Chương 45
Tứ Xuyên
24/03/2024
Đến khi Phó Nam Ngạn ôm được người mà anh nhớ nhung bấy lâu vào lòng, anh mới cảm thấy có chút chân thật. Hai tay anh chạm vào gò má của Trì Chiếu, ngay cả dùng sức cũng không nỡ. Anh biết Trì Chiếu đã phải mệt mỏi vội vàng chạy về đây, cậu thở hổn hển, nhiệt độ ngoài trời khiến cho khuôn mặt của cậu lạnh toát. Phó Nam Ngạn dùng tay giúp cậu làm ấm mặt, dịu dàng hỏi: “Chẳng phải em nói sẽ không trở về sao? Sao lại đột nhiên về đây rồi?”
“Là do em muốn về thôi.” Trì Chiếu vươn tay nắm lấy mu bàn tay anh, dù cho thời tiết lạnh như vậy nhưng đầu ngón tay cậu vẫn ấm áp. “Em nhớ anh.”
Trì Chiếu siết chặt tay hơn, cậu lặp lại một lần nữa: “Em muốn gặp anh.”
Trước đây, khi Phó Nam Ngạn đặt vé máy bay đi tham dự lễ tốt nghiệp của Trì Chiếu, anh đã từng nói những lời như vậy, bây giờ việc tương tự lại xảy ra với cậu. Những đôi tình nhân dường như đều giống nhau, muốn gặp thì gặp, chẳng sợ khó khăn hay mệt mỏi, cho dù chỉ là một chốc thoáng qua cũng đã đáng giá rồi, chẳng sợ chặng đường có lạnh lẽo vì trong lòng họ vẫn luôn cháy rực bởi tình yêu.
Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, Phó Nam Ngạn không để Trì Chiếu ở ngoài lâu hơn, chưa nói được vài câu anh đã nắm tay Trì Chiếu kéo cậu vào cửa. Trong nhà anh tối đen như mực, khoảng thời gian trước Phó Nam Ngạn sống một mình, anh chỉ quen mở một bóng đèn nhỏ vào buổi tối, trước mắt có chút ánh sáng là đủ, dù sao anh cũng không nhìn thấy gì. Trì Chiếu đến thì khác, Phó Nam Ngạn vừa vào cửa đã mở hết đèn trong phòng khách lên, ánh đèn sáng ngời chiếu vào mắt mang đến cho anh cảm giác ấm áp, tuy vẫn lờ mờ như trước, nhưng dường như lại có tia sáng liều mạng len lỏi vào mảng tối trong mắt anh.
“Đi mấy tiếng như vậy chắc em mệt lắm rồi đúng không?” Sau khi vào trong Phó Nam Ngạn liên tục bận rộn, Trì Chiếu kéo chiếc vali thật lớn về, Phó Nam Ngạn giúp cậu cất vali rồi rót một ít nước ấm cho cậu, cẩn thận dặn dò: “Cứ ngồi trên sô pha nghỉ ngơi đi, uống chút nước ấm vào.”
Phó Nam Ngạn vẫn luôn nhớ thương Trì Chiếu, lúc vừa mới gặp mặt anh chỉ cảm thấy kinh ngạc xen lẫn với hạnh phúc, vào nhà rồi mới cảm thấy đau lòng cho cậu. Cảm giác lạnh lẽo trên mặt Trì Chiếu vẫn còn vương lại trong lòng bàn tay anh. Sau khi Phó Nam Ngạn ấn Trì Chiếu lên sô pha, anh mới nhớ tới túi sủi cảo vừa mua, ban nãy anh không ăn uống gì, bây giờ có cậu về thì lại khác. Phó Nam Ngạn vẫn nhớ rằng Trì Chiếu thích ăn sủi cảo, anh cũng lo rằng cậu không chú ý dùng bữa tối: “Em ăn tối chưa? Anh đi hấp sủi cảo nhé.”
Trong nhà Phó Nam Ngạn không có dụng cụ nấu nướng nào dùng tới lửa, nhưng lại có đủ các loại xoong nồi và dụng cụ thông minh, hấp sủi cảo không phải việc gì khó, chỉ cần lấy sủi cảo từ tủ lạnh ra bỏ vào nồi hấp. Phó Nam Ngạn chưa kịp đứng dậy, Trì Chiếu đã nắm lấy cổ tay của anh kéo lại.
“Không cần đâu giáo sư.” Cánh tay Trì Chiếu ôm lấy eo của anh, không cho anh rời đi, nhích lại gần phía bên này. “Em không đói bụng, không muốn ăn sủi cảo.”
“Sao lại không muốn ăn?” Bỗng nhiên hai người kéo gần khoảng cách làm cho sô pha hơi lún xuống, Phó Nam Ngạn bất đắc dĩ nở nụ cười, anh tạm thời dừng động tác lại. “Vậy em muốn ăn cái gì nào?”
