Thiếu Vương Phi Bá Đạo (Xích Tử Xuyên Không)
Chương 9: Nguyệt Thiếu Vương Phi!? Ta Ứ Chịu!
Hoàng Lộ Lộ
09/03/2017
Băng Linh Chu đau đớn trốn vào trong nạp giới
Đám Lâm gia đứng im như tượng,tay chân chúng run lên,thực lực của nàng sao có thể như vậy?Đúng vào cái lúc mà chúng không biết phải ra sao thì...
-Thái tử điện hạ và Dạ Anh công chúa giá lâm!-tiếng gia nhân từ ngoài vọng vào
Phong Tư Linh định vung roi thì ngừng tay,hừ một tiếng,liếc xéo Lâm Hùng(số tên này sao dai giữ dị >"
Từ bên ngoài một nam tử thân mặc trường bào và một thiếu nữ xinh đẹp,lanh lợi đi vào
Theo sau họ là Trần công công bên cạnh hoàng thượng,trên tay hắn cầm một cuộn vải đỏ...là ý chỉ ban hôn của hoàng thượng!?
Lâm gia hết thảy quỳ xuống,giọng còn hơi run,trong lòng có tia mừng thầm
-Cung nghênh Thái tử điện hạ và Dạ Anh công chúa!
-Không cần đa lễ-Thái tử kia có vẻ rất uy nghiêm nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì không tránh khỏi ngạc nhiên
-Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy!?Lâm Hùng,sao ngươi không hành lễ?Có phải là đang coi thường ta và hoàng huynh không hả!Còn kẻ nào đằng kia(Linh tỷ ó)-Dạ Anh tức giận quát,Lâm Hùng giật nảy quỳ xuống
-Xin công chúa thứ tội,tất...tất cả là do Phong Tư Linh-giọng hắn chứa đầy nỗi sợ hãi,không dám nghĩ đến khuôn mặt đầy ám ảnh của Phong Tư Linh
-Hử?Ngươi nói cái gì?-Dạ Anh nhất thời không hiẻu
-Dạ Anh,chú ý lễ nghi một chút không thì lần sau ta không dẫn muội đi theo nữa-Thái tử Dạ Minh điềm đạm nhắc nhở nàng
-Xì!Muội chỉ muốn gặp Linh Linh thôi mà,cũng bao năm rồi nàng không vào cung chơi,muội buồn muốn chết luôn!-Dạ Anh mặt xụp xuống
Thực là Dạ Anh rất nhớ Phong Tư Linh,hồi trước họ hay chơi với nhau,nàng ấy luôn phải để Dạ Anh và Ngọc Miên bảo vệ.Từ khi hoàng cô mất không còn gặp lại Phong Tư Linh nữa
-Phong Tư Linh cung nghênh Thái tử và công chúa-Phong Tư Linh bước tới,khẽ nhún chân xuông hành lễ
Dạ Minh và Dạ Anh ngạc nhiên nhìn nàng,bao năm không gặp nàng gầy gò đến mức không nhận ra luôn rồi
-Ng...Ngươi...có đúng là Linh Linh muội không?-Dạ Anh xúc động đến gần Phong Tư Linh,nàng phải nhìn cho thật rõ
-Vâng,đã lâu không gặp công chúa-Phong Tư Linh cười nhẹ,nàng biết Dạ Anh là người tốt,ngày trước luôn ra tay bảo vệ nàng,người có ơn,nàng nhất định đáp lại gấp 10 lần
-Linh Linh!Bao năm không gặp mà sao ngươi gầy đi nhiều thế này,chút nữa là ta nhận không ra luôn rồi-Dạ Anh tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vĩnh Kha,xả một trận lôi đình-Đám Lâm gia các ngươi rốt cục đã đối xử sao với nàng,lần nào vào cung bẩm báo với phụ hoàng ngươi cũng nói nàng rất tốt,đây là cái tốt mà ngươi nói sao!?Có tin ta chém đầu cả nhà ngươi không hả!
