Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 345: Đi gặp mặt Nữ hoàng lần cuối.
Tầm Hương Sư
23/07/2014
Chính giữa bàn gỗ đào này có đặt một nồi lẩu bằng thép. Bên trong còn có nước đang sôi sùng sục, mùi hương thanh đạm từ trong nồi truyền ra ngoài, bên trong còn có thịt bò và thịt dê.
Lý Long Cơ nuốt từng ngụm nước, không chút khách khí ngồi xuống cầm đũa gắp một miếng thịt dê. Không đợi hắn nuốt xuống. Sau đó hét lớn:
- Hôm nay thật cay! Ah nha, không chịu nổi, Tiên Nhi nhanh mang nước cho ta.
Mọi người cùng cười khẽ, lúc này bắt đầu động đũa.
Mặc Y Tử Địch ở Giang Nam cùng phương bắc sinh hoạt thời gian không ngắn, khẩu vị cũng tạp. Cay mặn gì cũng ăn được. Tần Tiêu thì quen ăn ớt cay rồi, Tiên Nhi từ nhỏ bị lưu vong nên tuy là hoàng thân quốc thích nhưng rau dưa cũng đã quen. Lý Long Cơ thì không thế, quá cay không chịu nổi, không có một chút cay lại không thích.
Lý Long Cơ uống mấy ngụm nước trà, hít vào nói ra:
- Hôm nay ai nấu nồi lẩu này, đây không phải là nói rõ gây khó dễ cho ta sao? Ai nha nha, có phải là ý của Tử Địch hay không, ngày hôm qua không phải đã nói rồi sao, sao ngươi cứ chơi ta vậy!
Tử Địch cười toe toét nói ra:
- Tướng quân chúng ta có nói trời lạnh phải ăn cay mới chống lạnh được.
Tần Tiêu cầm chiếc đũa gỗ tay của Tử Địch:
- Đây là vu oan!
Lý Long Cơ cười hắc hắc:
- Ta cũng không ngu ngốc! Cay quá sẽ phỏng, lát nữa Tiên Nhi lại rửa nồi rồi.
Biên lão đầu tử ở bên cạnh cũng nói:
- Cái nồi này Tiên Nhi không có biện pháp ăn rồi! Còn có Thiết Nô, tổn thương không bao lâu không có thể ăn quá cay được.
Thiết Nô ngồi bên cạnh phát miệng, si ngốc cười rộ lên. Hán tử kia nằm trên giường cũng hai tháng rồi, cuối cùng là có thể xuống. Sau khi tới nơi này cũng dưỡng thành thói quen ngủ trên giường.
Tần Tiêu nói:
- Trường Phong cũng ăn cay được đấy!
Lý Long Cơ căm giận nói:
- Wow, người một nhà ép buộc ta, ta múc chút canh không được sao? Ai kêu đầu bếp nhà của ta không thể làm ra loại hương vị này, mỗi ngày thậm chí còn muốn được ăn lẩu thế này. Giữa trưa ăn có một chút nên quá đói đấy.
Mọi người cười rộ lên, Tần Tiêu nói ra:
- Đầu bếp nhà của ta là do ta và Tiên Nhi hợp lực bồi dưỡng đấy, cho dù cầm ngự trù của hoàng cung đổi ta cũng không cần đấy.
Lý Long Cơ liếc nhìn hắn một cái:
- Là ngươi keo kiệt!
Lý Tiên Huệ cười nói:
- A Man ca ca, đầu bếp này không thể cho ngươi được. Bằng không thì sau khi ngươi mang về thì chúng ta muốn đánh bài, chúng ta tìm ai thắng tiền đây?
Mọi người lập tức lại cười rộ lên.
Không khí vô cùng vui vẻ hài hòa, rượu thuần thịt mỹ, hương vị đầy phòng.
