Chương 34: Mùa đông
Lãnh Sơn Tựu Mộc
28/02/2024
Đây là lần thứ ba Thẩm An kêu lạnh trong đêm nay.
Lâm Hạc cuối cùng cũng dừng bút, sau đó vươn tay phủ lấy tay Thẩm An, ấm áp hơn rất nhiều so với tay hắn.
Lâm Hạc tiếp tục cầm bút, ánh mắt lại rơi vào bài kiểm tra, nói với Thẩm An: "Cậu căn bản không hề lạnh, cậu chỉ là nhìn thấy tuyết mà thôi."
Thẩm An không chịu thua cãi: "Tôi thấy lạnh mà, lạnh thế này tôi không thể làm đề được, lạnh làm phân tán sức tập trung của tôi."
Dường như nhắc đến việc học mới thu hút sự chú ý của Lâm Hạc.
Cuối cùng hắn đứng dậy kéo rèm lại.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn bàn nhỏ.
"Bây giờ thấy ấm hơn chưa?" Lâm Hạc sau khi kéo rèm lại hỏi.
Vẻ mặt của hắn có vẻ rất nghiêm túc.
Thẩm An cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đưa ra yêu cầu: "Tôi nghĩ chúng ta nên bật điều hòa lên. đi"
"Nhưng điều hòa này chỉ làm mát chứ không có khả năng sưởi ấm." Lâm Hạc kiên nhẫn giải thích.
Thẩm An hoàn toàn không tin, cho rằng Lâm Hạc chỉ là lo lắng tiền điện mà thôi.
"Kỳ thực, thể chất của tôi là kiểu, không đặc biệt sợ nóng, mà là đặc biệt sợ lạnh." Thẩm An nói.
Lâm Hạc dường như đang cười nhạo lý do này của cậu, nhưng biểu cảm lại rất nhỏ khiến Thẩm An nhất thời cảm thấy mình đã nhìn nhầm.
"Đừng nói nhảm nữa, cậu không đặc biệt sợ nóng vì sau này chúng ta đã lắp điều hòa, cậu lúc đầu còn nóng đến mức phát ban." Lâm Hạc không nhấc mí mắt, tính toán gì đó trên tờ giấy nháp.
Thẩm An bất mãn, cảm thấy mình nói gì cũng bị Lâm Hạc phản bác, Lâm Hạc có lẽ là người tự cho mình là đúng nhất trên đời!
Giống như mọi điều hắn nói đều đúng, cậu phải nghe hắn mọi thứ.
Đến bản thân mình nóng hay lạnh, hắn đều làm như biết rõ nhất.
Sau khi Lý Tục Ân đưa tiền cho con vịt nhỏ ngày hôm đó, trên đường về càng nghĩ càng tức giận cùng hối hận.
Nghĩ đến đây là tiền nó chặn thu tiền tiêu vặt của bao nhiêu học sinh mới có được. Nó đường đường là đầu sỏ của trường trung học số 1, thế mà lại bị một con vịt con moi tiền.
Càng nghĩ càng mất mặt.
Về đến nhà, nó chặn số của vịt con, sau đó gọi cho anh họ Lý Thừa.
Điện thoại reo ba lần, cuộc gọi đã được kết nối, nhưng đầu bên kia rất ồn ào.
Lý Thừa có lẽ phải đến một nơi yên tĩnh hơn mới nói chuyện với nó.
Lý Tục Ân bắt đầu phàn nàn với hắn: "Đều tại anh lần trước bắt em bồi bạn anh chơi, còn gọi một đứa con trai, mấy anh chơi trai thì thôi đi còn gọi một đứa cho em, anh không biết con vịt đó phiền em thế nào đâu!"
Lý Thừa ban đầu không có phản ứng: "Cái gì mà chơi...chơi trai cơ, vịt cái gì cơ?"
Lý Tục Ân lại hét lên, như sợ anh họ mình uống quá nhiều không nghe rõ: "Là lần trước đứa bạn mặc đồ da màu đen của anh á! Ở KTV, gọi vịt!"
Đầu óc Lý Thừa quay hai vòng mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn cũng thắc mắc: "Ai ya, cậu không phải nửa đêm hôm đó quay về gọi điện cho KTV nhà người ta, còn nói gì mà tố cáo, nói tiệm người ta lừa trai trẻ bán dâm, còn nói gì mà người còn chưa chạm vào đã thu tiền, là lừa người tiêu dùng!"
Lý Tục Ân nghe ngốc luôn, cầm điện thoại chết lặng.
