam Ngạn cười, cũng không hề tránh cậu, anh nắm tay cậu chặt hơn một chút, “Anh thật sự không mệt, vì muốn gặp em nên mới tới, nhìn thấy em là anh không còn mệt chút nào nữa rồi.”
Tuy nói là đang theo đuổi nhưng thật ra cũng chẳng khác đang yêu đương là mấy, chẳng qua chỉ là tình thú của cặp tình nhân mà thôi. Phó Nam Ngạn nói muốn theo đuổi Trì Chiếu thêm mấy ngày nữa, bảo Trì Chiếu đừng đồng ý vội. Trì Chiếu ngoài miệng nói sẽ không dễ dàng mềm lòng, nhưng thực ra cả hai đều đã xem đối phương là đối tượng phó thác trong tương lai.
Ở bên người mình yêu thì mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ, sau khi ở bên Trì Chiếu rõ ràng Phó Nam Ngạn cười nhiều hơn. Trạng thái tình cảm tốt như vậy căn bản là không giấu được, không bao lâu sau đã có đồng nghiệp hỏi Phó Nam Ngạn có phải dạo gần đây có chuyện gì tốt hay không, Phó Nam Ngạn cười, không giấu giếm: “Ừm, đúng rồi.”
Phó Nam Ngạn chưa nói cụ thể là ai, anh sợ rắc rồi và cũng cảm thấy không cần thiết. Chuyện tình cảm vốn dĩ là chuyện của riêng anh, hai người thấy thoải mái là được, không cần để ý tới ánh mắt của người khác. Nhưng cũng không thể giấu mãi trước mặt người thân và bạn tốt được, không muốn giấu mà cũng không thể giấu, vì thế Trâu An Hoà là người đầu tiên biết mối quan hệ giữa Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn.
Ban đầu Trâu An Hoà không tán thành việc Phó Nam Ngạn và Trì Chiếu ở bên nhau, Trì Chiếu còn quá trẻ, còn là học sinh của Phó Nam Ngạn. Trước đây hai người chưa ở bên nhau, Trâu An Hoà đã liên tục khuyên nhủ Phó Nam Ngạn suy nghĩ cho cẩn thận, mãi cho đến sau này khi nhìn thấy trạng thái của Phó Nam Ngạn, thái độ của hắn mới từ từ thay đổi. Lúc trước Phó Nam Ngạn quá cô đơn, sau khi gặp được Trì Chiếu thì giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.
“Vậy là hai người đang quen nhau à?” Trâu An Hoà cười nửa miệng hỏi Phó Nam Ngạn, “Khi trước là ai nói với tôi sẽ không xuống tay với bạn nhỏ hả?”
Nhắc tới chuyện này Phó Nam Ngạn cũng cảm thấy buồn cười, lúc trước người thề son sắt tuyệt đối sẽ không rung động với Trì Chiếu là anh, lại không ngờ rằng hiện tại người không muốn rời Trì Chiếu cũng là anh.
“Nói trước bước không qua ấy mà.” Phó Nam Ngạn lắc đầu, vừa lắc đầu vừa cười nói, “Vẫn chưa ở bên nhau, tôi đang theo đuổi em ấy.”
“Còn chưa ở bên nhau?” Trâu An Hoà sửng sốt hỏi, “Còn chưa ở bên nhau thì cậu cười cái gì?”
“Không có gì.” Phó Nam Ngạn nói, “Chỉ là cảm thấy cũng không khác lắm thôi.”
Hai người thực sự không khác gì đang yêu nhau. Sau khi tốt nghiệp phải dọn khỏi ký túc xá, Trì Chiếu bèn tới chỗ Phó Nam Ngạn, tuy không phải ngày nào cũng ngủ chung, nhưng ngày nào hai người cũng dính lấy đối phương, ai cũng không muốn rời khỏi ai.
Tình cảm được đặt ở đúng chỗ nên mối quan hệ cũng tiếp tục được thúc đẩy. Nói chuyện với Trâu An Hoà xong, sau giờ tan tầm Phó Nam Ngạn tới cửa hàng hoa để mua một bó hoa. Vào một ngày bình thường không chút gợn sóng, anh tỏ tình với Trì Chiếu, giống như vô số lần trước đây vậy.
“Thầy Trì, em thấy khoảng thời gian qua anh có đủ thành ý không?” Phó Nam Ngạn ôm hoa, anh quỳ một gối xuống đất hỏi Trì Chiếu, “Em có thể cho anh một cơ hội được không?”
Trăng sáng, sao thưa, màn đêm trong vắt tựa như lời tỏ tình với Trì Chiếu vậy. Trì Chiếu nhận lấy bó hoa từ tay Phó Nam Ngạn, nói: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.