Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 555: Cô mở “hậu cung” cho anh
Ngoc
04/06/2021
Lúc đầu Đồng Kỳ Anh quay đi là quên hết ngay chuyện mà bà Lãnh nói. Nhưng nào ngờ trong lòng cô thật ra lại luôn có một cảm giác trống rỗng.
“Chúng ta đi ăn hải sản đi! Em nghe nói thành phố Cung Huy nổi tiếng nhất là tiệc hải sản!” Đồng Kỳ Anh mỉm cười nói.
Phó Quân Tiêu đi đến bên cạnh Đồng Kỳ Anh và đáp lại: “Được.” Bây giờ có thể nói anh luôn răm rắp nghe theo cô, chỉ cần cô vui thì bảo anh làm gì cũng được.
Nửa năm mất đi cô đã bào mòn đi sự lạnh lùng và kiêu ngạo của anh, dù cho bây giờ chỉ đứng từ xa nhìn cô mỉm cười thì anh cũng cảm thấy mãn nguyện trong lòng.
Sạp thức ăn đêm trên bãi cát được bố trí trên ban công của một dãy nhà gỗ, gió biển mặn chát phà vào mặt, trong cảm giác ẩm ướt còn có chút mát lạnh.
Cô phục vụ nữ đến giúp họ gọi món đưa đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu mặt chiếc áo sơ mi màu trắng, quần đi chơi màu đen, mở hai nút áo trên cùng, cổ áo hơi mở rộng ra, để lộ ra xương cổ, trông rất gợi cảm.
Hơn nữa, tố chất cao quý và nho nhã bẩm sinh của anh, đặc biệt nổi bật giữa không gian thế này.
Cô phục vụ nữ nhìn Phó Quân Tiêu đến mức mất hồn.
Còn Phó Quân Tiêu thì cầm máy tính bảng trên tay để gọi món, nghiêm túc xem món ăn.
Đồng Kỳ Anh liếc nhìn cô phục vụ nữ đó rồi lại nhìn sang Phó Quân Tiều, thấy anh hoàn toàn không để ý thấy có cô gái đang ngưỡng mộ mình đứng bên cạnh thì không kiềm được mà nói: "Anh cả, hôm nay mẹ nói với em muốn giới thiệu bạn gái cho anh, chỉ cần là người lương thiện thì những điều kiện khác đều không quan trọng”
Cô phục vụ nữ vừa nghe thấy mấy lời đó thì liền thấy vui mừng
Thì ra người đàn ông này vẫn chưa có bạn gái à!
“Cục cưng, em đang muốn anh mở “hậu cung” sao?” Phó Quân Tiêu nghiêm túc tiếp tục xem món ăn, trả lời Đồng Kỳ Anh mà không thèm ngẩng mặt lên.
Biểu cảm vui ra mặt đó của cô phục vụ nữ lập tức tắt hẳn.
Đồng Kỳ Anh ngượng ngùng bĩu môi.
"Tôi chọn xong rồi, mấy món này thôi” Phó Quân Tiêu đưa máy tính bảng trong tay qua cho cô phục vụ nữ rồi ngước mắt lên nhìn Đồng Kỳ Anh đang ngồi trên bàn tròn ở phía đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý.
Cô phục vụ nữ nhận lấy máy tính bảng rồi cúi đầu, bực bội đi vào bếp.
Là do Đồng Kỳ Anh đề nghị đến ăn ở sạp thức ăn đêm nhỏ thế này chứ không thì với thân phận của Phó Quân Tiêu, nhất định phải đến nhà hàng cao cấp ở thành phố Cung Huy để ăn.
Nhưng tối nay Phó Quân Tiêu cũng đã bao toàn bộ sạp thức ăn đêm này rồi. Vì vậy, hai người họ đặc biệt nổi bật trước những hàng ghế trống không có ai ngồi đó. Đã lâu lắm rồi anh không mạnh dạn xuất hiện bên ngoài như thế này.
Từ sau khi anh cứu Lý Nhã Uyên thì anh đã bắt đầu sống cuộc sống ở thành phố ngầm.
Nếu như anh muốn trốn thì không có ai có thể tìm được anh.
Phó Quận Tiêu đã xây dựng nên thành phố ngầm cho riêng mình, chỗ mà hôm đó anh dắt Đồng Kỳ Anh đến chỉ là một hạt mè trong cả thành phố ngầm lớn của anh mà thôi.
Ngay sau đó, một người đội mũ bảo hiểm màu đen, lái xe máy phi nhanh về phía họ như bị mất kiểm soát.
Phó Quân Tiêu nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy Đồng Kỳ Anh tránh sang một bên, nhưng bánh trước của chiếc xe máy đó vẫn tông phải chân của Phó Quân Tiêu, chiếc điện thoại trong tay Đồng Kỳ Anh cũng văng ra theo quán tính.
Còn người đàn ông trên chiếc xe máy đó thì cũng ngã xuống đất, xe máy chà sát trên mặt đường xẹt ra tia lửa, sau khi nó trượt đi một đoạn thì đột nhiên một tiếng “bùm” vang lên, chiếc xe nổ tan tành.
