Chương 7: Cái phúc của Giang Ngải Mễ
Lục Y Viên
24/09/2021
Ý Viên nằm trong phòng bệnh, nghĩ nghĩ cái gì đó lại đột nhiên ngớ người ra...
Tại sao mình không mượn thằng con mình khẩu súng để tự sát nhỉ? Bắn mấy phát vào thái dương mình không tin là không chết! Trời ơi! Sao mình không nghĩ ra?! Suýt thì về được nhà rồi!
_______________
Vài tuần sau, Ý Viên được xuất viện. Cơ thể cô hồi phục nhanh một cách chóng mặt cơ hồ sắp đạt đến cảnh giới thần tiên đến nơi.
Ý Viên:"..." Thần tiên cái beep! Cái gọi là sống cũng không được mà chết cũng không xong chính là đây. Máu chó VL!
Về đến biệt thự Giang gia, Ý Viên bây giờ mới có thể thưởng thức cái gì gọi là quý tộc. Biệt thự như một toà lâu đài tuyết lệ toạ lạc giữa thiên cảnh, vừa xa hoa vừa cao quý.
Dẫu vậy, cô vẫn không muốn ở lại đây. Trong lòng cô vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, nếu hồn phách của cô đã xuyên vào cơ thể này, vậy thì còn thân thể của cô? Ê! Đừng nói nguyên chủ xuyên vào thân thể cô nhá?!
Nếu như cô không xuyên qua đây, Giang Ngải Mễ vẫn còn sống, chỉ là không thể cử động được thôi. Thế nhưng, nếu cô xuyên qua thì hồn phách nguyên chủ thì sao? Không hoán đổi thân thể thì chẳng lẽ cô ta thăng thiên à?
Má! Càng nghĩ càng thấy bực!
"Mễ nhi, nào, ngồi xuống đây với mẹ." Bà Giang niềm nở dìu cô ngồi xuống ghế, hai tay bà thân thiết nắm lấy tay cô, mỉm cười dịu dàng:
-Thấy con khoẻ mạnh mẹ rất vui. Sắp tới anh hai con từ Las Vegas trở về đấy! Con có nhớ anh hai không?
Ý Viên gật đầu một cái, hỉ nộ vô thường.
Giang gia có hai người con, một là Giang Mạc Thiên, hai là Giang Ngải Mễ. Giang Mạc Thiên trời sinh đã rất thông minh cơ trí, liên tục nhảy lớp, tốt nghiệp đại học năm 17 tuổi. Nhưng anh ta tính tình lập dị, không có hứng thú với hắc đạo lại càng không để mắt tới sản nghiệp Giang gia, chỉ chú tâm nghiên cứu khoa học lại còn đạt giải Nobel vật lí hoá học về phát minh Jen-xơ, màn ảnh đa chiều. Dù sao anh ta cũng là một thiên tài, trái ngược hoàn toàn với cô em gái. Nhưng anh ta cũng có một nhược điểm duy nhất...
Mắc chứng cuồng em gái.
Nhìn thấy Ngải Mễ là lập tức nhào lấy như hổ chết đói à nhầm, như trẻ con thấy đồ chơi mới, cấu, nhéo, ôm ấp làm đủ các thú trên đời. Nghĩ đến đây, Ý Viên bất giác rùng mình một cái.
Tại sao cô lại tạo ra một nhân vật biến thái thế cơ chứ!
Ông Giang nghe bà Giang nhắc đến Giang Mạc Thiên thì thầm ảo não. Thằng con này tương lai sẽ thừa kế sản nghiệp của ông, vậy mà cứ suốt ngày làm ba cái thứ thí nghiệm vớ vẩn, thật không có tiền đồ. Nó mà không tiếp quản thì ông làm sao vui vẻ với bà xã đây? Chẳng lẽ ông lại phải xách cổ nó về bắt nó làm? (T/g: ông này mắc chứng cuồng bà xã =_=)
Một nhà ba người vui vẻ cùng nhau ăn trưa, cảnh tượng ấm cúng khiến người ta phát ghen.
Đang ăn, đột nhiên ông Giang nghĩ ra chuyện gì, liền ngẩng đầu nhìn hai mẹ con bà Giang, nói:
-Đúng rồi, tôi quên không nói, ngày kia Nguyên lão tổ chức tiệc mừng thọ, họ gửi thiệp mời tới, hai mẹ con có muốn tham gia không?
Bà Giang nhìn chồng hơi đăm chiêu rồi gật đầu nói:"Tham gia cũng tốt, có thể để cho Mễ nhi tiếp xúc với người trong giới nhiều hơn là tốt cho con bé. Mễ nhi, con cũng đi chứ?"
Ý Viên đang ăn nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn bà, đầu gật nhẹ rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn.
Bà Giang thấy thế cũng thầm vui trong lòng, con gái bà tham gia mấy loại tiệc này có thể mở lòng một ít, sau này còn giúp ích cho sự nghiệp của nó, dù sao nó cũng tròn 18 tuổi rồi.
