Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 668: Châu Đảo ngộ vương gia. (1)
Tầm Hương Sư
13/10/2014
Dương Ngọc Hoàn vui mừng nhảy lên, trên người vang lên thanh
âm lanh canh thanh thúy. Tần Tiêu vừa xem, nguyên lai tiểu cô nương đeo
chuông nhỏ lên cổ tay lẫn cổ chân của mình, không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng độc đáo. Xem ra nàng chê bản thân mình quá mập, quá cồng kềnh, cố ý dùng trang sức nhỏ như vậy để che giấu đi.
Một tiểu a đầu mang theo đồ trang sức độc đáo như thế, quả nhiên là thập phần thú vị.
Người nhà lục tục rời giường, cùng nhau ăn bữa sáng, lại cùng ra cửa, trong nhà chỉ còn Quang Viễn với vài người hầu nhũ mẫu giữ nhà. Lão đầu tử Chung Diễn đã qua đời ba năm trước, ngay thời gian Tần Tiêu đến Sở Tiên sơn trang đón người. Tần Tiêu nghĩ biện pháp đem hắn chôn tại mộ địa quê nhà, xem như làm tròn tâm nguyện lớn nhất cả đời của hắn.
Người một nhà cùng ra cửa, tới cửa thôn phân thành hai đường, đều tự đi tìm niềm vui của mình. Mỗi cách một đoạn thời gian trong nhà đều sẽ ra ngoài đi chơi tập thể, có lúc đi chợ, có khi chơi núi hoặc bơi lội. Thời tiết như hôm nay rất thích hợp đi du lịch thôi.
Ở cửa thôn đã sớm có một nhóm hán tử cao lớn thô kệch tụ họp, ước chừng hai mươi người. Những người này đến hỗ trợ không cần tiêu tiền. Ở địa phương như Nhạc Lộc thôn, dân phong rất tốt, nhà ai có việc hương thân đều đến hỗ trợ. Xong việc chỉ đãi bữa cơm chén rượu xem như là tận tình địa chủ. Huống chi chỉ cần Tần đại thiện nhân lên tiếng, gia đình nào có người rảnh rỗi đều nguyện ý vui vẻ đến hỗ trợ.
Một nhóm hán tử lớn tiếng trò chuyện, đi trước dẫn đường tới bờ Tương Giang. Tần Tiêu mang theo Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn đi phía sau, tâm tình cực kỳ thoải mái.
Bóng cây đường núi, đường nhỏ gập ghềnh. Ánh mặt trời li ti chiếu xuống, chiếu lên da thịt như tuyết trắng của Dương Ngọc Hoàn, nhìn qua thật sặc sỡ động lòng người. Hôm nay tiểu nha đầu mặc bộ quần áo mình thích nhất, trên đầu đội lụa mỏng duyên dáng.
Cánh tay như phấn, cổ chân thỉnh thoảng lộ ra uyển chuyển, thật sự tuyệt vời mị hoặc.
Càng làm người phun máu là bộ ngực thật lớn của nàng! Tần Tiêu vội vàng dời đi ánh mắt, Tử Địch liếc mắt nhìn thấy cười khanh khách, nhảy tới bên tai hắn gầm nhẹ một câu:
- Dâm tặc!
Tần tiêu đỏ mặt, tức giận vờ kháp cổ Tử Địch làm nàng thét chói tai bỏ chạy.
Dương Ngọc Hoàn hì hì cười, kiều mỵ nói:
- Hầu gia ca ca, cõng muội được không? Trước kia huynh thường xuyên cõng muội ah, hiện tại lại không thèm cõng nữa!
Tần Tiêu cười ha ha, liền ngồi xổm xuống:
- Được, muội đi lên!
Dương Ngọc Hoàn vui vẻ nhảy lên lưng của hắn, đôi tay nhỏ bé vòng trên cổ hắn, hương khí lan tràn.
Tử Địch bị hắn kháp cổ thật căm tức, lúc này bắt được cơ hội trả thù, cười ha ha nói:
- Người nào đó từng kể chuyện xưa “Tây Du Ký” gì đó ah, bên trong có một đoạn gọi là “Trư Bát Giới cõng vợ”, hắc! Ai nha, hôm nay được tận mắt nhìn thấy!
