Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 501: Âm Sơn hội minh. (2)
Tầm Hương Sư
09/09/2014
Thoạt nhìn như cùng với xuất hành dạo chơi ngoại thành không sai biệt lắm. Nặc Chân Thủy toàn bộ Đường quân huấn luyện và cảnh giới đã đi vào quỹ đạo, ba tòa Thụ Hàng Đại Thành và tám cái phong hỏa đài đã kiến tạo cũng gần thành công rồi.
Tần Tiêu vị Đại Tướng Quân này rốt cục trở nên thanh nhàn, Đại Lang Nguyên đã thành một nơi tiêu khiển hay nhất.
Mặc Y cưỡi ngựa, ở bên cạnh Tần Tiêu, ngữ khí nhẹ nhàng nói rằng:
- Lão công, lần trước tại Linh Vũ săn thú kiếm da lông, áo choàng khăn quàng cổ và áo da của tiểu hài tử đều đã làm xong rồi. Nguyên một cái rương lớn nhỏ. Cũng không biết, chúng ta lúc nào mới có thể trở về đây?
- Thế nào, nhớ nhà sao?
Tần Tiêu cũng nhớ đến thê nhi ở nhà, không khỏi một trận tâm thần dao động. Trên mặt hiện ra tiếu ý ôn nhu và quyến luyến:
- Ta cũng muốn trở lại nghĩ đến rời nhà cũng đã gần một năm rồi, thực sự rất nhớ Tiên nhi bọn họ. Nhất là hai hài tử mới sinh kia của ta còn chưa được ôm qua một cái. Chỉ là, lúc nào mới có thể thay quân về nhà, cái đó còn phải xem triều đình an bài. Nói như vậy, các sĩ tốt thủ vệ biên kỳ sẽ không vượt lên trước một năm liền thay quân. Nhưng là chúng ta những kẻ làm tướng quân này lại không dễ nói rồi. Có người chính là cả đời phải phòng thủ biên cương.
Mặc Y không khỏi than nhẹ một tiếng:
- Nghĩ đến thực sự là như vậy, mấy người Tiên nhi và Uyển nhi còn không trông mòn con mắt suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt sao?
- Ha hả, yên tâm đi, sẽ không thê lương như vậy đâu.
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Chính là ta muốn trường kỳ đóng quân tại Nặc Chân Thủy, cũng là không quá có khả năng. Bởi vì, trong triều khó tránh khỏi có người sẽ lo lắng, sợ ta và Trương đại soái, những người trường ký nắm binh ở bên ngoài này. Ta phỏng chừng, không cần bao lâu nữa, chờ sự tình Thụ Hàng Thành vừa xong, chúng ta sẽ trở về nhà.
Mặc Y nhất thời vui vẻ ra mặt:
- Đó chính là nói, không lâu sau, chúng ta đã có thể trở lại sao?
- Có lẽ là vậy.
Tần Tiêu an ủi Mặc Y mỉm cười, trong lòng chính mình kỳ thực một chút tin tưởng cũng không có. Có trời mới biết cái triều đình yêu khí um tùm kia, sẽ chỉnh ra chủ ý quái tủy gì để giày vò chính mình và Trương Nhân Nguyện.
Mượn giày vò để giết lừa?
Lấy tâm tư hung ác của Vi Hậu và Võ Tam Tư cũng không phải không có khả năng!
Một trận gió to thổi tới, trên Đại Lang Nguyên cư nhiên phát sinh một tiếng gào thét, tạo nên một trận cảm giác mát mẻ. Cư nhiên là gió Bắc, xem ra, mùa đông cũng sắp muốn đến rồi.
Mặt đông chạy tới vài con khoái mã, đi tới trước mặt Tần Tiêu đã bái ngã xuống đất:
- Đại Tướng Quân, có Đột Quyết sứ thần đưa thư tới.
- A?
Tần Tiêu xuống ngựa, mở thư ra xem.
