Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 792: Cái chết của Lang Vương. (2)
Tầm Hương Sư
24/10/2014
- Các ngươi…còn chưa xông lên giết nghịch tặc!
Mặc Xuyết vừa thẹn lại vừa giận, chỉ gầm lên giận dữ như bệnh tâm thần. Một tên nô lệ lại có thể chửi bới hắn như vậy, quả thật là không thể nhẫn nhịn! Phải biết rằng trên thảo nguyên bị người nói “võ nghệ kém cỏi, không còn khí lực” chính là chuyện làm nam nhân nhục nhã nhất, so với tát vào mặt còn làm người ta khó thể chịu nổi.
Nhưng thật sự kỳ quái, những binh lính vây quanh lại không ai có hành động. Ngay cả hai thiên tướng quỳ rạp dưới đất cũng đứng lên, lạnh lùng nhìn Mặc Xuyết. Mặc Xuyết chợt cảm giác một trận tuyệt vọng: bọn hắn đều muốn làm phản sao?
Trong ánh mắt Hiệt Chất Lược lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng giảo hoạt như lang sói, hắn đột nhiên cười ha ha:
- Thấy được sao, bạo chúa Mặc Xuyết! Ngươi đã mất đi lòng người, không còn người nào nguyện ý bán mạng cho ngươi! Các huynh đệ, chúng ta là dũng sĩ, nhưng càng nên bán mạng cho một vị chủ soái đáng giá! Vì người như Mặc Xuyết, không đáng! Hắn chỉ biết thỏa mãn ham muốn cá nhân cùng sưu cao thuế nặng, bộ tộc thảo nguyên bị hắn giết hại còn ít sao?
Mọi người yên lặng không nói gì, lãnh khốc nhìn cảnh tượng này. Mặc Xuyết không cam lòng quát:
- Các dũng sĩ, đừng nghe tà huyết mê hoặc người của hắn! Chúng ta đều là nam nhi dũng sĩ thảo nguyên, nên giết sạch người Trung Nguyên, nhập chủ Trung Nguyên. Ta làm đúng! Ta lặp lại một lần, ai giết Hiệt Chất Lược, ta sẽ cho hắn làm thủ lĩnh Bạt Dã Cổ bộ tộc!
- Không ai tin tưởng ngươi, Mặc Xuyết!
Ánh mắt Hiệt Chất Lược trầm xuống, đột nhiên phát lực, loan đao lướt qua cổ họng Mặc Xuyết.
Mặc Xuyết chỉ cảm thấy một đạo bạch quang thoáng hiện, sau đó tận mắt nhìn thấy trước mắt mình phun ra máu tươi – đó chính là máu tươi từ cổ họng của hắn!
Hai mắt hắn trừng thật lớn nhìn Hiệt Chất Lược, thân hình to mọng khổng lồ thẳng tắp té xuống.
Trên đỉnh núi toàn bộ người Đột Quyết đều lẳng lặng nhìn đại hãn té trên mặt đất giãy dụa, không biết trong lòng đang nghĩ đến điều gì. Hiệt Chất Lược nhìn Mặc Xuyết, thẳng đến khi hắn thở dốc một hơi cuối cùng mới lớn tiếng nói:
- Các dũng sĩ, chúng ta đi nhờ vả Đại Đường!
- Nghịch tặc Hiệt Chất Lược, nhận lấy cái chết!
Hai thiên tướng vừa đứng lên thình lình từ bên cạnh vung đao chém ra, Hiệt Chất Lược cực kỳ hoảng sợ vừa vung đao nghênh đón, nhưng đã chậm. Hắn bị một thanh loan đao chém thẳng vào trên cổ, cả đầu người nhất thời bay ra quay tròn lăn tới bên thi thể Mặc Xuyết.
Những binh lính Đột Quyết yên lặng quỳ xuống không chút tiếng động. Nhìn cổ họng Mặc Xuyết vẫn không ngừng chảy máu, có người không tự chủ được chảy nước mắt. Cho dù có rất nhiều thời điểm đại bộ phận mọi người oán hận Mặc Xuyết thấu xương, nhưng dù sao hắn cũng là vương giả thảo nguyên, là tượng trưng cột trụ tinh thần. Sau khi hắn chân chính ngã xuống, nhưng binh lính Đột Quyết mới phát hiện trong lòng mình đã không còn tín niệm chống đỡ, đã mất đi dũng khí chiến đấu.