Ý Viên im lặng ăn, nhưng trong lòng thầm trù tính, có thể nhân lúc nhập tiệc mượn súng tự sát là hoàn hảo nhất! Mình phục mình quá!
Tại sao mình không mượn thằng con mình khẩu súng để tự sát nhỉ? Bắn mấy phát vào thái dương mình không tin là không chết! Trời ơi! Sao mình không nghĩ ra?! Suýt thì về được nhà rồi!
_______________
Vài tuần sau, Ý Viên được xuất viện. Cơ thể cô hồi phục nhanh một cách chóng mặt cơ hồ sắp đạt đến cảnh giới thần tiên đến nơi.
Ý Viên:"..." Thần tiên cái beep! Cái gọi là sống cũng không được mà chết cũng không xong chính là đây. Máu chó VL!
Về đến biệt thự Giang gia, Ý Viên bây giờ mới có thể thưởng thức cái gì gọi là quý tộc. Biệt thự như một toà lâu đài tuyết lệ toạ lạc giữa thiên cảnh, vừa xa hoa vừa cao quý.
Dẫu vậy, cô vẫn không muốn ở lại đây. Trong lòng cô vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, nếu hồn phách của cô đã xuyên vào cơ thể này, vậy thì còn thân thể của cô? Ê! Đừng nói nguyên chủ xuyên vào thân thể cô nhá?!
Nếu như cô không xuyên qua đây, Giang Ngải Mễ vẫn còn sống, chỉ là không thể cử động được thôi. Thế nhưng, nếu cô xuyên qua thì hồn phách nguyên chủ thì sao? Không hoán đổi thân thể thì chẳng lẽ cô ta thăng thiên à?
Má! Càng nghĩ càng thấy bực!
"Mễ nhi, nào, ngồi xuống đây với mẹ." Bà Giang niềm nở dìu cô ngồi xuống ghế, hai tay bà thân thiết nắm lấy tay cô, mỉm cười dịu dàng:
-Thấy con khoẻ mạnh mẹ rất vui. Sắp tới anh hai con từ Las Vegas trở về đấy! Con có nhớ anh hai không?
Ý Viên gật đầu một cái, hỉ nộ vô thường.
Giang gia có hai người con, một là Giang Mạc Thiên, hai là Giang Ngải Mễ. Giang Mạc Thiên trời sinh đã rất thông minh cơ trí, liên tục nhảy lớp, tốt nghiệp đại học năm 17 tuổi. Nhưng anh ta tính tình lập dị, không có hứng thú với hắc đạo lại càng không để mắt tới sản nghiệp Giang gia, chỉ chú tâm nghiên cứu khoa học lại còn đạt giải Nobel vật lí hoá học về phát minh Jen-xơ, màn ảnh đa chiều. Dù sao anh ta cũng là một thiên tài, trái ngược hoàn toàn với cô em gái. Nhưng anh ta cũng có một nhược điểm duy nhất...
Mắc chứng cuồng em gái.
Nhìn thấy Ngải Mễ là lập tức nhào lấy như hổ chết đói à nhầm, như trẻ con thấy đồ chơi mới, cấu, nhéo, ôm ấp làm đủ các thú trên đời. Nghĩ đến đây, Ý Viên bất giác rùng mình một cái.
Tại sao cô lại tạo ra một nhân vật biến thái thế cơ chứ!
Ông Giang nghe bà Giang nhắc đến Giang Mạc Thiên thì thầm ảo não. Thằng con này tương lai sẽ thừa kế sản nghiệp của ông, vậy mà cứ suốt ngày làm ba cái thứ thí nghiệm vớ vẩn, thật không có tiền đồ. Nó mà không tiếp quản thì ông làm sao vui vẻ với bà xã đây? Chẳng lẽ ông lại phải xách cổ nó về bắt nó làm? (T/g: ông này mắc chứng cuồng bà xã =_=)
Một nhà ba người vui vẻ cùng nhau ăn trưa, cảnh tượng ấm cúng khiến người ta phát ghen.
Đang ăn, đột nhiên ông Giang nghĩ ra chuyện gì, liền ngẩng đầu nhìn hai mẹ con bà Giang, nói:
-Đúng rồi, tôi quên không nói, ngày kia Nguyên lão tổ chức tiệc mừng thọ, họ gửi thiệp mời tới, hai mẹ con có muốn tham gia không?
Bà Giang nhìn chồng hơi đăm chiêu rồi gật đầu nói:"Tham gia cũng tốt, có thể để cho Mễ nhi tiếp xúc với người trong giới nhiều hơn là tốt cho con bé. Mễ nhi, con cũng đi chứ?"
Ý Viên đang ăn nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn bà, đầu gật nhẹ rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn.
Bà Giang thấy thế cũng thầm vui trong lòng, con gái bà tham gia mấy loại tiệc này có thể mở lòng một ít, sau này còn giúp ích cho sự nghiệp của nó, dù sao nó cũng tròn 18 tuổi rồi.
Ý Viên im lặng ăn, nhưng trong lòng thầm trù tính, có thể nhân lúc nhập tiệc mượn súng tự sát là hoàn hảo nhất! Mình phục mình quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.