Thiếu Tướng Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 44: Ám sát bất thành.
Cô Nụ nhà nông
15/09/2023
"Bình tĩnh, bây giờ cô có đi cũng không thể chạm vào một cọng tóc của anh ta. Theo tôi về nhà, về rồi cùng nhau bàn, nếu còn đứng đây người khác sẽ nghĩ tôi bị điên đó."
Ai lại đứng giữa đường nói chuyện một mình, thời này cũng đâu có điện thoại di động, người khác ông xem cô là bà điên mới lạ.
Lời này của cô làm Tư Lan thức tỉnh, cô nói đúng bây giờ cô ấy chỉ là một linh hồn không thể làm gì anh ta được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta đang cười nói vui vẻ bên cạnh Thanh Trà.
"Lê Trọng Thúc, dù có phải xuống 18 tầng địa ngục tôi cũng sẽ lôi anh theo cùng."
Tư Lan nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt thành quyền, oán khí lớn đến mức làm biển quảng cáo của vũ trường gần đó phát nổ. Tuyết Lan cũng bị doạ cho điếng người, mấy người đi đường cũ sợ đến xanh mặt, còn tưởng lại bị quân Bắc Thành bỏ bom.
"Này cô định hù chết mọi người hả, bây giờ ai cũng sợ nhất là mấy thứ đột nhiên phát nổ đó. Còn không về nữa tôi mặc xác cô luôn."
Tuyết Lan lầm bầm chửi Tư Lan sau đó đi thẳng một mạch đến chỗ xe đang đợi ở đằng xa. Lúc nảy vì ngồi trên xe bất tiện không thể nói chuyện, nên cô mới nói tài xế muốn đi dạo một chút bảo anh ta ở đây đợi mình.
Sau khi trở về hai người hợp sức điều tra, họ biết được Lê Trọng Thúc vậy mà lại là anh họ của Thanh Trà. Sau vụ việc năm đó, hắn cũng được đưa ra nước ngoài du học vừa mới về nước. Bảo sao bao nhiêu năm qua, Tư Lan lật từng viên gạch khắp các ngõ ngách Nam Thành cũng không thấy hắn. Trong phòng khách yên tĩnh, Tư Lan ngôi im nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
"Cô giúp tôi đi, chỉ cần cô giúp tôi giết hắn ta vậy thì tôi rời khỏi đây vĩnh viễn, không làm phiền đến cuộc sống của cô nữa."
Tư Lan biết trước kia khi cô chết vẫn còn vất vưởng nán lại nhân gian, có thể là vì cô luôn cho rằng bản thân còn sứ mệnh chưa hoàn thành. Nhưng từ lúc cô buông bỏ những thứ kia, cô vẫn chưa thể rời đi cho đến hôm nay nhìn thấy Lê Trọng Thúc. Cô mới nhận ra, cô không thể đi bởi vì tận sâu trong lòng cô còn tâm nguyện chưa làm được, đó là giết chết kẻ đã giết hại gia đình cô.
Tuyết Lan suy nghĩ hồi lâu, cô có hay không nhận lời Tư Lan. Giết người cô làm được sao, còn nếu không thì Tư Lan sẽ không bao giờ rời đi được.
"Giết người tôi không làm được, nhưng mà cô có thể đợi lúc chúng ta hoán đổi rồi tự mình làm."
"Cảm ơn cô, Tuyết Lan."
Những ngày sau đó Tư Lan lên kế hoạch giết Lê Trọng Thúc, cô tìm cách để anh ta đến vũ trường Maxim's. Đêm đến dưới ánh đèn cùng âm nhạc sôi động, Tư Lan cải trang thành một trong số các vũ công của vũ trường, đeo lên chiếc mặt nạ che đi nửa gương mặt. Thân hình quyến rũ cùng vũ điệu mê người của cô, khiến Lê Trọng Thúc không thể rời mắt. Đúng như mục đích cô thành công thu hút được sự chú ý của anh ta.
Trong lúc biểu diễn Tư Lan dần lại gần anh ta, lúc anh ta không chú ý rút súng bất ngờ bắn về phía Lưu Trọng Thúc. Nhưng tiếc là phát súng bị trượt, chỉ làm hắn bị thương ở tay mà không chết. Tiếng súng đánh động bảo an của vũ trường, cùng một toán quân nhân có mặt ở đó.
