Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 252: Anh sợ mất cô
Ngoc
11/05/2021
: Anh sợ mất cô
“Trời ơi! Dù gì cũng là gửi tới cửa ký túc xá của chúng ta, sẽ không lầm đầu!” Lam Hồng Hoa không đồng ý cười nói. Dù sao Đồng Kỳ Anh cũng chưa từng đụng tới đống đồ ăn vặt và hoa quả này. Nghiêm Khả Hân muốn giảm cân, vì vậy Lam Hồng Hoa và Cung Quế Phương chia nhau đống đồ ăn vặt, hoa quả.
Mặc dù sáng sớm chẳng hiểu sao đã được tỏ tình, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng đi thăm quan khuôn viên trường của Đồng Kỳ Anh và ba người bạn cùng phòng.
Tuy nhiên, nói như vậy, Đồng Kỳ Anh nhận ra rằng cô chưa bao giờ gặp Tô Hoài Lan ở trường học. Lần trước, cô nghe Quần Bác nói rằng Tổ Hoài Lan nhờ vào mối quan hệ của ông cụ Phó mà cũng vào Đại học Cung Huy.
Đại học Cung Huy quả thực rất lớn, nhưng chỉ có một chỗ cho tân sinh viên đăng ký báo danh, hơn nữa thời gian đăng ký là ba ngày. | Đồng Kỳ Anh cũng cảm thấy xác suất tình cờ gặp được Tô Hoài Lan không lớn,
Thậm chí, từ tận đáy lòng cô còn hy vọng không gặp phải Tô Hoài Lan, dẫu sao Tô Hoài Lan bây giờ giống hệt cô, nhưng hai người lại không có quan hệ huyết thống, gặp mặt nhau lại càng thêm ngượng nghịu.
Từ lâu Đồng Kỳ Anh quen thuộc với Đại học Cung Huy, cho nên về cơ bản cả buổi sáng cô làm hướng dẫn viên du lịch cho ba người bạn cùng phòng.
Đến gần trưa, Đồng Kỳ Anh muốn cùng ba người bạn cùng phòng đi nếm thử thức ăn trong nhà ăn của trường, kết quả bị cuộc điện thoại của anh cả Phó Quân Tiêu phá đám.
Trong một nhà hàng cao cấp gần trường. | Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiếu ngồi ở đối diện cầm thực đơn trên tay gọi món, khó hiểu hỏi: "Anh cả, mấy ngày nay anh rất nhàn nhã phải không?"
Rảnh đến mức tối qua đến quán bar trên phố bản đồ ăn vặt, hôm nay lại chạy đến đây để mời cô đi ăn. “Anh rất bận" Phó Quân Tiêu vừa xem thực đơn vừa thành thực đáp. | Đồng Kỳ Anh khoanh tay, đặt ở trên bàn ăn, nhếch miệng nói: "Nếu như rất bận, vậy anh còn chạy tới trường học của em làm
gi?
“Anh đến gặp em gái anh" Phó Quân Tiêu điềm nhiên như không nói. Đồng Kỳ Anh cũng cạn lời rồi. Sau khi gọi đồ án, Phó Quân Tiêu và Đồng Kỳ Anh bắt đầu nói chuyện gia đình, "Em và Quân Bác sống chung có tốt không?" Phó Quân Tiêu hỏi. Đồng Kỳ Anh đáp: “Rất tốt" “Cuộc sống vợ chồng thì sao?” Phó Quân Tiếu lại hỏi, Đồng Kỳ Anh xấu hổ đáp: “Rất tốt.” *Ỷ anh là sinh hoạt giường chiếu ấy” Phó Quân Tiêu nhàn nhạt bổ sung thêm. Đồng Kỳ Anh vừa định cầm cốc nước lên, suýt chút nữa đã bị sặc vì lời nói của anh. "Anh cả, anh quan tâm hơi quá rồi."
Đồng Kỳ Anh đặt cốc xuống, ngượng ngùng cười nói. Vốn dĩ, cô luôn kháng cự việc gặp mặt Phó Quân Tiêu, nhưng người đàn ông này đã đem hai mươi vệ sĩ tới chắn cô, cưỡng ép bắt cô đến chỗ anh..
