Chương 24: Ngăn cách
Đạn Xác
26/09/2020
Editor: Thơ Thơ
Bởi vì quá độ khiếp sợ, đầu óc anh trống rỗng, xong quên hết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể cứng đờ nhắm mắt lại, mặc cho Bùi Tịch hành động. Mãi đến khi thân thể người nọ cũng dính vào, thậm chí anh có thể cảm giác được để giữa hai chân anh ngạnh nhiệt...
Ma sát kia, anh thật bỗng nhiên hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Tại sao Bùi Tịch không cùng Điền Mây bên nhau, tại sao Bùi Tịch sẽ phải cầu anh sau khi phát bệnh đi tìm anh, tại sao Bùi Tịch gần đây biểu hiện cổ quái như vậy...
Tất cả nghi hoặc, đều có đáp án.
Chương Diệc có loại kích động đi tìm Bùi Tịch để hỏi rõ ràng, anh lật lên đồng hồ truyền tin, ngón tay dừng lại thật lâu ở cái danh tự kia, nhưng mà tâm loạn như ma, từ đầu đến cuối không có dũng khí ấn xuống đi.
Bỗng đồng hồ phát ra tích một tiếng, một cái video thỉnh cầu di động ở giữa không trung. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chương Diệc xem đến tên phía dưới, ánh mắt mờ mịt rốt cục có chút tiêu cự. Anh dừng xe ở ven đường, ấn xuống nút gọi.
"Tiểu Diệc, gần đây khỏe không?"
Khuôn mặt Chu Dĩ Nam ôn nhu tươi cười xuất hiện ở trong hình ảnh, lần này anh không có ngồi xe lăn, mà là ngồi ở sau bàn làm việc.
Chương Diệc nhìn thấy mặt của anh, trong lòng an định không ít.
"Vẫn tốt. Anh đây, thân thể khỏe một chút sao?"
"ừm, đã xuất viện." Chu Dĩ Nam nhếch miệng lên, "Tuần sau có rảnh không? Đến nhà mới của anh xem."
"anh xuất viện hả?" Chương Diệc hơi kinh ngạc, lúc Chu Dĩ Nam xuất viện anh dĩ nhiên cũng không biết, âm thầm trách cứ chính mình sơ sẩy, anh gật đầu nói, "Tuần sau có hai ngày phép, chừng nào thì anh thuận tiện, em sẽ đi qua."
"chừng nào thì em muốn tới đây nói sớm với anh một tiếng là được."
"vâng."
"Đã trễ thế này, em còn ở bên ngoài hả?"
Phỏng chừng anh nhìn thấy mình còn ngồi ở trong xe, Chương Diệc do dự một chút, mới nói, "Bằng hữu mời xem phim."
"Là Bùi Tịch sao?" giọng điệu Chu Dĩ Nam điềm đạm, "Nói đến, cũng rất lâu anh chưa từng thấy cậu kia."
Chương Diệc ừ một tiếng, không biết tại sao, anh bỗng nhiên có chút vui mừng vì Chu Dĩ Nam chưa thấy Bùi Tịch. Không phải hai người kia đụng vào nhau, thật không biết sẽ phát sinh gì.
"Bên ngoài lạnh, mau đi trở về đi. Đừng bị cảm."
"Úc, biết rồi." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chương Diệc đi xe về nhà, lúc này đã là cuối mùa thu, buổi tối hàn khí rất nặng. Anh mặc chế phục áo khoác đơn bạc, nhưng không cảm thấy lạnh, trái lại cảm thấy trong lòng chảy xuôi chút ấm áp. Thật giống như trở về lúc chừng mười tuổi, bởi vì người trong lòng quan tâm một câu, liền trở nên tay chân luống cuống, dáng dấp liền mừng thầm.
Thật TM ngốc! Chương Diệc nhìn mặt của mình trong gương, hận thiết bất thành cương đập hai quyền trên trán.
**
Tuần này công sự không nhiều, tham gia xong nghi thức hạm đội thứ năm mới cắt băng khánh thành chiến hạm, Chương Diệc có thể nghỉ phép. Không có gì bất ngờ xảy ra, trong nghi thức cắt băng khánh thành anh liền đụng phải Bạch Lãng. Hai người ở trước truyền thông và đèn chớp cười hoà thuận mà nắm tay, quyền gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ là vừa xuống đài, Chương Diệc liền đi phòng rửa tay dùng dịch tiêu độc rửa tay nửa giờ.
