Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Chương 46

Lục Di

16/09/2020

Bước chân của hoàng đế bệ hạ liền thong thả xuống, ánh mắt hơi co lại một chút không thể nhận ra, hàm dưới vẫn buộc chặt không chịu nới lỏng, rồi đột nhiên thả lỏng, trong lòng hắn lại điên đảo vài lần, có phải phần do dự hỏi: “Cậu chính mắt thấy nó giết chết ngục giam trưởng?”

Lập tức Ba Lạc không nói, nhanh cắn môi, mặt giống như gặp nạn, bộ dạng hiển nhiên là có ẩn tình khác. Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy tư thái này, điểm dự cảm xấu ở trong lòng bỗng nhiên rớt xuống.

“Nói.” Một phần đa nghi ở đáy lòng của hoàng đế bệ hạ đã bị Ba Lạc gợi lên, không chiếm được câu trả lời, thề không bỏ qua. Ở trong thế giới của hắn, không ai có thể cãi lời hắn, cho dù là đứa nhỏ lão bà hay người ngoài, đều biết trước hắn sẽ đặc biệt tức giận nghiêm khác áp bức nói, “Hôm nay cậu không nói liền bỏ đi chức vụ của cậu.”

“Bệ hạ!” Ba Lạc kinh hãi, tựa hồ không thể tin được hoàng đế bệ hạ lại dồn ép hắn như vậy, nhất thời trên mặt liền thống khổ nan xá, rối rắm khó chịu, làm cho vẻ mặt của hắn lúc đó rất là phong phú, hơn nửa ngày mới hạ quyết định khẽ cắn môi thấp giọng nói, “Chúng ta thấy đại hoàng tử đến, sẽ chờ ở ngoài văn phòng, sợ bên trong xảy ra tranh chấp không có ai khuyên giải, thời điểm nghe thấy tiếng súng lớn liền chạy vào, liền thấy đại hoàng tử ngây ngốc ngồi yên ở trên sô pha,  trong tay còn cầm một khẩu súng, giống như là bị dọa, ngục giam trưởng…. ngục giam trưởng hắn….”

Nói đến đây, nước mắt Ba Lạc không khống chế được chảy xuống, chớp mắt nước mắt liền giàn giụa, nhìn rất là bị thương.

Mặt hoàng đế bệ hạ nháy mắt xanh mét, trong lòng nghĩ phải tin tưởng Cố Thiên Lung, đó là con của hắn, nhìn từ nhỏ đến lớn, tính nết của Cố Thiên Lung, hắn làm ba ba như thế nào không rõ? Lúc trước Ba Lạc ở bên tai hắn nói nguyên nhân Cố Thiên Lung giết chết ngục giam trưởng, nhưng giờ phút này lại nhắc nhở hắn, Cố Thiên Lung đang ở sau lưng hắn làm chuyện gì.

Làm chuyện gì? Toàn bộ liên bang chuyện khiến cho Cố Thiên Lung tích cực chỉ có vị trí mà hắn đang ngồi.

Tính cách đa nghi của hoàng đế bệ hạ nhất định không thể hoàn toàn tin tưởng Cố Thiên Lung. Về điểm ấy, trong lòng Ba Lạc biết rõ, đương nhiên hoàng đế bệ hạ tôn quý cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn.

Hắn cũng không muốn phải hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần trồng xuống một hát mầm hoài nghi, như vậy là được rồi.

Nhìn chuyển biến dáng vẻ của hoàng đế bệ hạ, Ba Lạc cảm thấy được hạt mầm kia của hắn đã gieo thành công, nếu có thể thúc giục hạt mầm kia, vậy thì nó có thể nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm. Như vậy rất tốt, tin tưởng lát nửa hoàng đế bệ hạ nhìn thấy Cố Thiên Lung, trong lòng sẽ có quyết sách.

Cùng suy nghĩ của Ba Lạc cũng không khác biệt lắm, khi hoàng đế bệ hạ nhìn thấy thi thể nằm trên sô pha của ngục giam trưởng, lại thấy Cố Thiên Lung hôn mê bất tỉnh, có chút nhếch nhác, hoài nghi trong lòng giống như được lên dây cót, không ngừng sinh trưởng, quanh co khúc khuỷu không thể khống chế.

