Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần
Chương 73: Tiễn cậu đi học.
Cửu vĩ yêu hồ
14/02/2022
Chương 72: Tiễn cậu đi học.
Edit: ShiibaReiki
Từ khi chiến đội Thần Thú ý thức được mùi thơm này rất có thể phát ra từ đồ ăn tự nhiên trong nhà bếp thì tất cả đều đứng ngồi không yên duỗi cổ nhìn về phía nhà bếp bên kia, nếu lão đại không đứng đây thì bọn họ chắc chắn sẽ chạy đến vây xem ở cửa nhà bếp.
Mùi hương đó quá là hấp dẫn, thật sự là mùi hương phát ra từ đồ ăn tự nhiên à? Trước đó bọn họ cũng từng nếm quá đồ ăn tự nhiên nhưng đâu có mùi thế này, chẳng lẽ là do người nấu ăn khá đặc biệt? Chiến đội Thần Thú đột nhiên nhớ tới người đang nấu ăn trong nhà bếp hình như là anh dâu của bọn họ, nên là... Mùi thơm này là do anh dâu nấu?
Anh dâu của họ tuyệt quá đi!
Kiều Mục Lam không khỏi cười thầm khi nhìn dáng vẻ vội vàng của mấy đứa nó.
Phàm là người ngửi thấy mùi thơm từ đồ ăn do con dâu nhà mình nấu ra thì không ai là không vội vàng, bà nhìn thấy nhiều nên đã sớm quen thuộc, nhưng cảm giác có đứa con dâu giỏi giang thế này khiến bà cảm thấy rất kiêu ngạo.
Tiểu Lật Tử chính là người của Giang gia bọn họ, mỗi ngày họ đều được ăn những món ngon do chính tay Tiểu Lật Tử làm, mà mấy đứa này thì khá là khó khăn, được ăn một lần đã là may mắn lắm rồi.
Khoảng chừng mười phút sau, những món đầu tiên đã được đưa ra, ánh mắt mọi người lập tức dừng trên những món ăn khá là tỉ mỉ trên bàn.
Chiến đội Thần Thú xem như là những người có kiến thức rộng rãi, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy những món ngon như vậy, hơn nữa họ không nhịn được sợ hãi thán phúc vì không đoán ra chúng được làm từ nguyên liệu gì.
Không thể ngờ tới chị dâu của họ còn là một cao thủ nấu ăn, ngay cả những món ăn được làm ra cũng khác vói các đầu bếp khác, hèn chi có thể bắt được trái tim của lão đại.
Sau khi những món ăn được bưng lên, mùi thơm kia lại càng thêm nồng đậm, chiến đội Thần Thú sắp không khống chế nổi mình, lý trí luôn luôn là niềm tự hào lại "tạch" một cái đứt luôn, lúc ăn được rồi thì tất cả tranh nhau chen lén, ăn như hổ đói, như những kẻ cả đời chưa từng được ăn vậy.
Có điều nhìn theo một khía cạnh khác mà nói, đúng là bọn họ chưa từng được ăn những món ăn thế này.
Lần này chiến đội Thần Thú được ăn rất hả lòng hả dạ, không còn chút hình tượng nào, đến cuối cùng tranh nhau xem ai hạ đũa nhanh hơn, mà gắp chậm thì chỉ đành nhường cho người khác ăn, ngay cả kĩ năng công kích bằng khí lạnh của Giang Mặc Thịnh cũng vô dụng.
Cuối cùng ai cũng no căng bụng, vừa sờ sờ bụng cho mau tiêu vừa âm thầm tính đến khả năng ăn nhờ ở đậu mỗi ngày, lại không nghĩ tới trong lòng lão đại, bọn họ đã sớm bị liệt vào danh sách không cho tới nhà.
"Anh dâu giỏi quá, vừa nãy món cuối gọi là gì, ăn siêu siêu siêu ngon luôn." Bạch Hổ ngồi bên cạnh ưỡn mặt hỏi Du Cẩn Lật.
