Chương 22
Lục Y Viên
24/09/2021
Từ sau ngày hôm đó, tuần nào hắn cũng xuất hiện ở nhà cô ít nhất một lần. Điều này khiến Ý Viên thấy vô cùng khó chịu...
Mục tiêu của anh ta là con gái cô, không dưng lại chĩa súng vào cô làm gì?
Ông đây không muốn chơi trò theo đuổi tình ái với một tên bại não!
Mệt người!
Không kìm nén nổi nữa, cô quyết định dẫn Tiểu Mạt di cư!
____________________
Province, Pháp
Trên một cánh đồng hoa trải rộng gần như vô tận , một người con gái vô cùng xinh đẹp mặc quần áo cá tính, thoải mái đang cười nhìn một đứa trẻ cách mình mấy bước chân...
"Cố lên nào Tiểu Mạt, lại đây với mẹ nào! Giỏi lắm!"
Tiểu Mạt chập chững vài bước nhỏ hướng cô vui vẻ ê a vài tiếng rồi giơ hai cánh tay nhỏ bụ bẫm về phía cô. Thỉnh thoảng vấp vào cục đá làm thằng bé ngã "oạch" một cái, nhưng nó vẫn không khóc, chống hai tay nhỏ đứng lên cười khì khì tiếp tục đi, y như con chim cánh cụt nhỏ lật đật từng bước.
Thật quá đáng yêu mà!
Cô thích nhất những tiểu bảo bối ngoan ngoãn dễ thương, giữ nó bên mình cũng không gọi là phiền.
Huống chi, phần lớn thời gian đều do bọn Tài trông nom Tiểu Mạt, cô căn bản chẳng cần phí nhiều công sức, chỉ dành một phần thời gian cho thằng bé là đủ rồi.
Hoàng hôn buông xuống, Ý Viên dẫn Tiểu Mạt về biệt thự cách đó không xa. Vừa đặt chân vào phòng khách thì điện thoại của cô đổ chuông. Ý Viên đặt Tiểu Mạt ngồi chơi đồ chơi trên ghế sô pha rồi nhìn màn hình điện thoại, cô khẽ thở dài một hơi, bấm nút nghe...
"M.." "MỄ NHI! AI CHO PHÉP CON RỜI MĨ HẢ? LẠI CÒN NHẬN NUÔI MỘT ĐỨA TRẺ NỮA! Con..con...thật làm mẹ hết nói nổi mà blablabla......" Đầu dây bên kia truyền đến âm lượng khủng như tia sét xẹt ngang tai cô.
Ý Viên quyết định không nghe nữa mà bật hẳn loa ngoài để bảo toàn thính giác của mình.
"Mẹ à, con rời đi là có lí do của mình. Còn về phần đứa nhỏ...haizz chỉ là một nhóc con thôi, cũng chẳng đáng là gì..."
"Không đáng là gì? Con không biết nó là con ai còn dám đem về nhà nuôi? Con còn phải kết hôn, còn phải sinh con, đứa nhỏ này có thể sẽ là vật ngáng đường con. Tại sao con nhận nuôi lại không hỏi ý mẹ lấy một tiếng?" Bên kia giọng bà Giang nhẹ hơn, nhưng phần lớn vẫn mang sắc thái nghiêm hình giáo huấn.
"Chỉ là việc ngoài ý muốn thôi, với lại con đảm bảo nó sẽ không gây phiền phức cho con." Vì ông đây sẽ không kết hôn! No never!
"Nhưng mà con..."
"Được rồi mẹ à, con đang bận, có chuyện gì thì để sau hẵng nói nhé! Tạm biệt!"
"Hơ này...Cụp, tút tút..."
Ý Viên quẳng điện thoại sang một bên, đỡ trán...
Nói chuyện với mama đại nhân thật mệt não!
_________________
W&L là một trong những giải đua moto nổi tiếng hàng đầu thế giới được tổ chức ba năm một lần tại nhiều nước khác nhau trên thế giới. Giải đua quy tụ tất cả các tay đua lão luyện hàng đầu tại tất cả các quốc gia như Alexander Dennis, Ford Joen, Sumoto Akira,...Tuy nhiên, đằng sau giải đua mang tầm đẳng cấp quốc tế này là một cuộc chiến máu lửa của nhiều tổ chức bang phái hắc đạo trên toàn thế giới, cuộc chiến giành địa bàn.
Cuộc đua năm nay sẽ diễn ra tại Pháp, một địa điểm lãng mạn và thơ mộng.
Đồng thời cũng là...một lãnh địa!
Đây là điều mà ai đó sau này đã nghiệm ra.
--------------Lời ngoài lề-------------
Viên Viên: Lần đầu tiên gặp "nửa kia", cô có cảm nghĩ gì?
