Chương 37: Em sẽ trở lại (3)
Trang Z
27/10/2022
Như vậy, cũng chỉ dư lại một khả năng.
Đối phương là kẻ đứng đầu bọn buôn người, sớm định ra thương lượng tốt đêm nay lại đây mang người trong ngục đi.
“Đừng hoảng hốt.”
“Nơi này, bọn họ ở chỗ này!”
Hai giọng nói đồng thời phát ra, ở khi Tống Diệp còn chưa kịp phân tích đối sách, thiếu nữ đã cao giọng, bại lộ ra vị trí của bọn họ.
“Đáng chết.” Trong miệng Tống Diệp khẽ mắng một tiếng, muốn giải quyết thiếu nữ đã là không kịp, nắm lấy cánh tay Vân Hoa, trực tiếp lắc mình trốn về phía khác
Ở giây tiếp theo các cô rời đi, pằng pằng pằng, tiếng súng vang liên tục không dứt bên tai, chấn động đến toàn bộ sơn cốc đều đang rung chuyển bất an, bao phủ hoàn toàn tiếng kêu sợ hãi của thiếu nữ trên đỉnh núi.
Bóng đêm mê mang, tiếng gió trong núi rung động sàn sạt, lạnh băng tận xương.
Vân Hoa cảm giác mũi chân chính mình hoàn toàn không có dùng tới sức lực, lực đạo trên cánh tay lớn đến kinh người, mà bóng dáng mảnh mai của Tống Diệp đi ở đằng trước, lại ngoài ý muốn yên ổn lòng người.
Lúc Tống Diệp thật vất vả tìm được một chỗ sơn động, trên người trên mặt đã bị va quẹt vài vết thương, ở trong nháy mắt ẩn thân vào, cô gỡ xuống túi trên người, chứa đầy đồ ăn và quần áo vào trong đó, giao cho Vân Hoa, “Chị ở chỗ này chờ em, em nhất định sẽ trở về đón chị.”
Vân Hoa cả kinh, theo bản năng bắt lấy cánh tay cô, “Em muốn đi đâu?” Bên ngoài nguy hiểm như vậy, cô ấy còn có thể đi nơi nào?
“Yên tâm, em sẽ trở về.” Giọng nói Tống Diệp nặng nề, đáng quý mà ôn nhu.
Mà lực lượng yên ổn lòng người trong ôn nhu này làm Vân Hoa buông lỏng tay ra, ôm chặt túi trên người, không nói gì gật gật đầu.
Cô tin tưởng Tống Diệp, không rõ ngọn nguồn, chỉ muốn tin tưởng cô ấy.
Tống Diệp vỗ vỗ mu bàn tay Vân Hoa, xoay người rời đi sơn động, vì cô ấy làm tốt che giấu ở cửa động, sau khi xác định quanh mình không có nguy hiểm, thân ảnh giống như quỷ mị, nhanh chóng biến mất ở tại chỗ.
Cô đương nhiên sẽ không chỉ là đơn thuần tới cứu người.
Ngày tháng thê thảm năm đó, lại đến sau này bị thu vào tổ chức, sự khởi đầu của cuộc sống hỏng bét của cô, tất cả đều do đám tội phạm này ban tặng.
Tối nay, đó là lúc cô lấy lại công đạo cho mình.Núi lớn vào tối hôm nay, hiển nhiên là không yên bình. Trong bóng đêm âm trầm đen nhánh, mơ hồ có thể thấy được nhiều đốm lửa đong đưa ở khắp nơi, mà thường thường truyền đến vài tiếng súng vang càng là hoàn toàn đánh thức những sinh linh sống ở trong núi lớn.
Ai cũng không nghĩ tới, trong thôn mấy trăm người cất giấu vũ khí súng ống đạn dược, nhưng vẫn có thể làm mấy thiếu nữ tay không tấc sắt chạy thoát.
Đứng ở cửa thôn, Trần A Tứ vẻ mặt âm u trải rộng, móc ra họng súng tối om trực tiếp chống ở trên đầu bà Vương, “Nói, chạy đi mấy người, là chạy như thế nào?”
Xúc cảm họng súng lạnh băng làm đầu người tê dại, mẹ con bà Vương quỳ trên mặt đất, giọng nói không ngăn được run rẩy, “Ba người, trong đó có một người là hôm nay mới vừa bắt được, còn ăn thuốc mê, theo lý thuyết không thể tỉnh nhanh như vậy, tôi, tôi cũng không biết…… Cầu xin ngài, đừng giết chúng tôi.”
Nếu không phải vừa rồi thôn dân nói có người chạy trốn, muốn toàn bộ mọi người kiểm tra hầm, bà hoàn toàn là không biết người đã chạy. Nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Trần A Tứ, bà ép người xuống càng thấp.
