Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 153: không phải đương nhiên
hangiw_
12/10/2019
Cô gái kia gật gật đầu, "Đúng vậy, tôi tên là Quý Tình Phong, còn ba của tôi thì tên là Quý Hoành Đức. Cô...... Tên cô là gì?"
"Hàn Mộ Vi."
Hàn Mộ Vi nhàn nhạt mà thu hồi giấy nợ vào trong tay, xoay người liền rời đi.
"Từ từ đã!" Quý Tình Phong sửng sốt, đuổi theo, "cô hiện tại đang ở đâu? Tôi nên tìm cô như thế nào để trả tiền lại cho cô? Có thể là sẽ có hơi lâu một chút......"
Hàn Mộ Vi dừng lại bước chân lại, nhìn Quý Tình Phong, "cô không phải là còn đang đi học sao?" Làm sao mà có thời gian để đi kiếm tiền được?
Quý Tình Phong không nghĩ tới cô sẽ đưa ra câu hỏi như vậy, sửng sốt một chút, ấp úng nói: "tôi...... ba của tôi sau khi phẫu thuật xong rồi, chắc chắn là trong vòng vài tháng kế tiếp không thể lập tức đi làm lại ngay được được, tôi......"
Thoạt nhìn, cô ấy là đang tính toán tới việc từ bỏ chuyện học mà bản thân vất vả hiện tại để đậu được đại học , muốn đi ra ngoài làm công để kiếm tiền.
Hàn Mộ Vi nhìn cô gái đối diện, trầm mặc sau một lúc lâu, ở trong thời điểm Quý Tình Phong đang hết sức thấp thỏm bất an mà cho rằng cô sẽ lấy lại số tiền đã cho mình mượn lập tức, Hàn Mộ Vi đột nhiên mở miệng ra một chuỗi con số.
Quý Tình Phong sửng sốt, "Đây là...... số điện thoại của cô à ?"
"Đúng vậy." Hàn Mộ Vi nói: "Chờ sau khi mà thân thể của ba cô tốt lên một chút rồi, hả gọi điện thoại đến tìm tôi. Tôi sẽ tìm cho cô một số công việc để làm, còn việc học hành của cô, cô cũng có thể tiếp tục mà đi học."
Hàn Mộ Vi cũng không nói thêm gì, trực tiếp rời đi.
Trầm mặc một lúc lâu sau Tiểu Bao Tử rốt cuộc cũng đã mở miệng: "Chủ nhân, người vì cái gì lại làm thế......"
"Ngươi đang muốn hỏi ta, vì cái gì lại muốn cô ấy viết giấy nợ để lại cho ta phải không?" Hàn Mộ Vi mở miệng.
"Đúng vậy...... Chủ nhân, người cũng đâu có hề thiếu tiền a, hơn nữa cũng không muốn để cho người ta trả lại tiền mà ,không phải sao?" Tiểu Bao Tử có chút hoang mang.
"Ta đúng là không có thiếu tiền, cũng không muốn để cho cô ấy trả tiền lại."
"Thế, vậy là vì cái gì ......"
"Tiểu Bao Tử, ngươi có còn nhớ hay không, trường học gần Nhất Trung có một người bị mất một chân, cái vị đại thúc kia mà mỗi ngày lúc xế chiều hay ở gần đó kéo đàn nhị?"
"Nhớ rõ a."
"Mỗi ngày sau khi tan học ra, trong khi đứng đợi đèn đỏ, ta đều sẽ cho ông ta một chút tiền, có đôi khi là một tệ hai tệ, có đôi khi là năm tệ." Hàn Mộ Vi dừng lại, an tĩnh mà nhìn không trung, “Ở lần đầu tiên, ông ta nhìn ta cười, cho ta tận 5 điểm giá trị hảo cảm. Lần thứ hai, rồi lần thứ ba...... Cũng vẫn nhìn ta cười, mỗi lần đều cho ta một hai điểm hảo cảm giá trị. Nhưng mà ngươi có chú ý tới không, một tuần sau, khi ta đi ngang qua đó phát hiện là mình quên mang theo bóp tiền đi theo, nên cũng không có đưa tiền cho ônh ta."
Tiểu Bao Tử trầm mặc, "Cho nên, ông ta không được vui sao?"