Bên cạnh bờ Tương Giang, bốn con thuyền chỉnh tề xếp hàng, nước sông nhẹ nhàng nhộn nhạo.
Dương Ngọc Hoàn nhìn thấy Tương Giang, vô cùng hưng phấn cười rộ lên. Gió sông phảng phất thổi qua gương mặt của nàng, càng thêm phấn chấn lẫn khả ái.
Bốn con thuyền là do người trong làng chài Tương Giang nguyện ý cho mượn, là thuyền lớn. Hai mươi hán tử ngồi ba thuyền, Tần Tiêu, Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn lên một thuyền. Mọi người cùng nhau chèo thuyền đi thẳng về hướng Kết Tử Châu Đầu.
Các hán tử thô lỗ lớn tiếng trò chuyện, có người còn hát sơn ca. Mái chèo quấy lên bọt sóng, chim chóc bay lượn bầu trời, thỉnh thoảng còn có vài cá con nhảy lên khỏi mặt nước...những hình ảnh này ở trong mắt Dương Ngọc Hoàn thật tốt đẹp, khuôn mặt nàng hưng phấn đỏ bừng, chẳng khác gì quả táo chín.
Tử Địch không an phận ở trên thuyền lúc ẩn lúc hiện, thường thường gây rối Tần Tiêu đang chèo thuyền, hoặc khom người tát nước sông rửa mặt, quả thật là một nữ tử tinh lực tràn đầy. Dương Ngọc Hoàn không biết bơi lội nên có vẻ hơi sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi trong khoang thuyền ngắm nhìn cảnh sắc trên sông, xuất phát từ bản năng sợ hãi, còn có chút khẩn trương cùng hạn chế, hai tay nắm chặt boong thuyền.
Tần Tiêu ở đuôi thuyền phe phẩy mái chèo, thường thường liếc mắt nhìn Dương Ngọc Hoàn, trong lòng thầm nhủ:
- Thật là đại cô nương! Hơn nữa còn là một đại cô nương xinh đẹp mê người!
Mọi người chèo thuyền đến Kết Tử Châu Đầu, từ xa xa chứng kiến có thật nhiều thuyền vây quanh đảo, phần lớn là khách thương đến mua quýt. Kết Tử Châu Đầu sản xuất cam quýt nổi tiếng, từ thời Nam Bắc triều chính là nơi sinh sản cam quýt trọng yếu của miền nam. Cam quýt nơi này có thể bán được tới Quan Trung, cống nạp cho hoàng gia. Hàng năm tới mùa này sẽ có thật nhiều khách thương đến chọn mua, giảm đi rất nhiều công sức buôn bán ra ngoài.
Tần Tiêu mang theo hai thiếu nữ cùng một nhóm hán tử hô to gọi nhỏ đi lên Kết Tử Châu Đầu. Những khách thương đều mang theo người hầu khuân vác, đã sớm chờ không kiên nhẫn. Kim Lương Phượng đã sớm chờ tại bờ sông, đợi Tần Tiêu dẫn người đến.
Phân ra thật nhiều giỏ mây, mọi người bắt đầu bận rộn. Những giỏ cam quýt được hái xuống, đựng vào giỏ mây. Trên đảo xây dựng “cân” đơn giản, một bên đặt hòn đá nặng trăm cân, bên kia bỏ lên giỏ cam, hai bên cân bằng tính một giỏ, không hề gian lận. Đây là phương pháp cân nặng mà Tần Tiêu sáng tạo, vừa có thể chuẩn xác lại dùng ít sức. Các khách thương cũng thập phần tín nhiệm Tần đại thiện nhân nổi tiếng, chưa từng tỏ ý hoài nghi. Một giỏ cam là một thạch, đây là tiêu chuẩn chuyên chở hàng hóa của Kết Tử Châu Đầu.
