Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 599: Anh ta biết rất rõ về cô
Ngoc
07/06/2021
Sau khi Đồng Kỳ Anh vẽ xong, cô cầm tờ giấy lên, đưa tới trước mắt Lãnh Dật Phong, vui vẻ nói: “Tôi còn không biết mình có tài năng đặc biệt như vậy nha!”
“Sở trường có am hiểu nhất chính là vẽ tranh” Lãnh Dật Phong nhìn Đồng Kỳ Anh thật sâu, như là đang nói với người con gái của mình: “Cô còn nói cả đời này sẽ không bao giờ vẽ tôi. Bởi vì, một khi đã vẽ, nó sẽ trở thành ký ức”
“Tôi chưa từng nói những lời như thế này với anh!” Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên phản bác. Lãnh Dật Phong không khỏi buồn bã đau lòng cụp mắt xuống.
Ở phía bên kia, sau khi cùng nhau rời quán cà phê với Phó Quân Tiêu, Lý Nhã Uyên vội vã đuổi theo bước chân của Phó Quân Tiêu, dò hỏi: “Anh Phó, cô gái đó có thật sự là Kỳ Anh không? Cô ấy thật sự chưa chết?”
“Tôi hy vọng sau này cô tránh xa Kỳ Anh một chút. Cô ấy không cần người bạn như cô” Phó Quân Tiêu không thèm nhìn Lý Nhã Uyên, chỉ lạnh lùng nói.
Lý Nhã Uyên biết rõ rằng trong nửa năm qua, Phó Quân Tiêu hận cô ta đến tận xương tủy.
Nhưng lúc đó cô ta có quyền lựa chọn sao?
Căn bản cô ta không có sự lựa chọn nào cả.
Một người là ân nhân cứu mạng, một người lại là người mình yêu.
Nếu cả hai người cùng nhau đi cứu Kỳ Anh, khác nào tự đi vào chỗ chết.
Nếu sự hy sinh của một người có thể cứu được hai người, tại sao cô ta lại không hy sinh Kỳ Anh? Cho dù Kỳ Anh là người bạn chân thành nhất của cô ta.
Cho tới tận bây giờ, Lý Nhã Uyên cũng không cho rằng mình lựa chọn sai, nếu có lần thứ hai, kết quả cũng sẽ như vậy.
“Anh yên tâm, tôi sẽ luôn nhớ tới Kỳ Anh cũng sẽ không làm phiền tới cô ấy” Lý Nhã Uyên trả lời Phó Quân Tiêu.
Trong quán cà phê, Đồng Kỳ Anh chó chút khó tin nhìn cậu Thập Lãnh Dật Phong.
Anh ta thực sự nói chính xác hết tất cả mọi sở thích cũng như khả năng của cô. Mà đồng thời, Lãnh Dật Phong cũng nghi ngờ về thân phận của Đồng Kỳ Anh.
Anh ta lập bia mộ cho Anh Ninh, nhưng không sử dụng tên thật của Anh Ninh và thi thể của Anh Ninh đã bị một người bí ẩn nào đó mang đi.
Nghĩ đến đây, Lãnh Dật Phong đột nhiên hỏi: “Có phải cô có một nốt ruồi trên xương bướm bên trái lưng không?”
“Có sao? Tôi không biết!” Đồng Kỳ Anh lắc đầu.
“Có ngại để tôi xem thử?” Lãnh Dật Phong khẽ cau mày.
Đồng Kỳ Anh không hai lời từ chối ngay: “Chỉ có anh cả mới có thể nhìn thấy thân thể của tôi, nếu anh muốn biết có thể đi hỏi anh cả”
“Cô yêu anh ta sao?” Lãnh Dật Phong đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Giống như lúc đó, anh ta ép hỏi Ninh: “Em vẫn còn yêu anh ta sao?”
Anh ta không phải là mối tình đầu của Anh Ninh, khi anh ta và Anh Ninh yêu nhau, lúc đó Anh Ninh vẫn ôm bóng dáng người đàn ông khác trong lòng.
“Đúng vậy, tôi yêu anh ấy” Đồng Kỳ Anh ôn hòa cười nói, im lặng một chút mới bổ sung một câu: “Người con gái đi cùng anh, cô ấy cũng yêu anh”
“Tôi biết” Lãnh Dật Phong cười khổ.
“Tôi cảm thấy như vậy! Tôi thật sự không phải cô gái anh muốn tìm” Đồng Kỳ Anh đột nhiên nghiêm túc nhấn mạnh.
Lãnh Dật Phong tỉnh táo lại, trả lời: “Chúng ta đi tìm bọn họ”
“Được!” Đồng Kỳ Anh đột nhiên tươi cười rạng rỡ.
Khi hai người rời quán cà phê, đi ra ngoài để gặp Phó Quân Tiêu và Lý Nhã Uyên, Lãnh Dật Phong liền hỏi chuyện mà anh ta vẫn luôn thắc mắc.
Phó Quân Tiêu cũng khẳng định trả lời: “Quả thực có một nốt ruồi trên xương bướm bên trái trên lưng Kỳ Anh”
Anh biết những chuyện mà ngay cả Đồng Kỳ Anh cũng không biết.
