Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 213: không phải ngươi sai
hangiw_
30/11/2019
Mặc Dung Uyên rũ mi xuống, thở dài "Được. Có
điều, gia gia ở Đế Đô, chúng ta tạm thời không đi. Nhưng sau này vẫn
phải nhanh đến thăm ông ấy, chỉ thăm ông ấy thoii liền trở về, được
không?"
Hơn nửa ngày, Mặc Quân Dư mới gật gật đầu, "...... Được."
Trong phòng tạm thời yên ắng.
Ngoài cửa, Hàn Mộ Vi nhìn Phó Tỉnh Hạo đang trầm mặc, nói: "Tiểu dư vẫn rất nhớ người nhà của mình."
Cô cũng không có nói thêm cái gì, Phó Tỉnh Hạo cúi đầu. Biểu cảm trên mặt có chút phức tạp. Cậu ta đương nhiên là lý giải được. Chính là, bọn họ cùng Tiểu Dư ở chung với nhau lâu như thế, cậu ta đã đem tiểu dư cũng trở thành người thân của mình. Nghe thấy lời Tiểu Dư nói, khó tránh khỏi có chút mất mát.
Hàn Mộ Vi không biết cách an ủi người khác, rõ ràng muốn nói cái gì, rồi lại muốn nói lại thôi.
Phải sau một lúc lâu, Phó Tỉnh Hạo cười khẽ: "Kỳ thật Tiểu Dư đúng"
Cậu ta ngẩng đầu, nhìn Hàn Mộ Vi cười một chút: "Rốt cuộc anh ta mới chính là người thân thật sự của thằng bé."
Cậu ta nói xong, xoay người đã muốn đi. Lại bị Hàn Mộ Vi gọi lại:
"Cậu sai rồi!"
Phó Tỉnh Hạo dừng lại bước chân, nhìn cô.
"Cũng không phải có chung mối quan hệ huyết thống thì đều là người thân của nhau." Giọng nói của cô bình đạm: "Nếu không phải Mặc Dung Uyên đối với thằng bé tốt, Tiểu Dư cũng sẽ không nhớ đến anh ta."
Ánh mắt của cô thoạt nhìn có chút trống vắng, Phó Tỉnh Hạo không biết chuyện nhà của cô. Trong mắt cậu ta, Hàn Mộ Vi chính là một thiên kim đại tiểu thư trong nhà có nhiều tiền nhưng lại ngu ngốc. Ngay cả cô một thân một mình dọn ra bên ngoài ở, cậu ta cũng cảm thấy chính là trò phản nghịch nhỏ ngẫu nhiên của những đứa con nhà có tiền thôi. Những đứa trẻ gia cảnh giống như bọn họ, ngay cả thời điểm ngẫu nhiên phản nghịch cũng không biết mình phải đi đâu. Dao có thể giống với cô được, tuỳ tiện thôi cũng có thể tìm được một chỗ ở ngay trung tâm?
Cho nên Phó Tỉnh Hạo không thấy hiểu nét mặt lúc này của cô, chỉ là nhàn nhạt mà cười một chút:
"Tôi đi đây! Cô nói với Tiểu Dư, tôi sẽ lại đến thăm nó."
Nhìn bóng dáng rời đi của Phó Tỉnh Hạo. Hàn Mộ Vi thu hồi tầm mắt, đang muốn đi vào phòng môt lần nữa, vừa lúc thấy Mặc Dung Uyên đẩy xe lăn đi ra.
Đối diện với đôi mắt đen sâu của hắn, trong lòng Hàn Mộ Vi chấn động......
Rũ lông mi xuống, Hàn Mộ Vi nói: "Phó Tỉnh Hạo nghe thấy hai người nói chuyện. Cậu ta nói, cậu ta đi trước, sẽ quay lại thăm Tiểu Dư sau"
Mặc Dung Uyên cười một chút. Nhưng Hàn Mộ Vi lại thấy được trong nụ cười của hắn có sự chua xót.
"Anh...... Không có việc gì chứ?"