“Em không muốn ăn gì hết.” Trì Chiếu tiếp tục cọ cọ vào lồng ngực Phó Nam Ngạn, nói: “Em chỉ muốn ôm anh thôi.”
Dính người quá đi.
Bạn nhỏ dính người như vậy khiến người ta thật thẹn thùng, Phó Nam Ngạn chịu không nổi. Lâu rồi không gặp mà bé người yêu còn như vậy thì ai mà chịu được cơ chứ, hai người cứ dính nhau thân mật một lúc thì nảy sinh phản ứng.
Phó Nam Ngạn lo rằng Trì Chiếu đi một chuyến về thì sẽ mệt mỏi, vì thế anh không muốn làm chuyện đó với cậu, nhưng ai ngờ Trì Chiếu trực tiếp ôm lấy cổ anh, nửa ngồi lên đùi anh.
“Giáo sư, em muốn…” Trì Chiếu nói.
“Muốn cái gì?” Phó Nam Ngạn hỏi cậu.
“Muốn anh.”
Vừa dứt lời, Trì Chiếu vươn tay cởi từng nút áo của Phó Nam Ngạn.
Một nút, hai nút, Phó Nam Ngạn đè tay cậu lại, xoa bóp mu bàn tay của cậu: “Em sao vậy? Sao hôm nay chủ động thế?”
Trì Chiếu không muốn trả lời câu hỏi này, cậu túm lấy áo của Phó Nam Ngạn rồi hôn lên môi anh.
Gặm cắn, xé rách, Trì Chiếu như con thú nhỏ đang nức nở cầu xin. Cậu ngồi trên đùi Phó Nam Ngạn, mái tóc xù xù cọ vào tai anh, thở hổn hển nói: “Em muốn anh, giáo sư.” Điều này quả thật rất quyến rũ, người mình nhớ thương bấy lâu ở trước mặt, không ai có thể chịu đựng được sự mê hoặc này.
Hầu kết Phó Nam Ngạn lăn lên trượt xuống, anh giơ tay đánh vào mông cậu một cái, nhào nặn cặp mông tròn trịa trong tay: “Là em tự nói đấy nhé.”
Trì Chiếu còn muốn tiếp tục trêu anh, chủ động hôn lên vành tai anh: “Là em nói.”
Cậu ghé sát vào tai Phó Nam Ngạn: “Em đã muốn làm từ lâu rồi.”
..
Một chút xíu H cháy quần: Link (gợi ý pass tui để ở phần mục lục nha).
..
Nhiệt độ trong phòng tắm nóng đến dọa người, hơi nước bốc lên làm khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, sau khi tắm qua một lần, cả hai lại làm thêm một lần nữa, Trì Chiếu thật sự không thể đứng nổi nữa, xong xuôi tất cả thì đã qua mười hai giờ. Một năm mới lại đến, Phó Nam Ngạn hấp sủi cảo cho Trì Chiếu ăn, cậu ăn vô cùng ngon lành.
“Hôm nay đã thỏa mãn chưa?” Phó Nam Ngạn hỏi cậu.
Siêu thỏa mãn luôn, Trì Chiếu khóc đến mức khàn cả giọng, cậu thẹn thùng không muốn trả lời vấn đề này, cúi đầu ăn sủi cảo. Phó Nam Ngạn cố ý xuyên tạc suy nghĩ của cậu, đến khi ăn xong, lúc cả hai nằm trên giường thì ôm lấy eo cậu: “Sao vậy, vẫn còn muốn nữa à?”
“Không muốn, không muốn.” Trì Chiếu vội vàng lắc đầu không ngừng, dường như đang lấy lòng, nói: “Giáo sư, em không làm nổi nữa đâu.”
Cậu dừng một chút rồi hỏi Phó Nam Ngạn: “Giáo sư còn muốn nữa sao? Em dùng tay giúp anh được không?”
“Không cần, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Cánh tay Phó Nam Ngạn đặt tay trên lưng cậu, anh thật sự không nghĩ là sẽ làm thêm nữa. Nếu làm thật thì sẽ không dừng lại được, hai người họ lăn lộn đủ lâu rồi, cơ thể Trì Chiếu không chịu nổi nữa.
Đôi tình nhân nhỏ đã lâu không thân mật, lúc làm tình thì kịch liệt, đến khi kết thúc thì lại dịu dàng. Ở cạnh Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu cảm thấy quá ấm áp, quá yên tâm, đánh tan mọi mệt mỏi của cả một ngày bôn ba. Trì Chiếu rất tự giác dựa vào lồng ngực anh, hai người trò chuyện câu được câu không, nhoáng một cái đã tới buổi sáng hôm sau. Sau khi ngủ đủ, Phó Nam Ngạn nhéo nhéo cổ Trì Chiếu: “Còn chưa chuẩn bị đủ để nói chuyện với anh sao?”
Trì Chiếu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Nói gì cơ ạ?”