"Là cá sóc chiên xù, nếu mọi người thích ăn thì lần sau đến tui lại làm cho ăn nữa." Du Cẩn Lật vừa cười vừa nói.
"Thật ạ?". Chiến đội Thần Thú nghe vậy, lập tức mừng rỡ nói.
"Khụ khụ..." Giang Mặc Thịnh ngồi bên cạnh ho khan cảnh cáo, ra hiệu mọi người có chừng mực, nếu không đi về huấn luyện không chỉ đơn giản là gấp đôi đâu.
Quả nhiên sau đó chiến đội Thần Thú thu liễm lại rất nhiều, dù sao thủ đoạn của lão đại bọn họ đã trải qua, không ai muốn bị lão đại dạy dỗ lại đâu.
Nhưng đồ ăn ngon như thế mà lão đại lại giếm một mình thì không phúc hậu chút nào.
"Cũng không còn sớm nữa." Giang Mặc Thịnh thản nhiên nói, ý muốn đuổi khách vô cùng rõ ràng, dù chiến đội Thần Thú có không nỡ đi nữa thì cũng không thể không đi về.
"Con đó, làm vậy với cấp dưới có được không?" Kiều Mục Lam bất đắc dĩ vừa cười vừa nói.
"Đám ăn hàng đó, nếu để cho tụi nó thường xuyên đến thì chẳng phải sẽ khiến Tiểu Lật Tử mệt chết mất." Giang Mặc Thịnh ra vẻ đương nhiên.
Vì để bạn đời không phải mệt mỏi nên đành hi sinh khẩu vị của các anh em vậy.
Vậy đi, không sao cả!*
(*): Gốc là (Ân, không có mao bệnh!). Nghĩa câu này kiểu "có sao đó nhưng mà mặc kệ". Nó là ngôn ngữ mạng ý, tui đọc tui hiểu nhma cũng kh biết edit thế nào, từ hôm search đến khi up cũng mấy tháng giồi nên tui cũng không nhớ nghĩa có phải dị hum nữa hihi =))))
Kiều Mục Lam nghe vậy cũng cảm thấy rất có lý, đương nhiên bà sẽ đau lòng con dâu, lần nào cũng phải làm nhiều đồ ăn cho mọi người đúng là sẽ mệt lắm.
Thôi thì về sau trong nhà vẫn nên ít tiếp khách đi.
"Mẹ này, con muốn bàn với mẹ một chuyện." Giang Mặc Thịnh ngồi bên cạnh Kiều Mục Lam, nghiêm túc nói.
"Chuyện gì?" Kiều Mục Lam ít khi thấy con trai thế này khi nói chuyện với mình, lập tức nghiêm túc.
"Con muốn đưa Tiểu Lật Tử đi học." Giang Mặc Thịnh nói.
Từ sau khi nhận định Tiểu Lật Tử, anh đã điều tra tất cả quá khứ của Tiểu Lật Tử, càng xem càng đau lòng Du Cẩn Lật, ấn tượng với Du gia lại càng kém, hận không thể cho thời gian ngược lại đến trước khi Tiểu Lật Tử bị đưa vào Du gia, rồi mang về nuôi ở Giang gia trước bọn chúng một bước, nếu vậy thì Tiểu Lật Tử đã không phải trải qua nhiều đau đớn và cực khổ như trước.
Du Cẩn Lật là con riêng của Du gia, nhưng Du gia lại chưa bao giờ nhìn qua cậu, ngay cả cái ăn cái mặc cũng bị cắt xén, chứ đừng nói chi là cho cậu đ học.
Nên là Du Cẩn Lật đến bây giờ vẫn chưa từng được đi học.
Mà hiện tại Tiểu Lật Từ đã là người của Giang gia, bọn họ chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu, dựa vào việc Tiểu Lật Tử dù không biết bất kỳ kỹ năng nào hay chưa từng được tiếp thu tri thức, thì lấy địa vị của Giang gia cũng có thể cho cậu cả đời cơm áo không lo.
