Thiếu Tướng Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 29: Em thật sự thích tôi đến vậy sao
Cô Nụ nhà nông
11/01/2023
Cô mời Phạm Tuấn vào nhà, đây là lần đầu tiên anh đến nhà một cô gái có
chút không được tự nhiên. Nhưng Tuyết Lan lại không hề nhìn thấy điều
đó, cô rất tự nhiên kéo tay anh vào nhà.
"Bên ngoài lạnh lắm anh mau vào đây."
Phạm Tuấn theo thói quen đưa mắt nhìn một lượt phòng khách, anh cũng không định làm thế nhưng là do thói quen nghề nghiệp mà thôi, tạm thời chưa điều chỉnh được.
Tuyết Lan vui vẻ đi vào phòng bếp sau đó nhớ ra mình chưa có hỏi anh bằng hỏi vọng ra.
"Anh muốn uống trà hay cafe?"
"Cà phê đen không đường."
Sau một lúc cô mang cà phê lên, dù cho anh nói muốn uống cà phê đen không đường, nhưng nghĩ đến giờ đã là buổi tối, uống cà phê đậm quá cũng không tốt. Anh còn bị khó ngủ nên cô mở kệ tủ lấy một hộp sữa đặc muốn bỏ một ít vào. Nhưng nhìn cái hộp còn chưa đục lỗ cô có chút suy ngẫm.
"Sao đây ta, có nên gọi anh ấy xuống giúp không nhỉ."
Lại nghĩ thôi chỉ là chuyện nhỏ cô có thể làm được, một cô gái mỏng manh yếu đuối không mở nổi cái nắp chai không hợp với hình tượng của cô cho lắm. Kết quả cô không nghĩ đồ hộp thời này khó mở đến như thế, dùng hết sức bình sinh kéo được cái nắp hộp thì tay cô cũng bị cứa cho chảy máu.
"Áaaaa."
Cô theo phản xạ la lên, Phạm Tuấn nghe tiếng cô vội đi xuống.
"Sao thế?"
"Không có gì có con gián vừa bò qua đây thôi."
Thấy anh đi xuống cô nhanh như chớp dấu tay ra phía sau.
"Cà phê xong rồi anh mang lên trên giúp em nha."
Anh không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cô, sau đó bên cà phê lên phòng khách, một lác sau cô đi lên mang theo một chén sữa nhỏ bỏ ba muỗng vào ly của mình, tiếp đó bỏ một muỗng nhỏ vào ly anh.
"Cuộc sống không phải lúc nào cũng chỉ có vị đắng, lâu lâu cũng phải thử chít vị ngọt."
Cô cười đầy ẩn ý nhìn anh, chẳng biết đang ám chỉ điều gì. Anh để ý nãy giờ cô chỉ dùng một tay, tay còn lại cứ giấu phía sau mãi. Lại nhớ đến chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu anh vừa nhìn thấy trong sọt rác.
"Vết thương thế nào rồi, đỡ hơn chưa?"
"Tốt lắm lành rồi cơ thể em phục hồi tương đối nhanh."
Tự nhiên anh hỏi vết thương làm gì để cô thấy đau thế cơ chứ, thật muốn làm nũng gì đâu luôn. Nhưng cô biết giờ mà để anh biết vết thương bị cô cố tình làm cho rách ra thì sẽ bị tống vào bệnh viện ngay lập tức. Cô đã phát ngấy cái mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện lắm rồi.
Nếu cô đã không muốn cho anh biết tình hình vết thương vậy anh cũng không tiện hỏi. Chỉ là trong lòng vẫn có chút lo lắng.
"Anh đến có chuyện gì sao?"
Bị cô làm cho phân tâm anh chút nữa thì quên mất nguyên nhân mình đến tìm cô.
"Nghe tổng tư lệnh nói em muốn giúp bọn anh mở tiệc kêu gọi quyên góp cho ngân sách quốc gia. Sai lại giúp bọn anh?"
Anh không hiểu cô vì điều gì muốn giúp đỡ chính phủ, một cô gái như cô trong thời buổi rối ren này sao lại muốn dính đến chính trị.
"Ừm, em và ngài ấy có một giao dịch nho nhỏ, đợi về sau sẽ nói cho anh biết bây giờ thì chưa được."