Tần Tiêu đọc bức thư được viết cực kỳ tinh tế này, chữ viết đẹp đẽ, chọn từ cầu kỳ, không khỏi cười khẽ:
- Thôn Dục Cốc, ngươi rốt cục đã đến.
Dứt lời đem thư đưa cho Trường Sử Phạm Thức Đức.
Phạm Thức Đức phi khoái đọc một lần, rồi nói rằng:
- Đại Tướng Quân, có muốn đi thông tri cho Trương đại soái hay không?
- Không cần.
Tần Tiêu nói rằng:
- Ta cùng với đại soái đã thương nghị qua, hơn nữa triều đình đã có ý chỉ ở chỗ này. Thôn Dục Cốc lần này là tới trao đổi tù binh. Lúc đó bọn họ từ Linh Châu bắt được hơn vạn bách tính, đến trao đổi binh sĩ Đột Quyết bị chúng ta bắt làm tù binh. Đại soái đã nói qua, chuyện này, ta xử lý là được, không cần phải đưa hắn từ phía Bắc Hoàng Hà ngoài trăm dặm mời đến. Phạm Thức Đức gật đầu mỉm cười:
- Đại Tướng Quân lúc này đây, không phải là Đột Quyết khuất nhục rời khỏi biên cương mấy trăm dặm, còn cứu lại tính mệnh của hơn vạn bách tính, thực sự là công đức vô lượng a!
Tần Tiêu cười ha hả:
- Phạm tiên sinh, ngươi trở lại trại đi an bài một chút. Ở trên đỉnh Đại Lang sơn xây dựng một tòa đại trướng. Ta ở nơi đó gặp mặt Thôn Dục Cốc. Sau đó sao, trao đổi tù binh cũng sẽ tiến hành ở nơi đó. Gọi Lý Tự Nghiệp tọa trấn Nặc Chân Thủy, Vạn Lôi áp giải tù binh đi vào Đại Lang sơn.
- Dạ, ty chức lập tức đi làm.
Phạm Thức Đức xoay người lên ngựa, phi khoái chạy đi.
Tần Tiêu cũng lại cưỡi lên ngựa, đối với Hình Trường Phong và Mặc Y bên người nói rằng:
- Chúng ta tiếp tục săn thú đi!
Mặc Y khẽ cười nói:
- Lão công, ngươi hiện tại đúng là chưởng quỹ sống khoái hoạt nha. Loại đại sự này cũng không cần tự mình để ý tới.
Tần Tiêu cười:
- Bất quá là dựa theo chỉ lệnh của triều đình làm một ít việc vặt mà thôi, không coi là đại sự gì cả. Ta chỉ lệnh đối với hội kiến Thôn Dục Cốc có một chút chờ mong đấy. Ngày hôm nay chúng ta vừa đi vừa du ngoạn. Tới Âm Sơn doanh trại của Quách Tử Nghi đi sao. Bữa cơm sẽ giải quyết ở nơi đó, đem con mồi của chúng ta thu hoạch được nhất loạt mang đi.
- Được!
Hai người vui mừng đáp, vỗ ngựa đuổi theo Tần Tiêu, cùng nhau nhắm hướng đông chạy đi. Móng ngựa cường kiện giẫm lên đám cỏ khô héo và bùn đất xốp trên Đại Lang Nguyên bắn ra, tiêu sái như thường hướng tới Âm Sơn phiêu dật mà đến.
Quách Tử Nghi vui mừng nghênh đón Tần Tiêu, vui vẻ đưa hắn mời đến trong quân trướng. Tần Tiêu lôi kéo Quách Tử Nghi ngồi xuống bên người, đối với hắn nói rằng:
- Thế nào, hơn một tháng không có gặp qua ngươi, gần đây có tiến bộ gì sao?
Quách Tử Nghi cười nói:
- Sư phụ, mấy ngày nay, đệ tử cũng không dám có một ngày lười biếng và buông lỏng. Mỗi ngày dẫn theo các huynh đệ dò xét chân núi Đại Lang sơn, công khóa và võ công của bản thân cũng vẫn luyện tập như trước. Hơn nữa, đối với sự vụ trong quân cũng càng thêm quen thuộc.
