Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 468: Ẩm mã Hoàng Hà. (1)
Tầm Hương Sư
09/09/2014
Hình Trường Phong mỉm cười:
- Mặc Y muội tử cư nhiên nhớ kỹ rõ ràng như vậy? Cảm tình Đại Tướng Quân làm mỗi một việc, ngươi đều ghi nhớ ở trong lòng a.
Trên mặt Mặc Y hơi ửng hồng lên một chút:
- Ngươi đừng nói bậy... Là bản thân Đại Tướng Quân nói chứ. Hiện tại bỏ đi, hài tử của Đại Tướng Quân cũng sắp sinh ra. Hắn nói muốn đánh một trăm con thỏ rừng. Lấy da của bọn chúng làm áo da cho bọn nhỏ, tương lai làm lễ gặp mặt. Hiện tại không phải vừa vặn, một trăm con.
Ba người thúc ngựa đuổi kịp Tần Tiêu, Quách Tử Nghi lấy ra một cái túi đem thỏ rừng cất vào trong, liếc mắt nhìn một cái vui mừng nói:
- Con thỏ này thật đúng là béo, ai nha, nếu có thể có lang, hay hồ ly gì đó thì tốt rồi, lấy da của bọn chúng đến cho các sư nương làm thêm vào món khăn quàng cổ và áo choàng, cho đám sư đệ sư muội làm tã lót. Trời có tuyết rơi rất là lạnh, mặc ở trên người, lót ở trên giường sẽ ấm áp hơn nhiều nha!
Tần Tiêu cười ha hả, trước mắt phảng phất như nhìn thấy tình cảnh người một nhà tụ tập, quây quần cùng một chỗ cùng hưởng niềm vui cha con đoàn tụ, không khỏi khẽ thở dài một hơi nói rằng:
- Trương đại soái thỉnh cầu ở phía Bắc xây dựng Thụ Hàng Thành thượng biểu đã gửi đi từ tháng tư, theo lý cũng nên có thư hồi âm rồi. Không biết kết quả thế nào.... Nếu là triều đình còn một mặt muốn quân Sóc Phương canh giữ ở Linh Võ, chúng ta đây thật sự còn không biết tới bao giờ mới có thể trở về.
Quách Tử Nghi nói tiếp:
- Ta đúng là lo lắng. Vạn nhất Vi Hậu và Võ Tam Tư những người đó lo lắng Trương đại soái và Đại Tướng Quân công lao rất cao sẽ tạo thành uy hiếp cho bọn hắn. Từ đó làm khó dễ thì sẽ không dễ làm rồi.
- Không thể như vậy sao!
Tần Tiêu hư kéo dây cung một cái, có chút phiền muộn nhíu mày trầm tư nói:
- Kỳ thực các triều đại tới nay, Trung Nguyên đại quốc ta thường thường đều là nội loạn ầm ĩ, mới bị ngoại bang thừa cơ xâm lấn. Thời gian Tấn triều, ngũ hồ loạn hoa, không phải là bởi vì thời kỳ tam quốc trăm năm phân loạn, Trung Nguyên tự mình đánh tới nguyên khí đại thương sao? Hiện tại tuy rằng là thái bình thịnh thế, nhưng lại đang tranh môn phiệt đấu tới lợi hại.
- Trong triều yêu nhân tác loạn, nếu không phải như vậy, Đột Quyết, Thổ Phiên đám man di kia nào sẽ có thể kiêu ngạo như thế? Đổi lại là hơn mười năm trước thời kỳ Thái Tông, đó là đại khí hào hùng cỡ nào, tiến quân mãnh liệt phía bắc, Lý Tĩnh bắt Đột Quyết nha trướng... Kỳ thực lấy quốc lực, quân lực của Đại Đường hiện tại cũng không phải làm không được. Then chốt chính là, trên triều đình của chúng ta người một nhà không chịu thua kém, không nên đấu tranh nội bộ, chỉ lo bản thân, vì lợi ích trước mắt.
Bốn người cưỡi ngựa mà đi, vừa đi vừa trò chuyện, dần dần rời khỏi quân doanh xa hơn một chút. Quay đầu lại nhìn, đại doanh Tả Uy Vệ cũng đã nhìn không rõ lắm.