“Cảm xúc ngày hôm qua của em không đúng lắm.” Phó Nam Ngạn rất bình tĩnh phân tích: “Chủ động quyến rũ như vậy không giống việc em sẽ làm, không nói một tiếng đã trở về cũng không phải tính cách của em, lúc trước khi về đây em sẽ đều gọi điện thoại nói cho anh biết trước, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Phó Nam Ngạn quá nhạy bén, không thể giấu được anh chuyện gì. Trì Chiếu hơi do dự, cậu ấp úng không biết nên mở miệng thế nào, Phó Nam Ngạn lại nhéo nhéo cổ cậu lần nữa: “Nói đi.”
Giọng của anh cũng nhạt hơn: “Đừng giấu anh.”
Giọng điệu của anh vừa lạnh hơn một chút thì Trì Chiếu đã bắt đầu luống cuống, vì chút chuyện này mà làm Phó Nam Ngạn tức giận thì quả thật không đáng, Trì Chiếu nắm lấy tay anh, nói: “Em nói mà, giáo sư.” Cậu hít một hơi thật sâu, cuối cùng hạ quyết tâm.
“Giáo sư.” Trì Chiếu đan chặt mười ngón tay với Phó Nam Ngạn, cậu hỏi anh, “Có phải sau đó Mike đã đi gặp anh thêm một lần nữa đúng không?”
Phó Nam Ngạn không bày tỏ ý kiến của mình: “Sao em biết chuyện này?”
“Mike nói cho em biết.” Trì Chiếu nói: “Buổi tối hôm trước, em làm thí nghiệm đến khi rạng sáng, trên đường về thì gặp cậu ta, cậu ta hỏi em tại sao lại không về gặp anh, lúc đó em mới biết được về sau cậu ta có đi tìm anh… Tại sao anh lại không nói với em?”
Từ sau lần tranh chấp cuối cùng ở bệnh viện Trì Chiếu chưa từng gặp lại Mike, cậu vẫn luôn cho rằng Mike bị thái độ cứng rắn của mình thuyết phục nên đã rút lui, mãi cho đến đêm đó gặp được Mike cậu mới hiểu rõ nguyên nhân phát sinh chuyện như vậy — Mike đã đi gặp Phó Nam Ngạn.
Nói cậu ta không biết tự lượng sức mình hay cố chấp cũng được, Mike không phải kiểu người dễ dàng nhận thua như vậy. Cậu ta đã được dạy rằng nếu cậu ta thích thứ gì thì phải nỗ lực giành lấy, cậu ta cũng không tự nhận mình là người ôn hòa khiêm nhường gì, qua tới ngày hôm sau cậu ta bèn hẹn gặp mặt Phó Nam Ngạn một lần nữa.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Mike trực tiếp chặn Phó Nam Ngạn trên hành lang bệnh viện, lúc đó Trì Chiếu vẫn còn ở trong phòng bệnh, Phó Nam Ngạn không muốn chuyện này làm ảnh hướng tới tâm trạng của cậu, anh đi theo Mike tới khu vườn nhỏ phía dưới.
Anh chống gậy dò đường đứng yên ở khu vườn nhỏ đó, hỏi Mike: “Muốn nói chuyện gì?”
“Anh cũng biết mục đích của tôi rồi đấy.” Mike nói thẳng ra, rõ ràng là có chuẩn bị trước rồi. “Tôi thích Trì, tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh.”
Khi tình địch gặp nhau rất dễ đỏ mắt ghen tị, Mike đã sớm nghĩ ra kế sách đối phó với Phó Nam Ngạn, cậu ta từng so sánh ưu điểm của mình với khuyết điểm của Phó Nam Ngạn, ở gần nhau thời gian dài là ưu thế lớn nhất của cậu ta, huống chi Phó Nam Ngạn còn có một khuyết điểm trí mạng, đôi mắt của anh không nhìn thấy gì.
Mike nói rất nhiều chuyện, nói rằng mình còn trẻ tuổi khỏe mạnh, nói rõ mình có thể ở gần nên cậu dễ nảy sinh tình cảm, nói đến mức cảm thấy bản thân tràn đầy tự tin, nhưng giọng điệu của Phó Nam Ngạn vẫn bình tĩnh như cũ: “Vậy thì sao?”
Phó Nam Ngạn giương mắt nhìn cậu ta, đôi mắt màu xám không một chút gợn sóng: “Em ấy có thích cậu không?”
Chỉ một câu đã làm Mike nghẹn họng.
Phó Nam Ngạn quá mức bình tĩnh, Mike lập tức tức giận, cảnh tượng hai người họ thân mật với nhau không xem ai ra gì hiện lên trong đầu Mike, thái độ của Phó Nam Ngạn khiến cậu ta như tên hề nhảy nhót, vì vậy cậu ta không do dự ra đòn kết liễu.