"Chỉ là một bữa cơm thôi, em gái sợ gì chứ?" Lúc vừa gặp mặt, Phó Quân Tiêu đã nhẹ nhàng nói như vậy. Đồng Kỳ Anh cảm thấy cô không sợ anh, mà là muốn “tránh hiện nghi, hiếu không? Là “tránh hiềm nghi"! Mặc dù bây giờ cô là "em gái" của anh, nhưng đồng thời cũng là “em dâu" đó! Đồng Kỳ Anh không muốn hứng chịu những lời đàm tiếu của những người khác trong nhà họ Phó, đặc biệt là Tô Hoài Lan. Nhưng nói như vậy, đáng lẽ anh cả nên gọi Tô Hoài Lan ra ngoài ăn chứ? Tại sao chỉ gọi một mình cô? “Em và Quân Bắc gặp nhau như thế nào? Trước hay là sau anh?” Phó Quân Tiêu hỏi tiếp. Đồng Kỳ Anh đột nhiên phát hiện hôm nay hành vi của anh cả Phó Quân Tiêu có chút không bình thường. Người anh cả” này đúng là đang quan tâm” quá mức cho phép. "Anh cả, anh nói chuyện khác được không?" “Không cho phép trái lời anh" Phó Quân Tiêu nghiêm túc nói. Đồng Kỳ Anh bất lực trả lời: "Gặp trên tàu hỏa, sau khi quen biết anh."
“Trên tàu hỏa?" Phó Quân Tiêu khẽ nhướng mày, anh còn cho rằng là lần cô bị đánh thuốc mê, anh giao phó cô cho em trai Quân Bác chăm sóc, xem ra là không phải.
“Đúng vậy. Trên tàu hỏa” Đồng Kỳ Anh đáp. Phó Quân Tiêu không bỏ qua hỏi: “Vậy em bắt đầu thích Quân Bác từ khi nào?” “Khi em đến bước đường cùng" Đồng Kỳ Anh rũ mắt xuống, trôi chảy đáp. Tim Phó Quân Tiêu run lên, bỗng nhiên trầm mặc.. Thông tin lý lịch của Đồng Kỳ Anh đã được quản lý Lưu sắp xếp lại và gửi cho anh. Nếu như anh về nhà sớm để xác nhận, hoặc nếu như không để cô lưu lạc đến bước đường như ngày hôm nay. Thật lâu sau, anh mới nặng nề hỏi: "Em có yêu Quân Bác không?” Thích và yêu là hai thứ khác nhau. Thích chỉ là cảm giác thoáng qua, nhưng yêu, lại là cả một đoạn tình sâu đậm. Đồng Kỳ Anh hơi nhướng mắt nhìn Phó Quân Tiêu, nhất thời có không biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào. Mấy câu hỏi trước, có gần như trả lời ngay mà không cần nghĩ ngợi, những câu hỏi này có thể mà lại do dự. Sự lưỡng lự của cô khiển Phó Quân Tiêu thoảng một chút vui mừng. Anh không muốn cô yêu em trai mình. “Yêu” Hình bóng Phó Quân Bác hiện lên trong tâm trí Đồng Kỳ Anh, khóe môi cô không kìm được nở một nụ cười. Một chữ này của cô đã cắt đứt mọi hy vọng trong trái tim Phó Quân Tiêu. Nét vui vẻ trên mặt Phó Quân Tiêu dần dần tan biến, không có biểu cảm gì, lạnh lùng nói: "Anh hỏi xong rồi”. Thật sự anh cũng không biết mình bị làm sao. Kể từ khi Phó Quân Bác đưa cô về nhà riêng của mình, đã hai tháng anh không gặp lại cô, anh đột nhiên sợ sẽ mất cô.
Rõ ràng là cô không còn thuộc về anh nữa, nhưng anh không thể giải thích được nỗi bất an trong lòng, thậm chí không được nhìn thấy cô anh sẽ có cảm giác lúng túng, không biết làm thế nào.
Lúc này, người phục vụ đã bưng món ăn lên. Ánh mắt của Đồng Kỳ Anh đặt vào cao lương mĩ vị, thậm chí còn không để ý đến nét mặt không vui của Phó Quân Tiêu. Sau khi ăn xong, anh sẽ đưa em đi công viên giải trí" Phó Quân Tiêu nói,
Lúc Đồng Kỳ Anh nghe anh nói lời này, cô suýt chút nữa mất hết phong thái ăn cơm, cũng may cô lấy tay che miệng kịp thời, ai ngờ lại bị nghẹn.