- Ừm, không tệ, để ta đi xem sao!
Tần Tiêu thoả mãn gật đầu nói:
- Tuy rằng chỉ là tiểu bộ đội hai ngàn người, thế nhưng cho ngươi tiểu tử mới ra đời này đánh chủ ý thành bộ dáng đâu vào đấy như hiện tại, ta cũng đã rất hài lòng. Lần trước ngươi bắt Đốt Phiên Bồ có công. Vốn dĩ ta và đại soái đều có ý dâng tấu cho ngươi làm tướng quân, nhưng tiểu tử ngươi lại không tán thưởng không chịu làm tướng quân. Hiện tại ngược lại tốt rồi, một giới bạch thân dẫn hai nghìn người ở chỗ này trinh sát tuần hành, hoàn hảo những người đó đều chịu phục ngươi, bằng không ta xem ngươi làm thế nào xuống đài.
- Hắc hắc, những huynh đệ này, còn không phải đều nhìn trên tình cảm của sư phụ ngài mới chịu phục dưới trướng của ta sao?
Quách Tử Nghi khiêm tốn cười nói:
- Tử Nghi tuổi nhỏ, muốn lịch lãm và thực tiễn nhiều một chút lại nói. Hơn nữa nha, ta cũng muốn giống như sư phụ, tốt xấu cũng phải đoạt Võ Trạng Nguyên lại làm tướng quân.
- Được, ta đồng ý.
Tần Tiêu mỉm cười:
- Qua thời gian này, ngươi phải đi Trường An đi thôi, tham gia võ cử tháng giêng sang năm.
- Tạm thời vẫn là không nên...
Quách Tử Nghi lắc đầu:
- Võ cử hiện tại sao, cũng là mấy chuyện như thế. Nói không chừng có cái gì Ám Tướng cùng Mạc Hậu, ta còn không phải trạng nguyên, đến lúc đó khiến cho một thân buồn bực cũng không tốt. Mấy ngày nay, ta còn không bằng đi theo bên cạnh sư phụ, ở trong quân Sóc Phương rèn đúc tôi luyện bản thân.
Thanks
Tần Tiêu vị Đại Tướng Quân này rốt cục trở nên thanh nhàn, Đại Lang Nguyên đã thành một nơi tiêu khiển hay nhất.
Mặc Y cưỡi ngựa, ở bên cạnh Tần Tiêu, ngữ khí nhẹ nhàng nói rằng:
- Lão công, lần trước tại Linh Vũ săn thú kiếm da lông, áo choàng khăn quàng cổ và áo da của tiểu hài tử đều đã làm xong rồi. Nguyên một cái rương lớn nhỏ. Cũng không biết, chúng ta lúc nào mới có thể trở về đây?
- Thế nào, nhớ nhà sao?
Tần Tiêu cũng nhớ đến thê nhi ở nhà, không khỏi một trận tâm thần dao động. Trên mặt hiện ra tiếu ý ôn nhu và quyến luyến:
- Ta cũng muốn trở lại nghĩ đến rời nhà cũng đã gần một năm rồi, thực sự rất nhớ Tiên nhi bọn họ. Nhất là hai hài tử mới sinh kia của ta còn chưa được ôm qua một cái. Chỉ là, lúc nào mới có thể thay quân về nhà, cái đó còn phải xem triều đình an bài. Nói như vậy, các sĩ tốt thủ vệ biên kỳ sẽ không vượt lên trước một năm liền thay quân. Nhưng là chúng ta những kẻ làm tướng quân này lại không dễ nói rồi. Có người chính là cả đời phải phòng thủ biên cương.
Mặc Y không khỏi than nhẹ một tiếng:
- Nghĩ đến thực sự là như vậy, mấy người Tiên nhi và Uyển nhi còn không trông mòn con mắt suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt sao?
- Ha hả, yên tâm đi, sẽ không thê lương như vậy đâu.