Dạ Minh cũng trừng mắt lườm
Lâm gia vừa đứng dậy lại quỳ xuống dập đầu toàn tập
-Xin công chúa bớt giận!Chúng ta thực đã chăm sóc rất tốt cho Quận chúa...chỉ là thể chất nàng yếu,từ nhỏ lại ốm đau bệnh tật nên cũng không thể khác được-Lâm Vinh Kha sợ hãi nói,hắn không ngờ lại có ngày này,cứ nghĩ đợi Phong Tư Linh chết đi thì mọi chuyện sẽ êm xuôi,biết thế đã đối xử với nàng tốt một chút(hahaha đáng đời ngươi chưa)
-Phụ thân ta nói đúng,mẹ ta còn thường xuyên đem thuốc đến thăm nàng-Lâm Tuyết lợi dụng sự tốt bụng của Hoa di nương mà nâng đỡ cho mình,chỉ tội cho Hoa di nương hiền lương lại sinh ra một kẻ như nàng ta
Phong Tư Linh nhìn Lâm Tuyết mà thở dài,sau này nàng đành phải thứ lỗi với Hoa di nương vì Lâm Tuyết rồi
Đám đằng sau cũng thi nhau mà "Đúng vậy!Đúng vậy!"
Dạ Minh nhìn Phong Tư Linh,ân cần nói
-Linh Linh,những gì họ nói có phải là thật không?Ngươi cứ nói ra,không gì phải sợ
-Đúng đấy!Có chúng ta ở đây ngươi không việc gì phải sợ cả,ngươi bận tâm chuyện gì,phụ hoàng sẽ làm chủ cho ngươi,không chừng đám Lâm gia này sẽ theo lượt mà "dung hòa với đất mẹ"(hay hay lắm,cô công chúa này,ta thích!)-đôi mắt chứa đầy hàn khí của Dạ Anh chĩa thẳng vào đám người kia,chúng đồng loạt run sợ
Bao năm nay cứ tưởng Tử Ninh công chúa mất rồi sẽ không ai quan tâm Phong Tư Linh nữa,ai ngờ nàng vẫn còn giá trị đến vậy,bây giờ chỉ cần một câu nói của nàng thì Lâm gia sẽ tận diệt!Tiêu rồi,tiêu thật rồi!
-Thái tử,công chúa thật ra...-Ngọc Miên định nói ra thì...
Phong Tư Linh phẩy nhẹ tay áo ngăn lại,cười nửa miệng,nàng đâu thể để cho chúng chết dễ dàng như vậy
Ngọc Miên biết ý đồ của nàng liền ngừng lại
-Đúng là mấy năm qua mọi người trong nhà...đều đối xử với ta "rất tốt" nên xin Thái tử và công chúa đừng lo-Phong Tư Linh nhẹ nhàng nói,giọng an tâm
Hả?Nha đầu Phong Tư Linh này có phải uống lộn thuốc rồi hay không vậy?Sao lại ngu ngốc đến thế cớ chứ!?-người Lâm gia ngạc nhiên nghĩ,mấy năm nay chúng đối xử với nàng ra sao nàng phải rõ nhất chứ,giờ lại tha như vậy,không phải chúng nợ nàng một mạng hay sao
-Thật sao?-Dạ Anh vẫn còn bán tín bán nghi.Thấy Phong Tư Linh gật nhẹ đầu nàng mới xuôi một chút
Trần công công nãy giờ đứng một bên,lên tiếng
-Thái tử,công chúa,chuyện này hãy xét sau,vẫn nên lo việc chính
Dạ Anh nghe thế mới chợt nhớ ra,mặt tươi hẳn,nàng nắm lấy tay Phong Tư Linh,mừng rỡ nói
-Đúng rồi,suýt chút nữa là ta quên mất!Linh Linh,hôm nay đến đây là vì đại sự của ngươi
-Đại sự?-Phong Tư Linh không hiểu lắm
-Công chúa,để thần-Trần công công cầm trên tay cuộn vải đỏ,mở ra,volume cỡ max(cảm giác ổng cố tình)-Hoàng thượng có chỉ,ban hôn cho Nguyệt Thiếu Vương gia Phong Liêm Triệt và Quận chúa Phong Tư Linh,Nguyệt Thiếu Vương gia mưu trí hơn người,thực lực vô song,Tư Linh Quận chúa xinh đẹp nết na,hai người thực rất xứng đôi!Nay Nguyệt Thiếu Vương gia đã ngỏ lời,hoàng thượng đồng ý tác hợp!
Cái mọe gì thế này!?
Phong Tư Linh nghe xong,người cứng đơ như tượng,cái...cái này...là ép hôn a!Thực sự là ép hôn đó!Chưa hỏi ý kiến nàng sao lại tùy tiện như vậy cơ chứ.Nàng ứ chịu!Ứ chịu đâu!(Lalala,tội nghiệp tỷ quá hahaha)
Đám người kia nghe xong hoảng hồn,sao lại có chuyện như thế này cơ chứ!?Có biết Nguyệt Thiếu Vương gia là ai không vậy hả!?