"Trưởng quan, sau khi cắt băng khánh thành kết thúc có một tiệc khánh công, ngài muốn tham gia không?"
"Không được, tôi còn có chuyện khác." Chương Diệc lấy từ chế phục áo khoác bản thân, không biết nghĩ đến cái gì, anh vẫy vẫy tay với Tô Nhiên, "Lần trước chúng ta đi cửa hàng thợ may kia cũng không tệ lắm, ngày hôm nay cậu theo tôi đi xem thử đi."
Anh vì cái gì để ý mua quần áo như vậy? Tô Nhiên nhớ tới anh rất ít mặc thường phục và lễ phục, coi như phải mặc, cũng đều là trực tiếp bảo anh đặt tốt lại đi, căn bản sẽ không tự mình đi tìm.
"Trưởng quan muốn tham gia tiệc rượu quan trọng gì sao?" Tô Nhiên ngồi ở chỗ ngồi tài xế, mắt nhìn phía trước, sắc môi nhạt khẽ mím.
"Cũng không phải tiệc rượu, là đi gặp bằng hữu." Chương Diệc tháo mũ lính xuống, thả ở trên tay thưởng thức, "Chu tướng quân, cậu đã gặp qua."
Tô Nhiên úc một tiếng, anh không có sai, trong giọng điệu Chương Diệc không che giấu được nhẹ nhàng và mừng rỡ. Kỳ thực lần trước lúc đi căn cứ ngủ đông, anh liền ý thức được Chương Diệc đối với người kia bất đồng, anh thân mật gọi anh ta "Anh Nam", lúc nhìn đáy mắt anh quan tâm cũng không che lấp chút nào. Sau đó anh hỏi Chương lão gia mới biết, Thơ_Thơ_diendanlequydon hóa ra Chu Dĩ Nam không chỉ là học sinh của Chương lão gia, còn giúp Chương Diệc khi còn bé làm bài tập, cũng thường thường mang Chương Diệc ra ngoài chơi. Đối với Chương Diệc mà nói, Chu Dĩ Nam nhất định là anh trai lớn đi, huống hồ cái người kia dáng dấp còn xuất sắc như vậy, năng lực còn ưu tú như vậy...
Đè xuống chua xót trong lòng, sắc mặt Tô Nhiên như thường mà dừng xe, bồi Chương Diệc tiến vào tiệm may. Chương Diệc nhìn quanh một vòng ở trong cửa hàng, chọn hai bộ quần áo thể dục màu tối liền tiến vào phòng thay quần áo. Tô Nhiên cầm mũ lính trong tay anh, ngồi ở trên ghế sa lon chờ đợi, một Beta hướng dẫn mua tri kỷ đưa cho anh một chén trà. Anh uống hai hớp trà, bỗng nở nụ cười, bộ dáng mình lúc này thực sự có chút giống một ông chồng ở ngoài phòng thử quần áo chờ đợi vợ.
"Tô phó quan, thật là đúng dịp. ở đây cũng nhìn thấy cậu." Bạch Lãng ôm một Beta mi thanh mục tú đi tới. Tô Nhiên vừa nhìn thấy anh ta, thần sắc thoải mái trên mặt nhất thời thu lại, anh gật đầu với anh ta, lễ phép chào, "Bạch tham mưu trưởng."
"thiếu tướng Nhà các ngươi ở bên trong hả?"
"vâng."
"Ở trước mặt tôi sốt sắng như vậy làm gì?" Bạch Lãng dựa sát vào Tô Nhiên, ám muội mà ghé vào lỗ tai anh nói, "Sợ tôi ăn thịt cậu hả?"
Khí tức Alpha uy thế và cường thế đặt ở đỉnh đầu anh, lưng Tô Nhiên chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, mà sắc mặt vẫn tự nhiên, "Bạch tham mưu đừng nói giỡn."
Bạch Lãng nở nụ cười hai tiếng ha ha, anh thả Beta trong lồng ngực ra, để chính anh ta đi bên ngoài đi dạo. Lúc này mới chậm rãi đi đến trước mặt Tô Nhiên.
"cậu và Chương Diệc dính quá lâu, mỗi lần nhìn thấy anh ta, cậu cũng giống như cái đuôi dính ở phía sau anh ta."
