Thiếu Tướng Ngài Cho Em Một Tình Yêu
Chương 35: Bữa tối hơi lạnh của Chung thiếu tướng
Thủy Hạ
29/03/2023
Ra khỏi quầy siêu thị cũng được nhiều đồ cầm trên tay rồi ha. Vì hết tay
nên Nhâm Phó Hạ buộc phải đặt mèo nhỏ trên vai mình, nó không quen nên
lâu lâu Nhâm Phó Hạ cứ cảm thấy nó dường như đang tuột xuống tuột xuống, nhiều lần cô phải dừng lại để nó bám chắc rồi mới đi tiếp.
"Được rồi, về nhà thôi... ờ... về đó thôi."
Nhâm Phó Hạ kéo cốp xe xuống. Cô cứ thế quay lại đầu xe mà quên mất con mèo còn trên vai, đợi có cảm giác ai đó trượt trên vai cô mới nhớ tới mà lấy nó ra bỏ vào xe.
Ý định về tới nơi mà cầm vào cửa xe định mở cô lại nghe thấy tiếng khóc đâu đó. Nghoảnh mặt về hướng phát ra âm thanh, cách đó không xa cô thấy hai tên đàn ông đang co kéo một đứa trẻ.
Chuyện gì chứ? Ý tò mò hiện lên đầu. Cùng với tiếng khóc đứa bé rất lớn nên càng khiến cô chú ý.
“Mày im đi, khóc gì mà khóc.” Gã đàn ông quát tháo.
Đứa bé run rẩy trên vai ông ta cố nín lại giọng khóc.
“Thả đứa bé ra đi, anh không phải bố nó. Đúng không?”
“Mày nói gì đấy, tao bố nó đấy. Mày không biết gì thì biến đi, tránh ra để tao còn mang nó về mà dạy dỗ.”
“Tôi yêu cầu anh thả đứa bé ra, nếu là một người bố thật tại sao lại khiến con bé run rẩy như vậy chứ?”
“Mẹ kiếp.”
Gã đàn ông bực bội nghiến chặn răng như mất kiên nhẫn.
Mà phía này, cách đó không xa Nhâm Phó Hạ thấy một đám người chạy tới, họ ngó nghiêng tứ phía, trong đó còn có một người phụ nữ khóc.
Ngay giây phút này não cô như nhảy số mà suy đoán tên đó là kẻ bắt cóc, nhìn thấy tên đó đẩy người đàn ông kia để cố chạy, ngay lúc này Nhâm Phó Hạ mới tháo giày ra mà chạy nhanh về phía đó. Tốc độ chạy của cô rất nhanh, sau đó... cô cướp lấy đứa trẻ trên vai hắn.
Gã đàn ông đó thấy không còn vật gì cản trở nên liền dùng hai tay đẩy mạnh người đàn ông dưới chân mà chạy, chạy tới một chiếc xe nhảy vào, chiếc xe đó liền bị lái rời đi nhanh chóng.
Cũng vừa hay mọi người thấy cảnh này liền chạy tới, người thì đuổi theo chiếc xe đó, người thì bu tới hỏi han gã đàn ông và Nhâm Phó Hạ.
Người phụ nữ khóc lóc chạy tới vội vàng đưa tay ôm lấy đứa trẻ từ tay Phó Hạ ra mà khóc, đứa trẻ cũng sợ mà bám chặt tay vào lưng người người phụ nữ.
Đây có lẽ là mẹ bé.
Thời buổi này... sao nhiều bắt cóc vậy?
...
Thật thấm mệt sau những việc cô trải qua ngày hôm nay. Tính là 7 rưỡi về tới Chung gia, đâu giờ 8 giờ kém mới về tới. Tới rồi còn phải đi bộ hai ba phút vào nhà, mệt chết cô rồi.
Một nơi to lớn như vậy đúng là không thích hợp cho Phó Hạ ở, tuy đã ở đây vài ngày nhưng cô chẳng quen chút nào.
Cánh cửa mở ra không cần tay cô kéo, Nhâm Phó Hạ cười gật trước hai người hầu cạnh cửa, bên vai cô là mèo, hai tay cô là một đống đồ.
Vừa bước vào Nhâm Phó Hạ đã để ý người ngồi bên bàn và đống thức ăn, có chút nguội lạnh.