8 năm trước,3 nước phương Bắc quây lại thành liên minh đánh chiếm Nam Phong quốc,thực lực Nam Phong cao đến mấy cũng không thể chống trả
Khi đó Tử Ninh công chúa còn sống,nàng dũng cảm cầm đầu đội quân ra trận nhưng số lượng quân địch quá đông,nàng có là Hoàng cấp triệu hồi sư thi cũng chỉ có thể chặn chân quân địch một thời gian,sau đó nàng lại bị trọng thương nặng nề,vì vậy mà thần thú của nàng cũng bị ảnh hưởng theo(triệu hồi sư và triệu hồi thú có mối quan hệ rất chặt chẽ,một trong hai bị thương thì kẻ còn lại cũng ảnh hưởng không ít)
Đúng lúc mà Nam Phong tuyệt vọng nhất thì...
Nguyệt Vương trở về!
Hắn mang theo Nguyệt Vương phi hay chính là Quận chúa Tử Huệ,chị họ của hoàng thượng.Đi bên cạnh nàng là một đứa trẻ tám tuổi,chính là Nguyệt Thiếu Vương tử
Sau khi kết hôn phu thê bọn họ đi ngao du khắp nơi,đứa trẻ này chỉ mới nghe nói chứ chưa được gặp lần nào,dung mạo anh tuấn như cha,sắc sảo như mẹ,không chỉ có thế,đứa trẻ đó còn là một...
Siêu cấp thiên tài!!!
Nguyệt Vương dắt theo nó ra chiến trường,cùng vào phòng họp với hoàng thượng,nó là một đứa trẻ mà không là một đứa trẻ,một mình nó nắm bắt được đường đi nước bước của kẻ địch,đặt ra chiến lược toàn thắng 100% cho Nam Phong,mỗi một câu nói đều không sai dù chỉ một từ
Đích thân gia đình Nguyệt Vương ra trận,không thể xác định thực lực của họ
Và chỉ trong một đêm......quân địch tan xác,thiệt hại gần hết,hơn phân nửa triệu hồi sư bên địch tử trận,những kẻ cầm đầu giặc đều bị một tay đứa trẻ đó chém chết
Nam Phong......không mất một ngọn cỏ!
Tiếng tăm Nguyệt Thiếu Vương gia Phong Liêm Triệt vang xa khắp đại lục nhưng từ đó cũng chẳng ai thấy hắn nữa,nghe nói hắn vừa từ Tuyết Sơn trở về(éc?)diện kiến hoàng thượng,tin không lại xảy ra vụ này?Sock!Sock quá mà!
-Chúc mừng ngươi nha,Linh Linh!-Dạ Anh ôm chầm láy Phong Tư Linh vẫn còn đang hóa đá,trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ
Phải giết tên khốn đó!(tỷ mạnh thì mạnh đấy nhưng sao có thể giết nam chính được hehe)
Chỉ thấy Thái tử vẻ chùn xuống,trông hắn không vui lắm nhưng chẳng ai để ý
-Ta phản đối!Không thể có chuyện như vậy được!Phế vật đó có nằm mơ cũng không thể kết hôn với Nguyệt Thiếu Vương-Phí di nương tức giận đứng lên
-Đúng vậy!Ta cũng phản đối-Lâm Linh cũng cứ thế mà đâm lao
Hầu hết đều đứng lên phản đối,chỉ có Lâm Hùng,Hoa di nương và lão gia tử là không nói gì
-Câm miệng!-giọng nói rợn người vang lên,thực sự rất lạnh,đến Phong Tư Linh cũng phải cảnh giác,áp lực lớn lấn tới,nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng
Kéc!-bóng một con chim to lớn bay trên đỉnh khu nhà hoang,nó lao xuống phía dưới,gây ra chấn động lớn
Con chim đó...là Băng Huyễn chi Vương,một trong Thất Linh!Thực lực ngang bằng với Tiểu Xà(chúng là bạn của nhau)
-Các ngươi có cái quyền đó sao?-giọng nói đó một lần nữa vang lên,trên lưng Băng Huyễn chi Vương là một nữ tử xinh đẹp,đẹp đến khuynh đảo,mái tóc và đôi mắt đều mang một màu đen lạnh lẽo,một thân lam y đơn giản mà lộng lẫy,người này...
-"Người đó..."-Phong Tư Linh bàng hoàng nhìn nữ nhân kia
-Chủ nhân!Nàng ta là...-tiếng Tiểu Xà vọng trong đầu Phong Tư Linh,giọng nó hơi run
-Là cái gì?-nàng nghĩ trong đầu,lòng còn đang bồn chồn không yên
-...dạ...nàng ta là một...triệu hồi sư Ngọc tinh!
