Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 72: tam vạn khối! Ngươi có sao?
hangiw_
09/10/2019
nam sinh kia nói cũng làm Phó Tỉnh Hạo trầm mặc
xuống dưới, cậu ta cắn răng, như là đã hạ xuống một quyết định gì, lạnh
lùng mà nhìn chằm chằm Hàn Mộ Vi:
"Ba vạn tệ ! Cô có sao?"
Phó Tỉnh Hạo từ nhỏ cùng chính mình bà ngoại cùng nhau lớn lên, bà ngoại là người thân duy nhất của cậu ta, nhưng hiện tại bà ngoại bị bệnh yêu cầu làm phẫu thuật, mà cậu thậm chí còn không có thành niên, căn bản căn bản lấy đâu mà ra được mấy vạn tệ để làm phẫu thuật cho bà ngoại, mới có thể làm loại sự tình này......
Vì để có tiền, trong khoảng thời gian này cậu ta cơ hồ cái gì đều làm, nhưng rốt cuộc chỉ là một nam sinh vẫn chưa thành niên, mấy tháng thời gian cũng chỉ để dành được mấy ngàn tệ, căn bản là là như muối bỏ biển, không có gì tác dụng.
Hiện tại làm ra việc cướp bóc thế này, cũng bất quá là bị buộc bất đắc dĩ, bất quá Phó Tỉnh Hạo còn có rất có nguyên tắc, cậu ta chỉ đoạt tiền của những cậu ấm cô chiêu, hơn nữa những người này chỉ cần không bị thương, cũng sẽ không hề nghĩ đến chuyện trả thù. Lần trước nghe người ta nói nhìn thấy một nữ sinh của Giang Thành Nhất Trung đưa Tiểu Ngư và em cậu nhóc vào bệnh viện , Phó Tỉnh Hạo liền có chút tò mò, nữ sinh này rốt cuộc là người rảnh rỗi như thế nào, mới có thể làm ra loại việc tốn công voi ích như vậy chứ.
Vốn dĩ không nghĩ quá nhiều, nhưng bởi vì phẫu thuật không thể nào không làm được, mấy tên lưu manh đàn em lại dùng lời mê hoặc cậu ta tới tìm nữ sinh xuất thân hào môn danh giá mà bọn họ nghe nói, như vậy cậu ta mới có thể......
Khi nói ra "Tam vạn khối" mấy chữ này, Phó Tỉnh Hạo trong thanh âm thậm chí mang theo vài phần trào phúng cùng chua xót.
Hàn Mộ Vi trầm mặc trong chốc lát, cô cảm thấy, nàng giống như có thể cảm nhận được tâm tình của cậu ta......
Cô trầm mặc làm Phó Tỉnh Hạo cười khổ một chút, ngay sau đó khẽ cắn môi, "Ngày mai mang một ngàn tệ đem tới đây!"
Vừa dứt lời, Hàn Mộ Vi đã mở miệng: "ba vạn tệ sao? Ta có."
Quảng cáo
"......"
Phó Tỉnh Hạo lập tức ngây ngẩn cả người.
Hai nam sinh bên cạnh cùng cậu nhóc cả người đều ngẩn ngơ ngây ngốc, vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm Hàn Mộ Vi, giống như đang xem một cái ngốc tử.
Thấy biểu tình của bọn họ như thế, Hàn Mộ Vi sửng sốt một chút, "Không cần sao?"
Phó Tỉnh Hạo còn không có nói chuyện, nam sinh lùn lùn bên cạnh hai mắt sáng rỡ gật đầu liền tục như gà mỏ thóc, nhìn chằm chằm cô vội vàng nói: "Yêu cầu yêu cầu yêu cầu!! Cô gái, ngày mai cô liền đem tiền mang lại đây, về sau cô chính là người Thái ca che chở!"
Hàn Mộ Vi gật gật đầu, "được."
Lại nhìn về phía Phó Tỉnh Hạo, ánh mắt thanh minh, "thế nhày mai tôi đi đến nơi nào đưa cho cậu?"
Thanh niên mày rậm mắt to trước mặt cắn môi, nửa ngày không nói gì.