Đang trong thời buổi nhạy cảm, lệnh của Phủ Đầu Rồng đâu đâu cũng có người của quân đội tuần tra, đảm bảo an toàn cho người dân. Nhất là những nơi đông người và hoạt động vào ban đêm, bọn họ cho rằng là quân Bắc Thành cho nên lập tức truy bắt.
Trong lúc bị truy đuổi không hiểu sao Tư Lan và Tuyết Lan lại đột nhiên bị hoán đổi.
"Này cô chơi gì kỳ vậy, sao lại đổi vào lúc này, sẽ chết cả đôi đó."
Nhìn thấy tình hình trước mắt Tuyết Lan khóc ròng, trong lòng thầm nghĩ lần này cô xong đời rồi. Trời ơi là trời sao không để đổi vào lúc khác, mà lại đổi vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này cơ chứ. Phải làm sao đây, đã lâu cô không có vận động, còn lại là cảnh trượt đuổi như thế này khiến cô càng ngày càng kiệt sức.
"Xin lỗi cô tôi không cố ý, cũng không biết bị sao nữa."
Tư Lan cứ bay trước mặt cô làm cô càng nổi khùng.
"Mẹ nó chứ, vì sao cô bay mà tôi phải chạy như chó thế này. Tư Lan lần này mà bị bắt thì cô không xong với tôi đâu."
Tuyết Lan vừa cúi người cởi đôi giày cao gót vứt đi, vừa vừa cắm đầu chạy, vừa không nhịn được mà chửi đổng với Tư Lan. Sao cái số của cô đụng chỗ nào cũng nhọ vậy chứ, nhìn đám người phía sao ai cũng lăm le súng trên tay mà cô rén trong lòng. Không lẽ lại ăn đạn nữa sao, không lẽ số kiếp của cô không thể tránh khỏi việc thăng thiên vì lãnh đạn à.
Cũng may cho Tuyết Lan, vì trước đó đã có lệnh của Dương Trác, nếu phát hiện ra người của quân Bắc Thành phải bắt sống, bằng không nảy giờ cô đã lãnh đủ một rổ rồi. Chứ không chưa cần đợi cô than thân trách phận, đã bị cho đăng xuất khỏi trái đất lần 2 rồi.
"Để tôi thử cản họ, cô chạy trước đi."
Tư Lan thử cố gắn điều khiển một vài thứ để chặn đường đám lính phía sau, nhưng không được. Rõ ràng hôm bữa cô còn làm nổ cả bảng hiệu của người ta cơ mà, hay chỉ là trùng hợp bản hiệu bị chập điện thôi nhỉ. Vậy giờ phải làm sao đây, chẳng lẽ để Tuyết Lan bị liên lụy vì cô sao, Tư Lan có chút hối hận bản thân quá sốc nổi.
"Làm sao đây hình như không có tác dụng."
"Trời ơi là trời cô đùa tôi sao, hôm bữa chẳng phải còn ngầu lòi lắm mà."
Thiệt chứ còn thua cả cô lúc làm hồn mà nữa, Tuyết Lan chán chẳng buồn nói với Tư Lan nữa, cô lo tập trung hết sức lực cắm đầu mà chạy thở không ra hơi.
Trong lúc Tư Lan đang hồi hận và hoài nghi nhân sinh, thì Tuyết Lan đã đuối không thể đuối hơi. Tuyết Lan vịn vào tay vịn cầu thang cứ thế chạy lên, cô thở hồng hộc cũng chẳng biết bản thân chạy đi đâu nữa, trong đầu chỉ có chạy và chạy không xác định được phương hướng luôn.
Đến lầu 4 của vũ trường, cô thật sự không thể chạy nổi nữa mà, bây giờ buông xuôi quay đầu có khi nào sẽ nhận được khoan hồng hay không, dù gì Lê Trọng Thúc cũng đã chết đâu, hay là cô đầu hàng nhỉ. Không được, lỡ như bọn họ không niệm tình thì cô tiêu luôn, chạy thì không nỗi mà hàng thì sợ mất mạng, cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Khi cô nghĩ bản thân đã tiêu tùng rồi, thì đột nhiên có một bàn tay ở trong góc hành lang kéo mạnh cô. Còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe giọng nói của anh truyền từ trên đỉnh đầu xuống.
"Đi theo tôi."