Nhưng Giang Mặc Thịnh lại biết, mặc dù Du Cẩn Lật có vẻ rất đơn thuần, vô dục vô cầu nhưng cũng tuyệt đối không phải cái loại chỉ biết ỷ lại vào người khá.
Bí mật của Du Cẩn Lật, anh sẽ không tìm hiểu, anh cũng biết Tiểu Lật Tử không phải hoàn toàn không biết gì, mà cậu còn biết rất nhiều thứ, nhưng rõ ràng lại thiếu một chú thường thức về thế giới này.
Vậy nên anh muốn đưa Tiểu Lật Tử đi học, tiếp thu những thường thức và tri thứ mà mọi người đều biết ở thế giới này, không cần cậu phải học giỏi thế nào, chỉ cần không bị người khác phát hiện ra chỗ kì lạ của mình vì không hiểu thường thức là được, như vậy cậu sẽ bảo vệ bản thân tốt hơn.
Nhưng những lý do này, Giang Mặc Thịnh sẽ không nói cho bất cứ ai, dù là cha mẹ thì anh cũng không có ý định nói.
Kiều Mục Lam nghe vậy mới nhớ tới thân thế bi thảm và những chuyện Du Cẩn Lật đã trải qua trước đó, lúc này mới ý thức được bản thân sơ sẩy.
Du Cẩn Lật vừa mới trưởng thành hẳn vẫn còn trong độ tuổi đi học, quả thật không thể suốt ngày ở trong nhà, đi học thêm vài thứ rồi quen biết vài người bạn cũng tốt.
"Được, chuyện này để đó mẹ sẽ bàn bạc với ba con, xem coi có thể cho Tiểu Lật Tử theo trường quân đội hạng nhất được không." Kiều Mục Lam vừa cười vừa nói.
Con cái Giang gia bọn họ muốn học thì phải học trường tốt nhất.
Trường quân đội hạng nhất là trường tốt nhất Liên Bang, trên cơ bản mỗi một học sinh đều là tinh anh của tinh anh, hàng năm sẽ có trăm triệu học sinh ghi danh vào trường quân đội hạng nhất.
Đương nhiên, trừ hình thức học sinh thi cử đậu vào bình thường thì trường quân đội hạng nhất sẽ cho mỗi đại gia tộc và những sĩ quan cấp thượng tướng quân bộ trở lên một danh sách đề cử.
Phàm là học sinh được đề cử chỉ cần thông qua đợt thi đơn giản là có thể nhập học rồi.
Những năm qua, Giang gia đều trực tiếp từ bỏ danh sách đề cử này, mà năm nay vừa lúc cho Tiểu Lật Tử dùng.
Vừa lúc Du Cẩn Lật đi tới, Kiều Mục Lam thấy thế cười vẫy cậu lại.
Du Cẩn Lật nghe lời đi lại trước mặt Kiều Mục Lam, ngồi bên cạnh bà, ngoan ngoãn nghe bà nói chuyện.
"Tiểu Lật Tử, con muốn đi học không? Mẹ cho con đi học chịu không?" Kiều Mục Lam cười hỏi.
Dù sao chuyện này phải hỏi ý kiến của con trai.
"Đi học ạ?" Du Cẩn Lật nghiêng đầu nhỏ suy tư.
Đi học là gì cậu vẫn biết, dù sao lúc trước còn ở Trái Đất, rất nhiều những đứa trẻ nhân loại phải đi học, lúc cậu chưa được hóa hình còn rất hâm mộ những đứa trẻ đó nữa, quyết định đợi sau khi cậu hóa hình cũng phải đi học.
