Thiếu Tướng Ngài Cho Em Một Tình Yêu
Chương 27: Bữa sáng cùng Chung thiếu tướng
Thủy Hạ
24/03/2023
Sáng hôm sau thức dậy mới là một cú sốc ngập đầu. Nhâm Phó Hạ rất hồi hộp khi mở mắt ra đã nhớ được cô đã tới Chung gia từ tối qua, cô vác thân xác của mình rời khỏi giường vội vàng chau truốt lại cho gọn gàng rồi mới rời khỏi phòng.
Vẫn là áp lực và áp lực, cô không quen nơi này. Có lẽ cô nên rời khỏi đây sớm một chút.
Nghĩ rồi cô liền xuống thang, tới nơi cô kinh ngạc khi thấy những người làm đang bưng bữa sáng ra. Cô cười nhẹ rồi mở cửa ra ngoài.
Trời sáng mọi thứ hiện ra rõ ràng hơn, sân của căn nhà này chắc chẳng khác diện tích xây căn nhà là mấy, tuy lần trước Nhâm Phó Hạ đã tới nhưng cô không để ý gì nhiều, giờ gắn mắt nhìn mới thấy chỗ này khá xinh xẻo, có hoa nở, bồn cây, bồn nước, đặc biệt không khí rất trong lành, vài chỗ còn có những người làm đi qua.
Nhâm Phó Hạ nhìn thấy thật thán phục, căn nhà lớn vậy nhưng sáng ra đã thấy sạch sẽ, không biết nuôi bao nhiêu đầy tớ nhỉ. Nói chung người giàu có sự xa xỉ riêng.
Cô quay mặt lại, một lần kinh ngạc tái xuất. Phía để xe... phía để xe đầy chất cả đống các loại xe bốn lốp, nhìn có cái còn giống xe quân sự, mà bên cạnh đó còn có người đứng, Nhâm Phó Hạ nhìn rõ ra mới nhận ra là Chung Ngụy. Cô hốt hoảng chạy tới, qua tới nơi cũng một phút.
“Xe... xe của tôi ở đâu vậy?”
Chung Ngụy cười nhẹ, hắn chỉ tay vào góc tối qua mà Nhâm Phó Hạ lái vào. Nhâm Phó Hạ không thấy gì ngoài những chiếc xe kì quái này, cô nhảy nhảy lên, thế nhưng vẫn không thể nhìn tới chiếc xe của mình.
“Sao nhiều xe vậy? Nhà anh là chỗ để xe nhờ sao?”
“Xe quân sự và xe của nhà nước đấy!” Chung Ngụy hơi cười nói.
Nhâm Phó Hạ không vui ngó đi ngó lại để cố tìm chiếc xe của mình, thấy cô tốn công tốn sức như vậy Chung Ngụy liền chỉ vào một chiếc xe đen gần đó.
“Leo lên chắc em có thể thấy xe mình rồi đấy.”
Nhâm Phó Hạ quay lại, cô hơi cau mày nhìn hắn.
“Sao nhà anh để xe quân sự mà không báo tôi. Bây giờ tôi biết đi làm thế nào đây?”
Nhìn cô quay lưng đi Chung Ngụy vội kéo lại, hắn cười nhẹ rồi nói: “Anh đưa em đi.”
Nhâm Phó Hạ có ý định từ chối, nhưng lại nhớ tới chỗ này làm gì có taxi để bắt, cô nhìn lên hắn nhỏ giọng nói: “Cái đó... anh không thể lái chúng ra cho tôi lấy xe sao?”
Chung Ngụy cười một cái: “Được chứ, nhưng có vẻ cũng mất tới mấy tiếng để lấy đấy.”
Nhâm Phó Hạ hơi nhăn mày, sao cô lại tới cái nơi nguy hiểm như vậy chứ. Cô có ý định sẽ lái chúng ra để lấy con xe của mình, nhưng lại phát hiện đây là xe của nhà nước, lỡ may cô va không đúng cái gì thì bắt đền phải làm sao đây? Thôi thì đi của anh ta vậy, cũng tiện thương lượng chuyện để hủy hôn.
