Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 1117: Phúc đức anh đã tu luyện được
Ngoc
18/07/2021
“Cô vừa nói cô biết nếm tất cả các loại rượu nổi tiếng sao?” Phó Diệc Phàm nhướng mày hỏi. Tân Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm và gật đầu.
Phó Diệc Phàm đưa tay lên, nhẹ nhàng gãi sống mũi Tân Sơ Hạ rồi cười nói: “Có lẽ, cô sinh ra là để dành cho tôi”
“Tôi sinh ra là để dành cho anh sao?” Bỗng nhiên Tân Sơ Hạ ngẩn ra.
“Tối nay tôi có tham gia một một buổi tiệc cảm ơn. Tuy là kỷ niệm hoạt động hợp tác xuyên quốc gia của hai hãng hàng không nhưng trong bữa tiệc này sẽ có các nhân vật nổi tiếng ở đó và các nhân vật này cũng rất thích nếm rượu” Phó Diệc Phàm nói một cách chậm rãi.
Sau khi Tần Sơ Hạ hiểu được ý tứ sâu xa của Phó Diệc Phàm thì cô không khỏi bĩu môi nói: “Chẳng lẽ anh muốn tôi khiêu chiến với mấy nhân vật tầm cỡ đó sao?”
“Dù cô thắng hay thua nhưng cô là con gái nên những nhân vật đó sẽ tỏ vẻ lịch sự của một người đàn ông mà không làm gì cô. Như vậy thì đôi bên đều không mất mặt” Phó Diệc Phàm nói một cách quả quyết.
Tròng mắt của Tân Sơ Hạ chuyển qua chuyển lại, cô đưa tay phải ra với Phó Diệc Phàm và hỏi: “Nếu không có lợi lộc gì thì tôi sẽ không đi”
“Cô nói đi, cô muốn lợi ích gì?” Khóe miệng của Phó Diệc Phàm hơi nhếch lên.
Tần Sơ Hạ nheo mắt lại nói: “Thay đổi nội dung hợp đồng tôi đã ký với anh thì sao?”
“Sau khi hợp đồng đã được ký thì không thể tự ý sửa đổi được
“Viết một bản thỏa thuận bổ sung thôi. Bỏ một phần của hợp đồng khế ước bán thân của tôi đi" “Vậy cô khỏi cần đến buổi tiệc cám ơn này” “Này, anh muốn làm ăn kinh doanh lớn với mấy nhân vật kia nên mới muốn để tôi đi nếm rượu với họ chứ gì?”
"Tôi nghĩ rằng giá trị lợi dụng của cô còn cao hơn mấy nhân vật kia” Phó Diệc Phàm trả lời một cách lạnh nhạt.
Đôi môi của Tần Sơ Hạ giật giật, cô cảm thấy người đàn ông này thật tàn nhẫn. Rõ ràng cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ấy: “Vậy tôi sẽ chuyển sang cái khác.”
“Hả?”
"Tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra, coi như là anh nợ tôi một món nợ ân tình.”
“Được rồi” Phó Diệc Phàm khẽ mỉm cười, nhưng khi anh nhìn cô thì trong đôi mắt ấy lấp lánh một tia sáng ấm áp. Khi hoàng hôn buông xuống.
Tại khách sạn L.
Tuy là tiệc cám ơn nhưng dù sao đây cũng là sự hợp tác giữa hai quốc gia nên những người đến dự tiệc lần này đều là những người nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh.
Trong những dịp như vậy, việc các ông lớn nói chuyện với nhau và tìm cơ hội hợp tác là điều đương nhiên.
Phó Diệc Phàm đưa tay lên, nhẹ nhàng gãi sống mũi Tân Sơ Hạ rồi cười nói: “Có lẽ, cô sinh ra là để dành cho tôi”
“Tôi sinh ra là để dành cho anh sao?” Bỗng nhiên Tân Sơ Hạ ngẩn ra.
“Tối nay tôi có tham gia một một buổi tiệc cảm ơn. Tuy là kỷ niệm hoạt động hợp tác xuyên quốc gia của hai hãng hàng không nhưng trong bữa tiệc này sẽ có các nhân vật nổi tiếng ở đó và các nhân vật này cũng rất thích nếm rượu” Phó Diệc Phàm nói một cách chậm rãi.
Sau khi Tần Sơ Hạ hiểu được ý tứ sâu xa của Phó Diệc Phàm thì cô không khỏi bĩu môi nói: “Chẳng lẽ anh muốn tôi khiêu chiến với mấy nhân vật tầm cỡ đó sao?”
“Dù cô thắng hay thua nhưng cô là con gái nên những nhân vật đó sẽ tỏ vẻ lịch sự của một người đàn ông mà không làm gì cô. Như vậy thì đôi bên đều không mất mặt” Phó Diệc Phàm nói một cách quả quyết.
Tròng mắt của Tân Sơ Hạ chuyển qua chuyển lại, cô đưa tay phải ra với Phó Diệc Phàm và hỏi: “Nếu không có lợi lộc gì thì tôi sẽ không đi”
“Cô nói đi, cô muốn lợi ích gì?” Khóe miệng của Phó Diệc Phàm hơi nhếch lên.
Tần Sơ Hạ nheo mắt lại nói: “Thay đổi nội dung hợp đồng tôi đã ký với anh thì sao?”
“Sau khi hợp đồng đã được ký thì không thể tự ý sửa đổi được
“Viết một bản thỏa thuận bổ sung thôi. Bỏ một phần của hợp đồng khế ước bán thân của tôi đi" “Vậy cô khỏi cần đến buổi tiệc cám ơn này” “Này, anh muốn làm ăn kinh doanh lớn với mấy nhân vật kia nên mới muốn để tôi đi nếm rượu với họ chứ gì?”
"Tôi nghĩ rằng giá trị lợi dụng của cô còn cao hơn mấy nhân vật kia” Phó Diệc Phàm trả lời một cách lạnh nhạt.
Đôi môi của Tần Sơ Hạ giật giật, cô cảm thấy người đàn ông này thật tàn nhẫn. Rõ ràng cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ấy: “Vậy tôi sẽ chuyển sang cái khác.”
“Hả?”
"Tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra, coi như là anh nợ tôi một món nợ ân tình.”
“Được rồi” Phó Diệc Phàm khẽ mỉm cười, nhưng khi anh nhìn cô thì trong đôi mắt ấy lấp lánh một tia sáng ấm áp. Khi hoàng hôn buông xuống.
Tại khách sạn L.
Tuy là tiệc cám ơn nhưng dù sao đây cũng là sự hợp tác giữa hai quốc gia nên những người đến dự tiệc lần này đều là những người nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh.
Trong những dịp như vậy, việc các ông lớn nói chuyện với nhau và tìm cơ hội hợp tác là điều đương nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.