Không biết như thế nào, hắn rõ ràng thoạt nhìn so với ngày thường không có gì khác lạ. Nhưng Hàn Mộ Vi lại cảm thấy, hắn giống như có chút mất mát......
Nhịn không được mà hỏi ra.
Mặc Dung Uyên kéo kéo khóe miệng, lộ ra mộ nụ cười:
"Không có việc gì."
Gió nhẹ thổi qua, Hàn Mộ Vi nhìn hắn. Trong lòng lại dao động, đột nhiên nói: "Không phải anh sai."
Mặc Dung Uyên ngẩn ra, ngẩng đầu lên. Đối diện với đôi mắt sáng to tròn của cô......
Hàn Mộ Vi cắn cắn môi dưới: "Tiểu dư chỉ là không được may mắn cho lắm. Mới có thể gặp phải những người đó...... Nhưng mà cậu bé rất thông minh cũng rất dũng cảm. Mấy lần bị bán đi cũng tìm cách trốn thoát, trong một nơi như thế cũng có thể bảo vệ được Muội Muội...... Nó còn gặp Phó Tỉnh Hạo, nhất định là nó có cái gì đó đả động đến Phó Tỉnh Hạo. Cậu ta mới có thể cứu hai đứa nhỏ. Tiểu dư thật ra so với tưởng tượng của anh nó rất là kiên cường! Chuyện lần này cậu bé so với trong tưởng tượng của chúng ta lại càng dũng cảm hơn......"
Cô đem sự việc trước đó Phó Tỉnh Hạo kể cho cô đem kể lại: "Lúc Tỉnh Hạo đi cứu hai đứa nhỏ, vốn là muốn đem cả hai đứa trốn thoát. Nhưng mà bọn buôn người đã trở lại, Tiểu Dư lo lắng bọn họ sẽ bị phát hiện. Để cho Phó Tỉnh Hạo đem Muội Muội cứu ra trước, dùng bản thân dẫn dắt sự chú ý của những người đó...... Hai người Phó Tỉnh Hạo bọn họ mới có thể thuận lợi rời đi. Bản thân Tiểu Dư...... Cũng vì thế mới bị tiêm thuốc ngủ vào người......"
Hơn nửa ngày, Mặc Quân Dư mới gật gật đầu, "...... Được."
Trong phòng tạm thời yên ắng.
Ngoài cửa, Hàn Mộ Vi nhìn Phó Tỉnh Hạo đang trầm mặc, nói: "Tiểu dư vẫn rất nhớ người nhà của mình."
Cô cũng không có nói thêm cái gì, Phó Tỉnh Hạo cúi đầu. Biểu cảm trên mặt có chút phức tạp. Cậu ta đương nhiên là lý giải được. Chính là, bọn họ cùng Tiểu Dư ở chung với nhau lâu như thế, cậu ta đã đem tiểu dư cũng trở thành người thân của mình. Nghe thấy lời Tiểu Dư nói, khó tránh khỏi có chút mất mát.
Hàn Mộ Vi không biết cách an ủi người khác, rõ ràng muốn nói cái gì, rồi lại muốn nói lại thôi.
Phải sau một lúc lâu, Phó Tỉnh Hạo cười khẽ: "Kỳ thật Tiểu Dư đúng"
Cậu ta ngẩng đầu, nhìn Hàn Mộ Vi cười một chút: "Rốt cuộc anh ta mới chính là người thân thật sự của thằng bé."
Cậu ta nói xong, xoay người đã muốn đi. Lại bị Hàn Mộ Vi gọi lại:
"Cậu sai rồi!"
Phó Tỉnh Hạo dừng lại bước chân, nhìn cô.
"Cũng không phải có chung mối quan hệ huyết thống thì đều là người thân của nhau." Giọng nói của cô bình đạm: "Nếu không phải Mặc Dung Uyên đối với thằng bé tốt, Tiểu Dư cũng sẽ không nhớ đến anh ta."