Lý Thừa nói tiếp: "Chủ câu lạc bộ người ta còn gọi điện cho tôi cầu xin tôi khi ông ấy biết là cậu, còn nói cái người không hiểu chuyện kia bị đuổi rồi."
Chẳng trách con vịt ấy cứ bám lấy mình!
Lý Tục Ân đầu óc choáng váng, đứng không vững: "Thật à, sao em lại không có ấn tượng gì cả."
"Cậu chắc là đã uống quá nhiều rồi." Lý Thừa cười: "Cậu đã làm người ta mất việc, còn không cho người ta tìm mình?"
Lý Tục Ân nghĩ đến giấc mơ khó hiểu đêm đó, dường như ngày đó nó phải chịu kích thích, trí nhớ có phần rời rạc.
Nó lấy điện thoại di động, thoát khỏi trang hiện tại, sau đó kéo xuống, quả nhiên tìm được nhật ký cuộc gọi khiếu nại vào đêm khuya vài tháng trước.
Lý Tục Ân xoa xoa mặt, dùng giọng điệu kiềm chế nói với Lý Thừa: "Được rồi, em hiểu rồi, không có gì cúp đây."
Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn nhiều so với những năm trước.
Tuyết rơi dày đặc, trên mái nhà toàn là băng.
Lâm Hạc và Thẩm An mặc đồng phục học sinh bằng vải bông, cùng là màu xanh nhạt.
Gió lạnh thấu xương, khuôn mặt Thẩm An vùi vào lưng Lâm Hạc, bên tai có thể nghe thấy tiếng gió rít.
Phòng học còn ấm áp hơn nhà Lâm Hạc nhiều.
Phòng cũ âm lạnh ẩm ướt, chỗ bọn họ hướng Nam không ra Nam, Bắc không ra Bắc, mùa đông không giữ nhiệt.
Thẩm An không chết tâm bật điều hòa lên, nhưng một mùi khét xộc vào mũi, Thẩm An sợ đến mức nhanh chóng tắt máy vì sợ dây điện lại bị cháy.
Hôm nay là ngày công bố kết quả kỳ thi tháng 12.
Thẩm An trước khi công bố kết quả hắt xì một cái.
Cậu đi qua chỗ ngồi của Cố Tần Nhiên, rút ra mấy tờ khăn giấy xì mũi, ngước mắt nhìn bảng điểm trước mặt.
Cậu tụt xuống vị trí thứ một trăm bảy mươi sáu.
Lâm Hạc cuối cùng cũng dừng bút, sau đó vươn tay phủ lấy tay Thẩm An, ấm áp hơn rất nhiều so với tay hắn.
Lâm Hạc tiếp tục cầm bút, ánh mắt lại rơi vào bài kiểm tra, nói với Thẩm An: "Cậu căn bản không hề lạnh, cậu chỉ là nhìn thấy tuyết mà thôi."
Thẩm An không chịu thua cãi: "Tôi thấy lạnh mà, lạnh thế này tôi không thể làm đề được, lạnh làm phân tán sức tập trung của tôi."
Dường như nhắc đến việc học mới thu hút sự chú ý của Lâm Hạc.
Cuối cùng hắn đứng dậy kéo rèm lại.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn bàn nhỏ.
"Bây giờ thấy ấm hơn chưa?" Lâm Hạc sau khi kéo rèm lại hỏi.
Vẻ mặt của hắn có vẻ rất nghiêm túc.
Thẩm An cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đưa ra yêu cầu: "Tôi nghĩ chúng ta nên bật điều hòa lên. đi"
"Nhưng điều hòa này chỉ làm mát chứ không có khả năng sưởi ấm." Lâm Hạc kiên nhẫn giải thích.
Thẩm An hoàn toàn không tin, cho rằng Lâm Hạc chỉ là lo lắng tiền điện mà thôi.
"Kỳ thực, thể chất của tôi là kiểu, không đặc biệt sợ nóng, mà là đặc biệt sợ lạnh." Thẩm An nói.
Lâm Hạc dường như đang cười nhạo lý do này của cậu, nhưng biểu cảm lại rất nhỏ khiến Thẩm An nhất thời cảm thấy mình đã nhìn nhầm.
"Đừng nói nhảm nữa, cậu không đặc biệt sợ nóng vì sau này chúng ta đã lắp điều hòa, cậu lúc đầu còn nóng đến mức phát ban." Lâm Hạc không nhấc mí mắt, tính toán gì đó trên tờ giấy nháp.
Thẩm An bất mãn, cảm thấy mình nói gì cũng bị Lâm Hạc phản bác, Lâm Hạc có lẽ là người tự cho mình là đúng nhất trên đời!