Sau khi cơm nước no nê thì bốn bàn bạc lớn bắt đầu hô to gọi nhỏ. Bắt đầu mỗi ngày phải ưng chiến. Tần Tiêu theo thường lệ ngồi bên cạnh bàn bài uông trà mà xem, thỉnh thoảng cùng Lý Long Cơ nói mấu câu.
- Sờ tám vạn.
Tần Tiêu nói ra:
- Trước đó vài ngày ta cùng bệ hạ đi Lạc Dương, đi tới chỗ thánh hoàng (Võ Tắc Thiên) vấn an.
Lý Long Cơ thuận miệng đáp.
- Sau khi đăng cơ bệ hạ mỗi mười ngày sẽ dẫn theo các quan viên đi thăm. Lúc này cũng không có gì đặc biệt.
Tần Tiêu lắc đầu:
- Thân thể thánh hoàng hình như không quá tốt.
- Ta hồ!
Mặc Y hưng phấn đẩy ngã bài, nói:
- Chung tiền đi.
- A, còn có chuyện này?
Lý Long Cơ một bên bản năng đào bạc, một bên xoay đầu lại hướng Tần Tiêu nói ra:
- Lần này ta ta không có đi, mới hai mươi ngày không gặp bộ dáng thánh hoàng thế nào?
Tần Tiêu nói ra:
- Dù sao cũng là người tám mươi rồi.
Lý Tiên Huệ ở đối diện nói ra:
- Lão công, tình huống thánh hoàng nghiêm trọng lắm sao?
Sắc mặt Tần Tiêu có chút khó coi, nói:
- Ngày từng ngày gầy đi nhiều, ăn không vô cái gì nữa. Trước kia mỗi ngày vẫn cùng Thượng Quan Uyển Nhi cùng mấy thị nữ chơi mạt chược, hiện tại thì không thể chơi.
- Chúng ta...
Lý Tiên Huệ có chút do dự nói ra:
- Đi Lạc Dương gặp người nhé?
- Người bình thường gặp không được.
Tần Tiêu thở dài, nhưng lại nói ra:
- Nhưng mà ta lại không có vấn đề. A Man, ý của ngươi thế nào, có phải nên đi thăm không?
- Cũng phải đi một chút.
Lý Long Cơ ngừng tay nói chuyện, có chút trịnh trọng nói ra:
- Cái khác không nói, dù sao cũng là tổ mẫu của ta!
- Còn ta?
Lý Tiên Huệ có chút khẩn trương nhìn qua Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ, ánh mắt hỏi thăm.
Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ liếc nhau đang thăm dò ý kiến. Tần Tiêu suy tư một hồi, nói khẽ:
- Ta suy nghĩ biện pháp đã. Ngày mai ta sẽ đi tới vườn ngự uyển nội quan xin phép, hẳn đi ba ngày là đủ rồi.
Lý Long Cơ suy nghĩ một chút, nói ra:
- Hiện trong triều không phải cấm kỵ việc này sao? Ngươi công nhiên đi gặp thánh hoàng chỉ sợ không tốt lắm đâu?
Tần Tiêu cười nói:
- Ta đi Lạc Dương bái tế ân sư Địch công của ta, chuyện này có gì mà không được? Mắt thấy sắp qua năm rồi, ta cũng nên đi đốt chút tiền cho lão nhân gia xài chứ. Về phần đến Lạc Dương ta chỉ thuận đường vấn an thánh hoàng. Lạc Dương, Lạc châu Đại Đô Đốc Trương Nhân Nguyện là bạn tốt của ta, hắn là người phụ trách thủ vệ Thượng Dương Cung, là người trong Tả Vệ Suất ta tự mình đề bạt làm kỵ úy. Chẳng lẽ hắn dám quản ta?
Mọi người cùng kêu lên nói:
- Ý kiến hay!
Giữa trưa ngày thứ hai, hai chiếc xe chạy nhanh ra khỏi Trường An, trên quan đạo đầy bùn đất chạy thẳng tới Lạc Dương.
Đường xá tuy có rung xóc nhưng thiết kế của những chiếc xe này rất tinh diệu, một chút cũng không có cảm giác chấn động quá nhiều, còn có đốt lửa than sưởi ấn nên ôn hòa thoải mái dễ chịu.
Lý Tiên Huệ ăn mặc một cái áo dài đội mũ lông dày che đầu, tựa vào khuỷu tay của Tần Tiêu, trong lòng ngực của mình lại ôm một cái hộp nhỏ. Bên trong chính là bánh mà nàng làm suốt đêm qua.
Lý Tiên Huệ nói nàng muốn đem chút điểm tâm này đưa cho nãi nãi ăn. Là nãi nãi không phải Vũ Hoàng Võ Tắc Thiên, cũng không phải thánh hoàng đại đế.
Tần Tiêu đem Lý Tiên Huệ ôm vào trong ngực, vuốt ve bả vai của nàng, nói nhỏ:
- Tiên Nhi, ngươi nói thật, ngươi bây giờ có trách hoàng đế nãi nãi hay không?
Lý Tiên Huệ chậm rãi lắc đầu:
- Trước kia ta có hận người. Nhưng mà lại nghĩ tới người thế kia trong nội tâm ẩn ẩn đau nhức, hơn nữa cũng không trách nàng. Làm bạn bên cạnh ngươi ta có rất nhiều thỏa mãn, chuyện năm đó đã quên rồi. Hiện tại duy nhất nhớ người chính là nãi nãi của ta...
Trong nội tâm Tần Tiêu thở dài một hơi, nói thầm:
- Dù sao cũng là tình cảm máu mủ thân thích! Tiên Nhi không chỉ có ôn nhu còn thiện lương cùng tha thứ, thật sự là con gái tốt khó có được. Khó trách Vũ Hoàng nổi danh tàn khốc đến cuối cùng trong lòng vẫn nhớ lấy đứa cháu gái nhỏ này. Đi gặp một mặt a, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng rồi. Có thể làm cho một nữ hoàng trước khi lâm chung thấy tận mắt gặp Tiên Nhi, có lẽ cũng làm cho nàng giải quyết một đoạn tâm nguyện.
Sau khi ta vào Đại Đường cũng làm được một chuyện có ý nghĩa.
Lý Long Cơ nuốt từng ngụm nước, không chút khách khí ngồi xuống cầm đũa gắp một miếng thịt dê. Không đợi hắn nuốt xuống. Sau đó hét lớn:
- Hôm nay thật cay! Ah nha, không chịu nổi, Tiên Nhi nhanh mang nước cho ta.
Mọi người cùng cười khẽ, lúc này bắt đầu động đũa.
Mặc Y Tử Địch ở Giang Nam cùng phương bắc sinh hoạt thời gian không ngắn, khẩu vị cũng tạp. Cay mặn gì cũng ăn được. Tần Tiêu thì quen ăn ớt cay rồi, Tiên Nhi từ nhỏ bị lưu vong nên tuy là hoàng thân quốc thích nhưng rau dưa cũng đã quen. Lý Long Cơ thì không thế, quá cay không chịu nổi, không có một chút cay lại không thích.
Lý Long Cơ uống mấy ngụm nước trà, hít vào nói ra:
- Hôm nay ai nấu nồi lẩu này, đây không phải là nói rõ gây khó dễ cho ta sao? Ai nha nha, có phải là ý của Tử Địch hay không, ngày hôm qua không phải đã nói rồi sao, sao ngươi cứ chơi ta vậy!
Tử Địch cười toe toét nói ra:
- Tướng quân chúng ta có nói trời lạnh phải ăn cay mới chống lạnh được.
Tần Tiêu cầm chiếc đũa gỗ tay của Tử Địch:
- Đây là vu oan!
Lý Long Cơ cười hắc hắc:
- Ta cũng không ngu ngốc! Cay quá sẽ phỏng, lát nữa Tiên Nhi lại rửa nồi rồi.