Cái gì!?
-Tử Huệ hoàng cô!-hai anh em Dạ Minh đồng loạt la lên
-Tử Huệ!?-ai cũng ngạc nhiên,nhất thời chẳng thể hiểu nổi
-Đám người không biết đều các ngươi!Còn không mau quỳ xuống!-vẫn là Lâm Viễn Độ nhanh trí quỳ xuống,đám người kia thấy thế cũng quỳ theo,trước mặt kẻ đó thì tuyệt đối không được bất kính,chỉ cần một kiếm của nàng là tất cả đi gặp tổ tiên ngay,thậm chí bao năm không gặp,Lâm Viễn Độ cũng không ngờ thực lực của nàng lại khủng khiếp đến vậy
-Bái kiến Tử Huệ Quận chúa!
Hôm nay Lâm gia đúng là xui tận mạng lại gặp phải nàng,mẹ của Phong Liêm Triệt-Phong Tử Huệ Quận chúa
-C...chị...-Phong Tư Linh mở to hai mắt,giống,thật quá giống mà!Nàng như sắp khóc tới nơi
Phong Tử Huệ đưa mắt nhìn Phong Tư Linh,nở nụ cười nhẹ,rất tốt,con trai nàng thật biết chọn người,Phong Tư Linh có bao nhiêu thực lực,nàng có thể nhìn rõ,thật giống nàng năm đó,có thể cưa đổ con trai nàng dễ dàng như vậy thì chẳng phải dạng vừa nghen,nàng chấm cô con dâu này rồi đấy!
-Hoàng cô!-Dạ Anh chạy đến ôm chầm lấy Tử Huệ,giọng trẻ con-mấy tháng rồi người không vào cung,con lót dép chờ mún trẹo cổ rồi đây nè
-Đứa trẻ nghịch ngợm,ta cũng có việc của ta,đâu thể lúc nào cũng vào chơi với ngươi được-Tử Huệ nhẹ nhàng xoa đầu nàng rồi quay sang Lâm gia-các ngươi lo mà liệu hồn,ta không thích nhiều lời đâu
-V...Vâng!Thưa Quận chúa!
Phong Tử Huệ cười lạnh rồi tiến đến chỗ Dạ Minh và Phong Tư Linh
-Dạ Minh,ta có chuyện phải giải quyết nên đi hơi lâu,trong cung thế nào?
-Dạ thưa hoàng cô,mọi sự đều rất tốt-Dạ Minh kính cẩn nói
-Được rồi!Con dâu(chưa gì đã...)lễ vật đang ở bên ngoài đấy,mau ra xem đi-Tử Huệ quay sang Phong Tư Linh đang ngơ ngác
Phong Tư Linh nhanh chóng hoàn hồn,chắc chắn đây không phải chị gái của nàng ở thế kỉ 22,có lẽ...là tiền kiếp?Nàng không nên quá hoảng như vậy,dù rằng nàng rất nhớ chị gái của mình...
...
Trên đường ra ngoài
-Linh Linh sướng rồi nhé,cuối cùng nguyện ước của ngươi cũng đã thành sự thật rồi!-Dạ Anh vui vẻ quay sang bên cạnh
-Nguyện ước?-Phong Tư Linh lại một lần nữa chẳng hiểu cái môtê gì
-Hihi,đừng bảo là ngươi không nhớ Triệt ca đấy nhé,ngày trước vào cung lúc nào cũng đi nhìn lén hắn,Tết Nguyên Tiêu đốt nguyện đăng(đèn ước)cũng ước trở thành thể tử của hắn,vậy mà sinh nhật hắn muốn tặng quà cũng phải giấu danh tính,ngươi mà quên "người trong mộng" thì chả phải Phong Tư Linh nữa rồi-Dạ Anh vừa nói vừa cười
Ể?
-"Phong Tư Linh Quận chúa!Cô thích hắn thì cô cứ lấy nhưng đừng có ném hắn cho ta!!!"-Phong Tư Linh hét lên trong lòng,nàng phải giết chết cái tên Thiếu Vương tử đó
...
Nguyệt Vương phủ
Linh tháp
Bóng dáng nam tử ung dung trên đỉnh tháp cao,vẫn phong cách bạc y(chẳng khác nào hồ ly)hắn quả thật rất giảo hoạt(cơ mà lại đập chai lém ý)tóc và y phục hắn phiêu lên trong gió,quả thật là siêu cấp mỹ nam a
Phong Liêm Triệt cười nửa miệng
-Ta đợi nàng đến,nương tử.....................................