Có trời mới biết cô mừng muốn khóc luôn, cô không biết vì sao anh lại có mặt ở đây, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà để mặc anh lôi đi. Nhìn tấm lưng cao lớn của anh đã đổ một tần mồ hôi từ khi nào. Có lẽ là vì chạy vội đến đây, bất giác cô cảm thấy có lỗi vô cùng, cũng cảm ơn anh vì đã xuất hiện đúng lúc cô cần anh nhất. Nhưng tình thế bây giờ không phải là thời điểm để bọn họ nói chuyện yêu đương, cô chỉ đành dằng lòng tiếc nuối.
Phạm Tuấn kéo cô vào một căn phòng gần đó, vội vàng chốt cửa. Cô còn chưa kịp mở miệng, thì anh đã vứt bộ đầm cho cô, giọng lạnh tanh.
"Không có nhiều thời gian mau thay đi."
Mấy ngày nay anh đã luôn để ý cô, từ cách nói chuyện đến thái độ hàng ngày, anh biết không phải cô mà là Tư Lan. Cô ta thường xuyên ra ngoài, anh phát hiện cô ta vậy mà theo dõi nhất cử nhất động của Lê Trọng Thúc. Ban đầu anh cho rằng đây là nhiệm vụ và mục tiêu mới mà Bắc Thành giao cho cô ta. Nhưng lại không hiểu, một Lê Trọng Thúc ăn không ngồi rồi, lại còn mới từ nước ngoài về thì có gì để cho Bắc Thành phải nhắm đến.
Chỉ là anh không ngờ đêm nay cô ta vậy mà dám ra tay ở một nơi đông người như thế này, còn trước mắt đội tuần tra anh ninh. Là cô ta chê bản thân sống quá lâu, hay muốn trêu ngươi người của Phủ Đầu Rồng quá bất lực, cho đến bây giờ vẫn chưa bắt được cô ta.
Anh không quan tâm cô ta làm gì, cô ta có chết anh cũng sẽ mặc kệ. Nhưng nếu cô ta chết rồi Tuyết Lan phải làm sao, anh sợ cô cũng sẽ bị ảnh hưởng, không còn thân thể này nữa sao cô có thể trở về bên cạnh anh được. Vậy cho nên vì cô, anh mới bất chấp nguy hiểm lộ mặt cứu cô ta.
Bên ngoài tiếng bước chân càng ngày càng dồn dập, thay đồ chỉ sợ là không kịp nữa rồi. Tuyết Lan không nói một lời trực tiếp xé bộ đồ vũ công vứt qua một góc, sau đó lấy chăn quấn lên người.
"Mở cửa, mở cửa quân đội kiểm tra."
Bên ngoài là tiếng đập cửa càng ngày càng thô bạo, Phạm Tuấn bất giác xoay người nhìn thấy Tư Lan đang trùm mền. Tuyết Lan vươn tay lấy chai rượu trên bàn đưa cho anh không ngừng nháy mắt ra hiệu. Phạm Tuấn hết cách, chỉ đành mở nắp đổ toàn bộ rượu lên người cô. Cô đứng hình trong vài giây, miệng ú ớ không nói ra lời.
Không phải chứ chồng à, anh có hiểu ý em không vậy, bảo anh uống vài ngụm, anh đổ cả chai lên người em làm gì. Còn chưa để cô kịp tiếp thu cú sốc, thì anh đã trực tiếp ôm cô ném lên giường, tự mình xé luôn cúc áo của bản thân. Tuyết Lan chớp chớp đôi mắt nai tơ nhìn anh như muốn nói: "Ông xã à, đã giờ nào rồi anh còn chơi trò kích thích này vậy."
Chỉ tiếc hôm nay cô với chồng mình không có rà cùng tần số, anh ngay liếc mắt cũng không thèm nhìn cô lấy một lần. Anh vừa cúi người, bên ngoài binh sĩ cũng đạp cửa xông vào.
Một toán lính bảo an xồng xộc đi vào, nhìn thấy một đôi nam nữ đang trong tư thế ám muội trên giường cũng không chút khách khí, một người trong số họ tiếng lên vài bước quát.
"Làm gì mà gọi không chịu mở cửa, mau mặc quần áo tử tế vào, quân đội kiểm tra đột xuất, còn lề mề nữa là đi lên đồn biết chưa."