“Các cậu đánh hắn?” hoàng đế bệ hạ liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên mặt Cố Thiên Lung có chút sưng đỏ, mặt lạnh trầm giọng hỏi, làm hoàng đế nhiều năm, khí thế không giận tự uy vẫn là có chút.

Ba Lạc đã sớm chuẩn bị tốt, mặt không đổi sắc nói: “Thời điểm chúng ta chạy tới, đại hoàng tử không muốn buông vũ khí, phối hợp điều tra. Chúng ta bất đắc dĩ, đành phải lấy mạng cùng đọ sức, nhưng hắn…. hình như coi nhẹ mạng người. Nếu chúng ta không chúng cự, thì nhân viên trông coi của ngục giam Tinh Hải chỉ sợ sẽ bị tổn hại hơn phân nửa, bệ hạ, chúng ta là bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.”

Hai gò má của hoàng đế bệ hạ động động vài cái, theo ánh mắt trầm tĩnh kia kì thực là đang kìm nén lửa giận, hắn tức giận!

Ba Lạc nắm chắc thời cơ, có chút thân thiết nói: “Nếu bệ hạ tới, vậy…. ngài liền mang đại hoàng tử đi đi?”

“Tôi mang đi?” mặt hoàng đế bệ hạ thay đổi thất thường, lúc này ngược lại lại không tức giận, “Trên đời này không có gió nào mà không thoát được tường, hôm nay hắn ở đây không coi luật lệ ra gì giết chết ngục giam trưởng, ngày mai thực có thể  đem quân hạm chạy đến trên phố đại khai sát giới.”

“Bệ hạ nói quá lời, đại hoàng tử không phải loại người như vậy.” Ba Lạc giả ý muốn giải vây giúp Cố Thiên Lung, câu tiếp theo lại ngầm đào một cái hố, “Trong khoảng thời gian này cảm xúc của đại hoàng tử thay đổi thất thường, liên tiếp ra vào nghị viện, nghe nói chăm chỉ khắc khổ được nghị viên khen ngợi hết lời.”



Hoàng đế bệ hạ trầm mặc một hồi, nhìn thấy Cố Thiên Lung hôn mê bất tỉnh, đau lòng áp chế quá nhiều nghi ngờ, hắn trực tiếp không để ý đến câu nói kia của Ba Lạc, nói trắng ra: “Tôi cảm thấy án kiện này còn có rất nhiều điểm nghi ngờ. Lập tức chuyển sang cho pháp viện, Cố Thiên Lung là người bị nghi ngờ, ngươi cứ bắt giữ ở ngục giam Tinh Hải trước, chờ người bên pháp viện tới. Điều tra rõ ràng mọi chuyện?”

Tươi cười của Ba Lạc nháy mắt không duy trì được, cũng may hắn là người nham hiểm, không khiến cho hoàng đế bệ hạ nhìn ra nửa điểm không đúng: “Phải rõ ràng.”

Hoàng đế bệ hạ dặn dò xong mọi chuyện, trong đầu vẫn còn nhiều chuyện đang ầm ĩ không ngừng, chăm sóc Cố Thiên Lung một chút, trong đầu toàn bộ là câu nói kia của  Ba Lạc, đến lúc này, tâm tư muốn bao che của hoàng đế bệ hạ đã toàn bộ không cánh mà bay.

“Cậu cần phải cam đoan an toàn của đại hoàng tử, xảy ra vấn đề gi, toi sẽ hỏi tội cậu.” Hoàng đế bệ hạ bỏ lại những lời này, không nhìn Cố Thiên Lung một cái, liền xoay người rời đi.

Chân dài Ba Lạc bước theo sau, thẳng đến khi hoàng đế bệ hạ lên xe huyền phù, một đường rời khỏi ngục giam Tinh Hải, tươi cười trên mặt hắn lúc này mới chậm rãi không có, ánh mắt hắn sáng giống như ban ngày, bên trong tràn ngập sự điên cuồng.

“Chính ủy, người đã tìm được rồi.” Người lúc trước phái đi canh giữ con mèo nhỏ đã nhanh như chớp chạy đến bên người Ba Lạc, thấp giọng báo cáo.

