Thiếu Tướng Ngài Cho Em Một Tình Yêu
Chương 99: Ngày em ra nước ngoài chinh chiến, anh cận lực bảo vệ đất nước.
Thủy Hạ
09/06/2023
Sắp vào tháng 1, Nhâm Phó Hạ chính thức đăng quang ngôi vị hoa hậu của
nước. Cô lại tiếp tục luyện tập bản thân để chuẩn bị sang nước Magilles.
Mấy ngày nay truyền thông đưa tin về vụ chiến tranh đang dần lắng đọng lại, liệu có phải sẽ không xảy ra chuyện khủng khiếp đó?
Tuy nhiên Nhâm Phó Hạ lại không thể liên lạc được Chung Ngụy. Trong lòng cô luôn mang bao nhiêu nỗi bất an và cô buộc phải ép chính mình tập luyện bận hơn để quên đi sự bất an đó.
Nhận được bao nhiêu lời khen ngợi, bao nhiêu sự kì vọng của cả con dân Việt. Vào đúng tháng 1, năm giờ sáng. Nhâm Phó Hạ mang theo sự áp lực không mấy vui vẻ ngồi vào chuyến bay được cung cấp tới quốc gia Magilles, một quốc gia đứng đầu thế giới về kinh tế, chính trị.
Quốc gia có lãnh thổ rộng nhất thế giới, cũng gần như là bá chủ của thế giới.
Cũng vì sự kì vọng nhiệt tình này Nhâm Phó Hạ mới biết được những thông tin đáng bất ngờ.
Cuộc thi cô đang tới là do Tổng thống của nước Magilles tổ chức.
Nghe cư dân mạng truyền tin chắc chắn là cuộc thi này có nguồn gốc từ vị Tổng thống đầu tiên của nước Magilles.
Trumlpets.
Ông tạo ra cuộc thi này nhằm mục đích muốn mọi người trên toàn thế giới biết về sắc đẹp của người vợ mình. Hơn hàng trăm thí sinh tham gia, tuy nhiên chẳng có gương mặt nào có thể qua nổi sắc đẹp của phu nhân Tổng thống.
Đó là một cuộc thi công bằng, ban giám khảo năm đó công nhận.
Toàn dân thế giới cũng công nhận, sắc đẹp, phẩm vị của vị phu nhân đó.
Qua hàng chục năm nay, cuộc thi mãi chỉ lưu truyền trên tay của các vị Tổng thống được kế thừa. Không hề rơi vào tay ai khác, vì thế ngôi vị hoa hậu mới bỏ trống lâu như vậy.
Bức ảnh của vị phu nhân, hoa hậu toàn diện đời đầu của nước Magilles vẫn rõ nét trên điện thoại.
Nhâm Phó Hạ nhìn vào mới cảm thấy bội phục, nhăn sắc vượt quá khả năng nghĩ của cô.
Sau đó cô lại lần lượt nhìn tám gương mặt hoa hậu, nếu xét về diện mạo, hầu như họ đều là quá xinh. Không ai thua ai.
Nhâm Phó Hạ thấy hơi nhức đầu, tại sao mọi người lại kì vọng vào cô như vậy chứ? Nhan sắc của cô thật sự chẳng đáng nói mà.
Họ càng hi vọng nhiều, kết quả chắc sẽ càng khiến họ thất vọng.
"Biết thế mình đừng nghĩ tới việc đi thi thì hơn."
Nhâm Phó Hạ mệt mỏi nằm ườn ra ghế.
Tại sao trong tình cảnh này mọi người không ngóng tin tức về vụ chiến tranh mà lại đi quan tâm tới một người đang rời nước như cô chứ, thật lạ.
Cô bây giờ chỉ cầu mong, đừng xảy ra chiến tranh là được.
Qua Hai ngày, máy bay hạ cánh vào bảy giờ tối tại nước Magilles.
Vừa hay Nhâm Phó Hạ đọc được 2 tin.
Một: Từ ngày cô xuất phát, nước nhà từ trước đã triệu tập toàn bộ chiến sĩ để chuẩn bị cho một cuộc chiến chuẩn bị sẽ nổ ra, hoặc không. Vào ngày 1, khoảng 7 giờ đường phố gọn gàng một bên, phụ nữ, trẻ con người già đứng trong nhà nhìn toàn bộ lễ diễu binh khởi hành.
Hơn chục nghìn Quân binh đã được dự trữ, chỉ chờ hơn 450 quân binh bên đảo. Nếu thắng thì sẽ không cần tới họ, thua thì buộc phải đổ thêm nhiều máu.