Tầng này chỉ có mấy căn phòng, lên nữa đã là sân thượng, cô ta không thể chạy đi đâu được cho nên bọn họ đã chia ra lục soát tất cả các phòng, tuyệt đối sẽ không để lọt bất kỳ kẻ nào.
Ai lại đứng giữa đường nói chuyện một mình, thời này cũng đâu có điện thoại di động, người khác ông xem cô là bà điên mới lạ.
Lời này của cô làm Tư Lan thức tỉnh, cô nói đúng bây giờ cô ấy chỉ là một linh hồn không thể làm gì anh ta được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta đang cười nói vui vẻ bên cạnh Thanh Trà.
"Lê Trọng Thúc, dù có phải xuống 18 tầng địa ngục tôi cũng sẽ lôi anh theo cùng."
Tư Lan nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt thành quyền, oán khí lớn đến mức làm biển quảng cáo của vũ trường gần đó phát nổ. Tuyết Lan cũng bị doạ cho điếng người, mấy người đi đường cũ sợ đến xanh mặt, còn tưởng lại bị quân Bắc Thành bỏ bom.
"Này cô định hù chết mọi người hả, bây giờ ai cũng sợ nhất là mấy thứ đột nhiên phát nổ đó. Còn không về nữa tôi mặc xác cô luôn."
Tuyết Lan lầm bầm chửi Tư Lan sau đó đi thẳng một mạch đến chỗ xe đang đợi ở đằng xa. Lúc nảy vì ngồi trên xe bất tiện không thể nói chuyện, nên cô mới nói tài xế muốn đi dạo một chút bảo anh ta ở đây đợi mình.
Sau khi trở về hai người hợp sức điều tra, họ biết được Lê Trọng Thúc vậy mà lại là anh họ của Thanh Trà. Sau vụ việc năm đó, hắn cũng được đưa ra nước ngoài du học vừa mới về nước. Bảo sao bao nhiêu năm qua, Tư Lan lật từng viên gạch khắp các ngõ ngách Nam Thành cũng không thấy hắn. Trong phòng khách yên tĩnh, Tư Lan ngôi im nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
"Cô giúp tôi đi, chỉ cần cô giúp tôi giết hắn ta vậy thì tôi rời khỏi đây vĩnh viễn, không làm phiền đến cuộc sống của cô nữa."
Tư Lan biết trước kia khi cô chết vẫn còn vất vưởng nán lại nhân gian, có thể là vì cô luôn cho rằng bản thân còn sứ mệnh chưa hoàn thành. Nhưng từ lúc cô buông bỏ những thứ kia, cô vẫn chưa thể rời đi cho đến hôm nay nhìn thấy Lê Trọng Thúc. Cô mới nhận ra, cô không thể đi bởi vì tận sâu trong lòng cô còn tâm nguyện chưa làm được, đó là giết chết kẻ đã giết hại gia đình cô.
Tuyết Lan suy nghĩ hồi lâu, cô có hay không nhận lời Tư Lan. Giết người cô làm được sao, còn nếu không thì Tư Lan sẽ không bao giờ rời đi được.
"Giết người tôi không làm được, nhưng mà cô có thể đợi lúc chúng ta hoán đổi rồi tự mình làm."
"Cảm ơn cô, Tuyết Lan."
Những ngày sau đó Tư Lan lên kế hoạch giết Lê Trọng Thúc, cô tìm cách để anh ta đến vũ trường Maxim's. Đêm đến dưới ánh đèn cùng âm nhạc sôi động, Tư Lan cải trang thành một trong số các vũ công của vũ trường, đeo lên chiếc mặt nạ che đi nửa gương mặt. Thân hình quyến rũ cùng vũ điệu mê người của cô, khiến Lê Trọng Thúc không thể rời mắt. Đúng như mục đích cô thành công thu hút được sự chú ý của anh ta.
Trong lúc biểu diễn Tư Lan dần lại gần anh ta, lúc anh ta không chú ý rút súng bất ngờ bắn về phía Lưu Trọng Thúc. Nhưng tiếc là phát súng bị trượt, chỉ làm hắn bị thương ở tay mà không chết. Tiếng súng đánh động bảo an của vũ trường, cùng một toán quân nhân có mặt ở đó.
Đang trong thời buổi nhạy cảm, lệnh của Phủ Đầu Rồng đâu đâu cũng có người của quân đội tuần tra, đảm bảo an toàn cho người dân. Nhất là những nơi đông người và hoạt động vào ban đêm, bọn họ cho rằng là quân Bắc Thành cho nên lập tức truy bắt.