Trên sườn núi, Lý Tự Nghiệp đột nhiên phát hiện lực chống cự của người Đột Quyết biến thành yếu ớt hơn nhiều. Hơn nữa trên đỉnh núi chợt rối loạn, người Đột Quyết đều bỏ quên chống cự chạy ngược lên núi. Lý Tự Nghiệp hoài nghi, tức giận mắng:
- Con mẹ nó, chạy cái gì? Đừng chạy!
Người dưới chân núi cũng đã phát hiện khác thường, Tần Tiêu cầm kính viễn vọng nhìn lên núi một lúc, không khỏi lắc đầu thở dài:
- Mặc Xuyết đã chết!
Nhóm người Đỗ Tân Khách đứng bên cạnh hắn cả kinh:
- Làm sao có thể? Đại soái tận mắt nhìn thấy sao?
- Không tận mắt nhìn thấy, chướng ngại vật quá nhiều.
Tần Tiêu nói:
- Nhưng soái kỳ của người Đột Quyết đã ngã. Mặc Xuyết tung hoành thảo nguyên hơn hai mươi năm, không ai xem vinh dự chiến sĩ nặng hơn hắn. Trừ phi hắn đã chết, bằng không soái kỳ sẽ không ngã. Nhưng hiện tại Lý Tự Nghiệp còn chưa công lên đỉnh núi, nếu như vậy một là Mặc Xuyết tự sát, hoặc là bị chết vì người làm phản!
Đỗ Tân Khách mượn kính viễn vọng của Tần Tiêu nhìn một lúc, lắc đầu thổn thức nói:
- Theo ty chức xem ra hẳn là bị làm phản. Nếu như là tự sát, hắn phải cho thủ hạ đầu hàng mới phải. Nhưng hiện giờ xem ra không có người Đột Quyết nào làm ra phản kháng cuối cùng. Hơn nữa những năm gần đây Mặc Xuyết chủ trương thi hành chính sách tàn bạo đã mất lòng người trên thảo nguyên. Lần này hắn tấn công U Châu, phỏng chừng muốn dùng trận thắng lợi này củng cố lại địa vị thống trị của mình ở phương bắc đi? Đáng tiếc một đời kiêu hùng lại chết oan chết uổng bởi phương thức như thế!
Tần Tiêu nhếch môi, lắc đầu mỉm cười:
- Phải, ta cũng cảm giác có chút mất mát. Cho tới nay ta đều muốn giao thủ chính diện với Mặc Xuyết, biết một chút sự lợi hại của kiêu hùng thảo nguyên. Thật không ngờ còn chưa gặp mặt lần nào hắn lại chết như thế. Nếu tính ra, hai nhi tử của hắn cùng bản thân hắn đều trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay của ta. Trong bộ tộc A Sử Na xem như có mấy mạng người chết trong tay ta!
Đỗ Tân Khách nhìn Tần Tiêu, không khỏi cười nói:
- Ty chức nghe ý tứ của đại soái giống như tiếc hận cho Mặc Xuyết?
Tần Tiêu mỉm cười:
- Cũng không nói là tiếc hận. Chẳng qua hắn thật sự là một đối thủ xuất sắc. Thảo nguyên vạn dặm hắn nương bằng thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn thống trị hơn hai mươi năm, còn liên tục đánh bại Đại Đường. Từ thời Đại Chu cho tới Đại Đường hôm nay, chúng ta vẫn luôn không có biện pháp làm gì được hắn. Không nghĩ tới ta đánh bậy đánh bạ lại chiến thắng hắn, thật sự là ý trời!
- Đại soái đừng khiêm nhường, có đối thủ như đại soái Mặc Xuyết bị chiến bại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Có lẽ hôm nay hắn chết như vậy còn thể diện hơn một ít đi? Nếu như bị bắt giữ sau đó áp giải đến Trường An thì mất hết mặt mũi.