Đáng tiếc là sau khi cậu hóa hình thì phát hiện đi học cũng không dễ dàng như vậy, lấy tuổi tác cơ thể của cậu thì chắc chắn không thể nào học tiểu học và trung học được, mà đại học lại cần phải thi đại học, còn cậu chưa bao giờ học tập chính thức cả, có thể nghĩ tới kết quả sẽ thế nào.
Hồi đó rớt đại học làm Du Cẩn Lật bị đả kích rất lớn.
Bây giờ nghe thấy mình có thể đi học, Du Cẩn Lật vô cùng vui vẻ, chỉ là vừa nghĩ tới thi đại học hồi kiếp trước liền có chút uể oải tinh thần.
Hiện tại cậu cũng chỉ có thể theo đại học thôi, vậy chẳng phải lại thi đại học một lần nữa?
"Mẹ ơi, con học không có giỏi, thi không đậu được." Du Cẩn Lật uể oải nói.
Kiếp trước sư huynh từng cho cậu học bổ túc một khoảng thời gian, tiếc là cậu không có duyên với việc học hành, dù là học bổ túc thì cuối cùng không được vẫn là không được.
"Không sao, kỳ thi rất đơn giản, chỉ cần Tiểu Lật Tử muốn đi thì mẹ sẽ nghĩ cách cho con đi học có chịu không?" Lần đầu tiên Kiều Mục Lam cảm thấy có tư quyền rất tốt.
"Thật ạ? Vậy con muốn đi, mẹ ơi, con muốn đi học, con nhất định sẽ học tập thật giỏi." Du Cẩn Lật nắm chặt tay nhỏ, kiên định nói.
Cậu cũng có thể đi học được sao? Cũng có thể chơi đùa với bạn bè và nghe thầy cô giảng bài giống những học sinh khác sao? Đây là ước mơ không thể nào đạt tới ở kiếp trước, không ngờ tới thế giới này lại có ngày thực hiện được, Du Cẩn Lật hưng phấn cực kỳ.
"Ừm, mẹ tin Tiểu Lật Tử nhất định làm được, mấy ngày này để A Thịnh kể về trường học cho con, A Thịnh cũng tốt nghiệp trường quân đội Đệ Nhất đó." Kiều Mục Lam vừa cười vừa nói.
Năm đó Giang Mặc Thịnh bằng thành thích hạng nhất đậu vào trường quân đội Đệ Nhất, sau đó lại tốt nghiệp bằng hạng nhất, thậm chí lúc còn trong trường đã lên chiến trường, lập được nhiều quân công, được xem là thần tượng của toàn bộ học sinh trường quân đội Đệ Nhất, rất nhiều học sinh muốn trở thành khóa dưới của anh mới cố gắng thi đậu trường Đệ Nhất.
Truyền thuyết về Giang Mặc Thịnh tới nay vẫn còn lưu truyền ở trường Đệ Nhất.
"Dạ." Du Cẩn Lật dùng sức gật đầu nhỏ, hiển nhiên vô cùng hưng phấn.
Không ngờ cậu được học trường của đùi vàng, không biết đùi vàng khi còn trong trường là như thế nào, rất chờ mong, rất hưng phấn, kích động quá đi.
Mặc dù bây giờ còn chưa xác định nhưng Du Cẩn Lật vẫn hết sức kích động.
Nhìn Du Cẩn Lật vui vẻ như thế, Giang Mặc Thịnh và Kiều Mục Lam cảm thấy vui vẻ theo, không khí trong nhà trở nên ấm áp và thoải mái hơn.
Từ sau khi Du Cẩn Lật tới Giang gia, nhà của họ trở nên càng ngày càng ấm áp và tốt đẹp, cuộc sống hàng ngày cũng ngày càng thuận lợi, những chuyện bực mình đều biến đi hết.
Quả nhiên Tiểu Lật Tử là tiểu phúc thần nhà bọn họ.
---
Còn 73, 74, 75 từ từ hen, để file bên máy khác, hôm nay không tiện. Để sửa lại xong up lên luôn rồi chính thức nghỉ phẻ, nằm chờ một bạn đáng yêu xinh đẹp nào đó nhận thầu thoy.
