Thiếu Tướng Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 39: Một con ma đến từ tương lai.
Cô Nụ nhà nông
15/09/2023
Cô đẩy đến trước mắt Mạnh Hùng một tấm bản đồ quân sự. Bên trong là tất cả điểm đóng quân của quân Nam Thành cùng các căn cứ trọng điểm.
Mạnh Hùng lúc này không quan tâm đến bản đồ hay gì khác, anh chỉ muốn đưa cô rời khỏi đây. Khi Tư Lan đứng dạy rời đi lại bị anh kéo lại ôm vào lòng, dù biết bản thân lúc này không thể ở cùng anh một chỗ nhưng cô lại không nỡ đẩy anh ra.
"Lan chúng ta rời khỏi nơi này đi, đi đâu cũng được anh có thể đưa em đi, chỉ cần em đồng ý."
Nếu lời này anh nói cách đây mấy năm về trước cô sẽ vô cùng cảm động mà lập tức đồng ý cùng anh, chỉ là hiện tại đã muộn quá rồi.
Bọn họ không hề hay biết một màng ôm ấp nỉ non này đã bị Thu Cúc nhìn thấy.
Hôm nay cô có hẹn với Tư Lan trước đó, để đưa ảnh chụp trong lễ cưới cho cô ấy xem. Thật không nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, cô thất thần rơi đi.
Người đàn ông bên trong, là người cô đã đem lòng yêu thầm suốt hai năm qua. Lần đầu tiên gặp anh ở buổi tiệc xã giao của ba mình, cô đã vô cùng thích chàng trai lịch thiệp văn nhã ấy.
Anh từ chối cô hết lần này đến lần khác, anh nói anh đã có người trong lòng mình. Cô thật không thể ngờ người đó lại là bạn thân cô. Mà bọn họ lại đang làm gì thế kia, Tư Lan cô ấy rõ ràng là người đã có gia đình, vì sao còn dây dưa không rõ với anh. Thu Cúc để lại sấp hình cưới ở quầy lễ tân tức giận rời đi.
Bên kia căn cứ, sau khi sửa chữa xong hệ thống ra đa và giải quyết một số việc nhỏ ở đây, Phạm Tuấn định trở về thì được các sĩ quan và các đại đội giữ lại, để tham gia giao lưu văn nghệ hằng năm của khu quân sự. Để cổ vũ tinh thần các binh sĩ anh cũng đồng ý ở lại.
Tuyết Lan nhìn khắp nơi đều, là những con người mang theo tuổi trẻ và nhiệt huyết. Bọn họ sống với lý tưởng của bản thân và sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào vì tổ quốc. Có những người chỉ vừa tròn đôi mươi, họ quay quần cùng nhau bên tiếng đàn tiếng hát, dưới chân là mặt đất tùy thời lúc nào cũng có thể trở thành nấm mồ chôn thây của họ, trên đầu là bầu trời bất kể khi nào cũng có thể có bom đạn xuyên qua, nhưng mà bọn họ lại dùng tiếng hát át tiếng bom.
Cô bỗng nhớ đến lịch sử của nước mình cũng một thời như thế, nghĩ đến những chàng trai cô gái bên kia bờ Vị Thủy hẳn cũng giống như những người ở đây lúc này. Chiến tranh chính là thứ khắc nghiệt và tàn ác nhất, cho dù nó nhân danh điều gì đi nữa. Nếu có thể, cô thà mong rằng bọn họ mỗi người một mảnh trời không cần hợp lại, như vậy sẽ không cần động đến gươm đao súng ống, sẽ không có những sinh mạng phải hy sinh.
Sau màn biểu diễn của các văn công nghệ sĩ, Phạm Tuấn bước lên sân khấu gửi đến lời chúc mừng năm mới với các binh sĩ bên dưới, cũng động viên họ cố gắng trong trận chiến gian khổ chiến phía trước.
"Tôi mong rằng mỗi người trong các bạn ngồi ở nơi này, bất kể là thời khắc nào cũng hãy sống xứng đáng với đoá hoa trên vai mình."
Mỗi một đoá hướng dương gắng trên vai mỗi người lính, giống như một lời nhắc nhở bọn họ nương theo ánh mặt trời tiến về phía trước, sống mọt cuộc đời rực rỡ, sống như những đóa hoa.