Hai: Đọc qua thông tin về cuộc thi cô được cho biết, nếu như người đạt được ngôi vị hoa hậu thì sẽ được Tổng thống VibumlTrusht ban cho người đó một yêu cầu cho ông làm.
Nếu điều đó nằm vòng khả thi.
Sau khi nắm bắt được thông tin Nhâm Phó Hạ cũng biết vì sao người dân lại kỳ vọng cô như vậy.
Nếu dành được ngôi vị cao quý đó, đích thân cô sẽ được một đặc ân "yêu cầu" vị Tổng thống đó làm một điều cho cô.
Mà điều đó nếu xảy ra thật thì cô buộc phải yêu cầu.
...
Chỉ sau một ngày rưỡi, 450 quân binh được sắp xếp tới đã không trụ nổi hơn 1000 quân binh của nước Tan.
Kết quả đúng là toàn bộ người dân đã đoán được. Từ khi biết tin sẽ có gần khoảng 1000 quân định thì 450 quân binh nước mình và những người dân không kinh nghiệp sao trụ được chứ.
Chung Ngụy bị được bộ lệnh ép phải quay trở về đất liền sớm, toàn bộ người dân chịu ở lại đảo đã bị quân đội nước Tan bắt, 450 quân binh người không bị mai phục bắt thì cũng không còn mạng.
Ngày 3 tháng 12, mọi người nhận được tin tức các quân binh của nước và người dân trên đảo đã bị giết chết.
Mạng sống như cây cỏ?
Cũng đúng, hai nước nhỏ nổi loạn tạo chiến tranh thì các quốc gia lớn khác quan tâm làm gì chứ? Chỉ cần làm đúng hiệp định ký kết, báo cáo kết quả thắng hay thua.
Còn lại tùy hai nước muốn dùng bom súng như thế nào cũng được.
Hiện nay, các nước nhỏ luôn là mục tiêu cho sự khinh bỉ. Không nhận được sự quan tâm, giúp đỡ, vì thế mạng sống của những người dân đất nước đó trong thời kì chiến tranh chẳng khác nào cây cỏ.
Nước họ nhẫn tâm giết chết đi những người dân vô tội.
Điều này hoàn toàn chọc tức tới cực hạn của các tướng sĩ.
Đại tướng Chung Giang Tiết sau khi biết tin ông định di chuyển tới bờ biển phụ giúp con trai một tay, nhưng khi đi chưa lâu nơi ông quản lý có tình báo tới là có người vượt biên, mà những người vượt biên còn là những người mang mầm mống dịch bệnh.
Chung phu nhân làm trong quân đội quân y nên bà phải theo chồng về lại lãnh địa.
Điều mà ông làm được bây giờ chỉ có thể để Thủ tướng kiêu gọi quân khu 3 và 5, 7 qua giúp.
Ngày 6, trên biển xuất hiện tới 6 con tàu đang tiến vào vùng đất liền.
“Báo cáo, trên biển hiện đang có 6 con tàu đang tới.”
“Báo cáo, con tàu mang hiệu số 802 đang dẫn đầu.”
Vì bên địch có máy dò loa chất nổ nên nếu đặt chất nổ dưới nước thì không qua được mắt địch. Lấy lùi làm tiến.
Tàu chiến hùng mạnh của địch chạm tới bờ, từng bước chân quân địch chạy ồ ạt trên cát biển dưới trời đã vào đêm.
“Thật ngu ngốc, đúng không ngài Thiếu tướng?”
Người đàn ông cười lạnh nhìn qua Chung Ngụy.
Ngay giây sau bãi cát đó liền vang lên những âm thanh khiến người khác cũng muốn điếc tai.
Chất nổ. Làm tan bành xác của những tên địch, sức công phá mạnh mẽ khiến cho phía địch không ít tổn hại.
...
“Gì chứ? Sao họ lại có chất nổ có lượng công kích mạnh như thế này chứ? Chẳng phải tên đó đã nói chất nổ chỉ có lượng ít đó thôi sao?”
Nghe nước nước Việt Đắc Kì toàn là những kẻ giỏi cầm súng, độ bắn chuẩn xác nhưng lại ngu dốt trong việc chế tạo vũ khí quân sự. Những vũ khí họ có toàn là nhập khẩu từ nước khác, Thủ tướng nước Tan nắm chắc rõ về phần đấy. Nhưng tại sao bây giờ họ lại có chất nổ khủng khiếp như vậy?
Rõ ràng toàn bộ chất nổ đó đã bị nội gián tháo bỏ chức năng nổ rồi mà?
Không lẽ hắn đã bị tên đó lừa?
