Thiếu Tướng Ngài Cho Em Một Tình Yêu
Chương 91: Đôi môi...!
Thủy Hạ
06/06/2023
“Cầu xin em, đi theo anh. Anh sẽ cho em làm hoa suốt đời, cho em làm mây,
anh sẽ không khiến em phải rơi xuống đáy bùn dù một chút đâu.”
“Vừa nhìn em anh đã... yêu rồi.”
“Đại ca là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Từ nãy gặp người phụ nữ này anh ấy đã rất lạ rồi.”
“Trước nay đã lạ. Nhưng mà... gặp người phụ nữ này đại ca hình như khùng điên hơn!” Chàng trai bần thần nhìn đắm đuối.
Gã đàn ông kia kích động, hết sức cầu xin Nhâm Phó Hạ. Hắn mong muốn cô trở thành vợ của hắn, để hắn sủng cô cả đời.
Nhâm Phó Hạ cho rằng tên này có phải thần kinh quá rồi không?
“Tôi từ chối, chú ạ!”
Tia sẹt cái đứt mạch thần kinh trên não của gã đàn ông: “Tại sao? Tôi có thể thay đổi bản thân để yêu em.”
Nhâm Phó Hạ càng hoang mang hơn rồi. Cô sợ rằng nếu mình ở đây lâu hơn nữa thì sẽ bị họ giở trò đồi bại mất, bởi vì những ánh mắt luôn chỉ nhìn mỗi cô này, nên chạy không đây?
Vừa mải mê nghĩ cách chạy thoát vừa đề phòng, tuy nhiên cô vẫn không cản nổi được từng bước gần của gã đàn ông kia.
Phó Hạ ngay lập tức rụt tay lại, lùi ra sau.
“Đại ca, mỹ nhân không nghe lời thì cướp thôi e he.”
“Im đi, thứ tao cần là tình yêu từ em ấy.” Người đàn ông quay lại lập tức hét lớn với đàn em của mình.
"Điên rồi sao? Làm sao hắn mới thả mình đi đây? Tay mình bắt đầu run rẩy rồi."
Đột nhiên một bàn tay to lớn úp vào mắt cô, có mùi nước hoa nhẹ theo gió thổi tới. Sự bất ngờ này càng khiến cô hoảng hơn, Nhâm Phó Hạ có ý định liều mạng chạy trốn.
Bàn tay to lớn đó nhanh chóng di chuyển xuống, khoá vòng cổ cô lại. Theo đó là âm giọng men tính của gã đàn ông vang lên.
“Này, ức hiếp ai thế hả?”
Chất giọng phách lỗi uy hiếp đối phương nghiêm ngặt, gương mặt điển trai của Lục Hoàng Thiệu nhô ra bên vai Phó Hạ.
Đôi mắt khẽ nhỏ lại, trông thật doạ người.
Tên này như thể là loại nguy hiểm.
Nhìn vào cũng biết là người có lực lại có tiền, chỉ có mắt mù mới dại ở lại gây sự, hai người đàn em của kẻ kia chậm rãi lay động đại ca.
“Người này chúng ta không chọc được đâu đại ca, chắc là kẻ có tiền. Vung tay một phát chúng ta có thể ăn cơm tù đấy, về nhà húp cháo thôi đại ca.”
“Đúng vậy, em thà uống nước sống qua ngày còn hơn là vào ăn cơm tù.”
“Đúng đấy, biết điều phắn nhanh đi. Không thì chồng của em tôi sẽ cho ba người ăn cơm nhà tù nấu đấy.” Lục Hoàng Thiệu cười rộ nắng, mang bao nhiêu ý phần vui tươi không còn nồng nặc sát khí như khi nãy nữa.
“Có chồng rồi sao?”
Không kịp nói lời buồn bã, người đàn ông kia nhanh chóng bị hai thằng đàn em của mình kéo chạy thục mạng.
“Cảm... cảm ơn.”
“Không cần khách khí với anh trai mà, giờ thì chắc đi ăn phở được rồi nhỉ.”
...
“Đêm rồi anh còn tới đón, em có xe có thể tự về được mà.”
Cái ôm ấm áp giữa đêm tới lạnh lẽo của mùa đông.
Làn gió hẩm hiu, lạnh thấu da thịt.
Đường cũng ít xe cộ rồi.
Nhâm Phó Hạ sau khi đưa Lục Hoàng Thiệu đi ăn bát bún thì trùng hợp gặp luôn Thôi Lục và Uông Thần Diêu, vì thế cả bốn có buổi trò chuyện khá lâu.