Khi Phạm Tuấn phát biểu trên sân khấu, chiếc đèn chùm bên trên đang lung lay, nhìn thấy chiếc đèn đang rơi xuống, Tuyết Lan theo bản năng lao đến đẩy anh dùng sức hất nó, chiếc đèn dưới tác dụng lực của cô bị hất văng ra xa.
Trong một khoảnh khắc đó Phạm Tuấn đã nhìn thấy rõ được khuôn mặt và hình dáng người trước mắt mình. Anh đứng ngây người một lúc lâu, ra đây là cô, dù là lần trước hay lần này cô điều lao về phía anh như thế. Anh thật sự muốn hỏi xem cô có bị thương ở đâu hay không, nhưng lại sợ người khác tưởng anh bị điên nên chỉ đành áp nỗi lo lắng xuống.
Đúng ra anh định trở về Nam Thành, nhưng vì cô xuất hiện ở đây nên anh không về nữa.
Vừa về đến phòng Phạm Tuấn ngồi trên giường, nhìn về phía khoảng không trước mặt, sau đó không nhanh không chậm mở lời.
"Em là ai, lần trước ở bệnh viện cũng là em cứu tôi sao?"
Tuyết Lan giật bắn cả người, lắp ba lắp bắp.
"Anh…anh có thể thấy em sao?"
"Ừm, thi thoảng phát sinh những tình huống đặc biệt như hôm nay thì có thể thấy."
Anh nói thật vì nếu không có tình huống gì phát sinh, bình thường anh hầu như không thể nhìn thấy cô.
Trời ơi đây là cái tình huống gì đây, Tuyết Lan thật sự muốn độn thổ luôn. Vậy ra là trước giờ mấy cái hành động kỳ quặc khi cô ở bên cạnh anh, anh điều biết cả sao, trời ơi mất mặt quá. Mà khoan đã, vậy anh có biết cô là Tư Lan không nhỉ. Chắc không đâu, chẳng phải anh nói thỉnh thoảng mới thấy được còn gì, anh còn hỏi cô là ai thì nghĩa là anh chưa biết đâu đúng không.
"Em tên Tuyết Lan, lúc ở căn biệt thự trên Đạ Yên đã nhìn thấy anh rồi, về sau liền muốn theo anh làm bạn, không nghĩ là anh có thể nhìn thấy còn nghe được em nói nha."
Ra vậy tên của cô lại trùng với tên của Tư Lan, nếu không phải anh từng cho người điều tra về Tư Lan, thì hẳn cũng không biết Tư Lan chẳng qua là cách gọi mà thôi, tên trong khai sinh của cô ta là Đặng Tuyết Lan. Nhưng sau khi từ Phong Dinh trở về, anh đã nghĩ Tư Lan hẳn đã đổi họ để che dấu thân phận của mình, còn vì sao phải đổi họ hay nguyên nhân gì mà nhà họ Trần bị thiêu rụi thì anh không biết, cũng không tra ra.
"Tuyết Lan tên em rất đẹp, cảm ơn em đã cứu tôi hai lần."
"Không có gì không có gì, dù sao anh cũng đã lấy thân báo đáp rồi mà."
Nói tới đây cô liền bị chính mình dọa cho suýt nữa thì cắn cả lưỡi, trời ơi cô nói lung tung gì nữa vậy, lỡ anh ấy nghi ngờ thì sao. Phạm Tuấn nhìn cô có chút ngốc nghếch đáng yêu, thật muốn đưa tay ra kéo cô vào lòng, nhưng sợ dọa cô cũng sợ cô biết anh biết bí mật của mình, cho nên làm lơ câu nói kia của cô ra đều không để ý lấy cuốn sách ở trên đầu giường làm bộ đang đọc sách.
Tuyết Lan thấy anh không để ý đến thì thở phào nhẹ nhõm, cô rón ra rón rắn kéo chăn chuẩn bị nằm lên giường, thì bị câu nói của anh kéo giật lại.
"Em tính làm gì, tôi là người đã có vợ rồi."
Tuyết Lan dở khóc dở cười, không lẽ nói với anh vợ anh là cô đây it me, chỉ đành nặng ra một nụ cười giả trân.