Đám Lâm gia đứng im như tượng,tay chân chúng run lên,thực lực của nàng sao có thể như vậy?Đúng vào cái lúc mà chúng không biết phải ra sao thì...
-Thái tử điện hạ và Dạ Anh công chúa giá lâm!-tiếng gia nhân từ ngoài vọng vào
Phong Tư Linh định vung roi thì ngừng tay,hừ một tiếng,liếc xéo Lâm Hùng(số tên này sao dai giữ dị >"
Từ bên ngoài một nam tử thân mặc trường bào và một thiếu nữ xinh đẹp,lanh lợi đi vào
Theo sau họ là Trần công công bên cạnh hoàng thượng,trên tay hắn cầm một cuộn vải đỏ...là ý chỉ ban hôn của hoàng thượng!?
Lâm gia hết thảy quỳ xuống,giọng còn hơi run,trong lòng có tia mừng thầm
-Cung nghênh Thái tử điện hạ và Dạ Anh công chúa!
-Không cần đa lễ-Thái tử kia có vẻ rất uy nghiêm nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì không tránh khỏi ngạc nhiên
-Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy!?Lâm Hùng,sao ngươi không hành lễ?Có phải là đang coi thường ta và hoàng huynh không hả!Còn kẻ nào đằng kia(Linh tỷ ó)-Dạ Anh tức giận quát,Lâm Hùng giật nảy quỳ xuống
-Xin công chúa thứ tội,tất...tất cả là do Phong Tư Linh-giọng hắn chứa đầy nỗi sợ hãi,không dám nghĩ đến khuôn mặt đầy ám ảnh của Phong Tư Linh
-Hử?Ngươi nói cái gì?-Dạ Anh nhất thời không hiẻu
-Dạ Anh,chú ý lễ nghi một chút không thì lần sau ta không dẫn muội đi theo nữa-Thái tử Dạ Minh điềm đạm nhắc nhở nàng
-Xì!Muội chỉ muốn gặp Linh Linh thôi mà,cũng bao năm rồi nàng không vào cung chơi,muội buồn muốn chết luôn!-Dạ Anh mặt xụp xuống
Thực là Dạ Anh rất nhớ Phong Tư Linh,hồi trước họ hay chơi với nhau,nàng ấy luôn phải để Dạ Anh và Ngọc Miên bảo vệ.Từ khi hoàng cô mất không còn gặp lại Phong Tư Linh nữa
-Phong Tư Linh cung nghênh Thái tử và công chúa-Phong Tư Linh bước tới,khẽ nhún chân xuông hành lễ
Dạ Minh và Dạ Anh ngạc nhiên nhìn nàng,bao năm không gặp nàng gầy gò đến mức không nhận ra luôn rồi
-Ng...Ngươi...có đúng là Linh Linh muội không?-Dạ Anh xúc động đến gần Phong Tư Linh,nàng phải nhìn cho thật rõ
-Vâng,đã lâu không gặp công chúa-Phong Tư Linh cười nhẹ,nàng biết Dạ Anh là người tốt,ngày trước luôn ra tay bảo vệ nàng,người có ơn,nàng nhất định đáp lại gấp 10 lần
-Linh Linh!Bao năm không gặp mà sao ngươi gầy đi nhiều thế này,chút nữa là ta nhận không ra luôn rồi-Dạ Anh tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vĩnh Kha,xả một trận lôi đình-Đám Lâm gia các ngươi rốt cục đã đối xử sao với nàng,lần nào vào cung bẩm báo với phụ hoàng ngươi cũng nói nàng rất tốt,đây là cái tốt mà ngươi nói sao!?Có tin ta chém đầu cả nhà ngươi không hả!
Dạ Minh cũng trừng mắt lườm
Lâm gia vừa đứng dậy lại quỳ xuống dập đầu toàn tập
-Xin công chúa bớt giận!Chúng ta thực đã chăm sóc rất tốt cho Quận chúa...chỉ là thể chất nàng yếu,từ nhỏ lại ốm đau bệnh tật nên cũng không thể khác được-Lâm Vinh Kha sợ hãi nói,hắn không ngờ lại có ngày này,cứ nghĩ đợi Phong Tư Linh chết đi thì mọi chuyện sẽ êm xuôi,biết thế đã đối xử với nàng tốt một chút(hahaha đáng đời ngươi chưa)
-Phụ thân ta nói đúng,mẹ ta còn thường xuyên đem thuốc đến thăm nàng-Lâm Tuyết lợi dụng sự tốt bụng của Hoa di nương mà nâng đỡ cho mình,chỉ tội cho Hoa di nương hiền lương lại sinh ra một kẻ như nàng ta
Phong Tư Linh nhìn Lâm Tuyết mà thở dài,sau này nàng đành phải thứ lỗi với Hoa di nương vì Lâm Tuyết rồi
Đám đằng sau cũng thi nhau mà "Đúng vậy!Đúng vậy!"
