Chương 55: Lời kết truyện - Review
Sơ Đảo
15/08/2021
Halo, đây là chuyện đầu tiên mà mình dịch mà nó dài đến như vậy, dù có năm tư chương.
Lúc mình bắt đầu dịch cũng không nghĩ nó ngược đến vậy, vì chuyện này được dựng thành kịch truyền thanh, có cv Phong Kính mình thích, nên mình vừa đọc vừa dịch.
Tiểu thuyết này được tác giả kể theo ngôi thứ nhất, toàn bộ câu chuyện như lời tâm sự của Tiêu Châu với bác sĩ tâm lý.
Tiêu Châu là một cô gái bình thường, có chút hèn mọn yếu đuối, nhưng rất đáng yêu, vào năm hai mươi ba tuổi gặp được một người phụ nữ quyến rũ như Lam Sơn, ai mà chẳng động lòng. Vì thế khi đọc phần đầu truyện sẽ tưởng đây là một câu chuyện tình ngọt ngào, từ tình một đêm thành tình nhiều đêm, nhưng không đâu. Tình yêu cũng sẽ trưởng thành theo thời gian.
Tiêu Châu yêu sâu đậm một Lam Sơn thuần khiết vui tươi khi chụp bộ ảnh , yêu một Lam Sơn yếu đuối ngồi sau xe ôm lấy Tiêu Châu mà khóc. Yêu một Lam Sơn có thể chia sẻ bất cứ điều gì với mình. Vì yêu Lam Sơn, nên một Tiêu Châu không có tham vọng quyết định bay cao hơn, để giúp Lam Sơn chạm đến được ước mơ của mình. Cũng khát vọng lấy được tình yêu của Lam Sơn.
Nhưng bởi vì bay cao hơn, Tiêu Châu trưởng thành hơn, vô tình lại bay xa khỏi tầm tay Lam Sơn.
Lam Sơn là một nhân vật đầy cuốn hút rồi, bởi vì chuyện được kể qua lời của Tiêu Châu, nên nhiều lúc không thể hiểu nổi cô ấy muốn gì nữa. Nhưng mình nghĩ Lam Sơn đã có triệu chứng từ lâu rồi, vào năm sáu tuổi khi còn là một đứa bé đã muốn nhảy lầu. Chỉ là Tiêu Châu xuất hiện, cô ấy ôm một tia hy vọng Tiêu Châu sẽ đến cứu mình.
Lam Sơn gánh trên vai niềm hy vọng của ba thế hệ, từ bà đến mẹ rồi đến cô ấy, Phi Quang.
Lam Sơn đứng trên đỉnh cao của ngọn núi, chờ Tiêu Châu đến cứu, nhưng vô tình lại đẩy Tiêu Châu bay xa.
Tóm lại là không có ai sai cả, cái sai là khoảng cách thời gian như Tiêu Châu đã nói, mà mình thấy sai là do tác giả viết ngược ý.
Mình chỉ nói sơ qua như vậy thôi, mỗi người một cảm nhận riêng, nên mọi người tự đọc để cảm nhận nhé.
Trích một vài đoạn mà mình thích.
Tôi luôn cho rằng phụ nữ khoác hờ chiếc áo sơ mi rất quyến rũ, dừng trên người Lam Sơn thì dục vọng này càng mãnh liệt hơn.
...
"Như thế này, em là Mario, em phải ăn thật nhiều thật nhiều nấm giẫm lên thật nhiều thật nhiều rùa con mới cứu được công chúa, đúng không?" Lam Sơn nói, "Vậy thì cho đến cuối cùng em chỉ cần nhớ là em phải cứu tôi là được rồi."
Lam Sơn lại nghiêm túc hỏi: "Em sẽ đến cứu tôi đúng không?"
... .
"Chị đừng đứng sát quá, ngã xuống là em không cứu được chị đâu."
Lam Sơn nhẹ nhàng cười, nói, Châu Châu, em đúng thật không cứu nổi tôi.
Lúc mình bắt đầu dịch cũng không nghĩ nó ngược đến vậy, vì chuyện này được dựng thành kịch truyền thanh, có cv Phong Kính mình thích, nên mình vừa đọc vừa dịch.
Tiểu thuyết này được tác giả kể theo ngôi thứ nhất, toàn bộ câu chuyện như lời tâm sự của Tiêu Châu với bác sĩ tâm lý.
Tiêu Châu là một cô gái bình thường, có chút hèn mọn yếu đuối, nhưng rất đáng yêu, vào năm hai mươi ba tuổi gặp được một người phụ nữ quyến rũ như Lam Sơn, ai mà chẳng động lòng. Vì thế khi đọc phần đầu truyện sẽ tưởng đây là một câu chuyện tình ngọt ngào, từ tình một đêm thành tình nhiều đêm, nhưng không đâu. Tình yêu cũng sẽ trưởng thành theo thời gian.
Tiêu Châu yêu sâu đậm một Lam Sơn thuần khiết vui tươi khi chụp bộ ảnh , yêu một Lam Sơn yếu đuối ngồi sau xe ôm lấy Tiêu Châu mà khóc. Yêu một Lam Sơn có thể chia sẻ bất cứ điều gì với mình. Vì yêu Lam Sơn, nên một Tiêu Châu không có tham vọng quyết định bay cao hơn, để giúp Lam Sơn chạm đến được ước mơ của mình. Cũng khát vọng lấy được tình yêu của Lam Sơn.
Nhưng bởi vì bay cao hơn, Tiêu Châu trưởng thành hơn, vô tình lại bay xa khỏi tầm tay Lam Sơn.
Lam Sơn là một nhân vật đầy cuốn hút rồi, bởi vì chuyện được kể qua lời của Tiêu Châu, nên nhiều lúc không thể hiểu nổi cô ấy muốn gì nữa. Nhưng mình nghĩ Lam Sơn đã có triệu chứng từ lâu rồi, vào năm sáu tuổi khi còn là một đứa bé đã muốn nhảy lầu. Chỉ là Tiêu Châu xuất hiện, cô ấy ôm một tia hy vọng Tiêu Châu sẽ đến cứu mình.
Lam Sơn gánh trên vai niềm hy vọng của ba thế hệ, từ bà đến mẹ rồi đến cô ấy, Phi Quang.
Lam Sơn đứng trên đỉnh cao của ngọn núi, chờ Tiêu Châu đến cứu, nhưng vô tình lại đẩy Tiêu Châu bay xa.
Tóm lại là không có ai sai cả, cái sai là khoảng cách thời gian như Tiêu Châu đã nói, mà mình thấy sai là do tác giả viết ngược ý.
Mình chỉ nói sơ qua như vậy thôi, mỗi người một cảm nhận riêng, nên mọi người tự đọc để cảm nhận nhé.
Trích một vài đoạn mà mình thích.
Tôi luôn cho rằng phụ nữ khoác hờ chiếc áo sơ mi rất quyến rũ, dừng trên người Lam Sơn thì dục vọng này càng mãnh liệt hơn.
...
"Như thế này, em là Mario, em phải ăn thật nhiều thật nhiều nấm giẫm lên thật nhiều thật nhiều rùa con mới cứu được công chúa, đúng không?" Lam Sơn nói, "Vậy thì cho đến cuối cùng em chỉ cần nhớ là em phải cứu tôi là được rồi."
Lam Sơn lại nghiêm túc hỏi: "Em sẽ đến cứu tôi đúng không?"
... .
"Chị đừng đứng sát quá, ngã xuống là em không cứu được chị đâu."
Lam Sơn nhẹ nhàng cười, nói, Châu Châu, em đúng thật không cứu nổi tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.