Ngoài việc cô phải sống dưới thân phận của Tư Lan ra, thì về sau cô không muốn giấu anh bất cứ điều gì. Việc phải nói dối người mình thích là một chuyện vô cùng khó chịu trong lòng. Mà quan trọng là chuyện cô muốn gả cho anh, còn phải cần anh tự nguyện đồng ý nữa. Nếu anh không đồng ý cô sẽ không ép buộc anh, vì cô hiểu hôn nhân không thể tồn tại tình yêu chỉ đến từ một phía.
"Ngày mai tôi có việc phải rời đi vài ngày, nếu em có chuyện gì cần giúp đỡ cứ trực tiếp gọi đến quân khu, tôi đã nói cấp dưới của mình rồi cậu ấy sẽ hỗ trợ em."
Nói xong anh để lại mảnh giấy có ghi số điện thoại lên bàn cho cô rồi ra về. Lúc ra đến cửa nhìn cô đứng trên bậc thềm, không hiểu anh nghĩ gì mà lại lên tiếng gọi cô.
"Tôi phải đi mấy ngày em không muốn dự trữ dương khí à?"
Anh chỉ muốn giúp cô hồi phục nhanh một chút, bởi vì cô nói dương khí của anh có tác dụng rất lớn với cô. Anh cũng lo đi rồi sợ mấy ngày tới lỡ như cô có dùng đến năng lực của mình, mà khiến cơ thể mệt mỏi thì biết làm sao. Anh không thích cô tìm người khác, vậy cho nên để cô dự trữ nhiều một chút đủ đợi anh về.
Tuyết Lan bị câu nói bất ngờ làm cho không kịp tiêu hóa cứ đứng đơ ra như khúc gỗ. Thấy cô không phản ứng, nghĩ cô không cần lòng có chút hụt hẫng anh quay người rời đi.
Chưa được ba bước một cái bóng nhỏ đã chạy vụt đến trước mặt anh.
Cô như một con thỏ con vui đến mức muốn vểnh tai vẫy đuôi. Đây là lần đầu tiên anh chủ động nói với cô những lời như thế, có phải là bao lâu nay mặt dày bày tỏ như thế cuối cùng cũng có chút thành quả rồi không.
"Em muốn một cái ôm, lâu một chút 5 phút, còn một cái hôn nữa cũng phải lâu một chút."
Anh bật cười, có cô gái nào lại đưa ra cái yêu cầu đáng xấu hổ như cô không, còn không ngượng chút nào muốn tính thời gian với anh nữa chứ.
"Còn đứng đó làm gì, tôi bắt đầu tính thời gian đó."
Cô chạy đến vòng tay ôm chặt lấy eo anh, cảm giác hai thân thể áp sát vào nhau, hơi ấm trên người anh truyền qua. Tất cả những mệt mỏi căng não cả ngày hôm nay, trong thời khắc này đều được xua tan.
"Anh đừng có mà ăn gian bớt thời gian của em đó."
"Tư Lan em thật sự thích tôi đến vậy sao, vì dương khí trên người tôi à?"
Anh đột nhiên lên tiếng hỏi, anh đã cố tìm ra nguyên nhân cô vì sao lại luôn tỏ ra thích anh không chút e ngại như thế. Cuối cùng chỉ có một, cô có khả năng đặc biệt mà trên người anh lại có thứ cô cần.
Bị hỏi như vậy Tuyết Lan cũng không chột dạ hay phủ nhận, đúng là ban đầu cô thích anh vì dương khí trên người anh có thể giúp cô. Cho dù là bắt đầu từ nguyên do gì, hiện tại cô thích tất cả của anh.
"Ừm."
Phạm Tuấn nhận được câu trả lời ngắn gọn từ cô, không cần mảy may suy nghĩ, nhưng lòng anh lại trở nên lạnh lẽo. Đáng ra anh không nên hy vọng quá nhiều, 5 phút trôi qua anh rời đi mà không có nụ hôn nào.
Tuyết Lan không hề hay biết chỉ vì một chữ ừm quá ngắn gọn của mình đã khiến anh hiểu nhầm, cô thích anh chỉ là vì dương khí trên người anh. Nếu mà biết chắc hẳn cô sẽ tự tát cho mình vài cái vì đã bỏ lỡ một cơ hội thổ lộ nghìn năm có một như thế.
