Chương 9: Bí mật
Đạn Xác
26/09/2020
Editor: Thơ Thơ
Bên trong sân bắn trống trải, hai bóng dáng một cao một thấp đặc biệt chói mắt.
Chương Diệc lui về phía sau một bước, đứng ở phía sau Alan, đỡ cánh tay cậu cầm súng, giọng nói trầm thấp mà từ tính, "cổ tay phải buông lỏng, ngón tay trỏ khấu ở trên cò súng."
"Là thế này phải không?"
Alan cảm thụ được sau gáy hơi thở xử nam ấm áp, ánh mắt xanh biếc trở nên có mấy phần thâm trầm. Mùi vị tín tức tố trên người Chương Diệc nhu hòa không mất lạnh lẽo, như ngày thu gió lạnh còn quấn cậu. Cậu không tự chủ buông lỏng vai thẳng tắp, để cho mình càng thêm tới gần ngực Chương Diệc.
"Ừm. Đôi mắt nhìn mục tiêu, không cần có tạp niệm."
Hô hấp Alan trì hoãn, một cách chăm chú mà nhìn chằm chằm bia phía trước.
"Xạ kích."
Ngón tay tinh tế kéo mạnh cò súng, đoàng một tiếng súng qua đi, màn hình điện tử di động phía trước báo ra sổ đỏ tươi.
9.1 điểm.
Trong mắt Chương Diệc kinh ngạc không hề che giấu chút nào, anh thấy sắc mặt Alan trầm tĩnh, khóe miệng nhếch lên, "Trước đây học qua sao?"
"đã lén lút luyện qua mấy lần. Phụ thân không cho tôi học những thứ đồ này." Alan rũ lông mi mắt xuống, thần sắc có mấy phần mất mát.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Chương Diệc càng đậm, luyện qua mấy lần có thể đánh ra 9.1 điểm thành tích, muốn chiêu cậu đến bộ đội, chẳng lẽ có thể bồi dưỡng thành một tay súng thần. Đáng tiếc, cậu cố tình là Omega... Thotho_diendanlequydon
"Yên tâm, nếu cậu yêu thích, ngày mai tôi có thể tiếp tục mang cậu tới chơi."
"Có thật không?" Alan quay mặt sang nhìn anh, một đôi con ngươi xanh biếc sáng lấp lánh, nhìn ra lòng Chương Diệc liền mềm nhũn mấy phần.
"Đương nhiên." Chương Diệc vỗ vỗ đầu cậu, cười đến sủng nịch.
"Bất quá... Nếu phụ thân tôi biết tôi đang len lén luyện thứ này, trở lại nhất định trách cứ tôi."
"Tại sao muốn trách cứ cậu? Bởi vì cậu không giống đại đa số Omega, yên tĩnh ngoan ngoãn, mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào lấy lòng Alpha tự đại?"
"Tôi cho là đại đa số Alpha sẽ khá là yêu thích Omega ôn nhu." Alan để súng xuống, lẳng lặng mà nhìn Chương Diệc.
"Tôi vừa vặn chính là phần nhỏ còn lại kia." Chương Diệc trừng mắt nhìn, cười đến tà khí, "Vậy còn cậu, thích Alpha dạng gì?"
Như anh vậy. ở đáy lòng Alan nói, đôi môi lại mím thật chặc, lộ ra thần sắc ngượng ngùng.
Chương Diệc cười ha ha, theo tay cầm lên một cái súng lục màu bạc trong hộp, "Thôi, không đùa cợt cậu. Dể cậu nhìn thương pháp của tôi một chút, thế nào?"
Anh vô ý khoe kỹ năng, chỉ là loại súng lục này đều là trang bị cho người mới học, anh hai, ba lần liền cầm trong tay súng lục T11 hủy đi triệt để. Nhìn trên khăn trải bàn bày ra linh kiện lớn nhỏ, Alan lộ ra thần sắc không rõ, "Đây là?"
"Giúp tôi đếm ngược mười giây." Chương Diệc lười nhác mà đứng lại ở khu hoàng tuyến, hơi nháy nháy mày với Alan.