Tô Nhiên buông mi mắt nhỏ dài xuống, nắm chặt mũ lính trong tay, cũng không nói lời nào.
Bạch Lãng nhìn ngũ quan anh tú lệ lạnh nhạt bao phủ một tầng từ chối người bên ngoài ngàn dặm, không nhịn được nổi lên tâm tư trêu đùa. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Nếu như tôi không đoán sai, cậu đối với Chương Diệc... Có loại ý nghĩ kia đi?"
Tô Nhiên chấn động toàn thân, đột nhiên giương mắt nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén trước nay chưa từng có, thậm chí không giống như là ánh mắt một Beta sẽ có đối với Alpha.
"Bạch tham mưu nói đùa, tôi đối với trưởng quan chỉ có ngưỡng mộ, không có bất kỳ tâm tư không nên có nào." Anh lạnh lùng nói, con ngươi đen kịt mà ám trầm.
"Thả lỏng, chuyện như vậy... Rất bình thường." Bạch Lãng vỗ vỗ vai anh, một bộ khá lý giải dáng dấp của anh, "Bất quá Chương Diệc thật giống như chỉ có hứng thú đối với Omega, anh ta lại cùng Vương tử Alan đính hôn, ôi chao, thực sự là đáng tiếc."
Lông mày Tô Nhiên nhăn lại, không hiểu đến cùng anh ta muốn nói cái gì.
"Nếu như tôi nói, có một cơ hội như vậy, có thể cho cậu có được anh ta, hơn nữa làm cho anh ta thuộc về độc một mình cậu, cậu nghĩ như thế nào?"
Ánh mắt Tô Nhiên đột xuất lay động một chút, chỉ là một giây sau, anh liền khôi phục bình thường. Mặt anh không thay đổi nhìn Bạch Lãng, "anh không cần ở nơi này tốn sức, tôi sẽ không phản bội trưởng quan."
"đúng mà." Bạch Lãng cười ha ha, đối với phản ứng của Tô Nhiên cũng không kỳ quái, "Bất quá có một số việc không cần nhận định quá sớm là tốt, cậu nói phải không?"
Khóe miệng Tô Nhiên kéo kéo, trả lại anh ta một nụ cười mỉa mai.
Bởi vì quá độ khiếp sợ, đầu óc anh trống rỗng, xong quên hết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể cứng đờ nhắm mắt lại, mặc cho Bùi Tịch hành động. Mãi đến khi thân thể người nọ cũng dính vào, thậm chí anh có thể cảm giác được để giữa hai chân anh ngạnh nhiệt...
Ma sát kia, anh thật bỗng nhiên hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Tại sao Bùi Tịch không cùng Điền Mây bên nhau, tại sao Bùi Tịch sẽ phải cầu anh sau khi phát bệnh đi tìm anh, tại sao Bùi Tịch gần đây biểu hiện cổ quái như vậy...
Tất cả nghi hoặc, đều có đáp án.
Chương Diệc có loại kích động đi tìm Bùi Tịch để hỏi rõ ràng, anh lật lên đồng hồ truyền tin, ngón tay dừng lại thật lâu ở cái danh tự kia, nhưng mà tâm loạn như ma, từ đầu đến cuối không có dũng khí ấn xuống đi.
Bỗng đồng hồ phát ra tích một tiếng, một cái video thỉnh cầu di động ở giữa không trung. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chương Diệc xem đến tên phía dưới, ánh mắt mờ mịt rốt cục có chút tiêu cự. Anh dừng xe ở ven đường, ấn xuống nút gọi.
"Tiểu Diệc, gần đây khỏe không?"
Khuôn mặt Chu Dĩ Nam ôn nhu tươi cười xuất hiện ở trong hình ảnh, lần này anh không có ngồi xe lăn, mà là ngồi ở sau bàn làm việc.
Chương Diệc nhìn thấy mặt của anh, trong lòng an định không ít.
"Vẫn tốt. Anh đây, thân thể khỏe một chút sao?"
"ừm, đã xuất viện." Chu Dĩ Nam nhếch miệng lên, "Tuần sau có rảnh không? Đến nhà mới của anh xem."
"anh xuất viện hả?" Chương Diệc hơi kinh ngạc, lúc Chu Dĩ Nam xuất viện anh dĩ nhiên cũng không biết, âm thầm trách cứ chính mình sơ sẩy, anh gật đầu nói, "Tuần sau có hai ngày phép, chừng nào thì anh thuận tiện, em sẽ đi qua."
