Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 230: Chuyện có kỳ quặc
Tầm Hương Sư
24/05/2014
May mắn Lý Trọng Tuấn cũng uông tới say mèm, bận rộn nhiều việc uống
rượu mua vui nên không có tìm Tần Tiêu hỏi Tử Địch. Tần Tiêu gọi hạ nhân chuẩn bị một chiếc xe ngựa mang Lý Trọng Tuấn đưa về phủ Vệ Vương.
Khách mới tán đi, Tần Tiêu chậm rãi đi vào trong sân:
- Kỳ lạ! Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp còn chưa vế! Sẽ không có chuyện gì chứ?
Trong nội tâm của Tần Tiêu có cảm giác bất an, theo lý thuyết thì chuyện nhỏ như đánh nhau thế này chỉ cần hơi có chút quan hệ và bối cảnh cũng sẽ không có giam người qua đêm. Nhưng bây giờ mắt thấy sắp tới giờ Tuất nhưng người còn chưa về.
Lý Tiên Huệ lẳng lặng đi đến bên người Tần Tiêu, nói nhỏ:
- Như thế nào, có việc phiền lòng sao?
Tần Tiêu lạnh nhạt cười cười:
- Không có gì. Nhưng mà Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp đến bây giờ còn chưa về, có chút lo lắng.
Lý Tiên Huệ an ủi:
- Đừng lo lắng, Tần đại ca. trường An huyện lệnh Bùi Tụng Hành này ta biết rõ. Trước kia hắn làm Kinh Huyền Huyện thừa dùng chuyện công mà không phục quyền quý mà nổi danh. Hiện tại hắn làm huyện lệnh Trường An chắc có lẽ không oan uổng người tốt đâu. Nói không chừng Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp hiện tại đang trên đường quay về.
Nghe Lý Tiên Huệ nói như vậy, Tần Tiêu cảm thấy an tâm rất nhiều:
- Ân, Tiên Nhi nói rất có đạo lý, ta lo ngại nhiều rồi... Tiên Nhi, ủy khuất ngươi rồi, làm ngươi trốn tránh cả ngày, không thể đi ra gặp người.
Lý Tiên Huệ mỉm cười lắc đầu:
- Không có việc gì, ta cũng quen rồi. Hơn nữa Tiên Nhi mấy ngày nay xem như thông suốt một việc, người thân của ta tương kiến không bằng hoài niệm. Cũng giống như ngày hôm qua ta trốn ở phía sau ẩn ẩn nhìn thấy tam ca Trọng Tuấn, cười nói lớn tiếng, miệng lớn uống rượu, rất vui vẻ rất tiêu sái thì ta rất vui vẻ.
Tần Tiêu cười cười, vỗ vỗ lưng của Lý Tiên Huệ:
- Đi thôi, trong sân sương sớm đã buông xuống rồi, muỗi cũng bắt đầu nhiều, trở về phòng đi.
Đúng lúc này cửa phủ vừa đóng bị người gõ vang. Nô bộc tiến lên mở cửa, bên ngoài có người nói:
- Xin hỏi nơi này chính là Tả Vệ Suất đại tướng quân, phủ của Tần tướng quân không?
Nô bộc nói:
- Đúng vậy. Ngươi có chuyện gì vậy?
- Ta là người huyện Trường An đầu mục bắt người Hình Trường Phong, phụng mệnh Huyện lệnh đại nhân cố ý đến bái kiến Tần tướng quân, có chuyện quan trọng cần chuyển đạt.
Tần Tiêu nghe được rõ ràng, vì vậy nói ra:
- Mời hắn vào.
Hình Trường Phong chạy chậm đến chánh đường gặp Tần Tiêu, chắp tay vái chào:
- Hình Trường Phong bái kiến Tần tướng quân!
Tần Tiêu khoát khoát tay, ý bảo hắn miễn lễ:
- Hình đầu mục bắt người mời ngồi, đêm khuya tới chơi có việc gì thế? Lý Tự Nghiệp Lý tướng quân và tông quản của ta sao còn không thấy thả người trở về?
Hình Trường Phong không có ngồi xuống, thần sắc nghiêm trọng:
- Tiểu nhân vì việc này mà tới!
Trong nội tâm Tần Tiêu sinh nghi, có cảm giác không ổn:
- Chuyện gì xảy ra?
Hình Trường Phong chắp tay nói:
- Tần tướng quân, cũng không phải là huyện lệnh đại nhân không cho ngài mặt mũi, làm xằng làm bậy. Theo lý thuyết hành hung đánh nhau trên phố có thể chuộc đồng tha tội, Huyện lệnh đại nhân cũng không có ý giam giữ bọn họ qua đêm. Nhưng mà hôm nay Lý tướng quân, Tử Địch tổng quản đánh nhau với Thiên Kỵ Vệ Sĩ, khi mang về huyện nha Trường An thì đột nhiên có ba người chết bất đắc kỳ tử! Trải qua khám nghiệm tử thi thì nội tạng tổn hại chảy máu, đã chết vì xuất huyết bên trong!
- Cái gì?
Tần Tiêu kinh hãi, hắn đứng phất dậy.
- Tình hình lúc ấy ta cũng nhìn thấy, Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch sớm đã hạ thủ lưu tình, cũng không có đả kích chỗ hiểm của người ta. Bằng không dùng thân thủ của hai người thì đám người kia đã chết cả rồi, cũng không phải là chuyện kỳ quái! Những kẻ bị thương té xuống đất ta cũng xem xét qua, cũng không có thụ thương trí mạng gì cả, cơ bản đều là tổn thương tay chân mà thôi.
Hình Trường Phong cau mày, trên mặt nghi hoặc lắc đầu:
- Tần tướng quân, tiểu nhân lúc ấy cũng ở đó, nhìn tình hình đúng như đại nhân nói, cũng không có người bị thương trí mạng. Nhưng mà bây giờ ba người chết trong huyện nha Trường An, đây cũng là sự thật bày ra trước mắt! Khám nghiệm tử thi thì nói là ‘ nội tạng bị hao tổn ’, tiểu nhân đoán chừng trong quá trình bọn họ đánh nhau thì bị trúng tới ngũ tạng lục phủ, chúng ta không cách nào tra ra.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm hận: chuyện này thật phiền phức, rõ lại náo tai nạn chết người!
Hình Trường Phong tiếp tục nói:
- Huyện lệnh đại nhân cố ý bảo tiểu nhân tới nơi này báo tin, Lý tướng quân cùng Tử Địch tổng quản hôm nay sẽ không được thả về. Hơn nữa còn phải bị thẩm vấn, thẳng đến khi tra ra được manh mối. Cho nên thỉnh Tần tướng quân phái người đến huyeneh nha Trường An tiến hành một ít thủ tục, đưa quần áo dụng cụ.
Tần Tiêu nói một tiếng:
- Không cần phải nói, ta tự mình đi huyện nha Trường An. Hình đầu mục bắt người, xin mời.
Hình Trường Phong chắp chắp tay, xoay người rời đi, đi trước dẫn đường.
Lý Tiên Huệ kéo tay của Tần Tiêu, nói:
- Tần đại ca, chớ làm việc xúc động! Từ trước tới nay Kinh Huyền Huyện lệnh phá án đều lục thân không nhận, không bị chức quyền đè ép.
Tần Tiêu miễn cưỡng mỉm cười, vỗ vỗ tay của Lý Tiên Huệ:
- Ta hiểu. Yên tâm.
Tần Tiêu hiểu loại bản án liên quan tới nhân mạng, cho dù Lý Tự Nghiệp là tướng quân ngũ phẩm, chỉ sai tay giết người cũng miễn không được trọng tội; Tử Địch chỉ là bình dân thì không cần phải nói, cao nhất có thể phán lưu vong cùng hình phạt treo cổ. Hơn nữa bản án liên quan tới quan viên có hình phạt lưu vong, xoắn thủ, Kinh Huyền sẽ báo cáo lên Đại Lý Tự, thỉnh Đại Lý Tự xem xét quyết định, lại chuyển giao cho Hình bộ xét duyệt.
Chuyện này chính là điểm làm Tần Tiêu sốt ruột, nếu náo đến Đại Lý Tự thì đúng là phiền toái. Vương công quý tộc đi vào cũng không có gì tình cảm gì để nói, nên dùng hình thì sẽ có đại hình hầu hạ.
Tần Tiêu cưỡi bảo mã ra roi thúc ngựa, trong khoảng khắc đi tới huyện nha Trường An.
Hình Trường Phong dẫn Tần Tiêu bước nhanh đi vào phòng riêng của huyện nha.
Đi qua một cổng vòm hình tròn tiến vào hậu viện, Tân Tiêu nghe được bên trong có người nói chuyện:
- Xin trả lời Vũ Tướng quân, hạ quan nhất định bẩm báo theo công lý, chớ quan tâm tới chuyện này.
- Ân, chắc hẳn Bùi đại nhân cũng là người thức thời, sẽ không làm tướng quân thất vọng. Nếu như thế bổn quan cáo từ.
- Đại nhân tạm biệt...
Cửa bị mở ra, một nam tử trung niên hơn bốn mươi thản nhiên đi tới, thần sắc rất kiêu căng. Bùi Tụng Hành tự mình tiễn hắn ra cửa, chắp tay từ biệt.
Tần Tiêu vừa vặn gặp thoáng qua nam tử này, nam tử khinh miệt kêu rên một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng người này, trong nội tâm oán hận thầm nghĩ, chó săn mà thôi, thần khí cái rắm!
- Tần tướng quân, mời vào trong.
Bùi Tụng Hành chắp tay hành lễ, đem Tần Tiêu mời vào trong phòng.
Không đợi Tần Tiêu đặt câu hỏi, Bùi Tụng Hành mở miệng nói:
- Tần tướng quân cũng nhìn thấy, người vừa rồi là Tham Sự bắc nha phủ Tổng Đốc. Hắn phụng mệnh Bắc Nha Thiên Kỵ Vũ Ý Tông Vũ Tướng quân tới đây đưa thiệp mời cho hạ quan.
Khách mới tán đi, Tần Tiêu chậm rãi đi vào trong sân:
- Kỳ lạ! Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp còn chưa vế! Sẽ không có chuyện gì chứ?
Trong nội tâm của Tần Tiêu có cảm giác bất an, theo lý thuyết thì chuyện nhỏ như đánh nhau thế này chỉ cần hơi có chút quan hệ và bối cảnh cũng sẽ không có giam người qua đêm. Nhưng bây giờ mắt thấy sắp tới giờ Tuất nhưng người còn chưa về.
Lý Tiên Huệ lẳng lặng đi đến bên người Tần Tiêu, nói nhỏ:
- Như thế nào, có việc phiền lòng sao?
Tần Tiêu lạnh nhạt cười cười:
- Không có gì. Nhưng mà Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp đến bây giờ còn chưa về, có chút lo lắng.
Lý Tiên Huệ an ủi:
- Đừng lo lắng, Tần đại ca. trường An huyện lệnh Bùi Tụng Hành này ta biết rõ. Trước kia hắn làm Kinh Huyền Huyện thừa dùng chuyện công mà không phục quyền quý mà nổi danh. Hiện tại hắn làm huyện lệnh Trường An chắc có lẽ không oan uổng người tốt đâu. Nói không chừng Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp hiện tại đang trên đường quay về.
Nghe Lý Tiên Huệ nói như vậy, Tần Tiêu cảm thấy an tâm rất nhiều:
- Ân, Tiên Nhi nói rất có đạo lý, ta lo ngại nhiều rồi... Tiên Nhi, ủy khuất ngươi rồi, làm ngươi trốn tránh cả ngày, không thể đi ra gặp người.
Lý Tiên Huệ mỉm cười lắc đầu:
- Không có việc gì, ta cũng quen rồi. Hơn nữa Tiên Nhi mấy ngày nay xem như thông suốt một việc, người thân của ta tương kiến không bằng hoài niệm. Cũng giống như ngày hôm qua ta trốn ở phía sau ẩn ẩn nhìn thấy tam ca Trọng Tuấn, cười nói lớn tiếng, miệng lớn uống rượu, rất vui vẻ rất tiêu sái thì ta rất vui vẻ.
Tần Tiêu cười cười, vỗ vỗ lưng của Lý Tiên Huệ:
- Đi thôi, trong sân sương sớm đã buông xuống rồi, muỗi cũng bắt đầu nhiều, trở về phòng đi.
Đúng lúc này cửa phủ vừa đóng bị người gõ vang. Nô bộc tiến lên mở cửa, bên ngoài có người nói:
- Xin hỏi nơi này chính là Tả Vệ Suất đại tướng quân, phủ của Tần tướng quân không?
Nô bộc nói:
- Đúng vậy. Ngươi có chuyện gì vậy?
- Ta là người huyện Trường An đầu mục bắt người Hình Trường Phong, phụng mệnh Huyện lệnh đại nhân cố ý đến bái kiến Tần tướng quân, có chuyện quan trọng cần chuyển đạt.
Tần Tiêu nghe được rõ ràng, vì vậy nói ra:
- Mời hắn vào.
Hình Trường Phong chạy chậm đến chánh đường gặp Tần Tiêu, chắp tay vái chào:
- Hình Trường Phong bái kiến Tần tướng quân!
Tần Tiêu khoát khoát tay, ý bảo hắn miễn lễ:
- Hình đầu mục bắt người mời ngồi, đêm khuya tới chơi có việc gì thế? Lý Tự Nghiệp Lý tướng quân và tông quản của ta sao còn không thấy thả người trở về?
Hình Trường Phong không có ngồi xuống, thần sắc nghiêm trọng:
- Tiểu nhân vì việc này mà tới!
Trong nội tâm Tần Tiêu sinh nghi, có cảm giác không ổn:
- Chuyện gì xảy ra?
Hình Trường Phong chắp tay nói:
- Tần tướng quân, cũng không phải là huyện lệnh đại nhân không cho ngài mặt mũi, làm xằng làm bậy. Theo lý thuyết hành hung đánh nhau trên phố có thể chuộc đồng tha tội, Huyện lệnh đại nhân cũng không có ý giam giữ bọn họ qua đêm. Nhưng mà hôm nay Lý tướng quân, Tử Địch tổng quản đánh nhau với Thiên Kỵ Vệ Sĩ, khi mang về huyện nha Trường An thì đột nhiên có ba người chết bất đắc kỳ tử! Trải qua khám nghiệm tử thi thì nội tạng tổn hại chảy máu, đã chết vì xuất huyết bên trong!
- Cái gì?
Tần Tiêu kinh hãi, hắn đứng phất dậy.
- Tình hình lúc ấy ta cũng nhìn thấy, Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch sớm đã hạ thủ lưu tình, cũng không có đả kích chỗ hiểm của người ta. Bằng không dùng thân thủ của hai người thì đám người kia đã chết cả rồi, cũng không phải là chuyện kỳ quái! Những kẻ bị thương té xuống đất ta cũng xem xét qua, cũng không có thụ thương trí mạng gì cả, cơ bản đều là tổn thương tay chân mà thôi.
Hình Trường Phong cau mày, trên mặt nghi hoặc lắc đầu:
- Tần tướng quân, tiểu nhân lúc ấy cũng ở đó, nhìn tình hình đúng như đại nhân nói, cũng không có người bị thương trí mạng. Nhưng mà bây giờ ba người chết trong huyện nha Trường An, đây cũng là sự thật bày ra trước mắt! Khám nghiệm tử thi thì nói là ‘ nội tạng bị hao tổn ’, tiểu nhân đoán chừng trong quá trình bọn họ đánh nhau thì bị trúng tới ngũ tạng lục phủ, chúng ta không cách nào tra ra.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm hận: chuyện này thật phiền phức, rõ lại náo tai nạn chết người!
