Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 663: Có nữ sơ trưởng thành, bảo đao vẫn chưa lão. (2)
Tầm Hương Sư
13/10/2014
Tần Tiêu nghĩ tới có thể vì Mặc Y cùng Tử Địch sinh hài tử,
không có bao nhiêu thời gian bồi nàng đi. Hơn nữa nhìn gia đình hắn vui
vẻ hưởng thụ niềm vui đoàn tụ gia đình, nàng có chút tưởng niệm người
nhà, cảm giác mình cô độc, hoặc có cảm giác như đang ăn nhờ ở đậu. Mỗi
khi nghĩ đến việc này, Tần Tiêu không quên dặn dò mấy người Lý Tiên Huệ, để mọi người đối đãi nàng tốt hơn một chút, tận lực đừng làm cho nàng
cảm giác không thoải mái.
Nhưng sự thật chính là, Dương Ngọc Hoàn vĩnh viễn không còn vui tươi hoạt bát như ngày trước, tuy rằng nàng vẫn thích cười, nhưng đã mất đi vẻ thẹn thùng.
Về sau Tần Tiêu mới hiểu được, nguyên lai tiểu cô nương sắp trưởng thành, mười ba tuổi, thời Đường tiểu cô nương mười ba tuổi kết hôn cũng không hiếm thấy, nhất là những địa phương như nông thôn.
Nữ nhi mười tám biến, có chút tâm tư cũng là bình thường.
Tần Tiêu hướng gian phòng kia đi tới, khi đi gần cửa sổ có đặc biệt ho nhẹ một tiếng, lộ ra tung tích của mình.
Dương Ngọc Hoàn đi tới bên cửa sổ, nhìn hắn nhoẻn miệng cười, thanh âm như chuông bạc:
- Hầu gia ca ca!
Tần Tiêu mỉm cười:
- Ngọc Hoàn nha, như thế nào vẫn gọi ta như vậy đây? Hiện tại ta không phải là Hầu gia gì nha!
Khuôn mặt Dương Ngọc Hoàn đỏ hồng, lại như làn da của hài tử, tựa hồ nhìn thấy được tơ máu, ánh mắt cười híp lại như vầng trăng non, khóe mắt tựa hồ đều mang theo hai chữ “hạnh phúc” vĩnh viễn. Nàng vẫn cười khanh khách nói:
- Nhưng Ngọc Hoàn chỉ thích xưng hô huynh là Hầu gia ca ca nga! Thật sự nghĩ không ra xưng hô nào khác!
Tần Tiêu mỉm cười, lật kiếm đưa ra sau lưng:
- Hôm nay vì sao Ngọc Hoàn không ra dùng cơm với mọi người đây? Hiện tại đã ăn chưa?
Dương Ngọc Hoàn cười hì hì:
- Ăn một chút...muội sợ ăn nhiều bị mập, thật không tốt đâu!
Sợ bị mập sao? Trong lòng Tần Tiêu không khỏi thấy buồn cười, nếu như cô không đầy đặn một chút, chẳng phải không phù hợp thanh danh lưu trong lịch sử sao?
Lướt mắt nhìn qua thân thể nàng, quả nhiên đã trở thành đại cô nương, dáng vẻ thướt tha mềm mại, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ. Hơn nữa...tuy rằng nàng chỉ mới mười ba tuổi, nhưng bộ ngực...khụ, Tần Tiêu đột nhiên cảm giác mình thật sự có chút đáng khinh, vì sao lại đem ánh mắt quét tới trên ngực của nàng.
Nhưng hắn cũng biết bản thân mình chỉ là không tự chủ được xuất phát từ tiềm thức của nam nhân mà đưa mắt nhìn qua. Bởi vì nơi đó của nàng...thật sự rất lớn, thật to!
Dùng một từ không quá thỏa đáng hơn nữa có chút sỗ sàng mà hình dung, Dương Ngọc Hoàn mười ba tuổi cũng đã “ngực lớn mông tròn”.