Sắc trời dần tối, Tần Tiêu ghìm cương giữ ngựa lại hỏi Quách Tử Nghi:
- Có bao nhiêu thu hoạch?
- Bốn con thỏ, một con hoẵng.
- Đi thôi, trở về đi!
Tần Tiêu quay đầu ngựa lại, bốn người cùng nhau hướng doanh trại trở về.
Quách Tử Nghi nói rằng:
- Ba tháng này qua đi, người Đột Quyết cư nhiên không có nửa điểm tin tức. Sẽ không phải là bị đánh cho tàn phế, nhất thời không thở nổi?
- Không dễ dàng đánh cho tàn phế như vậy đi!
Tần Tiêu nhếch khóe miệng, đạm nhiên nói rằng:
- Trong ngực người Đột Quyết, đều là dã tính và liều mạng, cùng lang sói như nhau. Coi như là thụ thương, cũng sẽ không buông tha bác đấu. Hơn nữa Đột Quyết Hãn Quốc quân lực không tầm thường, dưới tay Mặc Xuyết ít nói cũng còn có hơn mười vạn đại quân tinh nhuệ. Ta phỏng chừng, bọn họ đang chuẩn bị một ít động tác lớn.
Hình Trường Phong vội hỏi:
- Có muốn ta dẫn các huynh đệ đến phía Bắc Hoàng Hà thám thính tin tức không?
- Trước hết cứ thong thả đi đã, chờ tin tức của triều đình đến rồi lại nói.
Tần Tiêu nói rằng:
- Từ nơi này đến Hoàng Hà thì có ba trăm dặm, sau khi qua sông còn phải đi qua Âm Sơn mới tiện để thám thính tin tức. Đường xá qua lại quá mức xa xôi, các huynh đệ tin tức không dễ truyền qua. Hơn nữa, nếu như triều đình không đồng ý ở phía Bắc xây dựng Thụ Hàng Thành, chúng ta đây cũng chỉ đành uất ức canh giữ ở Linh Võ, không cần làm đại sự gì cả.
Đúng lúc này, tiền phương một con ngựa đạp bụi mù chạy tới, khi lại gần mới nhìn rõ, là Tả Uy Vệ Trường Sử Phạm Thức Đức. Phạm Thức Đức vẻ mặt vui mừng, hướng phía Tần Tiêu ôm quyền nói:
- Chúc mừng Đại Tướng Quân, chúc mừng Đại Tướng Quân! Triều đình đã hạ chỉ đến!
- Tốt, rốt cục đã đến!
Tần Tiêu vui mừng nói:
- Phạm tiên sinh cũng biết, ý chỉ là thế nào chứ?
Phạm Thức Đức vội nói:
- Tuy rằng lão hủ không có thấy được thánh chỉ, nhưng từ trong khẩu khí của Trương đại soái cùng thiên sử có thể nghe ra được, hẳn là chuyện tốt.
- Được trở lại thôi!
Tần Tiêu vỗ ngựa, hướng về phía trước chạy vội đi, thẳng đến đại doanh quân trại, sau đó chạy đến trong trại lớn của Hữu Uy Vệ Trương Nhân Nguyện.
Trong trướng trung quân, Trương Nhân Nguyện đang ngồi ngay ở chỗ đó chờ đợi Tần Tiêu, ở bên cạnh chính là mấy thái giám và Thiên Ngưu Vệ. Trương Nhân Nguyện thương thế ở xương tay cũng đã hồi phục không sai biệt lắm. Tuy rằng còn không thể dùng ra lực đạo rất lớn, nhưng cũng là không có gì trở ngại. Vui mừng tiếp đón Tần Tiêu, và nói với hắn rằng:
- Tần lão đệ, đang chờ ngươi đến cùng ta tiếp chỉ. Quý sứ, mời tuyên chỉ đi sao!