Kim Lương Phượng ở một bên kêu gọi các hương thôn làm việc, vừa phân phó các đầu bếp lâm thời chuẩn bị rượu cùng thức ăn. Tần Tiêu mang theo hai đại mỹ nhân đi lang thang khắp đảo.
Bất tri bất giác ba người đã đi tới trước thạch thất. Tần Tiêu không tự chủ được nhớ tới Phong Tuyết đao bên trong, liên tưởng tới tình cảnh hôm kia gặp mặt Hình Trường Phong, trong lòng lại sinh ra cảm khái. Vì vậy cho Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn tự mình đi chơi, bản thân mở khóa thạch thất đi vào.
Phong Tuyết đao vẫn treo trên tường, vỏ đao trang trí thục đồng ly vẫn điêu, lộ ra vẻ trầm trọng cùng khí thế uy nghiêm. Tần Tiêu không tự chủ được cầm xuống, chậm rãi rút ra. Thân đao tuyết trắng chiếu sáng gương mặt hắn. Tần Tiêu bỗng nhiên phát hiện, ba năm không rút đao, không ngờ nó cũng giống như chính hắn, hình như đã xảy ra một vài biến hóa.
- Làm sao thay đổi đây? Hay là, đao cũng sẽ biến lão?
Tần Tiêu không khỏi thì thào tự nhủ.
Kim Lương Phượng đi theo phía sau vừa lúc tới gần, nhẹ nhàng nói:
- Đao chưa lão, người cũng chưa lão. Chỉ là có chút người nào tâm đã lão.
Tần Tiêu hừ một tiếng, cười tự giễu đút đao vào vỏ, quay đầu nhìn Kim Lương Phượng:
- Lão mũi trâu, ngươi đang chê cười ta sao?
- Ta còn già hơn so với ngươi, có tư cách gì chê cười ngươi?
Kim Lương Phượng nở nụ cười:
- Thanh đao này, nằm nơi đây ba năm không hề động qua. Hôm nay vì sao ngươi muốn xem nó đây?
- Nhìn xem thì nhìn xem, không có nguyên nhân khác.
Tần Tiêu treo đao lên tường, vỗ vỗ tay ra vẻ thoải mái nói:
- Đi thôi, lão mũi trâu. Ta đi thăm phòng bếp một chút, nhìn xem hôm nay đại đảo chủ cho đám nông phu chúng ta chuẩn bị món ăn nào ngon.
Một tiểu a đầu mang theo đồ trang sức độc đáo như thế, quả nhiên là thập phần thú vị.
Người nhà lục tục rời giường, cùng nhau ăn bữa sáng, lại cùng ra cửa, trong nhà chỉ còn Quang Viễn với vài người hầu nhũ mẫu giữ nhà. Lão đầu tử Chung Diễn đã qua đời ba năm trước, ngay thời gian Tần Tiêu đến Sở Tiên sơn trang đón người. Tần Tiêu nghĩ biện pháp đem hắn chôn tại mộ địa quê nhà, xem như làm tròn tâm nguyện lớn nhất cả đời của hắn.
Người một nhà cùng ra cửa, tới cửa thôn phân thành hai đường, đều tự đi tìm niềm vui của mình. Mỗi cách một đoạn thời gian trong nhà đều sẽ ra ngoài đi chơi tập thể, có lúc đi chợ, có khi chơi núi hoặc bơi lội. Thời tiết như hôm nay rất thích hợp đi du lịch thôi.
Ở cửa thôn đã sớm có một nhóm hán tử cao lớn thô kệch tụ họp, ước chừng hai mươi người. Những người này đến hỗ trợ không cần tiêu tiền. Ở địa phương như Nhạc Lộc thôn, dân phong rất tốt, nhà ai có việc hương thân đều đến hỗ trợ. Xong việc chỉ đãi bữa cơm chén rượu xem như là tận tình địa chủ. Huống chi chỉ cần Tần đại thiện nhân lên tiếng, gia đình nào có người rảnh rỗi đều nguyện ý vui vẻ đến hỗ trợ.
Một nhóm hán tử lớn tiếng trò chuyện, đi trước dẫn đường tới bờ Tương Giang. Tần Tiêu mang theo Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn đi phía sau, tâm tình cực kỳ thoải mái.