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Chính là ta muốn trường kỳ đóng quân tại Nặc Chân Thủy, cũng là không quá có khả năng. Bởi vì, trong triều khó tránh khỏi có người sẽ lo lắng, sợ ta và Trương đại soái, những người trường ký nắm binh ở bên ngoài này. Ta phỏng chừng, không cần bao lâu nữa, chờ sự tình Thụ Hàng Thành vừa xong, chúng ta sẽ trở về nhà.
Mặc Y nhất thời vui vẻ ra mặt:
- Đó chính là nói, không lâu sau, chúng ta đã có thể trở lại sao?
- Có lẽ là vậy.
Tần Tiêu an ủi Mặc Y mỉm cười, trong lòng chính mình kỳ thực một chút tin tưởng cũng không có. Có trời mới biết cái triều đình yêu khí um tùm kia, sẽ chỉnh ra chủ ý quái tủy gì để giày vò chính mình và Trương Nhân Nguyện.
Mượn giày vò để giết lừa?
Lấy tâm tư hung ác của Vi Hậu và Võ Tam Tư cũng không phải không có khả năng!
Một trận gió to thổi tới, trên Đại Lang Nguyên cư nhiên phát sinh một tiếng gào thét, tạo nên một trận cảm giác mát mẻ. Cư nhiên là gió Bắc, xem ra, mùa đông cũng sắp muốn đến rồi.
Mặt đông chạy tới vài con khoái mã, đi tới trước mặt Tần Tiêu đã bái ngã xuống đất:
- Đại Tướng Quân, có Đột Quyết sứ thần đưa thư tới.
- A?
Tần Tiêu xuống ngựa, mở thư ra xem.
Tần Tiêu đọc bức thư được viết cực kỳ tinh tế này, chữ viết đẹp đẽ, chọn từ cầu kỳ, không khỏi cười khẽ:
- Thôn Dục Cốc, ngươi rốt cục đã đến.
Dứt lời đem thư đưa cho Trường Sử Phạm Thức Đức.
Phạm Thức Đức phi khoái đọc một lần, rồi nói rằng:
- Đại Tướng Quân, có muốn đi thông tri cho Trương đại soái hay không?
- Không cần.
Tần Tiêu nói rằng:
- Ta cùng với đại soái đã thương nghị qua, hơn nữa triều đình đã có ý chỉ ở chỗ này. Thôn Dục Cốc lần này là tới trao đổi tù binh. Lúc đó bọn họ từ Linh Châu bắt được hơn vạn bách tính, đến trao đổi binh sĩ Đột Quyết bị chúng ta bắt làm tù binh. Đại soái đã nói qua, chuyện này, ta xử lý là được, không cần phải đưa hắn từ phía Bắc Hoàng Hà ngoài trăm dặm mời đến. Phạm Thức Đức gật đầu mỉm cười:
- Đại Tướng Quân lúc này đây, không phải là Đột Quyết khuất nhục rời khỏi biên cương mấy trăm dặm, còn cứu lại tính mệnh của hơn vạn bách tính, thực sự là công đức vô lượng a!
Tần Tiêu cười ha hả:
- Phạm tiên sinh, ngươi trở lại trại đi an bài một chút. Ở trên đỉnh Đại Lang sơn xây dựng một tòa đại trướng. Ta ở nơi đó gặp mặt Thôn Dục Cốc. Sau đó sao, trao đổi tù binh cũng sẽ tiến hành ở nơi đó. Gọi Lý Tự Nghiệp tọa trấn Nặc Chân Thủy, Vạn Lôi áp giải tù binh đi vào Đại Lang sơn.
- Dạ, ty chức lập tức đi làm.
Phạm Thức Đức xoay người lên ngựa, phi khoái chạy đi.
Tần Tiêu cũng lại cưỡi lên ngựa, đối với Hình Trường Phong và Mặc Y bên người nói rằng:
- Chúng ta tiếp tục săn thú đi!