Tần Tiêu vội vàng di chuyển ánh mắt của mình, ra vẻ tùy ý nói:
- Muội đang tuổi trưởng thành đâu, vì sao không ăn nhiều thêm một chút đây? Còn nữa, hiện tại muội tự đem mình nhốt trong phòng cả ngày không được, đây không phải là chuyện tốt đâu! Có thời gian nên đi ra ngoài nhiều một chút, đi dạo, đi chơi thuyền, đi chợ đều được. Kỳ thật những trò này vẫn rất thú vị thôi. Còn nữa, nên nhớ rõ, nhất định phải ăn uống chú ý dinh dưỡng, nuôi cho tròn một chút không phải sẽ xinh đẹp hơn sao?
Dương Ngọc Hoàn bĩu môi, trên khuôn mặt mượt mà hiện lên má lúm đồng tiền, cười hì hì nói:
- Hầu gia ca ca không phải không thích nữ hài tử mập mạp sao?
Tần Tiêu không khỏi sửng sốt, cười ha ha:
- Ngọc Hoàn nghe ai nói?
Dương Ngọc Hoàn che miệng quay đầu nhìn Tần Tiêu:
- Muội cũng không biết nghe ai nói. Dù sao chuyện Hầu gia ca ca không thích nữ hài tử mập mạp thì muội biết đó. Vì thế Ngọc Hoàn cũng không dám làm mình mập đâu, chỉ sợ ngày nào đó huynh không thèm quan tâm tới muội vậy!
- Nha đầu ngốc, làm gì có chuyện đó đâu.
Tần Tiêu mỉm cười:
- Chắc là Tử Địch nói đi? Nha đầu kia ăn nói lộn xộn, muội đừng nghe nàng nói bậy!
- À không, tứ nương thật thú vị thôi, hì hì...
Dương Ngọc Hoàn nở nụ cười, dựa vào cửa sổ thấp giọng nói:
- Nàng còn nói cho muội biết, nói Hầu gia ca ca muốn có một trăm hài tử!
Tần Tiêu không khỏi bật cười:
- Đã nói nàng luôn ăn nói linh tinh rồi mà!
Dương Ngọc Hoàn có chút hưng phấn giậm giậm chân, đầy vẻ chờ mong khẩn cầu:
- Hầu gia ca ca, nếu như có rảnh có thể mang Ngọc Hoàn đi chơi sông không? Ngọc Hoàn rất muốn đến Kết Tử Châu Đầu, nhìn rừng quýt chín mọng đâu!
- Được!
Tần Tiêu liền gật đầu, mỉm cười nói:
- Ngày mốt đi. Ngày mốt ta sẽ dẫn người lên Kết Tử Châu Đầu giúp Kim tiên sinh hái quýt, muội cùng đi. Nhưng muội phải nghe lời, ăn nhiều một chút. Từ ngày mai trở đi không được trốn trong phòng ăn, phải cùng mọi người ăn cơm chung nga! Ta sẽ đích...thân...canh...chừng!
Tần Tiêu đem mấy từ sau cùng gằn từng tiếng, Dương Ngọc Hoàn cũng gật đầu, thần tình vô cùng vui vẻ.
Tần Tiêu gật gật đầu, sau đó rời đi. Chợt nghe được sau lưng truyền ra thanh âm hoan hô nhảy nhót:
- Quá tuyệt vời!
Tần Tiêu thoáng cười, thầm nghĩ trong lòng, xem ra mấy ngày nay quả thật làm cho nàng buồn bực không ít. Có phải mọi người thật có chút vắng vẻ nàng đây? Dù sao chỉ là một tiểu cô nương cô khổ linh đinh đâu...
Còn đang suy tư, khóe mắt đột nhiên cảm giác được có bóng người chớp lên, Tần Tiêu cảnh giác quay đầu quát:
- Ai!
Một đạo hắc ảnh đột nhiên lắc mình nhảy lên đứng trên đầu tường, lại là một hắc y nhân che mặt.
Tần Tiêu không cần suy nghĩ, phi thân bay lên, vung kiếm cả giận nói:
- Thái bình thịnh thế, tiểu tặc phương nào!