Dạ Minh nhìn Phong Tư Linh,ân cần nói
-Linh Linh,những gì họ nói có phải là thật không?Ngươi cứ nói ra,không gì phải sợ
-Đúng đấy!Có chúng ta ở đây ngươi không việc gì phải sợ cả,ngươi bận tâm chuyện gì,phụ hoàng sẽ làm chủ cho ngươi,không chừng đám Lâm gia này sẽ theo lượt mà "dung hòa với đất mẹ"(hay hay lắm,cô công chúa này,ta thích!)-đôi mắt chứa đầy hàn khí của Dạ Anh chĩa thẳng vào đám người kia,chúng đồng loạt run sợ
Bao năm nay cứ tưởng Tử Ninh công chúa mất rồi sẽ không ai quan tâm Phong Tư Linh nữa,ai ngờ nàng vẫn còn giá trị đến vậy,bây giờ chỉ cần một câu nói của nàng thì Lâm gia sẽ tận diệt!Tiêu rồi,tiêu thật rồi!
-Thái tử,công chúa thật ra...-Ngọc Miên định nói ra thì...
Phong Tư Linh phẩy nhẹ tay áo ngăn lại,cười nửa miệng,nàng đâu thể để cho chúng chết dễ dàng như vậy
Ngọc Miên biết ý đồ của nàng liền ngừng lại
-Đúng là mấy năm qua mọi người trong nhà...đều đối xử với ta "rất tốt" nên xin Thái tử và công chúa đừng lo-Phong Tư Linh nhẹ nhàng nói,giọng an tâm
Hả?Nha đầu Phong Tư Linh này có phải uống lộn thuốc rồi hay không vậy?Sao lại ngu ngốc đến thế cớ chứ!?-người Lâm gia ngạc nhiên nghĩ,mấy năm nay chúng đối xử với nàng ra sao nàng phải rõ nhất chứ,giờ lại tha như vậy,không phải chúng nợ nàng một mạng hay sao
-Thật sao?-Dạ Anh vẫn còn bán tín bán nghi.Thấy Phong Tư Linh gật nhẹ đầu nàng mới xuôi một chút
Trần công công nãy giờ đứng một bên,lên tiếng
-Thái tử,công chúa,chuyện này hãy xét sau,vẫn nên lo việc chính
Dạ Anh nghe thế mới chợt nhớ ra,mặt tươi hẳn,nàng nắm lấy tay Phong Tư Linh,mừng rỡ nói
-Đúng rồi,suýt chút nữa là ta quên mất!Linh Linh,hôm nay đến đây là vì đại sự của ngươi
-Đại sự?-Phong Tư Linh không hiểu lắm
-Công chúa,để thần-Trần công công cầm trên tay cuộn vải đỏ,mở ra,volume cỡ max(cảm giác ổng cố tình)-Hoàng thượng có chỉ,ban hôn cho Nguyệt Thiếu Vương gia Phong Liêm Triệt và Quận chúa Phong Tư Linh,Nguyệt Thiếu Vương gia mưu trí hơn người,thực lực vô song,Tư Linh Quận chúa xinh đẹp nết na,hai người thực rất xứng đôi!Nay Nguyệt Thiếu Vương gia đã ngỏ lời,hoàng thượng đồng ý tác hợp!
Cái mọe gì thế này!?
Phong Tư Linh nghe xong,người cứng đơ như tượng,cái...cái này...là ép hôn a!Thực sự là ép hôn đó!Chưa hỏi ý kiến nàng sao lại tùy tiện như vậy cơ chứ.Nàng ứ chịu!Ứ chịu đâu!(Lalala,tội nghiệp tỷ quá hahaha)
Đám người kia nghe xong hoảng hồn,sao lại có chuyện như thế này cơ chứ!?Có biết Nguyệt Thiếu Vương gia là ai không vậy hả!?