Cũng đúng, lúc trước Anh Ninh cũng không biết rằng cô có một nốt ruồi trên xương bướm bên trái lưng của mình, vẫn là do Lãnh Tật Phong anh nói thì cô mới biết.
Điều này có ý nghĩa gì?
“Cậu yên tâm, tôi sẽ động tay cũng không cướp đi người phụ nữ của cậu. Tôi yêu Anh Ninh, nhưng tôi không mất trí” Lãnh Dật Phong thẳng thắn hứa với Phó Quân Tiêu.
“Vậy tôi đưa Kỳ Anh về nhà trước” Phó Quận Tiêu nói tiếp..
Lãnh Dật Phong gật đầu, chợt nhớ tới chuyện gì đó, anh ta liền hỏi: “Hiện giờ, Ngũ Đế Môn đã thống nhất thế lực ở thành phố Cung Huy, cậu có muốn cân nhắc tới chuyện phát triển dọc theo bờ biển đến thành phố Thuận Canh không?”
“Chuyện của Ngũ Đế Môn vẫn do anh làm chủ, tôi vẫn câu nói cũ. Ngũ Để Môn là lực lượng mà chúng ta sử dụng để bảo vệ những người chúng ta muốn bảo vệ” Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói.
Lãnh Dật Phong tiến sát về phía Phó Quân Tiêu, ghé vào tại Phú Quận Tiêu, nhỏ giọng thì thầm: “Tôi nghĩ cậu nên đi điều tra lại lại lịch của Kỳ Anh. Tất cả sở thích và khả năng của cô ấy, cũng như lời nói và phong thái của cô ấy, đều giống hệt Anh Ninh, kể cả nốt ruồi trên xương bướm ở bên lưng trái”
“Nếu, tôi nói với anh, tôi sẽ không đi điều tra chuyện này?” Phó Quân Tiêu khẽ cau mày.
Ngay cả Nhiên Hoàng Minh cũng từng đề cập đến việc cần phải điều tra về lại lịch Kỳ Anh, nếu như phải điều tra thì phải tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng thật ra là do anh không muốn đối mặt với kết quả điều tra.
Bởi vì, hiện tại, anh chỉ cảm thấy kết quả đối với anh và Kỳ Anh không còn quan trọng nữa.
“Tôi cầu xin cậu, hãy giúp tôi” Lãnh Dật Phong thành khẩn nói.
Thực tế là do anh ta muốn điều tra chuyện của Anh Ninh.
Nhưng khả năng của anh ta có hạn.
Nhưng Phó Quân Tiêu thì khác.
Anh có tiền tài và thời gian để điều tra chuyện này.
- -------------------
“Sở trường có am hiểu nhất chính là vẽ tranh” Lãnh Dật Phong nhìn Đồng Kỳ Anh thật sâu, như là đang nói với người con gái của mình: “Cô còn nói cả đời này sẽ không bao giờ vẽ tôi. Bởi vì, một khi đã vẽ, nó sẽ trở thành ký ức”
“Tôi chưa từng nói những lời như thế này với anh!” Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên phản bác. Lãnh Dật Phong không khỏi buồn bã đau lòng cụp mắt xuống.
Ở phía bên kia, sau khi cùng nhau rời quán cà phê với Phó Quân Tiêu, Lý Nhã Uyên vội vã đuổi theo bước chân của Phó Quân Tiêu, dò hỏi: “Anh Phó, cô gái đó có thật sự là Kỳ Anh không? Cô ấy thật sự chưa chết?”
“Tôi hy vọng sau này cô tránh xa Kỳ Anh một chút. Cô ấy không cần người bạn như cô” Phó Quân Tiêu không thèm nhìn Lý Nhã Uyên, chỉ lạnh lùng nói.
Lý Nhã Uyên biết rõ rằng trong nửa năm qua, Phó Quân Tiêu hận cô ta đến tận xương tủy.
Nhưng lúc đó cô ta có quyền lựa chọn sao?
Căn bản cô ta không có sự lựa chọn nào cả.
Một người là ân nhân cứu mạng, một người lại là người mình yêu.
Nếu cả hai người cùng nhau đi cứu Kỳ Anh, khác nào tự đi vào chỗ chết.
Nếu sự hy sinh của một người có thể cứu được hai người, tại sao cô ta lại không hy sinh Kỳ Anh? Cho dù Kỳ Anh là người bạn chân thành nhất của cô ta.
Cho tới tận bây giờ, Lý Nhã Uyên cũng không cho rằng mình lựa chọn sai, nếu có lần thứ hai, kết quả cũng sẽ như vậy.
“Anh yên tâm, tôi sẽ luôn nhớ tới Kỳ Anh cũng sẽ không làm phiền tới cô ấy” Lý Nhã Uyên trả lời Phó Quân Tiêu.
Trong quán cà phê, Đồng Kỳ Anh chó chút khó tin nhìn cậu Thập Lãnh Dật Phong.