“Gọi Thằng Leo tới đây ngay.”
Người đàn ông hung hãn phát lệnh.
Không lâu sau một tên đàn ông có gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Leo: Người gốc Tan. Hắn là gián điệp được cài vào nước Việt hơn 20 năm để tìm bí mật quân sự, nhằm cho cuộc chiến xảy ra bây giờ. Cũng là người tạo ra nhiều vụ mất tích bí ẩn, bắt cóc trẻ con bán làm thú vui tại nước Việt.
Một kẻ biến thái.
Ngày 12...
“Chết tiệt, gì chứ? Nước nó có chi viện nữa cơ à? Mẹ kiếp, đây là có chuẩn bị từ trước rồi sao?”
Chống trụ mấy ngày nay quân địch vẫn chưa chiếm đóng được thành phố của bờ biển Đông này, sức lực hai bên tương đương nhau. Nhưng không ngờ hôm nay Thượng tướng và Chung Ngụy nhận được tin, nước xxx đầu binh cho nước Tan.
“Chết tiệt, mấy ngày nay không hề có nước nào lên tiếng muốn cho viện cho nước ta.”
“Báo cáo, lại có thêm hai con tàu chiến đang tiến tới. Số lượng người không ít.”
Chung Ngụy và người đồng minh của mình điều nhăn mày lại. Cả hai mặt điều đã đen nhẻm vì mấy ngày rồi không tắm.
Thành phố cũng đã tan hoang gần hết một nửa vì bị chất nổ phá.
Địch ở bên kia, quân mình bên này. Toàn bộ đều có dấu hiệu thấm mệt nhưng cũng vùng dậy.
Lương thục, các tri viện của nước vẫn liên tục được cử đem tới.
“Cầm súng lên nào mọi người.”
“Rõ.”
“Mọi người đừng lo quá, chất nổ tôi tạo ra trong mấy năm nay không ít đâu. Mang ra đi, phải chơ hết mình với chúng chứ!”
“Không hổ là thiên tài nước ta, rất vui dự khi làm đồng minh của cậu mà không phải địch đấy.”
“Vậy cơ à! Cảm ơn nha.”
“Cẩn thận, đừng để chết đấy. Không là tao cưới vợ mày đấy.”
“Ha, đợi trận chiến kết thúc mày nhớ tìm chỗ nào kĩ kĩ trốn vào nghe chưa ”
Nói rồi Chung Ngụy liền vác hai cây súng với hàng một dãy đạn bên người.
Anh đi bên này, đồng đội của anh đi về bên kia.
Mấy ngày nay truyền thông đưa tin về vụ chiến tranh đang dần lắng đọng lại, liệu có phải sẽ không xảy ra chuyện khủng khiếp đó?
Tuy nhiên Nhâm Phó Hạ lại không thể liên lạc được Chung Ngụy. Trong lòng cô luôn mang bao nhiêu nỗi bất an và cô buộc phải ép chính mình tập luyện bận hơn để quên đi sự bất an đó.
Nhận được bao nhiêu lời khen ngợi, bao nhiêu sự kì vọng của cả con dân Việt. Vào đúng tháng 1, năm giờ sáng. Nhâm Phó Hạ mang theo sự áp lực không mấy vui vẻ ngồi vào chuyến bay được cung cấp tới quốc gia Magilles, một quốc gia đứng đầu thế giới về kinh tế, chính trị.
Quốc gia có lãnh thổ rộng nhất thế giới, cũng gần như là bá chủ của thế giới.
Cũng vì sự kì vọng nhiệt tình này Nhâm Phó Hạ mới biết được những thông tin đáng bất ngờ.
Cuộc thi cô đang tới là do Tổng thống của nước Magilles tổ chức.
Nghe cư dân mạng truyền tin chắc chắn là cuộc thi này có nguồn gốc từ vị Tổng thống đầu tiên của nước Magilles.
Trumlpets.
Ông tạo ra cuộc thi này nhằm mục đích muốn mọi người trên toàn thế giới biết về sắc đẹp của người vợ mình. Hơn hàng trăm thí sinh tham gia, tuy nhiên chẳng có gương mặt nào có thể qua nổi sắc đẹp của phu nhân Tổng thống.
Đó là một cuộc thi công bằng, ban giám khảo năm đó công nhận.
Toàn dân thế giới cũng công nhận, sắc đẹp, phẩm vị của vị phu nhân đó.
Qua hàng chục năm nay, cuộc thi mãi chỉ lưu truyền trên tay của các vị Tổng thống được kế thừa. Không hề rơi vào tay ai khác, vì thế ngôi vị hoa hậu mới bỏ trống lâu như vậy.