“A?” Vẻ mặt Ba Lạc vừa thu lại, khóe môi khoa trương giơ lên, hiện ra một khuôn mặt tươi cười thật to, “A, con mèo nhỏ không đủ thông minh, làm sao lại khinh địch như vậy bị tìm được? Các cậu đã khiến hắn mặc vào chế phục trông coi chưa?”

Người trông coi chần chờ một lát, bất an thành thực lắc đầu.

“Hắn ở đâu?” Ba Lạc hỏi.

“Toilet phía tây lầu hai.” Người trông coi trả lời.

« Toilet. » Ba Lạc cười cực kỳ vui vẻ, tươi cười làm cho người trông coi sởn gai óc, không dám nhìn thẳng hắn. « Tôi sẽ nói cho cậu phải làm sao. »

Người trông coi cẩn thận đi theo phía sau Ba Lạc, thấy hắn vừa đi vừa đánh chứ trên thông tấn khí, vài phút sau một thông tin được truyền tới thông tấn khí của người trông coi. Ba Lạc đắc ý dào dạt, giống như đại tướng quân bách chiến bách thắng : « Nhìn xem đi, nhanh đem người tóm lại, tôi khẩn cấp muốn cùng con mèo nhỏ chơi đùa. »

Người trông coi có được cách, vội vàng gật đầu chạy chậm rời đi.

Ba Lạc sờ sờ khóe môi, chìm sâu vào trong ký ức, không kiềm chế được nở nụ cười, con mèo nhỏ, hơn mười năm qua đi, anh vẫn ngọt ngào như vậy sao ?

« Trước khi gặp con mèo nhỏ, phải giải quyết phiền toái trước, nếu không sẽ không tốt cho còn mèo nhỏ đâu. » Ba Lạc lẩm bẩm nói.

Diệp Hoài Tây không nghĩ tới hoàng đế bệ hạ tới cũng mau, mà đi cũng mau, thế nhưng lại không đem Cố Thiên Lung mang đi, Ba Lạc rốt cục đã nói gì.

« Nơi này không an toàn, đi. » Cố Thiên Lung cảm thấy được có người mở đại võng theo dõi, muốn nhốt bọn họ trong cái lồng này, giống như ba ba trong rọ.

Không chỉ có Cố Tử Khung có cảm giác này, Diệp Hoài Tây cũng có.



Trực giác nhiều năm chính chiến cho hắn biết, Ba Lạc có thể đã phát hiện ra bọn họ, hiện tai đang nghĩ cách để bắt sống. Không Ba Lạc muốn bắt sống chỉ có hắn.

Diệp Hoài Tây nghĩ đến đây, nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch mới, hắn kéo lấy cánh tay của Cố Tử Khung, kéo đầu người ta xuống nhìn chính mình, làm cho cắp mắt cảm động kia chỉ nhìn thấy ảnh ngược của hắn, trong ánh mắt chuyên chú nghi hoặc của thanh niên, hắn thấp giọng nhanh chóng dặn dò: “Ba Lạc muốn bắt chính là tôi, một lát nữa tôi đi hấp dẫn lực chú ý của hắn, cậu nhân cơ hội nhảy xuống cửa sổ chạy trốn, lên xe huyền phù mà tôi đã đặt trước quyền hạn, cậu có thể mở ra, nhở kỹ, phải nhanh.”

Cố Tử Khung theo bản năng muốn cự tuyệt, miệng còn chưa mở ra, đã bị kéo một cái lảo đảo.

Diệp Hoài Tây thấy Cố Tử Khung hả mồm liền biết người này muốn nói cái gì, đơn giản là cùng sinh tử, không chịu bỏ hắn lại linh tinh. Những lời này hắn không muốn nghe, lại càng không muốn nghe Cố Tử Khung nói, vì thế, hắn cố ý đem người kéo vào cách gian, thúc giục hắn làm như vậy còn có một nguyên nhân khác, có người vào.

Cố Tử Khung lại cầm tay Diệp Hoài Tây, há mồm muốn nói, lòng bàn tay giống như là một tiểu tinh linh nghịch ngợm nhanh trí rút ra, tiếp theo trên môi chợt lạnh, hắn bị Diệp Hoài Tây lấy tay đè lại thật chắc, lần này, hắn ngay cả những lời muốn nói liền quên toàn bộ, trong đầu chỉ có một ý niệm: tay hắn có chút lạnh, mình có thể làm ấm cho hắn không?