Cái người nam sinh tự xưng là Thái ca kéo kéo cậu ta, Phó Tỉnh Hạo hít sâu một hơi, mới nói: " Sau tan học, cô đem tiền tới nơi này."
Hàn Mộ Vi gật đầu, xoay người đã muốn đi, lại bị cậu ta một lần nữa gọi lại:
"Từ từ!"
Cô xoay người lại, nhìn Phó Tỉnh Hạo, Phó Tỉnh Hạo sắc mặt vẫn là thực cứng đờ, quay mặt đi, nói: "Xem như tôi mượn cô!"
Cậu ta hung tợn nói: "Ngày mai tôi...... sẽ viết giấy nợ cho cô, nên sau khi mượn , tôi sẽ cố gắng trả lại không thiếu một đồng!"
Nói, mang theo vài người xoay người liền rời đi.
Cậu nhóc đứng ở tại chỗ, nhìn Phó Tỉnh Hạo bên kia, xoay người lại đây, cắn cắn môi dưới, nói: "chị ơi...... chị đừng nóng giận. Tỉnh Hạo ca anh ấy là một người tốt......"
Chính là cậu nhóc nghẹn đến mức mặt đều đỏ, vẫn là không có nói tiếp theo câu nói, kia đầu, Phó Tỉnh Hạo đã quay đầu tới: "Tiểu ngư, còn không đi?"
Trong âm thanh của cậu ta mang theo vài phần cảnh cáo.
Cậu nhóc thở một hơi dài, có chút áy náy mà nhìn Hàn Mộ Vi, "chị ơi, chị cứ yên tâm! Tiền anh ấy nhất định sẽ còn cho chị, Tỉnh Hạo ca nói là làm, nói là mượn, liền nhất định sẽ còn!"
Nói, cậu nhóc liền xoay người chạy, nhanh chóng đuổi theo Phó Tỉnh Hạo bọn họ.
Hệ thống nhắc nhở: Mặc Quân Dư đối ngừoi tăng lên 5 điểm hảo cảm giá trị.
Lý Thái đối người tăng lên 1 điểm hảo cảm giá trị.
Lưu Tử Phong đối người tăng lên 1 điểm hảo cảm giá trị.
Phó Tỉnh Hạo đối người tăng lên 5 điểm hảo cảm giá trị......
"Ba vạn tệ ! Cô có sao?"
Phó Tỉnh Hạo từ nhỏ cùng chính mình bà ngoại cùng nhau lớn lên, bà ngoại là người thân duy nhất của cậu ta, nhưng hiện tại bà ngoại bị bệnh yêu cầu làm phẫu thuật, mà cậu thậm chí còn không có thành niên, căn bản căn bản lấy đâu mà ra được mấy vạn tệ để làm phẫu thuật cho bà ngoại, mới có thể làm loại sự tình này......
Vì để có tiền, trong khoảng thời gian này cậu ta cơ hồ cái gì đều làm, nhưng rốt cuộc chỉ là một nam sinh vẫn chưa thành niên, mấy tháng thời gian cũng chỉ để dành được mấy ngàn tệ, căn bản là là như muối bỏ biển, không có gì tác dụng.
Hiện tại làm ra việc cướp bóc thế này, cũng bất quá là bị buộc bất đắc dĩ, bất quá Phó Tỉnh Hạo còn có rất có nguyên tắc, cậu ta chỉ đoạt tiền của những cậu ấm cô chiêu, hơn nữa những người này chỉ cần không bị thương, cũng sẽ không hề nghĩ đến chuyện trả thù. Lần trước nghe người ta nói nhìn thấy một nữ sinh của Giang Thành Nhất Trung đưa Tiểu Ngư và em cậu nhóc vào bệnh viện , Phó Tỉnh Hạo liền có chút tò mò, nữ sinh này rốt cuộc là người rảnh rỗi như thế nào, mới có thể làm ra loại việc tốn công voi ích như vậy chứ.
Vốn dĩ không nghĩ quá nhiều, nhưng bởi vì phẫu thuật không thể nào không làm được, mấy tên lưu manh đàn em lại dùng lời mê hoặc cậu ta tới tìm nữ sinh xuất thân hào môn danh giá mà bọn họ nghe nói, như vậy cậu ta mới có thể......