Anh ta thực sự nói chính xác hết tất cả mọi sở thích cũng như khả năng của cô. Mà đồng thời, Lãnh Dật Phong cũng nghi ngờ về thân phận của Đồng Kỳ Anh.
Anh ta lập bia mộ cho Anh Ninh, nhưng không sử dụng tên thật của Anh Ninh và thi thể của Anh Ninh đã bị một người bí ẩn nào đó mang đi.
Nghĩ đến đây, Lãnh Dật Phong đột nhiên hỏi: “Có phải cô có một nốt ruồi trên xương bướm bên trái lưng không?”
“Có sao? Tôi không biết!” Đồng Kỳ Anh lắc đầu.
“Có ngại để tôi xem thử?” Lãnh Dật Phong khẽ cau mày.
Đồng Kỳ Anh không hai lời từ chối ngay: “Chỉ có anh cả mới có thể nhìn thấy thân thể của tôi, nếu anh muốn biết có thể đi hỏi anh cả”
“Cô yêu anh ta sao?” Lãnh Dật Phong đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Giống như lúc đó, anh ta ép hỏi Ninh: “Em vẫn còn yêu anh ta sao?”
Anh ta không phải là mối tình đầu của Anh Ninh, khi anh ta và Anh Ninh yêu nhau, lúc đó Anh Ninh vẫn ôm bóng dáng người đàn ông khác trong lòng.
“Đúng vậy, tôi yêu anh ấy” Đồng Kỳ Anh ôn hòa cười nói, im lặng một chút mới bổ sung một câu: “Người con gái đi cùng anh, cô ấy cũng yêu anh”
“Tôi biết” Lãnh Dật Phong cười khổ.
“Tôi cảm thấy như vậy! Tôi thật sự không phải cô gái anh muốn tìm” Đồng Kỳ Anh đột nhiên nghiêm túc nhấn mạnh.
Lãnh Dật Phong tỉnh táo lại, trả lời: “Chúng ta đi tìm bọn họ”
“Được!” Đồng Kỳ Anh đột nhiên tươi cười rạng rỡ.
Khi hai người rời quán cà phê, đi ra ngoài để gặp Phó Quân Tiêu và Lý Nhã Uyên, Lãnh Dật Phong liền hỏi chuyện mà anh ta vẫn luôn thắc mắc.
Phó Quân Tiêu cũng khẳng định trả lời: “Quả thực có một nốt ruồi trên xương bướm bên trái trên lưng Kỳ Anh”
Anh biết những chuyện mà ngay cả Đồng Kỳ Anh cũng không biết.
Cũng đúng, lúc trước Anh Ninh cũng không biết rằng cô có một nốt ruồi trên xương bướm bên trái lưng của mình, vẫn là do Lãnh Tật Phong anh nói thì cô mới biết.
Điều này có ý nghĩa gì?
“Cậu yên tâm, tôi sẽ động tay cũng không cướp đi người phụ nữ của cậu. Tôi yêu Anh Ninh, nhưng tôi không mất trí” Lãnh Dật Phong thẳng thắn hứa với Phó Quân Tiêu.
“Vậy tôi đưa Kỳ Anh về nhà trước” Phó Quận Tiêu nói tiếp..
Lãnh Dật Phong gật đầu, chợt nhớ tới chuyện gì đó, anh ta liền hỏi: “Hiện giờ, Ngũ Đế Môn đã thống nhất thế lực ở thành phố Cung Huy, cậu có muốn cân nhắc tới chuyện phát triển dọc theo bờ biển đến thành phố Thuận Canh không?”
“Chuyện của Ngũ Đế Môn vẫn do anh làm chủ, tôi vẫn câu nói cũ. Ngũ Để Môn là lực lượng mà chúng ta sử dụng để bảo vệ những người chúng ta muốn bảo vệ” Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói.
Lãnh Dật Phong tiến sát về phía Phó Quân Tiêu, ghé vào tại Phú Quận Tiêu, nhỏ giọng thì thầm: “Tôi nghĩ cậu nên đi điều tra lại lại lịch của Kỳ Anh. Tất cả sở thích và khả năng của cô ấy, cũng như lời nói và phong thái của cô ấy, đều giống hệt Anh Ninh, kể cả nốt ruồi trên xương bướm ở bên lưng trái”
“Nếu, tôi nói với anh, tôi sẽ không đi điều tra chuyện này?” Phó Quân Tiêu khẽ cau mày.
Ngay cả Nhiên Hoàng Minh cũng từng đề cập đến việc cần phải điều tra về lại lịch Kỳ Anh, nếu như phải điều tra thì phải tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng thật ra là do anh không muốn đối mặt với kết quả điều tra.
Bởi vì, hiện tại, anh chỉ cảm thấy kết quả đối với anh và Kỳ Anh không còn quan trọng nữa.
“Tôi cầu xin cậu, hãy giúp tôi” Lãnh Dật Phong thành khẩn nói.
Thực tế là do anh ta muốn điều tra chuyện của Anh Ninh.
Nhưng khả năng của anh ta có hạn.
Nhưng Phó Quân Tiêu thì khác.
Anh có tiền tài và thời gian để điều tra chuyện này.
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.