Phạm Tuấn sau nhiều lần chuyên án hoa ngọc lan bị rơi vào ngõ cụt, cuối cùng hôm nay anh cũng nhận được thông tin hữu ích.
Tất cả các vụ án điều liên quan đến độc rắn, mà người duy nhất am hiểu tất cả mọi loài rắn độc ở Nam Thành này, chỉ có thầy hai Cung ở vùng Lĩnh Sơn. Cho nên anh nhất định phải đi Lĩnh Sơn, trực giác mách bảo anh ở đó sẽ có đáp án mà anh cần tìm.
Từ Nam Thành đến Lĩnh Sơn lái xe mất hơn một ngày đường, sáng hôm sau anh và Lâm Bắc đã đến được nơi thầy hai Cung đang ở. Nó là một ngôi chùa nằm sâu trong núi có tên là An Cổ Tự.
Hai người vào chùa hỏi thăm chú tiểu, mới biết thầy hai Cung đang bế quan tọa thiền không gặp bất kỳ ai.
"Phiền chú tiểu chuyển lời giúp chúng tôi chuyện này liên quan đến mạng người và an nguy quốc gia, mong thầy hai Cung giúp đỡ."
Lâm Bắc lịch sự nhờ chú tiểu chuyển lời, không thể từ chối chú tiểu cũng nhận lời mà đi trở lại vào trong chùa. Phạm Tuấn từ lúc vào đến giờ vẫn chưa nói lời nào, Lâm Bắc đánh bạo lên tiếng hỏi.
"Thiếu tướng ngài đang nghĩ gì vậy ạ?"
"Tôi đang nghĩ rừng núi hoang sơ thế này, có phải hay không có rất nhiều loài rắn."
"Thiếu tướng chẳng lẽ ngài nghi ngờ thầy hai Cung có dính líu đến chuyên án mà chúng ta đang điều tra sao?"
Phạm Tuấn không trả lời vội, đi theo con đường nhỏ vòng ra một cái láng phía sau chùa. Đi đến trước mấy cái lồng đang được phủ vải đen, anh đưa tay kéo tấm vải ra. Nhìn thấy thứ bên trong Lâm Bắc bị dọa cho điếng người.
"Thiếu tướng cái này…"
Phạm Tuấn chau mày trong chùa vì sao lại nuôi nhiều rắn như thế, còn toàn là rắn độc. Cho dù người được gọi là thầy hai Cung kia, am hiểu các loài rắn đến đâu đi nữa. Thì một người được xem như đã quy ẩn tu hành, nuôi những thứ này để làm gì. Trừ khi ông ta muốn chiết xuất nọc độc của bọn nó gửi cho ai đó.
Anh phủ lại tấm vải, trở lại sân chùa chú tiểu ban nãy đã quay trở lại, vẫn là câu nói như cũ thầy hai Cung không có gặp ai cả. Mất công đi cả một đoạn đường, bọn họ đành phải quay về. Giữa đường trong lúc dừng bên quán nước nhỏ ven đường uống nước, anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện của những người ở dưới chân núi.
"Bà Loan tôi nghe nói hôm qua bà lên An Cổ Tự cầu thầy hai Cung chữa bệnh cho cháu bà à, bà cầu được chưa?"
"Có được đâu bà ơi, thầy hai đang bế quan với lại thầy nói thầy lớn tuổi rồi đi xa quá thầy không có đi nỗi."
"Xa là xa thế nào, cháu bà ở đâu lận không phải nói đón nó lên đây à?"
"Nó bị liệt giường nào có đi được đâu, còn đang ở tận Phong Dinh. Khổ ta nói đi rừng bị rắn cắn, không biết là rắn gì lại nằm một chỗ dở sống dở chết, khổ cha khổ mẹ."
"Ở Phong Dinh à, vậy sao không đi tìm cô hai nhà ông Trần. Cô ấy là đệ tử chân truyền của thầy hai Cung đó, thầy ấy không nói cho bà sao?"
"Làm sao bà biết thầy hai có đệ tử ở Phong Dinh."
"Sao mà tôi không biết, 7 năm trước khi thầy Cung nhận cô hai nhà ông Trần dẫn về đây ở tận mấy tháng trời, là tôi lo cơm nước cho cô hai chứ ai."