8 năm trước,3 nước phương Bắc quây lại thành liên minh đánh chiếm Nam Phong quốc,thực lực Nam Phong cao đến mấy cũng không thể chống trả
Khi đó Tử Ninh công chúa còn sống,nàng dũng cảm cầm đầu đội quân ra trận nhưng số lượng quân địch quá đông,nàng có là Hoàng cấp triệu hồi sư thi cũng chỉ có thể chặn chân quân địch một thời gian,sau đó nàng lại bị trọng thương nặng nề,vì vậy mà thần thú của nàng cũng bị ảnh hưởng theo(triệu hồi sư và triệu hồi thú có mối quan hệ rất chặt chẽ,một trong hai bị thương thì kẻ còn lại cũng ảnh hưởng không ít)
Đúng lúc mà Nam Phong tuyệt vọng nhất thì...
Nguyệt Vương trở về!
Hắn mang theo Nguyệt Vương phi hay chính là Quận chúa Tử Huệ,chị họ của hoàng thượng.Đi bên cạnh nàng là một đứa trẻ tám tuổi,chính là Nguyệt Thiếu Vương tử
Sau khi kết hôn phu thê bọn họ đi ngao du khắp nơi,đứa trẻ này chỉ mới nghe nói chứ chưa được gặp lần nào,dung mạo anh tuấn như cha,sắc sảo như mẹ,không chỉ có thế,đứa trẻ đó còn là một...
Siêu cấp thiên tài!!!
Nguyệt Vương dắt theo nó ra chiến trường,cùng vào phòng họp với hoàng thượng,nó là một đứa trẻ mà không là một đứa trẻ,một mình nó nắm bắt được đường đi nước bước của kẻ địch,đặt ra chiến lược toàn thắng 100% cho Nam Phong,mỗi một câu nói đều không sai dù chỉ một từ
Đích thân gia đình Nguyệt Vương ra trận,không thể xác định thực lực của họ
Và chỉ trong một đêm......quân địch tan xác,thiệt hại gần hết,hơn phân nửa triệu hồi sư bên địch tử trận,những kẻ cầm đầu giặc đều bị một tay đứa trẻ đó chém chết
Nam Phong......không mất một ngọn cỏ!
Tiếng tăm Nguyệt Thiếu Vương gia Phong Liêm Triệt vang xa khắp đại lục nhưng từ đó cũng chẳng ai thấy hắn nữa,nghe nói hắn vừa từ Tuyết Sơn trở về(éc?)diện kiến hoàng thượng,tin không lại xảy ra vụ này?Sock!Sock quá mà!
-Chúc mừng ngươi nha,Linh Linh!-Dạ Anh ôm chầm láy Phong Tư Linh vẫn còn đang hóa đá,trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ
Phải giết tên khốn đó!(tỷ mạnh thì mạnh đấy nhưng sao có thể giết nam chính được hehe)
Chỉ thấy Thái tử vẻ chùn xuống,trông hắn không vui lắm nhưng chẳng ai để ý
-Ta phản đối!Không thể có chuyện như vậy được!Phế vật đó có nằm mơ cũng không thể kết hôn với Nguyệt Thiếu Vương-Phí di nương tức giận đứng lên
-Đúng vậy!Ta cũng phản đối-Lâm Linh cũng cứ thế mà đâm lao
Hầu hết đều đứng lên phản đối,chỉ có Lâm Hùng,Hoa di nương và lão gia tử là không nói gì
-Câm miệng!-giọng nói rợn người vang lên,thực sự rất lạnh,đến Phong Tư Linh cũng phải cảnh giác,áp lực lớn lấn tới,nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng
Kéc!-bóng một con chim to lớn bay trên đỉnh khu nhà hoang,nó lao xuống phía dưới,gây ra chấn động lớn
Con chim đó...là Băng Huyễn chi Vương,một trong Thất Linh!Thực lực ngang bằng với Tiểu Xà(chúng là bạn của nhau)
-Các ngươi có cái quyền đó sao?-giọng nói đó một lần nữa vang lên,trên lưng Băng Huyễn chi Vương là một nữ tử xinh đẹp,đẹp đến khuynh đảo,mái tóc và đôi mắt đều mang một màu đen lạnh lẽo,một thân lam y đơn giản mà lộng lẫy,người này...
-"Người đó..."-Phong Tư Linh bàng hoàng nhìn nữ nhân kia
-Chủ nhân!Nàng ta là...-tiếng Tiểu Xà vọng trong đầu Phong Tư Linh,giọng nó hơi run
-Là cái gì?-nàng nghĩ trong đầu,lòng còn đang bồn chồn không yên
-...dạ...nàng ta là một...triệu hồi sư Ngọc tinh!