"Ông ta bắt lấy ta, hỏi ta, hôm nay tiền đâu?" Hàn Mộ Vi ngữ khí bình đạm mà tự thuật, giống như đang nói cùng chính mình là không có việc gì cả, nhưng Tiểu Bao Tử lại biết, lúc ấy đột nhiên Hàn Mộ Vi lại bị người ta bắt lấy như vậy, nội tâm hẳn là sẽ bị khủng hoảng bất an.
"Mỗi ngày đều ta cho ông ta tiền, lâu dần rồi, ông ta sẽ cho rằng đó là chuyện hiển nhiên. Ta không cho, thì chính là ta đang thiếu ông ta."
"Tiểu bao tử, sau khi nghe lời của ngươi giúp đỡ cho những người khác, ta gặp đã muôn hình muôn vẻ những loại người khác nhau, rất nhiều người có lẽ ngay từ đầu là cảm kích ngươi, nhưng chỉ cần một chút việc nhỏ thôi, cũng đã đủ để đem tất cả mọi cảm kích lúc trước mà bọn họ dành cho ngươi toàn bộ đều biến thành chán ghét."
"Sau đó ta vẫn có ngang qua nơi đó, ông ta nhìn thấy ta, liền dừng lại kéo đàn nhị lại không đàn tiếp nữa. Đại khái là cảm thấy, ông ta đang kéo đàn nhị là để thanh toán tiền lại cho những người đã đưa tiền, ta không có đưa tiền, nê không đủ tư cách để nghe ông ta kéo đàn nhị nữa!"
"Lưu tẩu lúc trước khi đi chợ cũng hay thích mua đồ của một lão thái thái nào đó,cho dù là đồ còn lại là thừa vẫn mua, một là bởi vì những cái mà vị lão thái thái đos bán cho Lưu tẩu, đều rất là tươi mới. Hai là vì Lưu tẩu cảm thấy người ta bây giờ cũng là một bà lão đã lớn tuổi như vậy rồi mỗi ngày lại còn phải gánh theo rất nhiều đồ đạc tới như thế đi tới một nơi rất xa mà để bán, quá vất vả, nếu dư lại đồ nhiêu như vậy nếu gom lại đem về, không chỉ có mệt nhọc, hơn nữa có thể đồ bán sẽ bị hư hỏng. Cho nên mỗi lần đến Lưu tẩu đều sẽ mua mấy đồ còn dư lại kia với giá thấp."
"Hàn Mộ Vi."
Hàn Mộ Vi nhàn nhạt mà thu hồi giấy nợ vào trong tay, xoay người liền rời đi.
"Từ từ đã!" Quý Tình Phong sửng sốt, đuổi theo, "cô hiện tại đang ở đâu? Tôi nên tìm cô như thế nào để trả tiền lại cho cô? Có thể là sẽ có hơi lâu một chút......"
Hàn Mộ Vi dừng lại bước chân lại, nhìn Quý Tình Phong, "cô không phải là còn đang đi học sao?" Làm sao mà có thời gian để đi kiếm tiền được?
Quý Tình Phong không nghĩ tới cô sẽ đưa ra câu hỏi như vậy, sửng sốt một chút, ấp úng nói: "tôi...... ba của tôi sau khi phẫu thuật xong rồi, chắc chắn là trong vòng vài tháng kế tiếp không thể lập tức đi làm lại ngay được được, tôi......"
Thoạt nhìn, cô ấy là đang tính toán tới việc từ bỏ chuyện học mà bản thân vất vả hiện tại để đậu được đại học , muốn đi ra ngoài làm công để kiếm tiền.
Hàn Mộ Vi nhìn cô gái đối diện, trầm mặc sau một lúc lâu, ở trong thời điểm Quý Tình Phong đang hết sức thấp thỏm bất an mà cho rằng cô sẽ lấy lại số tiền đã cho mình mượn lập tức, Hàn Mộ Vi đột nhiên mở miệng ra một chuỗi con số.
Quý Tình Phong sửng sốt, "Đây là...... số điện thoại của cô à ?"
"Đúng vậy." Hàn Mộ Vi nói: "Chờ sau khi mà thân thể của ba cô tốt lên một chút rồi, hả gọi điện thoại đến tìm tôi. Tôi sẽ tìm cho cô một số công việc để làm, còn việc học hành của cô, cô cũng có thể tiếp tục mà đi học."
Hàn Mộ Vi cũng không nói thêm gì, trực tiếp rời đi.