“Phải, tôi thừa nhận, hiện tại Trì thích anh, nhưng thích rồi cũng sẽ thay đổi.” Mike dùng từ không nể tình chút nào, khi nóng giận không ai nghĩ đến tình cảm, cậu ta biết làm thế nào để chọc vào nỗi đau của Phó Nam Ngạn. “Anh cũng đừng nghĩ hiện tại Trì yêu anh như vậy, nhưng chỉ cần còn một ngày anh không nhìn thấy thì đôi mắt chính là trở ngại lớn nhất của cả hai.”
Mike muốn Phó Nam Ngạn phải từ bỏ, lời nói cũng bén nhọn hơn thường ngày: “Anh có thể không sợ người ngoài ngăn cản, nhưng chắc hẳn sẽ sợ Trì hối hận hoặc phật ý Trì đúng không? Có lẽ thời điểm vừa mới bắt đầu mối quan hệ, cả hai đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt nên cảm xúc này sẽ không rõ ràng, nhưng theo thời gian, khuyết điểm này của anh sẽ lộ rõ ra trong lúc sinh hoạt, anh cảm thấy lúc đó tình yêu của cậu ấy dành cho anh sẽ còn nhiều hay ít?”
Tình yêu của người trưởng thành không trong sáng như thời học sinh, ngoại trừ tình cảm của bản thân thì còn phải suy xét đến các loại bất cập trong cuộc sống sinh hoạt. Tất cả những vấn đề Mike nói đều rất thực tế, cậu ta không khoa trương chút nào, đôi mắt của anh không nhìn được, quả thật có rất nhiều thứ không tiện. Khi yêu cuồng nhiệt thì cảm thấy cái gì cũng tốt, tới lúc bình ổn rồi khuyết điểm mới lộ ra ở những chuyện cơm áo gạo tiền hàng ngày, tựa như những khó khăn hai người gặp phải từ khi ở bên nhau, tương lai sẽ có ngày càng nhiều.
“Anh không hợp với cậu ấy.” Mike càng nói càng cảm thấy mình nói đúng, giọng điệu cũng dần trở nên điên cuồng, cậu ta trực tiếp chất vấn Phó Nam Ngạn: “Sớm muộn gì hai người cũng sẽ chia tay, vậy thì tại sao còn phải lãng phí thêm thời gian ở đây làm gì nữa?”
Cần gì phải lãng phí thời gian thêm nữa, đây là đánh giá cuối cùng của Mike về tình cảm của Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn. Mike đắc ý dào dạt nhìn anh, không thể nào có chuyện Phó Nam Ngạn không quan tâm chút nào đến khuyết điểm của mình, Mike tưởng tượng nếu cậu ta là Phó Nam Ngạn, chắc chắn cậu ta sẽ cực kỳ phẫn nộ, nhưng biểu cảm của Phó Nam Ngạn vẫn lạnh nhạt như cũ, như thể không nghe được những gì cậu ta vừa nói. Phó Nam Ngạn im lặng thật lâu, cuối cùng mới nói nhẹ một câu: “Không có việc gì.”
Mike không hiểu ý của anh: “Anh nói cái gì?”
“Có lãng phí thời gian hay không, không phải chuyện cậu có thể quyết định, mà là chuyện tình cảm giữa tôi và em ấy.” Giọng của Phó Nam Ngạn vẫn rất nhẹ nhàng, trong tay anh là gậy dò đường, đôi mắt anh vẩn đục một màu xám, nhưng trong biểu cảm của anh không có chút gì là do dự, anh nói tiếp: “Thích thì sẽ cố gắng để có thể ở bên cạnh nhau, không thích thì chia tay, đây đều là chuyện của tôi và em ấy, không liên quan đến người ngoài như cậu, càng không cần cậu tới soi mói, những chuyện cậu nói qua tôi đều đã suy nghĩ cẩn thận.”
Tất cả những điều Mike nói Phó Nam Ngạn đều đã nghĩ tới, là người trong cuộc, anh phải suy nghĩ tính toán nhiều hơn so với người ngoài. Lúc đầu Phó Nam Ngạn không đồng ý yêu đương với Trì Chiếu là vì anh quá lo lắng, rối rắm rồi giãy giụa, nhưng từ giây phút quyết định tiến tới với Trì Chiếu, anh đã vạch ra hết kế hoạch cho tương lai, quyết tâm muốn thử một lần với Trì Chiếu, cho dù kết quả cuối cùng có là như thế nào đi chăng nữa.
“Tôi biết không thể nhìn thấy gì sẽ bất tiện như thế nào, cậu không cần nhắc nhở tôi chuyện này, tôi vẫn luôn sống tốt với đôi mắt như vậy. Con đường này gian nan, tôi rất biết ơn Trì Chiếu vì có thể đi cùng tôi một đoạn đường, mỗi ngày được ở cạnh em ấy là niềm vui của tôi, và đó cũng là điều khiến tôi cảm thấy rất may mắn, ngay cả khi một ngày nào đó em ấy không muốn ở bên tôi nữa cũng chẳng sao.” Phó Nam Ngạn dừng lại, rồi từ từ nói: “Ở bên ai là do em ấy lựa chọn, tôi muốn ở bên em ấy, nhưng đương nhiên tôi càng hy vọng em ấy sẽ có được hạnh phúc, tôi không biết liệu mình có phải là người tốt nhất hay không, nhưng em ấy xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.”