Hình Trường Phong tiếp tục nói:
- Huyện lệnh đại nhân cố ý bảo tiểu nhân tới nơi này báo tin, Lý tướng quân cùng Tử Địch tổng quản hôm nay sẽ không được thả về. Hơn nữa còn phải bị thẩm vấn, thẳng đến khi tra ra được manh mối. Cho nên thỉnh Tần tướng quân phái người đến huyeneh nha Trường An tiến hành một ít thủ tục, đưa quần áo dụng cụ.
Tần Tiêu nói một tiếng:
- Không cần phải nói, ta tự mình đi huyện nha Trường An. Hình đầu mục bắt người, xin mời.
Hình Trường Phong chắp chắp tay, xoay người rời đi, đi trước dẫn đường.
Lý Tiên Huệ kéo tay của Tần Tiêu, nói:
- Tần đại ca, chớ làm việc xúc động! Từ trước tới nay Kinh Huyền Huyện lệnh phá án đều lục thân không nhận, không bị chức quyền đè ép.
Tần Tiêu miễn cưỡng mỉm cười, vỗ vỗ tay của Lý Tiên Huệ:
- Ta hiểu. Yên tâm.
Tần Tiêu hiểu loại bản án liên quan tới nhân mạng, cho dù Lý Tự Nghiệp là tướng quân ngũ phẩm, chỉ sai tay giết người cũng miễn không được trọng tội; Tử Địch chỉ là bình dân thì không cần phải nói, cao nhất có thể phán lưu vong cùng hình phạt treo cổ. Hơn nữa bản án liên quan tới quan viên có hình phạt lưu vong, xoắn thủ, Kinh Huyền sẽ báo cáo lên Đại Lý Tự, thỉnh Đại Lý Tự xem xét quyết định, lại chuyển giao cho Hình bộ xét duyệt.
Chuyện này chính là điểm làm Tần Tiêu sốt ruột, nếu náo đến Đại Lý Tự thì đúng là phiền toái. Vương công quý tộc đi vào cũng không có gì tình cảm gì để nói, nên dùng hình thì sẽ có đại hình hầu hạ.
Tần Tiêu cưỡi bảo mã ra roi thúc ngựa, trong khoảng khắc đi tới huyện nha Trường An.
Hình Trường Phong dẫn Tần Tiêu bước nhanh đi vào phòng riêng của huyện nha.
Đi qua một cổng vòm hình tròn tiến vào hậu viện, Tân Tiêu nghe được bên trong có người nói chuyện:
- Xin trả lời Vũ Tướng quân, hạ quan nhất định bẩm báo theo công lý, chớ quan tâm tới chuyện này.
- Ân, chắc hẳn Bùi đại nhân cũng là người thức thời, sẽ không làm tướng quân thất vọng. Nếu như thế bổn quan cáo từ.
- Đại nhân tạm biệt...
Cửa bị mở ra, một nam tử trung niên hơn bốn mươi thản nhiên đi tới, thần sắc rất kiêu căng. Bùi Tụng Hành tự mình tiễn hắn ra cửa, chắp tay từ biệt.
Tần Tiêu vừa vặn gặp thoáng qua nam tử này, nam tử khinh miệt kêu rên một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng người này, trong nội tâm oán hận thầm nghĩ, chó săn mà thôi, thần khí cái rắm!
- Tần tướng quân, mời vào trong.
Bùi Tụng Hành chắp tay hành lễ, đem Tần Tiêu mời vào trong phòng.
Không đợi Tần Tiêu đặt câu hỏi, Bùi Tụng Hành mở miệng nói:
- Tần tướng quân cũng nhìn thấy, người vừa rồi là Tham Sự bắc nha phủ Tổng Đốc. Hắn phụng mệnh Bắc Nha Thiên Kỵ Vũ Ý Tông Vũ Tướng quân tới đây đưa thiệp mời cho hạ quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.