"chừng nào thì em muốn tới đây nói sớm với anh một tiếng là được."
"vâng."
"Đã trễ thế này, em còn ở bên ngoài hả?"
Phỏng chừng anh nhìn thấy mình còn ngồi ở trong xe, Chương Diệc do dự một chút, mới nói, "Bằng hữu mời xem phim."
"Là Bùi Tịch sao?" giọng điệu Chu Dĩ Nam điềm đạm, "Nói đến, cũng rất lâu anh chưa từng thấy cậu kia."
Chương Diệc ừ một tiếng, không biết tại sao, anh bỗng nhiên có chút vui mừng vì Chu Dĩ Nam chưa thấy Bùi Tịch. Không phải hai người kia đụng vào nhau, thật không biết sẽ phát sinh gì.
"Bên ngoài lạnh, mau đi trở về đi. Đừng bị cảm."
"Úc, biết rồi." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chương Diệc đi xe về nhà, lúc này đã là cuối mùa thu, buổi tối hàn khí rất nặng. Anh mặc chế phục áo khoác đơn bạc, nhưng không cảm thấy lạnh, trái lại cảm thấy trong lòng chảy xuôi chút ấm áp. Thật giống như trở về lúc chừng mười tuổi, bởi vì người trong lòng quan tâm một câu, liền trở nên tay chân luống cuống, dáng dấp liền mừng thầm.
Thật TM ngốc! Chương Diệc nhìn mặt của mình trong gương, hận thiết bất thành cương đập hai quyền trên trán.
**
Tuần này công sự không nhiều, tham gia xong nghi thức hạm đội thứ năm mới cắt băng khánh thành chiến hạm, Chương Diệc có thể nghỉ phép. Không có gì bất ngờ xảy ra, trong nghi thức cắt băng khánh thành anh liền đụng phải Bạch Lãng. Hai người ở trước truyền thông và đèn chớp cười hoà thuận mà nắm tay, quyền gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ là vừa xuống đài, Chương Diệc liền đi phòng rửa tay dùng dịch tiêu độc rửa tay nửa giờ.
"Trưởng quan, sau khi cắt băng khánh thành kết thúc có một tiệc khánh công, ngài muốn tham gia không?"
"Không được, tôi còn có chuyện khác." Chương Diệc lấy từ chế phục áo khoác bản thân, không biết nghĩ đến cái gì, anh vẫy vẫy tay với Tô Nhiên, "Lần trước chúng ta đi cửa hàng thợ may kia cũng không tệ lắm, ngày hôm nay cậu theo tôi đi xem thử đi."
Anh vì cái gì để ý mua quần áo như vậy? Tô Nhiên nhớ tới anh rất ít mặc thường phục và lễ phục, coi như phải mặc, cũng đều là trực tiếp bảo anh đặt tốt lại đi, căn bản sẽ không tự mình đi tìm.
"Trưởng quan muốn tham gia tiệc rượu quan trọng gì sao?" Tô Nhiên ngồi ở chỗ ngồi tài xế, mắt nhìn phía trước, sắc môi nhạt khẽ mím.
"Cũng không phải tiệc rượu, là đi gặp bằng hữu." Chương Diệc tháo mũ lính xuống, thả ở trên tay thưởng thức, "Chu tướng quân, cậu đã gặp qua."
Tô Nhiên úc một tiếng, anh không có sai, trong giọng điệu Chương Diệc không che giấu được nhẹ nhàng và mừng rỡ. Kỳ thực lần trước lúc đi căn cứ ngủ đông, anh liền ý thức được Chương Diệc đối với người kia bất đồng, anh thân mật gọi anh ta "Anh Nam", lúc nhìn đáy mắt anh quan tâm cũng không che lấp chút nào. Sau đó anh hỏi Chương lão gia mới biết, Thơ_Thơ_diendanlequydon hóa ra Chu Dĩ Nam không chỉ là học sinh của Chương lão gia, còn giúp Chương Diệc khi còn bé làm bài tập, cũng thường thường mang Chương Diệc ra ngoài chơi. Đối với Chương Diệc mà nói, Chu Dĩ Nam nhất định là anh trai lớn đi, huống hồ cái người kia dáng dấp còn xuất sắc như vậy, năng lực còn ưu tú như vậy...