Edit: ShiibaReiki
Từ khi chiến đội Thần Thú ý thức được mùi thơm này rất có thể phát ra từ đồ ăn tự nhiên trong nhà bếp thì tất cả đều đứng ngồi không yên duỗi cổ nhìn về phía nhà bếp bên kia, nếu lão đại không đứng đây thì bọn họ chắc chắn sẽ chạy đến vây xem ở cửa nhà bếp.
Mùi hương đó quá là hấp dẫn, thật sự là mùi hương phát ra từ đồ ăn tự nhiên à? Trước đó bọn họ cũng từng nếm quá đồ ăn tự nhiên nhưng đâu có mùi thế này, chẳng lẽ là do người nấu ăn khá đặc biệt? Chiến đội Thần Thú đột nhiên nhớ tới người đang nấu ăn trong nhà bếp hình như là anh dâu của bọn họ, nên là... Mùi thơm này là do anh dâu nấu?
Anh dâu của họ tuyệt quá đi!
Kiều Mục Lam không khỏi cười thầm khi nhìn dáng vẻ vội vàng của mấy đứa nó.
Phàm là người ngửi thấy mùi thơm từ đồ ăn do con dâu nhà mình nấu ra thì không ai là không vội vàng, bà nhìn thấy nhiều nên đã sớm quen thuộc, nhưng cảm giác có đứa con dâu giỏi giang thế này khiến bà cảm thấy rất kiêu ngạo.
Tiểu Lật Tử chính là người của Giang gia bọn họ, mỗi ngày họ đều được ăn những món ngon do chính tay Tiểu Lật Tử làm, mà mấy đứa này thì khá là khó khăn, được ăn một lần đã là may mắn lắm rồi.
Khoảng chừng mười phút sau, những món đầu tiên đã được đưa ra, ánh mắt mọi người lập tức dừng trên những món ăn khá là tỉ mỉ trên bàn.
Chiến đội Thần Thú xem như là những người có kiến thức rộng rãi, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy những món ngon như vậy, hơn nữa họ không nhịn được sợ hãi thán phúc vì không đoán ra chúng được làm từ nguyên liệu gì.
Không thể ngờ tới chị dâu của họ còn là một cao thủ nấu ăn, ngay cả những món ăn được làm ra cũng khác vói các đầu bếp khác, hèn chi có thể bắt được trái tim của lão đại.
Sau khi những món ăn được bưng lên, mùi thơm kia lại càng thêm nồng đậm, chiến đội Thần Thú sắp không khống chế nổi mình, lý trí luôn luôn là niềm tự hào lại "tạch" một cái đứt luôn, lúc ăn được rồi thì tất cả tranh nhau chen lén, ăn như hổ đói, như những kẻ cả đời chưa từng được ăn vậy.
Có điều nhìn theo một khía cạnh khác mà nói, đúng là bọn họ chưa từng được ăn những món ăn thế này.
Lần này chiến đội Thần Thú được ăn rất hả lòng hả dạ, không còn chút hình tượng nào, đến cuối cùng tranh nhau xem ai hạ đũa nhanh hơn, mà gắp chậm thì chỉ đành nhường cho người khác ăn, ngay cả kĩ năng công kích bằng khí lạnh của Giang Mặc Thịnh cũng vô dụng.
Cuối cùng ai cũng no căng bụng, vừa sờ sờ bụng cho mau tiêu vừa âm thầm tính đến khả năng ăn nhờ ở đậu mỗi ngày, lại không nghĩ tới trong lòng lão đại, bọn họ đã sớm bị liệt vào danh sách không cho tới nhà.
"Anh dâu giỏi quá, vừa nãy món cuối gọi là gì, ăn siêu siêu siêu ngon luôn." Bạch Hổ ngồi bên cạnh ưỡn mặt hỏi Du Cẩn Lật.