“Là do em muốn về thôi.” Trì Chiếu vươn tay nắm lấy mu bàn tay anh, dù cho thời tiết lạnh như vậy nhưng đầu ngón tay cậu vẫn ấm áp. “Em nhớ anh.”
Trì Chiếu siết chặt tay hơn, cậu lặp lại một lần nữa: “Em muốn gặp anh.”
Trước đây, khi Phó Nam Ngạn đặt vé máy bay đi tham dự lễ tốt nghiệp của Trì Chiếu, anh đã từng nói những lời như vậy, bây giờ việc tương tự lại xảy ra với cậu. Những đôi tình nhân dường như đều giống nhau, muốn gặp thì gặp, chẳng sợ khó khăn hay mệt mỏi, cho dù chỉ là một chốc thoáng qua cũng đã đáng giá rồi, chẳng sợ chặng đường có lạnh lẽo vì trong lòng họ vẫn luôn cháy rực bởi tình yêu.
Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, Phó Nam Ngạn không để Trì Chiếu ở ngoài lâu hơn, chưa nói được vài câu anh đã nắm tay Trì Chiếu kéo cậu vào cửa. Trong nhà anh tối đen như mực, khoảng thời gian trước Phó Nam Ngạn sống một mình, anh chỉ quen mở một bóng đèn nhỏ vào buổi tối, trước mắt có chút ánh sáng là đủ, dù sao anh cũng không nhìn thấy gì. Trì Chiếu đến thì khác, Phó Nam Ngạn vừa vào cửa đã mở hết đèn trong phòng khách lên, ánh đèn sáng ngời chiếu vào mắt mang đến cho anh cảm giác ấm áp, tuy vẫn lờ mờ như trước, nhưng dường như lại có tia sáng liều mạng len lỏi vào mảng tối trong mắt anh.
“Đi mấy tiếng như vậy chắc em mệt lắm rồi đúng không?” Sau khi vào trong Phó Nam Ngạn liên tục bận rộn, Trì Chiếu kéo chiếc vali thật lớn về, Phó Nam Ngạn giúp cậu cất vali rồi rót một ít nước ấm cho cậu, cẩn thận dặn dò: “Cứ ngồi trên sô pha nghỉ ngơi đi, uống chút nước ấm vào.”
Phó Nam Ngạn vẫn luôn nhớ thương Trì Chiếu, lúc vừa mới gặp mặt anh chỉ cảm thấy kinh ngạc xen lẫn với hạnh phúc, vào nhà rồi mới cảm thấy đau lòng cho cậu. Cảm giác lạnh lẽo trên mặt Trì Chiếu vẫn còn vương lại trong lòng bàn tay anh. Sau khi Phó Nam Ngạn ấn Trì Chiếu lên sô pha, anh mới nhớ tới túi sủi cảo vừa mua, ban nãy anh không ăn uống gì, bây giờ có cậu về thì lại khác. Phó Nam Ngạn vẫn nhớ rằng Trì Chiếu thích ăn sủi cảo, anh cũng lo rằng cậu không chú ý dùng bữa tối: “Em ăn tối chưa? Anh đi hấp sủi cảo nhé.”
Trong nhà Phó Nam Ngạn không có dụng cụ nấu nướng nào dùng tới lửa, nhưng lại có đủ các loại xoong nồi và dụng cụ thông minh, hấp sủi cảo không phải việc gì khó, chỉ cần lấy sủi cảo từ tủ lạnh ra bỏ vào nồi hấp. Phó Nam Ngạn chưa kịp đứng dậy, Trì Chiếu đã nắm lấy cổ tay của anh kéo lại.
“Không cần đâu giáo sư.” Cánh tay Trì Chiếu ôm lấy eo của anh, không cho anh rời đi, nhích lại gần phía bên này. “Em không đói bụng, không muốn ăn sủi cảo.”
“Sao lại không muốn ăn?” Bỗng nhiên hai người kéo gần khoảng cách làm cho sô pha hơi lún xuống, Phó Nam Ngạn bất đắc dĩ nở nụ cười, anh tạm thời dừng động tác lại. “Vậy em muốn ăn cái gì nào?”
“Em không muốn ăn gì hết.” Trì Chiếu tiếp tục cọ cọ vào lồng ngực Phó Nam Ngạn, nói: “Em chỉ muốn ôm anh thôi.”
Dính người quá đi.
Bạn nhỏ dính người như vậy khiến người ta thật thẹn thùng, Phó Nam Ngạn chịu không nổi. Lâu rồi không gặp mà bé người yêu còn như vậy thì ai mà chịu được cơ chứ, hai người cứ dính nhau thân mật một lúc thì nảy sinh phản ứng.