Alan đột nhiên hiểu được, lập tức bắt đầu đếm ngược. Chữ "Mười" vừa ra, tay Chương Diệc liền nhanh chóng bắt đầu động tác, quá nhanh, một bước đi cụ thể Alan đều không thấy rõ, linh kiện tán loạn này liền tổ hợp thành một cái súng hoàn chỉnh. Chờ lúc cậu đếm tới "ba", Chương Diệc đã sắp xếp gọn băng đạn, giơ súng lục lên, hướng về bia xạ kích. Thotho_diendanlequydon
Anh thậm chí không có quay đầu xem bia bắn phía trước, liền dứt khoát bóp cò súng. Doàng, đoàng, đoàng, ba tiếng súng chát chúa vang vọng sân bắn trống trải.
Alan nhìn trên màn hình điện tử biểu hiện điểm, lại quay đầu nhìn Chương Diệc cười đến thong dong một chút, ngực như có cỗ nhiệt huyết bốc lên.
"Không cần nhìn tôi sùng bái như thế." Chương Diệc liếc mắt trên màn ảnh ba cái vòng mười bắt mắt, không để ý chút nào dời đi băng đạn, cây súng lục vứt trở lại hộp súng, "Tôi sẽ thật không tiện."
**
Kết thúc dạy học ở sân bắn, sau khi trở lại biệt thự, hai người ở chung so với mấy ngày trước đây còn muốn tự nhiên rất nhiều.
Buổi tối còn có một tiệc rượu từ thiện muốn tham gia, Chương Diệc vốn đã thay xong lễ phục, ngay tại lúc anh sắp kéo cửa ra, cảm giác khác thường quen thuộc nào đó chiếm lấy anh.
Sắc mặt của anh nhất thời trở nên thay đổi, bước chân bất ổn mà lùi về sau một bước, ngã ngồi trên giường.
Mấy ngày nay trải qua nhàn nhã tự tại, rời xa trong quân làm việc vặt này đó, làm cho anh thiếu chút nữa đều quên mất bên trong thân thể mình mai phục một "bom ẩn hình" bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.
"anh Chương Diệc, anh xong chưa?" tiếng nói trong trẻo của Alan vang lên ở ngoài cửa. Hai người càng ngày càng quen biết, xưng hô của cậu đối với anh cũng từ "Chương thiếu tướng" xa lánh tiến tới "anh Chương Diệc" thân mật.
Chương Diệc nắm chặt bàn tay, chậm rãi đi tới cạnh cửa, nhẹ giọng nói, "Alan, xin lỗi, đêm nay tôi không đi được. Quân bộ lâm thời có chút chuyện quan trọng cần phải xử lý. Tôi để quản gia cùng cậu đi công quán cục trường phu nhân."
Mấy ngày nay không phải anh cũng không cần xử lý công vụ sao? Trong lòng Alan nghi hoặc, lại cũng không có vạch trần Chương Diệc lý do sứt sẹo, cậu chớp chớp con mắt trong suốt, mất mát nói, "được, vậy tự em đi." Thotho_diendanlequydon
"ừm, cậu đi đi, chơi vui vẻ." Chương Diệc dựa vào ở trên cửa, nỗ lực để giọng của mình bảo trì vững vàng. Chờ nghe đến tiếng bước chân phía sau cửa đi xa, anh mới khó chịu mà gỡ bỏ cổ áo, lảo đảo mà ngã vào trên giường lớn trong phòng.
Nóng quá... Anh cởi áo khoác lễ phục và sơmi, để trên người trần trụi rơi vào bên trong đệm giường mềm mại. Lồng ngực trần trụi ma sát chất vải bông, nơi nụ hoa truyền đến một chút cảm giác ngứa ngáy, để Chương Diệc không nhịn được nhíu lông mày, không nhịn được lấy ngón tay gảy hai lần ở nơi đó.
Nào có biết đụng vào nơi này không đến nơi đến chốn, trái lại càng ngày càng đốt khô nóng trong cơ thể, nụ hoa ngực trái trực tiếp đứng thẳng, không chút nào xấu hổ chờ đợi âu yếm. Chương Diệc thở một hơi, quên hạ thân chính mình căng thẳng, tay phải đặt lên, lạng quạng dùng ngón tay cái cùng ngón tay trỏ xoa nắn nụ hoa non mềm. Quanh năm anh cầm súng, ngón tay trỏ sinh một tầng kén mỏng manh, xúc cảm hơi cứng sát qua hạt nhũ mẫn cảm, sau khi qua lại mấy lần, hạt nho nhỏ liền dần dần phồng lớn, hiện ra màu sắc đỏ sẫm. Dầu ngón tay cái ngắn ngủi tình cờ sát qua đỉnh lỗ nhỏ nụ hoa, liền đưa tới toàn thân nhẹ nhàng run rẩy.