Hai người từ bên ngoài tiến vào hữu thuyết hữu tiếu, nghe thanh âm liền cảm thấy thái độ công tác của hai người rất không có tinh thần, nhưng lại có tinh thần giải trí, lời nói đùa giỡn trong đó còn có chút không đứng đắn, Diệp Hoài Tây nghe thấy liền cau mày, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt nhìn chằm chằm của Cố Tử Khung càng ngày càng nóng rực, nôn nóng nhẫn nại làm cho trán của thanh niên hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, thân thể rất là thành thực phát ra tín hiệu mời gọi.

Quanh mình không khí lặng yên đột nhiên bị chiếm cứ bởi tin tức tố alpha bá đạo nóng nảy, cảm xúc vội vàng muốn tìm chỗ phát tiết, nhưng hắn lại cố chấp không muốn chấp nhận, không chịu dễ dàng thả ra, thầm nghĩ chờ người trong lòng cho mình một ánh mắt cổ vũ, chỉ một ánh mắt, là hắn có thể vượt qua những biến đổi lớn lao trong cuộc đời, đem người ôm vào trong lòng.

“Ai, cậu biết không? Trọng phạm 440 là do chính ủy diệt khẩu. » Có người nhỏ giọng nói.

« Tôi đoán được rồi. » Tên còn lại nói, « 440 tác cầu vô độ, hắn cố tình gây sự muốn chính ủy thỏa mãn yêu cầu của hắn, nói như chuyện gần nhất, hắn biết rõ liên bang đối với omega bảo vệ như thế nào, còn kêu chính ủy giúp hắn lộng tiến vào, tạo điều kiện cho hắn chơi đùa, nói cũng thật là tự tin, cũng thật là buồn cười. Hắn cũng không nghĩ lại, omega, một người ngồi ở trong ngục giam như hắn mà cũng muốn nghĩ tới sao ? »

« Lúc trước tôi nghe nói 440 cùng chính ủy có giao dịch tôi còn chưa tin, hiện tại nghe cậu nói như vậy, thực sự là có chuyện như vậy ? »

« Đó là đương nhiên, ở trong ngục giam Tinh Hải này không có cái gì là bí mật, lại nói chính ủy cũng không giấu giếm cái gì, ở trước mặt chúng ta, quang minh chính đại tạo điều kiện thuận lợi cho 440 còn không ít sao ? »

« Nói như vậy cũng đúng, tham niệm của con người luôn luôn không có đáy, 440 cũng là chết không hết tội, thế nhưng nghĩ muốn đùa giỡn omega. Cho dù chính ủy là con của trời, cũng không thể đụng vào điểm mẫn cảm nhất của liên bang. »

« Chính ủy không phải không dám, hắn là sợ phiền toái. Hắn cũng biết nhà hắn cùng Diệp gia là thế gia có thù oán vài thập kỷ, hai bên đều coi nhau như đối thủ, nếu như bị Diệp gia nắm được nhược điểm, chuyện đó sẽ không tốt, lại nói vị thiếu tướng kia của Diệp gia, cũng không phải người dễ chọc vào ? »

« Nói tới Diệp thiếu tướng, coi như là alpha có mị lực độc nhất, làm cho Bá Ni thiếu gia cùng Cố đại hoàng tử vì hắn mà tranh giành, cãi nhau ầm ĩ, làm cho tôi xem được một màn tuồng hay. »

« Thích, tranh đến tranh đi ngay cả một ánh mắt của chính chủ cũng không nhận được, hai người cũng thực sự là… »

‘Rầm’ thanh âm cánh cửa nện vào trên tường, một tiếng hô thô bạo cuồng nộ bay thẳng vào trong tai : « Đứng ở trong WC cả mười phút, tuyến tiền liệt xảy ra vấn đề ? Còn ở đó mà tám chuyện, hai người có phải hay không là muốn được đi uống trà ? Có cần tôi giúp các người hướng chính ủy đánh báo cáo kết hôn hay không ? Cảm thấy thực nhàn rỗi, liền cút đi cùng phạm nhân quét tước ! »

Hai người kia ngay cả thanh âm cũng chưa phát ra, nhếch nhác xách quần chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook