Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 183: Đại đoàn viên. (2)
Tầm Hương Sư
08/05/2014
- Uhm...
Bên trong truyền đến thanh âm buồn ngủ mười phần:
- Vừa mới tỉnh, Tần đại ca vào đi.
Tần Tiêu đẩy cửa vào, chứng kiến Lý Tiên Huệ đang núp trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nghịch ngợm cười nhìn hắn. Đôi mắt híp lại thành sợi chỉ:
- Hì hì, ta sợ là một hai năm không có cảm giác ngủ ngon giống như thế này rồi. Nha. Ngủ thật sung sướng.
Tần Tiêu cười ha ha, quay người đóng cửa lại, đi đến bên giường ngồi xuống, đem quần áo để trên gối nàng:
- Mặt nạ lấy xuống rồi hả? Nhìn thói quen của muội trước kia đi. Đây là xiêm y hai tỷ muội Mặc Y vội đến phiên chợ mua cho muội đó, sau khi rời giường thì đổi nó. Còn có yến sinh nhật buổi trưa cũng đang chuẩn bị rồi, nếu muội đói thì ta có thể chuẩn bị cho muội một chút để lót dạ...
Tần Tiêu còn muốn nói thêm vài câu thì không ngờ Lý Tiên Huệ từ trong chăn chui ra, bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn ôm thật chặt.
Tần Tiêu ứng phó không kịp, đầu ngửa ra cũng có chút cảm giác ngây dại, sau đó vươn tay đưa ra sau lưng ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ vào lưng trần.
Trên người Lý Tiên Huệ chỉ mặc một cái yếm che ngực, da thịt trơn láng nóng bỏng, thân thể mềm mại khiến cho Tần Tiêu có cảm giác ôn ngọc vào lòng, trong hơi thở còn nghe thấy được mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể.
Tần Tiêu lắng nghe tiếng hô hấp của nàng, cảm giác nàng vùi đầu vào ngực mình càng ngày ôm càng chặt, thần sắc hết sức kích động, ẩn ẩn còn nghe được nàng bắt đầu nhẹ nhàng khóc nức nở.
Tần Tiêu vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, nói nhỏ:
- Sao vậy? Tiên nhi?
Lý Tiên Huệ lắc đầu giống như một con thỏ nhỏ cọ qua cọ lại không nói lời nào.
Tần Tiêu đành phải ôm thật chặt nàng, để nàng khóc trong ngực mình, bàn tay hắn vuốt ve sau lưng nàng.
Hồi lâu sau, Lý Tiên Huệ chậm rãi buông tay ra, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sớm đã đỏ ửng, nước mắt mông lung, nàng nở nụ cười ngỏ ngào từ trong nội tâm:
- Thực xin lỗi, Tần đại ca. Ta. . . Kỳ thật ta, một mực đều mơ tưởng huynh ôm ta để ta dựa vào bờ vai huynh khóc một hồi, đem chuyện tình không vui trước kia toàn bộ quên mất. Nhưng mà ta lại sợ huynh không đáp ứng, vì thế hôm nay là sinh nhật của ta, Tần đại ca chắc chắn sẽ không trách ta. . . Thì. . .
Tần Tiêu mỉm cười:
- Làm sao lại không? Có thể chứng kiến Tiên nhi vui vẻ như vậy, ta cũng rất vui vẻ, thật đó. Chỉ cần muội nguyện ý thì vai của ta tùy thời cho muội mượn.
- Muội không cần.
Lý Tiên Huệ ngượng ngùng cười rồi nhanh chóng nói:
- Sau này, ta đã có cuộc sống thuộc về mình, mỗi ngày đều sẽ rất vui vẻ, tuyệt sẽ không khóc nữa. Nếu ta lại khóc thì khẳng định lúc đó huynh không đúng, chọc tức ta. Trừ đó ra không có chuyện gì, có thể làm cho Tiên nhi khóc nữa. Kỳ thật Tiên nhi cũng không thích khóc, đã lớn như vậy, ngoại trừ khi còn bé không hiểu chuyện, thời gian khác ta đều rất ít khóc. Chỉ là rất kỳ quái, sau khi gặp lại huynh từ trong nhà đá thì đôi mắt của ta thường xuyên rơi lệ khó hiểu.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm chấn động, đây cũng là một loại phó thác sao?
Hai người đang trò chuyện hợp ý, mật ý nồng đậm, phòng ngoài truyền tới tiếng gào đinh tai nhức óc của của Lý Tự Nghiệp:
- Đại nhân, ngươi ở bên trong hả? Lão Lý ta về rồi đây.
Sau đó còn nghe được hắn cùng Thiết Nô nói chuyện:
- Này Mụn đen, có thấy đại nhân đâu không? Cái gì, ở bên trong. . . Này, ngươi kéo ta làm cái gì? Để ta đi vào! Ngươi...Ngươi... cái tên mụn đen này, thật sự là tức chết ta rồi!
Tần Tiêu cười nhẹ, hắn biết rõ Thiết Nô đang kéo Lý Tự Nghiệp không cho hắn vào được, vì vậy đối với Lý Tiên Huệ nói:
- Tiên nhi, chính muội tự sửa sang lại đi, sau đó để Mặc Y dẫn muội tới chánh đường. Lý Tự Nghiệp đi ra ngoài làm việc đã trở lại, ta ra ngoài xem một chút.
- Ưm!
Lý Tiên Huệ chui vào trong chăn, vui sướng gật đầu, khuôn mặt như trăng rằm tràn đầy vẻ sung sướng cùng thỏa mãn.
Tần Tiêu nhẹ nhàng vỗ một cái trên chăn nàng, sau đó quay người đi ra mở cửa.
Lý Tiên Huệ một mực lẳng lặng nhìn Tần Tiêu, thẳng đến cánh cửa trước mắt đóng lại, người nam nhân kia biến mất trước mắt của mình. Sau đó, nàng vươn tay ra, hung hăng véo một cái lên mặt mình, đau tới nỗi thấp giọng kêu lên "Ôi". Nàng lầu bầu một tiếng:
- Thật sự, thật sự, không phải nằm mơ! Lý Tiên Huệ, hết thảy trước mắt đều là sự thật. Ngươi rốt cục có thể có cuộc sống của mình rồi.
Lý Tiên Huệ kéo chăn lại, chui đầu vào trong, trong lòng âm thầm kích động hồi lâu.
Tần Tiêu đi ra ngoài chứng kiến Lý Tự Nghiệp mặc Thiên Ngưu Vệ bào khải uy phong lẫm lẫm cùng đạo cô tĩnh như mặt nước phẳng lặng bên cạnh hăn thì chắp tay hướng về phía chắp hướng về phía nàng hành lễ:
- Vân nhi bái kiến đại nhân!
Mạc Vân Nhi bị Lý Tự Nghiệp từ Vũ Xương U Vân Đạo Quan mời tới! Chạng vạng tối ngày hôm qua, Tần Tiêu phái Lý Tự Nghiệp khởi hành tiến đến mời nàng, không nghĩ tới buổi sáng hôm nay đã đến.
Lý Tự Nghiệp thi lễ một cái nói:
- Đại nhân, ta báo cáo kết quả công tác rồi, ta đi ngủ đây. Mệt chết ta được.
Tần Tiêu cười gật gật đầu, Lý Tự Nghiệp cáo từ rời đi. Nhìn Mạc Vân Nhi bộ dạng lạnh nhạt, sắc mặt cũng hồng nhuận phơn phớt, Tần Tiêu thoả mãn nở nụ cười, gật đầu nói:
- Xem ra, Vân nhi những ngày này coi như không tệ. Thế nào, hiện tại đã quen chưa?
Mạc Vân Nhi cười nhẹ:
- Tạ đại nhân quan tâm, Vân Nhi sớm thành thói quen sinh hoạt trong đạo quán, hiện tại cũng khá tốt. Vân Nhi tại Vũ Xương, nghe nói đại nhân một lần hành động đánh tan nghịch đảng Giang Nam lập được kỳ công hiển hách. Vân Nhi sớm có tâm đến đây chúc mừng đại nhân, chỉ là trở ngại việc vặt trong đạo quán quá nhiều nên không thể tới được.
- Ừ. Vân Nhi có phần tâm ý này khiến ta rất cao hứng.
Tần Tiêu gật đầu cười nói:
- Lại nói tiếp, lần này ta có thể phá án nghịch đảng Giang Nam, ngươi có công lao hàng đầu nha, sau khi về triều ta sẽ báo cáo hoàng đế thưởng công cho nàng.
Mạc Vân Nhi kinh ngạc, sau đó hiểu ý cười nói:
- Đại nhân, hẳn là Đạo Đức Kinh Vân Nhi đưa cho đại nhân thật đúng có chút tác dụng?
Tần Tiêu cười ha ha:
- Đâu chỉ là "có tác dụng", quả thực có thể nói là đủ trân quý, rất quan trọng. Vì thế, sư phụ của nàng Hổ Vạn Cầu cũng là đại công thần, chỉ tiếc hắn kém may mắn nên không thể đạt được ban thưởng. Ân, nói đến Hổ Vạn Cầu, bản thân ta muốn giới thiệu hai người cho nàng làm quen, nàng đi theo ta.
Mạc Vân Nhi đi theo sau lưng Tần Tiêu thấp giọng hỏi:
- Xin hỏi đại nhân, giới thiệu người phương nào cho Vân Nhi nhận thức?
- Con gái của Hổ Vạn Cầu, Mặc Y cùng Tử Địch.
- Chuyện này...
Mạc Vân Nhi dừng chân, có chút chần chờ nói:
- Năm đó, mẫu thân của ta cùng sư phụ có quan hệ...có thể làm cho hai tỷ muội nàng ghi hận trong lòng, tương kiến xấu hổ hay không?
Tần Tiêu quay người trở lại, nhìn Mạc Vân Nhi, hắn cười thoải mái:
- Yên tâm đi, quả quyết không biết. Hơn nữa hai tỷ muội này thông tình đạt lý, chuyện của nàng ta cũng nói với các nàng nghe rồi. Kỳ thật, các nàng cũng rất muốn gặp nàng.
Bên trong truyền đến thanh âm buồn ngủ mười phần:
- Vừa mới tỉnh, Tần đại ca vào đi.
Tần Tiêu đẩy cửa vào, chứng kiến Lý Tiên Huệ đang núp trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nghịch ngợm cười nhìn hắn. Đôi mắt híp lại thành sợi chỉ:
- Hì hì, ta sợ là một hai năm không có cảm giác ngủ ngon giống như thế này rồi. Nha. Ngủ thật sung sướng.
Tần Tiêu cười ha ha, quay người đóng cửa lại, đi đến bên giường ngồi xuống, đem quần áo để trên gối nàng:
- Mặt nạ lấy xuống rồi hả? Nhìn thói quen của muội trước kia đi. Đây là xiêm y hai tỷ muội Mặc Y vội đến phiên chợ mua cho muội đó, sau khi rời giường thì đổi nó. Còn có yến sinh nhật buổi trưa cũng đang chuẩn bị rồi, nếu muội đói thì ta có thể chuẩn bị cho muội một chút để lót dạ...
Tần Tiêu còn muốn nói thêm vài câu thì không ngờ Lý Tiên Huệ từ trong chăn chui ra, bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn ôm thật chặt.
Tần Tiêu ứng phó không kịp, đầu ngửa ra cũng có chút cảm giác ngây dại, sau đó vươn tay đưa ra sau lưng ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ vào lưng trần.
Trên người Lý Tiên Huệ chỉ mặc một cái yếm che ngực, da thịt trơn láng nóng bỏng, thân thể mềm mại khiến cho Tần Tiêu có cảm giác ôn ngọc vào lòng, trong hơi thở còn nghe thấy được mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể.
Tần Tiêu lắng nghe tiếng hô hấp của nàng, cảm giác nàng vùi đầu vào ngực mình càng ngày ôm càng chặt, thần sắc hết sức kích động, ẩn ẩn còn nghe được nàng bắt đầu nhẹ nhàng khóc nức nở.
Tần Tiêu vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, nói nhỏ:
- Sao vậy? Tiên nhi?
Lý Tiên Huệ lắc đầu giống như một con thỏ nhỏ cọ qua cọ lại không nói lời nào.
Tần Tiêu đành phải ôm thật chặt nàng, để nàng khóc trong ngực mình, bàn tay hắn vuốt ve sau lưng nàng.
Hồi lâu sau, Lý Tiên Huệ chậm rãi buông tay ra, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sớm đã đỏ ửng, nước mắt mông lung, nàng nở nụ cười ngỏ ngào từ trong nội tâm:
- Thực xin lỗi, Tần đại ca. Ta. . . Kỳ thật ta, một mực đều mơ tưởng huynh ôm ta để ta dựa vào bờ vai huynh khóc một hồi, đem chuyện tình không vui trước kia toàn bộ quên mất. Nhưng mà ta lại sợ huynh không đáp ứng, vì thế hôm nay là sinh nhật của ta, Tần đại ca chắc chắn sẽ không trách ta. . . Thì. . .
Tần Tiêu mỉm cười:
- Làm sao lại không? Có thể chứng kiến Tiên nhi vui vẻ như vậy, ta cũng rất vui vẻ, thật đó. Chỉ cần muội nguyện ý thì vai của ta tùy thời cho muội mượn.
- Muội không cần.
Lý Tiên Huệ ngượng ngùng cười rồi nhanh chóng nói:
- Sau này, ta đã có cuộc sống thuộc về mình, mỗi ngày đều sẽ rất vui vẻ, tuyệt sẽ không khóc nữa. Nếu ta lại khóc thì khẳng định lúc đó huynh không đúng, chọc tức ta. Trừ đó ra không có chuyện gì, có thể làm cho Tiên nhi khóc nữa. Kỳ thật Tiên nhi cũng không thích khóc, đã lớn như vậy, ngoại trừ khi còn bé không hiểu chuyện, thời gian khác ta đều rất ít khóc. Chỉ là rất kỳ quái, sau khi gặp lại huynh từ trong nhà đá thì đôi mắt của ta thường xuyên rơi lệ khó hiểu.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm chấn động, đây cũng là một loại phó thác sao?
Hai người đang trò chuyện hợp ý, mật ý nồng đậm, phòng ngoài truyền tới tiếng gào đinh tai nhức óc của của Lý Tự Nghiệp:
- Đại nhân, ngươi ở bên trong hả? Lão Lý ta về rồi đây.
Sau đó còn nghe được hắn cùng Thiết Nô nói chuyện:
- Này Mụn đen, có thấy đại nhân đâu không? Cái gì, ở bên trong. . . Này, ngươi kéo ta làm cái gì? Để ta đi vào! Ngươi...Ngươi... cái tên mụn đen này, thật sự là tức chết ta rồi!
Tần Tiêu cười nhẹ, hắn biết rõ Thiết Nô đang kéo Lý Tự Nghiệp không cho hắn vào được, vì vậy đối với Lý Tiên Huệ nói:
- Tiên nhi, chính muội tự sửa sang lại đi, sau đó để Mặc Y dẫn muội tới chánh đường. Lý Tự Nghiệp đi ra ngoài làm việc đã trở lại, ta ra ngoài xem một chút.
- Ưm!
Lý Tiên Huệ chui vào trong chăn, vui sướng gật đầu, khuôn mặt như trăng rằm tràn đầy vẻ sung sướng cùng thỏa mãn.
Tần Tiêu nhẹ nhàng vỗ một cái trên chăn nàng, sau đó quay người đi ra mở cửa.
Lý Tiên Huệ một mực lẳng lặng nhìn Tần Tiêu, thẳng đến cánh cửa trước mắt đóng lại, người nam nhân kia biến mất trước mắt của mình. Sau đó, nàng vươn tay ra, hung hăng véo một cái lên mặt mình, đau tới nỗi thấp giọng kêu lên "Ôi". Nàng lầu bầu một tiếng:
- Thật sự, thật sự, không phải nằm mơ! Lý Tiên Huệ, hết thảy trước mắt đều là sự thật. Ngươi rốt cục có thể có cuộc sống của mình rồi.