Chung Ngụy anh ta đang làm gì vậy? Ngồi thẫn đó mà không động đũa, vừa trải qua chuyện buồn nào sao? Nhâm Phó Hạ từ từ tiến tới, gần tới vì mèo nhỏ thấy đồ ăn nên đã kiêu liên hồi, đòi chạy ra. Ngay khi âm thanh đó vang lên đã phá đi bầu không khí ảm đạm vây quanh Chung Ngụy, anh vội vàng quay mặt lại.
Thấy cô đang loay hoay với hàng tá đồ trong tay Chung Ngụy vô thức chạy tới cầm lấy, Nhâm Phó Hạ cũng vô thức mà trao cho anh cầm. Còn cô thì vội mang con mèo xuống vai mình, nó khá là nháo, mắt chỉ nhìn hướng bàn ăn, tay liên tục chao nhao muốn qua đó.
“À, đồ ăn.”
Nhâm Phó Hạ quay mặt lại, lúc này mắt chạm nhau cô mới nhận ra hai người đã quá... gần bởi những hành động vô thức vừa rồi, cô cười nhẹ chỉ xuống đồ bên dưới.
“Lấy cho tôi hộp pa tê cho mèo ăn.”
Chung Ngụy nghe lệnh, thả đống đồ xuống mà lục lấy một túi đồ. Đúng túi đó là túi thức ăn của mèo, anh lấy ra tiện tay mở luôn nắp đưa cho cô.
“Đây này.”
“Oh, cảm ơn.”
Nhâm Phó Hạ ngồi xuống ghế, đặt hộp pa tê lên bàn cách xa với đống thức ăn kia rồi mới thả con mèo xuống, ngay lập tức mèo con nhào vào hộp pa tê mà ăn.
Nhìn cách nó ăn vội vàng chắc hẳn đã rất đói. Tướng ăn cũng rất dễ thương, cô ngắm một chút rồi lại nhìn sang, Chung Ngụy đang đứng cách cô không xa nhìn.
“Chị tôi nhờ tôi chăm sóc nó, anh có thể cho nó ở lại hết tháng này được không?”
Chung Ngụy gật đầu.
Thấy vậy Nhâm Phó Hạ hình như vui vẻ hơn, tuy nhiên cô rời mắt khỏi anh nhìn sang đống đồ ăn mà hơi khó hiểu hỏi: “Anh không ăn tối sao?”
“Anh chờ em, em ăn tối cùng anh không?”
Lúc này Chung Ngụy mới ngồi xuống, gương mặt đó tỏ ra hơi buồn thì phải.
Nhâm Phó Hạ hơi ngạc nhiên khi anh ta nói "chờ", lời nói cô chẳng muốn nghe chút nào, thế nhưng anh ta cứ thốt ra. Hai người đâu phải loại quan hệ đó mà nói ra những lời ngọt ngào như vậy.
Thế rồi lại thấy rất ngượng ngùng mà gật đầu đồng ý.
Hai người ăn bữa tối trong sự im lặng, đến con mèo ăn cũng rất im lặng nên Nhâm Phó Hạ thấy thật ngượng hơn.
Mới lâu sau cô kể lại vụ việc vừa gặp cho Chung Ngụy nghe anh mới tròn mắt mà nhìn cô một lượt. Thấy cô có vẻ không sao anh mới hơi rũ mắt xuống, Nhâm Phó Hạ dường như hiểu anh muốn hỏi gì với đôi mắt đó, cô cũng muốn đáp lời nói kia nhưng lại không có can đảm.
"Em có bị sao không?"
"Em không sao."
...
“Sau này em mà thấy chuyện đó thêm lần nữa thì đừng có manh động, gọi cho anh hoặc người khác. Đám bắt cóc đó có khi sẽ mang theo hung khí, em phải cẩn thận.”
Ánh mắt Chung Ngụy bỗng sắc sảo một tia mà nghiêm trọng nói.
Nghe vậy Nhâm Phó Hạ cũng ò ừ vài câu.
Nhìn lại căn nhà hơi vắng bóng, Nhâm Phó Hạ mới nhớ ra: Chẳng phải 2 ngày trước Chung Ngụy nói Chung lão và Chung phu nhân sẽ về sao? Nhưng sao lại không thấy họ? Cô khẽ nhìn qua anh rồi hỏi: “Chẳng phải bố mẹ anh về rồi sao? Sao không thấy họ ?”