"Vợ anh là người tốt, cô ấy sẽ không ganh tỵ với một hồn ma đâu, em sợ lạnh lắm không thể ngủ dưới sàn được."
Phạm Tuấn khép cuốn sách lại nhìn cô làm bộ ngu ngơ hỏi.
"Tôi tưởng người chết rồi thì không cần phải ngủ, cũng không có sợ lạnh."
Tuyết Lan thật sự muốn khóc luôn, chẳng lẽ đêm nay cô thật sự phải ngủ bờ ngủ bụi sao, cô không muốn đâu, phải làm sao đây.
Nhìn cô như vậy anh càng ngứa ngấy trong lòng, có con ma nào cái gì cũng sợ như cô chứ, có khi cô còn sợ cả ma không chừng.
"Ừm em là bị chết cóng đó cho nên rất sợ lạnh, dù sao em cũng cứu anh hai lần rồi, anh có thể nào rủ lòng thương một chút được không."
Nghe được câu trả lòi của cô lòng anh chợt siết lại, anh đau lòng cho cô. Cô đã chết như thế nào, phải trở thành một oan hòn ở cái tuổi đẹp nhất đời người có phải rất oán giận hay không. Cũng may cô vẫn còn có cơ hội, cho dù không biết bởi vì sao, cũng không biết cô với Tư Lan có thể hóa đổi đến bao giờ nhưng anh biết ơn vì ít nhất anh đã có thể gặp được cô.
"Được rồi lại đây, tối lạnh có thể ôm tôi."
Cô nghe được lời này thì vui đến chết đi được, mà không hề nhận ra sự khác thường trong lời nói của anh.
Đêm đó cô đã ngủ rất ngon, cuối cũng có thể dùng thân phận thật sự của mình để ở bên cạnh anh, dù cho chỉ là một linh hồn nhỏ bé cô vẫn thật sự rất vui. Phạm Tuấn nhìn cô ngủ say giống như một đứa trẻ, anh muốn khắc sau bộ dáng này của cô, gương mặt này của cô. Là cô thật sự chứ không phải trong hình dạng người khác.
Ra là vậy ở biệt thự đêm đó cô đã xuất hiện rồi, về sau những lần anh gặp điều là cô.
Những ngày sau đó Tuyết Lan rất ư là vui vẻ thậm chí có đôi khi cô quên mất bản thân đang là một linh hồn. Cô cùng anh trò cùng anh ăn cơm, cùng anh làm việc.
"Đây là gì thế ạ?"
"Máy đánh chữ chưa nhìn thấy bao giờ sao?"
"Nhìn thấy rồi nhưng chỉ thấy ở trong mấy cái viện Bảo Tàng thôi."
"Viện Bảo Tàng?"
Tuyến Lan theo bản năng giật thót mình vì lỡ lời, sau đó nghĩ đi nghĩ lại cô có gì phải sợ, bây giờ cô cũng đâu phải là Tư Lan.
"Chưa nói anh biết sao, em là một con ma đến từ 50 năm sau đó."
Một con ma đến từ tương lai, Phạm Tuấn có chút không đỡ kịp tình huống này, sau đó lại nhớ đến khả năng đặt biệt của cô. Ra là vậy đúng là cố bé lừa bịp, còn dám gạt anh không những thế còn gạt cả tổng tư lệnh, để ông ấy xem cô như thần tiên hạ phàm.
"Vậy chuyện gì ở đây em cũng biết sao?"
Tuyết Lan bắt đầu suy nghĩ, nếu cô nói cho anh bây giờ về kết quả cuộc chiến giữa hai bên thì sẽ thế nào, không được cô còn đang tìm cách để lật kèo, không thể để anh lo lắng.
"Biết thì biết nhưng không thể tiết lộ được, tiết lộ thiên cơ sẽ bị trời đánh đó."
Cô ra bộ nghiêm túc chỉ chỉ tay lên trời, anh bật cười thành tiếng. Sợ bị trời đánh còn hết lần này đến lần khác tiết lộ cho anh, ánh mắt anh bỗng trở nên dịu dàng nhìn cô.
"Đói bụng không có muốn ăn gì không?"
Đói cô đương nhiên đói bụng dán vào lưng rồi, nhưng ăn cô làm sao mà ăn được đây. Nhưng khó lắm anh mới hỏi cô cô không thể nói không được.