Tần Tiêu và Trương Nhân Nguyện quỳ gối tiếp chỉ, thái giám chưởng chỉ tuyên đọc nói:
- Ái khanh Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu, xuất quân đại phá Đột Quyết, tấu lên Linh Võ đại thắng, trẫm trong lòng rất an ủi! Đặc biệt ra lệnh khen thưởng như sau: Trương Nhân Nguyện, thụ hàm Binh Bộ Thượng Thư, cùng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, phong Hàn Quốc Công; Tần Tiêu thụ Binh Bộ Thị Lang, gia phong thực ấp ba trăm hộ.
- Hi vọng nhị vị ái khanh trảm nhiều đầu của địch nhân, vì nước lập công, dương quân uy của Đại Đường ta ở biên Sóc. Phàm Sóc Phương quân từ Thất phẩm làm quan trật, gia tăng nửa năm bổng lộc. Các tướng sĩ khác, thêm hai tháng hướng ngân. Ngoài ra, Trương ái khanh có tấu một chuyện ở phía Bắc xây dựng Thụ Hàng Thành. Trẫm vẫn luôn suy nghĩ mãi, cho rằng đây là cử chỉ công tại đương đại, lợi tại thiên thu, nhất nhất chuẩn tấu.
- Cũng ban thưởng Trương ái khanh thượng phương bảo kiếm và đặc giác lệnh phù. Phàm là Đại Đường Lũng Hữu châu huyện ta, đều có thể khu sử hành lệnh, cung cấp lao dịch, vật tư và quân nhu. Có người trái lệnh giống như kháng chỉ, có thể tiền trảm hậu tấu. Khâm thử!
Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu đều vui mừng quá đỗi, không nghĩ tới Lý Hiển luôn luôn nhu nhược hồ đồ, lần này cư nhiên anh minh quả đoán như vậy, hoàn toàn đồng ý thỉnh cầu của Trương Nhân Nguyện, còn mở ra một cánh cửa thuận tiện lớn!
Về phần những danh hiệu hư vinh gì đó kia, Tần Tiêu chẳng hề để ý. Trương Nhân Nguyện được thụ hàm Binh Bộ Thượng Thư, cùng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, nói cách khác, chỉ cần trở lại triều, đó chính là Binh Bộ Thượng Thư và tể tướng.
Thanks
- Mặc Y muội tử cư nhiên nhớ kỹ rõ ràng như vậy? Cảm tình Đại Tướng Quân làm mỗi một việc, ngươi đều ghi nhớ ở trong lòng a.
Trên mặt Mặc Y hơi ửng hồng lên một chút:
- Ngươi đừng nói bậy... Là bản thân Đại Tướng Quân nói chứ. Hiện tại bỏ đi, hài tử của Đại Tướng Quân cũng sắp sinh ra. Hắn nói muốn đánh một trăm con thỏ rừng. Lấy da của bọn chúng làm áo da cho bọn nhỏ, tương lai làm lễ gặp mặt. Hiện tại không phải vừa vặn, một trăm con.
Ba người thúc ngựa đuổi kịp Tần Tiêu, Quách Tử Nghi lấy ra một cái túi đem thỏ rừng cất vào trong, liếc mắt nhìn một cái vui mừng nói:
- Con thỏ này thật đúng là béo, ai nha, nếu có thể có lang, hay hồ ly gì đó thì tốt rồi, lấy da của bọn chúng đến cho các sư nương làm thêm vào món khăn quàng cổ và áo choàng, cho đám sư đệ sư muội làm tã lót. Trời có tuyết rơi rất là lạnh, mặc ở trên người, lót ở trên giường sẽ ấm áp hơn nhiều nha!
Tần Tiêu cười ha hả, trước mắt phảng phất như nhìn thấy tình cảnh người một nhà tụ tập, quây quần cùng một chỗ cùng hưởng niềm vui cha con đoàn tụ, không khỏi khẽ thở dài một hơi nói rằng:
- Trương đại soái thỉnh cầu ở phía Bắc xây dựng Thụ Hàng Thành thượng biểu đã gửi đi từ tháng tư, theo lý cũng nên có thư hồi âm rồi. Không biết kết quả thế nào.... Nếu là triều đình còn một mặt muốn quân Sóc Phương canh giữ ở Linh Võ, chúng ta đây thật sự còn không biết tới bao giờ mới có thể trở về.