Chung Ngụy cũng được kêu tới góp mặt cho vui, nhưng anh nói có việc bận làm chưa xong.
Sau khi kết thúc bữa tối đơn giản Nhâm Phó Hạ có dạo qua cửa hàng bán đồ cho thú cưng, cô sắm khá nhiều thứ cho bé mèo cưng của mình.
Thoáng cái cũng đã mười giờ, Chung Ngụy kết thúc công việc cũng qua đón cô.
“Anh nhớ em...”
Âm giọng trầm ấm giữa mùa đông giá rét này thật êm tai, đáng giá vô hạn.
Nhâm Phó Hạ nhận quen cái ôm của Chung Ngụy rồi, vì thế cô rất thoải mái mà tiếp nhận. Hai cánh tay cũng biết ôm chặt lấy Chung Ngụy hơn rồi.
Trong chốc lát hai người cũng tách ra.
Chung Ngụy bắt đầu nhìn lấy toàn ngũ quan trên mặt cô.
Bất giác cô lại thấy xấu hổ.
Gương mặt không trang điểm này, hẳn là xấu xí lắm!
Phó Hạ liền cúi xuống xách túi đồ lên cho vào xe.
Cô cười nhẹ gọi.
“Anh, chúng ta về nhà thôi.”
Chung Ngụy nhìn cô, nhưng lại đứng bất động ở vị trí cũ.
Dáng vẻ hình như không vui, là đang giận dỗi cô thì phải.
Phó Hạ nghiêng đầu khó hiểu, vừa rồi cô cố ý tránh mặt nên anh ấy mới giận sao?
Cô thở dài phả ra một làn khói, bất lực nhưng cưng chiều nở một nụ cười hiền hoà nhìn tới anh.
“... A... Anh yêu! Mình về nhà nha.”
Chung Ngụy khẽ động rồi! Thân thể cao ráo như bị cứng đờ từng bước tới gần xe.
Dáng vẻ như que của khô của anh khiến Phó Hạ đứa bên cửa xe bật cười.
Một nụ cười tươi sáng hệt như tiên nữ, hệt như chữa lành tâm hồn cho Chung Ngụy vậy.
Hình như đây là lần đầu anh thấy cô cười rộ một cách chân thực hạnh phúc như vậy.
Nụ cười đó như ánh sáng thanh tẩy đi ý muốn trong đầu anh, một điều mà Chung Ngụy đã ấp ủ trong lòng bấy lâu nay.
Đôi môi...!
“Vừa nhìn em anh đã... yêu rồi.”
“Đại ca là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Từ nãy gặp người phụ nữ này anh ấy đã rất lạ rồi.”
“Trước nay đã lạ. Nhưng mà... gặp người phụ nữ này đại ca hình như khùng điên hơn!” Chàng trai bần thần nhìn đắm đuối.
Gã đàn ông kia kích động, hết sức cầu xin Nhâm Phó Hạ. Hắn mong muốn cô trở thành vợ của hắn, để hắn sủng cô cả đời.
Nhâm Phó Hạ cho rằng tên này có phải thần kinh quá rồi không?
“Tôi từ chối, chú ạ!”
Tia sẹt cái đứt mạch thần kinh trên não của gã đàn ông: “Tại sao? Tôi có thể thay đổi bản thân để yêu em.”
Nhâm Phó Hạ càng hoang mang hơn rồi. Cô sợ rằng nếu mình ở đây lâu hơn nữa thì sẽ bị họ giở trò đồi bại mất, bởi vì những ánh mắt luôn chỉ nhìn mỗi cô này, nên chạy không đây?
Vừa mải mê nghĩ cách chạy thoát vừa đề phòng, tuy nhiên cô vẫn không cản nổi được từng bước gần của gã đàn ông kia.
Phó Hạ ngay lập tức rụt tay lại, lùi ra sau.
“Đại ca, mỹ nhân không nghe lời thì cướp thôi e he.”
“Im đi, thứ tao cần là tình yêu từ em ấy.” Người đàn ông quay lại lập tức hét lớn với đàn em của mình.
"Điên rồi sao? Làm sao hắn mới thả mình đi đây? Tay mình bắt đầu run rẩy rồi."
Đột nhiên một bàn tay to lớn úp vào mắt cô, có mùi nước hoa nhẹ theo gió thổi tới. Sự bất ngờ này càng khiến cô hoảng hơn, Nhâm Phó Hạ có ý định liều mạng chạy trốn.
Bàn tay to lớn đó nhanh chóng di chuyển xuống, khoá vòng cổ cô lại. Theo đó là âm giọng men tính của gã đàn ông vang lên.