"Ăn anh nấu cho em sao?"
"Ăn mì nha."
Mạnh Hùng lúc này không quan tâm đến bản đồ hay gì khác, anh chỉ muốn đưa cô rời khỏi đây. Khi Tư Lan đứng dạy rời đi lại bị anh kéo lại ôm vào lòng, dù biết bản thân lúc này không thể ở cùng anh một chỗ nhưng cô lại không nỡ đẩy anh ra.
"Lan chúng ta rời khỏi nơi này đi, đi đâu cũng được anh có thể đưa em đi, chỉ cần em đồng ý."
Nếu lời này anh nói cách đây mấy năm về trước cô sẽ vô cùng cảm động mà lập tức đồng ý cùng anh, chỉ là hiện tại đã muộn quá rồi.
Bọn họ không hề hay biết một màng ôm ấp nỉ non này đã bị Thu Cúc nhìn thấy.
Hôm nay cô có hẹn với Tư Lan trước đó, để đưa ảnh chụp trong lễ cưới cho cô ấy xem. Thật không nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, cô thất thần rơi đi.
Người đàn ông bên trong, là người cô đã đem lòng yêu thầm suốt hai năm qua. Lần đầu tiên gặp anh ở buổi tiệc xã giao của ba mình, cô đã vô cùng thích chàng trai lịch thiệp văn nhã ấy.
Anh từ chối cô hết lần này đến lần khác, anh nói anh đã có người trong lòng mình. Cô thật không thể ngờ người đó lại là bạn thân cô. Mà bọn họ lại đang làm gì thế kia, Tư Lan cô ấy rõ ràng là người đã có gia đình, vì sao còn dây dưa không rõ với anh. Thu Cúc để lại sấp hình cưới ở quầy lễ tân tức giận rời đi.
Bên kia căn cứ, sau khi sửa chữa xong hệ thống ra đa và giải quyết một số việc nhỏ ở đây, Phạm Tuấn định trở về thì được các sĩ quan và các đại đội giữ lại, để tham gia giao lưu văn nghệ hằng năm của khu quân sự. Để cổ vũ tinh thần các binh sĩ anh cũng đồng ý ở lại.
Tuyết Lan nhìn khắp nơi đều, là những con người mang theo tuổi trẻ và nhiệt huyết. Bọn họ sống với lý tưởng của bản thân và sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào vì tổ quốc. Có những người chỉ vừa tròn đôi mươi, họ quay quần cùng nhau bên tiếng đàn tiếng hát, dưới chân là mặt đất tùy thời lúc nào cũng có thể trở thành nấm mồ chôn thây của họ, trên đầu là bầu trời bất kể khi nào cũng có thể có bom đạn xuyên qua, nhưng mà bọn họ lại dùng tiếng hát át tiếng bom.
Cô bỗng nhớ đến lịch sử của nước mình cũng một thời như thế, nghĩ đến những chàng trai cô gái bên kia bờ Vị Thủy hẳn cũng giống như những người ở đây lúc này. Chiến tranh chính là thứ khắc nghiệt và tàn ác nhất, cho dù nó nhân danh điều gì đi nữa. Nếu có thể, cô thà mong rằng bọn họ mỗi người một mảnh trời không cần hợp lại, như vậy sẽ không cần động đến gươm đao súng ống, sẽ không có những sinh mạng phải hy sinh.
Sau màn biểu diễn của các văn công nghệ sĩ, Phạm Tuấn bước lên sân khấu gửi đến lời chúc mừng năm mới với các binh sĩ bên dưới, cũng động viên họ cố gắng trong trận chiến gian khổ chiến phía trước.
"Tôi mong rằng mỗi người trong các bạn ngồi ở nơi này, bất kể là thời khắc nào cũng hãy sống xứng đáng với đoá hoa trên vai mình."
Mỗi một đoá hướng dương gắng trên vai mỗi người lính, giống như một lời nhắc nhở bọn họ nương theo ánh mặt trời tiến về phía trước, sống mọt cuộc đời rực rỡ, sống như những đóa hoa.