Quách Tử Nghi nói tiếp:
- Ta đúng là lo lắng. Vạn nhất Vi Hậu và Võ Tam Tư những người đó lo lắng Trương đại soái và Đại Tướng Quân công lao rất cao sẽ tạo thành uy hiếp cho bọn hắn. Từ đó làm khó dễ thì sẽ không dễ làm rồi.
- Không thể như vậy sao!
Tần Tiêu hư kéo dây cung một cái, có chút phiền muộn nhíu mày trầm tư nói:
- Kỳ thực các triều đại tới nay, Trung Nguyên đại quốc ta thường thường đều là nội loạn ầm ĩ, mới bị ngoại bang thừa cơ xâm lấn. Thời gian Tấn triều, ngũ hồ loạn hoa, không phải là bởi vì thời kỳ tam quốc trăm năm phân loạn, Trung Nguyên tự mình đánh tới nguyên khí đại thương sao? Hiện tại tuy rằng là thái bình thịnh thế, nhưng lại đang tranh môn phiệt đấu tới lợi hại.
- Trong triều yêu nhân tác loạn, nếu không phải như vậy, Đột Quyết, Thổ Phiên đám man di kia nào sẽ có thể kiêu ngạo như thế? Đổi lại là hơn mười năm trước thời kỳ Thái Tông, đó là đại khí hào hùng cỡ nào, tiến quân mãnh liệt phía bắc, Lý Tĩnh bắt Đột Quyết nha trướng... Kỳ thực lấy quốc lực, quân lực của Đại Đường hiện tại cũng không phải làm không được. Then chốt chính là, trên triều đình của chúng ta người một nhà không chịu thua kém, không nên đấu tranh nội bộ, chỉ lo bản thân, vì lợi ích trước mắt.
Bốn người cưỡi ngựa mà đi, vừa đi vừa trò chuyện, dần dần rời khỏi quân doanh xa hơn một chút. Quay đầu lại nhìn, đại doanh Tả Uy Vệ cũng đã nhìn không rõ lắm.
Sắc trời dần tối, Tần Tiêu ghìm cương giữ ngựa lại hỏi Quách Tử Nghi:
- Có bao nhiêu thu hoạch?
- Bốn con thỏ, một con hoẵng.
- Đi thôi, trở về đi!
Tần Tiêu quay đầu ngựa lại, bốn người cùng nhau hướng doanh trại trở về.
Quách Tử Nghi nói rằng:
- Ba tháng này qua đi, người Đột Quyết cư nhiên không có nửa điểm tin tức. Sẽ không phải là bị đánh cho tàn phế, nhất thời không thở nổi?
- Không dễ dàng đánh cho tàn phế như vậy đi!
Tần Tiêu nhếch khóe miệng, đạm nhiên nói rằng:
- Trong ngực người Đột Quyết, đều là dã tính và liều mạng, cùng lang sói như nhau. Coi như là thụ thương, cũng sẽ không buông tha bác đấu. Hơn nữa Đột Quyết Hãn Quốc quân lực không tầm thường, dưới tay Mặc Xuyết ít nói cũng còn có hơn mười vạn đại quân tinh nhuệ. Ta phỏng chừng, bọn họ đang chuẩn bị một ít động tác lớn.
Hình Trường Phong vội hỏi:
- Có muốn ta dẫn các huynh đệ đến phía Bắc Hoàng Hà thám thính tin tức không?
- Trước hết cứ thong thả đi đã, chờ tin tức của triều đình đến rồi lại nói.
Tần Tiêu nói rằng:
- Từ nơi này đến Hoàng Hà thì có ba trăm dặm, sau khi qua sông còn phải đi qua Âm Sơn mới tiện để thám thính tin tức. Đường xá qua lại quá mức xa xôi, các huynh đệ tin tức không dễ truyền qua. Hơn nữa, nếu như triều đình không đồng ý ở phía Bắc xây dựng Thụ Hàng Thành, chúng ta đây cũng chỉ đành uất ức canh giữ ở Linh Võ, không cần làm đại sự gì cả.