Trong lúc bị truy đuổi không hiểu sao Tư Lan và Tuyết Lan lại đột nhiên bị hoán đổi.
"Này cô chơi gì kỳ vậy, sao lại đổi vào lúc này, sẽ chết cả đôi đó."
Nhìn thấy tình hình trước mắt Tuyết Lan khóc ròng, trong lòng thầm nghĩ lần này cô xong đời rồi. Trời ơi là trời sao không để đổi vào lúc khác, mà lại đổi vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này cơ chứ. Phải làm sao đây, đã lâu cô không có vận động, còn lại là cảnh trượt đuổi như thế này khiến cô càng ngày càng kiệt sức.
"Xin lỗi cô tôi không cố ý, cũng không biết bị sao nữa."
Tư Lan cứ bay trước mặt cô làm cô càng nổi khùng.
"Mẹ nó chứ, vì sao cô bay mà tôi phải chạy như chó thế này. Tư Lan lần này mà bị bắt thì cô không xong với tôi đâu."
Tuyết Lan vừa cúi người cởi đôi giày cao gót vứt đi, vừa vừa cắm đầu chạy, vừa không nhịn được mà chửi đổng với Tư Lan. Sao cái số của cô đụng chỗ nào cũng nhọ vậy chứ, nhìn đám người phía sao ai cũng lăm le súng trên tay mà cô rén trong lòng. Không lẽ lại ăn đạn nữa sao, không lẽ số kiếp của cô không thể tránh khỏi việc thăng thiên vì lãnh đạn à.
Cũng may cho Tuyết Lan, vì trước đó đã có lệnh của Dương Trác, nếu phát hiện ra người của quân Bắc Thành phải bắt sống, bằng không nảy giờ cô đã lãnh đủ một rổ rồi. Chứ không chưa cần đợi cô than thân trách phận, đã bị cho đăng xuất khỏi trái đất lần 2 rồi.
"Để tôi thử cản họ, cô chạy trước đi."
Tư Lan thử cố gắn điều khiển một vài thứ để chặn đường đám lính phía sau, nhưng không được. Rõ ràng hôm bữa cô còn làm nổ cả bảng hiệu của người ta cơ mà, hay chỉ là trùng hợp bản hiệu bị chập điện thôi nhỉ. Vậy giờ phải làm sao đây, chẳng lẽ để Tuyết Lan bị liên lụy vì cô sao, Tư Lan có chút hối hận bản thân quá sốc nổi.
"Làm sao đây hình như không có tác dụng."
"Trời ơi là trời cô đùa tôi sao, hôm bữa chẳng phải còn ngầu lòi lắm mà."
Thiệt chứ còn thua cả cô lúc làm hồn mà nữa, Tuyết Lan chán chẳng buồn nói với Tư Lan nữa, cô lo tập trung hết sức lực cắm đầu mà chạy thở không ra hơi.
Trong lúc Tư Lan đang hồi hận và hoài nghi nhân sinh, thì Tuyết Lan đã đuối không thể đuối hơi. Tuyết Lan vịn vào tay vịn cầu thang cứ thế chạy lên, cô thở hồng hộc cũng chẳng biết bản thân chạy đi đâu nữa, trong đầu chỉ có chạy và chạy không xác định được phương hướng luôn.
Đến lầu 4 của vũ trường, cô thật sự không thể chạy nổi nữa mà, bây giờ buông xuôi quay đầu có khi nào sẽ nhận được khoan hồng hay không, dù gì Lê Trọng Thúc cũng đã chết đâu, hay là cô đầu hàng nhỉ. Không được, lỡ như bọn họ không niệm tình thì cô tiêu luôn, chạy thì không nỗi mà hàng thì sợ mất mạng, cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Khi cô nghĩ bản thân đã tiêu tùng rồi, thì đột nhiên có một bàn tay ở trong góc hành lang kéo mạnh cô. Còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe giọng nói của anh truyền từ trên đỉnh đầu xuống.
"Đi theo tôi."