“Vậy nhờ Chung thiếu tướng đưa tôi đi vậy.”
Nghe xong Chung Ngụy có chút vui nhưng hắn liền giấu vào lòng.
“Vào ăn sáng rồi đi, không muộn chứ?”
Tám giờ mới bắt đầu công việc, mà bây giờ vẫn chưa tới sáu rưỡi. Nhâm Phó Hạ gật đầu chờ Chung Ngụy đi trước mới theo sau.
Cô để ý từ tối qua rồi, căn nhà rất lớn nhưng ai có thể cho cô hỏi: Chung lão gia và Chung phu nhân đang ở đâu không? Từ tối qua tới giờ cô chẳng thấy bóng hai người họ đâu, nhìn lên Chung Ngụy... cô cảm thấy người trong nhà này kì quái làm sao.
Ngồi vào bàn ăn hai người đối diện nhau Nhâm Phó Hạ mới hé môi hỏi: “Cha mẹ anh đâu vậy? Họ không tới ăn chung bữa với chúng ta sao?”
Chung Ngụy thẳng thắn đưa đôi mắt của mình nhìn lên Phó Hạ, môi hiện rõ một nụ cười, khoảnh khắc này Nhâm Phó Hạ thấy trong lòng mình như có gì đó đè nén mình lại, cô rời mắt đi nghe Chung Ngụy trả lời.
“Cha mẹ anh họ đều làm quân nhân, thêm một lý do là anh nghỉ phải mất một tháng nên hai người sẽ có chuyện bận hơn.”
“Phó Hạ, tất cả cũng là tại vì em đấy. Vì phải đính hôn kết hôn với em nên anh mới phải nghỉ việc... em không định cho anh theo đuổi em thật sao? Là một quân nhân, anh thề sẽ nghiêm túc trong chuyện yêu đương này với em đấy.” Chung Ngụy hình như có hơi bá đạo nói.
Với dáng vẻ rất nghiêm túc ấy.
Lời hứa! Nó như chạm tới tâm can con tim của Nhâm Phó Hạ vậy. Trước nay chẳng ai nói với cô cho cô một lời hứa cả, ngay khi lời nói đó thốt ra trong tim cô có chút giao động, người hơi thẫn ra đó nhưng rồi cũng buồn bã nói.
“Tôi với anh có gặp biết nhau gì nhiều đâu? Với lại chúng ta cũng không giống một loại người sẽ chung đường, vì thứ gì mà anh cố chấp với tôi như vậy?”
Đúng vậy! Là vì thứ gì chứ? Rõ ràng Chung Ngụy đã nhận ra hai người vốn có một khoảng cách, từ tối qua anh đã nghĩ thâu đêm, nhưng bằng thứ gì đó anh muốn lại gần cô, trong thân thể anh cứ như có thứ gì đó gượng ép muốn anh bao trọn yêu lấy người con gái lạnh lùng này.
Anh hơi lặng nhìn sang Nhâm Phó Hạ, cô đang ngồi im, hình như đang chú tâm muốn nghe lời nói tiếp của Chung Ngụy.
...
“Chỉ là... anh cứ thấy trong người mình muốn thấy em nhiều hơn.”
Nhâm Phó Hạ khựng lại, cô cười một cách châm biếm. Suýt tí nữa cô cho phép chính mình động lòng rồi.
“Bây giờ chúng ta tuy chưa có tình cảm, nếu em chịu cho anh theo đuổi lỡ may một ngày nào đó không xa cả hai đều có tình cảm cũng nên, em thật sự không muốn thử với anh sao? Hay em bị tổn thương từ người trước mà không dám chấp nhận anh?”
Nhâm Phó Hạ cười nhạt một cái lại nghiến thêm răng.
Tổn thương gì chứ? Nói mới nhớ, trong những ngày chia tay với Hoàng Giả Ninh Nhâm Phó Hạ cũng chẳng còn nhớ gì về anh ta nữa, một chút kí ức về anh ta cũng chẳng hiện về. Rốt cuộc là cô yêu Hoàng Giả Ninh thật sao?