Phó Nam Ngạn lo rằng Trì Chiếu đi một chuyến về thì sẽ mệt mỏi, vì thế anh không muốn làm chuyện đó với cậu, nhưng ai ngờ Trì Chiếu trực tiếp ôm lấy cổ anh, nửa ngồi lên đùi anh.
“Giáo sư, em muốn…” Trì Chiếu nói.
“Muốn cái gì?” Phó Nam Ngạn hỏi cậu.
“Muốn anh.”
Vừa dứt lời, Trì Chiếu vươn tay cởi từng nút áo của Phó Nam Ngạn.
Một nút, hai nút, Phó Nam Ngạn đè tay cậu lại, xoa bóp mu bàn tay của cậu: “Em sao vậy? Sao hôm nay chủ động thế?”
Trì Chiếu không muốn trả lời câu hỏi này, cậu túm lấy áo của Phó Nam Ngạn rồi hôn lên môi anh.
Gặm cắn, xé rách, Trì Chiếu như con thú nhỏ đang nức nở cầu xin. Cậu ngồi trên đùi Phó Nam Ngạn, mái tóc xù xù cọ vào tai anh, thở hổn hển nói: “Em muốn anh, giáo sư.” Điều này quả thật rất quyến rũ, người mình nhớ thương bấy lâu ở trước mặt, không ai có thể chịu đựng được sự mê hoặc này.
Hầu kết Phó Nam Ngạn lăn lên trượt xuống, anh giơ tay đánh vào mông cậu một cái, nhào nặn cặp mông tròn trịa trong tay: “Là em tự nói đấy nhé.”
Trì Chiếu còn muốn tiếp tục trêu anh, chủ động hôn lên vành tai anh: “Là em nói.”
Cậu ghé sát vào tai Phó Nam Ngạn: “Em đã muốn làm từ lâu rồi.”
..
Một chút xíu H cháy quần: Link (gợi ý pass tui để ở phần mục lục nha).
..
Nhiệt độ trong phòng tắm nóng đến dọa người, hơi nước bốc lên làm khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, sau khi tắm qua một lần, cả hai lại làm thêm một lần nữa, Trì Chiếu thật sự không thể đứng nổi nữa, xong xuôi tất cả thì đã qua mười hai giờ. Một năm mới lại đến, Phó Nam Ngạn hấp sủi cảo cho Trì Chiếu ăn, cậu ăn vô cùng ngon lành.
“Hôm nay đã thỏa mãn chưa?” Phó Nam Ngạn hỏi cậu.
Siêu thỏa mãn luôn, Trì Chiếu khóc đến mức khàn cả giọng, cậu thẹn thùng không muốn trả lời vấn đề này, cúi đầu ăn sủi cảo. Phó Nam Ngạn cố ý xuyên tạc suy nghĩ của cậu, đến khi ăn xong, lúc cả hai nằm trên giường thì ôm lấy eo cậu: “Sao vậy, vẫn còn muốn nữa à?”
“Không muốn, không muốn.” Trì Chiếu vội vàng lắc đầu không ngừng, dường như đang lấy lòng, nói: “Giáo sư, em không làm nổi nữa đâu.”
Cậu dừng một chút rồi hỏi Phó Nam Ngạn: “Giáo sư còn muốn nữa sao? Em dùng tay giúp anh được không?”
“Không cần, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Cánh tay Phó Nam Ngạn đặt tay trên lưng cậu, anh thật sự không nghĩ là sẽ làm thêm nữa. Nếu làm thật thì sẽ không dừng lại được, hai người họ lăn lộn đủ lâu rồi, cơ thể Trì Chiếu không chịu nổi nữa.
Đôi tình nhân nhỏ đã lâu không thân mật, lúc làm tình thì kịch liệt, đến khi kết thúc thì lại dịu dàng. Ở cạnh Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu cảm thấy quá ấm áp, quá yên tâm, đánh tan mọi mệt mỏi của cả một ngày bôn ba. Trì Chiếu rất tự giác dựa vào lồng ngực anh, hai người trò chuyện câu được câu không, nhoáng một cái đã tới buổi sáng hôm sau. Sau khi ngủ đủ, Phó Nam Ngạn nhéo nhéo cổ Trì Chiếu: “Còn chưa chuẩn bị đủ để nói chuyện với anh sao?”
Trì Chiếu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Nói gì cơ ạ?”
“Cảm xúc ngày hôm qua của em không đúng lắm.” Phó Nam Ngạn rất bình tĩnh phân tích: “Chủ động quyến rũ như vậy không giống việc em sẽ làm, không nói một tiếng đã trở về cũng không phải tính cách của em, lúc trước khi về đây em sẽ đều gọi điện thoại nói cho anh biết trước, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Phó Nam Ngạn quá nhạy bén, không thể giấu được anh chuyện gì. Trì Chiếu hơi do dự, cậu ấp úng không biết nên mở miệng thế nào, Phó Nam Ngạn lại nhéo nhéo cổ cậu lần nữa: “Nói đi.”