"Là cá sóc chiên xù, nếu mọi người thích ăn thì lần sau đến tui lại làm cho ăn nữa." Du Cẩn Lật vừa cười vừa nói.
"Thật ạ?". Chiến đội Thần Thú nghe vậy, lập tức mừng rỡ nói.
"Khụ khụ..." Giang Mặc Thịnh ngồi bên cạnh ho khan cảnh cáo, ra hiệu mọi người có chừng mực, nếu không đi về huấn luyện không chỉ đơn giản là gấp đôi đâu.
Quả nhiên sau đó chiến đội Thần Thú thu liễm lại rất nhiều, dù sao thủ đoạn của lão đại bọn họ đã trải qua, không ai muốn bị lão đại dạy dỗ lại đâu.
Nhưng đồ ăn ngon như thế mà lão đại lại giếm một mình thì không phúc hậu chút nào.
"Cũng không còn sớm nữa." Giang Mặc Thịnh thản nhiên nói, ý muốn đuổi khách vô cùng rõ ràng, dù chiến đội Thần Thú có không nỡ đi nữa thì cũng không thể không đi về.
"Con đó, làm vậy với cấp dưới có được không?" Kiều Mục Lam bất đắc dĩ vừa cười vừa nói.
"Đám ăn hàng đó, nếu để cho tụi nó thường xuyên đến thì chẳng phải sẽ khiến Tiểu Lật Tử mệt chết mất." Giang Mặc Thịnh ra vẻ đương nhiên.
Vì để bạn đời không phải mệt mỏi nên đành hi sinh khẩu vị của các anh em vậy.
Vậy đi, không sao cả!*
(*): Gốc là (Ân, không có mao bệnh!). Nghĩa câu này kiểu "có sao đó nhưng mà mặc kệ". Nó là ngôn ngữ mạng ý, tui đọc tui hiểu nhma cũng kh biết edit thế nào, từ hôm search đến khi up cũng mấy tháng giồi nên tui cũng không nhớ nghĩa có phải dị hum nữa hihi =))))
Kiều Mục Lam nghe vậy cũng cảm thấy rất có lý, đương nhiên bà sẽ đau lòng con dâu, lần nào cũng phải làm nhiều đồ ăn cho mọi người đúng là sẽ mệt lắm.
Thôi thì về sau trong nhà vẫn nên ít tiếp khách đi.
"Mẹ này, con muốn bàn với mẹ một chuyện." Giang Mặc Thịnh ngồi bên cạnh Kiều Mục Lam, nghiêm túc nói.
"Chuyện gì?" Kiều Mục Lam ít khi thấy con trai thế này khi nói chuyện với mình, lập tức nghiêm túc.
"Con muốn đưa Tiểu Lật Tử đi học." Giang Mặc Thịnh nói.
Từ sau khi nhận định Tiểu Lật Tử, anh đã điều tra tất cả quá khứ của Tiểu Lật Tử, càng xem càng đau lòng Du Cẩn Lật, ấn tượng với Du gia lại càng kém, hận không thể cho thời gian ngược lại đến trước khi Tiểu Lật Tử bị đưa vào Du gia, rồi mang về nuôi ở Giang gia trước bọn chúng một bước, nếu vậy thì Tiểu Lật Tử đã không phải trải qua nhiều đau đớn và cực khổ như trước.
Du Cẩn Lật là con riêng của Du gia, nhưng Du gia lại chưa bao giờ nhìn qua cậu, ngay cả cái ăn cái mặc cũng bị cắt xén, chứ đừng nói chi là cho cậu đ học.
Nên là Du Cẩn Lật đến bây giờ vẫn chưa từng được đi học.
Mà hiện tại Tiểu Lật Từ đã là người của Giang gia, bọn họ chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu, dựa vào việc Tiểu Lật Tử dù không biết bất kỳ kỹ năng nào hay chưa từng được tiếp thu tri thức, thì lấy địa vị của Giang gia cũng có thể cho cậu cả đời cơm áo không lo.