“Khụ khụ khụ"
Thầy Đồng Kỳ Anh bị nghẹn đến khổ sở, Phó Quân Tiêu nhanh chóng đứng dậy, vừa đưa nước cho cô, vừa giúp cô vỗ lưng, chăm sóc cô một cách chu đáo.
“Em, em không sao... Cảm ơn.” Đồng Kỳ Anh lắc tay, đẩy Phó Quân Tiêu. Phó Quân Tiêu lúc này trở lại chỗ ngồi, nhìn Đồng Kỳ Anh bưng cốc nước uống.
*Vui quá à?" Anh nhàn nhạt hỏi. Đồng Kỳ Anh nhe răng cười: "Anh cả à, những nơi như công viên giải trí là chỗ cho bọn trẻ chơi..."
“Không thích sao? Vậy thì, anh sẽ đưa em đi du Sơn ngoạn thủy. Thành phố Cung Huy có thể được coi là một thành cổ, ở đây có...”
"Anh cả, buổi chiều em phải về trường đi đến lớp báo danh, không có thời gian đi chơi" Đồng Kỳ Anh cắt ngang lời Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu chỉ dửng dưng đáp "Ừ", rồi im lặng ăn cơm. Người đàn ông bề ngoài lạnh lùng này lại có trái tim nóng bỏng bên trong. Đồng Kỳ Anh đặt cốc nước xuống, sau đó cầm bát đũa lên tiếp tục ăn. “Một lát nữa đi xem phim với anh” Vừa ăn được một lúc, Phó Quân Tiêu lại lên tiếng. Đồng Kỳ Anh phát hiện, anh luôn tìm chủ đề để tán gẫu với cô, tựa hồ không muốn đối xử lạnh nhạt với cô. “Chi bằng, gọi Hoài Lan đi cùng anh cả đi!” Ngay khi Đồng Kỳ Anh vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy vẻ lạnh lẽo khó tả bằng lời trên khuôn mặt của Phó Quân Tiêu.
Thực ra, anh rất muốn ép chết người phụ nữ tên Tô Hoài Lan kia. Nếu không phải vì Đồng Kỳ Anh kết hôn với Phó Quân Bác, hơn nữa trước đây anh đã làm mấy chuyện giữa bạn trai và bạn gái với Đồng Kỳ Anh, SỢ rằng sẽ gây phiền phức cho Đông Kỳ Anh, nên mới dễ dàng cho phép người phụ nữ Tô Hoài Lan kia tạm thời tiếp tục làm vợ sắp cưới của anh.
Nếu như anh máu lạnh vô tình hơn chút nữa, hoàn toàn có thể giành lại Đồng Kỳ Anh mà không phải bận tâm về cảm xúc của Phó Quân Bác.
Thế nhưng, anh phát hiện ra mình không thể làm như vậy.
Từ ánh mắt Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu nhìn thấy tình yêu cô dành cho Phó Quân Bác và cả niềm hạnh phúc khi cô nghĩ đến anh ấy.
Anh không muốn phá vỡ hạnh phúc của cô, nên bây giờ, anh chỉ có thể âm thầm đứng phía sau bảo vệ cô.
“Nhà họ Phó có rất nhiều quy tắc, phần làm cô cả của nhà họ Phó, phải học rất nhiều phép xã giao. Cô ta không có thời gian.” Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng nói.
Đồng Kỳ Anh trong lòng không khỏi cảm kích chính mình, may mà cô không phải cố cả nhà họ Phỏ. "Vậy nếu hôm sau cô ta rảnh, anh cả lại bảo Hoài Lan đi cùng." “Sao em lại nói nhảm nhiều thể? Là em gái, đi xem phim với anh trai cũng rất khó khăn sao?” Phó Quân Tiêu nghiêm khắc nói. Khóe miệng của Đồng Kỳ Anh giật giật, nở nụ cười sượng trần đồng ý: “Được, được thôi. Lát nữa em sẽ xem phim với anh cả”.
Nói là cô đi xem phim với anh, nhưng khi bước vào rạp chiếu phim, Đồng Kỳ Anh phát hiện, Phó Quân Tiêu thậm chí còn không mua vé xem phim.
Thành thật mà nói, lớn như thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Phó Quân Tiêu bước vào rạp chiếu phim.