Đối phương là kẻ đứng đầu bọn buôn người, sớm định ra thương lượng tốt đêm nay lại đây mang người trong ngục đi.
“Đừng hoảng hốt.”
“Nơi này, bọn họ ở chỗ này!”
Hai giọng nói đồng thời phát ra, ở khi Tống Diệp còn chưa kịp phân tích đối sách, thiếu nữ đã cao giọng, bại lộ ra vị trí của bọn họ.
“Đáng chết.” Trong miệng Tống Diệp khẽ mắng một tiếng, muốn giải quyết thiếu nữ đã là không kịp, nắm lấy cánh tay Vân Hoa, trực tiếp lắc mình trốn về phía khác
Ở giây tiếp theo các cô rời đi, pằng pằng pằng, tiếng súng vang liên tục không dứt bên tai, chấn động đến toàn bộ sơn cốc đều đang rung chuyển bất an, bao phủ hoàn toàn tiếng kêu sợ hãi của thiếu nữ trên đỉnh núi.
Bóng đêm mê mang, tiếng gió trong núi rung động sàn sạt, lạnh băng tận xương.
Vân Hoa cảm giác mũi chân chính mình hoàn toàn không có dùng tới sức lực, lực đạo trên cánh tay lớn đến kinh người, mà bóng dáng mảnh mai của Tống Diệp đi ở đằng trước, lại ngoài ý muốn yên ổn lòng người.
Lúc Tống Diệp thật vất vả tìm được một chỗ sơn động, trên người trên mặt đã bị va quẹt vài vết thương, ở trong nháy mắt ẩn thân vào, cô gỡ xuống túi trên người, chứa đầy đồ ăn và quần áo vào trong đó, giao cho Vân Hoa, “Chị ở chỗ này chờ em, em nhất định sẽ trở về đón chị.”
Vân Hoa cả kinh, theo bản năng bắt lấy cánh tay cô, “Em muốn đi đâu?” Bên ngoài nguy hiểm như vậy, cô ấy còn có thể đi nơi nào?
“Yên tâm, em sẽ trở về.” Giọng nói Tống Diệp nặng nề, đáng quý mà ôn nhu.
Mà lực lượng yên ổn lòng người trong ôn nhu này làm Vân Hoa buông lỏng tay ra, ôm chặt túi trên người, không nói gì gật gật đầu.
Cô tin tưởng Tống Diệp, không rõ ngọn nguồn, chỉ muốn tin tưởng cô ấy.
Tống Diệp vỗ vỗ mu bàn tay Vân Hoa, xoay người rời đi sơn động, vì cô ấy làm tốt che giấu ở cửa động, sau khi xác định quanh mình không có nguy hiểm, thân ảnh giống như quỷ mị, nhanh chóng biến mất ở tại chỗ.
Cô đương nhiên sẽ không chỉ là đơn thuần tới cứu người.
Ngày tháng thê thảm năm đó, lại đến sau này bị thu vào tổ chức, sự khởi đầu của cuộc sống hỏng bét của cô, tất cả đều do đám tội phạm này ban tặng.
Tối nay, đó là lúc cô lấy lại công đạo cho mình.Núi lớn vào tối hôm nay, hiển nhiên là không yên bình. Trong bóng đêm âm trầm đen nhánh, mơ hồ có thể thấy được nhiều đốm lửa đong đưa ở khắp nơi, mà thường thường truyền đến vài tiếng súng vang càng là hoàn toàn đánh thức những sinh linh sống ở trong núi lớn.
Ai cũng không nghĩ tới, trong thôn mấy trăm người cất giấu vũ khí súng ống đạn dược, nhưng vẫn có thể làm mấy thiếu nữ tay không tấc sắt chạy thoát.
Đứng ở cửa thôn, Trần A Tứ vẻ mặt âm u trải rộng, móc ra họng súng tối om trực tiếp chống ở trên đầu bà Vương, “Nói, chạy đi mấy người, là chạy như thế nào?”
Xúc cảm họng súng lạnh băng làm đầu người tê dại, mẹ con bà Vương quỳ trên mặt đất, giọng nói không ngăn được run rẩy, “Ba người, trong đó có một người là hôm nay mới vừa bắt được, còn ăn thuốc mê, theo lý thuyết không thể tỉnh nhanh như vậy, tôi, tôi cũng không biết…… Cầu xin ngài, đừng giết chúng tôi.”
Nếu không phải vừa rồi thôn dân nói có người chạy trốn, muốn toàn bộ mọi người kiểm tra hầm, bà hoàn toàn là không biết người đã chạy. Nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Trần A Tứ, bà ép người xuống càng thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.