Biên lão đầu tử ở bên cạnh cũng nói:
- Cái nồi này Tiên Nhi không có biện pháp ăn rồi! Còn có Thiết Nô, tổn thương không bao lâu không có thể ăn quá cay được.
Thiết Nô ngồi bên cạnh phát miệng, si ngốc cười rộ lên. Hán tử kia nằm trên giường cũng hai tháng rồi, cuối cùng là có thể xuống. Sau khi tới nơi này cũng dưỡng thành thói quen ngủ trên giường.
Tần Tiêu nói:
- Trường Phong cũng ăn cay được đấy!
Lý Long Cơ căm giận nói:
- Wow, người một nhà ép buộc ta, ta múc chút canh không được sao? Ai kêu đầu bếp nhà của ta không thể làm ra loại hương vị này, mỗi ngày thậm chí còn muốn được ăn lẩu thế này. Giữa trưa ăn có một chút nên quá đói đấy.
Mọi người cười rộ lên, Tần Tiêu nói ra:
- Đầu bếp nhà của ta là do ta và Tiên Nhi hợp lực bồi dưỡng đấy, cho dù cầm ngự trù của hoàng cung đổi ta cũng không cần đấy.
Lý Long Cơ liếc nhìn hắn một cái:
- Là ngươi keo kiệt!
Lý Tiên Huệ cười nói:
- A Man ca ca, đầu bếp này không thể cho ngươi được. Bằng không thì sau khi ngươi mang về thì chúng ta muốn đánh bài, chúng ta tìm ai thắng tiền đây?
Mọi người lập tức lại cười rộ lên.
Không khí vô cùng vui vẻ hài hòa, rượu thuần thịt mỹ, hương vị đầy phòng.
Sau khi cơm nước no nê thì bốn bàn bạc lớn bắt đầu hô to gọi nhỏ. Bắt đầu mỗi ngày phải ưng chiến. Tần Tiêu theo thường lệ ngồi bên cạnh bàn bài uông trà mà xem, thỉnh thoảng cùng Lý Long Cơ nói mấu câu.
- Sờ tám vạn.
Tần Tiêu nói ra:
- Trước đó vài ngày ta cùng bệ hạ đi Lạc Dương, đi tới chỗ thánh hoàng (Võ Tắc Thiên) vấn an.
Lý Long Cơ thuận miệng đáp.
- Sau khi đăng cơ bệ hạ mỗi mười ngày sẽ dẫn theo các quan viên đi thăm. Lúc này cũng không có gì đặc biệt.
Tần Tiêu lắc đầu:
- Thân thể thánh hoàng hình như không quá tốt.
- Ta hồ!
Mặc Y hưng phấn đẩy ngã bài, nói:
- Chung tiền đi.
- A, còn có chuyện này?
Lý Long Cơ một bên bản năng đào bạc, một bên xoay đầu lại hướng Tần Tiêu nói ra:
- Lần này ta ta không có đi, mới hai mươi ngày không gặp bộ dáng thánh hoàng thế nào?
Tần Tiêu nói ra:
- Dù sao cũng là người tám mươi rồi.
Lý Tiên Huệ ở đối diện nói ra:
- Lão công, tình huống thánh hoàng nghiêm trọng lắm sao?
Sắc mặt Tần Tiêu có chút khó coi, nói:
- Ngày từng ngày gầy đi nhiều, ăn không vô cái gì nữa. Trước kia mỗi ngày vẫn cùng Thượng Quan Uyển Nhi cùng mấy thị nữ chơi mạt chược, hiện tại thì không thể chơi.
- Chúng ta...
Lý Tiên Huệ có chút do dự nói ra:
- Đi Lạc Dương gặp người nhé?
- Người bình thường gặp không được.
Tần Tiêu thở dài, nhưng lại nói ra:
- Nhưng mà ta lại không có vấn đề. A Man, ý của ngươi thế nào, có phải nên đi thăm không?
- Cũng phải đi một chút.