Bóng cây đường núi, đường nhỏ gập ghềnh. Ánh mặt trời li ti chiếu xuống, chiếu lên da thịt như tuyết trắng của Dương Ngọc Hoàn, nhìn qua thật sặc sỡ động lòng người. Hôm nay tiểu nha đầu mặc bộ quần áo mình thích nhất, trên đầu đội lụa mỏng duyên dáng.
Cánh tay như phấn, cổ chân thỉnh thoảng lộ ra uyển chuyển, thật sự tuyệt vời mị hoặc.
Càng làm người phun máu là bộ ngực thật lớn của nàng! Tần Tiêu vội vàng dời đi ánh mắt, Tử Địch liếc mắt nhìn thấy cười khanh khách, nhảy tới bên tai hắn gầm nhẹ một câu:
- Dâm tặc!
Tần tiêu đỏ mặt, tức giận vờ kháp cổ Tử Địch làm nàng thét chói tai bỏ chạy.
Dương Ngọc Hoàn hì hì cười, kiều mỵ nói:
- Hầu gia ca ca, cõng muội được không? Trước kia huynh thường xuyên cõng muội ah, hiện tại lại không thèm cõng nữa!
Tần Tiêu cười ha ha, liền ngồi xổm xuống:
- Được, muội đi lên!
Dương Ngọc Hoàn vui vẻ nhảy lên lưng của hắn, đôi tay nhỏ bé vòng trên cổ hắn, hương khí lan tràn.
Tử Địch bị hắn kháp cổ thật căm tức, lúc này bắt được cơ hội trả thù, cười ha ha nói:
- Người nào đó từng kể chuyện xưa “Tây Du Ký” gì đó ah, bên trong có một đoạn gọi là “Trư Bát Giới cõng vợ”, hắc! Ai nha, hôm nay được tận mắt nhìn thấy!
Bên cạnh bờ Tương Giang, bốn con thuyền chỉnh tề xếp hàng, nước sông nhẹ nhàng nhộn nhạo.
Dương Ngọc Hoàn nhìn thấy Tương Giang, vô cùng hưng phấn cười rộ lên. Gió sông phảng phất thổi qua gương mặt của nàng, càng thêm phấn chấn lẫn khả ái.
Bốn con thuyền là do người trong làng chài Tương Giang nguyện ý cho mượn, là thuyền lớn. Hai mươi hán tử ngồi ba thuyền, Tần Tiêu, Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn lên một thuyền. Mọi người cùng nhau chèo thuyền đi thẳng về hướng Kết Tử Châu Đầu.
Các hán tử thô lỗ lớn tiếng trò chuyện, có người còn hát sơn ca. Mái chèo quấy lên bọt sóng, chim chóc bay lượn bầu trời, thỉnh thoảng còn có vài cá con nhảy lên khỏi mặt nước...những hình ảnh này ở trong mắt Dương Ngọc Hoàn thật tốt đẹp, khuôn mặt nàng hưng phấn đỏ bừng, chẳng khác gì quả táo chín.
Tử Địch không an phận ở trên thuyền lúc ẩn lúc hiện, thường thường gây rối Tần Tiêu đang chèo thuyền, hoặc khom người tát nước sông rửa mặt, quả thật là một nữ tử tinh lực tràn đầy. Dương Ngọc Hoàn không biết bơi lội nên có vẻ hơi sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi trong khoang thuyền ngắm nhìn cảnh sắc trên sông, xuất phát từ bản năng sợ hãi, còn có chút khẩn trương cùng hạn chế, hai tay nắm chặt boong thuyền.
Tần Tiêu ở đuôi thuyền phe phẩy mái chèo, thường thường liếc mắt nhìn Dương Ngọc Hoàn, trong lòng thầm nhủ:
- Thật là đại cô nương! Hơn nữa còn là một đại cô nương xinh đẹp mê người!