Khi nói ra "Tam vạn khối" mấy chữ này, Phó Tỉnh Hạo trong thanh âm thậm chí mang theo vài phần trào phúng cùng chua xót.
Hàn Mộ Vi trầm mặc trong chốc lát, cô cảm thấy, nàng giống như có thể cảm nhận được tâm tình của cậu ta......
Cô trầm mặc làm Phó Tỉnh Hạo cười khổ một chút, ngay sau đó khẽ cắn môi, "Ngày mai mang một ngàn tệ đem tới đây!"
Vừa dứt lời, Hàn Mộ Vi đã mở miệng: "ba vạn tệ sao? Ta có."
Quảng cáo
"......"
Phó Tỉnh Hạo lập tức ngây ngẩn cả người.
Hai nam sinh bên cạnh cùng cậu nhóc cả người đều ngẩn ngơ ngây ngốc, vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm Hàn Mộ Vi, giống như đang xem một cái ngốc tử.
Thấy biểu tình của bọn họ như thế, Hàn Mộ Vi sửng sốt một chút, "Không cần sao?"
Phó Tỉnh Hạo còn không có nói chuyện, nam sinh lùn lùn bên cạnh hai mắt sáng rỡ gật đầu liền tục như gà mỏ thóc, nhìn chằm chằm cô vội vàng nói: "Yêu cầu yêu cầu yêu cầu!! Cô gái, ngày mai cô liền đem tiền mang lại đây, về sau cô chính là người Thái ca che chở!"
Hàn Mộ Vi gật gật đầu, "được."
Lại nhìn về phía Phó Tỉnh Hạo, ánh mắt thanh minh, "thế nhày mai tôi đi đến nơi nào đưa cho cậu?"
Thanh niên mày rậm mắt to trước mặt cắn môi, nửa ngày không nói gì.
Cái người nam sinh tự xưng là Thái ca kéo kéo cậu ta, Phó Tỉnh Hạo hít sâu một hơi, mới nói: " Sau tan học, cô đem tiền tới nơi này."
Hàn Mộ Vi gật đầu, xoay người đã muốn đi, lại bị cậu ta một lần nữa gọi lại:
"Từ từ!"
Cô xoay người lại, nhìn Phó Tỉnh Hạo, Phó Tỉnh Hạo sắc mặt vẫn là thực cứng đờ, quay mặt đi, nói: "Xem như tôi mượn cô!"
Cậu ta hung tợn nói: "Ngày mai tôi...... sẽ viết giấy nợ cho cô, nên sau khi mượn , tôi sẽ cố gắng trả lại không thiếu một đồng!"
Nói, mang theo vài người xoay người liền rời đi.
Cậu nhóc đứng ở tại chỗ, nhìn Phó Tỉnh Hạo bên kia, xoay người lại đây, cắn cắn môi dưới, nói: "chị ơi...... chị đừng nóng giận. Tỉnh Hạo ca anh ấy là một người tốt......"
Chính là cậu nhóc nghẹn đến mức mặt đều đỏ, vẫn là không có nói tiếp theo câu nói, kia đầu, Phó Tỉnh Hạo đã quay đầu tới: "Tiểu ngư, còn không đi?"
Trong âm thanh của cậu ta mang theo vài phần cảnh cáo.
Cậu nhóc thở một hơi dài, có chút áy náy mà nhìn Hàn Mộ Vi, "chị ơi, chị cứ yên tâm! Tiền anh ấy nhất định sẽ còn cho chị, Tỉnh Hạo ca nói là làm, nói là mượn, liền nhất định sẽ còn!"
Nói, cậu nhóc liền xoay người chạy, nhanh chóng đuổi theo Phó Tỉnh Hạo bọn họ.
Hệ thống nhắc nhở: Mặc Quân Dư đối ngừoi tăng lên 5 điểm hảo cảm giá trị.
Lý Thái đối người tăng lên 1 điểm hảo cảm giá trị.
Lưu Tử Phong đối người tăng lên 1 điểm hảo cảm giá trị.
Phó Tỉnh Hạo đối người tăng lên 5 điểm hảo cảm giá trị......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.