“Chung thiếu tướng, anh muốn làm gì thì làm. Nhưng trong tương lai hay ngày nào đó sẽ không có "lỡ may" đâu.” Nhâm Phó Hạ cười lạnh nói.
Chung Ngụy nghe xong cảm thấy có chút vui mừng, nhưng tại sao?
Vẫn là áp lực và áp lực, cô không quen nơi này. Có lẽ cô nên rời khỏi đây sớm một chút.
Nghĩ rồi cô liền xuống thang, tới nơi cô kinh ngạc khi thấy những người làm đang bưng bữa sáng ra. Cô cười nhẹ rồi mở cửa ra ngoài.
Trời sáng mọi thứ hiện ra rõ ràng hơn, sân của căn nhà này chắc chẳng khác diện tích xây căn nhà là mấy, tuy lần trước Nhâm Phó Hạ đã tới nhưng cô không để ý gì nhiều, giờ gắn mắt nhìn mới thấy chỗ này khá xinh xẻo, có hoa nở, bồn cây, bồn nước, đặc biệt không khí rất trong lành, vài chỗ còn có những người làm đi qua.
Nhâm Phó Hạ nhìn thấy thật thán phục, căn nhà lớn vậy nhưng sáng ra đã thấy sạch sẽ, không biết nuôi bao nhiêu đầy tớ nhỉ. Nói chung người giàu có sự xa xỉ riêng.
Cô quay mặt lại, một lần kinh ngạc tái xuất. Phía để xe... phía để xe đầy chất cả đống các loại xe bốn lốp, nhìn có cái còn giống xe quân sự, mà bên cạnh đó còn có người đứng, Nhâm Phó Hạ nhìn rõ ra mới nhận ra là Chung Ngụy. Cô hốt hoảng chạy tới, qua tới nơi cũng một phút.
“Xe... xe của tôi ở đâu vậy?”
Chung Ngụy cười nhẹ, hắn chỉ tay vào góc tối qua mà Nhâm Phó Hạ lái vào. Nhâm Phó Hạ không thấy gì ngoài những chiếc xe kì quái này, cô nhảy nhảy lên, thế nhưng vẫn không thể nhìn tới chiếc xe của mình.
“Sao nhiều xe vậy? Nhà anh là chỗ để xe nhờ sao?”
“Xe quân sự và xe của nhà nước đấy!” Chung Ngụy hơi cười nói.
Nhâm Phó Hạ không vui ngó đi ngó lại để cố tìm chiếc xe của mình, thấy cô tốn công tốn sức như vậy Chung Ngụy liền chỉ vào một chiếc xe đen gần đó.
“Leo lên chắc em có thể thấy xe mình rồi đấy.”
Nhâm Phó Hạ quay lại, cô hơi cau mày nhìn hắn.
“Sao nhà anh để xe quân sự mà không báo tôi. Bây giờ tôi biết đi làm thế nào đây?”
Nhìn cô quay lưng đi Chung Ngụy vội kéo lại, hắn cười nhẹ rồi nói: “Anh đưa em đi.”
Nhâm Phó Hạ có ý định từ chối, nhưng lại nhớ tới chỗ này làm gì có taxi để bắt, cô nhìn lên hắn nhỏ giọng nói: “Cái đó... anh không thể lái chúng ra cho tôi lấy xe sao?”
Chung Ngụy cười một cái: “Được chứ, nhưng có vẻ cũng mất tới mấy tiếng để lấy đấy.”
Nhâm Phó Hạ hơi nhăn mày, sao cô lại tới cái nơi nguy hiểm như vậy chứ. Cô có ý định sẽ lái chúng ra để lấy con xe của mình, nhưng lại phát hiện đây là xe của nhà nước, lỡ may cô va không đúng cái gì thì bắt đền phải làm sao đây? Thôi thì đi của anh ta vậy, cũng tiện thương lượng chuyện để hủy hôn.
“Vậy nhờ Chung thiếu tướng đưa tôi đi vậy.”
Nghe xong Chung Ngụy có chút vui nhưng hắn liền giấu vào lòng.
“Vào ăn sáng rồi đi, không muộn chứ?”