Mọi người chèo thuyền đến Kết Tử Châu Đầu, từ xa xa chứng kiến có thật nhiều thuyền vây quanh đảo, phần lớn là khách thương đến mua quýt. Kết Tử Châu Đầu sản xuất cam quýt nổi tiếng, từ thời Nam Bắc triều chính là nơi sinh sản cam quýt trọng yếu của miền nam. Cam quýt nơi này có thể bán được tới Quan Trung, cống nạp cho hoàng gia. Hàng năm tới mùa này sẽ có thật nhiều khách thương đến chọn mua, giảm đi rất nhiều công sức buôn bán ra ngoài.
Tần Tiêu mang theo hai thiếu nữ cùng một nhóm hán tử hô to gọi nhỏ đi lên Kết Tử Châu Đầu. Những khách thương đều mang theo người hầu khuân vác, đã sớm chờ không kiên nhẫn. Kim Lương Phượng đã sớm chờ tại bờ sông, đợi Tần Tiêu dẫn người đến.
Phân ra thật nhiều giỏ mây, mọi người bắt đầu bận rộn. Những giỏ cam quýt được hái xuống, đựng vào giỏ mây. Trên đảo xây dựng “cân” đơn giản, một bên đặt hòn đá nặng trăm cân, bên kia bỏ lên giỏ cam, hai bên cân bằng tính một giỏ, không hề gian lận. Đây là phương pháp cân nặng mà Tần Tiêu sáng tạo, vừa có thể chuẩn xác lại dùng ít sức. Các khách thương cũng thập phần tín nhiệm Tần đại thiện nhân nổi tiếng, chưa từng tỏ ý hoài nghi. Một giỏ cam là một thạch, đây là tiêu chuẩn chuyên chở hàng hóa của Kết Tử Châu Đầu.
Kim Lương Phượng ở một bên kêu gọi các hương thôn làm việc, vừa phân phó các đầu bếp lâm thời chuẩn bị rượu cùng thức ăn. Tần Tiêu mang theo hai đại mỹ nhân đi lang thang khắp đảo.
Bất tri bất giác ba người đã đi tới trước thạch thất. Tần Tiêu không tự chủ được nhớ tới Phong Tuyết đao bên trong, liên tưởng tới tình cảnh hôm kia gặp mặt Hình Trường Phong, trong lòng lại sinh ra cảm khái. Vì vậy cho Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn tự mình đi chơi, bản thân mở khóa thạch thất đi vào.
Phong Tuyết đao vẫn treo trên tường, vỏ đao trang trí thục đồng ly vẫn điêu, lộ ra vẻ trầm trọng cùng khí thế uy nghiêm. Tần Tiêu không tự chủ được cầm xuống, chậm rãi rút ra. Thân đao tuyết trắng chiếu sáng gương mặt hắn. Tần Tiêu bỗng nhiên phát hiện, ba năm không rút đao, không ngờ nó cũng giống như chính hắn, hình như đã xảy ra một vài biến hóa.
- Làm sao thay đổi đây? Hay là, đao cũng sẽ biến lão?
Tần Tiêu không khỏi thì thào tự nhủ.
Kim Lương Phượng đi theo phía sau vừa lúc tới gần, nhẹ nhàng nói:
- Đao chưa lão, người cũng chưa lão. Chỉ là có chút người nào tâm đã lão.
Tần Tiêu hừ một tiếng, cười tự giễu đút đao vào vỏ, quay đầu nhìn Kim Lương Phượng:
- Lão mũi trâu, ngươi đang chê cười ta sao?
- Ta còn già hơn so với ngươi, có tư cách gì chê cười ngươi?
Kim Lương Phượng nở nụ cười:
- Thanh đao này, nằm nơi đây ba năm không hề động qua. Hôm nay vì sao ngươi muốn xem nó đây?
- Nhìn xem thì nhìn xem, không có nguyên nhân khác.
Tần Tiêu treo đao lên tường, vỗ vỗ tay ra vẻ thoải mái nói:
- Đi thôi, lão mũi trâu. Ta đi thăm phòng bếp một chút, nhìn xem hôm nay đại đảo chủ cho đám nông phu chúng ta chuẩn bị món ăn nào ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.