Phạm Tuấn và Lâm Bắc đưa mắt nhìn nhau, họ im lặng nghe hết toàn bộ câu chuyện sau đó mới rời đi. Con gái ông Trần ở vùng Phong Dinh, xem ra lần này không phải đi uổng công như anh nghĩ.
"Bên ngoài lạnh lắm anh mau vào đây."
Phạm Tuấn theo thói quen đưa mắt nhìn một lượt phòng khách, anh cũng không định làm thế nhưng là do thói quen nghề nghiệp mà thôi, tạm thời chưa điều chỉnh được.
Tuyết Lan vui vẻ đi vào phòng bếp sau đó nhớ ra mình chưa có hỏi anh bằng hỏi vọng ra.
"Anh muốn uống trà hay cafe?"
"Cà phê đen không đường."
Sau một lúc cô mang cà phê lên, dù cho anh nói muốn uống cà phê đen không đường, nhưng nghĩ đến giờ đã là buổi tối, uống cà phê đậm quá cũng không tốt. Anh còn bị khó ngủ nên cô mở kệ tủ lấy một hộp sữa đặc muốn bỏ một ít vào. Nhưng nhìn cái hộp còn chưa đục lỗ cô có chút suy ngẫm.
"Sao đây ta, có nên gọi anh ấy xuống giúp không nhỉ."
Lại nghĩ thôi chỉ là chuyện nhỏ cô có thể làm được, một cô gái mỏng manh yếu đuối không mở nổi cái nắp chai không hợp với hình tượng của cô cho lắm. Kết quả cô không nghĩ đồ hộp thời này khó mở đến như thế, dùng hết sức bình sinh kéo được cái nắp hộp thì tay cô cũng bị cứa cho chảy máu.
"Áaaaa."
Cô theo phản xạ la lên, Phạm Tuấn nghe tiếng cô vội đi xuống.
"Sao thế?"
"Không có gì có con gián vừa bò qua đây thôi."
Thấy anh đi xuống cô nhanh như chớp dấu tay ra phía sau.
"Cà phê xong rồi anh mang lên trên giúp em nha."
Anh không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cô, sau đó bên cà phê lên phòng khách, một lác sau cô đi lên mang theo một chén sữa nhỏ bỏ ba muỗng vào ly của mình, tiếp đó bỏ một muỗng nhỏ vào ly anh.
"Cuộc sống không phải lúc nào cũng chỉ có vị đắng, lâu lâu cũng phải thử chít vị ngọt."
Cô cười đầy ẩn ý nhìn anh, chẳng biết đang ám chỉ điều gì. Anh để ý nãy giờ cô chỉ dùng một tay, tay còn lại cứ giấu phía sau mãi. Lại nhớ đến chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu anh vừa nhìn thấy trong sọt rác.
"Vết thương thế nào rồi, đỡ hơn chưa?"
"Tốt lắm lành rồi cơ thể em phục hồi tương đối nhanh."
Tự nhiên anh hỏi vết thương làm gì để cô thấy đau thế cơ chứ, thật muốn làm nũng gì đâu luôn. Nhưng cô biết giờ mà để anh biết vết thương bị cô cố tình làm cho rách ra thì sẽ bị tống vào bệnh viện ngay lập tức. Cô đã phát ngấy cái mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện lắm rồi.
Nếu cô đã không muốn cho anh biết tình hình vết thương vậy anh cũng không tiện hỏi. Chỉ là trong lòng vẫn có chút lo lắng.
"Anh đến có chuyện gì sao?"
Bị cô làm cho phân tâm anh chút nữa thì quên mất nguyên nhân mình đến tìm cô.
"Nghe tổng tư lệnh nói em muốn giúp bọn anh mở tiệc kêu gọi quyên góp cho ngân sách quốc gia. Sai lại giúp bọn anh?"
Anh không hiểu cô vì điều gì muốn giúp đỡ chính phủ, một cô gái như cô trong thời buổi rối ren này sao lại muốn dính đến chính trị.
"Ừm, em và ngài ấy có một giao dịch nho nhỏ, đợi về sau sẽ nói cho anh biết bây giờ thì chưa được."