“Tối hôm qua họ báo lại sẽ không về, hai người sẽ ở lại thành phố Chiêm Kỳ để làm việc một thời gian nữa.”
“Đó chẳng phải thành phố giáp với nước Phù sao? Cách nhau chỉ một hàng rào.”
“Đúng vậy.”
"Được rồi, về nhà thôi... ờ... về đó thôi."
Nhâm Phó Hạ kéo cốp xe xuống. Cô cứ thế quay lại đầu xe mà quên mất con mèo còn trên vai, đợi có cảm giác ai đó trượt trên vai cô mới nhớ tới mà lấy nó ra bỏ vào xe.
Ý định về tới nơi mà cầm vào cửa xe định mở cô lại nghe thấy tiếng khóc đâu đó. Nghoảnh mặt về hướng phát ra âm thanh, cách đó không xa cô thấy hai tên đàn ông đang co kéo một đứa trẻ.
Chuyện gì chứ? Ý tò mò hiện lên đầu. Cùng với tiếng khóc đứa bé rất lớn nên càng khiến cô chú ý.
“Mày im đi, khóc gì mà khóc.” Gã đàn ông quát tháo.
Đứa bé run rẩy trên vai ông ta cố nín lại giọng khóc.
“Thả đứa bé ra đi, anh không phải bố nó. Đúng không?”
“Mày nói gì đấy, tao bố nó đấy. Mày không biết gì thì biến đi, tránh ra để tao còn mang nó về mà dạy dỗ.”
“Tôi yêu cầu anh thả đứa bé ra, nếu là một người bố thật tại sao lại khiến con bé run rẩy như vậy chứ?”
“Mẹ kiếp.”
Gã đàn ông bực bội nghiến chặn răng như mất kiên nhẫn.
Mà phía này, cách đó không xa Nhâm Phó Hạ thấy một đám người chạy tới, họ ngó nghiêng tứ phía, trong đó còn có một người phụ nữ khóc.
Ngay giây phút này não cô như nhảy số mà suy đoán tên đó là kẻ bắt cóc, nhìn thấy tên đó đẩy người đàn ông kia để cố chạy, ngay lúc này Nhâm Phó Hạ mới tháo giày ra mà chạy nhanh về phía đó. Tốc độ chạy của cô rất nhanh, sau đó... cô cướp lấy đứa trẻ trên vai hắn.
Gã đàn ông đó thấy không còn vật gì cản trở nên liền dùng hai tay đẩy mạnh người đàn ông dưới chân mà chạy, chạy tới một chiếc xe nhảy vào, chiếc xe đó liền bị lái rời đi nhanh chóng.
Cũng vừa hay mọi người thấy cảnh này liền chạy tới, người thì đuổi theo chiếc xe đó, người thì bu tới hỏi han gã đàn ông và Nhâm Phó Hạ.
Người phụ nữ khóc lóc chạy tới vội vàng đưa tay ôm lấy đứa trẻ từ tay Phó Hạ ra mà khóc, đứa trẻ cũng sợ mà bám chặt tay vào lưng người người phụ nữ.
Đây có lẽ là mẹ bé.
Thời buổi này... sao nhiều bắt cóc vậy?
...
Thật thấm mệt sau những việc cô trải qua ngày hôm nay. Tính là 7 rưỡi về tới Chung gia, đâu giờ 8 giờ kém mới về tới. Tới rồi còn phải đi bộ hai ba phút vào nhà, mệt chết cô rồi.
Một nơi to lớn như vậy đúng là không thích hợp cho Phó Hạ ở, tuy đã ở đây vài ngày nhưng cô chẳng quen chút nào.
Cánh cửa mở ra không cần tay cô kéo, Nhâm Phó Hạ cười gật trước hai người hầu cạnh cửa, bên vai cô là mèo, hai tay cô là một đống đồ.
Vừa bước vào Nhâm Phó Hạ đã để ý người ngồi bên bàn và đống thức ăn, có chút nguội lạnh.
Chung Ngụy anh ta đang làm gì vậy? Ngồi thẫn đó mà không động đũa, vừa trải qua chuyện buồn nào sao? Nhâm Phó Hạ từ từ tiến tới, gần tới vì mèo nhỏ thấy đồ ăn nên đã kiêu liên hồi, đòi chạy ra. Ngay khi âm thanh đó vang lên đã phá đi bầu không khí ảm đạm vây quanh Chung Ngụy, anh vội vàng quay mặt lại.