Tám giờ mới bắt đầu công việc, mà bây giờ vẫn chưa tới sáu rưỡi. Nhâm Phó Hạ gật đầu chờ Chung Ngụy đi trước mới theo sau.
Cô để ý từ tối qua rồi, căn nhà rất lớn nhưng ai có thể cho cô hỏi: Chung lão gia và Chung phu nhân đang ở đâu không? Từ tối qua tới giờ cô chẳng thấy bóng hai người họ đâu, nhìn lên Chung Ngụy... cô cảm thấy người trong nhà này kì quái làm sao.
Ngồi vào bàn ăn hai người đối diện nhau Nhâm Phó Hạ mới hé môi hỏi: “Cha mẹ anh đâu vậy? Họ không tới ăn chung bữa với chúng ta sao?”
Chung Ngụy thẳng thắn đưa đôi mắt của mình nhìn lên Phó Hạ, môi hiện rõ một nụ cười, khoảnh khắc này Nhâm Phó Hạ thấy trong lòng mình như có gì đó đè nén mình lại, cô rời mắt đi nghe Chung Ngụy trả lời.
“Cha mẹ anh họ đều làm quân nhân, thêm một lý do là anh nghỉ phải mất một tháng nên hai người sẽ có chuyện bận hơn.”
“Phó Hạ, tất cả cũng là tại vì em đấy. Vì phải đính hôn kết hôn với em nên anh mới phải nghỉ việc... em không định cho anh theo đuổi em thật sao? Là một quân nhân, anh thề sẽ nghiêm túc trong chuyện yêu đương này với em đấy.” Chung Ngụy hình như có hơi bá đạo nói.
Với dáng vẻ rất nghiêm túc ấy.
Lời hứa! Nó như chạm tới tâm can con tim của Nhâm Phó Hạ vậy. Trước nay chẳng ai nói với cô cho cô một lời hứa cả, ngay khi lời nói đó thốt ra trong tim cô có chút giao động, người hơi thẫn ra đó nhưng rồi cũng buồn bã nói.
“Tôi với anh có gặp biết nhau gì nhiều đâu? Với lại chúng ta cũng không giống một loại người sẽ chung đường, vì thứ gì mà anh cố chấp với tôi như vậy?”
Đúng vậy! Là vì thứ gì chứ? Rõ ràng Chung Ngụy đã nhận ra hai người vốn có một khoảng cách, từ tối qua anh đã nghĩ thâu đêm, nhưng bằng thứ gì đó anh muốn lại gần cô, trong thân thể anh cứ như có thứ gì đó gượng ép muốn anh bao trọn yêu lấy người con gái lạnh lùng này.
Anh hơi lặng nhìn sang Nhâm Phó Hạ, cô đang ngồi im, hình như đang chú tâm muốn nghe lời nói tiếp của Chung Ngụy.
...
“Chỉ là... anh cứ thấy trong người mình muốn thấy em nhiều hơn.”
Nhâm Phó Hạ khựng lại, cô cười một cách châm biếm. Suýt tí nữa cô cho phép chính mình động lòng rồi.
“Bây giờ chúng ta tuy chưa có tình cảm, nếu em chịu cho anh theo đuổi lỡ may một ngày nào đó không xa cả hai đều có tình cảm cũng nên, em thật sự không muốn thử với anh sao? Hay em bị tổn thương từ người trước mà không dám chấp nhận anh?”
Nhâm Phó Hạ cười nhạt một cái lại nghiến thêm răng.
Tổn thương gì chứ? Nói mới nhớ, trong những ngày chia tay với Hoàng Giả Ninh Nhâm Phó Hạ cũng chẳng còn nhớ gì về anh ta nữa, một chút kí ức về anh ta cũng chẳng hiện về. Rốt cuộc là cô yêu Hoàng Giả Ninh thật sao?
“Chung thiếu tướng, anh muốn làm gì thì làm. Nhưng trong tương lai hay ngày nào đó sẽ không có "lỡ may" đâu.” Nhâm Phó Hạ cười lạnh nói.
Chung Ngụy nghe xong cảm thấy có chút vui mừng, nhưng tại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.