Nhưng mà, khoái cảm hời hợt này đối với anh mà nói còn thiếu rất nhiều. Chương Diệc cắn chặt môi dưới, nện bước lảo đảo đi tới trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra, thần sắc phức tạp lấy ra cái hòm thuốc ở tận cùng bên trong.
Do dự mở valy ra, lúc nhìn thấy bên trong sắp xếp các loại "dụng cụ an ủi" chỉnh tề, mặt Chương Diệc anh tuấn kiên nghị nhất thời đỏ bừng lên. Cái rương này làm cho anh không thể tránh khỏi nhớ lại tình cảnh trong phòng y tế đó, lúc đó chính mình ở trước mặt hảo hữu, như Omega thời kỳ động dục mở ra hai chân, hậu huyệt cắm vào một cái gậy xoa bóp...
Đệt! Anh cắn răng, từ bên trong cầm một cái dương v*t giả khá nhỏ bé cùng một cái trứng rung hình bầu dục, chỉ muốn mau sớm giải quyết đoạn thời kì gian nan này. Anh cởi quần dài và quần lót, quỳ nằm ở trên giường, xấu hổ mà tách ra hai chân, sau đó nắm cái dương v*t giả kia, khó khăn lấp đầy giữa mông.
Hậu huyệt không biết thoả mãn từ lâu hơi ướt át, huyệt màu mật ong hé miệng một cái, lo lắng ngoại vật xâm lấn. Chương Diệc nhắm mắt lại, nhẫn tâm, lúc liền muốn nhét cái dương v*t giả kia vào, chỉ nghe một tiếng cùm cụp vang lên, cửa phía sau anh dĩ nhiên mở ra.
Thiếu niên thân mang hoa phục đứng ở ngoài cửa, trên khuôn mặt tuyệt mỹ viết rõ ràng khiếp sợ và nghi hoặc.
"Anh Chương Diệc... Anh làm sao vậy?"
Bên trong sân bắn trống trải, hai bóng dáng một cao một thấp đặc biệt chói mắt.
Chương Diệc lui về phía sau một bước, đứng ở phía sau Alan, đỡ cánh tay cậu cầm súng, giọng nói trầm thấp mà từ tính, "cổ tay phải buông lỏng, ngón tay trỏ khấu ở trên cò súng."
"Là thế này phải không?"
Alan cảm thụ được sau gáy hơi thở xử nam ấm áp, ánh mắt xanh biếc trở nên có mấy phần thâm trầm. Mùi vị tín tức tố trên người Chương Diệc nhu hòa không mất lạnh lẽo, như ngày thu gió lạnh còn quấn cậu. Cậu không tự chủ buông lỏng vai thẳng tắp, để cho mình càng thêm tới gần ngực Chương Diệc.
"Ừm. Đôi mắt nhìn mục tiêu, không cần có tạp niệm."
Hô hấp Alan trì hoãn, một cách chăm chú mà nhìn chằm chằm bia phía trước.
"Xạ kích."
Ngón tay tinh tế kéo mạnh cò súng, đoàng một tiếng súng qua đi, màn hình điện tử di động phía trước báo ra sổ đỏ tươi.
9.1 điểm.
Trong mắt Chương Diệc kinh ngạc không hề che giấu chút nào, anh thấy sắc mặt Alan trầm tĩnh, khóe miệng nhếch lên, "Trước đây học qua sao?"
"đã lén lút luyện qua mấy lần. Phụ thân không cho tôi học những thứ đồ này." Alan rũ lông mi mắt xuống, thần sắc có mấy phần mất mát.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Chương Diệc càng đậm, luyện qua mấy lần có thể đánh ra 9.1 điểm thành tích, muốn chiêu cậu đến bộ đội, chẳng lẽ có thể bồi dưỡng thành một tay súng thần. Đáng tiếc, cậu cố tình là Omega... Thotho_diendanlequydon
"Yên tâm, nếu cậu yêu thích, ngày mai tôi có thể tiếp tục mang cậu tới chơi."