Mặc Y khẽ cười nói:
- Lão công, ngươi hiện tại đúng là chưởng quỹ sống khoái hoạt nha. Loại đại sự này cũng không cần tự mình để ý tới.
Tần Tiêu cười:
- Bất quá là dựa theo chỉ lệnh của triều đình làm một ít việc vặt mà thôi, không coi là đại sự gì cả. Ta chỉ lệnh đối với hội kiến Thôn Dục Cốc có một chút chờ mong đấy. Ngày hôm nay chúng ta vừa đi vừa du ngoạn. Tới Âm Sơn doanh trại của Quách Tử Nghi đi sao. Bữa cơm sẽ giải quyết ở nơi đó, đem con mồi của chúng ta thu hoạch được nhất loạt mang đi.
- Được!
Hai người vui mừng đáp, vỗ ngựa đuổi theo Tần Tiêu, cùng nhau nhắm hướng đông chạy đi. Móng ngựa cường kiện giẫm lên đám cỏ khô héo và bùn đất xốp trên Đại Lang Nguyên bắn ra, tiêu sái như thường hướng tới Âm Sơn phiêu dật mà đến.
Quách Tử Nghi vui mừng nghênh đón Tần Tiêu, vui vẻ đưa hắn mời đến trong quân trướng. Tần Tiêu lôi kéo Quách Tử Nghi ngồi xuống bên người, đối với hắn nói rằng:
- Thế nào, hơn một tháng không có gặp qua ngươi, gần đây có tiến bộ gì sao?
Quách Tử Nghi cười nói:
- Sư phụ, mấy ngày nay, đệ tử cũng không dám có một ngày lười biếng và buông lỏng. Mỗi ngày dẫn theo các huynh đệ dò xét chân núi Đại Lang sơn, công khóa và võ công của bản thân cũng vẫn luyện tập như trước. Hơn nữa, đối với sự vụ trong quân cũng càng thêm quen thuộc.
- Ừm, không tệ, để ta đi xem sao!
Tần Tiêu thoả mãn gật đầu nói:
- Tuy rằng chỉ là tiểu bộ đội hai ngàn người, thế nhưng cho ngươi tiểu tử mới ra đời này đánh chủ ý thành bộ dáng đâu vào đấy như hiện tại, ta cũng đã rất hài lòng. Lần trước ngươi bắt Đốt Phiên Bồ có công. Vốn dĩ ta và đại soái đều có ý dâng tấu cho ngươi làm tướng quân, nhưng tiểu tử ngươi lại không tán thưởng không chịu làm tướng quân. Hiện tại ngược lại tốt rồi, một giới bạch thân dẫn hai nghìn người ở chỗ này trinh sát tuần hành, hoàn hảo những người đó đều chịu phục ngươi, bằng không ta xem ngươi làm thế nào xuống đài.
- Hắc hắc, những huynh đệ này, còn không phải đều nhìn trên tình cảm của sư phụ ngài mới chịu phục dưới trướng của ta sao?
Quách Tử Nghi khiêm tốn cười nói:
- Tử Nghi tuổi nhỏ, muốn lịch lãm và thực tiễn nhiều một chút lại nói. Hơn nữa nha, ta cũng muốn giống như sư phụ, tốt xấu cũng phải đoạt Võ Trạng Nguyên lại làm tướng quân.
- Được, ta đồng ý.
Tần Tiêu mỉm cười:
- Qua thời gian này, ngươi phải đi Trường An đi thôi, tham gia võ cử tháng giêng sang năm.
- Tạm thời vẫn là không nên...
Quách Tử Nghi lắc đầu:
- Võ cử hiện tại sao, cũng là mấy chuyện như thế. Nói không chừng có cái gì Ám Tướng cùng Mạc Hậu, ta còn không phải trạng nguyên, đến lúc đó khiến cho một thân buồn bực cũng không tốt. Mấy ngày nay, ta còn không bằng đi theo bên cạnh sư phụ, ở trong quân Sóc Phương rèn đúc tôi luyện bản thân.
Thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.