Lý Long Cơ ngừng tay nói chuyện, có chút trịnh trọng nói ra:
- Cái khác không nói, dù sao cũng là tổ mẫu của ta!
- Còn ta?
Lý Tiên Huệ có chút khẩn trương nhìn qua Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ, ánh mắt hỏi thăm.
Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ liếc nhau đang thăm dò ý kiến. Tần Tiêu suy tư một hồi, nói khẽ:
- Ta suy nghĩ biện pháp đã. Ngày mai ta sẽ đi tới vườn ngự uyển nội quan xin phép, hẳn đi ba ngày là đủ rồi.
Lý Long Cơ suy nghĩ một chút, nói ra:
- Hiện trong triều không phải cấm kỵ việc này sao? Ngươi công nhiên đi gặp thánh hoàng chỉ sợ không tốt lắm đâu?
Tần Tiêu cười nói:
- Ta đi Lạc Dương bái tế ân sư Địch công của ta, chuyện này có gì mà không được? Mắt thấy sắp qua năm rồi, ta cũng nên đi đốt chút tiền cho lão nhân gia xài chứ. Về phần đến Lạc Dương ta chỉ thuận đường vấn an thánh hoàng. Lạc Dương, Lạc châu Đại Đô Đốc Trương Nhân Nguyện là bạn tốt của ta, hắn là người phụ trách thủ vệ Thượng Dương Cung, là người trong Tả Vệ Suất ta tự mình đề bạt làm kỵ úy. Chẳng lẽ hắn dám quản ta?
Mọi người cùng kêu lên nói:
- Ý kiến hay!
Giữa trưa ngày thứ hai, hai chiếc xe chạy nhanh ra khỏi Trường An, trên quan đạo đầy bùn đất chạy thẳng tới Lạc Dương.
Đường xá tuy có rung xóc nhưng thiết kế của những chiếc xe này rất tinh diệu, một chút cũng không có cảm giác chấn động quá nhiều, còn có đốt lửa than sưởi ấn nên ôn hòa thoải mái dễ chịu.
Lý Tiên Huệ ăn mặc một cái áo dài đội mũ lông dày che đầu, tựa vào khuỷu tay của Tần Tiêu, trong lòng ngực của mình lại ôm một cái hộp nhỏ. Bên trong chính là bánh mà nàng làm suốt đêm qua.
Lý Tiên Huệ nói nàng muốn đem chút điểm tâm này đưa cho nãi nãi ăn. Là nãi nãi không phải Vũ Hoàng Võ Tắc Thiên, cũng không phải thánh hoàng đại đế.
Tần Tiêu đem Lý Tiên Huệ ôm vào trong ngực, vuốt ve bả vai của nàng, nói nhỏ:
- Tiên Nhi, ngươi nói thật, ngươi bây giờ có trách hoàng đế nãi nãi hay không?
Lý Tiên Huệ chậm rãi lắc đầu:
- Trước kia ta có hận người. Nhưng mà lại nghĩ tới người thế kia trong nội tâm ẩn ẩn đau nhức, hơn nữa cũng không trách nàng. Làm bạn bên cạnh ngươi ta có rất nhiều thỏa mãn, chuyện năm đó đã quên rồi. Hiện tại duy nhất nhớ người chính là nãi nãi của ta...
Trong nội tâm Tần Tiêu thở dài một hơi, nói thầm:
- Dù sao cũng là tình cảm máu mủ thân thích! Tiên Nhi không chỉ có ôn nhu còn thiện lương cùng tha thứ, thật sự là con gái tốt khó có được. Khó trách Vũ Hoàng nổi danh tàn khốc đến cuối cùng trong lòng vẫn nhớ lấy đứa cháu gái nhỏ này. Đi gặp một mặt a, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng rồi. Có thể làm cho một nữ hoàng trước khi lâm chung thấy tận mắt gặp Tiên Nhi, có lẽ cũng làm cho nàng giải quyết một đoạn tâm nguyện.
Sau khi ta vào Đại Đường cũng làm được một chuyện có ý nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.