Ánh mắt của cô thoạt nhìn có chút trống vắng, Phó Tỉnh Hạo không biết chuyện nhà của cô. Trong mắt cậu ta, Hàn Mộ Vi chính là một thiên kim đại tiểu thư trong nhà có nhiều tiền nhưng lại ngu ngốc. Ngay cả cô một thân một mình dọn ra bên ngoài ở, cậu ta cũng cảm thấy chính là trò phản nghịch nhỏ ngẫu nhiên của những đứa con nhà có tiền thôi. Những đứa trẻ gia cảnh giống như bọn họ, ngay cả thời điểm ngẫu nhiên phản nghịch cũng không biết mình phải đi đâu. Dao có thể giống với cô được, tuỳ tiện thôi cũng có thể tìm được một chỗ ở ngay trung tâm?
Cho nên Phó Tỉnh Hạo không thấy hiểu nét mặt lúc này của cô, chỉ là nhàn nhạt mà cười một chút:
"Tôi đi đây! Cô nói với Tiểu Dư, tôi sẽ lại đến thăm nó."
Nhìn bóng dáng rời đi của Phó Tỉnh Hạo. Hàn Mộ Vi thu hồi tầm mắt, đang muốn đi vào phòng môt lần nữa, vừa lúc thấy Mặc Dung Uyên đẩy xe lăn đi ra.
Đối diện với đôi mắt đen sâu của hắn, trong lòng Hàn Mộ Vi chấn động......
Rũ lông mi xuống, Hàn Mộ Vi nói: "Phó Tỉnh Hạo nghe thấy hai người nói chuyện. Cậu ta nói, cậu ta đi trước, sẽ quay lại thăm Tiểu Dư sau"
Mặc Dung Uyên cười một chút. Nhưng Hàn Mộ Vi lại thấy được trong nụ cười của hắn có sự chua xót.
"Anh...... Không có việc gì chứ?"
Không biết như thế nào, hắn rõ ràng thoạt nhìn so với ngày thường không có gì khác lạ. Nhưng Hàn Mộ Vi lại cảm thấy, hắn giống như có chút mất mát......
Nhịn không được mà hỏi ra.
Mặc Dung Uyên kéo kéo khóe miệng, lộ ra mộ nụ cười:
"Không có việc gì."
Gió nhẹ thổi qua, Hàn Mộ Vi nhìn hắn. Trong lòng lại dao động, đột nhiên nói: "Không phải anh sai."
Mặc Dung Uyên ngẩn ra, ngẩng đầu lên. Đối diện với đôi mắt sáng to tròn của cô......
Hàn Mộ Vi cắn cắn môi dưới: "Tiểu dư chỉ là không được may mắn cho lắm. Mới có thể gặp phải những người đó...... Nhưng mà cậu bé rất thông minh cũng rất dũng cảm. Mấy lần bị bán đi cũng tìm cách trốn thoát, trong một nơi như thế cũng có thể bảo vệ được Muội Muội...... Nó còn gặp Phó Tỉnh Hạo, nhất định là nó có cái gì đó đả động đến Phó Tỉnh Hạo. Cậu ta mới có thể cứu hai đứa nhỏ. Tiểu dư thật ra so với tưởng tượng của anh nó rất là kiên cường! Chuyện lần này cậu bé so với trong tưởng tượng của chúng ta lại càng dũng cảm hơn......"
Cô đem sự việc trước đó Phó Tỉnh Hạo kể cho cô đem kể lại: "Lúc Tỉnh Hạo đi cứu hai đứa nhỏ, vốn là muốn đem cả hai đứa trốn thoát. Nhưng mà bọn buôn người đã trở lại, Tiểu Dư lo lắng bọn họ sẽ bị phát hiện. Để cho Phó Tỉnh Hạo đem Muội Muội cứu ra trước, dùng bản thân dẫn dắt sự chú ý của những người đó...... Hai người Phó Tỉnh Hạo bọn họ mới có thể thuận lợi rời đi. Bản thân Tiểu Dư...... Cũng vì thế mới bị tiêm thuốc ngủ vào người......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.