“Này, ức hiếp ai thế hả?”
Chất giọng phách lỗi uy hiếp đối phương nghiêm ngặt, gương mặt điển trai của Lục Hoàng Thiệu nhô ra bên vai Phó Hạ.
Đôi mắt khẽ nhỏ lại, trông thật doạ người.
Tên này như thể là loại nguy hiểm.
Nhìn vào cũng biết là người có lực lại có tiền, chỉ có mắt mù mới dại ở lại gây sự, hai người đàn em của kẻ kia chậm rãi lay động đại ca.
“Người này chúng ta không chọc được đâu đại ca, chắc là kẻ có tiền. Vung tay một phát chúng ta có thể ăn cơm tù đấy, về nhà húp cháo thôi đại ca.”
“Đúng vậy, em thà uống nước sống qua ngày còn hơn là vào ăn cơm tù.”
“Đúng đấy, biết điều phắn nhanh đi. Không thì chồng của em tôi sẽ cho ba người ăn cơm nhà tù nấu đấy.” Lục Hoàng Thiệu cười rộ nắng, mang bao nhiêu ý phần vui tươi không còn nồng nặc sát khí như khi nãy nữa.
“Có chồng rồi sao?”
Không kịp nói lời buồn bã, người đàn ông kia nhanh chóng bị hai thằng đàn em của mình kéo chạy thục mạng.
“Cảm... cảm ơn.”
“Không cần khách khí với anh trai mà, giờ thì chắc đi ăn phở được rồi nhỉ.”
...
“Đêm rồi anh còn tới đón, em có xe có thể tự về được mà.”
Cái ôm ấm áp giữa đêm tới lạnh lẽo của mùa đông.
Làn gió hẩm hiu, lạnh thấu da thịt.
Đường cũng ít xe cộ rồi.
Nhâm Phó Hạ sau khi đưa Lục Hoàng Thiệu đi ăn bát bún thì trùng hợp gặp luôn Thôi Lục và Uông Thần Diêu, vì thế cả bốn có buổi trò chuyện khá lâu.
Chung Ngụy cũng được kêu tới góp mặt cho vui, nhưng anh nói có việc bận làm chưa xong.
Sau khi kết thúc bữa tối đơn giản Nhâm Phó Hạ có dạo qua cửa hàng bán đồ cho thú cưng, cô sắm khá nhiều thứ cho bé mèo cưng của mình.
Thoáng cái cũng đã mười giờ, Chung Ngụy kết thúc công việc cũng qua đón cô.
“Anh nhớ em...”
Âm giọng trầm ấm giữa mùa đông giá rét này thật êm tai, đáng giá vô hạn.
Nhâm Phó Hạ nhận quen cái ôm của Chung Ngụy rồi, vì thế cô rất thoải mái mà tiếp nhận. Hai cánh tay cũng biết ôm chặt lấy Chung Ngụy hơn rồi.
Trong chốc lát hai người cũng tách ra.
Chung Ngụy bắt đầu nhìn lấy toàn ngũ quan trên mặt cô.
Bất giác cô lại thấy xấu hổ.
Gương mặt không trang điểm này, hẳn là xấu xí lắm!
Phó Hạ liền cúi xuống xách túi đồ lên cho vào xe.
Cô cười nhẹ gọi.
“Anh, chúng ta về nhà thôi.”
Chung Ngụy nhìn cô, nhưng lại đứng bất động ở vị trí cũ.
Dáng vẻ hình như không vui, là đang giận dỗi cô thì phải.
Phó Hạ nghiêng đầu khó hiểu, vừa rồi cô cố ý tránh mặt nên anh ấy mới giận sao?
Cô thở dài phả ra một làn khói, bất lực nhưng cưng chiều nở một nụ cười hiền hoà nhìn tới anh.
“... A... Anh yêu! Mình về nhà nha.”
Chung Ngụy khẽ động rồi! Thân thể cao ráo như bị cứng đờ từng bước tới gần xe.
Dáng vẻ như que của khô của anh khiến Phó Hạ đứa bên cửa xe bật cười.
Một nụ cười tươi sáng hệt như tiên nữ, hệt như chữa lành tâm hồn cho Chung Ngụy vậy.
Hình như đây là lần đầu anh thấy cô cười rộ một cách chân thực hạnh phúc như vậy.
Nụ cười đó như ánh sáng thanh tẩy đi ý muốn trong đầu anh, một điều mà Chung Ngụy đã ấp ủ trong lòng bấy lâu nay.
Đôi môi...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.