Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 91: Cảm giác của anh ta đối với cô
Ngoc
30/04/2021
Nhà hàng Nghìn Vị.
Khi Phó Quân Bác lái xe vào bãi đỗ xe trước nhà hàng này, một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa anh đào bay tán loạn trong sân giống như những con bươm bướm vậy.
Sau khi Đồng Kỳ Anh xuống xe còn ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt trong không khí, thấm vào ruột gan.
Thành phố Thuận Canh có bốn mùa như mùa xuân, hoa anh đào có thế nở rộ rất lâu.
Sau khi Phó Quân Bác xuống xe, trong lúc vô tình nhìn vê phía Đông Kỳ Anh, nhìn đến xuất thân.
Một đóa hoa anh đào nhẹ nhàng rơi trên thái dương của cô, mái tóc mượt mà như thác nước, cô hơi vếnh mặt lên ngắm cây hoa anh đào.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô còn đẹp hơn hoa anh đào này.
Đồng Kỳ Anh ngoái đầu lại nhìn, thấy Phó Quân Bác đang đứng bên cạnh xe nhìn mình ngẩn người, thế là sải bước đi đến trước mặt anh ta, lấy cánh hoa anh đào rơi trên đầu vai của anh ta, mở tay, thổi cánh hoa lên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
"Hì hì" một tiếng, cô nở một nụ cười tươi như hoa.
Phó Quân Bác hoàn hồn, hiểu ý cười một tiếng, đưa tay ôm Đồng Kỳ Anh đang nghịch ngợm vào trong ngực, cúi người, nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt trăng nõn của cô.
Đồng Kỳ Anh hơi giật mình, hai gò má ửng hồng.
Điều anh ta cho cô là tình yêu tươi đẹp nhất thuân khiết nhất trên đời này...
Phó Quân Bác khẽ nhếch môi, bắt lấy tay của Đồng Kỳ Anh, nắm tay cô dạo bước trong tại cái này hoa anh đào bay tán loạn bên trong dạo bước, đi vào nhà hàng.
Hai người vừa mới vào cổng lớn, nhân viên phục vụ đã đưa cho hai người họ mỗi người một cái mặt nạ mắt, nói rằng hôm nay sẽ có hoạt động.
Đồng Kỳ Anh đã quen với chuyện mang mặt nạ mắt này, nhận lấy mặt nạ từ trong tay của nhân viên xong, đeo lên mặt, quay qua hỏi anh ta.
"Quân Bác, có đẹp hay không? Có thể nhận ra em không?" Đồng Kỳ Anh cười không khép miệng, hoạt bát hỏi.
Phó Quân Bác buồn cười trả lời: "Cô bé ngốc, đương nhiên là anh nhận ra em chứ!" Cô mang mặt nạ ngay trước mặt anh ta, sao anh ta lại không nhận ra được chứ? Nhưng mà, nếu như không phải cô mang ngay trước mặt anh ta, anh ta chỉ sợ có khi anh ta sẽ không nhận ra cô! Dù sao loại mặt nạ mắt này, cũng chỉ lộ ra đôi mắt và miệng, quả thực rất khó phân biệt ai ra ai.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người bọn họ đi cởi giày, rôi đi đến trước cái bàn vuông nhỏ bên cạnh hồ ở sân sau, ở đây còn có khá nhiều vị khách, đa số là nam nữ trẻ tuổi.
Đồng Kỳ Anh đi theo Phó Quân Bác ngôi xuống cái bàn vuông nhỏ đó, ngồi đối diện với tấm màn, phía trước tấm màn có một người phụ
- -------------------
Khi Phó Quân Bác lái xe vào bãi đỗ xe trước nhà hàng này, một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa anh đào bay tán loạn trong sân giống như những con bươm bướm vậy.
Sau khi Đồng Kỳ Anh xuống xe còn ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt trong không khí, thấm vào ruột gan.
Thành phố Thuận Canh có bốn mùa như mùa xuân, hoa anh đào có thế nở rộ rất lâu.
Sau khi Phó Quân Bác xuống xe, trong lúc vô tình nhìn vê phía Đông Kỳ Anh, nhìn đến xuất thân.
Một đóa hoa anh đào nhẹ nhàng rơi trên thái dương của cô, mái tóc mượt mà như thác nước, cô hơi vếnh mặt lên ngắm cây hoa anh đào.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô còn đẹp hơn hoa anh đào này.
Đồng Kỳ Anh ngoái đầu lại nhìn, thấy Phó Quân Bác đang đứng bên cạnh xe nhìn mình ngẩn người, thế là sải bước đi đến trước mặt anh ta, lấy cánh hoa anh đào rơi trên đầu vai của anh ta, mở tay, thổi cánh hoa lên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
"Hì hì" một tiếng, cô nở một nụ cười tươi như hoa.
Phó Quân Bác hoàn hồn, hiểu ý cười một tiếng, đưa tay ôm Đồng Kỳ Anh đang nghịch ngợm vào trong ngực, cúi người, nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt trăng nõn của cô.
Đồng Kỳ Anh hơi giật mình, hai gò má ửng hồng.
Điều anh ta cho cô là tình yêu tươi đẹp nhất thuân khiết nhất trên đời này...
Phó Quân Bác khẽ nhếch môi, bắt lấy tay của Đồng Kỳ Anh, nắm tay cô dạo bước trong tại cái này hoa anh đào bay tán loạn bên trong dạo bước, đi vào nhà hàng.
Hai người vừa mới vào cổng lớn, nhân viên phục vụ đã đưa cho hai người họ mỗi người một cái mặt nạ mắt, nói rằng hôm nay sẽ có hoạt động.
Đồng Kỳ Anh đã quen với chuyện mang mặt nạ mắt này, nhận lấy mặt nạ từ trong tay của nhân viên xong, đeo lên mặt, quay qua hỏi anh ta.
"Quân Bác, có đẹp hay không? Có thể nhận ra em không?" Đồng Kỳ Anh cười không khép miệng, hoạt bát hỏi.
Phó Quân Bác buồn cười trả lời: "Cô bé ngốc, đương nhiên là anh nhận ra em chứ!" Cô mang mặt nạ ngay trước mặt anh ta, sao anh ta lại không nhận ra được chứ? Nhưng mà, nếu như không phải cô mang ngay trước mặt anh ta, anh ta chỉ sợ có khi anh ta sẽ không nhận ra cô! Dù sao loại mặt nạ mắt này, cũng chỉ lộ ra đôi mắt và miệng, quả thực rất khó phân biệt ai ra ai.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người bọn họ đi cởi giày, rôi đi đến trước cái bàn vuông nhỏ bên cạnh hồ ở sân sau, ở đây còn có khá nhiều vị khách, đa số là nam nữ trẻ tuổi.
Đồng Kỳ Anh đi theo Phó Quân Bác ngôi xuống cái bàn vuông nhỏ đó, ngồi đối diện với tấm màn, phía trước tấm màn có một người phụ
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.