Giọng của anh cũng nhạt hơn: “Đừng giấu anh.”
Giọng điệu của anh vừa lạnh hơn một chút thì Trì Chiếu đã bắt đầu luống cuống, vì chút chuyện này mà làm Phó Nam Ngạn tức giận thì quả thật không đáng, Trì Chiếu nắm lấy tay anh, nói: “Em nói mà, giáo sư.” Cậu hít một hơi thật sâu, cuối cùng hạ quyết tâm.
“Giáo sư.” Trì Chiếu đan chặt mười ngón tay với Phó Nam Ngạn, cậu hỏi anh, “Có phải sau đó Mike đã đi gặp anh thêm một lần nữa đúng không?”
Phó Nam Ngạn không bày tỏ ý kiến của mình: “Sao em biết chuyện này?”
“Mike nói cho em biết.” Trì Chiếu nói: “Buổi tối hôm trước, em làm thí nghiệm đến khi rạng sáng, trên đường về thì gặp cậu ta, cậu ta hỏi em tại sao lại không về gặp anh, lúc đó em mới biết được về sau cậu ta có đi tìm anh… Tại sao anh lại không nói với em?”
Từ sau lần tranh chấp cuối cùng ở bệnh viện Trì Chiếu chưa từng gặp lại Mike, cậu vẫn luôn cho rằng Mike bị thái độ cứng rắn của mình thuyết phục nên đã rút lui, mãi cho đến đêm đó gặp được Mike cậu mới hiểu rõ nguyên nhân phát sinh chuyện như vậy — Mike đã đi gặp Phó Nam Ngạn.
Nói cậu ta không biết tự lượng sức mình hay cố chấp cũng được, Mike không phải kiểu người dễ dàng nhận thua như vậy. Cậu ta đã được dạy rằng nếu cậu ta thích thứ gì thì phải nỗ lực giành lấy, cậu ta cũng không tự nhận mình là người ôn hòa khiêm nhường gì, qua tới ngày hôm sau cậu ta bèn hẹn gặp mặt Phó Nam Ngạn một lần nữa.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Mike trực tiếp chặn Phó Nam Ngạn trên hành lang bệnh viện, lúc đó Trì Chiếu vẫn còn ở trong phòng bệnh, Phó Nam Ngạn không muốn chuyện này làm ảnh hướng tới tâm trạng của cậu, anh đi theo Mike tới khu vườn nhỏ phía dưới.
Anh chống gậy dò đường đứng yên ở khu vườn nhỏ đó, hỏi Mike: “Muốn nói chuyện gì?”
“Anh cũng biết mục đích của tôi rồi đấy.” Mike nói thẳng ra, rõ ràng là có chuẩn bị trước rồi. “Tôi thích Trì, tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh.”
Khi tình địch gặp nhau rất dễ đỏ mắt ghen tị, Mike đã sớm nghĩ ra kế sách đối phó với Phó Nam Ngạn, cậu ta từng so sánh ưu điểm của mình với khuyết điểm của Phó Nam Ngạn, ở gần nhau thời gian dài là ưu thế lớn nhất của cậu ta, huống chi Phó Nam Ngạn còn có một khuyết điểm trí mạng, đôi mắt của anh không nhìn thấy gì.
Mike nói rất nhiều chuyện, nói rằng mình còn trẻ tuổi khỏe mạnh, nói rõ mình có thể ở gần nên cậu dễ nảy sinh tình cảm, nói đến mức cảm thấy bản thân tràn đầy tự tin, nhưng giọng điệu của Phó Nam Ngạn vẫn bình tĩnh như cũ: “Vậy thì sao?”
Phó Nam Ngạn giương mắt nhìn cậu ta, đôi mắt màu xám không một chút gợn sóng: “Em ấy có thích cậu không?”
Chỉ một câu đã làm Mike nghẹn họng.
Phó Nam Ngạn quá mức bình tĩnh, Mike lập tức tức giận, cảnh tượng hai người họ thân mật với nhau không xem ai ra gì hiện lên trong đầu Mike, thái độ của Phó Nam Ngạn khiến cậu ta như tên hề nhảy nhót, vì vậy cậu ta không do dự ra đòn kết liễu.
“Phải, tôi thừa nhận, hiện tại Trì thích anh, nhưng thích rồi cũng sẽ thay đổi.” Mike dùng từ không nể tình chút nào, khi nóng giận không ai nghĩ đến tình cảm, cậu ta biết làm thế nào để chọc vào nỗi đau của Phó Nam Ngạn. “Anh cũng đừng nghĩ hiện tại Trì yêu anh như vậy, nhưng chỉ cần còn một ngày anh không nhìn thấy thì đôi mắt chính là trở ngại lớn nhất của cả hai.”