Đỗ Tân Khách nói:
- Ty chức chỉ có chút đáng tiếc, Mặc Xuyết chết đi chẳng những mất một ít giá trị, phỏng chừng còn mang đến một chút phiền toái.
- Nga?
Tần Tiêu có chút nghi hoặc nhìn Đỗ Tân Khách:
- Ý của ngươi là Bắc Địch sẽ xâm phạm, báo thù cho Mặc Xuyết?
Đỗ Tân Khách nói:
- Chẳng lẽ đại soái sẽ không cho rằng như vậy sao?
Tần Tiêu lắc đầu mỉm cười:
- Ta đương nhiên không cho rằng như vậy. Hôm nay cho dù bắt được Mặc Xuyết, ta cũng sẽ xử trảm hắn ngay tại chỗ!
- A?
Đỗ Tân Khách không khỏi cả kinh nói:
- Đại soái, Mặc Xuyết là vua thảo nguyên phương bắc, nếu như hắn chết sẽ làm Bắc Địch muốn tìm Đại Đường cùng đại soái liều mạng, vì hắn báo thù! Đại soái vì sao còn muốn…
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Tân Khách, không khỏi nở nụ cười.
Sáng sớm ngày đông giá rét, Trường An cửu môn dòng người như mắc cửi, phi thường náo nhiệt. Thương lữ cùng dân chúng lui tới như nước chảy, kể cả người nước ngoài trang phục bất đồng cùng ngôn ngữ bất đồng đang không ngừng cảm thán thưởng thức đế đô Đại Đường vương triều.
Đúng lúc này từ ngoài Minh Đức môn Trường An đột nhiên vọt tới một chiến mã, người cưỡi ngựa lớn tiếng hô to:
- Sáu trăm dặm biên quan cấp báo, tránh ra! Tránh ra!
Biên ải cấp báo!
Binh lính thủ vệ đang chuẩn bị tiến lên ngăn cản cuồng đồ phóng ngựa như điên kia, chợt nghe được tin tức “biên ải cấp báo”, nhìn thấy người nọ đang gõ thanh la, lưng đeo công văn, nhất thời vội vàng tránh sang một bên.
Mặc Xuyết vừa thẹn lại vừa giận, chỉ gầm lên giận dữ như bệnh tâm thần. Một tên nô lệ lại có thể chửi bới hắn như vậy, quả thật là không thể nhẫn nhịn! Phải biết rằng trên thảo nguyên bị người nói “võ nghệ kém cỏi, không còn khí lực” chính là chuyện làm nam nhân nhục nhã nhất, so với tát vào mặt còn làm người ta khó thể chịu nổi.
Nhưng thật sự kỳ quái, những binh lính vây quanh lại không ai có hành động. Ngay cả hai thiên tướng quỳ rạp dưới đất cũng đứng lên, lạnh lùng nhìn Mặc Xuyết. Mặc Xuyết chợt cảm giác một trận tuyệt vọng: bọn hắn đều muốn làm phản sao?
Trong ánh mắt Hiệt Chất Lược lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng giảo hoạt như lang sói, hắn đột nhiên cười ha ha:
- Thấy được sao, bạo chúa Mặc Xuyết! Ngươi đã mất đi lòng người, không còn người nào nguyện ý bán mạng cho ngươi! Các huynh đệ, chúng ta là dũng sĩ, nhưng càng nên bán mạng cho một vị chủ soái đáng giá! Vì người như Mặc Xuyết, không đáng! Hắn chỉ biết thỏa mãn ham muốn cá nhân cùng sưu cao thuế nặng, bộ tộc thảo nguyên bị hắn giết hại còn ít sao?
Mọi người yên lặng không nói gì, lãnh khốc nhìn cảnh tượng này. Mặc Xuyết không cam lòng quát:
- Các dũng sĩ, đừng nghe tà huyết mê hoặc người của hắn! Chúng ta đều là nam nhi dũng sĩ thảo nguyên, nên giết sạch người Trung Nguyên, nhập chủ Trung Nguyên. Ta làm đúng! Ta lặp lại một lần, ai giết Hiệt Chất Lược, ta sẽ cho hắn làm thủ lĩnh Bạt Dã Cổ bộ tộc!