- -------------------
“Trời ơi! Dù gì cũng là gửi tới cửa ký túc xá của chúng ta, sẽ không lầm đầu!” Lam Hồng Hoa không đồng ý cười nói. Dù sao Đồng Kỳ Anh cũng chưa từng đụng tới đống đồ ăn vặt và hoa quả này. Nghiêm Khả Hân muốn giảm cân, vì vậy Lam Hồng Hoa và Cung Quế Phương chia nhau đống đồ ăn vặt, hoa quả.
Mặc dù sáng sớm chẳng hiểu sao đã được tỏ tình, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng đi thăm quan khuôn viên trường của Đồng Kỳ Anh và ba người bạn cùng phòng.
Tuy nhiên, nói như vậy, Đồng Kỳ Anh nhận ra rằng cô chưa bao giờ gặp Tô Hoài Lan ở trường học. Lần trước, cô nghe Quần Bác nói rằng Tổ Hoài Lan nhờ vào mối quan hệ của ông cụ Phó mà cũng vào Đại học Cung Huy.
Đại học Cung Huy quả thực rất lớn, nhưng chỉ có một chỗ cho tân sinh viên đăng ký báo danh, hơn nữa thời gian đăng ký là ba ngày. | Đồng Kỳ Anh cũng cảm thấy xác suất tình cờ gặp được Tô Hoài Lan không lớn,
Thậm chí, từ tận đáy lòng cô còn hy vọng không gặp phải Tô Hoài Lan, dẫu sao Tô Hoài Lan bây giờ giống hệt cô, nhưng hai người lại không có quan hệ huyết thống, gặp mặt nhau lại càng thêm ngượng nghịu.
Từ lâu Đồng Kỳ Anh quen thuộc với Đại học Cung Huy, cho nên về cơ bản cả buổi sáng cô làm hướng dẫn viên du lịch cho ba người bạn cùng phòng.
Đến gần trưa, Đồng Kỳ Anh muốn cùng ba người bạn cùng phòng đi nếm thử thức ăn trong nhà ăn của trường, kết quả bị cuộc điện thoại của anh cả Phó Quân Tiêu phá đám.
Trong một nhà hàng cao cấp gần trường. | Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiếu ngồi ở đối diện cầm thực đơn trên tay gọi món, khó hiểu hỏi: "Anh cả, mấy ngày nay anh rất nhàn nhã phải không?"
Rảnh đến mức tối qua đến quán bar trên phố bản đồ ăn vặt, hôm nay lại chạy đến đây để mời cô đi ăn. “Anh rất bận" Phó Quân Tiêu vừa xem thực đơn vừa thành thực đáp. | Đồng Kỳ Anh khoanh tay, đặt ở trên bàn ăn, nhếch miệng nói: "Nếu như rất bận, vậy anh còn chạy tới trường học của em làm
gi?
“Anh đến gặp em gái anh" Phó Quân Tiêu điềm nhiên như không nói. Đồng Kỳ Anh cũng cạn lời rồi. Sau khi gọi đồ án, Phó Quân Tiêu và Đồng Kỳ Anh bắt đầu nói chuyện gia đình, "Em và Quân Bác sống chung có tốt không?" Phó Quân Tiêu hỏi. Đồng Kỳ Anh đáp: “Rất tốt" “Cuộc sống vợ chồng thì sao?” Phó Quân Tiếu lại hỏi, Đồng Kỳ Anh xấu hổ đáp: “Rất tốt.” *Ỷ anh là sinh hoạt giường chiếu ấy” Phó Quân Tiêu nhàn nhạt bổ sung thêm. Đồng Kỳ Anh vừa định cầm cốc nước lên, suýt chút nữa đã bị sặc vì lời nói của anh. "Anh cả, anh quan tâm hơi quá rồi."
Đồng Kỳ Anh đặt cốc xuống, ngượng ngùng cười nói. Vốn dĩ, cô luôn kháng cự việc gặp mặt Phó Quân Tiêu, nhưng người đàn ông này đã đem hai mươi vệ sĩ tới chắn cô, cưỡng ép bắt cô đến chỗ anh..