Mike muốn Phó Nam Ngạn phải từ bỏ, lời nói cũng bén nhọn hơn thường ngày: “Anh có thể không sợ người ngoài ngăn cản, nhưng chắc hẳn sẽ sợ Trì hối hận hoặc phật ý Trì đúng không? Có lẽ thời điểm vừa mới bắt đầu mối quan hệ, cả hai đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt nên cảm xúc này sẽ không rõ ràng, nhưng theo thời gian, khuyết điểm này của anh sẽ lộ rõ ra trong lúc sinh hoạt, anh cảm thấy lúc đó tình yêu của cậu ấy dành cho anh sẽ còn nhiều hay ít?”
Tình yêu của người trưởng thành không trong sáng như thời học sinh, ngoại trừ tình cảm của bản thân thì còn phải suy xét đến các loại bất cập trong cuộc sống sinh hoạt. Tất cả những vấn đề Mike nói đều rất thực tế, cậu ta không khoa trương chút nào, đôi mắt của anh không nhìn được, quả thật có rất nhiều thứ không tiện. Khi yêu cuồng nhiệt thì cảm thấy cái gì cũng tốt, tới lúc bình ổn rồi khuyết điểm mới lộ ra ở những chuyện cơm áo gạo tiền hàng ngày, tựa như những khó khăn hai người gặp phải từ khi ở bên nhau, tương lai sẽ có ngày càng nhiều.
“Anh không hợp với cậu ấy.” Mike càng nói càng cảm thấy mình nói đúng, giọng điệu cũng dần trở nên điên cuồng, cậu ta trực tiếp chất vấn Phó Nam Ngạn: “Sớm muộn gì hai người cũng sẽ chia tay, vậy thì tại sao còn phải lãng phí thêm thời gian ở đây làm gì nữa?”
Cần gì phải lãng phí thời gian thêm nữa, đây là đánh giá cuối cùng của Mike về tình cảm của Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn. Mike đắc ý dào dạt nhìn anh, không thể nào có chuyện Phó Nam Ngạn không quan tâm chút nào đến khuyết điểm của mình, Mike tưởng tượng nếu cậu ta là Phó Nam Ngạn, chắc chắn cậu ta sẽ cực kỳ phẫn nộ, nhưng biểu cảm của Phó Nam Ngạn vẫn lạnh nhạt như cũ, như thể không nghe được những gì cậu ta vừa nói. Phó Nam Ngạn im lặng thật lâu, cuối cùng mới nói nhẹ một câu: “Không có việc gì.”
Mike không hiểu ý của anh: “Anh nói cái gì?”
“Có lãng phí thời gian hay không, không phải chuyện cậu có thể quyết định, mà là chuyện tình cảm giữa tôi và em ấy.” Giọng của Phó Nam Ngạn vẫn rất nhẹ nhàng, trong tay anh là gậy dò đường, đôi mắt anh vẩn đục một màu xám, nhưng trong biểu cảm của anh không có chút gì là do dự, anh nói tiếp: “Thích thì sẽ cố gắng để có thể ở bên cạnh nhau, không thích thì chia tay, đây đều là chuyện của tôi và em ấy, không liên quan đến người ngoài như cậu, càng không cần cậu tới soi mói, những chuyện cậu nói qua tôi đều đã suy nghĩ cẩn thận.”
Tất cả những điều Mike nói Phó Nam Ngạn đều đã nghĩ tới, là người trong cuộc, anh phải suy nghĩ tính toán nhiều hơn so với người ngoài. Lúc đầu Phó Nam Ngạn không đồng ý yêu đương với Trì Chiếu là vì anh quá lo lắng, rối rắm rồi giãy giụa, nhưng từ giây phút quyết định tiến tới với Trì Chiếu, anh đã vạch ra hết kế hoạch cho tương lai, quyết tâm muốn thử một lần với Trì Chiếu, cho dù kết quả cuối cùng có là như thế nào đi chăng nữa.
“Tôi biết không thể nhìn thấy gì sẽ bất tiện như thế nào, cậu không cần nhắc nhở tôi chuyện này, tôi vẫn luôn sống tốt với đôi mắt như vậy. Con đường này gian nan, tôi rất biết ơn Trì Chiếu vì có thể đi cùng tôi một đoạn đường, mỗi ngày được ở cạnh em ấy là niềm vui của tôi, và đó cũng là điều khiến tôi cảm thấy rất may mắn, ngay cả khi một ngày nào đó em ấy không muốn ở bên tôi nữa cũng chẳng sao.” Phó Nam Ngạn dừng lại, rồi từ từ nói: “Ở bên ai là do em ấy lựa chọn, tôi muốn ở bên em ấy, nhưng đương nhiên tôi càng hy vọng em ấy sẽ có được hạnh phúc, tôi không biết liệu mình có phải là người tốt nhất hay không, nhưng em ấy xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.