Đúng lúc này, tiền phương một con ngựa đạp bụi mù chạy tới, khi lại gần mới nhìn rõ, là Tả Uy Vệ Trường Sử Phạm Thức Đức. Phạm Thức Đức vẻ mặt vui mừng, hướng phía Tần Tiêu ôm quyền nói:
- Chúc mừng Đại Tướng Quân, chúc mừng Đại Tướng Quân! Triều đình đã hạ chỉ đến!
- Tốt, rốt cục đã đến!
Tần Tiêu vui mừng nói:
- Phạm tiên sinh cũng biết, ý chỉ là thế nào chứ?
Phạm Thức Đức vội nói:
- Tuy rằng lão hủ không có thấy được thánh chỉ, nhưng từ trong khẩu khí của Trương đại soái cùng thiên sử có thể nghe ra được, hẳn là chuyện tốt.
- Được trở lại thôi!
Tần Tiêu vỗ ngựa, hướng về phía trước chạy vội đi, thẳng đến đại doanh quân trại, sau đó chạy đến trong trại lớn của Hữu Uy Vệ Trương Nhân Nguyện.
Trong trướng trung quân, Trương Nhân Nguyện đang ngồi ngay ở chỗ đó chờ đợi Tần Tiêu, ở bên cạnh chính là mấy thái giám và Thiên Ngưu Vệ. Trương Nhân Nguyện thương thế ở xương tay cũng đã hồi phục không sai biệt lắm. Tuy rằng còn không thể dùng ra lực đạo rất lớn, nhưng cũng là không có gì trở ngại. Vui mừng tiếp đón Tần Tiêu, và nói với hắn rằng:
- Tần lão đệ, đang chờ ngươi đến cùng ta tiếp chỉ. Quý sứ, mời tuyên chỉ đi sao!
Tần Tiêu và Trương Nhân Nguyện quỳ gối tiếp chỉ, thái giám chưởng chỉ tuyên đọc nói:
- Ái khanh Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu, xuất quân đại phá Đột Quyết, tấu lên Linh Võ đại thắng, trẫm trong lòng rất an ủi! Đặc biệt ra lệnh khen thưởng như sau: Trương Nhân Nguyện, thụ hàm Binh Bộ Thượng Thư, cùng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, phong Hàn Quốc Công; Tần Tiêu thụ Binh Bộ Thị Lang, gia phong thực ấp ba trăm hộ.
- Hi vọng nhị vị ái khanh trảm nhiều đầu của địch nhân, vì nước lập công, dương quân uy của Đại Đường ta ở biên Sóc. Phàm Sóc Phương quân từ Thất phẩm làm quan trật, gia tăng nửa năm bổng lộc. Các tướng sĩ khác, thêm hai tháng hướng ngân. Ngoài ra, Trương ái khanh có tấu một chuyện ở phía Bắc xây dựng Thụ Hàng Thành. Trẫm vẫn luôn suy nghĩ mãi, cho rằng đây là cử chỉ công tại đương đại, lợi tại thiên thu, nhất nhất chuẩn tấu.
- Cũng ban thưởng Trương ái khanh thượng phương bảo kiếm và đặc giác lệnh phù. Phàm là Đại Đường Lũng Hữu châu huyện ta, đều có thể khu sử hành lệnh, cung cấp lao dịch, vật tư và quân nhu. Có người trái lệnh giống như kháng chỉ, có thể tiền trảm hậu tấu. Khâm thử!
Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu đều vui mừng quá đỗi, không nghĩ tới Lý Hiển luôn luôn nhu nhược hồ đồ, lần này cư nhiên anh minh quả đoán như vậy, hoàn toàn đồng ý thỉnh cầu của Trương Nhân Nguyện, còn mở ra một cánh cửa thuận tiện lớn!
Về phần những danh hiệu hư vinh gì đó kia, Tần Tiêu chẳng hề để ý. Trương Nhân Nguyện được thụ hàm Binh Bộ Thượng Thư, cùng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, nói cách khác, chỉ cần trở lại triều, đó chính là Binh Bộ Thượng Thư và tể tướng.
Thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.