Hắc y nhân cũng không đáp lời, nhảy ngược ra sau, thân ảnh biến mất.
Tần Tiêu đang định đuổi theo, nhưng lại sợ trúng kế điệu hổ ly sơn, vội vàng dừng lại. Đúng lúc này người trong viện nghe được tiếng quát của Tần Tiêu liền chạy ra.
Tần Tiêu liếc mắt nhìn thấy Mặc Y, vội nói:
- Trấn thủ trong nhà, ta đi truy người!
Mặc Y ngưng trọng gật đầu:
- Lão công cẩn thận!
Tần Tiêu gật đầu, hai chân điểm xuống, phi thân lên đầu tường cực kỳ gọn gàng, chợt lóe thân biến mất trong đêm tối.
Nhóm người hầu nhất thời mở to mắt nhìn, miệng há hốc thật lâu không khép lại, ngạc nhiên nói:
- Lão gia thật lợi hại, thân thể thật lưu loát!
Tần Tiêu nhảy ra ngoài tường vây, lại nhìn thấy đạo hắc ảnh đứng tại địa phương cách xa chừng ba mươi thước, tựa hồ đang chờ mình.
Trong lòng Tần Tiêu nghi hoặc:
- Hắn muốn làm gì?
Còn đang nghi ngờ, hắc y nhân đột nhiên vung tay, Tần Tiêu theo bản năng lách tránh, tường vây phía sau truyền ra thanh âm leng keng trầm đục – lại là ám khí!
Tần Tiêu nhíu mày giận dữ:
- Tiểu tặc lớn mật, đứng lại cho ta!
Hắc y nhân đánh hụt phi tiêu, cả kinh, nhanh chân bỏ chạy!
Phương hướng chạy của hắn chính là Nhạc Lộc sơn.
Trong lòng Tần Tiêu thầm sốt ruột, nếu lên tới Nhạc Lộc sơn sẽ khó bắt được người. Vì vậy dưới chân phát lực, dần dần kéo gần khoảng cách.
Thân thủ hắc y nhân cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng xuyên qua đường nhỏ giữa hàng cây, không hề có chút dừng lại. Hơn nữa thân pháp của hắn...Trong lòng Tần Tiêu âm thầm sinh nghi – vì sao lại quen thuộc như thế?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tiêu chợt run lên:
- Là hắn?
Liên tưởng đến thủ pháp phóng ám khí kia – không phải thủ pháp tuyệt kỹ phi đao trong đặc chủng doanh của mình sao?
Nhưng sự thật chính là, Dương Ngọc Hoàn vĩnh viễn không còn vui tươi hoạt bát như ngày trước, tuy rằng nàng vẫn thích cười, nhưng đã mất đi vẻ thẹn thùng.
Về sau Tần Tiêu mới hiểu được, nguyên lai tiểu cô nương sắp trưởng thành, mười ba tuổi, thời Đường tiểu cô nương mười ba tuổi kết hôn cũng không hiếm thấy, nhất là những địa phương như nông thôn.
Nữ nhi mười tám biến, có chút tâm tư cũng là bình thường.
Tần Tiêu hướng gian phòng kia đi tới, khi đi gần cửa sổ có đặc biệt ho nhẹ một tiếng, lộ ra tung tích của mình.
Dương Ngọc Hoàn đi tới bên cửa sổ, nhìn hắn nhoẻn miệng cười, thanh âm như chuông bạc:
- Hầu gia ca ca!
Tần Tiêu mỉm cười:
- Ngọc Hoàn nha, như thế nào vẫn gọi ta như vậy đây? Hiện tại ta không phải là Hầu gia gì nha!
Khuôn mặt Dương Ngọc Hoàn đỏ hồng, lại như làn da của hài tử, tựa hồ nhìn thấy được tơ máu, ánh mắt cười híp lại như vầng trăng non, khóe mắt tựa hồ đều mang theo hai chữ “hạnh phúc” vĩnh viễn. Nàng vẫn cười khanh khách nói:
- Nhưng Ngọc Hoàn chỉ thích xưng hô huynh là Hầu gia ca ca nga! Thật sự nghĩ không ra xưng hô nào khác!
Tần Tiêu mỉm cười, lật kiếm đưa ra sau lưng:
- Hôm nay vì sao Ngọc Hoàn không ra dùng cơm với mọi người đây? Hiện tại đã ăn chưa?
Dương Ngọc Hoàn cười hì hì:
- Ăn một chút...muội sợ ăn nhiều bị mập, thật không tốt đâu!
Sợ bị mập sao? Trong lòng Tần Tiêu không khỏi thấy buồn cười, nếu như cô không đầy đặn một chút, chẳng phải không phù hợp thanh danh lưu trong lịch sử sao?
Lướt mắt nhìn qua thân thể nàng, quả nhiên đã trở thành đại cô nương, dáng vẻ thướt tha mềm mại, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ. Hơn nữa...tuy rằng nàng chỉ mới mười ba tuổi, nhưng bộ ngực...khụ, Tần Tiêu đột nhiên cảm giác mình thật sự có chút đáng khinh, vì sao lại đem ánh mắt quét tới trên ngực của nàng.
Nhưng hắn cũng biết bản thân mình chỉ là không tự chủ được xuất phát từ tiềm thức của nam nhân mà đưa mắt nhìn qua. Bởi vì nơi đó của nàng...thật sự rất lớn, thật to!
Dùng một từ không quá thỏa đáng hơn nữa có chút sỗ sàng mà hình dung, Dương Ngọc Hoàn mười ba tuổi cũng đã “ngực lớn mông tròn”.
Tần Tiêu vội vàng di chuyển ánh mắt của mình, ra vẻ tùy ý nói:
- Muội đang tuổi trưởng thành đâu, vì sao không ăn nhiều thêm một chút đây? Còn nữa, hiện tại muội tự đem mình nhốt trong phòng cả ngày không được, đây không phải là chuyện tốt đâu! Có thời gian nên đi ra ngoài nhiều một chút, đi dạo, đi chơi thuyền, đi chợ đều được. Kỳ thật những trò này vẫn rất thú vị thôi. Còn nữa, nên nhớ rõ, nhất định phải ăn uống chú ý dinh dưỡng, nuôi cho tròn một chút không phải sẽ xinh đẹp hơn sao?
Dương Ngọc Hoàn bĩu môi, trên khuôn mặt mượt mà hiện lên má lúm đồng tiền, cười hì hì nói:
- Hầu gia ca ca không phải không thích nữ hài tử mập mạp sao?
Tần Tiêu không khỏi sửng sốt, cười ha ha:
- Ngọc Hoàn nghe ai nói?
Dương Ngọc Hoàn che miệng quay đầu nhìn Tần Tiêu:
- Muội cũng không biết nghe ai nói. Dù sao chuyện Hầu gia ca ca không thích nữ hài tử mập mạp thì muội biết đó. Vì thế Ngọc Hoàn cũng không dám làm mình mập đâu, chỉ sợ ngày nào đó huynh không thèm quan tâm tới muội vậy!
- Nha đầu ngốc, làm gì có chuyện đó đâu.
Tần Tiêu mỉm cười:
- Chắc là Tử Địch nói đi? Nha đầu kia ăn nói lộn xộn, muội đừng nghe nàng nói bậy!
- À không, tứ nương thật thú vị thôi, hì hì...
Dương Ngọc Hoàn nở nụ cười, dựa vào cửa sổ thấp giọng nói:
- Nàng còn nói cho muội biết, nói Hầu gia ca ca muốn có một trăm hài tử!
Tần Tiêu không khỏi bật cười:
- Đã nói nàng luôn ăn nói linh tinh rồi mà!
Dương Ngọc Hoàn có chút hưng phấn giậm giậm chân, đầy vẻ chờ mong khẩn cầu:
- Hầu gia ca ca, nếu như có rảnh có thể mang Ngọc Hoàn đi chơi sông không? Ngọc Hoàn rất muốn đến Kết Tử Châu Đầu, nhìn rừng quýt chín mọng đâu!
- Được!
Tần Tiêu liền gật đầu, mỉm cười nói:
- Ngày mốt đi. Ngày mốt ta sẽ dẫn người lên Kết Tử Châu Đầu giúp Kim tiên sinh hái quýt, muội cùng đi. Nhưng muội phải nghe lời, ăn nhiều một chút. Từ ngày mai trở đi không được trốn trong phòng ăn, phải cùng mọi người ăn cơm chung nga! Ta sẽ đích...thân...canh...chừng!
Tần Tiêu đem mấy từ sau cùng gằn từng tiếng, Dương Ngọc Hoàn cũng gật đầu, thần tình vô cùng vui vẻ.
Tần Tiêu gật gật đầu, sau đó rời đi. Chợt nghe được sau lưng truyền ra thanh âm hoan hô nhảy nhót:
- Quá tuyệt vời!
Tần Tiêu thoáng cười, thầm nghĩ trong lòng, xem ra mấy ngày nay quả thật làm cho nàng buồn bực không ít. Có phải mọi người thật có chút vắng vẻ nàng đây? Dù sao chỉ là một tiểu cô nương cô khổ linh đinh đâu...
Còn đang suy tư, khóe mắt đột nhiên cảm giác được có bóng người chớp lên, Tần Tiêu cảnh giác quay đầu quát:
- Ai!
Một đạo hắc ảnh đột nhiên lắc mình nhảy lên đứng trên đầu tường, lại là một hắc y nhân che mặt.
Tần Tiêu không cần suy nghĩ, phi thân bay lên, vung kiếm cả giận nói:
- Thái bình thịnh thế, tiểu tặc phương nào!
Hắc y nhân cũng không đáp lời, nhảy ngược ra sau, thân ảnh biến mất.
Tần Tiêu đang định đuổi theo, nhưng lại sợ trúng kế điệu hổ ly sơn, vội vàng dừng lại. Đúng lúc này người trong viện nghe được tiếng quát của Tần Tiêu liền chạy ra.
Tần Tiêu liếc mắt nhìn thấy Mặc Y, vội nói:
- Trấn thủ trong nhà, ta đi truy người!
Mặc Y ngưng trọng gật đầu:
- Lão công cẩn thận!
Tần Tiêu gật đầu, hai chân điểm xuống, phi thân lên đầu tường cực kỳ gọn gàng, chợt lóe thân biến mất trong đêm tối.
Nhóm người hầu nhất thời mở to mắt nhìn, miệng há hốc thật lâu không khép lại, ngạc nhiên nói:
- Lão gia thật lợi hại, thân thể thật lưu loát!
Tần Tiêu nhảy ra ngoài tường vây, lại nhìn thấy đạo hắc ảnh đứng tại địa phương cách xa chừng ba mươi thước, tựa hồ đang chờ mình.
Trong lòng Tần Tiêu nghi hoặc:
- Hắn muốn làm gì?
Còn đang nghi ngờ, hắc y nhân đột nhiên vung tay, Tần Tiêu theo bản năng lách tránh, tường vây phía sau truyền ra thanh âm leng keng trầm đục – lại là ám khí!
Tần Tiêu nhíu mày giận dữ:
- Tiểu tặc lớn mật, đứng lại cho ta!
Hắc y nhân đánh hụt phi tiêu, cả kinh, nhanh chân bỏ chạy!
Phương hướng chạy của hắn chính là Nhạc Lộc sơn.
Trong lòng Tần Tiêu thầm sốt ruột, nếu lên tới Nhạc Lộc sơn sẽ khó bắt được người. Vì vậy dưới chân phát lực, dần dần kéo gần khoảng cách.
Thân thủ hắc y nhân cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng xuyên qua đường nhỏ giữa hàng cây, không hề có chút dừng lại. Hơn nữa thân pháp của hắn...Trong lòng Tần Tiêu âm thầm sinh nghi – vì sao lại quen thuộc như thế?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tiêu chợt run lên:
- Là hắn?
Liên tưởng đến thủ pháp phóng ám khí kia – không phải thủ pháp tuyệt kỹ phi đao trong đặc chủng doanh của mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.