Lý Tiên Huệ kéo chăn lại, chui đầu vào trong, trong lòng âm thầm kích động hồi lâu.
Tần Tiêu đi ra ngoài chứng kiến Lý Tự Nghiệp mặc Thiên Ngưu Vệ bào khải uy phong lẫm lẫm cùng đạo cô tĩnh như mặt nước phẳng lặng bên cạnh hăn thì chắp tay hướng về phía chắp hướng về phía nàng hành lễ:
- Vân nhi bái kiến đại nhân!
Mạc Vân Nhi bị Lý Tự Nghiệp từ Vũ Xương U Vân Đạo Quan mời tới! Chạng vạng tối ngày hôm qua, Tần Tiêu phái Lý Tự Nghiệp khởi hành tiến đến mời nàng, không nghĩ tới buổi sáng hôm nay đã đến.
Lý Tự Nghiệp thi lễ một cái nói:
- Đại nhân, ta báo cáo kết quả công tác rồi, ta đi ngủ đây. Mệt chết ta được.
Tần Tiêu cười gật gật đầu, Lý Tự Nghiệp cáo từ rời đi. Nhìn Mạc Vân Nhi bộ dạng lạnh nhạt, sắc mặt cũng hồng nhuận phơn phớt, Tần Tiêu thoả mãn nở nụ cười, gật đầu nói:
- Xem ra, Vân nhi những ngày này coi như không tệ. Thế nào, hiện tại đã quen chưa?
Mạc Vân Nhi cười nhẹ:
- Tạ đại nhân quan tâm, Vân Nhi sớm thành thói quen sinh hoạt trong đạo quán, hiện tại cũng khá tốt. Vân Nhi tại Vũ Xương, nghe nói đại nhân một lần hành động đánh tan nghịch đảng Giang Nam lập được kỳ công hiển hách. Vân Nhi sớm có tâm đến đây chúc mừng đại nhân, chỉ là trở ngại việc vặt trong đạo quán quá nhiều nên không thể tới được.
- Ừ. Vân Nhi có phần tâm ý này khiến ta rất cao hứng.
Tần Tiêu gật đầu cười nói:
- Lại nói tiếp, lần này ta có thể phá án nghịch đảng Giang Nam, ngươi có công lao hàng đầu nha, sau khi về triều ta sẽ báo cáo hoàng đế thưởng công cho nàng.
Mạc Vân Nhi kinh ngạc, sau đó hiểu ý cười nói:
- Đại nhân, hẳn là Đạo Đức Kinh Vân Nhi đưa cho đại nhân thật đúng có chút tác dụng?
Tần Tiêu cười ha ha:
- Đâu chỉ là "có tác dụng", quả thực có thể nói là đủ trân quý, rất quan trọng. Vì thế, sư phụ của nàng Hổ Vạn Cầu cũng là đại công thần, chỉ tiếc hắn kém may mắn nên không thể đạt được ban thưởng. Ân, nói đến Hổ Vạn Cầu, bản thân ta muốn giới thiệu hai người cho nàng làm quen, nàng đi theo ta.
Mạc Vân Nhi đi theo sau lưng Tần Tiêu thấp giọng hỏi:
- Xin hỏi đại nhân, giới thiệu người phương nào cho Vân Nhi nhận thức?
- Con gái của Hổ Vạn Cầu, Mặc Y cùng Tử Địch.
- Chuyện này...
Mạc Vân Nhi dừng chân, có chút chần chờ nói:
- Năm đó, mẫu thân của ta cùng sư phụ có quan hệ...có thể làm cho hai tỷ muội nàng ghi hận trong lòng, tương kiến xấu hổ hay không?
Tần Tiêu quay người trở lại, nhìn Mạc Vân Nhi, hắn cười thoải mái:
- Yên tâm đi, quả quyết không biết. Hơn nữa hai tỷ muội này thông tình đạt lý, chuyện của nàng ta cũng nói với các nàng nghe rồi. Kỳ thật, các nàng cũng rất muốn gặp nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.