Khi Phạm Tuấn phát biểu trên sân khấu, chiếc đèn chùm bên trên đang lung lay, nhìn thấy chiếc đèn đang rơi xuống, Tuyết Lan theo bản năng lao đến đẩy anh dùng sức hất nó, chiếc đèn dưới tác dụng lực của cô bị hất văng ra xa.
Trong một khoảnh khắc đó Phạm Tuấn đã nhìn thấy rõ được khuôn mặt và hình dáng người trước mắt mình. Anh đứng ngây người một lúc lâu, ra đây là cô, dù là lần trước hay lần này cô điều lao về phía anh như thế. Anh thật sự muốn hỏi xem cô có bị thương ở đâu hay không, nhưng lại sợ người khác tưởng anh bị điên nên chỉ đành áp nỗi lo lắng xuống.
Đúng ra anh định trở về Nam Thành, nhưng vì cô xuất hiện ở đây nên anh không về nữa.
Vừa về đến phòng Phạm Tuấn ngồi trên giường, nhìn về phía khoảng không trước mặt, sau đó không nhanh không chậm mở lời.
"Em là ai, lần trước ở bệnh viện cũng là em cứu tôi sao?"
Tuyết Lan giật bắn cả người, lắp ba lắp bắp.
"Anh…anh có thể thấy em sao?"
"Ừm, thi thoảng phát sinh những tình huống đặc biệt như hôm nay thì có thể thấy."
Anh nói thật vì nếu không có tình huống gì phát sinh, bình thường anh hầu như không thể nhìn thấy cô.
Trời ơi đây là cái tình huống gì đây, Tuyết Lan thật sự muốn độn thổ luôn. Vậy ra là trước giờ mấy cái hành động kỳ quặc khi cô ở bên cạnh anh, anh điều biết cả sao, trời ơi mất mặt quá. Mà khoan đã, vậy anh có biết cô là Tư Lan không nhỉ. Chắc không đâu, chẳng phải anh nói thỉnh thoảng mới thấy được còn gì, anh còn hỏi cô là ai thì nghĩa là anh chưa biết đâu đúng không.
"Em tên Tuyết Lan, lúc ở căn biệt thự trên Đạ Yên đã nhìn thấy anh rồi, về sau liền muốn theo anh làm bạn, không nghĩ là anh có thể nhìn thấy còn nghe được em nói nha."
Ra vậy tên của cô lại trùng với tên của Tư Lan, nếu không phải anh từng cho người điều tra về Tư Lan, thì hẳn cũng không biết Tư Lan chẳng qua là cách gọi mà thôi, tên trong khai sinh của cô ta là Đặng Tuyết Lan. Nhưng sau khi từ Phong Dinh trở về, anh đã nghĩ Tư Lan hẳn đã đổi họ để che dấu thân phận của mình, còn vì sao phải đổi họ hay nguyên nhân gì mà nhà họ Trần bị thiêu rụi thì anh không biết, cũng không tra ra.
"Tuyết Lan tên em rất đẹp, cảm ơn em đã cứu tôi hai lần."
"Không có gì không có gì, dù sao anh cũng đã lấy thân báo đáp rồi mà."
Nói tới đây cô liền bị chính mình dọa cho suýt nữa thì cắn cả lưỡi, trời ơi cô nói lung tung gì nữa vậy, lỡ anh ấy nghi ngờ thì sao. Phạm Tuấn nhìn cô có chút ngốc nghếch đáng yêu, thật muốn đưa tay ra kéo cô vào lòng, nhưng sợ dọa cô cũng sợ cô biết anh biết bí mật của mình, cho nên làm lơ câu nói kia của cô ra đều không để ý lấy cuốn sách ở trên đầu giường làm bộ đang đọc sách.
Tuyết Lan thấy anh không để ý đến thì thở phào nhẹ nhõm, cô rón ra rón rắn kéo chăn chuẩn bị nằm lên giường, thì bị câu nói của anh kéo giật lại.
"Em tính làm gì, tôi là người đã có vợ rồi."
Tuyết Lan dở khóc dở cười, không lẽ nói với anh vợ anh là cô đây it me, chỉ đành nặng ra một nụ cười giả trân.
"Vợ anh là người tốt, cô ấy sẽ không ganh tỵ với một hồn ma đâu, em sợ lạnh lắm không thể ngủ dưới sàn được."