"Có thật không?" Alan quay mặt sang nhìn anh, một đôi con ngươi xanh biếc sáng lấp lánh, nhìn ra lòng Chương Diệc liền mềm nhũn mấy phần.
"Đương nhiên." Chương Diệc vỗ vỗ đầu cậu, cười đến sủng nịch.
"Bất quá... Nếu phụ thân tôi biết tôi đang len lén luyện thứ này, trở lại nhất định trách cứ tôi."
"Tại sao muốn trách cứ cậu? Bởi vì cậu không giống đại đa số Omega, yên tĩnh ngoan ngoãn, mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào lấy lòng Alpha tự đại?"
"Tôi cho là đại đa số Alpha sẽ khá là yêu thích Omega ôn nhu." Alan để súng xuống, lẳng lặng mà nhìn Chương Diệc.
"Tôi vừa vặn chính là phần nhỏ còn lại kia." Chương Diệc trừng mắt nhìn, cười đến tà khí, "Vậy còn cậu, thích Alpha dạng gì?"
Như anh vậy. ở đáy lòng Alan nói, đôi môi lại mím thật chặc, lộ ra thần sắc ngượng ngùng.
Chương Diệc cười ha ha, theo tay cầm lên một cái súng lục màu bạc trong hộp, "Thôi, không đùa cợt cậu. Dể cậu nhìn thương pháp của tôi một chút, thế nào?"
Anh vô ý khoe kỹ năng, chỉ là loại súng lục này đều là trang bị cho người mới học, anh hai, ba lần liền cầm trong tay súng lục T11 hủy đi triệt để. Nhìn trên khăn trải bàn bày ra linh kiện lớn nhỏ, Alan lộ ra thần sắc không rõ, "Đây là?"
"Giúp tôi đếm ngược mười giây." Chương Diệc lười nhác mà đứng lại ở khu hoàng tuyến, hơi nháy nháy mày với Alan.
Alan đột nhiên hiểu được, lập tức bắt đầu đếm ngược. Chữ "Mười" vừa ra, tay Chương Diệc liền nhanh chóng bắt đầu động tác, quá nhanh, một bước đi cụ thể Alan đều không thấy rõ, linh kiện tán loạn này liền tổ hợp thành một cái súng hoàn chỉnh. Chờ lúc cậu đếm tới "ba", Chương Diệc đã sắp xếp gọn băng đạn, giơ súng lục lên, hướng về bia xạ kích. Thotho_diendanlequydon
Anh thậm chí không có quay đầu xem bia bắn phía trước, liền dứt khoát bóp cò súng. Doàng, đoàng, đoàng, ba tiếng súng chát chúa vang vọng sân bắn trống trải.
Alan nhìn trên màn hình điện tử biểu hiện điểm, lại quay đầu nhìn Chương Diệc cười đến thong dong một chút, ngực như có cỗ nhiệt huyết bốc lên.
"Không cần nhìn tôi sùng bái như thế." Chương Diệc liếc mắt trên màn ảnh ba cái vòng mười bắt mắt, không để ý chút nào dời đi băng đạn, cây súng lục vứt trở lại hộp súng, "Tôi sẽ thật không tiện."
**
Kết thúc dạy học ở sân bắn, sau khi trở lại biệt thự, hai người ở chung so với mấy ngày trước đây còn muốn tự nhiên rất nhiều.
Buổi tối còn có một tiệc rượu từ thiện muốn tham gia, Chương Diệc vốn đã thay xong lễ phục, ngay tại lúc anh sắp kéo cửa ra, cảm giác khác thường quen thuộc nào đó chiếm lấy anh.
Sắc mặt của anh nhất thời trở nên thay đổi, bước chân bất ổn mà lùi về sau một bước, ngã ngồi trên giường.
Mấy ngày nay trải qua nhàn nhã tự tại, rời xa trong quân làm việc vặt này đó, làm cho anh thiếu chút nữa đều quên mất bên trong thân thể mình mai phục một "bom ẩn hình" bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.
"anh Chương Diệc, anh xong chưa?" tiếng nói trong trẻo của Alan vang lên ở ngoài cửa. Hai người càng ngày càng quen biết, xưng hô của cậu đối với anh cũng từ "Chương thiếu tướng" xa lánh tiến tới "anh Chương Diệc" thân mật.