Nhưng Giang Mặc Thịnh lại biết, mặc dù Du Cẩn Lật có vẻ rất đơn thuần, vô dục vô cầu nhưng cũng tuyệt đối không phải cái loại chỉ biết ỷ lại vào người khá.
Bí mật của Du Cẩn Lật, anh sẽ không tìm hiểu, anh cũng biết Tiểu Lật Tử không phải hoàn toàn không biết gì, mà cậu còn biết rất nhiều thứ, nhưng rõ ràng lại thiếu một chú thường thức về thế giới này.
Vậy nên anh muốn đưa Tiểu Lật Tử đi học, tiếp thu những thường thức và tri thứ mà mọi người đều biết ở thế giới này, không cần cậu phải học giỏi thế nào, chỉ cần không bị người khác phát hiện ra chỗ kì lạ của mình vì không hiểu thường thức là được, như vậy cậu sẽ bảo vệ bản thân tốt hơn.
Nhưng những lý do này, Giang Mặc Thịnh sẽ không nói cho bất cứ ai, dù là cha mẹ thì anh cũng không có ý định nói.
Kiều Mục Lam nghe vậy mới nhớ tới thân thế bi thảm và những chuyện Du Cẩn Lật đã trải qua trước đó, lúc này mới ý thức được bản thân sơ sẩy.
Du Cẩn Lật vừa mới trưởng thành hẳn vẫn còn trong độ tuổi đi học, quả thật không thể suốt ngày ở trong nhà, đi học thêm vài thứ rồi quen biết vài người bạn cũng tốt.
"Được, chuyện này để đó mẹ sẽ bàn bạc với ba con, xem coi có thể cho Tiểu Lật Tử theo trường quân đội hạng nhất được không." Kiều Mục Lam vừa cười vừa nói.
Con cái Giang gia bọn họ muốn học thì phải học trường tốt nhất.
Trường quân đội hạng nhất là trường tốt nhất Liên Bang, trên cơ bản mỗi một học sinh đều là tinh anh của tinh anh, hàng năm sẽ có trăm triệu học sinh ghi danh vào trường quân đội hạng nhất.
Đương nhiên, trừ hình thức học sinh thi cử đậu vào bình thường thì trường quân đội hạng nhất sẽ cho mỗi đại gia tộc và những sĩ quan cấp thượng tướng quân bộ trở lên một danh sách đề cử.
Phàm là học sinh được đề cử chỉ cần thông qua đợt thi đơn giản là có thể nhập học rồi.
Những năm qua, Giang gia đều trực tiếp từ bỏ danh sách đề cử này, mà năm nay vừa lúc cho Tiểu Lật Tử dùng.
Vừa lúc Du Cẩn Lật đi tới, Kiều Mục Lam thấy thế cười vẫy cậu lại.
Du Cẩn Lật nghe lời đi lại trước mặt Kiều Mục Lam, ngồi bên cạnh bà, ngoan ngoãn nghe bà nói chuyện.
"Tiểu Lật Tử, con muốn đi học không? Mẹ cho con đi học chịu không?" Kiều Mục Lam cười hỏi.
Dù sao chuyện này phải hỏi ý kiến của con trai.
"Đi học ạ?" Du Cẩn Lật nghiêng đầu nhỏ suy tư.
Đi học là gì cậu vẫn biết, dù sao lúc trước còn ở Trái Đất, rất nhiều những đứa trẻ nhân loại phải đi học, lúc cậu chưa được hóa hình còn rất hâm mộ những đứa trẻ đó nữa, quyết định đợi sau khi cậu hóa hình cũng phải đi học.
Đáng tiếc là sau khi cậu hóa hình thì phát hiện đi học cũng không dễ dàng như vậy, lấy tuổi tác cơ thể của cậu thì chắc chắn không thể nào học tiểu học và trung học được, mà đại học lại cần phải thi đại học, còn cậu chưa bao giờ học tập chính thức cả, có thể nghĩ tới kết quả sẽ thế nào.