- -------------------
“Chúng ta đi ăn hải sản đi! Em nghe nói thành phố Cung Huy nổi tiếng nhất là tiệc hải sản!” Đồng Kỳ Anh mỉm cười nói.
Phó Quân Tiêu đi đến bên cạnh Đồng Kỳ Anh và đáp lại: “Được.” Bây giờ có thể nói anh luôn răm rắp nghe theo cô, chỉ cần cô vui thì bảo anh làm gì cũng được.
Nửa năm mất đi cô đã bào mòn đi sự lạnh lùng và kiêu ngạo của anh, dù cho bây giờ chỉ đứng từ xa nhìn cô mỉm cười thì anh cũng cảm thấy mãn nguyện trong lòng.
Sạp thức ăn đêm trên bãi cát được bố trí trên ban công của một dãy nhà gỗ, gió biển mặn chát phà vào mặt, trong cảm giác ẩm ướt còn có chút mát lạnh.
Cô phục vụ nữ đến giúp họ gọi món đưa đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu mặt chiếc áo sơ mi màu trắng, quần đi chơi màu đen, mở hai nút áo trên cùng, cổ áo hơi mở rộng ra, để lộ ra xương cổ, trông rất gợi cảm.
Hơn nữa, tố chất cao quý và nho nhã bẩm sinh của anh, đặc biệt nổi bật giữa không gian thế này.
Cô phục vụ nữ nhìn Phó Quân Tiêu đến mức mất hồn.
Còn Phó Quân Tiêu thì cầm máy tính bảng trên tay để gọi món, nghiêm túc xem món ăn.
Đồng Kỳ Anh liếc nhìn cô phục vụ nữ đó rồi lại nhìn sang Phó Quân Tiều, thấy anh hoàn toàn không để ý thấy có cô gái đang ngưỡng mộ mình đứng bên cạnh thì không kiềm được mà nói: "Anh cả, hôm nay mẹ nói với em muốn giới thiệu bạn gái cho anh, chỉ cần là người lương thiện thì những điều kiện khác đều không quan trọng”
Cô phục vụ nữ vừa nghe thấy mấy lời đó thì liền thấy vui mừng
Thì ra người đàn ông này vẫn chưa có bạn gái à!
“Cục cưng, em đang muốn anh mở “hậu cung” sao?” Phó Quân Tiêu nghiêm túc tiếp tục xem món ăn, trả lời Đồng Kỳ Anh mà không thèm ngẩng mặt lên.
Biểu cảm vui ra mặt đó của cô phục vụ nữ lập tức tắt hẳn.
Đồng Kỳ Anh ngượng ngùng bĩu môi.
"Tôi chọn xong rồi, mấy món này thôi” Phó Quân Tiêu đưa máy tính bảng trong tay qua cho cô phục vụ nữ rồi ngước mắt lên nhìn Đồng Kỳ Anh đang ngồi trên bàn tròn ở phía đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý.
Cô phục vụ nữ nhận lấy máy tính bảng rồi cúi đầu, bực bội đi vào bếp.
Là do Đồng Kỳ Anh đề nghị đến ăn ở sạp thức ăn đêm nhỏ thế này chứ không thì với thân phận của Phó Quân Tiêu, nhất định phải đến nhà hàng cao cấp ở thành phố Cung Huy để ăn.
Nhưng tối nay Phó Quân Tiêu cũng đã bao toàn bộ sạp thức ăn đêm này rồi. Vì vậy, hai người họ đặc biệt nổi bật trước những hàng ghế trống không có ai ngồi đó. Đã lâu lắm rồi anh không mạnh dạn xuất hiện bên ngoài như thế này.
Từ sau khi anh cứu Lý Nhã Uyên thì anh đã bắt đầu sống cuộc sống ở thành phố ngầm.
Nếu như anh muốn trốn thì không có ai có thể tìm được anh.
Phó Quận Tiêu đã xây dựng nên thành phố ngầm cho riêng mình, chỗ mà hôm đó anh dắt Đồng Kỳ Anh đến chỉ là một hạt mè trong cả thành phố ngầm lớn của anh mà thôi.
Ngay sau đó, một người đội mũ bảo hiểm màu đen, lái xe máy phi nhanh về phía họ như bị mất kiểm soát.
Phó Quân Tiêu nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy Đồng Kỳ Anh tránh sang một bên, nhưng bánh trước của chiếc xe máy đó vẫn tông phải chân của Phó Quân Tiêu, chiếc điện thoại trong tay Đồng Kỳ Anh cũng văng ra theo quán tính.
Còn người đàn ông trên chiếc xe máy đó thì cũng ngã xuống đất, xe máy chà sát trên mặt đường xẹt ra tia lửa, sau khi nó trượt đi một đoạn thì đột nhiên một tiếng “bùm” vang lên, chiếc xe nổ tan tành.
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.