Ngoài việc cô phải sống dưới thân phận của Tư Lan ra, thì về sau cô không muốn giấu anh bất cứ điều gì. Việc phải nói dối người mình thích là một chuyện vô cùng khó chịu trong lòng. Mà quan trọng là chuyện cô muốn gả cho anh, còn phải cần anh tự nguyện đồng ý nữa. Nếu anh không đồng ý cô sẽ không ép buộc anh, vì cô hiểu hôn nhân không thể tồn tại tình yêu chỉ đến từ một phía.
"Ngày mai tôi có việc phải rời đi vài ngày, nếu em có chuyện gì cần giúp đỡ cứ trực tiếp gọi đến quân khu, tôi đã nói cấp dưới của mình rồi cậu ấy sẽ hỗ trợ em."
Nói xong anh để lại mảnh giấy có ghi số điện thoại lên bàn cho cô rồi ra về. Lúc ra đến cửa nhìn cô đứng trên bậc thềm, không hiểu anh nghĩ gì mà lại lên tiếng gọi cô.
"Tôi phải đi mấy ngày em không muốn dự trữ dương khí à?"
Anh chỉ muốn giúp cô hồi phục nhanh một chút, bởi vì cô nói dương khí của anh có tác dụng rất lớn với cô. Anh cũng lo đi rồi sợ mấy ngày tới lỡ như cô có dùng đến năng lực của mình, mà khiến cơ thể mệt mỏi thì biết làm sao. Anh không thích cô tìm người khác, vậy cho nên để cô dự trữ nhiều một chút đủ đợi anh về.
Tuyết Lan bị câu nói bất ngờ làm cho không kịp tiêu hóa cứ đứng đơ ra như khúc gỗ. Thấy cô không phản ứng, nghĩ cô không cần lòng có chút hụt hẫng anh quay người rời đi.
Chưa được ba bước một cái bóng nhỏ đã chạy vụt đến trước mặt anh.
Cô như một con thỏ con vui đến mức muốn vểnh tai vẫy đuôi. Đây là lần đầu tiên anh chủ động nói với cô những lời như thế, có phải là bao lâu nay mặt dày bày tỏ như thế cuối cùng cũng có chút thành quả rồi không.
"Em muốn một cái ôm, lâu một chút 5 phút, còn một cái hôn nữa cũng phải lâu một chút."
Anh bật cười, có cô gái nào lại đưa ra cái yêu cầu đáng xấu hổ như cô không, còn không ngượng chút nào muốn tính thời gian với anh nữa chứ.
"Còn đứng đó làm gì, tôi bắt đầu tính thời gian đó."
Cô chạy đến vòng tay ôm chặt lấy eo anh, cảm giác hai thân thể áp sát vào nhau, hơi ấm trên người anh truyền qua. Tất cả những mệt mỏi căng não cả ngày hôm nay, trong thời khắc này đều được xua tan.
"Anh đừng có mà ăn gian bớt thời gian của em đó."
"Tư Lan em thật sự thích tôi đến vậy sao, vì dương khí trên người tôi à?"
Anh đột nhiên lên tiếng hỏi, anh đã cố tìm ra nguyên nhân cô vì sao lại luôn tỏ ra thích anh không chút e ngại như thế. Cuối cùng chỉ có một, cô có khả năng đặc biệt mà trên người anh lại có thứ cô cần.
Bị hỏi như vậy Tuyết Lan cũng không chột dạ hay phủ nhận, đúng là ban đầu cô thích anh vì dương khí trên người anh có thể giúp cô. Cho dù là bắt đầu từ nguyên do gì, hiện tại cô thích tất cả của anh.
"Ừm."
Phạm Tuấn nhận được câu trả lời ngắn gọn từ cô, không cần mảy may suy nghĩ, nhưng lòng anh lại trở nên lạnh lẽo. Đáng ra anh không nên hy vọng quá nhiều, 5 phút trôi qua anh rời đi mà không có nụ hôn nào.
Tuyết Lan không hề hay biết chỉ vì một chữ ừm quá ngắn gọn của mình đã khiến anh hiểu nhầm, cô thích anh chỉ là vì dương khí trên người anh. Nếu mà biết chắc hẳn cô sẽ tự tát cho mình vài cái vì đã bỏ lỡ một cơ hội thổ lộ nghìn năm có một như thế.
Phạm Tuấn sau nhiều lần chuyên án hoa ngọc lan bị rơi vào ngõ cụt, cuối cùng hôm nay anh cũng nhận được thông tin hữu ích.