Hồi đó rớt đại học làm Du Cẩn Lật bị đả kích rất lớn.
Bây giờ nghe thấy mình có thể đi học, Du Cẩn Lật vô cùng vui vẻ, chỉ là vừa nghĩ tới thi đại học hồi kiếp trước liền có chút uể oải tinh thần.
Hiện tại cậu cũng chỉ có thể theo đại học thôi, vậy chẳng phải lại thi đại học một lần nữa?
"Mẹ ơi, con học không có giỏi, thi không đậu được." Du Cẩn Lật uể oải nói.
Kiếp trước sư huynh từng cho cậu học bổ túc một khoảng thời gian, tiếc là cậu không có duyên với việc học hành, dù là học bổ túc thì cuối cùng không được vẫn là không được.
"Không sao, kỳ thi rất đơn giản, chỉ cần Tiểu Lật Tử muốn đi thì mẹ sẽ nghĩ cách cho con đi học có chịu không?" Lần đầu tiên Kiều Mục Lam cảm thấy có tư quyền rất tốt.
"Thật ạ? Vậy con muốn đi, mẹ ơi, con muốn đi học, con nhất định sẽ học tập thật giỏi." Du Cẩn Lật nắm chặt tay nhỏ, kiên định nói.
Cậu cũng có thể đi học được sao? Cũng có thể chơi đùa với bạn bè và nghe thầy cô giảng bài giống những học sinh khác sao? Đây là ước mơ không thể nào đạt tới ở kiếp trước, không ngờ tới thế giới này lại có ngày thực hiện được, Du Cẩn Lật hưng phấn cực kỳ.
"Ừm, mẹ tin Tiểu Lật Tử nhất định làm được, mấy ngày này để A Thịnh kể về trường học cho con, A Thịnh cũng tốt nghiệp trường quân đội Đệ Nhất đó." Kiều Mục Lam vừa cười vừa nói.
Năm đó Giang Mặc Thịnh bằng thành thích hạng nhất đậu vào trường quân đội Đệ Nhất, sau đó lại tốt nghiệp bằng hạng nhất, thậm chí lúc còn trong trường đã lên chiến trường, lập được nhiều quân công, được xem là thần tượng của toàn bộ học sinh trường quân đội Đệ Nhất, rất nhiều học sinh muốn trở thành khóa dưới của anh mới cố gắng thi đậu trường Đệ Nhất.
Truyền thuyết về Giang Mặc Thịnh tới nay vẫn còn lưu truyền ở trường Đệ Nhất.
"Dạ." Du Cẩn Lật dùng sức gật đầu nhỏ, hiển nhiên vô cùng hưng phấn.
Không ngờ cậu được học trường của đùi vàng, không biết đùi vàng khi còn trong trường là như thế nào, rất chờ mong, rất hưng phấn, kích động quá đi.
Mặc dù bây giờ còn chưa xác định nhưng Du Cẩn Lật vẫn hết sức kích động.
Nhìn Du Cẩn Lật vui vẻ như thế, Giang Mặc Thịnh và Kiều Mục Lam cảm thấy vui vẻ theo, không khí trong nhà trở nên ấm áp và thoải mái hơn.
Từ sau khi Du Cẩn Lật tới Giang gia, nhà của họ trở nên càng ngày càng ấm áp và tốt đẹp, cuộc sống hàng ngày cũng ngày càng thuận lợi, những chuyện bực mình đều biến đi hết.
Quả nhiên Tiểu Lật Tử là tiểu phúc thần nhà bọn họ.
---
Còn 73, 74, 75 từ từ hen, để file bên máy khác, hôm nay không tiện. Để sửa lại xong up lên luôn rồi chính thức nghỉ phẻ, nằm chờ một bạn đáng yêu xinh đẹp nào đó nhận thầu thoy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.