- Không ai tin tưởng ngươi, Mặc Xuyết!
Ánh mắt Hiệt Chất Lược trầm xuống, đột nhiên phát lực, loan đao lướt qua cổ họng Mặc Xuyết.
Mặc Xuyết chỉ cảm thấy một đạo bạch quang thoáng hiện, sau đó tận mắt nhìn thấy trước mắt mình phun ra máu tươi – đó chính là máu tươi từ cổ họng của hắn!
Hai mắt hắn trừng thật lớn nhìn Hiệt Chất Lược, thân hình to mọng khổng lồ thẳng tắp té xuống.
Trên đỉnh núi toàn bộ người Đột Quyết đều lẳng lặng nhìn đại hãn té trên mặt đất giãy dụa, không biết trong lòng đang nghĩ đến điều gì. Hiệt Chất Lược nhìn Mặc Xuyết, thẳng đến khi hắn thở dốc một hơi cuối cùng mới lớn tiếng nói:
- Các dũng sĩ, chúng ta đi nhờ vả Đại Đường!
- Nghịch tặc Hiệt Chất Lược, nhận lấy cái chết!
Hai thiên tướng vừa đứng lên thình lình từ bên cạnh vung đao chém ra, Hiệt Chất Lược cực kỳ hoảng sợ vừa vung đao nghênh đón, nhưng đã chậm. Hắn bị một thanh loan đao chém thẳng vào trên cổ, cả đầu người nhất thời bay ra quay tròn lăn tới bên thi thể Mặc Xuyết.
Những binh lính Đột Quyết yên lặng quỳ xuống không chút tiếng động. Nhìn cổ họng Mặc Xuyết vẫn không ngừng chảy máu, có người không tự chủ được chảy nước mắt. Cho dù có rất nhiều thời điểm đại bộ phận mọi người oán hận Mặc Xuyết thấu xương, nhưng dù sao hắn cũng là vương giả thảo nguyên, là tượng trưng cột trụ tinh thần. Sau khi hắn chân chính ngã xuống, nhưng binh lính Đột Quyết mới phát hiện trong lòng mình đã không còn tín niệm chống đỡ, đã mất đi dũng khí chiến đấu.
Trên sườn núi, Lý Tự Nghiệp đột nhiên phát hiện lực chống cự của người Đột Quyết biến thành yếu ớt hơn nhiều. Hơn nữa trên đỉnh núi chợt rối loạn, người Đột Quyết đều bỏ quên chống cự chạy ngược lên núi. Lý Tự Nghiệp hoài nghi, tức giận mắng:
- Con mẹ nó, chạy cái gì? Đừng chạy!
Người dưới chân núi cũng đã phát hiện khác thường, Tần Tiêu cầm kính viễn vọng nhìn lên núi một lúc, không khỏi lắc đầu thở dài:
- Mặc Xuyết đã chết!
Nhóm người Đỗ Tân Khách đứng bên cạnh hắn cả kinh:
- Làm sao có thể? Đại soái tận mắt nhìn thấy sao?
- Không tận mắt nhìn thấy, chướng ngại vật quá nhiều.
Tần Tiêu nói:
- Nhưng soái kỳ của người Đột Quyết đã ngã. Mặc Xuyết tung hoành thảo nguyên hơn hai mươi năm, không ai xem vinh dự chiến sĩ nặng hơn hắn. Trừ phi hắn đã chết, bằng không soái kỳ sẽ không ngã. Nhưng hiện tại Lý Tự Nghiệp còn chưa công lên đỉnh núi, nếu như vậy một là Mặc Xuyết tự sát, hoặc là bị chết vì người làm phản!
Đỗ Tân Khách mượn kính viễn vọng của Tần Tiêu nhìn một lúc, lắc đầu thổn thức nói:
- Theo ty chức xem ra hẳn là bị làm phản. Nếu như là tự sát, hắn phải cho thủ hạ đầu hàng mới phải. Nhưng hiện giờ xem ra không có người Đột Quyết nào làm ra phản kháng cuối cùng. Hơn nữa những năm gần đây Mặc Xuyết chủ trương thi hành chính sách tàn bạo đã mất lòng người trên thảo nguyên. Lần này hắn tấn công U Châu, phỏng chừng muốn dùng trận thắng lợi này củng cố lại địa vị thống trị của mình ở phương bắc đi? Đáng tiếc một đời kiêu hùng lại chết oan chết uổng bởi phương thức như thế!