Thấy cô đang loay hoay với hàng tá đồ trong tay Chung Ngụy vô thức chạy tới cầm lấy, Nhâm Phó Hạ cũng vô thức mà trao cho anh cầm. Còn cô thì vội mang con mèo xuống vai mình, nó khá là nháo, mắt chỉ nhìn hướng bàn ăn, tay liên tục chao nhao muốn qua đó.
“À, đồ ăn.”
Nhâm Phó Hạ quay mặt lại, lúc này mắt chạm nhau cô mới nhận ra hai người đã quá... gần bởi những hành động vô thức vừa rồi, cô cười nhẹ chỉ xuống đồ bên dưới.
“Lấy cho tôi hộp pa tê cho mèo ăn.”
Chung Ngụy nghe lệnh, thả đống đồ xuống mà lục lấy một túi đồ. Đúng túi đó là túi thức ăn của mèo, anh lấy ra tiện tay mở luôn nắp đưa cho cô.
“Đây này.”
“Oh, cảm ơn.”
Nhâm Phó Hạ ngồi xuống ghế, đặt hộp pa tê lên bàn cách xa với đống thức ăn kia rồi mới thả con mèo xuống, ngay lập tức mèo con nhào vào hộp pa tê mà ăn.
Nhìn cách nó ăn vội vàng chắc hẳn đã rất đói. Tướng ăn cũng rất dễ thương, cô ngắm một chút rồi lại nhìn sang, Chung Ngụy đang đứng cách cô không xa nhìn.
“Chị tôi nhờ tôi chăm sóc nó, anh có thể cho nó ở lại hết tháng này được không?”
Chung Ngụy gật đầu.
Thấy vậy Nhâm Phó Hạ hình như vui vẻ hơn, tuy nhiên cô rời mắt khỏi anh nhìn sang đống đồ ăn mà hơi khó hiểu hỏi: “Anh không ăn tối sao?”
“Anh chờ em, em ăn tối cùng anh không?”
Lúc này Chung Ngụy mới ngồi xuống, gương mặt đó tỏ ra hơi buồn thì phải.
Nhâm Phó Hạ hơi ngạc nhiên khi anh ta nói "chờ", lời nói cô chẳng muốn nghe chút nào, thế nhưng anh ta cứ thốt ra. Hai người đâu phải loại quan hệ đó mà nói ra những lời ngọt ngào như vậy.
Thế rồi lại thấy rất ngượng ngùng mà gật đầu đồng ý.
Hai người ăn bữa tối trong sự im lặng, đến con mèo ăn cũng rất im lặng nên Nhâm Phó Hạ thấy thật ngượng hơn.
Mới lâu sau cô kể lại vụ việc vừa gặp cho Chung Ngụy nghe anh mới tròn mắt mà nhìn cô một lượt. Thấy cô có vẻ không sao anh mới hơi rũ mắt xuống, Nhâm Phó Hạ dường như hiểu anh muốn hỏi gì với đôi mắt đó, cô cũng muốn đáp lời nói kia nhưng lại không có can đảm.
"Em có bị sao không?"
"Em không sao."
...
“Sau này em mà thấy chuyện đó thêm lần nữa thì đừng có manh động, gọi cho anh hoặc người khác. Đám bắt cóc đó có khi sẽ mang theo hung khí, em phải cẩn thận.”
Ánh mắt Chung Ngụy bỗng sắc sảo một tia mà nghiêm trọng nói.
Nghe vậy Nhâm Phó Hạ cũng ò ừ vài câu.
Nhìn lại căn nhà hơi vắng bóng, Nhâm Phó Hạ mới nhớ ra: Chẳng phải 2 ngày trước Chung Ngụy nói Chung lão và Chung phu nhân sẽ về sao? Nhưng sao lại không thấy họ? Cô khẽ nhìn qua anh rồi hỏi: “Chẳng phải bố mẹ anh về rồi sao? Sao không thấy họ ?”
“Tối hôm qua họ báo lại sẽ không về, hai người sẽ ở lại thành phố Chiêm Kỳ để làm việc một thời gian nữa.”
“Đó chẳng phải thành phố giáp với nước Phù sao? Cách nhau chỉ một hàng rào.”
“Đúng vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.