Cái gì!?
-Tử Huệ hoàng cô!-hai anh em Dạ Minh đồng loạt la lên
-Tử Huệ!?-ai cũng ngạc nhiên,nhất thời chẳng thể hiểu nổi
-Đám người không biết đều các ngươi!Còn không mau quỳ xuống!-vẫn là Lâm Viễn Độ nhanh trí quỳ xuống,đám người kia thấy thế cũng quỳ theo,trước mặt kẻ đó thì tuyệt đối không được bất kính,chỉ cần một kiếm của nàng là tất cả đi gặp tổ tiên ngay,thậm chí bao năm không gặp,Lâm Viễn Độ cũng không ngờ thực lực của nàng lại khủng khiếp đến vậy
-Bái kiến Tử Huệ Quận chúa!
Hôm nay Lâm gia đúng là xui tận mạng lại gặp phải nàng,mẹ của Phong Liêm Triệt-Phong Tử Huệ Quận chúa
-C...chị...-Phong Tư Linh mở to hai mắt,giống,thật quá giống mà!Nàng như sắp khóc tới nơi
Phong Tử Huệ đưa mắt nhìn Phong Tư Linh,nở nụ cười nhẹ,rất tốt,con trai nàng thật biết chọn người,Phong Tư Linh có bao nhiêu thực lực,nàng có thể nhìn rõ,thật giống nàng năm đó,có thể cưa đổ con trai nàng dễ dàng như vậy thì chẳng phải dạng vừa nghen,nàng chấm cô con dâu này rồi đấy!
-Hoàng cô!-Dạ Anh chạy đến ôm chầm lấy Tử Huệ,giọng trẻ con-mấy tháng rồi người không vào cung,con lót dép chờ mún trẹo cổ rồi đây nè
-Đứa trẻ nghịch ngợm,ta cũng có việc của ta,đâu thể lúc nào cũng vào chơi với ngươi được-Tử Huệ nhẹ nhàng xoa đầu nàng rồi quay sang Lâm gia-các ngươi lo mà liệu hồn,ta không thích nhiều lời đâu
-V...Vâng!Thưa Quận chúa!
Phong Tử Huệ cười lạnh rồi tiến đến chỗ Dạ Minh và Phong Tư Linh
-Dạ Minh,ta có chuyện phải giải quyết nên đi hơi lâu,trong cung thế nào?
-Dạ thưa hoàng cô,mọi sự đều rất tốt-Dạ Minh kính cẩn nói
-Được rồi!Con dâu(chưa gì đã...)lễ vật đang ở bên ngoài đấy,mau ra xem đi-Tử Huệ quay sang Phong Tư Linh đang ngơ ngác
Phong Tư Linh nhanh chóng hoàn hồn,chắc chắn đây không phải chị gái của nàng ở thế kỉ 22,có lẽ...là tiền kiếp?Nàng không nên quá hoảng như vậy,dù rằng nàng rất nhớ chị gái của mình...
...
Trên đường ra ngoài
-Linh Linh sướng rồi nhé,cuối cùng nguyện ước của ngươi cũng đã thành sự thật rồi!-Dạ Anh vui vẻ quay sang bên cạnh
-Nguyện ước?-Phong Tư Linh lại một lần nữa chẳng hiểu cái môtê gì
-Hihi,đừng bảo là ngươi không nhớ Triệt ca đấy nhé,ngày trước vào cung lúc nào cũng đi nhìn lén hắn,Tết Nguyên Tiêu đốt nguyện đăng(đèn ước)cũng ước trở thành thể tử của hắn,vậy mà sinh nhật hắn muốn tặng quà cũng phải giấu danh tính,ngươi mà quên "người trong mộng" thì chả phải Phong Tư Linh nữa rồi-Dạ Anh vừa nói vừa cười
Ể?
-"Phong Tư Linh Quận chúa!Cô thích hắn thì cô cứ lấy nhưng đừng có ném hắn cho ta!!!"-Phong Tư Linh hét lên trong lòng,nàng phải giết chết cái tên Thiếu Vương tử đó
...
Nguyệt Vương phủ
Linh tháp
Bóng dáng nam tử ung dung trên đỉnh tháp cao,vẫn phong cách bạc y(chẳng khác nào hồ ly)hắn quả thật rất giảo hoạt(cơ mà lại đập chai lém ý)tóc và y phục hắn phiêu lên trong gió,quả thật là siêu cấp mỹ nam a
Phong Liêm Triệt cười nửa miệng
-Ta đợi nàng đến,nương tử.....................................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.