Giống như mọi điều hắn nói đều đúng, cậu phải nghe hắn mọi thứ.
Đến bản thân mình nóng hay lạnh, hắn đều làm như biết rõ nhất.
Sau khi Lý Tục Ân đưa tiền cho con vịt nhỏ ngày hôm đó, trên đường về càng nghĩ càng tức giận cùng hối hận.
Nghĩ đến đây là tiền nó chặn thu tiền tiêu vặt của bao nhiêu học sinh mới có được. Nó đường đường là đầu sỏ của trường trung học số 1, thế mà lại bị một con vịt con moi tiền.
Càng nghĩ càng mất mặt.
Về đến nhà, nó chặn số của vịt con, sau đó gọi cho anh họ Lý Thừa.
Điện thoại reo ba lần, cuộc gọi đã được kết nối, nhưng đầu bên kia rất ồn ào.
Lý Thừa có lẽ phải đến một nơi yên tĩnh hơn mới nói chuyện với nó.
Lý Tục Ân bắt đầu phàn nàn với hắn: "Đều tại anh lần trước bắt em bồi bạn anh chơi, còn gọi một đứa con trai, mấy anh chơi trai thì thôi đi còn gọi một đứa cho em, anh không biết con vịt đó phiền em thế nào đâu!"
Lý Thừa ban đầu không có phản ứng: "Cái gì mà chơi...chơi trai cơ, vịt cái gì cơ?"
Lý Tục Ân lại hét lên, như sợ anh họ mình uống quá nhiều không nghe rõ: "Là lần trước đứa bạn mặc đồ da màu đen của anh á! Ở KTV, gọi vịt!"
Đầu óc Lý Thừa quay hai vòng mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn cũng thắc mắc: "Ai ya, cậu không phải nửa đêm hôm đó quay về gọi điện cho KTV nhà người ta, còn nói gì mà tố cáo, nói tiệm người ta lừa trai trẻ bán dâm, còn nói gì mà người còn chưa chạm vào đã thu tiền, là lừa người tiêu dùng!"
Lý Tục Ân nghe ngốc luôn, cầm điện thoại chết lặng.
Lý Thừa nói tiếp: "Chủ câu lạc bộ người ta còn gọi điện cho tôi cầu xin tôi khi ông ấy biết là cậu, còn nói cái người không hiểu chuyện kia bị đuổi rồi."
Chẳng trách con vịt ấy cứ bám lấy mình!
Lý Tục Ân đầu óc choáng váng, đứng không vững: "Thật à, sao em lại không có ấn tượng gì cả."
"Cậu chắc là đã uống quá nhiều rồi." Lý Thừa cười: "Cậu đã làm người ta mất việc, còn không cho người ta tìm mình?"
Lý Tục Ân nghĩ đến giấc mơ khó hiểu đêm đó, dường như ngày đó nó phải chịu kích thích, trí nhớ có phần rời rạc.
Nó lấy điện thoại di động, thoát khỏi trang hiện tại, sau đó kéo xuống, quả nhiên tìm được nhật ký cuộc gọi khiếu nại vào đêm khuya vài tháng trước.
Lý Tục Ân xoa xoa mặt, dùng giọng điệu kiềm chế nói với Lý Thừa: "Được rồi, em hiểu rồi, không có gì cúp đây."
Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn nhiều so với những năm trước.
Tuyết rơi dày đặc, trên mái nhà toàn là băng.
Lâm Hạc và Thẩm An mặc đồng phục học sinh bằng vải bông, cùng là màu xanh nhạt.
Gió lạnh thấu xương, khuôn mặt Thẩm An vùi vào lưng Lâm Hạc, bên tai có thể nghe thấy tiếng gió rít.
Phòng học còn ấm áp hơn nhà Lâm Hạc nhiều.
Phòng cũ âm lạnh ẩm ướt, chỗ bọn họ hướng Nam không ra Nam, Bắc không ra Bắc, mùa đông không giữ nhiệt.
Thẩm An không chết tâm bật điều hòa lên, nhưng một mùi khét xộc vào mũi, Thẩm An sợ đến mức nhanh chóng tắt máy vì sợ dây điện lại bị cháy.
Hôm nay là ngày công bố kết quả kỳ thi tháng 12.
Thẩm An trước khi công bố kết quả hắt xì một cái.
Cậu đi qua chỗ ngồi của Cố Tần Nhiên, rút ra mấy tờ khăn giấy xì mũi, ngước mắt nhìn bảng điểm trước mặt.
Cậu tụt xuống vị trí thứ một trăm bảy mươi sáu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.