Trầm mặc một lúc lâu sau Tiểu Bao Tử rốt cuộc cũng đã mở miệng: "Chủ nhân, người vì cái gì lại làm thế......"
"Ngươi đang muốn hỏi ta, vì cái gì lại muốn cô ấy viết giấy nợ để lại cho ta phải không?" Hàn Mộ Vi mở miệng.
"Đúng vậy...... Chủ nhân, người cũng đâu có hề thiếu tiền a, hơn nữa cũng không muốn để cho người ta trả lại tiền mà ,không phải sao?" Tiểu Bao Tử có chút hoang mang.
"Ta đúng là không có thiếu tiền, cũng không muốn để cho cô ấy trả tiền lại."
"Thế, vậy là vì cái gì ......"
"Tiểu Bao Tử, ngươi có còn nhớ hay không, trường học gần Nhất Trung có một người bị mất một chân, cái vị đại thúc kia mà mỗi ngày lúc xế chiều hay ở gần đó kéo đàn nhị?"
"Nhớ rõ a."
"Mỗi ngày sau khi tan học ra, trong khi đứng đợi đèn đỏ, ta đều sẽ cho ông ta một chút tiền, có đôi khi là một tệ hai tệ, có đôi khi là năm tệ." Hàn Mộ Vi dừng lại, an tĩnh mà nhìn không trung, “Ở lần đầu tiên, ông ta nhìn ta cười, cho ta tận 5 điểm giá trị hảo cảm. Lần thứ hai, rồi lần thứ ba...... Cũng vẫn nhìn ta cười, mỗi lần đều cho ta một hai điểm hảo cảm giá trị. Nhưng mà ngươi có chú ý tới không, một tuần sau, khi ta đi ngang qua đó phát hiện là mình quên mang theo bóp tiền đi theo, nên cũng không có đưa tiền cho ônh ta."
Tiểu Bao Tử trầm mặc, "Cho nên, ông ta không được vui sao?"
"Ông ta bắt lấy ta, hỏi ta, hôm nay tiền đâu?" Hàn Mộ Vi ngữ khí bình đạm mà tự thuật, giống như đang nói cùng chính mình là không có việc gì cả, nhưng Tiểu Bao Tử lại biết, lúc ấy đột nhiên Hàn Mộ Vi lại bị người ta bắt lấy như vậy, nội tâm hẳn là sẽ bị khủng hoảng bất an.
"Mỗi ngày đều ta cho ông ta tiền, lâu dần rồi, ông ta sẽ cho rằng đó là chuyện hiển nhiên. Ta không cho, thì chính là ta đang thiếu ông ta."
"Tiểu bao tử, sau khi nghe lời của ngươi giúp đỡ cho những người khác, ta gặp đã muôn hình muôn vẻ những loại người khác nhau, rất nhiều người có lẽ ngay từ đầu là cảm kích ngươi, nhưng chỉ cần một chút việc nhỏ thôi, cũng đã đủ để đem tất cả mọi cảm kích lúc trước mà bọn họ dành cho ngươi toàn bộ đều biến thành chán ghét."
"Sau đó ta vẫn có ngang qua nơi đó, ông ta nhìn thấy ta, liền dừng lại kéo đàn nhị lại không đàn tiếp nữa. Đại khái là cảm thấy, ông ta đang kéo đàn nhị là để thanh toán tiền lại cho những người đã đưa tiền, ta không có đưa tiền, nê không đủ tư cách để nghe ông ta kéo đàn nhị nữa!"
"Lưu tẩu lúc trước khi đi chợ cũng hay thích mua đồ của một lão thái thái nào đó,cho dù là đồ còn lại là thừa vẫn mua, một là bởi vì những cái mà vị lão thái thái đos bán cho Lưu tẩu, đều rất là tươi mới. Hai là vì Lưu tẩu cảm thấy người ta bây giờ cũng là một bà lão đã lớn tuổi như vậy rồi mỗi ngày lại còn phải gánh theo rất nhiều đồ đạc tới như thế đi tới một nơi rất xa mà để bán, quá vất vả, nếu dư lại đồ nhiêu như vậy nếu gom lại đem về, không chỉ có mệt nhọc, hơn nữa có thể đồ bán sẽ bị hư hỏng. Cho nên mỗi lần đến Lưu tẩu đều sẽ mua mấy đồ còn dư lại kia với giá thấp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.