Tần Tiêu nhếch môi, lắc đầu mỉm cười:
- Phải, ta cũng cảm giác có chút mất mát. Cho tới nay ta đều muốn giao thủ chính diện với Mặc Xuyết, biết một chút sự lợi hại của kiêu hùng thảo nguyên. Thật không ngờ còn chưa gặp mặt lần nào hắn lại chết như thế. Nếu tính ra, hai nhi tử của hắn cùng bản thân hắn đều trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay của ta. Trong bộ tộc A Sử Na xem như có mấy mạng người chết trong tay ta!
Đỗ Tân Khách nhìn Tần Tiêu, không khỏi cười nói:
- Ty chức nghe ý tứ của đại soái giống như tiếc hận cho Mặc Xuyết?
Tần Tiêu mỉm cười:
- Cũng không nói là tiếc hận. Chẳng qua hắn thật sự là một đối thủ xuất sắc. Thảo nguyên vạn dặm hắn nương bằng thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn thống trị hơn hai mươi năm, còn liên tục đánh bại Đại Đường. Từ thời Đại Chu cho tới Đại Đường hôm nay, chúng ta vẫn luôn không có biện pháp làm gì được hắn. Không nghĩ tới ta đánh bậy đánh bạ lại chiến thắng hắn, thật sự là ý trời!
- Đại soái đừng khiêm nhường, có đối thủ như đại soái Mặc Xuyết bị chiến bại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Có lẽ hôm nay hắn chết như vậy còn thể diện hơn một ít đi? Nếu như bị bắt giữ sau đó áp giải đến Trường An thì mất hết mặt mũi.
Đỗ Tân Khách nói:
- Ty chức chỉ có chút đáng tiếc, Mặc Xuyết chết đi chẳng những mất một ít giá trị, phỏng chừng còn mang đến một chút phiền toái.
- Nga?
Tần Tiêu có chút nghi hoặc nhìn Đỗ Tân Khách:
- Ý của ngươi là Bắc Địch sẽ xâm phạm, báo thù cho Mặc Xuyết?
Đỗ Tân Khách nói:
- Chẳng lẽ đại soái sẽ không cho rằng như vậy sao?
Tần Tiêu lắc đầu mỉm cười:
- Ta đương nhiên không cho rằng như vậy. Hôm nay cho dù bắt được Mặc Xuyết, ta cũng sẽ xử trảm hắn ngay tại chỗ!
- A?
Đỗ Tân Khách không khỏi cả kinh nói:
- Đại soái, Mặc Xuyết là vua thảo nguyên phương bắc, nếu như hắn chết sẽ làm Bắc Địch muốn tìm Đại Đường cùng đại soái liều mạng, vì hắn báo thù! Đại soái vì sao còn muốn…
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Tân Khách, không khỏi nở nụ cười.
Sáng sớm ngày đông giá rét, Trường An cửu môn dòng người như mắc cửi, phi thường náo nhiệt. Thương lữ cùng dân chúng lui tới như nước chảy, kể cả người nước ngoài trang phục bất đồng cùng ngôn ngữ bất đồng đang không ngừng cảm thán thưởng thức đế đô Đại Đường vương triều.
Đúng lúc này từ ngoài Minh Đức môn Trường An đột nhiên vọt tới một chiến mã, người cưỡi ngựa lớn tiếng hô to:
- Sáu trăm dặm biên quan cấp báo, tránh ra! Tránh ra!
Biên ải cấp báo!
Binh lính thủ vệ đang chuẩn bị tiến lên ngăn cản cuồng đồ phóng ngựa như điên kia, chợt nghe được tin tức “biên ải cấp báo”, nhìn thấy người nọ đang gõ thanh la, lưng đeo công văn, nhất thời vội vàng tránh sang một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.