Có trời mới biết cô mừng muốn khóc luôn, cô không biết vì sao anh lại có mặt ở đây, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà để mặc anh lôi đi. Nhìn tấm lưng cao lớn của anh đã đổ một tần mồ hôi từ khi nào. Có lẽ là vì chạy vội đến đây, bất giác cô cảm thấy có lỗi vô cùng, cũng cảm ơn anh vì đã xuất hiện đúng lúc cô cần anh nhất. Nhưng tình thế bây giờ không phải là thời điểm để bọn họ nói chuyện yêu đương, cô chỉ đành dằng lòng tiếc nuối.
Phạm Tuấn kéo cô vào một căn phòng gần đó, vội vàng chốt cửa. Cô còn chưa kịp mở miệng, thì anh đã vứt bộ đầm cho cô, giọng lạnh tanh.
"Không có nhiều thời gian mau thay đi."
Mấy ngày nay anh đã luôn để ý cô, từ cách nói chuyện đến thái độ hàng ngày, anh biết không phải cô mà là Tư Lan. Cô ta thường xuyên ra ngoài, anh phát hiện cô ta vậy mà theo dõi nhất cử nhất động của Lê Trọng Thúc. Ban đầu anh cho rằng đây là nhiệm vụ và mục tiêu mới mà Bắc Thành giao cho cô ta. Nhưng lại không hiểu, một Lê Trọng Thúc ăn không ngồi rồi, lại còn mới từ nước ngoài về thì có gì để cho Bắc Thành phải nhắm đến.
Chỉ là anh không ngờ đêm nay cô ta vậy mà dám ra tay ở một nơi đông người như thế này, còn trước mắt đội tuần tra anh ninh. Là cô ta chê bản thân sống quá lâu, hay muốn trêu ngươi người của Phủ Đầu Rồng quá bất lực, cho đến bây giờ vẫn chưa bắt được cô ta.
Anh không quan tâm cô ta làm gì, cô ta có chết anh cũng sẽ mặc kệ. Nhưng nếu cô ta chết rồi Tuyết Lan phải làm sao, anh sợ cô cũng sẽ bị ảnh hưởng, không còn thân thể này nữa sao cô có thể trở về bên cạnh anh được. Vậy cho nên vì cô, anh mới bất chấp nguy hiểm lộ mặt cứu cô ta.
Bên ngoài tiếng bước chân càng ngày càng dồn dập, thay đồ chỉ sợ là không kịp nữa rồi. Tuyết Lan không nói một lời trực tiếp xé bộ đồ vũ công vứt qua một góc, sau đó lấy chăn quấn lên người.
"Mở cửa, mở cửa quân đội kiểm tra."
Bên ngoài là tiếng đập cửa càng ngày càng thô bạo, Phạm Tuấn bất giác xoay người nhìn thấy Tư Lan đang trùm mền. Tuyết Lan vươn tay lấy chai rượu trên bàn đưa cho anh không ngừng nháy mắt ra hiệu. Phạm Tuấn hết cách, chỉ đành mở nắp đổ toàn bộ rượu lên người cô. Cô đứng hình trong vài giây, miệng ú ớ không nói ra lời.
Không phải chứ chồng à, anh có hiểu ý em không vậy, bảo anh uống vài ngụm, anh đổ cả chai lên người em làm gì. Còn chưa để cô kịp tiếp thu cú sốc, thì anh đã trực tiếp ôm cô ném lên giường, tự mình xé luôn cúc áo của bản thân. Tuyết Lan chớp chớp đôi mắt nai tơ nhìn anh như muốn nói: "Ông xã à, đã giờ nào rồi anh còn chơi trò kích thích này vậy."
Chỉ tiếc hôm nay cô với chồng mình không có rà cùng tần số, anh ngay liếc mắt cũng không thèm nhìn cô lấy một lần. Anh vừa cúi người, bên ngoài binh sĩ cũng đạp cửa xông vào.
Một toán lính bảo an xồng xộc đi vào, nhìn thấy một đôi nam nữ đang trong tư thế ám muội trên giường cũng không chút khách khí, một người trong số họ tiếng lên vài bước quát.
"Làm gì mà gọi không chịu mở cửa, mau mặc quần áo tử tế vào, quân đội kiểm tra đột xuất, còn lề mề nữa là đi lên đồn biết chưa."
Tầng này chỉ có mấy căn phòng, lên nữa đã là sân thượng, cô ta không thể chạy đi đâu được cho nên bọn họ đã chia ra lục soát tất cả các phòng, tuyệt đối sẽ không để lọt bất kỳ kẻ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.