Bức ảnh của vị phu nhân, hoa hậu toàn diện đời đầu của nước Magilles vẫn rõ nét trên điện thoại.
Nhâm Phó Hạ nhìn vào mới cảm thấy bội phục, nhăn sắc vượt quá khả năng nghĩ của cô.
Sau đó cô lại lần lượt nhìn tám gương mặt hoa hậu, nếu xét về diện mạo, hầu như họ đều là quá xinh. Không ai thua ai.
Nhâm Phó Hạ thấy hơi nhức đầu, tại sao mọi người lại kì vọng vào cô như vậy chứ? Nhan sắc của cô thật sự chẳng đáng nói mà.
Họ càng hi vọng nhiều, kết quả chắc sẽ càng khiến họ thất vọng.
"Biết thế mình đừng nghĩ tới việc đi thi thì hơn."
Nhâm Phó Hạ mệt mỏi nằm ườn ra ghế.
Tại sao trong tình cảnh này mọi người không ngóng tin tức về vụ chiến tranh mà lại đi quan tâm tới một người đang rời nước như cô chứ, thật lạ.
Cô bây giờ chỉ cầu mong, đừng xảy ra chiến tranh là được.
Qua Hai ngày, máy bay hạ cánh vào bảy giờ tối tại nước Magilles.
Vừa hay Nhâm Phó Hạ đọc được 2 tin.
Một: Từ ngày cô xuất phát, nước nhà từ trước đã triệu tập toàn bộ chiến sĩ để chuẩn bị cho một cuộc chiến chuẩn bị sẽ nổ ra, hoặc không. Vào ngày 1, khoảng 7 giờ đường phố gọn gàng một bên, phụ nữ, trẻ con người già đứng trong nhà nhìn toàn bộ lễ diễu binh khởi hành.
Hơn chục nghìn Quân binh đã được dự trữ, chỉ chờ hơn 450 quân binh bên đảo. Nếu thắng thì sẽ không cần tới họ, thua thì buộc phải đổ thêm nhiều máu.
Hai: Đọc qua thông tin về cuộc thi cô được cho biết, nếu như người đạt được ngôi vị hoa hậu thì sẽ được Tổng thống VibumlTrusht ban cho người đó một yêu cầu cho ông làm.
Nếu điều đó nằm vòng khả thi.
Sau khi nắm bắt được thông tin Nhâm Phó Hạ cũng biết vì sao người dân lại kỳ vọng cô như vậy.
Nếu dành được ngôi vị cao quý đó, đích thân cô sẽ được một đặc ân "yêu cầu" vị Tổng thống đó làm một điều cho cô.
Mà điều đó nếu xảy ra thật thì cô buộc phải yêu cầu.
...
Chỉ sau một ngày rưỡi, 450 quân binh được sắp xếp tới đã không trụ nổi hơn 1000 quân binh của nước Tan.
Kết quả đúng là toàn bộ người dân đã đoán được. Từ khi biết tin sẽ có gần khoảng 1000 quân định thì 450 quân binh nước mình và những người dân không kinh nghiệp sao trụ được chứ.
Chung Ngụy bị được bộ lệnh ép phải quay trở về đất liền sớm, toàn bộ người dân chịu ở lại đảo đã bị quân đội nước Tan bắt, 450 quân binh người không bị mai phục bắt thì cũng không còn mạng.
Ngày 3 tháng 12, mọi người nhận được tin tức các quân binh của nước và người dân trên đảo đã bị giết chết.
Mạng sống như cây cỏ?
Cũng đúng, hai nước nhỏ nổi loạn tạo chiến tranh thì các quốc gia lớn khác quan tâm làm gì chứ? Chỉ cần làm đúng hiệp định ký kết, báo cáo kết quả thắng hay thua.
Còn lại tùy hai nước muốn dùng bom súng như thế nào cũng được.
Hiện nay, các nước nhỏ luôn là mục tiêu cho sự khinh bỉ. Không nhận được sự quan tâm, giúp đỡ, vì thế mạng sống của những người dân đất nước đó trong thời kì chiến tranh chẳng khác nào cây cỏ.
Nước họ nhẫn tâm giết chết đi những người dân vô tội.
Điều này hoàn toàn chọc tức tới cực hạn của các tướng sĩ.
Đại tướng Chung Giang Tiết sau khi biết tin ông định di chuyển tới bờ biển phụ giúp con trai một tay, nhưng khi đi chưa lâu nơi ông quản lý có tình báo tới là có người vượt biên, mà những người vượt biên còn là những người mang mầm mống dịch bệnh.