Tiểu Viên: 'Công nghệ khoa học ngày nay phát triển thật!'
Viên Viên:... (=_=")
Mục tiêu của anh ta là con gái cô, không dưng lại chĩa súng vào cô làm gì?
Ông đây không muốn chơi trò theo đuổi tình ái với một tên bại não!
Mệt người!
Không kìm nén nổi nữa, cô quyết định dẫn Tiểu Mạt di cư!
____________________
Province, Pháp
Trên một cánh đồng hoa trải rộng gần như vô tận , một người con gái vô cùng xinh đẹp mặc quần áo cá tính, thoải mái đang cười nhìn một đứa trẻ cách mình mấy bước chân...
"Cố lên nào Tiểu Mạt, lại đây với mẹ nào! Giỏi lắm!"
Tiểu Mạt chập chững vài bước nhỏ hướng cô vui vẻ ê a vài tiếng rồi giơ hai cánh tay nhỏ bụ bẫm về phía cô. Thỉnh thoảng vấp vào cục đá làm thằng bé ngã "oạch" một cái, nhưng nó vẫn không khóc, chống hai tay nhỏ đứng lên cười khì khì tiếp tục đi, y như con chim cánh cụt nhỏ lật đật từng bước.
Thật quá đáng yêu mà!
Cô thích nhất những tiểu bảo bối ngoan ngoãn dễ thương, giữ nó bên mình cũng không gọi là phiền.
Huống chi, phần lớn thời gian đều do bọn Tài trông nom Tiểu Mạt, cô căn bản chẳng cần phí nhiều công sức, chỉ dành một phần thời gian cho thằng bé là đủ rồi.
Hoàng hôn buông xuống, Ý Viên dẫn Tiểu Mạt về biệt thự cách đó không xa. Vừa đặt chân vào phòng khách thì điện thoại của cô đổ chuông. Ý Viên đặt Tiểu Mạt ngồi chơi đồ chơi trên ghế sô pha rồi nhìn màn hình điện thoại, cô khẽ thở dài một hơi, bấm nút nghe...
"M.." "MỄ NHI! AI CHO PHÉP CON RỜI MĨ HẢ? LẠI CÒN NHẬN NUÔI MỘT ĐỨA TRẺ NỮA! Con..con...thật làm mẹ hết nói nổi mà blablabla......" Đầu dây bên kia truyền đến âm lượng khủng như tia sét xẹt ngang tai cô.
Ý Viên quyết định không nghe nữa mà bật hẳn loa ngoài để bảo toàn thính giác của mình.
"Mẹ à, con rời đi là có lí do của mình. Còn về phần đứa nhỏ...haizz chỉ là một nhóc con thôi, cũng chẳng đáng là gì..."
"Không đáng là gì? Con không biết nó là con ai còn dám đem về nhà nuôi? Con còn phải kết hôn, còn phải sinh con, đứa nhỏ này có thể sẽ là vật ngáng đường con. Tại sao con nhận nuôi lại không hỏi ý mẹ lấy một tiếng?" Bên kia giọng bà Giang nhẹ hơn, nhưng phần lớn vẫn mang sắc thái nghiêm hình giáo huấn.
"Chỉ là việc ngoài ý muốn thôi, với lại con đảm bảo nó sẽ không gây phiền phức cho con." Vì ông đây sẽ không kết hôn! No never!
"Nhưng mà con..."
"Được rồi mẹ à, con đang bận, có chuyện gì thì để sau hẵng nói nhé! Tạm biệt!"
"Hơ này...Cụp, tút tút..."
Ý Viên quẳng điện thoại sang một bên, đỡ trán...
Nói chuyện với mama đại nhân thật mệt não!
_________________
W&L là một trong những giải đua moto nổi tiếng hàng đầu thế giới được tổ chức ba năm một lần tại nhiều nước khác nhau trên thế giới. Giải đua quy tụ tất cả các tay đua lão luyện hàng đầu tại tất cả các quốc gia như Alexander Dennis, Ford Joen, Sumoto Akira,...Tuy nhiên, đằng sau giải đua mang tầm đẳng cấp quốc tế này là một cuộc chiến máu lửa của nhiều tổ chức bang phái hắc đạo trên toàn thế giới, cuộc chiến giành địa bàn.
Cuộc đua năm nay sẽ diễn ra tại Pháp, một địa điểm lãng mạn và thơ mộng.
Đồng thời cũng là...một lãnh địa!
Đây là điều mà ai đó sau này đã nghiệm ra.
--------------Lời ngoài lề-------------
Viên Viên: Lần đầu tiên gặp "nửa kia", cô có cảm nghĩ gì?
Tiểu Viên: 'Công nghệ khoa học ngày nay phát triển thật!'
Viên Viên:... (=_=")
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.