Phạm Tuấn khép cuốn sách lại nhìn cô làm bộ ngu ngơ hỏi.
"Tôi tưởng người chết rồi thì không cần phải ngủ, cũng không có sợ lạnh."
Tuyết Lan thật sự muốn khóc luôn, chẳng lẽ đêm nay cô thật sự phải ngủ bờ ngủ bụi sao, cô không muốn đâu, phải làm sao đây.
Nhìn cô như vậy anh càng ngứa ngấy trong lòng, có con ma nào cái gì cũng sợ như cô chứ, có khi cô còn sợ cả ma không chừng.
"Ừm em là bị chết cóng đó cho nên rất sợ lạnh, dù sao em cũng cứu anh hai lần rồi, anh có thể nào rủ lòng thương một chút được không."
Nghe được câu trả lòi của cô lòng anh chợt siết lại, anh đau lòng cho cô. Cô đã chết như thế nào, phải trở thành một oan hòn ở cái tuổi đẹp nhất đời người có phải rất oán giận hay không. Cũng may cô vẫn còn có cơ hội, cho dù không biết bởi vì sao, cũng không biết cô với Tư Lan có thể hóa đổi đến bao giờ nhưng anh biết ơn vì ít nhất anh đã có thể gặp được cô.
"Được rồi lại đây, tối lạnh có thể ôm tôi."
Cô nghe được lời này thì vui đến chết đi được, mà không hề nhận ra sự khác thường trong lời nói của anh.
Đêm đó cô đã ngủ rất ngon, cuối cũng có thể dùng thân phận thật sự của mình để ở bên cạnh anh, dù cho chỉ là một linh hồn nhỏ bé cô vẫn thật sự rất vui. Phạm Tuấn nhìn cô ngủ say giống như một đứa trẻ, anh muốn khắc sau bộ dáng này của cô, gương mặt này của cô. Là cô thật sự chứ không phải trong hình dạng người khác.
Ra là vậy ở biệt thự đêm đó cô đã xuất hiện rồi, về sau những lần anh gặp điều là cô.
Những ngày sau đó Tuyết Lan rất ư là vui vẻ thậm chí có đôi khi cô quên mất bản thân đang là một linh hồn. Cô cùng anh trò cùng anh ăn cơm, cùng anh làm việc.
"Đây là gì thế ạ?"
"Máy đánh chữ chưa nhìn thấy bao giờ sao?"
"Nhìn thấy rồi nhưng chỉ thấy ở trong mấy cái viện Bảo Tàng thôi."
"Viện Bảo Tàng?"
Tuyến Lan theo bản năng giật thót mình vì lỡ lời, sau đó nghĩ đi nghĩ lại cô có gì phải sợ, bây giờ cô cũng đâu phải là Tư Lan.
"Chưa nói anh biết sao, em là một con ma đến từ 50 năm sau đó."
Một con ma đến từ tương lai, Phạm Tuấn có chút không đỡ kịp tình huống này, sau đó lại nhớ đến khả năng đặt biệt của cô. Ra là vậy đúng là cố bé lừa bịp, còn dám gạt anh không những thế còn gạt cả tổng tư lệnh, để ông ấy xem cô như thần tiên hạ phàm.
"Vậy chuyện gì ở đây em cũng biết sao?"
Tuyết Lan bắt đầu suy nghĩ, nếu cô nói cho anh bây giờ về kết quả cuộc chiến giữa hai bên thì sẽ thế nào, không được cô còn đang tìm cách để lật kèo, không thể để anh lo lắng.
"Biết thì biết nhưng không thể tiết lộ được, tiết lộ thiên cơ sẽ bị trời đánh đó."
Cô ra bộ nghiêm túc chỉ chỉ tay lên trời, anh bật cười thành tiếng. Sợ bị trời đánh còn hết lần này đến lần khác tiết lộ cho anh, ánh mắt anh bỗng trở nên dịu dàng nhìn cô.
"Đói bụng không có muốn ăn gì không?"
Đói cô đương nhiên đói bụng dán vào lưng rồi, nhưng ăn cô làm sao mà ăn được đây. Nhưng khó lắm anh mới hỏi cô cô không thể nói không được.
"Ăn anh nấu cho em sao?"
"Ăn mì nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.