Chung phu nhân làm trong quân đội quân y nên bà phải theo chồng về lại lãnh địa.
Điều mà ông làm được bây giờ chỉ có thể để Thủ tướng kiêu gọi quân khu 3 và 5, 7 qua giúp.
Ngày 6, trên biển xuất hiện tới 6 con tàu đang tiến vào vùng đất liền.
“Báo cáo, trên biển hiện đang có 6 con tàu đang tới.”
“Báo cáo, con tàu mang hiệu số 802 đang dẫn đầu.”
Vì bên địch có máy dò loa chất nổ nên nếu đặt chất nổ dưới nước thì không qua được mắt địch. Lấy lùi làm tiến.
Tàu chiến hùng mạnh của địch chạm tới bờ, từng bước chân quân địch chạy ồ ạt trên cát biển dưới trời đã vào đêm.
“Thật ngu ngốc, đúng không ngài Thiếu tướng?”
Người đàn ông cười lạnh nhìn qua Chung Ngụy.
Ngay giây sau bãi cát đó liền vang lên những âm thanh khiến người khác cũng muốn điếc tai.
Chất nổ. Làm tan bành xác của những tên địch, sức công phá mạnh mẽ khiến cho phía địch không ít tổn hại.
...
“Gì chứ? Sao họ lại có chất nổ có lượng công kích mạnh như thế này chứ? Chẳng phải tên đó đã nói chất nổ chỉ có lượng ít đó thôi sao?”
Nghe nước nước Việt Đắc Kì toàn là những kẻ giỏi cầm súng, độ bắn chuẩn xác nhưng lại ngu dốt trong việc chế tạo vũ khí quân sự. Những vũ khí họ có toàn là nhập khẩu từ nước khác, Thủ tướng nước Tan nắm chắc rõ về phần đấy. Nhưng tại sao bây giờ họ lại có chất nổ khủng khiếp như vậy?
Rõ ràng toàn bộ chất nổ đó đã bị nội gián tháo bỏ chức năng nổ rồi mà?
Không lẽ hắn đã bị tên đó lừa?
“Gọi Thằng Leo tới đây ngay.”
Người đàn ông hung hãn phát lệnh.
Không lâu sau một tên đàn ông có gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Leo: Người gốc Tan. Hắn là gián điệp được cài vào nước Việt hơn 20 năm để tìm bí mật quân sự, nhằm cho cuộc chiến xảy ra bây giờ. Cũng là người tạo ra nhiều vụ mất tích bí ẩn, bắt cóc trẻ con bán làm thú vui tại nước Việt.
Một kẻ biến thái.
Ngày 12...
“Chết tiệt, gì chứ? Nước nó có chi viện nữa cơ à? Mẹ kiếp, đây là có chuẩn bị từ trước rồi sao?”
Chống trụ mấy ngày nay quân địch vẫn chưa chiếm đóng được thành phố của bờ biển Đông này, sức lực hai bên tương đương nhau. Nhưng không ngờ hôm nay Thượng tướng và Chung Ngụy nhận được tin, nước xxx đầu binh cho nước Tan.
“Chết tiệt, mấy ngày nay không hề có nước nào lên tiếng muốn cho viện cho nước ta.”
“Báo cáo, lại có thêm hai con tàu chiến đang tiến tới. Số lượng người không ít.”
Chung Ngụy và người đồng minh của mình điều nhăn mày lại. Cả hai mặt điều đã đen nhẻm vì mấy ngày rồi không tắm.
Thành phố cũng đã tan hoang gần hết một nửa vì bị chất nổ phá.
Địch ở bên kia, quân mình bên này. Toàn bộ đều có dấu hiệu thấm mệt nhưng cũng vùng dậy.
Lương thục, các tri viện của nước vẫn liên tục được cử đem tới.
“Cầm súng lên nào mọi người.”
“Rõ.”
“Mọi người đừng lo quá, chất nổ tôi tạo ra trong mấy năm nay không ít đâu. Mang ra đi, phải chơ hết mình với chúng chứ!”
“Không hổ là thiên tài nước ta, rất vui dự khi làm đồng minh của cậu mà không phải địch đấy.”
“Vậy cơ à! Cảm ơn nha.”
“Cẩn thận, đừng để chết đấy. Không là tao cưới vợ mày đấy.”
“Ha, đợi trận chiến kết thúc mày nhớ tìm chỗ nào kĩ kĩ trốn vào nghe chưa ”
Nói rồi Chung Ngụy liền vác hai cây súng với hàng một dãy đạn bên người.
Anh đi bên này, đồng đội của anh đi về bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.