Đè xuống chua xót trong lòng, sắc mặt Tô Nhiên như thường mà dừng xe, bồi Chương Diệc tiến vào tiệm may. Chương Diệc nhìn quanh một vòng ở trong cửa hàng, chọn hai bộ quần áo thể dục màu tối liền tiến vào phòng thay quần áo. Tô Nhiên cầm mũ lính trong tay anh, ngồi ở trên ghế sa lon chờ đợi, một Beta hướng dẫn mua tri kỷ đưa cho anh một chén trà. Anh uống hai hớp trà, bỗng nở nụ cười, bộ dáng mình lúc này thực sự có chút giống một ông chồng ở ngoài phòng thử quần áo chờ đợi vợ.
"Tô phó quan, thật là đúng dịp. ở đây cũng nhìn thấy cậu." Bạch Lãng ôm một Beta mi thanh mục tú đi tới. Tô Nhiên vừa nhìn thấy anh ta, thần sắc thoải mái trên mặt nhất thời thu lại, anh gật đầu với anh ta, lễ phép chào, "Bạch tham mưu trưởng."
"thiếu tướng Nhà các ngươi ở bên trong hả?"
"vâng."
"Ở trước mặt tôi sốt sắng như vậy làm gì?" Bạch Lãng dựa sát vào Tô Nhiên, ám muội mà ghé vào lỗ tai anh nói, "Sợ tôi ăn thịt cậu hả?"
Khí tức Alpha uy thế và cường thế đặt ở đỉnh đầu anh, lưng Tô Nhiên chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, mà sắc mặt vẫn tự nhiên, "Bạch tham mưu đừng nói giỡn."
Bạch Lãng nở nụ cười hai tiếng ha ha, anh thả Beta trong lồng ngực ra, để chính anh ta đi bên ngoài đi dạo. Lúc này mới chậm rãi đi đến trước mặt Tô Nhiên.
"cậu và Chương Diệc dính quá lâu, mỗi lần nhìn thấy anh ta, cậu cũng giống như cái đuôi dính ở phía sau anh ta."
Tô Nhiên buông mi mắt nhỏ dài xuống, nắm chặt mũ lính trong tay, cũng không nói lời nào.
Bạch Lãng nhìn ngũ quan anh tú lệ lạnh nhạt bao phủ một tầng từ chối người bên ngoài ngàn dặm, không nhịn được nổi lên tâm tư trêu đùa. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Nếu như tôi không đoán sai, cậu đối với Chương Diệc... Có loại ý nghĩ kia đi?"
Tô Nhiên chấn động toàn thân, đột nhiên giương mắt nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén trước nay chưa từng có, thậm chí không giống như là ánh mắt một Beta sẽ có đối với Alpha.
"Bạch tham mưu nói đùa, tôi đối với trưởng quan chỉ có ngưỡng mộ, không có bất kỳ tâm tư không nên có nào." Anh lạnh lùng nói, con ngươi đen kịt mà ám trầm.
"Thả lỏng, chuyện như vậy... Rất bình thường." Bạch Lãng vỗ vỗ vai anh, một bộ khá lý giải dáng dấp của anh, "Bất quá Chương Diệc thật giống như chỉ có hứng thú đối với Omega, anh ta lại cùng Vương tử Alan đính hôn, ôi chao, thực sự là đáng tiếc."
Lông mày Tô Nhiên nhăn lại, không hiểu đến cùng anh ta muốn nói cái gì.
"Nếu như tôi nói, có một cơ hội như vậy, có thể cho cậu có được anh ta, hơn nữa làm cho anh ta thuộc về độc một mình cậu, cậu nghĩ như thế nào?"
Ánh mắt Tô Nhiên đột xuất lay động một chút, chỉ là một giây sau, anh liền khôi phục bình thường. Mặt anh không thay đổi nhìn Bạch Lãng, "anh không cần ở nơi này tốn sức, tôi sẽ không phản bội trưởng quan."
"đúng mà." Bạch Lãng cười ha ha, đối với phản ứng của Tô Nhiên cũng không kỳ quái, "Bất quá có một số việc không cần nhận định quá sớm là tốt, cậu nói phải không?"
Khóe miệng Tô Nhiên kéo kéo, trả lại anh ta một nụ cười mỉa mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.