Chương Diệc nắm chặt bàn tay, chậm rãi đi tới cạnh cửa, nhẹ giọng nói, "Alan, xin lỗi, đêm nay tôi không đi được. Quân bộ lâm thời có chút chuyện quan trọng cần phải xử lý. Tôi để quản gia cùng cậu đi công quán cục trường phu nhân."
Mấy ngày nay không phải anh cũng không cần xử lý công vụ sao? Trong lòng Alan nghi hoặc, lại cũng không có vạch trần Chương Diệc lý do sứt sẹo, cậu chớp chớp con mắt trong suốt, mất mát nói, "được, vậy tự em đi." Thotho_diendanlequydon
"ừm, cậu đi đi, chơi vui vẻ." Chương Diệc dựa vào ở trên cửa, nỗ lực để giọng của mình bảo trì vững vàng. Chờ nghe đến tiếng bước chân phía sau cửa đi xa, anh mới khó chịu mà gỡ bỏ cổ áo, lảo đảo mà ngã vào trên giường lớn trong phòng.
Nóng quá... Anh cởi áo khoác lễ phục và sơmi, để trên người trần trụi rơi vào bên trong đệm giường mềm mại. Lồng ngực trần trụi ma sát chất vải bông, nơi nụ hoa truyền đến một chút cảm giác ngứa ngáy, để Chương Diệc không nhịn được nhíu lông mày, không nhịn được lấy ngón tay gảy hai lần ở nơi đó.
Nào có biết đụng vào nơi này không đến nơi đến chốn, trái lại càng ngày càng đốt khô nóng trong cơ thể, nụ hoa ngực trái trực tiếp đứng thẳng, không chút nào xấu hổ chờ đợi âu yếm. Chương Diệc thở một hơi, quên hạ thân chính mình căng thẳng, tay phải đặt lên, lạng quạng dùng ngón tay cái cùng ngón tay trỏ xoa nắn nụ hoa non mềm. Quanh năm anh cầm súng, ngón tay trỏ sinh một tầng kén mỏng manh, xúc cảm hơi cứng sát qua hạt nhũ mẫn cảm, sau khi qua lại mấy lần, hạt nho nhỏ liền dần dần phồng lớn, hiện ra màu sắc đỏ sẫm. Dầu ngón tay cái ngắn ngủi tình cờ sát qua đỉnh lỗ nhỏ nụ hoa, liền đưa tới toàn thân nhẹ nhàng run rẩy.
Nhưng mà, khoái cảm hời hợt này đối với anh mà nói còn thiếu rất nhiều. Chương Diệc cắn chặt môi dưới, nện bước lảo đảo đi tới trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra, thần sắc phức tạp lấy ra cái hòm thuốc ở tận cùng bên trong.
Do dự mở valy ra, lúc nhìn thấy bên trong sắp xếp các loại "dụng cụ an ủi" chỉnh tề, mặt Chương Diệc anh tuấn kiên nghị nhất thời đỏ bừng lên. Cái rương này làm cho anh không thể tránh khỏi nhớ lại tình cảnh trong phòng y tế đó, lúc đó chính mình ở trước mặt hảo hữu, như Omega thời kỳ động dục mở ra hai chân, hậu huyệt cắm vào một cái gậy xoa bóp...
Đệt! Anh cắn răng, từ bên trong cầm một cái dương v*t giả khá nhỏ bé cùng một cái trứng rung hình bầu dục, chỉ muốn mau sớm giải quyết đoạn thời kì gian nan này. Anh cởi quần dài và quần lót, quỳ nằm ở trên giường, xấu hổ mà tách ra hai chân, sau đó nắm cái dương v*t giả kia, khó khăn lấp đầy giữa mông.
Hậu huyệt không biết thoả mãn từ lâu hơi ướt át, huyệt màu mật ong hé miệng một cái, lo lắng ngoại vật xâm lấn. Chương Diệc nhắm mắt lại, nhẫn tâm, lúc liền muốn nhét cái dương v*t giả kia vào, chỉ nghe một tiếng cùm cụp vang lên, cửa phía sau anh dĩ nhiên mở ra.
Thiếu niên thân mang hoa phục đứng ở ngoài cửa, trên khuôn mặt tuyệt mỹ viết rõ ràng khiếp sợ và nghi hoặc.
"Anh Chương Diệc... Anh làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.