Tất cả các vụ án điều liên quan đến độc rắn, mà người duy nhất am hiểu tất cả mọi loài rắn độc ở Nam Thành này, chỉ có thầy hai Cung ở vùng Lĩnh Sơn. Cho nên anh nhất định phải đi Lĩnh Sơn, trực giác mách bảo anh ở đó sẽ có đáp án mà anh cần tìm.
Từ Nam Thành đến Lĩnh Sơn lái xe mất hơn một ngày đường, sáng hôm sau anh và Lâm Bắc đã đến được nơi thầy hai Cung đang ở. Nó là một ngôi chùa nằm sâu trong núi có tên là An Cổ Tự.
Hai người vào chùa hỏi thăm chú tiểu, mới biết thầy hai Cung đang bế quan tọa thiền không gặp bất kỳ ai.
"Phiền chú tiểu chuyển lời giúp chúng tôi chuyện này liên quan đến mạng người và an nguy quốc gia, mong thầy hai Cung giúp đỡ."
Lâm Bắc lịch sự nhờ chú tiểu chuyển lời, không thể từ chối chú tiểu cũng nhận lời mà đi trở lại vào trong chùa. Phạm Tuấn từ lúc vào đến giờ vẫn chưa nói lời nào, Lâm Bắc đánh bạo lên tiếng hỏi.
"Thiếu tướng ngài đang nghĩ gì vậy ạ?"
"Tôi đang nghĩ rừng núi hoang sơ thế này, có phải hay không có rất nhiều loài rắn."
"Thiếu tướng chẳng lẽ ngài nghi ngờ thầy hai Cung có dính líu đến chuyên án mà chúng ta đang điều tra sao?"
Phạm Tuấn không trả lời vội, đi theo con đường nhỏ vòng ra một cái láng phía sau chùa. Đi đến trước mấy cái lồng đang được phủ vải đen, anh đưa tay kéo tấm vải ra. Nhìn thấy thứ bên trong Lâm Bắc bị dọa cho điếng người.
"Thiếu tướng cái này…"
Phạm Tuấn chau mày trong chùa vì sao lại nuôi nhiều rắn như thế, còn toàn là rắn độc. Cho dù người được gọi là thầy hai Cung kia, am hiểu các loài rắn đến đâu đi nữa. Thì một người được xem như đã quy ẩn tu hành, nuôi những thứ này để làm gì. Trừ khi ông ta muốn chiết xuất nọc độc của bọn nó gửi cho ai đó.
Anh phủ lại tấm vải, trở lại sân chùa chú tiểu ban nãy đã quay trở lại, vẫn là câu nói như cũ thầy hai Cung không có gặp ai cả. Mất công đi cả một đoạn đường, bọn họ đành phải quay về. Giữa đường trong lúc dừng bên quán nước nhỏ ven đường uống nước, anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện của những người ở dưới chân núi.
"Bà Loan tôi nghe nói hôm qua bà lên An Cổ Tự cầu thầy hai Cung chữa bệnh cho cháu bà à, bà cầu được chưa?"
"Có được đâu bà ơi, thầy hai đang bế quan với lại thầy nói thầy lớn tuổi rồi đi xa quá thầy không có đi nỗi."
"Xa là xa thế nào, cháu bà ở đâu lận không phải nói đón nó lên đây à?"
"Nó bị liệt giường nào có đi được đâu, còn đang ở tận Phong Dinh. Khổ ta nói đi rừng bị rắn cắn, không biết là rắn gì lại nằm một chỗ dở sống dở chết, khổ cha khổ mẹ."
"Ở Phong Dinh à, vậy sao không đi tìm cô hai nhà ông Trần. Cô ấy là đệ tử chân truyền của thầy hai Cung đó, thầy ấy không nói cho bà sao?"
"Làm sao bà biết thầy hai có đệ tử ở Phong Dinh."
"Sao mà tôi không biết, 7 năm trước khi thầy Cung nhận cô hai nhà ông Trần dẫn về đây ở tận mấy tháng trời, là tôi lo cơm nước cho cô hai chứ ai."
Phạm Tuấn và Lâm Bắc đưa mắt nhìn nhau, họ im lặng nghe hết toàn bộ câu chuyện sau đó mới rời đi. Con gái ông Trần ở vùng Phong Dinh, xem ra lần này không phải đi uổng công như anh nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.