"Chỉ là một bữa cơm thôi, em gái sợ gì chứ?" Lúc vừa gặp mặt, Phó Quân Tiêu đã nhẹ nhàng nói như vậy. Đồng Kỳ Anh cảm thấy cô không sợ anh, mà là muốn “tránh hiện nghi, hiếu không? Là “tránh hiềm nghi"! Mặc dù bây giờ cô là "em gái" của anh, nhưng đồng thời cũng là “em dâu" đó! Đồng Kỳ Anh không muốn hứng chịu những lời đàm tiếu của những người khác trong nhà họ Phó, đặc biệt là Tô Hoài Lan. Nhưng nói như vậy, đáng lẽ anh cả nên gọi Tô Hoài Lan ra ngoài ăn chứ? Tại sao chỉ gọi một mình cô? “Em và Quân Bắc gặp nhau như thế nào? Trước hay là sau anh?” Phó Quân Tiêu hỏi tiếp. Đồng Kỳ Anh đột nhiên phát hiện hôm nay hành vi của anh cả Phó Quân Tiêu có chút không bình thường. Người anh cả” này đúng là đang quan tâm” quá mức cho phép. "Anh cả, anh nói chuyện khác được không?" “Không cho phép trái lời anh" Phó Quân Tiêu nghiêm túc nói. Đồng Kỳ Anh bất lực trả lời: "Gặp trên tàu hỏa, sau khi quen biết anh."
“Trên tàu hỏa?" Phó Quân Tiêu khẽ nhướng mày, anh còn cho rằng là lần cô bị đánh thuốc mê, anh giao phó cô cho em trai Quân Bác chăm sóc, xem ra là không phải.
“Đúng vậy. Trên tàu hỏa” Đồng Kỳ Anh đáp. Phó Quân Tiêu không bỏ qua hỏi: “Vậy em bắt đầu thích Quân Bác từ khi nào?” “Khi em đến bước đường cùng" Đồng Kỳ Anh rũ mắt xuống, trôi chảy đáp. Tim Phó Quân Tiêu run lên, bỗng nhiên trầm mặc.. Thông tin lý lịch của Đồng Kỳ Anh đã được quản lý Lưu sắp xếp lại và gửi cho anh. Nếu như anh về nhà sớm để xác nhận, hoặc nếu như không để cô lưu lạc đến bước đường như ngày hôm nay. Thật lâu sau, anh mới nặng nề hỏi: "Em có yêu Quân Bác không?” Thích và yêu là hai thứ khác nhau. Thích chỉ là cảm giác thoáng qua, nhưng yêu, lại là cả một đoạn tình sâu đậm. Đồng Kỳ Anh hơi nhướng mắt nhìn Phó Quân Tiêu, nhất thời có không biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào. Mấy câu hỏi trước, có gần như trả lời ngay mà không cần nghĩ ngợi, những câu hỏi này có thể mà lại do dự. Sự lưỡng lự của cô khiển Phó Quân Tiêu thoảng một chút vui mừng. Anh không muốn cô yêu em trai mình. “Yêu” Hình bóng Phó Quân Bác hiện lên trong tâm trí Đồng Kỳ Anh, khóe môi cô không kìm được nở một nụ cười. Một chữ này của cô đã cắt đứt mọi hy vọng trong trái tim Phó Quân Tiêu. Nét vui vẻ trên mặt Phó Quân Tiêu dần dần tan biến, không có biểu cảm gì, lạnh lùng nói: "Anh hỏi xong rồi”. Thật sự anh cũng không biết mình bị làm sao. Kể từ khi Phó Quân Bác đưa cô về nhà riêng của mình, đã hai tháng anh không gặp lại cô, anh đột nhiên sợ sẽ mất cô.
Rõ ràng là cô không còn thuộc về anh nữa, nhưng anh không thể giải thích được nỗi bất an trong lòng, thậm chí không được nhìn thấy cô anh sẽ có cảm giác lúng túng, không biết làm thế nào.
Lúc này, người phục vụ đã bưng món ăn lên. Ánh mắt của Đồng Kỳ Anh đặt vào cao lương mĩ vị, thậm chí còn không để ý đến nét mặt không vui của Phó Quân Tiêu. Sau khi ăn xong, anh sẽ đưa em đi công viên giải trí" Phó Quân Tiêu nói,
Lúc Đồng Kỳ Anh nghe anh nói lời này, cô suýt chút nữa mất hết phong thái ăn cơm, cũng may cô lấy tay che miệng kịp thời, ai ngờ lại bị nghẹn.
“Khụ khụ khụ"
Thầy Đồng Kỳ Anh bị nghẹn đến khổ sở, Phó Quân Tiêu nhanh chóng đứng dậy, vừa đưa nước cho cô, vừa giúp cô vỗ lưng, chăm sóc cô một cách chu đáo.
“Em, em không sao... Cảm ơn.” Đồng Kỳ Anh lắc tay, đẩy Phó Quân Tiêu. Phó Quân Tiêu lúc này trở lại chỗ ngồi, nhìn Đồng Kỳ Anh bưng cốc nước uống.
*Vui quá à?" Anh nhàn nhạt hỏi. Đồng Kỳ Anh nhe răng cười: "Anh cả à, những nơi như công viên giải trí là chỗ cho bọn trẻ chơi..."
“Không thích sao? Vậy thì, anh sẽ đưa em đi du Sơn ngoạn thủy. Thành phố Cung Huy có thể được coi là một thành cổ, ở đây có...”
"Anh cả, buổi chiều em phải về trường đi đến lớp báo danh, không có thời gian đi chơi" Đồng Kỳ Anh cắt ngang lời Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu chỉ dửng dưng đáp "Ừ", rồi im lặng ăn cơm. Người đàn ông bề ngoài lạnh lùng này lại có trái tim nóng bỏng bên trong. Đồng Kỳ Anh đặt cốc nước xuống, sau đó cầm bát đũa lên tiếp tục ăn. “Một lát nữa đi xem phim với anh” Vừa ăn được một lúc, Phó Quân Tiêu lại lên tiếng. Đồng Kỳ Anh phát hiện, anh luôn tìm chủ đề để tán gẫu với cô, tựa hồ không muốn đối xử lạnh nhạt với cô. “Chi bằng, gọi Hoài Lan đi cùng anh cả đi!” Ngay khi Đồng Kỳ Anh vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy vẻ lạnh lẽo khó tả bằng lời trên khuôn mặt của Phó Quân Tiêu.
Thực ra, anh rất muốn ép chết người phụ nữ tên Tô Hoài Lan kia. Nếu không phải vì Đồng Kỳ Anh kết hôn với Phó Quân Bác, hơn nữa trước đây anh đã làm mấy chuyện giữa bạn trai và bạn gái với Đồng Kỳ Anh, SỢ rằng sẽ gây phiền phức cho Đông Kỳ Anh, nên mới dễ dàng cho phép người phụ nữ Tô Hoài Lan kia tạm thời tiếp tục làm vợ sắp cưới của anh.
Nếu như anh máu lạnh vô tình hơn chút nữa, hoàn toàn có thể giành lại Đồng Kỳ Anh mà không phải bận tâm về cảm xúc của Phó Quân Bác.
Thế nhưng, anh phát hiện ra mình không thể làm như vậy.
Từ ánh mắt Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu nhìn thấy tình yêu cô dành cho Phó Quân Bác và cả niềm hạnh phúc khi cô nghĩ đến anh ấy.
Anh không muốn phá vỡ hạnh phúc của cô, nên bây giờ, anh chỉ có thể âm thầm đứng phía sau bảo vệ cô.
“Nhà họ Phó có rất nhiều quy tắc, phần làm cô cả của nhà họ Phó, phải học rất nhiều phép xã giao. Cô ta không có thời gian.” Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng nói.
Đồng Kỳ Anh trong lòng không khỏi cảm kích chính mình, may mà cô không phải cố cả nhà họ Phỏ. "Vậy nếu hôm sau cô ta rảnh, anh cả lại bảo Hoài Lan đi cùng." “Sao em lại nói nhảm nhiều thể? Là em gái, đi xem phim với anh trai cũng rất khó khăn sao?” Phó Quân Tiêu nghiêm khắc nói. Khóe miệng của Đồng Kỳ Anh giật giật, nở nụ cười sượng trần đồng ý: “Được, được thôi. Lát nữa em sẽ xem phim với anh cả”.
Nói là cô đi xem phim với anh, nhưng khi bước vào rạp chiếu phim, Đồng Kỳ Anh phát hiện, Phó Quân Tiêu thậm chí còn không mua vé xem phim.
Thành thật mà nói, lớn như thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Phó Quân Tiêu bước vào rạp chiếu phim.
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.